Lục Tinh nhún nhảy hơn nửa tiếng, cả người đẫm mồ hôi, mệt lả nhoài người xuống sofa thở hổn hển, lúc này tận sâu trong lòng cô cảm thấy sảng khoái không gì diễn tả được.
Cuối cùng Mục Sở Từ cũng ra khỏi nhà, nếu anh vẫn tiếp tục làm tổ ở nhà, hai mươi tư trên hai mươi tư giờ kè kè bên cô không rời một bước, cô sợ mình sẽ là người đầu tiên trên thế giới tắc thở mà chết vì chồng quá dính người.
Lục Tinh nằm khoảng mười phút, chờ cho hơi thở của mình bình thường trở lại mới cầm điện thoại tắt nhạc sàn đi, rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi ra ngoài, Lục Tinh nằm trên giường vô tư xem bộ truyện tranh người lớn mình thích nhất, vừa xem vừa chia sẻ đề cử cho các chị em trong nhóm chat đọc cùng.
Có thấy không! Đây mới là cuộc sống Lục Tinh Tinh muốn sống nhất!
Rơi nước mắt vì tình yêu tuyệt đẹp của các nhân vật trong truyện mới là nguồn vui cả cô.
Ban đêm không bị Ảnh đế Mục quấn lấy quả thật tuyệt vời không gì bằng.
Bất giác đã đến nửa đêm, Lục Tinh dần thấy buồn ngủ, nhưng cô vẫn không nỡ đặt điện thoại xuống.
Trước khi ngủ, cô hụt hẫng nghĩ, đến khi mình ngủ dậy, có lẽ sẽ nhìn thấy Mục Sở Từ nằm bên cạnh mình.
Quả nhiên khoảng thời gian tươi đẹp luôn ngắn ngủi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Tinh cảm thấy phần giường bên cạnh hơi lún xuống.

Cô không rõ là thực hay mơ, bèn trở người ngủ tiếp.

Cho đến khi cảm thấy có thứ gì đó nóng rực cấn lên đùi mình, cô mới dần dần tỉnh táo lại.

Lục Tinh không biết bây giờ là mấy giờ đêm, cô mở choàng mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, bấy giờ mới nhận ra...!Mục Sở Từ đã về rồi, đang nằm trên người cô.
Rèm cửa đã kéo vào, cô không nhìn rõ khung cảnh ngoài cửa sổ, đang định hỏi giờ, nào ngờ chưa kịp mở miệng, đôi môi cô đã bị Mục Sở Từ chặn kín.
Lúc này cô mới phát hiện ra anh uống rượu, cô sáp đến gần, mượn ánh sáng hắt ra từ nhà tắm mới nhìn thấy gò má anh hây hây đỏ.
Hóa ra anh...!uống rượu sẽ kích động à?
Giữa những tiếng rêи ɾỉ mê man của Lục Tinh, cơ thể cô khẽ run lên, cảm nhận được anh đang...!chen vào trong.
Không biết có phải do anh uống rượu hay không, Lục Tinh cảm thấy anh khác hẳn trước đây, đêm nay anh dịu dàng hơn.
Không, phải là vô cùng dịu dàng.

Dù là nụ hôn, hay vuốt ve.
Trước đây khi cô và anh ở bên nhau, anh chưa từng như thế.
Trái tim Lục Tinh mất kiểm soát đập nhanh hơn, từ lâu cô đã quen việc làm xong thì người nào người nấy tự đi ngủ, không hiểu sao trong lòng cô lại bắt đầu căng thẳng.
Cô không biết mình đang sợ gì, nhưng cô hơi sợ Mục Sở Từ như thế này.
Anh và cô nằm trên giường, anh rất yên lặng, cô cũng rất yên lặng.
Có một dạo cô cảm thấy trong chuyện đó, đúng là cô hưởng thụ thật, nhưng phần nhiều giống như báo cáo kết quả hơn, y hệt như học sinh làm bài tập về nhà, qua loa lấy lệ cho có.
Đó là cơ thể thăng hoa, nhưng trái tim vô cảm.
Nhưng đêm nay anh lại giày vò cô, giày vò làm cô co người lại, cầm lòng không đặng thèm muốn anh.
Không biết có phải anh cố ý hay không, mà anh chôn sâu trong người cô, mãi không cử động.
Anh càng như thế, cô càng hoảng hốt, cô giơ tay muốn đẩy anh ra.

Nhưng cô nào đẩy được anh, ngược lại còn bị anh đè thật chặt.

Cô cảm thấy bất lực, bỗng nhiên anh hơi nhấc người lên, đôi môi cô bất giác thốt ra tiếng rêи ɾỉ rất khẽ rất nhẹ.
Lục Tinh ngẩn người.
Không biết có phải do âm thanh ấy đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ không mà anh không còn giữ im lặng nữa.
Căn phòng yên tĩnh như tờ, thỉnh thoảng vang lên một vài âm thanh ái muội.
Lục Tinh cảm thấy cô không còn là chính cô, ngoài căng thẳng ra, từ tận đáy lòng còn có cả rung động.
Mục Sở Từ rất đẹp trai, trước đây cô rất nhiều lần ngắm nhìn gương mặt đẹp trai ấy của anh khi ở trên giường, nhưng đêm nay cô lại không dám mở mắt ra.
Cả quá trình cô đều nhắm chặt mắt lại.

Nỗi sợ mà cô không thể nào diễn tả được càng mãnh liệt hơn.
Khi chiếc giường đã êm ả trở lại, người Lục Tinh vẫn run lên không ngừng.

Tai cô ù lên, hơi thở hổn hển, tim đập thình thịch mạnh hơn.
Lục Tinh chưa từng gặp phải chuyện này, nên vẫn chưa thể nào nghĩ thông nổi.

Cô nhắm mắt lại, đầu óc rối như mớ bòng bong, khi cô lấy lại được một chút ý thức thì cảm thấy cánh môi anh kề sát vành tai cô: "...!Anh thích em."
Lục Tinh mở choàng mắt, đờ đẫn mất một lúc mới nhéo eo mình một cái, cái đau làm cô biết mình không phải đang nằm mơ, cô chầm chậm quay đầu lại nhìn Mục Sở Từ vẫn đang phủ phục trên người mình.
Anh nhắm mắt ngủ thϊếp đi, hơi thở đều đều, mùi rượu thoang thoảng.
Vừa rồi là rượu vào lời ra ư?
Hồn vía Lục Tinh bay lên mây, một lúc lâu sau cô mới đẩy Mục Sở Từ đang ở trên người mình xuống.
Đọc t
Mục Sở Từ ngủ rất sâu, nhưng Lục Tinh lòng rối bời như mớ bòng bong không thể nào ngủ được.
Cho đến khi loáng thoáng có ánh sáng lọt qua khe rèm cửa sổ, Lục Tinh mới không chịu nổi nữa, dần dần thϊếp đi.
Hơi thở của cô sâu dần, Mục Sở Từ nằm bên cạnh đang ngủ say lập tức mở choàng mắt.
...
Khi Lục Tinh tỉnh dậy thì cũng gần đến trưa.
Mục Sở Từ ngồi trên ghế sofa đang xem chương trình kinh tế tài chính, trước mặt anh là một cốc nước kỷ tử vừa mới pha xong.
Nghe thấy tiếng cửa, anh liền ngẩng đầu lên nhìn, nét mặt vẫn như bình thường, giọng điệu bình tĩnh như đêm qua chưa từng nói gì: "Dậy rồi à?"
Lục Tinh không dám đối mặt với ánh mắt của Mục Sở Từ, cô dời mắt đi, ừ một tiếng, sau đó vội vã vào phòng ăn.

Cô giả vờ rót nước cho mình, vừa uống vừa lén nhìn Mục Sở Từ.
Anh thật sự không khác gì bình thường.
Xem ra tối qua anh uống say thật, chỉ là nói linh tinh lúc say mà thôi.
Cả buổi chiều Lục Tinh đều ở bên cạnh Mục Sở Từ, cho đến tối, anh lại kéo cô đi tạo em bé, vẫn là tư thế ngang ngược và mạnh mẽ như trước kia, cô càng chắc chắn rằng tối qua anh chỉ nói linh tinh lúc say.
Nửa tháng sau đó, Mục Sở Từ lại không ra khỏi nhà.
Trong nửa tháng này, Lục Tinh ra ngoài hai lần, hai lần này đều có Mục Sở Từ đi cùng.
Khi cô cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi, một cuộc điện thoại của Trương Dã lại gọi Mục Sở Từ ra ngoài.
Tối hôm đó Mục Sở Từ lại uống say, về đến nhà, anh lại quay về với dáng vẻ dịu dàng ấy.
Chỉ có điều đêm hôm đó, anh không hề làm chuyện gì, chỉ ôm và hôn cô hết lần này đến lần khác.
Anh kề sát vào tai cô, khe khẽ lẩm bẩm, song không nói hết câu.
"Anh thích em...!rất thích em..."
Đêm hôm đó Lục Tinh lại mất ngủ.
Nửa tháng nữa trôi qua, Mục Sở Từ lại bị Trương Dã gọi ra ngoài.
Cũng giống như hai lần trước, chờ Mục Sở Từ ra ngoài, Lục Tinh lại buông thả như được xả trại, nhưng nhảy múa đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, cô nhắm mắt nằm trên giường nhưng không hiểu sao lại không ngủ được.
Cô nhẩm tính thời gian, đã hai giờ sáng rồi, chắc Mục Sở Từ cũng sắp về nhà, nhưng...!cô đợi đến năm giờ sáng cũng không thấy bóng dáng Mục Sở Từ đâu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương