Giữa Chốn Phù Dung
-
Chương 28
Editor: Nana Trang
Thật sự đến mùa mưa rồi, trời nắng nói thay đổi là thay đổi ngay.
Vừa rồi vẫn còn trời xanh mây trắng, nay chỉ một lát thì gió nam lại thổi lên.
Mây đen ùn ùn cuốn tới mang theo ánh chớp ở chân trời, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm.
Xe ngựa đã dừng ở đầu hẻm một lúc lâu, nam nhân cầm cây quạt nhẹ nhàng gõ ở lòng bàn tay, trong mắt toàn là ý cười.
Phù Tô: "Nói tới đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, lúc nhỏ ngươi thật đúng là bướng bỉnh, khi đó hai bàn tay nhỏ đều là thịt, luôn muốn ai đó ôm mình, mà khi không có ai ôm ngươi sẽ khóc, nước mắt giống như mưa tháng này, nói đến là đến."
Bên tai tựa như truyền đến một tiếng sấm, A Mộc dựa sát vào vách xe, một tay vịn chặt góc xe ở sau lưng, chỉ cảm thấy toàn thân đều căng lên, cực kỳ giống người gỗ, sau một lúc lâu, nàng mới nghe thấy tiếng mình phát ra: "Điện hạ thật sự thích nói giỡn, phủ Mộc Vương mà người nói ta từng nghe qua, đó là Mộc gia Triệu quốc, sao thể thấy ta ở đó được."
Sắc mặt A Mộc vẫn như cũ, là chỉ đầu ngón tay ở góc xe đã hơi trắng.
Tiếng sấm đến gần, nam nhân làm như không nghe thấy lời của nàng, vẫn nói: "Nếu không có tin tức xác thực, sợ rằng sẽ không nghe tới, hậu nhân của Mộc Quốc công lại ở Tề quốc, hơn nữa nàng ấy lại sống dưới mí mắt của cha ruột."
Nói đến ba chữ Mộc Quốc công, vẻ mặt A Mộc khẽ biến đổi.
Phủ Mộc Vương chính xác mà nói là phủ Quốc Công, người đời trước Mộc gia lập được công lao hiển hách khi khai triều Triệu quốc, lập tức vinh sủng một đời.
Sau đó vật đổi sao dời, mặc dù Thiên tử làm trăm điều, nhưng ở Triệu quốc ai nói tới quân Mộc gia đều không khỏi sùng bái đủ điều.
Sinh ở trong nhà như vậy, vốn là thiên chi kiêu nữ thích gì được nấy, A Mộc âm thầm dằn cơn giận dữ xuống, đánh chết cũng không thừa nhận: "Ta thật sự nghe không hiểu Điện hạ đang nói cái gì."
Phù Tô vô cùng kiên nhẫn, ánh mắt nhợt nhạt: "Ngươi nghe thấy là được rồi, Triệu Thị là Đại tướng của Tề quốc, từng lập được công lao hiển hách khi đánh trận chiến Tề Triệu, nếu nói cái này là công lao hiển hách thì năm đó chuyện phủ Mộc Vương để lộ quân tình, Thiên tử giận dữ, nhưng giấy niêm phong còn chưa tới thì phủ Mộc Vương đã xảy ra biến cố, Triệu quốc tổn thương nặng nề."
A Mộc ngước mắt, bình tĩnh nhìn hắn: "Nếu ta là hậu nhân của Mộc Vương phủ Triệu quốc người, ta nhất định phải lóc thịt người trước!"
Ngữ điệu của nàng rất nhẹ, tựa như thật sự đang nói chuyện với người khác vậy.
Lúc này dù cho xuất khẩu cuồng ngôn, Phù Tô cũng không chút để ý: "Tại sao vậy?"
A Mộc nhìn hắn: "Người đoán xem?"
Phù Tô thật sự nhịn không được cười: "A Mộc, ngươi biết không, so với ngươi lúc nhỏ, ngươi bây giờ thật sự rất không đáng yêu. Ngươi nói ngươi cũng biết thương hương tiếc ngọc một tiểu cô nương, vậy sao không biết tự thương lấy mình, điều này khiến ta rất đau lòng."
Giọt mưa tí tích rơi lên xe ngựa, ánh mắt A Mộc lạnh băng: "Vậy tuyệt đối không vui vẻ chút nào."
Nam nhân chống cằm, sắc mặt nghiêm túc: "Tức giận? Hửm? Thật ra ta cũng cảm thấy có chút không cười nổi, Triệu Thị thành danh sau một trận chiến, trở về cưới vợ sinh con hiếu thuận cha mẹ đường làm quan thuận lợi, người như vậy, ngươi cảm thấy một kiếm giết chết ông ta rồi, hay là khiến ông ta thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng rồi giết ông ta sẽ tốt hơn?"
A Mộc mím môi, trên khuôn mặt tuấn tú đều là vẻ lạnh nhạt:" Làm phiền Điện hạ tiễn ta một đoạn, nên trở về phủ Tấn Vương rồi."
Đương nhiên Phù Tô cũng không miễn cưỡng, lúc vén màn bảo xa phu đánh xe, nghe tiếng mưa rơi mới thả màn xuống: "Hôm nay là lần cuối ta nói lời này với ngươi, cũng đóng một cái kết với ngươi, thật ra trước đó ta cũng không biết ngươi còn sống, chỉ là có người phát hiện tỷ tỷ của ngươi, trên dưới phủ Mộc Vương hơn một trăm miệng ăn cũng không phải chết hết, trên đời này ngươi còn có người thân tồn tại, người đó oán hận Triệu Thị, sau khi đi theo ta đến Tề quốc thì âm mưu ám sát Triệu Thị." Giọng nam nhân rất nhẹ, ánh mắt lại sáng quắc, "Kết quả thần xui quỷ khiến sao không giết được Triệu Thị, nhưng lại phát hiện a tỷ ngươi ở hội chùa thì sinh lòng nghi ngờ, trên đời này sao có thể có hai người giống nhau đến vậy, cho dù không dám tin nhưng về sau cũng thật sự kết luận nàng ấy chính là Đại tiểu thư Mộc Kiếm Anh của phủ Mộc Vương."
A Mộc không hề trả lời.
Phù Tô khẽ thở dài: "Mặc cho ai thấy mỹ nhân như tỷ tỷ ngươi sinh sống ở Phù Dung Lý đều sẽ đau lòng, huống chi là là cậu ruột của nàng ấy."
A Mộc nghe những lời này như đã chết lặng: "Chuyện cũ này rất không có ý nghĩa, nếu theo như người nói, phủ Mộc Vương vẫn còn có nam nhân chưa chết, suốt những năm qua ông ta đã gì chứ, phủ Mộc Vương sớm đã không còn tồn tại rồi, hiện tại lại đột nhiên nhảy ra, thật sự không có ý nghĩa."
Phù Tô gật đầu: "Tham sống sợ chết quả thực rất mất khí phách của nam nhân, nhưng chịu nhục chung quy vẫn muốn lật lại bản án của phủ Mộc Vương, báo thù rửa hận rồi quay về triều, chẳng phải rất tốt sao?"
A Mộc nhìn vào ánh mắt hắn, trong đầu trống rỗng.
Chỉ có tiếng mưa rơi tí tích ngoài kia giống như ở bên tai, thật sự là thời tiết gặp quỷ mà, ngày ngày trời mưa, khiến cho người ta bồn chồn không thôi.
Thấy nàng không nói gì, Phù Tô tiếp tục nói: "A Mộc, từ khi biết được ngươi và a tỷ còn sống, cậu của ngươi rất vui mừng, vốn nói là chờ ngươi mười sáu tuổi, mùa đông năm nay sẽ dẫn ngươi đi, nhưng hiện tại kế hoạch có biến, đại quân Tề quốc rục rịch ngóc đầu dậy, giả sử nếu thật sự hai nước giao chiến, đừng nói ta và ngươi không thể hồi Triệu, chỉ sợ Triệu quốc cũng không còn tồn tại nữa."
Đầu A Mộc ông ông một tiếng, hôm nay chính là sinh nhật của nàng.
Lời trước đó a tỷ nói với nàng vẫn còn văng vẳng bên tai, tỷ ấy nói chờ nàng mười sáu tuổi sẽ đưa nàng về, hóa ra chuyện là như vậy.
A tỷ đã sớm giữ lại đường lui cho nàng, còn bản thân tỷ ấy thì lại ôm lấy quyết tâm phải chết khi đi ám sát Triệu Thị, mấy năm nay... mấy năm nay a tỷ chịu nhiều đau khổ, tựa như có một cái gậy gõ ở trong lòng nàng.
Nàng gần như dùng hết sức lực mới miễn cưỡng giữ thế ngồi: "Người nói gì? Dẫn ta trở về Triệu quốc?"
Phù Tô gật đầu: "Cùng với cậu của ngươi, trọng chấn quân uy của quân Mộc gia, đợi khi ta trở về Triệu quốc nhất định sẽ giải tội cho Mộc gia, cũng có thể quyết phân cao thấp với Triệu Thị, thế nào?"
A Mộc: "Bảo vệ Triệu quốc người độc chiếm thiên hạ, không thế nào."
Phù Tô thấy nàng đã buông lỏng, càng rèn sắt khi còn nóng, cầm miếng ngọc bên hông A Mộc lần nữa: "Miếng ngọc này là vật bên người của mẫu thân ta, Phù Tô có thể lấy tên mẫu thân ra nhìn trời tuyên thệ, giữ lại hậu vị sau này, thế nào?"
A Mộc phất tay cướp ngọc bội của mình về: "Nếu ta là Điện hạ, nhất định sẽ không tuyên thệ điều này, có thể nhìn thấy Điện hạ là người bạc tình bạc nghĩa." Nàng ngồi vững người ở trong xe ngựa xóc nẩy, chỉ cảm thấy dưới thân khó chịu, không khỏi nổi cáu: "Hiện tại ngay cả tự do Điện hạ cũng không có, giữ hậu vị gì đó, ai mà thèm, hơn nữa một nam nhi nhỏ bé như ta thật sự kì quái... Chẳng qua ta chỉ tò mò, tại sao tìm ta hết lần này tới lần khác, có lời thì nói thẳng, ta ghét lời nói vòng vo."
Phù Tô nhướng mày: "Hiện tại Tề quốc hòa hay chiến đều không phải lúc, chỉ có thể kéo dài ba tháng, vừa vào đông có thể tạo thế lực hồi Triệu, Thiên tử Tề quốc rõ ràng là do dự, thật ra đã sớm bị Triệu Thị đánh động, mà bây giờ chỉ có một người duy nhất có thể thay đổi tâm ý của ông ta, chính là cha nuôi Hàn Tương Tử của ngươi."
A Mộc: "Có liên quan gì tới cha nuôi ta?"
Phù Tô: "Ngươi chỉ cần biết là Hàn Tương Tử có thể thay đổi thánh ý là được rồi, bây giờ có thể thuyết phục ông ta cũng chỉ có một mình ngươi."
Quanh quẩn một vòng lớn như vậy, lại trở về chỗ của nàng.
Thù nước hận nhà gì đó đều kém xa một sợi tóc của a tỷ, A Mộc tự có cân nhắc, giả ngu luôn luôn là tác phong của nàng, nghe một tiếng thở dài của xa phu ở trong tiếng mưa rơi, lúc này nàng mới ngước mắt, trong mắt sớm đã khôi phục lại ý cười trước đó, vô cùng chất phác nói: "Ồ, thuyết phục thế nào?"
Phù Tô hơi giật mình: "Thuyết phục Hàn đại phu đứng về phía ta."
A Mộc vỗ đùi một cái, hoạt động gân cốt chút: "Thật sự nghe không hiểu người nói gì cả, nghe Điện hạ kể một câu chuyện xưa, vất vả cho người rồi!"
Nói xong thì muốn xuống xe.
Phù Tô bỗng nổi giận: "A Mộc!"
A Mộc vén màn ra, bên ngoài mưa to tầm tả, ào ào thật sự không nể mặt ai.
Nàng hơi do dự một lát, ôm đầu quay lại: "Lấy lời tuyên thệ quan trọng nhất của mẫu thân, cẩn thận bị thiên lôi đánh."
Nhấc tới thật khóe, vừa dứt lời, tiếng sấm đinh tai vang dội ở đỉnh đầu, dọa cho A Mộc sợ tới mức bất chấp mưa hay không mưa lớn, nhảy xuống xe chạy về hướng cửa chính của phủ Tấn Vương. Những ngày này người của phủ Tấn Vương đều biết nàng, nên cũng không cản nàng để nàng vào trong.
Phù Tô bị bỏ rơi ngồi trên xe, hai ngón tay vén màn xe, trên mặt có chút tức giận.
Đáng tiếc cửa chính của phủ Tấn Vương chẳng mấy chốc đóng lại, bóng dáng của A Mộc từ từ biến mất, hắn chỉ có thả mạnh màn xuống, lên đường hồi phủ.
Lại nói đến A Mộc, quả nhiên là bị mưa lớn xối ướt toàn thân không nói, tiếng sấm trên đỉnh đầu chấn động đến hai lỗ tai nàng phát tê.
Đến sân sau, vừa mới đứng trước cửa thì nghe thấy một tiếng lạch cạch, không biết bên trong có thứ gì đó rơi xuống đất, sau đó tiếng Ngưu Nhị và Trường Lộ cầu gia gia kiện nãi nãi vang lên, A Mộc xô cửa đi vào trong, mang theo nước mưa đầy đất.
Ngưu Nhị nghe thấy tiếng vang thì vội vàng hô một tiếng ai đó, A Mộc cởi giày, mang đôi tất ướt nhẹp đi vào trong: "Là ta, sao vậy?"
Ngưu Nhị nhanh chóng gọi nàng: "A Mộc ngươi mau vào đây! Chủ tử phát bệnh rồi!"
Đương nhiên, bọn họ không giống như A Mộc phân chia Lý Dục và Trọng Gia, bọn họ đều cho rằng sự xuất hiện của Trọng Gia là bệnh.
Trong cảm nhận của bọn họ, bệnh của vị Thế tử cao cao tại thượng kia phạm phải, không chỉ riêng bọn họ nghĩ như vậy mà ngay cả Tấn Vương Lý Hạo cũng nghĩ thế.
Mưa lớn nên hơi lạnh, A Mộc ướt đẫm cả người, nhanh chóng đi tới: "Ngưu Nhị ca, giúp ta chuẩn bị nước nóng."
Đi đến phòng trong, lúc này mới phát hiện quả nhiên trên giường có một cục chăn tròn.
Trường Lộ đi vòng vòng ở bên giường, trên mặt đất là một tấm bình phong bị ngã, Đằng Lan cúi đầu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, còn Ngưu Nhị thấy nàng như thấy cứu tinh, nhìn dáng vẻ như quỷ của nàng thì đi nhanh: "Được được được, ngươi dỗ dành Điện hạ cho tốt, ta đi nấu nước làm gì cũng được."
Trường Lộ quay đầu lại liếc nhìn Đằng Lan: "Thế tử không thích nữ tử tới gần, cô đi ra ngoài trước đi."
Đằng Lan cũng bị dọa không nhẹ, nhanh chóng cúi đầu lui ra ngoài.
A Mộc bị bệnh vẫn chưa khỏi, lúc này dầm mưa chỉ cảm thấy khắp người như đi trên mây.
Nàng còn muốn nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo và dây vải sạch sẽ, điều kiện tiên quyết chính là phải dỗ dành Lý Trọng Gia ngủ trước, dùng cái miệng của hắn đuổi hết mọi người đi mới có thể thanh tịnh an toàn. Vừa rồi khi ở trên xe chú tâm nghe Phù Tô nói chuyện nên quên mất mưa dông ở bên ngoài, nhưng tiếng sấm lúc xuống xe ngưa thật sự khiến nàng sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
Lý Trọng Gia che kín cả người, lúc này không chịu nổi nữa bèn chui ra.
A Mộc lau mặt, ra sức vuốt vuốt, sau đó bò lên giường, liều mạng ôm lấy hắn: "Điện hạ, Điện hạ! Mau cứu A Mộc! Ta cũng sợ phải làm sao đây!"
Thật sự đến mùa mưa rồi, trời nắng nói thay đổi là thay đổi ngay.
Vừa rồi vẫn còn trời xanh mây trắng, nay chỉ một lát thì gió nam lại thổi lên.
Mây đen ùn ùn cuốn tới mang theo ánh chớp ở chân trời, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm.
Xe ngựa đã dừng ở đầu hẻm một lúc lâu, nam nhân cầm cây quạt nhẹ nhàng gõ ở lòng bàn tay, trong mắt toàn là ý cười.
Phù Tô: "Nói tới đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, lúc nhỏ ngươi thật đúng là bướng bỉnh, khi đó hai bàn tay nhỏ đều là thịt, luôn muốn ai đó ôm mình, mà khi không có ai ôm ngươi sẽ khóc, nước mắt giống như mưa tháng này, nói đến là đến."
Bên tai tựa như truyền đến một tiếng sấm, A Mộc dựa sát vào vách xe, một tay vịn chặt góc xe ở sau lưng, chỉ cảm thấy toàn thân đều căng lên, cực kỳ giống người gỗ, sau một lúc lâu, nàng mới nghe thấy tiếng mình phát ra: "Điện hạ thật sự thích nói giỡn, phủ Mộc Vương mà người nói ta từng nghe qua, đó là Mộc gia Triệu quốc, sao thể thấy ta ở đó được."
Sắc mặt A Mộc vẫn như cũ, là chỉ đầu ngón tay ở góc xe đã hơi trắng.
Tiếng sấm đến gần, nam nhân làm như không nghe thấy lời của nàng, vẫn nói: "Nếu không có tin tức xác thực, sợ rằng sẽ không nghe tới, hậu nhân của Mộc Quốc công lại ở Tề quốc, hơn nữa nàng ấy lại sống dưới mí mắt của cha ruột."
Nói đến ba chữ Mộc Quốc công, vẻ mặt A Mộc khẽ biến đổi.
Phủ Mộc Vương chính xác mà nói là phủ Quốc Công, người đời trước Mộc gia lập được công lao hiển hách khi khai triều Triệu quốc, lập tức vinh sủng một đời.
Sau đó vật đổi sao dời, mặc dù Thiên tử làm trăm điều, nhưng ở Triệu quốc ai nói tới quân Mộc gia đều không khỏi sùng bái đủ điều.
Sinh ở trong nhà như vậy, vốn là thiên chi kiêu nữ thích gì được nấy, A Mộc âm thầm dằn cơn giận dữ xuống, đánh chết cũng không thừa nhận: "Ta thật sự nghe không hiểu Điện hạ đang nói cái gì."
Phù Tô vô cùng kiên nhẫn, ánh mắt nhợt nhạt: "Ngươi nghe thấy là được rồi, Triệu Thị là Đại tướng của Tề quốc, từng lập được công lao hiển hách khi đánh trận chiến Tề Triệu, nếu nói cái này là công lao hiển hách thì năm đó chuyện phủ Mộc Vương để lộ quân tình, Thiên tử giận dữ, nhưng giấy niêm phong còn chưa tới thì phủ Mộc Vương đã xảy ra biến cố, Triệu quốc tổn thương nặng nề."
A Mộc ngước mắt, bình tĩnh nhìn hắn: "Nếu ta là hậu nhân của Mộc Vương phủ Triệu quốc người, ta nhất định phải lóc thịt người trước!"
Ngữ điệu của nàng rất nhẹ, tựa như thật sự đang nói chuyện với người khác vậy.
Lúc này dù cho xuất khẩu cuồng ngôn, Phù Tô cũng không chút để ý: "Tại sao vậy?"
A Mộc nhìn hắn: "Người đoán xem?"
Phù Tô thật sự nhịn không được cười: "A Mộc, ngươi biết không, so với ngươi lúc nhỏ, ngươi bây giờ thật sự rất không đáng yêu. Ngươi nói ngươi cũng biết thương hương tiếc ngọc một tiểu cô nương, vậy sao không biết tự thương lấy mình, điều này khiến ta rất đau lòng."
Giọt mưa tí tích rơi lên xe ngựa, ánh mắt A Mộc lạnh băng: "Vậy tuyệt đối không vui vẻ chút nào."
Nam nhân chống cằm, sắc mặt nghiêm túc: "Tức giận? Hửm? Thật ra ta cũng cảm thấy có chút không cười nổi, Triệu Thị thành danh sau một trận chiến, trở về cưới vợ sinh con hiếu thuận cha mẹ đường làm quan thuận lợi, người như vậy, ngươi cảm thấy một kiếm giết chết ông ta rồi, hay là khiến ông ta thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng rồi giết ông ta sẽ tốt hơn?"
A Mộc mím môi, trên khuôn mặt tuấn tú đều là vẻ lạnh nhạt:" Làm phiền Điện hạ tiễn ta một đoạn, nên trở về phủ Tấn Vương rồi."
Đương nhiên Phù Tô cũng không miễn cưỡng, lúc vén màn bảo xa phu đánh xe, nghe tiếng mưa rơi mới thả màn xuống: "Hôm nay là lần cuối ta nói lời này với ngươi, cũng đóng một cái kết với ngươi, thật ra trước đó ta cũng không biết ngươi còn sống, chỉ là có người phát hiện tỷ tỷ của ngươi, trên dưới phủ Mộc Vương hơn một trăm miệng ăn cũng không phải chết hết, trên đời này ngươi còn có người thân tồn tại, người đó oán hận Triệu Thị, sau khi đi theo ta đến Tề quốc thì âm mưu ám sát Triệu Thị." Giọng nam nhân rất nhẹ, ánh mắt lại sáng quắc, "Kết quả thần xui quỷ khiến sao không giết được Triệu Thị, nhưng lại phát hiện a tỷ ngươi ở hội chùa thì sinh lòng nghi ngờ, trên đời này sao có thể có hai người giống nhau đến vậy, cho dù không dám tin nhưng về sau cũng thật sự kết luận nàng ấy chính là Đại tiểu thư Mộc Kiếm Anh của phủ Mộc Vương."
A Mộc không hề trả lời.
Phù Tô khẽ thở dài: "Mặc cho ai thấy mỹ nhân như tỷ tỷ ngươi sinh sống ở Phù Dung Lý đều sẽ đau lòng, huống chi là là cậu ruột của nàng ấy."
A Mộc nghe những lời này như đã chết lặng: "Chuyện cũ này rất không có ý nghĩa, nếu theo như người nói, phủ Mộc Vương vẫn còn có nam nhân chưa chết, suốt những năm qua ông ta đã gì chứ, phủ Mộc Vương sớm đã không còn tồn tại rồi, hiện tại lại đột nhiên nhảy ra, thật sự không có ý nghĩa."
Phù Tô gật đầu: "Tham sống sợ chết quả thực rất mất khí phách của nam nhân, nhưng chịu nhục chung quy vẫn muốn lật lại bản án của phủ Mộc Vương, báo thù rửa hận rồi quay về triều, chẳng phải rất tốt sao?"
A Mộc nhìn vào ánh mắt hắn, trong đầu trống rỗng.
Chỉ có tiếng mưa rơi tí tích ngoài kia giống như ở bên tai, thật sự là thời tiết gặp quỷ mà, ngày ngày trời mưa, khiến cho người ta bồn chồn không thôi.
Thấy nàng không nói gì, Phù Tô tiếp tục nói: "A Mộc, từ khi biết được ngươi và a tỷ còn sống, cậu của ngươi rất vui mừng, vốn nói là chờ ngươi mười sáu tuổi, mùa đông năm nay sẽ dẫn ngươi đi, nhưng hiện tại kế hoạch có biến, đại quân Tề quốc rục rịch ngóc đầu dậy, giả sử nếu thật sự hai nước giao chiến, đừng nói ta và ngươi không thể hồi Triệu, chỉ sợ Triệu quốc cũng không còn tồn tại nữa."
Đầu A Mộc ông ông một tiếng, hôm nay chính là sinh nhật của nàng.
Lời trước đó a tỷ nói với nàng vẫn còn văng vẳng bên tai, tỷ ấy nói chờ nàng mười sáu tuổi sẽ đưa nàng về, hóa ra chuyện là như vậy.
A tỷ đã sớm giữ lại đường lui cho nàng, còn bản thân tỷ ấy thì lại ôm lấy quyết tâm phải chết khi đi ám sát Triệu Thị, mấy năm nay... mấy năm nay a tỷ chịu nhiều đau khổ, tựa như có một cái gậy gõ ở trong lòng nàng.
Nàng gần như dùng hết sức lực mới miễn cưỡng giữ thế ngồi: "Người nói gì? Dẫn ta trở về Triệu quốc?"
Phù Tô gật đầu: "Cùng với cậu của ngươi, trọng chấn quân uy của quân Mộc gia, đợi khi ta trở về Triệu quốc nhất định sẽ giải tội cho Mộc gia, cũng có thể quyết phân cao thấp với Triệu Thị, thế nào?"
A Mộc: "Bảo vệ Triệu quốc người độc chiếm thiên hạ, không thế nào."
Phù Tô thấy nàng đã buông lỏng, càng rèn sắt khi còn nóng, cầm miếng ngọc bên hông A Mộc lần nữa: "Miếng ngọc này là vật bên người của mẫu thân ta, Phù Tô có thể lấy tên mẫu thân ra nhìn trời tuyên thệ, giữ lại hậu vị sau này, thế nào?"
A Mộc phất tay cướp ngọc bội của mình về: "Nếu ta là Điện hạ, nhất định sẽ không tuyên thệ điều này, có thể nhìn thấy Điện hạ là người bạc tình bạc nghĩa." Nàng ngồi vững người ở trong xe ngựa xóc nẩy, chỉ cảm thấy dưới thân khó chịu, không khỏi nổi cáu: "Hiện tại ngay cả tự do Điện hạ cũng không có, giữ hậu vị gì đó, ai mà thèm, hơn nữa một nam nhi nhỏ bé như ta thật sự kì quái... Chẳng qua ta chỉ tò mò, tại sao tìm ta hết lần này tới lần khác, có lời thì nói thẳng, ta ghét lời nói vòng vo."
Phù Tô nhướng mày: "Hiện tại Tề quốc hòa hay chiến đều không phải lúc, chỉ có thể kéo dài ba tháng, vừa vào đông có thể tạo thế lực hồi Triệu, Thiên tử Tề quốc rõ ràng là do dự, thật ra đã sớm bị Triệu Thị đánh động, mà bây giờ chỉ có một người duy nhất có thể thay đổi tâm ý của ông ta, chính là cha nuôi Hàn Tương Tử của ngươi."
A Mộc: "Có liên quan gì tới cha nuôi ta?"
Phù Tô: "Ngươi chỉ cần biết là Hàn Tương Tử có thể thay đổi thánh ý là được rồi, bây giờ có thể thuyết phục ông ta cũng chỉ có một mình ngươi."
Quanh quẩn một vòng lớn như vậy, lại trở về chỗ của nàng.
Thù nước hận nhà gì đó đều kém xa một sợi tóc của a tỷ, A Mộc tự có cân nhắc, giả ngu luôn luôn là tác phong của nàng, nghe một tiếng thở dài của xa phu ở trong tiếng mưa rơi, lúc này nàng mới ngước mắt, trong mắt sớm đã khôi phục lại ý cười trước đó, vô cùng chất phác nói: "Ồ, thuyết phục thế nào?"
Phù Tô hơi giật mình: "Thuyết phục Hàn đại phu đứng về phía ta."
A Mộc vỗ đùi một cái, hoạt động gân cốt chút: "Thật sự nghe không hiểu người nói gì cả, nghe Điện hạ kể một câu chuyện xưa, vất vả cho người rồi!"
Nói xong thì muốn xuống xe.
Phù Tô bỗng nổi giận: "A Mộc!"
A Mộc vén màn ra, bên ngoài mưa to tầm tả, ào ào thật sự không nể mặt ai.
Nàng hơi do dự một lát, ôm đầu quay lại: "Lấy lời tuyên thệ quan trọng nhất của mẫu thân, cẩn thận bị thiên lôi đánh."
Nhấc tới thật khóe, vừa dứt lời, tiếng sấm đinh tai vang dội ở đỉnh đầu, dọa cho A Mộc sợ tới mức bất chấp mưa hay không mưa lớn, nhảy xuống xe chạy về hướng cửa chính của phủ Tấn Vương. Những ngày này người của phủ Tấn Vương đều biết nàng, nên cũng không cản nàng để nàng vào trong.
Phù Tô bị bỏ rơi ngồi trên xe, hai ngón tay vén màn xe, trên mặt có chút tức giận.
Đáng tiếc cửa chính của phủ Tấn Vương chẳng mấy chốc đóng lại, bóng dáng của A Mộc từ từ biến mất, hắn chỉ có thả mạnh màn xuống, lên đường hồi phủ.
Lại nói đến A Mộc, quả nhiên là bị mưa lớn xối ướt toàn thân không nói, tiếng sấm trên đỉnh đầu chấn động đến hai lỗ tai nàng phát tê.
Đến sân sau, vừa mới đứng trước cửa thì nghe thấy một tiếng lạch cạch, không biết bên trong có thứ gì đó rơi xuống đất, sau đó tiếng Ngưu Nhị và Trường Lộ cầu gia gia kiện nãi nãi vang lên, A Mộc xô cửa đi vào trong, mang theo nước mưa đầy đất.
Ngưu Nhị nghe thấy tiếng vang thì vội vàng hô một tiếng ai đó, A Mộc cởi giày, mang đôi tất ướt nhẹp đi vào trong: "Là ta, sao vậy?"
Ngưu Nhị nhanh chóng gọi nàng: "A Mộc ngươi mau vào đây! Chủ tử phát bệnh rồi!"
Đương nhiên, bọn họ không giống như A Mộc phân chia Lý Dục và Trọng Gia, bọn họ đều cho rằng sự xuất hiện của Trọng Gia là bệnh.
Trong cảm nhận của bọn họ, bệnh của vị Thế tử cao cao tại thượng kia phạm phải, không chỉ riêng bọn họ nghĩ như vậy mà ngay cả Tấn Vương Lý Hạo cũng nghĩ thế.
Mưa lớn nên hơi lạnh, A Mộc ướt đẫm cả người, nhanh chóng đi tới: "Ngưu Nhị ca, giúp ta chuẩn bị nước nóng."
Đi đến phòng trong, lúc này mới phát hiện quả nhiên trên giường có một cục chăn tròn.
Trường Lộ đi vòng vòng ở bên giường, trên mặt đất là một tấm bình phong bị ngã, Đằng Lan cúi đầu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, còn Ngưu Nhị thấy nàng như thấy cứu tinh, nhìn dáng vẻ như quỷ của nàng thì đi nhanh: "Được được được, ngươi dỗ dành Điện hạ cho tốt, ta đi nấu nước làm gì cũng được."
Trường Lộ quay đầu lại liếc nhìn Đằng Lan: "Thế tử không thích nữ tử tới gần, cô đi ra ngoài trước đi."
Đằng Lan cũng bị dọa không nhẹ, nhanh chóng cúi đầu lui ra ngoài.
A Mộc bị bệnh vẫn chưa khỏi, lúc này dầm mưa chỉ cảm thấy khắp người như đi trên mây.
Nàng còn muốn nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo và dây vải sạch sẽ, điều kiện tiên quyết chính là phải dỗ dành Lý Trọng Gia ngủ trước, dùng cái miệng của hắn đuổi hết mọi người đi mới có thể thanh tịnh an toàn. Vừa rồi khi ở trên xe chú tâm nghe Phù Tô nói chuyện nên quên mất mưa dông ở bên ngoài, nhưng tiếng sấm lúc xuống xe ngưa thật sự khiến nàng sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
Lý Trọng Gia che kín cả người, lúc này không chịu nổi nữa bèn chui ra.
A Mộc lau mặt, ra sức vuốt vuốt, sau đó bò lên giường, liều mạng ôm lấy hắn: "Điện hạ, Điện hạ! Mau cứu A Mộc! Ta cũng sợ phải làm sao đây!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook