Giường Đôi Màu Tím
Chương 11: Ngoại truyện 1: Độc thoại nội tâm của Nhung Tử

Đối với việc theo đuổi người đàn ông trưởng thành, giàu có, lịch lãm và hơn tuổi mình, trong lòng Nhung Tử cũng rất áp lực. Có điều theo thói quen cậu chuyển áp lực thành động lực, cậu tin tưởng bằng chân thành và nhiệt tình của bản thân, nhất định có thể làm rung động Nhan Cảnh.

Bởi vì cậu biết, Nhan Cảnh không phải người vô tình như ngoài mặt. Kỳ thật, cậu đã biết Nhan Cảnh lâu rồi.

Trở về căn ổ nhỏ, mở máy tính theo thói quen, kết nối băng thông rộng, thuận tay mở trình duyệt, trang đầu tự động bật lên là một trang cá nhân mua máy chủ ở nước ngoài. Phong cách trang cực đơn giản, phông nền màu tím sẫm, phần viết bài là màu trắng sạch gọn để chữ màu đen. Đối với cao thủ thiết kế trang mạng như Nhung Tử mà nói, người thiết kế không gian này quả thực là gà mờ.

Nhưng chỉ có trang web đơn giản này lại được cậu đặt thành trang chủ. Mỗi lần mở trình duyệt đều sẽ tự động đăng nhập vào đây.

Đây là trang cá nhân trên mạng của Nhan Cảnh, tên là “Buồn buồn viết nhảm”, chủ nhân tài khoản là LazyYan, Nhan lười biếng.

Xưa kia Lưu Chí Cương khen nức nở cậu bạn thời niên thiếu Nhan Cảnh, khiến Nhung Tử nổi lòng hiếu kỳ mãnh liệt, vì thế Nhung Tử tò mò hại chết mèo tiến hành mọi cách tìm hiểu về nhân vật truyền kỳ tên Nhan Cảnh này. Không chỉ lục soát tư liệu sau khi xuất ngoại của anh, còn thêm blog của anh vào mục yêu thích.

Bởi ví yêu thích mà chú ý, bởi vì chú ý mà càng thêm yêu thích.

Dần dần, Nhung Tử quen nếp mỗi ngày vào xem blog của anh, từ những ghi chép lặt vặt về cuộc sống hàng ngày, thấy điều anh thấy, nghe điều anh nghe, cái cảm giác ấy thật giống như chính bản thân mình quen biết anh, cùng anh trải qua rất nhiều việc.

Nhung Tử dày mặt để lại một tin nhắn số QQ của mình, không ngờ Nhan Cảnh thật sự thêm cậu vào bạn tốt. Tuy Nhan Cảnh không thích chát chít trên Q, nhưng mỗi lần thấy ảnh đại diện của anh sáng lên, nhìn anh đổi mới đủ loại ký tên QQ, chỉ quan tâm bình thường như thế thôi đã đủ khiến tâm trạng Nhung Tử vui sướng.

Xem càng nhiều lại càng thích tính cách của anh.

Nhung Tử dần dần phát hiện, Nhan Cảnh là một người cực kì đặc biệt. Căn cứ vào tự thuật của bố Lưu Chí Cương, năm ấy Nhan Cảnh xuất ngoại mới mười tám tuổi. Bởi vì sự tuyệt tình của Nhan Thư Trung, anh không có trụ cột kinh tế nào, một mình vượt qua thời kì gian khó ở nước ngoài. Theo lý thuyết, người bị thân nhân ép buộc rời đi, trải qua nhiều khó khăn như vậy chắc hẳn cá tính phải trở nên lạnh lùng cao ngạo mới đúng.

Nhưng Nhan Cảnh không như thế, anh trước sau vẫn lạc quan vui vẻ, viết nhật kí bằng ngữ điệu trêu ghẹo thoải mái. Nhung Tử thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười tủm tỉm khi anh ngồi trước máy tính đánh chữ.

Cho dù có gặp khó khăn trắc trở đi nữa, anh cũng sẽ vô cùng lạc quan đối mặt, lòng dạ cởi mở, phong lưu không gò bó, đấy là ấn tưởng thuở đầu của Nhung Tử về anh. Có đôi lúc sẽ cảm thấy giọng điệu đó của anh rất đáng đánh, nhưng có lúc xem nhật kí của anh lại làm Nhung Tử không khỏi đau lòng.

“Cổ phiếu lại lỗ vốn, tiền tháng này phỏng chừng cạn kiệt. Aizz, tiền tài là vật ngoài thân, vốn lỗ lã đã rất thảm thương, nếu do đó mà tâm trạng buồn rầu há chẳng phải lại càng thảm thương? Cho nên tôi quyết định đêm nay xem một bộ phim hài để điều chỉnh tâm trạng. Dù sao đã cạn kiệt rồi, dứt khoát cạn kiệt thêm mấy chục đồng.”

“Xem xong phim trở về, khổ cái lưng của tôi, học tâm lý nhiều điểm hài hước cũng tăng hơn. Các cảnh làm trò trong phim rõ ràng đều là lừa gạt…, chung quanh một đám nhóc cười long trời lở đất như một đám ngốc, ông chú tôi ngồi ở chính giữa cơ mặt không ngừng rút gân, thật sự rất thống khổ, nhớ tới vừa rồi xài phí tiền, càng thống khổ. Aizz, tôi nên đi tắm một cái đây.”

“Tối qua tắm bồn vậy mà ngủ mất… Khi tỉnh lại đã ba giờ sáng, cả người ngâm trong nước lạnh, chung quanh một màn tối đen… Đột nhiên nghĩ, nếu có một ngày mình tắm ngủ bị chết đuối, có thể trở thành kiểu chết tẻ nhạt nhất trong lịch sử nhân loại không nhỉ?”

“Ngâm nước lạnh bị cảm, phát sốt đau đầu, thuốc tìm được để bên cạnh tính uống, kẹp nhiệt kế dưới nách để do nhiệt độ, kết quả chưa đầy mười phút lại ngủ. Ngủ thẳng đến xế chiều mới dậy, nhiệt kế lại vẫn kẹp dưới nách, thần kỳ chính là một cơn cảm cúm cứ thế qua đi sau giấc ngủ, tôi quả nhiên luyện nên sức khỏe như thần nhé.”

“Đêm nay về quá muộn, đèn đường tồi tàn tối đen cả ngã tư đường, cắn răng thêm can đảm tiến bước, đột nhiên giẫm phải cái gì đó mềm mềm, nghe được một tiếng meo thảm thiết, nếu không phải con tim của ông chú tôi quá mạnh mẽ, tôi cũng muốn hét theo. Đó lại là một con mèo hoang. Đã có duyên giẫm lên cái đuôi của nó, thì bồng nó về nuôi.”

“Tối qua ôm về mèo gãy chân, tôi nối lại cho nó, trong nhà có một số thuốc dự trữ, thuận tiện thoa lên chỗ băng một ít. Ông chú tôi làm bác sĩ thú y kỳ thật rất có thiên phú nhá, lúc trước cớ sao nghĩ quẩn đi học tâm lý học chứ? Rõ ràng động vật đáng yêu hơn con người…”

“Buổi chiều đi ngang qua con phố kia, lại nhặt được một em mèo lưu lạc, màu trắng, thân thể rất nhỏ, trông rất đáng thương, vì thế thuận tay bế về. Tôi thấy trong nhà mình mèo đen cũng rất cô đơn, cả ngày kéo ống quần tôi không tha, ôm một con về để hai đứa nó kéo cho nhau, như vậy khá hài hòa.”

“Tại sao trên đường về nhà lại có một con mèo lưu lạc? Có người đang đùa giỡn tôi sao?”

“Được rồi, con thứ tư. Gần đây thiệt là rất có duyên với mèo.”

“Bốn con mèo cùng nhau kéo ống quần của tôi không cho tôi tới trường, tôi có một dự cảm, từ nay về sau cuộc sống của tôi càng thêm bi thảm…”

“…”

“Hạ quyết tâm về nước, hôm nay tìm cho mèo được một người chủ tốt lắm, trước lúc đi bốn đứa cứ kéo tôi không tha, kêu meo meo ra vẻ đáng thương với tôi. Kỳ thật tỏ vẻ đáng thương với tao vô ích thôi, tao đã quyết định không cần tụi mày, tụi mày phải theo chủ mới làm nũng mới đúng. Chủ mới rất sốt sắng, nói chụp cho bọn tôi tấm ảnh làm kỷ niệm, đối phương nhiệt tình như vậy tôi không thể không biết xấu hổ cự tuyệt, vì thế gom lại chụp hình. Một đám nhóc nghịch ngợm còn bắt tôi dùng đồ ăn dụ dỗ chúng nó mới chịu xếp hàng tập hợp nhìn ống kính, thiệt là quá ngu ngốc… Ảnh chụp sau đây, đăng lên làm kỷ niệm.”

Thời điểm chụp bức ảnh đấy là vào hoàng hôn, bối cảnh ở cuối ngã tư đường yên tĩnh, một người đàn ông ngồi xổm xuống, trong tay cẩm một túi đồ ăn, bốn con mèo nhỏ tụ tập xung quanh anh, chen lấn liếm lòng bàn tay của anh. Người đàn ông dường như rất thích  dáng vẻ thuận theo của chúng, nhẹ cong khóe môi, mang trên mặt nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn chăm chú mấy bé con cũng trở nên rất hiền hòa.

Ánh nắng màu vàng rọi trên người anh, toàn thân anh tỏa ra hơi thở biếng nhác lại tùy tính, giống như anh chỉ cần sống tự do tự tại tùy theo ý mình ở trong thế giới bản thân, hết thảy phù phiếm và ồn ào chung quanh đều không liên quan với anh.

Chính bức ảnh này làm cho trái tim Nhung Tử rung động.

Vốn dĩ Nhan Cảnh là một người cô đơn thế đấy. Anh nhất định rất luyến tiếc những chú mèo lưu lạc ở bên anh nhiều năm nhưng anh vẫn mỉm cười tặng chúng. Vì kỳ vọng của mẹ cha, từ bỏ vòng sinh hoạt mà bản thân đã dốc sức sống nhiều năm, bắt đầu một lần nữa, trở về hoàn cảnh lạ lẫm.

Giống như rất nhiều năm về trước, tại hoàn cảnh lạ lẫm bắt đầu cuộc sống một mình.

Một khắc ấy, Nhung Tử đột nhiên nổi lên một cơn xúc động lạ lùng, cậu muốn dung nhập cuộc sống của người ấy, muốn ngồi bên anh tâm sự, muốn đi với anh xem một bộ phim ấm áp, muốn vào lúc anh tắm nhắc nhở anh chớ ngủ gật, lúc anh bệnh phát sốt sẽ chăm sóc anh, lúc tâm trạng anh sa sút sẽ để anh tựa vào mình an tâm ngủ một giấc, hay, chỉ đứng xa xa lặng yên ngắm anh chơi với những chú mèo con.

Loại cảm giác này có lẽ được gọi là động lòng nhỉ?

Dù Nhung Tử biết, khoảng cách của hai người phi thường xa xôi, thân phận của hai người cũng có chênh lệch rất lớn, trải đời của hai người càng không có cách nào so bằng, thậm chí, người ấy là bạn của cha – trưởng bối của mình.

Nhưng một khắc đó, Nhung Tử đột nhiên cảm thấy hết thảy đều không quan trọng, cậu chỉ biết mình động lòng, cái cảm giác nhớ tới một người liền tim đập loạn nhịp, trong cuộc đời hơn hai mươi năm của cậu, chưa bao giờ có.

***

Ngày Nhan Cảnh về nước cách càng lúc càng gần, Nhung Tử rất buồn rầu về việc làm sao để làm quen anh.

Cậu không sợ không gặp Nhan Cảnh, bởi rằng bằng quan hệ của cha, cậu luôn có cơ hội nhận thức Nhan Cảnh. Thế nhưng cậu phải nắm chắc cơ hội lần đầu gặp mặt, nếu lần đầu tiên gặp mặt chính là lời giới thiệu “Đây là con của anh” của cha, Nhan Cảnh hiển nhiên sẽ xem cậu thành vãn bối, do đó, mặc cho cậu có cố gắng thế nào, Nhan Cảnh đều sẽ cảm thấy con nít hồ đồ, hoàn toàn không để trong lòng.

Đang khổ không biết làm sao, ngày đó thời điểm đi ngang qua bar Gay lại một lần nữa tò mò hại chết mèo. Cậu từng thấy rất nhiều giới thiệu về quán bar trên blog Nhan Cảnh, nhưng chưa từng đi. Vì thế đánh bạo đi vào, muốn hiểu rõ hơn về giới đồng chí.

Không ngờ rằng, vậy mà gặp được Nhan Cảnh ở đấy.

Gần như bằng ánh mắt đầu tiên Nhung Tư đã nhận ra anh.

Người đàn ông cùng Âu Dương Sóc sóng vai bước vào quan bar, trong tích tắc đã hấp dẫn cái nhìn của vô số người. Người đàn ông bình tĩnh ung dung, mặt mang nụ cười, trên người tỏa ra khí chất độc đáo kẻ khác khó có thể dời tầm mắt. Giống như anh không phải khách đến quán bar, mà là vương giả đến tuần tra.

Lúc anh mỉm cười uống rượu, dường như rất hợp với hoàn cảnh quán bar. Chỉ từng cái giơ tay nhấc chân đã có loại ngạo khí cao cao tại thượng, cái nhìn thờ ơ, giống như những người đàn ông nhìn lén anh đều chẳng đáng để tâm.

Trông ngón tay thon dài của anh cầm chiếc ly đế cao chậm rãi phẩm rượu, vừa mỉm cười vừa tùy ý trêu chọc gì đó với người bằng hữu bên cạnh, trái tim của Nhung Tử đập càng lúc càng nhanh. Muốn đi qua vờ tình cờ gặp gỡ anh, lại luống cuống tay chân đụng đổ ly rượu bên cạnh, bị người ta chửi rủa thậm tệ.

Nhung Tử một mặt vội nói xin lỗi, một mặt cuống quít đi đến quầy bar, nào ngờ Nhan Cảnh lại vì thế chú ý tới mình, còn theo sang đây.

Phát triển bất ngờ như vậy, khiến Nhung Tử vui mừng cực kì.

Cậu biết Nhan Cảnh là người lọc lõi trong tâm lý học, nếu như mình có ý đồ với anh, bằng ánh mắt lợi hại của ảnh nhất định sẽ lộ ngay tại trận, Vậy nên Nhung Tử tự thôi miên mình, mình là gà con mình là lính mới đây chẳng qua là cuộc gặp gỡ bình thường, mình không có thầm thương anh không có xem trộm blog của anh, chúng ta là những người xa lạ lần đầu gặp mặt…

Có lẽ thôi miên có hiệu quả, hoặc có lẽ Nhan Cảnh hoàn toàn không đặt cậu trai trẻ tuổi này trong lòng, anh lại không hoài nghi gì, còn dẫn Nhung Tử đi khách sạn.

Được người thầm mến nhìn trúng, một khắc đó, tâm trạng của Nhung Tử vừa kích động vừa ngượng ngùng quả thực không lời nào có thể diễn tả được.

Trong quá trình tắm rửa vì căng thẳng nên lòng bàn tay đổ mồ hôi, do đó tắm rất lâu. Phát triển cũng quá nhanh, nhưng đổi sang góc độ khác mà nói, khởi đầu giữa hai người như vậy, chung quy vẫn tốt hơn gấp trăm lần việc cha mời anh ăn cơm rồi chỉ vào mình nói “Đây là con anh.”

Huống hồ, có thể cùng Nhan Cảnh làm chuyện ấy, cậu thật sự rất… rất mong chờ.

Sau đó, Nhung Tử như mong muốn trải qua một đêm cả đời khó quên.

Không nghĩ tới chú Nhan tính tình rộng rãi, ở vấn đề công thụ chưa từng rối rắm, đã bằng lòng cho mình chủ động ôm anh. Nhớ lại buổi tối ấy, dù cho đến tận bây giờ Nhung Tử vẫn có thể mặt đỏ bừng tim đập rộn. Hình ảnh Nhan Cảnh ôm mình thở gấp, thiệt là khiến người ta…

Khụ, trước hết không nghĩ tới chuyện không hợp thiếu nhi này. Phát triển sau đó dựa theo ý tưởng của Nhung Tử tiếp nối vô cùng thuận lợi, thành công tỏ tình ở sân bay, rốt cuộc vạch trần sự thật, Nhan Cảnh cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tình cảm ngoài ý muốn này.

Nhung Tử biết, Nhan Cảnh sẽ không chấp nhận trong thời gian ngắn. Bằng cá tính phong lưu tiêu sái của Nhan Cảnh, sẽ không thích tình cảm trói buộc, càng không thể đồng ý lời tỏ tình của cậu sinh viên nhỏ hơn mình mười tuổi.

Chơi Tình. Một. Đêm không quan trọng, nói tới tình cảm, việc anh từ chối thẳng cũng là kết quả Nhung Tử sớm dự đoán trước.

Có điều chẳng sao, Nhung Tử thích khiêu chiến, cậu là một người rất cố chấp từ trong xương cốt, càng khó càng gan. Dù thế nào cậu cũng phải cố gắng theo đuổi chú Nhan, tuy như vậy có chút tình nghi đeo bám, nhưng Nhung Tử vẫn cảm thấy đối phó với chú Nhan nên bám như sam.

Chú Nhan cứ nói mình nhẫn tâm vô tình, kỳ thật anh rất mềm lòng, chỉ nhìn anh nhặt một bé rồi lại một bé mèo lưu lạc về nuôi là biết, anh là người dịu dàng. Mấy bé mèo quấn quít lấy anh như thế, anh cũng chẳng giận, cả ngày còn kiên nhẫn đút sữa cho chúng nó uống. Mình gắng quấn quít anh, có lẽ qua một thời gian ngắn anh cũng sẽ chậm rãi đầu hàng.

Anh khoác lên vẻ bề ngoài lạnh lùng, có thể là xuất phát từ ý thức bảo vệ bản thân. Năm đấy cha vô tình, đuổi anh ra khỏi nhà còn dùng roi ra sức đánh, có lẽ khiến anh từ đó về sau có phòng bị với người khác?

Nhung Tử không biết kẻ nghiệp dư như mình phân tích có đúng hay không, dù sao cậu cứ cho là thế. Chú Nhan là người xứng đáng để cậu yêu, bảo vệ, cậu nhất định phải cố gắng nắm giữ trái tim chú Nhan, thay thế những con mèo lưu lạc, đứng ở bên cạnh anh trông coi anh cẩn thận.

Không bao giờ muốn thấy anh một mình sinh bệnh, một mình chống chọi, còn mỉm cười trêu đùa, nói thể chất mình tốt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bị manh bởi Nhan Cảnh giơ tay trái

Bị manh bởi Nhung Tử giơ tay phải

Bị manh bởi hai người giơ hai tay!

Mẹ Điệp: Thực ra tôi cảm thấy chú Nhan rất đáng thương, bị ba mẹ đuổi đi cả ngày chung sống với mèo… Trách sao tâm lý vặn vẹo vậy đó…

Nhan Cảnh, tôi có cách sống của mình, tôi ghét nhất bị đồng tình. Thu hồi tâm trạng đồng tình của mấy người cho tôi!

Nhung Tử: Thực ra tôi càng đồng tình mấy con mèo kia hơn, vậy mà có thể sống với anh lâu như vậy.

Nhan Cảnh: … Cậu biến!

Nhung Tử: Không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương