Giữa Chốn Phù Dung
-
Chương 25
Editor: Nana Trang
Dân chúng trên phố không hiểu sao đều kinh hoảng chạy trốn khắp nơi, một con khoái mã đang chạy nhanh trên phố Nam Yên Kinh.
Một thiếu nữ áo đỏ ngồi trên lưng ngựa, vung roi ngựa lao thẳng tới, có một đứa bé đang nô đùa trên phố chạy không kịp, một chiếc xe ngựa đi đến bên cạnh. Hà Kỳ Chính nhảy vọt lên, hắn vung roi quất vào trước cổ con ngựa, khoái mã bị giật mình, hắn nhân cơ hội ôm lấy đứa bé nhảy sang bên, tránh được một kiếp.
Sau đó khoái mã bị kinh hãi, đâm thẳng vào xe ngựa.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, có tiếng ngựa, có tiếng thét chói tai của thiếu nữ, có tiếng kinh hô của người trên phố, tất cả đan xen vào nhau, kèm theo cả người trên ngựa rơi xuống đất, rốt cục cũng yên tĩnh trở lại. Hà Kỳ Chính cứu đứa bé, bước nhanh trở lại xe ngựa.
Đương nhiên, hai người trong xe đều không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Một tay của Lý Dục không biết móc thứ gì, đưa đến trước mặt A Mộc, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí vang lên, thân xe nghiêng ngả dữ dội.
A Mộc vốn nghiêng người che hai đầu gối, mất đi trọng tâm, bất thình lình nhào tới.
Không đợi Lý Dục kịp phản ứng, cứ thế mà đâm vào trong ngực hắn, dây vải giữa đầu gối A Mộc phân tán khắp nơi, chòng chành hai lần mới đừng vững lại.
Lý Dục nhướng mày, ném dây vải, lực chú ý đều bị bên ngoài hấp dẫn: "Sao thế?"
Trường Lộ hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, giọng nói cũng thay đổi: "Điện Điện hạ, là ngựa của Triệu tiểu thư bị kinh hãi."
A Mộc nhân cơ hội dọn dẹp dây vải, Dung nương thật lo lắng cho nàng mà, trước khi đi cũng không quên chuẩn bị cho nàng nhiều như vậy, nhặt hết lên buộc lại thành cái dây, nàng nhìn thấy Lý Dục xuống xe, lúc này mới thở phào một hơi.
Bên ngoài người đi đường xúm lại xem, thiếu nữ áo đỏ không phải là ai khác, chính là tiểu thư Triệu Thù của Triệu gia.
Vốn cưỡi ngựa không được tốt, lúc này ngã từ trên lưng ngựa xuống, phần eo đau đến mức khóc lóc kêu rên.
Nàng ta vốn cũng uất ức, vừa khóc thì khóc mãi ko dừng.
Hà Kỳ Chính vốn là một đầu gỗ, thấy tình cảnh này cũng chỉ đứng thẳng ở một bên.
Vẫn là Trường Lộ mời Lý Dục xuống xe, tiểu cô nương giương mắt nhìn thấy Lý Dục thì càng khóc dữ dội hơn: "Ca ca!"
Lý Dục nhíu mày, phẫn nộ quở trách: "Không biết đây là chỗ nào hả? Cưỡi ngựa trên đường, có phải muội muốn xem dân chúng đạp nhau không hả?"
Hai mắt Triệu Thù đỏ rực, trên mặt còn có mấy chỗ đỏ, nhìn giống như là bị muỗi đốt, vì khóc nên cả khuôn mặt lên đỏ lên: "Dường như chân của muội bị gãy rồi, ca ca cứu muội!"
Lý Dục không thèm quan tâm đến, chỉ liếc nhìn Trường Lộ: "Tìm người đến phủ Tướng quân đưa tin, bảo người tới đón muội ấy."
Nói xong thì quay đầu muốn lên xe, Triệu Thù không dám động đậy dù chỉ một chút, chỉ oa oa khóc lớn: "Ca ca muốn mặc kệ ta, thấy ta bị thương cũng không quan tâm tới ta, dù sao ta cũng không muốn sống nữa!"
Khóc lóc như vậy, A Mộc cũng nhô đầu ra khỏi xe xem.
Nàng đã thu dọn xong dây vải, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, thì muốn tới gần xem: "Ôi, đây không phải là Triệu tiểu thư sao?"
Tiểu cô nương khóc lóc vô cùng thảm thiết, A Mộc muốn moi tin tức hữu dụng từ trong miệng nàng ta, hai mắt láo liên một hồi, lập tức nở nụ cười: "Điện hạ vẫn nên để nàng ấy lên xe đi, dù sao cũng là nữ hài, lỡ như không chữa trị kịp thời, chân bị què sẽ không hay đâu."
Nàng cười híp mắt, vô cùng vui vẻ.
Lý Dục ngăn chặn lửa giận ở trong lòng, lúc này mới xoay người lên xe.
Trường Lộ và Hà Kỳ Chính mang Triệu Thù lên xe, nàng ta xoa xoa eo, đùi phải đau đến mức một cử động nhỏ cũng không dám, vừa lên xe thì phải nằm xuống, rầm rì lẩm bẩm lại khóc lên.
A Mộc nhét bọc giấy ra phía sau, làm mặt quỷ với nàng ta: "Này, Triệu tiểu thư cô đừng có khóc, khóc nữa nói không chừng Thế tử Điện hạ sẽ cho người ném cô xuống xe đấy!"
Triệu Thù nước mắt ròng ròng, nhìn trộm Lý Dục và A Mộc, quật cường cứng cổ: "Muốn ném thì ném, ta chết là được, chết là hết, khỏe thôi!"
Sau khi Lý Dục lên xe, ngồi ở bên cạnh A Mộc, lúc này nhìn Triệu Thù mà vẻ mặt hờ hững.
Ngược lại A Mộc lấy khăn tay của mình từ trong ngực ra, đưa đến trước mặt tiểu cô nương: "Chết tử tế không bằng sống vô lại, huống chi tiểu thư cô đã lớn như vậy rồi, thôi đừng khóc nữa, khóc nữa khó coi muốn chết."
Triệu Thù vươn tay lấy khăn qua, qua loa lau mặt, còn nhún vai nức nở: "Đại tiểu thư gì chứ! Bây giờ ta là người không có ai thương, ai lại có thể đi quản ta chứ!"
A Mộc chợt ngước mắt, giọng nói càng mềm đi ba phần: "Sao có thể chứ..."
Tiểu cô nương vốn là như vậy, thật ra nàng ta cần một đối tượng dốc bầu tâm sự, mặc dù Lý Dục không mở miệng, nhưng ở trước mặt hắn có người quan tâm đến nàng ta, uất ức lập tức dấy lên, thút tha thút thít lại khóc: "Sao không thể chứ, bây giờ ta với mẹ ta ở Triệu gia có là gì đâu, lúc trước cha ta nói mấy đời chỉ có một con, bởi vì ta là nữ hài, mẹ ta lại không sinh được, tổ mẫu cứng rắn nhét người vào bên cạnh cha, hiện tại không đợi tiểu thiếp kia lên mặt, giờ lại có thêm một đại cô nương, nhìn khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, nói là tỷ tỷ ta, mẹ ta chỉ sinh một mình ta, ta làm gì có tỷ tỷ chứ!"
Lời vừa thốt ra, sắc mặt hai người đối diện đều thay đổi.
Lý Dục nhẫn nhịn không phát tiết, nhưng mặt lại lạnh như băng sương:" Thiên Đạo luân hồi, quả nhiên mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây."
Một tay A Mộc để ở sau lưng nắm thành quyền, mặc dù biết a tỷ ở phủ Tướng quân kia là giả, nhưng vẫn cứ có căm hận trào lên trong lòng.
Hai người trong ngựa, một người là con trai của Lâm thị và Tấn Vương gia, một người là con gái của Lâm thị và Triệu Thị, trong trí nhớ của nàng có một lỗ hổng, chỉ có thể nhớ đến một mảnh đỏ rực vốn không nên nhớ đến kia.
Triệu Thị một thân đỏ rực, vui vẻ đón dâu, còn nàng và a tỷ ở giữa trời đông tuyết phủ nhẫn nhịn chịu đói...
Bụng xiết chặt, nàng bất chấp đau nhếch môi lên, thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, Triệu tướng quân hồ đồ rồi."
Triệu Thù xoa mặt, nhớ tới cái tát trước khi ra cửa kia, vô cùng tức giận: "Ông ấy lại còn vì nàng ta mà đánh ta!"
Trên mặt nàng ta còn có nốt đỏ do muỗi cắn, lúc này hai mắt đỏ bừng, càng khóc nốt đỏ càng đỏ hơn, khuôn mặt nhỏ quả thực thê thảm không nỡ nhìn, A Mộc nhìn nàng ta, nghĩ đến hiện tại phủ Tướng quân đã rối thành một nùi rồi, cảm thấy thật thư thái.
Nàng qua loa an ủi đôi câu, Triệu Thù lại nín khóc.
Không bao lâu, xe chạy đến trước cửa y quán.
Hiển nhiên Lý Dục rất lười để ý đến ai đó, chỉ có A Mộc coi như tận tâm tận lực gọi Trường Lộ đưa người vào y quán.
Náo loạn như vậy chắc hẳn Lý Dục cũng đã quên thứ đồ xấu hổ kia, A Mộc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hà Kỳ Chính đánh xe đưa bọn họ về thẳng phủ Tấn Vương, mà lúc này bầu trời sau cơn mưa mây đen lại cuồn cuộn kéo đến, giữa trời đất phần lớn âm u, hiếm khi trời trong quang đãng.
Lý Dục xuống xe ngựa, sắc mặt âm tình bất định.
Sau khi Trường Lộ chạy về, thì vội vàng cho người chuẩn bị nước ấm cho hắn.
Trời lạnh như vậy, vừa đi ngoài đường về lý ra nên hưởng thụ cái ấm.
Đáng tiếc Lý Dục vừa đi vào phủ Tấn Vương thì lại không có tâm tình nghỉ ngơi.
Trong tiền viện có thể nghe thấy tiếng cười chơi đùa của bọn nhỏ và phụ thân, thật ra sau khi đứa bé kia chết yểu, trong phủ Tấn Vương rất ít khi có tiếng cười.
Sau đó thê tử mới vào cửa, mặc dù thanh danh của vị mẹ kế này không tốt, nhưng lại hết sức ân ái đằm thắm với phụ thân, phu xướng phụ tùy lập tức ghen chết người bên ngoài, lại sinh ra một nữ một nam, lúc này mới khiến trong phủ có tiếng cười nói rộn ràng. Nhưng đã nhiều năm như vậy, mặt Lý Dục vẫn không thể nào giãn ra được, bởi vì lúc nào hắn cũng không thể quên được cánh tay nhỏ mảnh khảnh kia, không quên được trước khi chết của đệ đệ.
Đứa bé kia khóc mếu máo hỏi hắn, tại sao mẹ không trở lại thăm nó?
Đứa bé kia nắm lấy một ngón tay của hắn, hỏi hắn có phải nó sắp chết không...
Bước chân của Lý Dục nặng trĩu, tự mình đi tới trước vườn hoa hậu viện.
Ngày hè, trong vườn hoa nở đủ loại sắc hoa, trời vừa mới mưa khiến trên những cành lá kia đều là nước mưa, không biết mấy năm rồi không gặp, đứa bé kia có đầu thai chuyển thế hay chưa. Vừa đi vừa suy nghĩ, hắn ngừng lại khi nào không hay.
A Mộc nhảy phốc lên trước mặt hắn, tò mò đi tới đi lui vườn hoa: "Điện hạ, ngươi nói đứa bé kia hẳn là chôn ở phía dưới chỗ này chứ?"
Trong vườn hoa trăm hoa đua nở, A Mộc đi ra xa, đứng ở bên kia cong chân lên, nàng đã sớm không còn thấy sợ về chuyện cũ của Trọng Gia nữa. Nàng cúi người, vươn tay chụp qua, lập tức bẻ một đóa hoa lan, cười không ngừng giơ đóa hoa lên.
Từ trước đến nay đều không cho phép ai đến hái hoa ở giữa vườn hoa này.
Lý Dục còn chưa kịp trách mắng, A Mộc lại đưa hoa lên cài bên tai, hoa nhỏ thanh nhã tôn lên hàng mi nét mày của nàng, hình ảnh đầy mỹ cảm.
Nụ cười của nàng lại tràn ra bên môi, vẫn là khuôn mặt tươi cười chướng mắt như cũ, lại nhảy tưng tưng vài bước.
Hai chân A Mộc chuyển hướng, một tay để giữa cánh hoa giả vờ hái, diễn trò nói: "Hoa này là ta hái, đường này là ta mở, nếu muốn đi qua đường này, phải để lại người đẹp! Ha ha ha, ta là hái hoa lang, hái hoa lang chính là ta, ha! Yêu nghiệt phương nào, ngươi cho rằng ngươi hóa thành nam nhân đẹp nhất thế gian này ta sẽ không nhận ra ngươi sao? Còn không mau hiện thân!"
Lý Dục: "..."
A Mộc tự đùa tự vui, nhướng mày nhìn hắn cười: "Điện hạ thật đúng là nhàm chán, không thể phối hợp chút sao?"
Lý Dục xoay người muốn bỏ đi, không ý đến nàng nữa.
A Mộc lấy hoa bên tai xuống, khẽ thở dài một cái.
Không biết giờ này a tỷ đang ở đâu, bình thường a tỷ thích nuôi những hoa hoa cỏ cỏ này, hai tỷ muội ở cùng nhau chơi đùa, nàng thường gỡ một đóa hoa xuống mắc ở bên tai giả làm hái hoa lang. Mỗi lần nàng hô câu "Yêu nghiệt phương nào, ngươi cho rằng ngươi hóa thành nữ tử đẹp nhất thế gian này ta sẽ không nhận ra ngươi ư, còn không mau hiện thân," A tỷ đều sẽ cầm lấy cành liễu đuổi theo đánh nàng, nói nàng là một tiểu hái hoa tặc.
Ngày mai chính là ngày sinh nhật của nàng rồi.
A Mộc lấy hoa lan xuống, tiện tay ném vào trong vườn hoa.
Không biết tìm được cớ gì mới có thể ra khỏi phủ Tấn Vương, tiến vào phủ Thái tử lần nữa.
Nàng muốn gặp a tỷ, muốn xác định a tỷ có khỏe không, đáng tiếc không có cách nào thực hiện được, không đợi nàng đi về phòng, Đằng Lan đã đến tìm nàng, nói cơm canh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, bảo nàng qua ăn. Mây đen phủ kín bầu trời, vốn đã ngừng mưa nay lại mưa tầm tả, hạt mưa nặng, đi theo ánh chớp ở chân trời là tiếng sấm sét đánh thỉnh thoảng vang lên.
A Mộc đi về phòng, nghĩ tới tỷ cơm nuốt không trôi.
Lúc tiếng sấm vang lên, trong đầu nàng phát ra tiếng ong ong, vô thức chạy lên trên sạp đắp chăn mỏng co lại thành một cục.
Có thể sắc mặt A Mộc quá khó nhìn, Đằng Lan luống cuống nhìn nàng, hỏi nàng làm sao vậy.
A Mộc hắt hơi hai cái giữa tiếng sấm, chỉ nói muốn ngủ một giấc đừng đến quấy rầy nàng, nói xong liền nhắm mắt lại.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, A Mộc nghe thấy tiếng bước chân Đằng Lan dần dần đi xa, dần dần buông lỏng cảnh giác.
Rồi bắt đầu cảm thấy toàn thân khó chịu, về sau ngay cả hô hấp hay mở mắt cũng hết sức khó khắn.
Không biết qua bao lâu, nàng không còn nghe thấy tiếng sấm nữa rồi.
Dân chúng trên phố không hiểu sao đều kinh hoảng chạy trốn khắp nơi, một con khoái mã đang chạy nhanh trên phố Nam Yên Kinh.
Một thiếu nữ áo đỏ ngồi trên lưng ngựa, vung roi ngựa lao thẳng tới, có một đứa bé đang nô đùa trên phố chạy không kịp, một chiếc xe ngựa đi đến bên cạnh. Hà Kỳ Chính nhảy vọt lên, hắn vung roi quất vào trước cổ con ngựa, khoái mã bị giật mình, hắn nhân cơ hội ôm lấy đứa bé nhảy sang bên, tránh được một kiếp.
Sau đó khoái mã bị kinh hãi, đâm thẳng vào xe ngựa.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, có tiếng ngựa, có tiếng thét chói tai của thiếu nữ, có tiếng kinh hô của người trên phố, tất cả đan xen vào nhau, kèm theo cả người trên ngựa rơi xuống đất, rốt cục cũng yên tĩnh trở lại. Hà Kỳ Chính cứu đứa bé, bước nhanh trở lại xe ngựa.
Đương nhiên, hai người trong xe đều không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Một tay của Lý Dục không biết móc thứ gì, đưa đến trước mặt A Mộc, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí vang lên, thân xe nghiêng ngả dữ dội.
A Mộc vốn nghiêng người che hai đầu gối, mất đi trọng tâm, bất thình lình nhào tới.
Không đợi Lý Dục kịp phản ứng, cứ thế mà đâm vào trong ngực hắn, dây vải giữa đầu gối A Mộc phân tán khắp nơi, chòng chành hai lần mới đừng vững lại.
Lý Dục nhướng mày, ném dây vải, lực chú ý đều bị bên ngoài hấp dẫn: "Sao thế?"
Trường Lộ hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, giọng nói cũng thay đổi: "Điện Điện hạ, là ngựa của Triệu tiểu thư bị kinh hãi."
A Mộc nhân cơ hội dọn dẹp dây vải, Dung nương thật lo lắng cho nàng mà, trước khi đi cũng không quên chuẩn bị cho nàng nhiều như vậy, nhặt hết lên buộc lại thành cái dây, nàng nhìn thấy Lý Dục xuống xe, lúc này mới thở phào một hơi.
Bên ngoài người đi đường xúm lại xem, thiếu nữ áo đỏ không phải là ai khác, chính là tiểu thư Triệu Thù của Triệu gia.
Vốn cưỡi ngựa không được tốt, lúc này ngã từ trên lưng ngựa xuống, phần eo đau đến mức khóc lóc kêu rên.
Nàng ta vốn cũng uất ức, vừa khóc thì khóc mãi ko dừng.
Hà Kỳ Chính vốn là một đầu gỗ, thấy tình cảnh này cũng chỉ đứng thẳng ở một bên.
Vẫn là Trường Lộ mời Lý Dục xuống xe, tiểu cô nương giương mắt nhìn thấy Lý Dục thì càng khóc dữ dội hơn: "Ca ca!"
Lý Dục nhíu mày, phẫn nộ quở trách: "Không biết đây là chỗ nào hả? Cưỡi ngựa trên đường, có phải muội muốn xem dân chúng đạp nhau không hả?"
Hai mắt Triệu Thù đỏ rực, trên mặt còn có mấy chỗ đỏ, nhìn giống như là bị muỗi đốt, vì khóc nên cả khuôn mặt lên đỏ lên: "Dường như chân của muội bị gãy rồi, ca ca cứu muội!"
Lý Dục không thèm quan tâm đến, chỉ liếc nhìn Trường Lộ: "Tìm người đến phủ Tướng quân đưa tin, bảo người tới đón muội ấy."
Nói xong thì quay đầu muốn lên xe, Triệu Thù không dám động đậy dù chỉ một chút, chỉ oa oa khóc lớn: "Ca ca muốn mặc kệ ta, thấy ta bị thương cũng không quan tâm tới ta, dù sao ta cũng không muốn sống nữa!"
Khóc lóc như vậy, A Mộc cũng nhô đầu ra khỏi xe xem.
Nàng đã thu dọn xong dây vải, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, thì muốn tới gần xem: "Ôi, đây không phải là Triệu tiểu thư sao?"
Tiểu cô nương khóc lóc vô cùng thảm thiết, A Mộc muốn moi tin tức hữu dụng từ trong miệng nàng ta, hai mắt láo liên một hồi, lập tức nở nụ cười: "Điện hạ vẫn nên để nàng ấy lên xe đi, dù sao cũng là nữ hài, lỡ như không chữa trị kịp thời, chân bị què sẽ không hay đâu."
Nàng cười híp mắt, vô cùng vui vẻ.
Lý Dục ngăn chặn lửa giận ở trong lòng, lúc này mới xoay người lên xe.
Trường Lộ và Hà Kỳ Chính mang Triệu Thù lên xe, nàng ta xoa xoa eo, đùi phải đau đến mức một cử động nhỏ cũng không dám, vừa lên xe thì phải nằm xuống, rầm rì lẩm bẩm lại khóc lên.
A Mộc nhét bọc giấy ra phía sau, làm mặt quỷ với nàng ta: "Này, Triệu tiểu thư cô đừng có khóc, khóc nữa nói không chừng Thế tử Điện hạ sẽ cho người ném cô xuống xe đấy!"
Triệu Thù nước mắt ròng ròng, nhìn trộm Lý Dục và A Mộc, quật cường cứng cổ: "Muốn ném thì ném, ta chết là được, chết là hết, khỏe thôi!"
Sau khi Lý Dục lên xe, ngồi ở bên cạnh A Mộc, lúc này nhìn Triệu Thù mà vẻ mặt hờ hững.
Ngược lại A Mộc lấy khăn tay của mình từ trong ngực ra, đưa đến trước mặt tiểu cô nương: "Chết tử tế không bằng sống vô lại, huống chi tiểu thư cô đã lớn như vậy rồi, thôi đừng khóc nữa, khóc nữa khó coi muốn chết."
Triệu Thù vươn tay lấy khăn qua, qua loa lau mặt, còn nhún vai nức nở: "Đại tiểu thư gì chứ! Bây giờ ta là người không có ai thương, ai lại có thể đi quản ta chứ!"
A Mộc chợt ngước mắt, giọng nói càng mềm đi ba phần: "Sao có thể chứ..."
Tiểu cô nương vốn là như vậy, thật ra nàng ta cần một đối tượng dốc bầu tâm sự, mặc dù Lý Dục không mở miệng, nhưng ở trước mặt hắn có người quan tâm đến nàng ta, uất ức lập tức dấy lên, thút tha thút thít lại khóc: "Sao không thể chứ, bây giờ ta với mẹ ta ở Triệu gia có là gì đâu, lúc trước cha ta nói mấy đời chỉ có một con, bởi vì ta là nữ hài, mẹ ta lại không sinh được, tổ mẫu cứng rắn nhét người vào bên cạnh cha, hiện tại không đợi tiểu thiếp kia lên mặt, giờ lại có thêm một đại cô nương, nhìn khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, nói là tỷ tỷ ta, mẹ ta chỉ sinh một mình ta, ta làm gì có tỷ tỷ chứ!"
Lời vừa thốt ra, sắc mặt hai người đối diện đều thay đổi.
Lý Dục nhẫn nhịn không phát tiết, nhưng mặt lại lạnh như băng sương:" Thiên Đạo luân hồi, quả nhiên mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây."
Một tay A Mộc để ở sau lưng nắm thành quyền, mặc dù biết a tỷ ở phủ Tướng quân kia là giả, nhưng vẫn cứ có căm hận trào lên trong lòng.
Hai người trong ngựa, một người là con trai của Lâm thị và Tấn Vương gia, một người là con gái của Lâm thị và Triệu Thị, trong trí nhớ của nàng có một lỗ hổng, chỉ có thể nhớ đến một mảnh đỏ rực vốn không nên nhớ đến kia.
Triệu Thị một thân đỏ rực, vui vẻ đón dâu, còn nàng và a tỷ ở giữa trời đông tuyết phủ nhẫn nhịn chịu đói...
Bụng xiết chặt, nàng bất chấp đau nhếch môi lên, thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, Triệu tướng quân hồ đồ rồi."
Triệu Thù xoa mặt, nhớ tới cái tát trước khi ra cửa kia, vô cùng tức giận: "Ông ấy lại còn vì nàng ta mà đánh ta!"
Trên mặt nàng ta còn có nốt đỏ do muỗi cắn, lúc này hai mắt đỏ bừng, càng khóc nốt đỏ càng đỏ hơn, khuôn mặt nhỏ quả thực thê thảm không nỡ nhìn, A Mộc nhìn nàng ta, nghĩ đến hiện tại phủ Tướng quân đã rối thành một nùi rồi, cảm thấy thật thư thái.
Nàng qua loa an ủi đôi câu, Triệu Thù lại nín khóc.
Không bao lâu, xe chạy đến trước cửa y quán.
Hiển nhiên Lý Dục rất lười để ý đến ai đó, chỉ có A Mộc coi như tận tâm tận lực gọi Trường Lộ đưa người vào y quán.
Náo loạn như vậy chắc hẳn Lý Dục cũng đã quên thứ đồ xấu hổ kia, A Mộc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hà Kỳ Chính đánh xe đưa bọn họ về thẳng phủ Tấn Vương, mà lúc này bầu trời sau cơn mưa mây đen lại cuồn cuộn kéo đến, giữa trời đất phần lớn âm u, hiếm khi trời trong quang đãng.
Lý Dục xuống xe ngựa, sắc mặt âm tình bất định.
Sau khi Trường Lộ chạy về, thì vội vàng cho người chuẩn bị nước ấm cho hắn.
Trời lạnh như vậy, vừa đi ngoài đường về lý ra nên hưởng thụ cái ấm.
Đáng tiếc Lý Dục vừa đi vào phủ Tấn Vương thì lại không có tâm tình nghỉ ngơi.
Trong tiền viện có thể nghe thấy tiếng cười chơi đùa của bọn nhỏ và phụ thân, thật ra sau khi đứa bé kia chết yểu, trong phủ Tấn Vương rất ít khi có tiếng cười.
Sau đó thê tử mới vào cửa, mặc dù thanh danh của vị mẹ kế này không tốt, nhưng lại hết sức ân ái đằm thắm với phụ thân, phu xướng phụ tùy lập tức ghen chết người bên ngoài, lại sinh ra một nữ một nam, lúc này mới khiến trong phủ có tiếng cười nói rộn ràng. Nhưng đã nhiều năm như vậy, mặt Lý Dục vẫn không thể nào giãn ra được, bởi vì lúc nào hắn cũng không thể quên được cánh tay nhỏ mảnh khảnh kia, không quên được trước khi chết của đệ đệ.
Đứa bé kia khóc mếu máo hỏi hắn, tại sao mẹ không trở lại thăm nó?
Đứa bé kia nắm lấy một ngón tay của hắn, hỏi hắn có phải nó sắp chết không...
Bước chân của Lý Dục nặng trĩu, tự mình đi tới trước vườn hoa hậu viện.
Ngày hè, trong vườn hoa nở đủ loại sắc hoa, trời vừa mới mưa khiến trên những cành lá kia đều là nước mưa, không biết mấy năm rồi không gặp, đứa bé kia có đầu thai chuyển thế hay chưa. Vừa đi vừa suy nghĩ, hắn ngừng lại khi nào không hay.
A Mộc nhảy phốc lên trước mặt hắn, tò mò đi tới đi lui vườn hoa: "Điện hạ, ngươi nói đứa bé kia hẳn là chôn ở phía dưới chỗ này chứ?"
Trong vườn hoa trăm hoa đua nở, A Mộc đi ra xa, đứng ở bên kia cong chân lên, nàng đã sớm không còn thấy sợ về chuyện cũ của Trọng Gia nữa. Nàng cúi người, vươn tay chụp qua, lập tức bẻ một đóa hoa lan, cười không ngừng giơ đóa hoa lên.
Từ trước đến nay đều không cho phép ai đến hái hoa ở giữa vườn hoa này.
Lý Dục còn chưa kịp trách mắng, A Mộc lại đưa hoa lên cài bên tai, hoa nhỏ thanh nhã tôn lên hàng mi nét mày của nàng, hình ảnh đầy mỹ cảm.
Nụ cười của nàng lại tràn ra bên môi, vẫn là khuôn mặt tươi cười chướng mắt như cũ, lại nhảy tưng tưng vài bước.
Hai chân A Mộc chuyển hướng, một tay để giữa cánh hoa giả vờ hái, diễn trò nói: "Hoa này là ta hái, đường này là ta mở, nếu muốn đi qua đường này, phải để lại người đẹp! Ha ha ha, ta là hái hoa lang, hái hoa lang chính là ta, ha! Yêu nghiệt phương nào, ngươi cho rằng ngươi hóa thành nam nhân đẹp nhất thế gian này ta sẽ không nhận ra ngươi sao? Còn không mau hiện thân!"
Lý Dục: "..."
A Mộc tự đùa tự vui, nhướng mày nhìn hắn cười: "Điện hạ thật đúng là nhàm chán, không thể phối hợp chút sao?"
Lý Dục xoay người muốn bỏ đi, không ý đến nàng nữa.
A Mộc lấy hoa bên tai xuống, khẽ thở dài một cái.
Không biết giờ này a tỷ đang ở đâu, bình thường a tỷ thích nuôi những hoa hoa cỏ cỏ này, hai tỷ muội ở cùng nhau chơi đùa, nàng thường gỡ một đóa hoa xuống mắc ở bên tai giả làm hái hoa lang. Mỗi lần nàng hô câu "Yêu nghiệt phương nào, ngươi cho rằng ngươi hóa thành nữ tử đẹp nhất thế gian này ta sẽ không nhận ra ngươi ư, còn không mau hiện thân," A tỷ đều sẽ cầm lấy cành liễu đuổi theo đánh nàng, nói nàng là một tiểu hái hoa tặc.
Ngày mai chính là ngày sinh nhật của nàng rồi.
A Mộc lấy hoa lan xuống, tiện tay ném vào trong vườn hoa.
Không biết tìm được cớ gì mới có thể ra khỏi phủ Tấn Vương, tiến vào phủ Thái tử lần nữa.
Nàng muốn gặp a tỷ, muốn xác định a tỷ có khỏe không, đáng tiếc không có cách nào thực hiện được, không đợi nàng đi về phòng, Đằng Lan đã đến tìm nàng, nói cơm canh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, bảo nàng qua ăn. Mây đen phủ kín bầu trời, vốn đã ngừng mưa nay lại mưa tầm tả, hạt mưa nặng, đi theo ánh chớp ở chân trời là tiếng sấm sét đánh thỉnh thoảng vang lên.
A Mộc đi về phòng, nghĩ tới tỷ cơm nuốt không trôi.
Lúc tiếng sấm vang lên, trong đầu nàng phát ra tiếng ong ong, vô thức chạy lên trên sạp đắp chăn mỏng co lại thành một cục.
Có thể sắc mặt A Mộc quá khó nhìn, Đằng Lan luống cuống nhìn nàng, hỏi nàng làm sao vậy.
A Mộc hắt hơi hai cái giữa tiếng sấm, chỉ nói muốn ngủ một giấc đừng đến quấy rầy nàng, nói xong liền nhắm mắt lại.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, A Mộc nghe thấy tiếng bước chân Đằng Lan dần dần đi xa, dần dần buông lỏng cảnh giác.
Rồi bắt đầu cảm thấy toàn thân khó chịu, về sau ngay cả hô hấp hay mở mắt cũng hết sức khó khắn.
Không biết qua bao lâu, nàng không còn nghe thấy tiếng sấm nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook