Giường Đàn Bà
-
Chương 17: Ruồng bỏ
Một tuần là đủ. Bạch Trạch không ngờ sau một tuần lễ, khi anh mở cửa căn phòng, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến anh ta phải trợn mắt, há hốc miệng…
Mạch 19
Tôi không nhớ màn đêm đã buông xuống thế nào, chưa bao giờ tôi có cảm giác có thể chạm tay vào đêm, dính, lạnh, giống như lưng rắn. Tôi hoang mang, bối rối bước đi. Cảnh sát đưa tôi sang phòng bên cạnh phòng của Bob để trả lời các câu hỏi, tôi đoán đây là phòng của bà già. Phòng khá rộng, hình như mấy gian liền nhau thành một khối, một cây cột gỗ bọc giấy báo chống đỡ mái nhà, trong phòng có một cái giường lớn và hai cái bàn, tôi không trông thấy gì ở nơi tận cùng. Một ông già nằm trên giường, ánh đèn vàng vọt chiếu vào khuôn mặt ông ta, ông ta ho liên tục, liên tục khạc nhổ vào cái bô để bên cạnh giường. Mùi thơm của thịt rán từ trên cái bàn khiến tôi buồn nôn.
Bà già vẻ mặt uy nghiêm đứng bên tôi, tưởng chừng bà ta cũng là cảnh sát. Viên cảnh sát có cặp mắt ti hí hỏi tôi tên gì, họ gì, làm nghề gì, tôi đều trả lời đầy đủ, nhưng khi hỏi tôi làm việc ở đâu, tôi im lặng. Tuyệt đối không bảo với anh ta nơi làm việc của tôi, tôi nghĩ.
Vẻ mặt bà già tỏ ra trào lộng, bà ta cho rằng tôi nói dối. Tôi mím chặt môi, cúi đầu. Dưới con mắt bà ta, tôi là gái bán dâm từ tỉnh khác đến. Bà ta nói chen vào, Không phải là lần đầu, một tuần lễ trước đã qua đêm ở đây rồi? Các người làm gì mà không có quan hệ tình dục với nhau?
Bà ta nói với viên cảnh sát, Thái độ không thành khẩn.
Viên cảnh sát trẻ tuổi cau mày. Anh ta nói, Chúng tôi làm sao chứng minh được cô trong sạch?
Tôi ra sức lắc đầu.
Bà già nói, Tôi biết có vấn đề, nếu không, một cô gái đến đây làm gì? Người đàn ông ở bên cạnh đây độc thân, từ địa phương khác đến, không cần gì hay sao? Cô đừng sợ, nói thật đi, nói thật còn có cách giúp cô, có sai lầm chả nhẽ không sửa chữa được à?
Tôi nhìn bà già, bà ta nhiệt tình nhìn tôi, tỏ vẻ khẩn thiết. Tôi vẫn cố chấp không nói gì. Viên cảnh sát nói, Cô không nói, định làm khó với chúng tôi đấy à?
Tôi đứng, rất mệt mỏi, bụng dưới đau dữ dội. Ông già nằm trên giường ho khù khụ. Viên cảnh sát nhìn ông, tưởng chừng nhận tín hiệu từ ông ta, quay lại nói với bà già, Nếu không nói, đưa cô ta về đồn.
Tôi giật mình, nhìn viên cảnh sát, máu trào lên dưới lớp da mỏng. Tôi nói, Tôi không đi. Nhưng hoảng hốt chống đối không giúp được gì, vẻ mặt nghiêm khắc của viên cảnh sát khiến tôi cảm thấy không thể thoát khỏi tình huống này.
Ở ngoài cửa, lúc đi qua người Bob, tôi chợt nhận ra một cảm giác li biệt người thân, sau lưng anh là chút ánh sáng vàng vọt, ấm cúng từ trong nhà tỏa ra. Ở đấy rất ấm êm, nhưng tôi không thể vào. Tôi mỉm cười thật nhanh với Bob.
Tôi đi giữa hai viên cảnh sát, tuy tôi bực mình chống đối, nhưng vẫn phải tỏ ra đàng hoàng. Tôi khép chặt tà áo giống như đứa trẻ vô tư, chạy lúp xúp theo sau họ. Con ngõ vắng vẻ chìm trong đêm, gió bắt đầu nổi lên, cuốn tung giấy vụn hai bên đường, phát ra những âm thanh xào xạc.
Đi rất xa, quanh co qua mấy ngõ. Tôi né tránh ánh mắt tò mò của người qua đường như tránh ôn dịch. Tôi ôm chặt người chống lại gió rét. Hai viên cảnh sát vừa đi vừa nói chuyện của họ. Tôi không còn sức lực đâu để nghe họ nói gì. Mấy lần tôi định tẩu thoát, nhưng họ cứ nhìn tôi. Xem ra đêm nay phải đi miết trên con đường gió lạnh. Tôi mệt mỏi suy nghĩ, người tôi đau nhừ, trong lòng bức bối buồn bã.
Bỗng tôi rất giận Bob, vì anh mà tôi rơi vào tình trạng khó xử. Tôi giận cái khu nhà kia, giận gian nhà đơn giản, giận cái bà già bên cạnh phòng Bob. Nhưng tôi càng giận Bạch Trạch hơn, chính anh đã đẩy tôi vào tình trạng này. Tại sao tôi buộc Bạch Trạch phải lấy tôi? Ở đời này có biết bao nhiêu con gái làm người tình của người khác? Tôi nhớ đến tấm khăn trải giường trắng tinh thơm mùi nắng, nhớ đến nhân viên bảo vệ của khu chung cư chào tôi mỗi lần ra vào, lối đi sạch sẽ, bức tường trắng tinh, tôi nhớ đến phòng vệ sinh tỏa mùi nước hoa trong căn hộ sáng sủa của tôi…
Tôi không ngờ sự hối hận của mình lại như nước vỡ bờ ào đến lòng mình. Cuối cùng cũng đã đến đồn công an. Đó là một dãy nhà mái bằng, tôi theo họ vào một căn phòng sáng đèn. Một trong hai viên cảnh sát vỗ vai tôi, nói, Tìm một người bạn bảo lãnh cho cô.
Tôi im lặng cúi đầu, đến sát lò sưởi để bên cạnh tường, hơi ấm phả lên khuôn mặt giá lạnh râm ran ngứa khiến da tôi dễ chịu.
Tôi nghĩ, mình tìm ai bây giờ? Tôi nhờ anh Bob vừa rồi được không? Họ cùng cười, cùng lạnh lùng im lặng.
Đấy là đương sự, không được. Phải tìm một người cùng đơn vị làm việc, cô cho chúng tôi số điện thoại, để chúng tôi nói chuyện với họ.
Các anh sẽ nói gì với họ?
Có thế nào thì nói như thế, cô ở trong phòng một người đàn ông, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, có quan hệ tình dục với nhau hay không chúng tôi không biết.
Tôi nói, quan hệ tình dục? Với anh ấy? Các anh cũng biết, anh ấy không phải là bạn trai của tôi.
Không phải là bạn trai nhưng lại ngủ chung một giường, rõ ràng đã phạm pháp, gần đây trong cả nước đang ra quân càn quét gái bán dâm, cô không biết à?
Tôi vừa mệt, vừa tức, nhìn họ. Viên cảnh sát mắt ti hí đóng cửa như sợ tôi bỏ chạy. Tôi nói như cầu xin, Tôi có thể gọi điện cho bạn tôi được không?
Không được, điện thoại phải để chúng tôi gọi, cô cho chúng tôi biết số điện. Anh ta từ chối thẳng thừng.
Tôi cắn chặt môi bỗng trở thành người câm. Chừng năm phút sau, một viên cảnh sát quay lại nói với viên cảnh sát mắt ti hí, Hay là thôi đi?
Anh chàng mắt ti hí tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nói với tôi, Không nói thì giam ở đây một đêm.
Tôi hiểu câu nói ấy, nối sợ hãi bỗng bám chặt tim tôi. Tôi nói ra dãy số như mật mã, đồng thời bảo với họ tên anh ta là Bạch Trạch, tổng biên tập của tờ báo, anh ấy không những là bạn trai mà còn là lãnh đạo của tôi.
Anh chàng mắt ti hí như bắt được của, vội lấy bút ghi lại, sang ngay phòng bên cạnh gọi điện. tôi ngây ra như tượng gỗ, nhìn ngoài cửa sổ. Viên cảnh sát ngồi trước mặt hỏi tôi quen biết thế nào với Bob. Tôi nói, Quen ở nhà một người Pháp. Hai người hôm nay hẹn gặp nhau à? Tôi nói, tôi đến tìm anh ta, nhờ anh ta đưa tôi đi bệnh viện.
Đi bệnh viện làm gì?
Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh ta. Tôi nói, đến khoa sản.
Khoa sản? Đến khoa sản làm gì? Cô bị bệnh dạ dày cơ mà?
Thấy tôi không nói gì, anh ta chỉ vào cái ghế, nói, Ngồi kia.
Chừng như tôi giấu mình trong cái ghế để tránh cái nhìn xoáy của anh ta. Tôi cúi đầu, nghĩ bụng, nếu Bạch Trạch đến, chắc chắn họ sẽ câm họng không nói gì. Nhưng trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Trạch, tôi phải giải thích rõ, một lý lẽ đơn giản, tôi vừa nạo thai, làm thế nào để làm chuyện kia? Cuối cùng tôi đã cho cái thai ra, với sự việc ấy anh ta chưa kịp phấn khởi, liệu có kịp nghĩ đến việc khác hay không?
Anh cảnh sát ra ngoài hồi lâu mới quay lại, nói, Anh ấy thừa nhận có quen biết cô, nhưng gọi đến, anh ấy bảo không có thì giờ.
Tôi nhìn viên cảnh sát, nói, Tôi không tin, chắc chắn các anh nói dối, các anh định giam tôi ở đây.
Tôi đứng dậy, nhìn cửa sổ kính rất rộng, lớp kính bị sương đêm che phủ, giống như tấm gương mờ đờ đẫn chiếu sáng mọi vật trong nhà, trong đó có khuôn mặt viên cảnh sát đang chăm chú nhìn tôi. Tôi cũng thấy tôi bĩu môi với cái máy điện thoại. Mái tóc tôi không còn theo một trật tự nào, mặt chảy dài, ánh đèn chiếu vào trông tôi nhợt nhạt, không còn sức sống.
Qua điện thoại, Bạch Trạch hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Đi nạo thai, đã xong, bây giờ đang ở đồn công an, anh phải đến đón em về. Người ta cũng không cho em nộp tiền bảo lãnh, chỉ cần chứng minh em có bạn trai là được. Tôi nói lộn xộn, không đầu không cuối.
Chỉ nghe Bạch Trạch nói thật khẽ, Lúc này anh không rỗi, anh đang ở nhà, không có cớ gì để đi, em biết không? Trưa mai anh đến nhà em, em chờ anh, đừng đi đâu nhé, trưa mai…
Không được, ngay bây giờ, anh không đến em không được ra.
Nhưng lúc này anh không có cách nào.
Không được! Tôi cuống lên.
Anh ta tắt điện thoại di động, tôi nản lòng, quay lưng lại với viên cảnh sát, bắt đầu khóc không thành tiếng. Họ vẫn vặn hỏi. Tôi rất muốn nói, Cứ bắt tôi đi, bắt tôi đi, muốn giam bao lâu thì giam, các anh nói đúng, tôi là gái bán dâm, tôi bán dâm từ hai năm trước, bán dâm cho đến tận hôm nay…
Tôi khóc không thành tiếng bỗng khóc òa như thác đổ trong căn phòng, tôi khóc toàn thân run rẩy. Chỉ nghe viên cảnh sát nói sau lưng tôi, Đi đi, thôi đi đi…
Họ đuổi tôi ra khỏi cửa như đuổi nhặng. Tôi lau nước mắt, đến một khúc quanh, tôi lại gọi điện cho Bạch Trạch.
Chuông điện thoại réo rất lâu, anh ta không nhận điện.
Tôi muốn vào cái quán ăn nhỏ bên đường để ăn chút gì. Tôi gọi một tô mì, trong tô mì có thêm mấy ngọn rau thơm, tôi bưng lên húp chút nước, nhưng rồi lại không ăn được.
Tôi lại gọi điện cho Bạch Trạch. Lần này thì anh nhận điện, có thể anh đã chuẩn bị, anh ngồi trong nhà vệ sinh. Tôi định nói, Tối nay anh không đến thì ngày mai anh đừng đến, sau này cũng đừng đến, chúng ta vĩnh viễn chia tay.
Nhưng giọng tôi rất nhẹ nhàng, Em đã ra rồi, ngày mai em không thể chờ anh ở nhà. Em vừa đi nạo thai, không thể làm tình. Nếu không, một tuần sau nhé?
Anh suy nghĩ rồi nói, Một tuần sau, buổi trưa nhé.
Giọng anh vẫn do dự, anh đang định nói gì đó nhưng tôi đã tắt máy. Tôi nghĩ, con người rất chóng quên nỗi đau, một tuần lễ sau tôi vẫn là Mạch như mọi khi. Về mặt y học mà nói, sau khi nạo thai ít nhất phải sau hai tuần lễ mới thật sự bình phục, không, tôi chỉ cần một tuần lễ.
Một tuần là đủ. Bạch Trạch không ngờ sau một tuần lễ, khi anh mở cửa phòng, cảnh tượng diễn ra trước mắt làm anh phải trợn mắt, há hốc miệng
Mạch 19
Tôi không nhớ màn đêm đã buông xuống thế nào, chưa bao giờ tôi có cảm giác có thể chạm tay vào đêm, dính, lạnh, giống như lưng rắn. Tôi hoang mang, bối rối bước đi. Cảnh sát đưa tôi sang phòng bên cạnh phòng của Bob để trả lời các câu hỏi, tôi đoán đây là phòng của bà già. Phòng khá rộng, hình như mấy gian liền nhau thành một khối, một cây cột gỗ bọc giấy báo chống đỡ mái nhà, trong phòng có một cái giường lớn và hai cái bàn, tôi không trông thấy gì ở nơi tận cùng. Một ông già nằm trên giường, ánh đèn vàng vọt chiếu vào khuôn mặt ông ta, ông ta ho liên tục, liên tục khạc nhổ vào cái bô để bên cạnh giường. Mùi thơm của thịt rán từ trên cái bàn khiến tôi buồn nôn.
Bà già vẻ mặt uy nghiêm đứng bên tôi, tưởng chừng bà ta cũng là cảnh sát. Viên cảnh sát có cặp mắt ti hí hỏi tôi tên gì, họ gì, làm nghề gì, tôi đều trả lời đầy đủ, nhưng khi hỏi tôi làm việc ở đâu, tôi im lặng. Tuyệt đối không bảo với anh ta nơi làm việc của tôi, tôi nghĩ.
Vẻ mặt bà già tỏ ra trào lộng, bà ta cho rằng tôi nói dối. Tôi mím chặt môi, cúi đầu. Dưới con mắt bà ta, tôi là gái bán dâm từ tỉnh khác đến. Bà ta nói chen vào, Không phải là lần đầu, một tuần lễ trước đã qua đêm ở đây rồi? Các người làm gì mà không có quan hệ tình dục với nhau?
Bà ta nói với viên cảnh sát, Thái độ không thành khẩn.
Viên cảnh sát trẻ tuổi cau mày. Anh ta nói, Chúng tôi làm sao chứng minh được cô trong sạch?
Tôi ra sức lắc đầu.
Bà già nói, Tôi biết có vấn đề, nếu không, một cô gái đến đây làm gì? Người đàn ông ở bên cạnh đây độc thân, từ địa phương khác đến, không cần gì hay sao? Cô đừng sợ, nói thật đi, nói thật còn có cách giúp cô, có sai lầm chả nhẽ không sửa chữa được à?
Tôi nhìn bà già, bà ta nhiệt tình nhìn tôi, tỏ vẻ khẩn thiết. Tôi vẫn cố chấp không nói gì. Viên cảnh sát nói, Cô không nói, định làm khó với chúng tôi đấy à?
Tôi đứng, rất mệt mỏi, bụng dưới đau dữ dội. Ông già nằm trên giường ho khù khụ. Viên cảnh sát nhìn ông, tưởng chừng nhận tín hiệu từ ông ta, quay lại nói với bà già, Nếu không nói, đưa cô ta về đồn.
Tôi giật mình, nhìn viên cảnh sát, máu trào lên dưới lớp da mỏng. Tôi nói, Tôi không đi. Nhưng hoảng hốt chống đối không giúp được gì, vẻ mặt nghiêm khắc của viên cảnh sát khiến tôi cảm thấy không thể thoát khỏi tình huống này.
Ở ngoài cửa, lúc đi qua người Bob, tôi chợt nhận ra một cảm giác li biệt người thân, sau lưng anh là chút ánh sáng vàng vọt, ấm cúng từ trong nhà tỏa ra. Ở đấy rất ấm êm, nhưng tôi không thể vào. Tôi mỉm cười thật nhanh với Bob.
Tôi đi giữa hai viên cảnh sát, tuy tôi bực mình chống đối, nhưng vẫn phải tỏ ra đàng hoàng. Tôi khép chặt tà áo giống như đứa trẻ vô tư, chạy lúp xúp theo sau họ. Con ngõ vắng vẻ chìm trong đêm, gió bắt đầu nổi lên, cuốn tung giấy vụn hai bên đường, phát ra những âm thanh xào xạc.
Đi rất xa, quanh co qua mấy ngõ. Tôi né tránh ánh mắt tò mò của người qua đường như tránh ôn dịch. Tôi ôm chặt người chống lại gió rét. Hai viên cảnh sát vừa đi vừa nói chuyện của họ. Tôi không còn sức lực đâu để nghe họ nói gì. Mấy lần tôi định tẩu thoát, nhưng họ cứ nhìn tôi. Xem ra đêm nay phải đi miết trên con đường gió lạnh. Tôi mệt mỏi suy nghĩ, người tôi đau nhừ, trong lòng bức bối buồn bã.
Bỗng tôi rất giận Bob, vì anh mà tôi rơi vào tình trạng khó xử. Tôi giận cái khu nhà kia, giận gian nhà đơn giản, giận cái bà già bên cạnh phòng Bob. Nhưng tôi càng giận Bạch Trạch hơn, chính anh đã đẩy tôi vào tình trạng này. Tại sao tôi buộc Bạch Trạch phải lấy tôi? Ở đời này có biết bao nhiêu con gái làm người tình của người khác? Tôi nhớ đến tấm khăn trải giường trắng tinh thơm mùi nắng, nhớ đến nhân viên bảo vệ của khu chung cư chào tôi mỗi lần ra vào, lối đi sạch sẽ, bức tường trắng tinh, tôi nhớ đến phòng vệ sinh tỏa mùi nước hoa trong căn hộ sáng sủa của tôi…
Tôi không ngờ sự hối hận của mình lại như nước vỡ bờ ào đến lòng mình. Cuối cùng cũng đã đến đồn công an. Đó là một dãy nhà mái bằng, tôi theo họ vào một căn phòng sáng đèn. Một trong hai viên cảnh sát vỗ vai tôi, nói, Tìm một người bạn bảo lãnh cho cô.
Tôi im lặng cúi đầu, đến sát lò sưởi để bên cạnh tường, hơi ấm phả lên khuôn mặt giá lạnh râm ran ngứa khiến da tôi dễ chịu.
Tôi nghĩ, mình tìm ai bây giờ? Tôi nhờ anh Bob vừa rồi được không? Họ cùng cười, cùng lạnh lùng im lặng.
Đấy là đương sự, không được. Phải tìm một người cùng đơn vị làm việc, cô cho chúng tôi số điện thoại, để chúng tôi nói chuyện với họ.
Các anh sẽ nói gì với họ?
Có thế nào thì nói như thế, cô ở trong phòng một người đàn ông, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, có quan hệ tình dục với nhau hay không chúng tôi không biết.
Tôi nói, quan hệ tình dục? Với anh ấy? Các anh cũng biết, anh ấy không phải là bạn trai của tôi.
Không phải là bạn trai nhưng lại ngủ chung một giường, rõ ràng đã phạm pháp, gần đây trong cả nước đang ra quân càn quét gái bán dâm, cô không biết à?
Tôi vừa mệt, vừa tức, nhìn họ. Viên cảnh sát mắt ti hí đóng cửa như sợ tôi bỏ chạy. Tôi nói như cầu xin, Tôi có thể gọi điện cho bạn tôi được không?
Không được, điện thoại phải để chúng tôi gọi, cô cho chúng tôi biết số điện. Anh ta từ chối thẳng thừng.
Tôi cắn chặt môi bỗng trở thành người câm. Chừng năm phút sau, một viên cảnh sát quay lại nói với viên cảnh sát mắt ti hí, Hay là thôi đi?
Anh chàng mắt ti hí tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nói với tôi, Không nói thì giam ở đây một đêm.
Tôi hiểu câu nói ấy, nối sợ hãi bỗng bám chặt tim tôi. Tôi nói ra dãy số như mật mã, đồng thời bảo với họ tên anh ta là Bạch Trạch, tổng biên tập của tờ báo, anh ấy không những là bạn trai mà còn là lãnh đạo của tôi.
Anh chàng mắt ti hí như bắt được của, vội lấy bút ghi lại, sang ngay phòng bên cạnh gọi điện. tôi ngây ra như tượng gỗ, nhìn ngoài cửa sổ. Viên cảnh sát ngồi trước mặt hỏi tôi quen biết thế nào với Bob. Tôi nói, Quen ở nhà một người Pháp. Hai người hôm nay hẹn gặp nhau à? Tôi nói, tôi đến tìm anh ta, nhờ anh ta đưa tôi đi bệnh viện.
Đi bệnh viện làm gì?
Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh ta. Tôi nói, đến khoa sản.
Khoa sản? Đến khoa sản làm gì? Cô bị bệnh dạ dày cơ mà?
Thấy tôi không nói gì, anh ta chỉ vào cái ghế, nói, Ngồi kia.
Chừng như tôi giấu mình trong cái ghế để tránh cái nhìn xoáy của anh ta. Tôi cúi đầu, nghĩ bụng, nếu Bạch Trạch đến, chắc chắn họ sẽ câm họng không nói gì. Nhưng trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Trạch, tôi phải giải thích rõ, một lý lẽ đơn giản, tôi vừa nạo thai, làm thế nào để làm chuyện kia? Cuối cùng tôi đã cho cái thai ra, với sự việc ấy anh ta chưa kịp phấn khởi, liệu có kịp nghĩ đến việc khác hay không?
Anh cảnh sát ra ngoài hồi lâu mới quay lại, nói, Anh ấy thừa nhận có quen biết cô, nhưng gọi đến, anh ấy bảo không có thì giờ.
Tôi nhìn viên cảnh sát, nói, Tôi không tin, chắc chắn các anh nói dối, các anh định giam tôi ở đây.
Tôi đứng dậy, nhìn cửa sổ kính rất rộng, lớp kính bị sương đêm che phủ, giống như tấm gương mờ đờ đẫn chiếu sáng mọi vật trong nhà, trong đó có khuôn mặt viên cảnh sát đang chăm chú nhìn tôi. Tôi cũng thấy tôi bĩu môi với cái máy điện thoại. Mái tóc tôi không còn theo một trật tự nào, mặt chảy dài, ánh đèn chiếu vào trông tôi nhợt nhạt, không còn sức sống.
Qua điện thoại, Bạch Trạch hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Đi nạo thai, đã xong, bây giờ đang ở đồn công an, anh phải đến đón em về. Người ta cũng không cho em nộp tiền bảo lãnh, chỉ cần chứng minh em có bạn trai là được. Tôi nói lộn xộn, không đầu không cuối.
Chỉ nghe Bạch Trạch nói thật khẽ, Lúc này anh không rỗi, anh đang ở nhà, không có cớ gì để đi, em biết không? Trưa mai anh đến nhà em, em chờ anh, đừng đi đâu nhé, trưa mai…
Không được, ngay bây giờ, anh không đến em không được ra.
Nhưng lúc này anh không có cách nào.
Không được! Tôi cuống lên.
Anh ta tắt điện thoại di động, tôi nản lòng, quay lưng lại với viên cảnh sát, bắt đầu khóc không thành tiếng. Họ vẫn vặn hỏi. Tôi rất muốn nói, Cứ bắt tôi đi, bắt tôi đi, muốn giam bao lâu thì giam, các anh nói đúng, tôi là gái bán dâm, tôi bán dâm từ hai năm trước, bán dâm cho đến tận hôm nay…
Tôi khóc không thành tiếng bỗng khóc òa như thác đổ trong căn phòng, tôi khóc toàn thân run rẩy. Chỉ nghe viên cảnh sát nói sau lưng tôi, Đi đi, thôi đi đi…
Họ đuổi tôi ra khỏi cửa như đuổi nhặng. Tôi lau nước mắt, đến một khúc quanh, tôi lại gọi điện cho Bạch Trạch.
Chuông điện thoại réo rất lâu, anh ta không nhận điện.
Tôi muốn vào cái quán ăn nhỏ bên đường để ăn chút gì. Tôi gọi một tô mì, trong tô mì có thêm mấy ngọn rau thơm, tôi bưng lên húp chút nước, nhưng rồi lại không ăn được.
Tôi lại gọi điện cho Bạch Trạch. Lần này thì anh nhận điện, có thể anh đã chuẩn bị, anh ngồi trong nhà vệ sinh. Tôi định nói, Tối nay anh không đến thì ngày mai anh đừng đến, sau này cũng đừng đến, chúng ta vĩnh viễn chia tay.
Nhưng giọng tôi rất nhẹ nhàng, Em đã ra rồi, ngày mai em không thể chờ anh ở nhà. Em vừa đi nạo thai, không thể làm tình. Nếu không, một tuần sau nhé?
Anh suy nghĩ rồi nói, Một tuần sau, buổi trưa nhé.
Giọng anh vẫn do dự, anh đang định nói gì đó nhưng tôi đã tắt máy. Tôi nghĩ, con người rất chóng quên nỗi đau, một tuần lễ sau tôi vẫn là Mạch như mọi khi. Về mặt y học mà nói, sau khi nạo thai ít nhất phải sau hai tuần lễ mới thật sự bình phục, không, tôi chỉ cần một tuần lễ.
Một tuần là đủ. Bạch Trạch không ngờ sau một tuần lễ, khi anh mở cửa phòng, cảnh tượng diễn ra trước mắt làm anh phải trợn mắt, há hốc miệng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook