Giữa Vợ Và Chồng - Tứ Khuyết Nhất
-
Chương 7
Thông qua hiểu biết của Lý Giai Di, thì người đàn ông bên cạnh làm việc cùng một cao ốc với cô, anh ở tầng trên cùng, làm luật sư, tự mình làm ông chủ, cô thấy hơi ngưỡng mộ, tự mở công ty hẳn là có thể kiếm không ít tiền đâu nhỉ!
“Chúng tôi mới vừa dọn tới đây, hy vọng bình thường chúng ta có thể quan tâm lẫn nhau.” Giai Di nhìn về phía anh.
“Ừ.” Mặt Thạch Đông Thăng không tỏ thái độ, chỉ gật gật đầu.
Lý Giai Di thấy hơi xấu hổ, cô liền thay đổi đề tài hỏi: “Anh với chị dâu đã kết hôn được bao nhiêu năm rồi?”
“5 năm.” Đông Thăng rầu rĩ trả lời.
“Tôi cùng ông xã vừa kết hôn được một tháng.” Giai Di siết túi xách trong tay, tâm tình buồn bực.
Thạch Đông Thăng không đáp lời.
“Không có con sao?” Lý Giai Di lại hỏi.
“Không có.”
“Cũng tốt, không có con thì tốt.” Cô thức thời ngậm miệng lại, người này đúng là tích chữ như vàng, hỏi anh cái gì thì cũng đều trả lời một hai chữ, chẳng lẽ ai làm luật sư đều như vậy sao?
Tới trước khu chung cư, cô nói lời cảm ơn rồi nhanh chân xuống xe.
Anh hạ kính xe mà nhìn cô tiến vào bên trong, bởi vì có hẹn với bạn đi đánh tennis, anh nhìn bóng lưng Lý Giai Di biến mất mới khởi động xe quay lại.
Một tuần qua đi, Lý Giai Di được thông báo chính thức được nhận vào làm của trường. Cho nên buổi tối cô quyết định cùng Trịnh Đằng Huy ra ngoài ăn mừng. Chuẩn bị xong thì hai người lần lượt đi ra cửa, lúc Đằng Huy đang khoá cửa thì Đông Thăng cùng Nhã Văn cũng vừa lúc đi ra ngoài.
“Hai người định đi ra ngoài à?” Hàn Nhã Văn nhìn thấy hàng xóm mới chuyển đến thì rất nhiệt tình.
“Ngày mai tôi nhậm chức nên muốn ra ngoài ăn một bữa chúc mừng.” Lý Di nói đúng sự thật.
“Vậy thì cùng nhau đi đi, chúng tôi cũng muốn ra ngoài ăn cơm” Nhã Văn mời nói.
“Cái này….” Giai Di nhìn sắc mặt người đàn ông trước mặt, sau đó chuyển hướng nhìn Trịnh Đằng Huy.
“Được chứ, vậy cùng nhau đi đi.” Đằng Huy cảm thấy không có vấn đề gì, đều là hàng xóm, cùng nhau ăn một bữa cơm còn có thể tăng thêm hiểu biết về nhau.
Đông Thăng nhìn qua Giai Di, tâm liền nóng lên nhưng anh vẫn cố gắng khắc chế lại, không muốn biểu hiện quá lộ liễu.
“Vậy đi thôi.” Nhã Văn ôm lấy cánh tay Đông Thăng, hai người đi đằng trước.
Lý Giai Di nhìn bóng dáng đôi vợ chồng phía trước, nghĩ thầm, người vợ như vậy mới xứng với người đàn ông trưởng thành, còn cô - “đồ lẳng lơ” này chỉ xứng với con “ngựa giống” Trịnh Đằng Huy mà thôi. Mà cũng phải nói thêm là cô cũng không ưa cái đồ đàn ông không thú vị đó.
Bốn người chọn một nhà hàng tạm được, mức giá từ trung bình đến hơi cao một chút, cả bốn chọn ngồi ở một chỗ tương đối khuất.
Bởi vì mới quen biết nhau nên hai bên không có đề chung, nhưng với phụ nữ thì khác, luôn có chủ đề nào đó mà họ cùng am hiểu. Vì thế Lý Giai Di cùng Hàn Nhã Văn nói chuyện với nhau, mà hai người đàn ông thì ở một bên nghe.
Lát sau thì đồ ăn cũng được mang lên, món ăn được làm vô cùng kỳ công, Giai Di muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè nhưng ngại đôi vợ chồng đối diện, cô không dám trắng trợn móc di động ra chụp.
“Mau cầm đũa ăn đi, đồ ăn lạnh mất.” Nhã Văn nhìn mọi người đều đang xấu hổ, cho nên bản thân chủ động cầm đũa lên trước.
Giai Di cũng nhanh chóng cầm lấy đũa, trong lòng lại nhớ mãi không quên việc chụp ảnh, đồ ăn đẹp như vậy mà không lưu lại được thì thật uổng phí.
Hai người đàn ông cũng bắt đầu hành động, chỉ có Thạch Đông Thăng cầm đũa trong tay mà không nhúc nhích, anh không đói bụng, đành dùng ánh mắt nhìn lén Lý Giai Di ở đối diện.
Đông Thăng có thể cảm giác nơi nào đó trong người mình đang run lên, không biết môi cô mềm đến mức nào, có phải giống như trong tưởng tượng của anh, thật muốn hưởng thụ nó một chút.
“Đông Thăng, Đông Thăng!”
“Hửm?” Thạch Đông Thăng lấy lại tinh thần.
“Anh đang nghĩ cái gì vậy? Sao không ăn.” Nhã Văn gắp cho anh một miếng thịt cá, đặt trên dĩa.
“Không có gì, chút việc ở công ty thôi.” Đông Thăng tỉnh táo lại, không dám tiếp tục quan sát Giai Di.
“Đúng rồi, tuần sau chị dự định sẽ làm một ít bánh ngọt, em có rảnh thì qua nhà chị lấy về một ít nếm thử nhé.” Nhã Văn quay đầu lại nói với Giai Di.
“A?” Lý Giai Di không trực tiếp nhận lời.
“Đừng ngại, chị làm rất nhiều, còn không cả hai người đều qua đi, có thể cùng nhau uống chút rượu.” Hàn Nhã Văn cười cười với Lý Giai Di.
“Dạ, cuối tuần bọn em sẽ qua.” Giai Di nghĩ thầm, tiếp xúc nhiều với họ cũng tốt.
“Chị chờ hai người qua.” Nhã Văn nói xong, cầm khăn giấy lau miệng.
“Chúng tôi mới vừa dọn tới đây, hy vọng bình thường chúng ta có thể quan tâm lẫn nhau.” Giai Di nhìn về phía anh.
“Ừ.” Mặt Thạch Đông Thăng không tỏ thái độ, chỉ gật gật đầu.
Lý Giai Di thấy hơi xấu hổ, cô liền thay đổi đề tài hỏi: “Anh với chị dâu đã kết hôn được bao nhiêu năm rồi?”
“5 năm.” Đông Thăng rầu rĩ trả lời.
“Tôi cùng ông xã vừa kết hôn được một tháng.” Giai Di siết túi xách trong tay, tâm tình buồn bực.
Thạch Đông Thăng không đáp lời.
“Không có con sao?” Lý Giai Di lại hỏi.
“Không có.”
“Cũng tốt, không có con thì tốt.” Cô thức thời ngậm miệng lại, người này đúng là tích chữ như vàng, hỏi anh cái gì thì cũng đều trả lời một hai chữ, chẳng lẽ ai làm luật sư đều như vậy sao?
Tới trước khu chung cư, cô nói lời cảm ơn rồi nhanh chân xuống xe.
Anh hạ kính xe mà nhìn cô tiến vào bên trong, bởi vì có hẹn với bạn đi đánh tennis, anh nhìn bóng lưng Lý Giai Di biến mất mới khởi động xe quay lại.
Một tuần qua đi, Lý Giai Di được thông báo chính thức được nhận vào làm của trường. Cho nên buổi tối cô quyết định cùng Trịnh Đằng Huy ra ngoài ăn mừng. Chuẩn bị xong thì hai người lần lượt đi ra cửa, lúc Đằng Huy đang khoá cửa thì Đông Thăng cùng Nhã Văn cũng vừa lúc đi ra ngoài.
“Hai người định đi ra ngoài à?” Hàn Nhã Văn nhìn thấy hàng xóm mới chuyển đến thì rất nhiệt tình.
“Ngày mai tôi nhậm chức nên muốn ra ngoài ăn một bữa chúc mừng.” Lý Di nói đúng sự thật.
“Vậy thì cùng nhau đi đi, chúng tôi cũng muốn ra ngoài ăn cơm” Nhã Văn mời nói.
“Cái này….” Giai Di nhìn sắc mặt người đàn ông trước mặt, sau đó chuyển hướng nhìn Trịnh Đằng Huy.
“Được chứ, vậy cùng nhau đi đi.” Đằng Huy cảm thấy không có vấn đề gì, đều là hàng xóm, cùng nhau ăn một bữa cơm còn có thể tăng thêm hiểu biết về nhau.
Đông Thăng nhìn qua Giai Di, tâm liền nóng lên nhưng anh vẫn cố gắng khắc chế lại, không muốn biểu hiện quá lộ liễu.
“Vậy đi thôi.” Nhã Văn ôm lấy cánh tay Đông Thăng, hai người đi đằng trước.
Lý Giai Di nhìn bóng dáng đôi vợ chồng phía trước, nghĩ thầm, người vợ như vậy mới xứng với người đàn ông trưởng thành, còn cô - “đồ lẳng lơ” này chỉ xứng với con “ngựa giống” Trịnh Đằng Huy mà thôi. Mà cũng phải nói thêm là cô cũng không ưa cái đồ đàn ông không thú vị đó.
Bốn người chọn một nhà hàng tạm được, mức giá từ trung bình đến hơi cao một chút, cả bốn chọn ngồi ở một chỗ tương đối khuất.
Bởi vì mới quen biết nhau nên hai bên không có đề chung, nhưng với phụ nữ thì khác, luôn có chủ đề nào đó mà họ cùng am hiểu. Vì thế Lý Giai Di cùng Hàn Nhã Văn nói chuyện với nhau, mà hai người đàn ông thì ở một bên nghe.
Lát sau thì đồ ăn cũng được mang lên, món ăn được làm vô cùng kỳ công, Giai Di muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè nhưng ngại đôi vợ chồng đối diện, cô không dám trắng trợn móc di động ra chụp.
“Mau cầm đũa ăn đi, đồ ăn lạnh mất.” Nhã Văn nhìn mọi người đều đang xấu hổ, cho nên bản thân chủ động cầm đũa lên trước.
Giai Di cũng nhanh chóng cầm lấy đũa, trong lòng lại nhớ mãi không quên việc chụp ảnh, đồ ăn đẹp như vậy mà không lưu lại được thì thật uổng phí.
Hai người đàn ông cũng bắt đầu hành động, chỉ có Thạch Đông Thăng cầm đũa trong tay mà không nhúc nhích, anh không đói bụng, đành dùng ánh mắt nhìn lén Lý Giai Di ở đối diện.
Đông Thăng có thể cảm giác nơi nào đó trong người mình đang run lên, không biết môi cô mềm đến mức nào, có phải giống như trong tưởng tượng của anh, thật muốn hưởng thụ nó một chút.
“Đông Thăng, Đông Thăng!”
“Hửm?” Thạch Đông Thăng lấy lại tinh thần.
“Anh đang nghĩ cái gì vậy? Sao không ăn.” Nhã Văn gắp cho anh một miếng thịt cá, đặt trên dĩa.
“Không có gì, chút việc ở công ty thôi.” Đông Thăng tỉnh táo lại, không dám tiếp tục quan sát Giai Di.
“Đúng rồi, tuần sau chị dự định sẽ làm một ít bánh ngọt, em có rảnh thì qua nhà chị lấy về một ít nếm thử nhé.” Nhã Văn quay đầu lại nói với Giai Di.
“A?” Lý Giai Di không trực tiếp nhận lời.
“Đừng ngại, chị làm rất nhiều, còn không cả hai người đều qua đi, có thể cùng nhau uống chút rượu.” Hàn Nhã Văn cười cười với Lý Giai Di.
“Dạ, cuối tuần bọn em sẽ qua.” Giai Di nghĩ thầm, tiếp xúc nhiều với họ cũng tốt.
“Chị chờ hai người qua.” Nhã Văn nói xong, cầm khăn giấy lau miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook