Giường Đàn Bà
-
Chương 23: Khoảng cách số không
Đàn ông các anh tìm gái, là bởi vì không có người tình nên mất tiền đi tìm gái. Nhưng khi có bạn gái ngày nào cũng ở với họ, họ sẽ bảo làm tình tổn hại sức khỏe.
Mạch 31
Phù Hiệu giới thiệu tôi đến làm đề cương quảng cáo cho một công ty, nghe nói họ có sản phẩm mới làm nở ngực tên là Inler. Tôi vội đi thử việc. Nhưng tôi và Phù Hiệu chờ ở cái công ty ấy mất gần hai tiếng đồng hồ, ông chủ vẫn không ló mặt. Cô thư ký bảo chúng tôi hôm khác đến. Hôm nay ông ấy bận đàm phán với đối tác Nga về chất làm to ngực tại khách sạn Melia, không thể về kịp. Chia tay với Phù Hiệu, điện thoại reo, giọng Kha nói ở đầu dây bên kia, Kịch bản “Phố Trường An” biết đâu sẽ tìm được nhà đầu tư, phải làm quảng cáo trước, càng tốt cho việc thu hút đầu tư. Tôi nói với anh, Tôi không còn làm cho “Tuần báo Giải Trí” nữa rồi.
Em có thể gọi điện thoại cho họ, bài sẽ do anh viết, ghi tên em, có được không? Bạch Trạch không thể không nể mặt em.
Tôi nói, Để khi nào rảnh, chúng ta bàn tiếp có, có được không?
Không được, hôm nay anh mời em ăn cơm.
Vậy là tôi nhận lời với Kha. Ở tiền sảnh một nhà hàng, anh ta trông thấy tôi liền hỏi, Tại sao em không làm, mặt mày nhợt nhạt, không giống với hôm nọ gặp.
Tất nhiên, vì hôm ấy đến để gặp Derrida.
Derrida là ai?
Tôi nói, Derrida là học giả nổi tiếng người Do Thái. Cho dù thế chiến thứ hai, Derrida không bị khổ cực như những người Do Thái khác, không có quan hệ đặc biệt với đồng bào của ông bị đàn áp và bị thảm sát, nhưng Derrida là một học giả đồng cảm, có lương tâm. Tuy ông viết rất nhiều tác phẩm lý luận mà tôi chưa đọc kĩ, nhưng bạn bè nói với tôi, sách của ông rất giá trị và giàu ý nghĩa.
Khẩu khí của em bây giờ giống hệt Bob, những điều em nói phải chăng Bob đã nói?
Đúng là Bob đã nói, nhưng người khác cũng đã nói. Hôm ấy đáng tiếc ông Derrida không đến, em định đến phỏng vấn, em chẳng hứng thú gì với cái “Phố Trường An” của anh.
Những thớ thịt trên mặt Kha run rẩy giống như đang cười. Anh nói, Anh sắp nôn rồi đây này, khoảng cách số không, mẹ kiếp, khoảng cách số không! Em giải thích cho anh biết khoảng cách số không là gì đi nào.
Vậy anh bảo khoảng cách số không là gì?
Kha cầm đũa vừa gắp thức ăn, vừa nói, Em đừng giận nhé, khoảng cách số không là giữa người với nhau không còn khoảng cách, trong trường hợp nào thì không còn khoảng cách? Đúng rồi đúng rồi, em đã đọc tiếu thuyết “Thất lạc viên” của nhà văn Nhật Bản Junichi Watanabe rồi chứ?
Em đọc rồi.
Cuối cùng, khi hai người tự tử họ gọi đấy là khoảng cách số không. Em đừng giận, anh ăn nói thô lỗ, không có văn hóa, từ nhỏ đã phải đi nhặt rác. Bố mẹ anh xuất thân từ nghề làm đậu phụ, cho nên anh giống như bố mẹ, đều là con người thô tục. Tất cả những gì của đàn ông đối mặt với tất cả những gì của đàn bà, đấy là khoảng cách số không.
Tôi rất bình tĩnh ngồi nghe.
Chờ anh ta nói xong, tôi nói, Anh lý giải khoảng cách số không là như thế, em cũng lý giải như anh, vậy khoảng cách giữa em và Derrida là sống không thì cũng không có gì là không tốt. Em hình dung, ông ta không khác gì Hemingway, ông ấy gầy yếu hơn Hemingway, thâm trầm hơn Hemingway, vì ông ấy là người Do Thái, cho nên em cảm thấy tóc ông ấy xoăn, màu tro, ông Derrida nói tiếng Pháp, không nói tiếng Anh. Biết đâu ông Derrida nói tiếng Pháp cũng có chút lãng mạn, có chút hài hước như người Pháp, chắc chắn ông già này lý thú lắm.
Kha nói, Thôi thôi, ngay cả Mạch của chúng ta đây cũng rất dung tục. Ở Trung Quốc đã có thời gian nữ thanh niên trí thức dang rộng vòng tay, bất chấp tất cả, ví dụ hôm nay là người Pháp, ngày mai là người Mỹ, người Canada, người Anh, người Úc, chạy theo họ. Đáng buồn, hôm nay là thứ Sáu nhỉ, ôi, ngày thứ Sáu đen tối. Ôi, ngay cả Mạch của chúng ta đây cũng bày tỏ quan điểm dung tục của mình, là Mạch sắp chạy đến với ông Derrida...
Tôi bật cười, nói, Anh Kha ơi, tại sao hôm nay anh như người chửi bới ngoài đường phố vậy, hôm nay mới biết anh hận thù bọn này như thế. Không nói chuyện Derrida nữa.
Được, không nói đến Derrida nữa, nhưng em nói thật xem, em giúp đỡ “Phố Trường An” của bọn anh thế nào?
Giúp thế nào?
Có phải em cần tiền?
Tất nhiên cần tiền rồi, vì đây là chuyện làm ăn.
Thế này nhé, tiền tài trợ cho “Phố Trường An” đến, anh sẽ chi ngay.
Em sẽ giới thiệu cho anh một phóng viên, vì gần đây em không được khỏe, với lại em học MBA ở đại học Bắc Kinh cũng sắp đến kì kiểm tra rồi, bài vở khá nhiều. Em sẽ giới thiệu một phóng viên khác, anh không cần cho nó nhiều tiền, cho nó hai trăm, bảo nó tìm cách gửi đăng bài của anh.
Cho ngay à?
Tôi gật đầu, đúng vậy.
Chuyện ấy nói sau, nhưng hôm nay anh có một đề nghị. Bữa ăn hôm nay em thanh toán nhé.
Tôi cười, bực tức nhìn anh.
Anh ta nói thêm, Còn một vấn đề cuối cùng hỏi em, tại sao em lại đến với Bob? Có phải anh ta cao to, còn anh thì gầy gò nhỏ con?
Tôi suy nghĩ rồi nói, Anh ấy lúc nào cũng talk với em.
Nhiều người khác có thể nói chuyện với em, anh cũng nói chuyện nhiều với em đấy thôi?
Những chuyện anh ấy nói không như chuyện của anh.
Chỉ vì thế thôi à?
Chỉ như thế là đủ.
Bob 32
Mạch kể lại với Bob về câu chuyện khoảng cách số không của Kha. Cô cho rằng, đấy là đề tài mà Bob không hứng thú, không ngờ. Bob nói với Mạch, khoảng cách số không đúng là đáng sợ, để đàn ông xuất tinh là rất mệt, mệt như tù nhân suốt ngày ở trong tù.
Một tuần lễ sau sinh nhật của Mạch, sương mù bao phủ Mạch và Bob, da hai người ướt lại, lại cả bọt nước tắm. Trong không khí có mùi thơm, hai người không nói chuyện.
Nước tắm đang nóng, mặt nước có ánh hồng. Hai người đang theo đuổi tâm sự riêng, nhìn màu sắc đang chuyển động trong nước. Mạch hỏi, hôm nay hình như anh không hứng lắm thì phải?
Vừa làm tình xong, anh hơi mệt.
Tại sao anh hay mệt như thế?
Thật ra, đấy là việc rất mệt.
Còn phụ nữ thì sao, phụ nữ còn có nguy cơ dính bầu cơ mà.
Bob ngập ngừng rồi mới nói, Nhưng đàn ông cũng không thoải mái, đấy là việc tốn sức lực và tâm lực ghê gớm.
Mạch không vui, nói, Không thể so sánh hai việc ấy. Phụ nữ nạo thai rất ảnh hưởng đến sức khỏe, là chuyện phụ nữ hoàn toàn không muốn. Nhưng, đàn ông các anh tìm gái, là bởi vì không có người tình nên mất tiền đi tìm gái. Nhưng khi có bạn gái ngày nào cũng ở với họ, họ sẽ bảo làm tình tổn hại sức khỏe.
Bob không nói gì, chứng tỏ anh đang bực mình. Chuyện này anh đã suy nghĩ từ suốt mấy năm nay, từng bàn luận với nhiều cô gái. Không một cô nào đồng ý với quan điểm của anh rằng: nam giới xuất tinh và nữ giới đi nạo thai giống nhau, là việc ông trời cân bằng khoái lạc tình dục của hai người.
Mạch lõa thể ngồi trong bồn tắm, nước mắt rơi lã chã. Cô cho rằng những lời nói của Bob đã làm mình bị tổn thương, nhưng cô không muốn nói thêm gì.
Bob đến nâng Mạch dậy, nhưng cô không nhìn anh.
Bob nói, Coi như vừa rồi anh không nói những điều kia.
Mạch nói, Anh không nói nhưng anh đã nói, đàn ông bao giờ cũng vậy.
Bob nói, Em đứng dậy đi, anh lau người cho em.
Mạch đứng dậy, đứng trong nước, những giọt nước trên da vàng của cô chảy xuống, giống như vô vàn ánh sao lung linh trên bầu trời. Bob dùng khăn tắm bọc cơ thể trần truồng của Mạch lại, áp mặt cô vào mặt mình, anh biết rằng chỉ như thế Mạch mới vui.
Bob bế Mạch từ buồng tắm thẳng vào phòng ngủ, nghĩ bụng, mình đã quen làm việc này. Nếu trong đời chỉ quẩn quanh với một người con gái như thế này, quả là đơn điệu.
Mạch 32
Chúng tôi nằm trên giường đắp chung một tấm chăn. Tôi nói, Hôm nay em mệt, không muốn nghe anh nói gì nữa, em ngủ đây. Anh xoa đầu tôi, nói, Em hãy mơ một giấc mơ đẹp.
Mắt tôi nhìn chong chong lên trần nhà, nghĩ bụng, nằm bên cạnh người đàn ông gọi là Bob này thì không thể có giấc mơ đẹp. Mắt anh quá sâu, da anh mịn như con gái, tỏa mùi động vật, hơi thở nhè nhẹ giống như nằm trên tấm thảm trải nhà trong chiều. Tôi áp mặt lên, cảm nhận được hơi ấm. Tôi không có cách nào hình dung nổi trong hơi ấm này, Bob lại có thể nghĩ đến thân thể người con gái khác. Có một thời gian tôi tưởng tượng Bạch Trạch phản bội tôi, đi với người con gái khác. Tôi nghĩ, một khi tôi phát hiện, tôi sẽ lấy dao cắt phăng của quý của anh ta, khiến anh ta không thể làm tình với ai, để suốt đời anh ta phải nhớ đến cái giá của sự phản bội.
Nhưng đấy chỉ là mộng tưởng. Cho dù tất cả phụ nữ đều mộng tưởng như thế, nhưng không ai thực hiện. Đứng trước một người chồng phụ tình, mẹ không làm như thế, tôi cũng không làm như thế. Khi tôi biết Bob bị công an bắt vì chơi gái, tôi đã nộp tiền phạt cho anh, bảo lãnh cho anh ra.
Tôi rời khuôn mặt mình khỏi cơ thể Bob, nói, Em không muốn học MBA nữa.
Tại sao?
Như thế này có thể không thi được.
Lẽ ra từ lâu em không nên học.
Bob 33
Mạch nằm trần truồng bên Bob, quyết định không học MBA nữa.
Bob nhìn Mạch ngủ bên mình, mái tóc dài của Mạch xõa trên gối. Mạch nhẹ thở, vẻ mặt yên tĩnh như một nữ tu. Anh cảm thấy Mạch lõa thể giống như da thịt mình, không phải ai khác, cũng không phải là một cô bé. Anh đốt thuốc, muốn viết gì đó. Anh nói với Mạch quá nhiều. Anh phấn khởi không sao ngủ nổi, anh cựa mình để một chút khí lạnh lùa vào chăn. Vậy là anh khẽ thở dài, bắt đầu suy tư.
Phải chăng một người đàn ông ngày nào cũng phải làm tình với người con gái nằm bên mình? Nếu họ yêu nhau, trong cuộc sống có thể không làm tình? Một người đàn ông và một người đàn bà nằm chung giường, họ phải làm cái chuyện ấy, nhưng anh ta dần dần sẽ nhận ra việc ấy thật nhàm chán và mỏi mệt.
Bob nghèo, một con người có lí tưởng nhưng là một trí thức không gặp thời. Anh ngủ với gái làm tiền, ăn khoai tây, đi xe buýt, uống nước máy, mặc áo len vỉa hè, mỗi lần vào quán bar uống rượu cũng phải tính toán chi li, tính xem tối nay còn đủ tiền để đi xe buýt không...
Nhưng một con người toàn thân lạnh giá lại may mắn làm quen với Mạch, được sưởi ấm trên cơ thể Mạch. Trong hơi ấm của Mạch anh cảm nhận được hơi thở của nữ trí thức. Anh luôn tưởng tượng và trông thấy Mạch đi về phía mình trong gió, áo len trên người, mái tóc trên đầu và vẻ mặt luôn mỉm cười với anh. Nụ cười của người con gái đi từ xa khiến cho người đàn ông cảm động.
Bây giờ không như thế, Bob và Mạch không có khoảng cách, tức là khoảng cách số không. Ngày nào hai người cũng nằm cùng giường, ngày nào cũng làm tình, nói chuyện với nhau, cùng đi làm một số việc.
Mạch 31
Phù Hiệu giới thiệu tôi đến làm đề cương quảng cáo cho một công ty, nghe nói họ có sản phẩm mới làm nở ngực tên là Inler. Tôi vội đi thử việc. Nhưng tôi và Phù Hiệu chờ ở cái công ty ấy mất gần hai tiếng đồng hồ, ông chủ vẫn không ló mặt. Cô thư ký bảo chúng tôi hôm khác đến. Hôm nay ông ấy bận đàm phán với đối tác Nga về chất làm to ngực tại khách sạn Melia, không thể về kịp. Chia tay với Phù Hiệu, điện thoại reo, giọng Kha nói ở đầu dây bên kia, Kịch bản “Phố Trường An” biết đâu sẽ tìm được nhà đầu tư, phải làm quảng cáo trước, càng tốt cho việc thu hút đầu tư. Tôi nói với anh, Tôi không còn làm cho “Tuần báo Giải Trí” nữa rồi.
Em có thể gọi điện thoại cho họ, bài sẽ do anh viết, ghi tên em, có được không? Bạch Trạch không thể không nể mặt em.
Tôi nói, Để khi nào rảnh, chúng ta bàn tiếp có, có được không?
Không được, hôm nay anh mời em ăn cơm.
Vậy là tôi nhận lời với Kha. Ở tiền sảnh một nhà hàng, anh ta trông thấy tôi liền hỏi, Tại sao em không làm, mặt mày nhợt nhạt, không giống với hôm nọ gặp.
Tất nhiên, vì hôm ấy đến để gặp Derrida.
Derrida là ai?
Tôi nói, Derrida là học giả nổi tiếng người Do Thái. Cho dù thế chiến thứ hai, Derrida không bị khổ cực như những người Do Thái khác, không có quan hệ đặc biệt với đồng bào của ông bị đàn áp và bị thảm sát, nhưng Derrida là một học giả đồng cảm, có lương tâm. Tuy ông viết rất nhiều tác phẩm lý luận mà tôi chưa đọc kĩ, nhưng bạn bè nói với tôi, sách của ông rất giá trị và giàu ý nghĩa.
Khẩu khí của em bây giờ giống hệt Bob, những điều em nói phải chăng Bob đã nói?
Đúng là Bob đã nói, nhưng người khác cũng đã nói. Hôm ấy đáng tiếc ông Derrida không đến, em định đến phỏng vấn, em chẳng hứng thú gì với cái “Phố Trường An” của anh.
Những thớ thịt trên mặt Kha run rẩy giống như đang cười. Anh nói, Anh sắp nôn rồi đây này, khoảng cách số không, mẹ kiếp, khoảng cách số không! Em giải thích cho anh biết khoảng cách số không là gì đi nào.
Vậy anh bảo khoảng cách số không là gì?
Kha cầm đũa vừa gắp thức ăn, vừa nói, Em đừng giận nhé, khoảng cách số không là giữa người với nhau không còn khoảng cách, trong trường hợp nào thì không còn khoảng cách? Đúng rồi đúng rồi, em đã đọc tiếu thuyết “Thất lạc viên” của nhà văn Nhật Bản Junichi Watanabe rồi chứ?
Em đọc rồi.
Cuối cùng, khi hai người tự tử họ gọi đấy là khoảng cách số không. Em đừng giận, anh ăn nói thô lỗ, không có văn hóa, từ nhỏ đã phải đi nhặt rác. Bố mẹ anh xuất thân từ nghề làm đậu phụ, cho nên anh giống như bố mẹ, đều là con người thô tục. Tất cả những gì của đàn ông đối mặt với tất cả những gì của đàn bà, đấy là khoảng cách số không.
Tôi rất bình tĩnh ngồi nghe.
Chờ anh ta nói xong, tôi nói, Anh lý giải khoảng cách số không là như thế, em cũng lý giải như anh, vậy khoảng cách giữa em và Derrida là sống không thì cũng không có gì là không tốt. Em hình dung, ông ta không khác gì Hemingway, ông ấy gầy yếu hơn Hemingway, thâm trầm hơn Hemingway, vì ông ấy là người Do Thái, cho nên em cảm thấy tóc ông ấy xoăn, màu tro, ông Derrida nói tiếng Pháp, không nói tiếng Anh. Biết đâu ông Derrida nói tiếng Pháp cũng có chút lãng mạn, có chút hài hước như người Pháp, chắc chắn ông già này lý thú lắm.
Kha nói, Thôi thôi, ngay cả Mạch của chúng ta đây cũng rất dung tục. Ở Trung Quốc đã có thời gian nữ thanh niên trí thức dang rộng vòng tay, bất chấp tất cả, ví dụ hôm nay là người Pháp, ngày mai là người Mỹ, người Canada, người Anh, người Úc, chạy theo họ. Đáng buồn, hôm nay là thứ Sáu nhỉ, ôi, ngày thứ Sáu đen tối. Ôi, ngay cả Mạch của chúng ta đây cũng bày tỏ quan điểm dung tục của mình, là Mạch sắp chạy đến với ông Derrida...
Tôi bật cười, nói, Anh Kha ơi, tại sao hôm nay anh như người chửi bới ngoài đường phố vậy, hôm nay mới biết anh hận thù bọn này như thế. Không nói chuyện Derrida nữa.
Được, không nói đến Derrida nữa, nhưng em nói thật xem, em giúp đỡ “Phố Trường An” của bọn anh thế nào?
Giúp thế nào?
Có phải em cần tiền?
Tất nhiên cần tiền rồi, vì đây là chuyện làm ăn.
Thế này nhé, tiền tài trợ cho “Phố Trường An” đến, anh sẽ chi ngay.
Em sẽ giới thiệu cho anh một phóng viên, vì gần đây em không được khỏe, với lại em học MBA ở đại học Bắc Kinh cũng sắp đến kì kiểm tra rồi, bài vở khá nhiều. Em sẽ giới thiệu một phóng viên khác, anh không cần cho nó nhiều tiền, cho nó hai trăm, bảo nó tìm cách gửi đăng bài của anh.
Cho ngay à?
Tôi gật đầu, đúng vậy.
Chuyện ấy nói sau, nhưng hôm nay anh có một đề nghị. Bữa ăn hôm nay em thanh toán nhé.
Tôi cười, bực tức nhìn anh.
Anh ta nói thêm, Còn một vấn đề cuối cùng hỏi em, tại sao em lại đến với Bob? Có phải anh ta cao to, còn anh thì gầy gò nhỏ con?
Tôi suy nghĩ rồi nói, Anh ấy lúc nào cũng talk với em.
Nhiều người khác có thể nói chuyện với em, anh cũng nói chuyện nhiều với em đấy thôi?
Những chuyện anh ấy nói không như chuyện của anh.
Chỉ vì thế thôi à?
Chỉ như thế là đủ.
Bob 32
Mạch kể lại với Bob về câu chuyện khoảng cách số không của Kha. Cô cho rằng, đấy là đề tài mà Bob không hứng thú, không ngờ. Bob nói với Mạch, khoảng cách số không đúng là đáng sợ, để đàn ông xuất tinh là rất mệt, mệt như tù nhân suốt ngày ở trong tù.
Một tuần lễ sau sinh nhật của Mạch, sương mù bao phủ Mạch và Bob, da hai người ướt lại, lại cả bọt nước tắm. Trong không khí có mùi thơm, hai người không nói chuyện.
Nước tắm đang nóng, mặt nước có ánh hồng. Hai người đang theo đuổi tâm sự riêng, nhìn màu sắc đang chuyển động trong nước. Mạch hỏi, hôm nay hình như anh không hứng lắm thì phải?
Vừa làm tình xong, anh hơi mệt.
Tại sao anh hay mệt như thế?
Thật ra, đấy là việc rất mệt.
Còn phụ nữ thì sao, phụ nữ còn có nguy cơ dính bầu cơ mà.
Bob ngập ngừng rồi mới nói, Nhưng đàn ông cũng không thoải mái, đấy là việc tốn sức lực và tâm lực ghê gớm.
Mạch không vui, nói, Không thể so sánh hai việc ấy. Phụ nữ nạo thai rất ảnh hưởng đến sức khỏe, là chuyện phụ nữ hoàn toàn không muốn. Nhưng, đàn ông các anh tìm gái, là bởi vì không có người tình nên mất tiền đi tìm gái. Nhưng khi có bạn gái ngày nào cũng ở với họ, họ sẽ bảo làm tình tổn hại sức khỏe.
Bob không nói gì, chứng tỏ anh đang bực mình. Chuyện này anh đã suy nghĩ từ suốt mấy năm nay, từng bàn luận với nhiều cô gái. Không một cô nào đồng ý với quan điểm của anh rằng: nam giới xuất tinh và nữ giới đi nạo thai giống nhau, là việc ông trời cân bằng khoái lạc tình dục của hai người.
Mạch lõa thể ngồi trong bồn tắm, nước mắt rơi lã chã. Cô cho rằng những lời nói của Bob đã làm mình bị tổn thương, nhưng cô không muốn nói thêm gì.
Bob đến nâng Mạch dậy, nhưng cô không nhìn anh.
Bob nói, Coi như vừa rồi anh không nói những điều kia.
Mạch nói, Anh không nói nhưng anh đã nói, đàn ông bao giờ cũng vậy.
Bob nói, Em đứng dậy đi, anh lau người cho em.
Mạch đứng dậy, đứng trong nước, những giọt nước trên da vàng của cô chảy xuống, giống như vô vàn ánh sao lung linh trên bầu trời. Bob dùng khăn tắm bọc cơ thể trần truồng của Mạch lại, áp mặt cô vào mặt mình, anh biết rằng chỉ như thế Mạch mới vui.
Bob bế Mạch từ buồng tắm thẳng vào phòng ngủ, nghĩ bụng, mình đã quen làm việc này. Nếu trong đời chỉ quẩn quanh với một người con gái như thế này, quả là đơn điệu.
Mạch 32
Chúng tôi nằm trên giường đắp chung một tấm chăn. Tôi nói, Hôm nay em mệt, không muốn nghe anh nói gì nữa, em ngủ đây. Anh xoa đầu tôi, nói, Em hãy mơ một giấc mơ đẹp.
Mắt tôi nhìn chong chong lên trần nhà, nghĩ bụng, nằm bên cạnh người đàn ông gọi là Bob này thì không thể có giấc mơ đẹp. Mắt anh quá sâu, da anh mịn như con gái, tỏa mùi động vật, hơi thở nhè nhẹ giống như nằm trên tấm thảm trải nhà trong chiều. Tôi áp mặt lên, cảm nhận được hơi ấm. Tôi không có cách nào hình dung nổi trong hơi ấm này, Bob lại có thể nghĩ đến thân thể người con gái khác. Có một thời gian tôi tưởng tượng Bạch Trạch phản bội tôi, đi với người con gái khác. Tôi nghĩ, một khi tôi phát hiện, tôi sẽ lấy dao cắt phăng của quý của anh ta, khiến anh ta không thể làm tình với ai, để suốt đời anh ta phải nhớ đến cái giá của sự phản bội.
Nhưng đấy chỉ là mộng tưởng. Cho dù tất cả phụ nữ đều mộng tưởng như thế, nhưng không ai thực hiện. Đứng trước một người chồng phụ tình, mẹ không làm như thế, tôi cũng không làm như thế. Khi tôi biết Bob bị công an bắt vì chơi gái, tôi đã nộp tiền phạt cho anh, bảo lãnh cho anh ra.
Tôi rời khuôn mặt mình khỏi cơ thể Bob, nói, Em không muốn học MBA nữa.
Tại sao?
Như thế này có thể không thi được.
Lẽ ra từ lâu em không nên học.
Bob 33
Mạch nằm trần truồng bên Bob, quyết định không học MBA nữa.
Bob nhìn Mạch ngủ bên mình, mái tóc dài của Mạch xõa trên gối. Mạch nhẹ thở, vẻ mặt yên tĩnh như một nữ tu. Anh cảm thấy Mạch lõa thể giống như da thịt mình, không phải ai khác, cũng không phải là một cô bé. Anh đốt thuốc, muốn viết gì đó. Anh nói với Mạch quá nhiều. Anh phấn khởi không sao ngủ nổi, anh cựa mình để một chút khí lạnh lùa vào chăn. Vậy là anh khẽ thở dài, bắt đầu suy tư.
Phải chăng một người đàn ông ngày nào cũng phải làm tình với người con gái nằm bên mình? Nếu họ yêu nhau, trong cuộc sống có thể không làm tình? Một người đàn ông và một người đàn bà nằm chung giường, họ phải làm cái chuyện ấy, nhưng anh ta dần dần sẽ nhận ra việc ấy thật nhàm chán và mỏi mệt.
Bob nghèo, một con người có lí tưởng nhưng là một trí thức không gặp thời. Anh ngủ với gái làm tiền, ăn khoai tây, đi xe buýt, uống nước máy, mặc áo len vỉa hè, mỗi lần vào quán bar uống rượu cũng phải tính toán chi li, tính xem tối nay còn đủ tiền để đi xe buýt không...
Nhưng một con người toàn thân lạnh giá lại may mắn làm quen với Mạch, được sưởi ấm trên cơ thể Mạch. Trong hơi ấm của Mạch anh cảm nhận được hơi thở của nữ trí thức. Anh luôn tưởng tượng và trông thấy Mạch đi về phía mình trong gió, áo len trên người, mái tóc trên đầu và vẻ mặt luôn mỉm cười với anh. Nụ cười của người con gái đi từ xa khiến cho người đàn ông cảm động.
Bây giờ không như thế, Bob và Mạch không có khoảng cách, tức là khoảng cách số không. Ngày nào hai người cũng nằm cùng giường, ngày nào cũng làm tình, nói chuyện với nhau, cùng đi làm một số việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook