Giữ Một Đêm, Giam Một Đời
-
Chương 9
Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Chiếc xe màu đen quen thuộc đang đỗ ở bên cạnh bồn hoa khu chung cư.
Nhan Thanh khoát đại cái áo ngủ rồi vội vàng vọt xuống lầu. Sau đó nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào xe với vẻ không tin, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng đan xen.
Sau khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi ấy, Cố Trạch Vũ mỉm cười dang hai tay ra, “Bé Thanh à, lao vào vòng ôm của anh một cách tràn trề nhiệt tình đi nào!”
“Nói lung tung cái gì đó!” Nhan Thanh tặng anh một cái lườm, bước đi càng lúc càng nhanh.
Cố Trạch Vũ bước nhẹ lên trước hai bước, không đợi cô đến gần liền trực tiếp đưa tay ra kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô. “Ai da, vẫn là ôm bé Thanh của anh sướng nhất! Sướng hơn ôm cái gối rách kia nhiều!” Nói xong liền nâng cằm cô lên rồi hôn.
“Đừng mà!” Nhan Thanh thất kinh, vội vàng rụt cổ né tránh, “Anh chú ý đến lời đồn đại một chút!” Hiện tại chính là giờ cao điểm tan ca, chỗ này có nhiều người ra ra vào vào. Người dân ở trấn nhỏ này bảo thủ, nếu để hàng xóm thấy cô ôm hôn nồng nhiệt một người đàn ông trên phố, nói không chừng mỗi người phun một bãi nước bọt nhỏ cũng đủ khiến cô chết đuối!
Cố Trạch Vũ cười cợt, với tay kéo cửa xe ra, nhanh nhẹn nhét Nhan Thanh vào.
Vừa đóng cửa xe, một nụ hôn nồng nhiệt ngang ngược đổ ập xuống. Trên trán, trên mắt, chiếc mũi… Cuối cùng dừng lại dây dưa, lưu luyến không rời ở đôi môi hồng nhuận của cô.
Ngay lúc Nhan Thanh cho rằng mình sẽ chết ngạt ở trong xe, rốt cuộc anh cũng thở hồng hộc, buông cô ra.
Nhan Thanh mềm nhũn dựa vào lòng anh, chỉ cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng. Cô tham lam mở miệng hít lấy bầu không khí trong lành, vừa mới cựa mình liền bị anh ôm chặt hơn.
“Bé Thanh à…” Giọng nói của Cố Trạch Vũ khàn khàn trầm thấp, vẫn còn thở dốc dồn dập, “Đừng cục cựa nữa! Còn đụng anh nữa thì anh sẽ ăn em liền tức khắc!”
Cơ thể Nhan Thanh cứng đờ, lập tức từ từ thả lỏng, cuối cùng mềm mại như con mèo ghé vào trong lồng ngực anh.
Cố Trạch Vũ nhắm mắt ngửa đầu, ngón tay thon dài nghịch tóc cô, cảm thấy thỏa lòng thương nhớ.
Ở trong xe, hai người cứ im lặng dựa vào nhau trong chốc lát, Nhan Thanh “ơ” một tiếng, tránh khỏi lồng ngực anh.
“Sao vậy bé Thanh?”
“Cố Trạch Vũ…” Nhan Thanh nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ, “Sao anh tìm được nhà của em mà đến? Em chưa từng nói địa chỉ với anh mà!” Vừa thấy anh đến thăm thì vui mừng, nhưng thật ra lại quên bản chất xấu xa của người này. Nghĩ vậy, biểu hiện của Nhan Thanh bỗng nhiên hung dữ, túm lấy cổ áo anh, dữ tợn ép hỏi: “Nói mau! Không phải là anh tìm người điều tra theo dõi em chứ!?”
“Oan uổng quá!” Một tay Cố Trạch Vũ giải cứu cho cái cổ của mình, một tay giơ lên khỏi trán làm động tác đầu hàng, “Là Triệu Húc, Triệu Húc nói cho anh biết! Không phải hắn đã đưa em về nhà sao!” Nói xong, giọng điệu trở nên oan ức vô hạn, “Có trời đất chứng giám mà bé Thanh! Bộ anh là người đê tiện nham hiểm thế sao!”
“Cái này cũng khó nói lắm!” Chân mày Nhan Thanh nhíu lại, tay túm cổ áo anh đổi thành dày vò hai gò má anh, “Anh còn uy hiếp ông tổng của em, tự tiện thay đổi công việc của em nữa!”
Không nói đến thì vẫn còn khá một chút, nhắc đến chuyện công việc, nỗi tức giận lại kéo đến. Cô bẹo mặt anh, tàn nhẫn kéo mạnh ra.
“Á á, bé Thanh… Em nhẹ chút, nhẹ chút, hủy hoạn nhan sắc anh hết!” Cố Trạch Vũ vừa la oai oái, vừa ôm lấy thắt lưng của Nhan Thanh, xoay người đè cô xuống ghế ngồi trên xe, “Không phải anh đã nói là huề nhau rồi sao, không được truy cứu trách nhiệm về sau nữa mà!”
“Em và anh không giống nhau!” Nhan Thanh muốn ngồi dậy, tiếc rằng sức lực chênh lệch khá lớn, sau khi chống cự không hiệu quả chỉ đành trừng mắt hung dữ nhìn anh.
“Bé Thanh à, chứ không phải anh đau lòng khi thấy em mệt mỏi bị bệnh sao! Nên mới đổi cho em một công việc nhàn hạ hơn!”
“Nhưng mà em theo dõi vụ của điện tử Thiên Thịnh từ đầu, gần như đổ hết toàn bộ tâm huyết vào đó, anh làm vậy có phải là hơi quá đáng hay không! Hơn nữa, đây là chuyện của em mà, ngay cả gọi điện thoại hỏi ý cũng không liền tự tiện quyết định, Cố Trạch Vũ, anh có từng tôn trọng em không vậy?”
“Được rồi, xin lỗi em, là lỗi của anh! Lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!” Trong mắt Cố Trạch Vũ đầy vẻ chân thành nhận lỗi, nhưng sự tính toán chi li lại nhanh chóng lướt qua trong lòng.
Nội dung kế hoạch của vụ quảng cáo lần này là điện tử Thiên Thịnh và Phùng Thị hùn vốn phát triển sản phẩm mới. Đương nhiên đây không phải là điểm chủ yếu, cái quan trọng chính là người phụ trách hạng mục này của Phùng Thị chính là Mục Thành. Nếu cứ để Nhan Thanh tiếp tục tham gia, đó không phải là tạo cơ hội cho bà xã tương lai của mình với bạn trai cũ của cô ấy sao! Anh phải chú ý canh giữ quả trứng vàng này chứ!
Nhưng chuyện này anh có thể nói ra miệng được sao?!
“Được rồi bé Thanh, đừng giận nữa được không!” Thấy vẻ mặt cô vẫn tức giận như cũ, Cố Trạch Vũ đành phải tiếp tục giả bộ tội nghiệp, “Em cũng không nói tiếng nào liền bỏ nhà đi, để anh lo lắng nhiều như vậy coi như là trừng phạt đi! Thấy anh ở ngàn dặm xa xôi lái xe suốt đêm đến chỗ này để được gặp em, chúng ta bỏ qua chuyện cũ được không?”
“Ai bỏ nhà đi!” Nhan Thanh bị anh chọc cười, nhìn thấy trong mắt anh toàn là tơ máu, không kiềm được đau lòng, “Lái xe liên tục suốt hai mươi tiếng, anh điên rồi! Lỡ như xảy ra sự cố thì sao!”
“Không chỉ có mình anh, anh còn dẫn theo tài xế đến đây mà. Sợ quấy rầy tụi mình thân mật, nên bảo anh ta tìm chỗ ăn cơm rồi.”
Nhan Thanh “à” một tiếng, nhớ đến cái gì, “Đúng rồi, anh ăn cơm chưa?”
“Buổi trưa có ăn tạm một chút ở trạm dừng chân. Cơm chiều thì vẫn chưa ăn.”
“Anh có muốn lên nhà nghỉ ngơi một lát, lấp đầy bao tử không?”
Cố Trạch Vũ không ngờ sẽ có loại đãi ngộ thế này, sau khi ngẩn ngơ một lát liền mỉm cười như cảnh xuân rực rỡ không gì sánh được, “Có thể không? Tối nay em không cần đến bệnh viện à?”
“Ừ, nhà em không có ai. Trước chín giờ tối em đến bệnh viện là được. Nhưng mà chắc anh phải chịu uất ức rồi vì nhà em không có cái gì khác ngoài mỳ sợi.”
Nhưng Nhan Thanh nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, bản thân lại dẫn sói vào nhà như vậy.
Vốn dĩ muốn cho anh ăn một tô mỳ sợi, nhưng thứ cuối cùng bị ăn, lại chính là cô!
Sau khi Cố Trạch Vũ vào nhà liền ngồi ngay ngắn trên sô pha ở phòng khách, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhan Thanh nhìn thấy dáng vẻ anh mệt mỏi, cũng không nỡ quấy rầy, rót một ly nước ấm đặt lên bàn trà ở trước mặt anh rồi đi thẳng xuống bếp để nấu nướng.
Nhưng đến khi cô nấu xong, bưng mỳ đã nấu từ nhà bếp đi ra, lại không nhìn thấy bóng dáng của Cố Trạch Vũ ở phòng khách. Trái lại, cửa phòng ngủ của cô lại đang khép hờ, bên trong truyền đến loáng thoáng tiếng nói trầm thấp của anh, chắc là đang nói điện thoại với ai đó.
Nhan Thanh không đến quấy rầy anh, dọn xong hết chén đũa, đợi đến khi bên trong hoàn toàn im lặng, mới hướng về phía phòng ngủ gọi: “Đi rửa tay rồi ăn nè anh!”
Không có phản ứng.
Cô tăng âm lượng, “Cố Trạch Vũ, ra ăn đi nào!”
Vẫn không có phản ứng.
Nhan Thanh xoay người liếc một cái, không nén được kinh bỉ anh, lão này cũng thật là trẻ con, lớn vậy rồi còn chơi trò trốn tìm nữa chứ.
“Cố Trạch Vũ! Anh vờ như không nghe thấy có phải không!” Cô vừa tức giận, vừa dậm chân đi về phía phòng ngủ.
Cũng không ngờ giây phút đẩy cửa ra, liền bị anh khóa cổ tay. Sau đó, một sức mạnh rất lớn kéo đến, một hồi choáng váng qua đi, cô đã thấy mình bị đặt trên tấm ra giường in hình hoạt họa của chiếc giường đơn. Mà người đàn ông ở trên người kia, đang dùng một ánh mắt như sói đói nhìn cô, con ngươi đen tối thâm thúy, đốt nóng toàn thân cô.
Nhan Thanh hầu như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, “Cố Trạch Vũ… đứng lên!” Cô run rẩy đưa tay đẩy dẩy anh, ngay sau đó hai cổ tay liền bị khống chế, cố định chặt chẽ trên đỉnh đầu.
“Đừng làm ẩu, được không…” Trong mắt cô đầy vẻ cầu xin anh, nhưng dáng vẻ yếu đuối lại hệt như dụ dỗ người khác phạm tội.
“Bé Thanh à… cho anh đi!” Cố Trạch Vũ khàn khàn thở dài, hơi thở dốc phát ra càng lúc càng nặng nề, “Ba giờ sáng anh phải lên máy bay đi New York rồi. Em nhẫn tâm để anh cô độc ở tha hương, nín nhịn suốt nửa tháng sao.”
Nhan Thanh kinh ngạc, cơ thể mềm nhũn đi vài phần, “Anh đi New York?”
Cố Trạch Vũ “ừ” một tiếng, “Đợi lát nữa từ chỗ em sẽ đi thẳng đến sân bay tỉnh để đăng ký.” Sau đó, nụ hôn nồng nghiệt mà bá đạo che kín đôi môi cô.
Toàn bộ đấu tranh và do dự đều bị tước vũ khí đầu hàng nội trong vài giây ngắn ngủi. Anh vẫn ngựa quen đường cũ, tấn công vào những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô, sau đó nhanh nhẹn tháo bỏ hết tất cả những vật chướng ngại giữa hai người.
Khoảnh khắc hai người hợp làm một kia, cổ họng anh tràn ra tiếng ngâm thỏa mãn.
Nhan Thanh thì đau đớn do hơi khô nên lấy lại chút ý thức, vội vàng đấm vào vai anh, “Ra ngoài mau, anh không mang cái kia!”
Mồ hôi ẩn nhẫn từ trán chảy xuống, cơ thể anh cứng ngắc, mở miệng hỏi cô, “Trong nhà không có sao?”
Nhan Thanh lắc đầu, nói ra một đề nghị hết sức ngây thơ, “Nếu không thì bây giờ đi mua?”
Cố Trạch Vũ dở khóc dở cười, “Bé Thành à, đây không phải là em muốn giết anh sao! Ngoan đi, anh sẽ chú ý mà.” Khi tiếng nói nhỏ dần, anh đã đè vai của cô xuống, bắt đầu điên cuồng vận động.
***
Chiếc xe màu đen quen thuộc đang đỗ ở bên cạnh bồn hoa khu chung cư.
Nhan Thanh khoát đại cái áo ngủ rồi vội vàng vọt xuống lầu. Sau đó nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào xe với vẻ không tin, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng đan xen.
Sau khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi ấy, Cố Trạch Vũ mỉm cười dang hai tay ra, “Bé Thanh à, lao vào vòng ôm của anh một cách tràn trề nhiệt tình đi nào!”
“Nói lung tung cái gì đó!” Nhan Thanh tặng anh một cái lườm, bước đi càng lúc càng nhanh.
Cố Trạch Vũ bước nhẹ lên trước hai bước, không đợi cô đến gần liền trực tiếp đưa tay ra kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô. “Ai da, vẫn là ôm bé Thanh của anh sướng nhất! Sướng hơn ôm cái gối rách kia nhiều!” Nói xong liền nâng cằm cô lên rồi hôn.
“Đừng mà!” Nhan Thanh thất kinh, vội vàng rụt cổ né tránh, “Anh chú ý đến lời đồn đại một chút!” Hiện tại chính là giờ cao điểm tan ca, chỗ này có nhiều người ra ra vào vào. Người dân ở trấn nhỏ này bảo thủ, nếu để hàng xóm thấy cô ôm hôn nồng nhiệt một người đàn ông trên phố, nói không chừng mỗi người phun một bãi nước bọt nhỏ cũng đủ khiến cô chết đuối!
Cố Trạch Vũ cười cợt, với tay kéo cửa xe ra, nhanh nhẹn nhét Nhan Thanh vào.
Vừa đóng cửa xe, một nụ hôn nồng nhiệt ngang ngược đổ ập xuống. Trên trán, trên mắt, chiếc mũi… Cuối cùng dừng lại dây dưa, lưu luyến không rời ở đôi môi hồng nhuận của cô.
Ngay lúc Nhan Thanh cho rằng mình sẽ chết ngạt ở trong xe, rốt cuộc anh cũng thở hồng hộc, buông cô ra.
Nhan Thanh mềm nhũn dựa vào lòng anh, chỉ cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng. Cô tham lam mở miệng hít lấy bầu không khí trong lành, vừa mới cựa mình liền bị anh ôm chặt hơn.
“Bé Thanh à…” Giọng nói của Cố Trạch Vũ khàn khàn trầm thấp, vẫn còn thở dốc dồn dập, “Đừng cục cựa nữa! Còn đụng anh nữa thì anh sẽ ăn em liền tức khắc!”
Cơ thể Nhan Thanh cứng đờ, lập tức từ từ thả lỏng, cuối cùng mềm mại như con mèo ghé vào trong lồng ngực anh.
Cố Trạch Vũ nhắm mắt ngửa đầu, ngón tay thon dài nghịch tóc cô, cảm thấy thỏa lòng thương nhớ.
Ở trong xe, hai người cứ im lặng dựa vào nhau trong chốc lát, Nhan Thanh “ơ” một tiếng, tránh khỏi lồng ngực anh.
“Sao vậy bé Thanh?”
“Cố Trạch Vũ…” Nhan Thanh nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ, “Sao anh tìm được nhà của em mà đến? Em chưa từng nói địa chỉ với anh mà!” Vừa thấy anh đến thăm thì vui mừng, nhưng thật ra lại quên bản chất xấu xa của người này. Nghĩ vậy, biểu hiện của Nhan Thanh bỗng nhiên hung dữ, túm lấy cổ áo anh, dữ tợn ép hỏi: “Nói mau! Không phải là anh tìm người điều tra theo dõi em chứ!?”
“Oan uổng quá!” Một tay Cố Trạch Vũ giải cứu cho cái cổ của mình, một tay giơ lên khỏi trán làm động tác đầu hàng, “Là Triệu Húc, Triệu Húc nói cho anh biết! Không phải hắn đã đưa em về nhà sao!” Nói xong, giọng điệu trở nên oan ức vô hạn, “Có trời đất chứng giám mà bé Thanh! Bộ anh là người đê tiện nham hiểm thế sao!”
“Cái này cũng khó nói lắm!” Chân mày Nhan Thanh nhíu lại, tay túm cổ áo anh đổi thành dày vò hai gò má anh, “Anh còn uy hiếp ông tổng của em, tự tiện thay đổi công việc của em nữa!”
Không nói đến thì vẫn còn khá một chút, nhắc đến chuyện công việc, nỗi tức giận lại kéo đến. Cô bẹo mặt anh, tàn nhẫn kéo mạnh ra.
“Á á, bé Thanh… Em nhẹ chút, nhẹ chút, hủy hoạn nhan sắc anh hết!” Cố Trạch Vũ vừa la oai oái, vừa ôm lấy thắt lưng của Nhan Thanh, xoay người đè cô xuống ghế ngồi trên xe, “Không phải anh đã nói là huề nhau rồi sao, không được truy cứu trách nhiệm về sau nữa mà!”
“Em và anh không giống nhau!” Nhan Thanh muốn ngồi dậy, tiếc rằng sức lực chênh lệch khá lớn, sau khi chống cự không hiệu quả chỉ đành trừng mắt hung dữ nhìn anh.
“Bé Thanh à, chứ không phải anh đau lòng khi thấy em mệt mỏi bị bệnh sao! Nên mới đổi cho em một công việc nhàn hạ hơn!”
“Nhưng mà em theo dõi vụ của điện tử Thiên Thịnh từ đầu, gần như đổ hết toàn bộ tâm huyết vào đó, anh làm vậy có phải là hơi quá đáng hay không! Hơn nữa, đây là chuyện của em mà, ngay cả gọi điện thoại hỏi ý cũng không liền tự tiện quyết định, Cố Trạch Vũ, anh có từng tôn trọng em không vậy?”
“Được rồi, xin lỗi em, là lỗi của anh! Lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!” Trong mắt Cố Trạch Vũ đầy vẻ chân thành nhận lỗi, nhưng sự tính toán chi li lại nhanh chóng lướt qua trong lòng.
Nội dung kế hoạch của vụ quảng cáo lần này là điện tử Thiên Thịnh và Phùng Thị hùn vốn phát triển sản phẩm mới. Đương nhiên đây không phải là điểm chủ yếu, cái quan trọng chính là người phụ trách hạng mục này của Phùng Thị chính là Mục Thành. Nếu cứ để Nhan Thanh tiếp tục tham gia, đó không phải là tạo cơ hội cho bà xã tương lai của mình với bạn trai cũ của cô ấy sao! Anh phải chú ý canh giữ quả trứng vàng này chứ!
Nhưng chuyện này anh có thể nói ra miệng được sao?!
“Được rồi bé Thanh, đừng giận nữa được không!” Thấy vẻ mặt cô vẫn tức giận như cũ, Cố Trạch Vũ đành phải tiếp tục giả bộ tội nghiệp, “Em cũng không nói tiếng nào liền bỏ nhà đi, để anh lo lắng nhiều như vậy coi như là trừng phạt đi! Thấy anh ở ngàn dặm xa xôi lái xe suốt đêm đến chỗ này để được gặp em, chúng ta bỏ qua chuyện cũ được không?”
“Ai bỏ nhà đi!” Nhan Thanh bị anh chọc cười, nhìn thấy trong mắt anh toàn là tơ máu, không kiềm được đau lòng, “Lái xe liên tục suốt hai mươi tiếng, anh điên rồi! Lỡ như xảy ra sự cố thì sao!”
“Không chỉ có mình anh, anh còn dẫn theo tài xế đến đây mà. Sợ quấy rầy tụi mình thân mật, nên bảo anh ta tìm chỗ ăn cơm rồi.”
Nhan Thanh “à” một tiếng, nhớ đến cái gì, “Đúng rồi, anh ăn cơm chưa?”
“Buổi trưa có ăn tạm một chút ở trạm dừng chân. Cơm chiều thì vẫn chưa ăn.”
“Anh có muốn lên nhà nghỉ ngơi một lát, lấp đầy bao tử không?”
Cố Trạch Vũ không ngờ sẽ có loại đãi ngộ thế này, sau khi ngẩn ngơ một lát liền mỉm cười như cảnh xuân rực rỡ không gì sánh được, “Có thể không? Tối nay em không cần đến bệnh viện à?”
“Ừ, nhà em không có ai. Trước chín giờ tối em đến bệnh viện là được. Nhưng mà chắc anh phải chịu uất ức rồi vì nhà em không có cái gì khác ngoài mỳ sợi.”
Nhưng Nhan Thanh nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, bản thân lại dẫn sói vào nhà như vậy.
Vốn dĩ muốn cho anh ăn một tô mỳ sợi, nhưng thứ cuối cùng bị ăn, lại chính là cô!
Sau khi Cố Trạch Vũ vào nhà liền ngồi ngay ngắn trên sô pha ở phòng khách, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhan Thanh nhìn thấy dáng vẻ anh mệt mỏi, cũng không nỡ quấy rầy, rót một ly nước ấm đặt lên bàn trà ở trước mặt anh rồi đi thẳng xuống bếp để nấu nướng.
Nhưng đến khi cô nấu xong, bưng mỳ đã nấu từ nhà bếp đi ra, lại không nhìn thấy bóng dáng của Cố Trạch Vũ ở phòng khách. Trái lại, cửa phòng ngủ của cô lại đang khép hờ, bên trong truyền đến loáng thoáng tiếng nói trầm thấp của anh, chắc là đang nói điện thoại với ai đó.
Nhan Thanh không đến quấy rầy anh, dọn xong hết chén đũa, đợi đến khi bên trong hoàn toàn im lặng, mới hướng về phía phòng ngủ gọi: “Đi rửa tay rồi ăn nè anh!”
Không có phản ứng.
Cô tăng âm lượng, “Cố Trạch Vũ, ra ăn đi nào!”
Vẫn không có phản ứng.
Nhan Thanh xoay người liếc một cái, không nén được kinh bỉ anh, lão này cũng thật là trẻ con, lớn vậy rồi còn chơi trò trốn tìm nữa chứ.
“Cố Trạch Vũ! Anh vờ như không nghe thấy có phải không!” Cô vừa tức giận, vừa dậm chân đi về phía phòng ngủ.
Cũng không ngờ giây phút đẩy cửa ra, liền bị anh khóa cổ tay. Sau đó, một sức mạnh rất lớn kéo đến, một hồi choáng váng qua đi, cô đã thấy mình bị đặt trên tấm ra giường in hình hoạt họa của chiếc giường đơn. Mà người đàn ông ở trên người kia, đang dùng một ánh mắt như sói đói nhìn cô, con ngươi đen tối thâm thúy, đốt nóng toàn thân cô.
Nhan Thanh hầu như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, “Cố Trạch Vũ… đứng lên!” Cô run rẩy đưa tay đẩy dẩy anh, ngay sau đó hai cổ tay liền bị khống chế, cố định chặt chẽ trên đỉnh đầu.
“Đừng làm ẩu, được không…” Trong mắt cô đầy vẻ cầu xin anh, nhưng dáng vẻ yếu đuối lại hệt như dụ dỗ người khác phạm tội.
“Bé Thanh à… cho anh đi!” Cố Trạch Vũ khàn khàn thở dài, hơi thở dốc phát ra càng lúc càng nặng nề, “Ba giờ sáng anh phải lên máy bay đi New York rồi. Em nhẫn tâm để anh cô độc ở tha hương, nín nhịn suốt nửa tháng sao.”
Nhan Thanh kinh ngạc, cơ thể mềm nhũn đi vài phần, “Anh đi New York?”
Cố Trạch Vũ “ừ” một tiếng, “Đợi lát nữa từ chỗ em sẽ đi thẳng đến sân bay tỉnh để đăng ký.” Sau đó, nụ hôn nồng nghiệt mà bá đạo che kín đôi môi cô.
Toàn bộ đấu tranh và do dự đều bị tước vũ khí đầu hàng nội trong vài giây ngắn ngủi. Anh vẫn ngựa quen đường cũ, tấn công vào những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô, sau đó nhanh nhẹn tháo bỏ hết tất cả những vật chướng ngại giữa hai người.
Khoảnh khắc hai người hợp làm một kia, cổ họng anh tràn ra tiếng ngâm thỏa mãn.
Nhan Thanh thì đau đớn do hơi khô nên lấy lại chút ý thức, vội vàng đấm vào vai anh, “Ra ngoài mau, anh không mang cái kia!”
Mồ hôi ẩn nhẫn từ trán chảy xuống, cơ thể anh cứng ngắc, mở miệng hỏi cô, “Trong nhà không có sao?”
Nhan Thanh lắc đầu, nói ra một đề nghị hết sức ngây thơ, “Nếu không thì bây giờ đi mua?”
Cố Trạch Vũ dở khóc dở cười, “Bé Thành à, đây không phải là em muốn giết anh sao! Ngoan đi, anh sẽ chú ý mà.” Khi tiếng nói nhỏ dần, anh đã đè vai của cô xuống, bắt đầu điên cuồng vận động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook