Giữ Lấy Mùa Hạ Cho Riêng Tôi FULL
-
Chương 1
Tôi có một bạn trai tên Trần Hạ Vũ thân hình anh cao gầy cùng với làn da ngăm đen anh đã làm biết bao cô gái để mắt tới.
Anh là học cá biệt của lớp thường hay bắt nạt trêu chọc bạn bè trong lớp, trong số đó có cả tôi.
Anh và tôi chia tay được một tuần rồi, tôi không buồn chỉ là hơi hụt hẫng.
Môi trường sống rộng lớn như này quả thật lòng người rất dễ thay đổi, nhớ lại thời gian còn học cấp ba của tôi và anh, khoảng thời gian ấy hạnh phúc biết bao.
Hôm ngồi giải đề cương cho kỳ thi cuối cấp, tiếng ve bất ngờ kêu vang một tràng dài khiến tôi vô thức mà ngước nhìn ra những tán cây ngoài cửa sổ.
Hạ vũ đang cắm mặt nghịch điện thoại di động, chắc là đang chơi trò Rắn Săn Mồi trông có vẻ như rất tập trung.
Tôi quay sang mà trách móc với anh: "Anh nhìn xem, mấy cái con ve này thật là ồn ào."
Anh căn bản là đang tập trung nên cứ ờ với ừ, thấy thế tôi liền với lấy cây thước kẻ trên bàn mà đánh lên tay anh một cái trời giáng.
Hạ vũ bỏ chiếc điện thoại xuống đột ngột xoa xoa mấy cái ở phần vừa bị tôi đánh mà than trách: "Sao em đánh anh?"
Tôi vẫy vẫy tay lơ đi, nói: "Anh chơi tiếp đi."
Tôi thở dài một cái, thấy vậy anh quay sang trêu tôi rằng: "Tiếng thở dài của em còn rầu hơn tiếng ve kêu."
Tôi trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay trở về giải đề tiếp tục.
Tôi và anh là thế gần nhau là tìm đủ chuyện để trêu chọc, xem là như nước với lửa nhưng khi xa thì lại nhớ nhau vô cùng.
Giờ ra chơi Hạ vũ mang theo một cái lọ thuỷ tinh đưa đến trước mặt tôi: "Bé yêu, tặng em." Tôi cầm lên xem sau đó giận đỏ mặt mà đá anh một cái để xả cục tức, không biết anh đã nghe lọt tai những gì mà lại bắt con ve thả vào lọ thuỷ tinh đưa đến tặng tôi.
Lúc đó nhận lấy lọ thuỷ tinh tuy bên ngoài phản đối nhưng thật chất bên trong như thể đã có được cả mùa hạ trong tay.
Anh giấu đi nụ cười mà bảo: "Người ồn ào nên sống gần nhau một chút."
Anh là đang chê tôi ồn ào, tôi ngó lơ anh mà tiếp tục giải đề.
Thi xong là khoảng thời gian nhàm chán nhất đối với tôi, không có bài tập để làm, lên lớp cũng chỉ ngồi chơi, tiếng mọi người mạnh ai nấy nói thật sự là quá ồn ào.
Giáo viên cũng mặc kệ mà lo tập trung ngồi chấm thi phía trên.
Hôm sau anh lại bắt một con ve sầu đưa đến tặng tôi, tôi giả vờ cáu gắt trừng mắt với anh: "Em có mượn anh tặng nó cho em đâu?"
Hạ Vũ nhăn nhó như không cam tâm: "Anh đâu có tặng, anh bán." Anh đưa tay vào túi quần của tôi, theo phản xạ tôi đưa tay ngăn cản, "Một con 20 nghìn đồng, anh bắt cho em 8 con." Sau đó anh đưa mấy ngón tay lên bắt đầu tính toán, "20 nhân 8..." anh lẩm bẩm.
Thấy anh tính mãi không ra tôi thở dài nói: "180."
Anh gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, là 180 nghìn."
Lúc đó tôi không hiểu tại sao mình lại có thể yêu một tên ngu ngốc như thế này, tuy nhiên ngoài cái ngu ngốc của anh ra thì những thứ còn lại tôi đều xem như gật đầu chấp nhận.
Anh cao, body đẹp có gì mà phải chê.
Lần đầu gặp anh là lúc vừa vào lớp 10, lúc đó ngồi cạnh anh đã thấy anh có một sức hút vô cùng mãnh liệt, nhưng khi thấy anh trêu chọc mọi người thì lại thấy con người này vô cùng đáng ghét.
Không thể nào dung thứ được mà.
Trong tập tiểu thuyết "Tát Dã" tôi đọc gần đây cũng là kể về hai con người xa lạ trở thành bạn cùng bàn rồi dần dần trở thành người yêu của nhau.
Anh vô tình biết tôi là đồng tính, anh căn bản là bình thường không xa lánh hay ghét bỏ tôi, chỉ là không còn trò chuyện nhiều như trước.
Buổi chiều tan lớp anh nói với tôi: "Đừng có mà thích tôi đấy nhé." Tôi cười trừ mà viết cho anh một lá thư.
Cái gì mà "tôi nhất định sẽ không yêu cậu, tôi hứa đấy." nhớ lại cảm thấy da mặt có chút ê buốt, không thể tin được rằng Trần Hạ vũ lại trở thành người yêu của tôi.
Về sau, ngày nào cũng được anh quan tâm một cách đặc biệt mà cũng dần dần có thiện cảm với anh hơn, sau đó là đem lòng mà trao hết cho anh, tôi quên mất lời hứa mình từng nói với anh.
Hè năm ngoái có tổ chức trại đêm, tôi và anh cùng ngủ chung một cái lều, anh bị thằng bạn trong lớp chuốc say, tôi đỡ hơn anh một chút vẫn còn tỉnh táo.
Thấy anh nằm im tôi thở phào nhìn đối diện anh một cái rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Anh đưa tay ôm lấy eo tôi, tôi có chút hốt hoảng mà hất văng tay anh ra nhưng anh vẫn cố ôm lấy tôi một lần nữa.
Anh cao to hơn tôi, chiếm thế thượng phong tôi làm gì chống cự lại, thế là mặc cho anh hành động thôi.
đó là lần đầu tôi và anh làm tình.
Sáng hôm sau hai bên hông của tôi đau mỏi, anh biết mình có lỗi mà ôm tôi bảo sẽ bù đắp, thật sự tôi không cần anh bù đắp thứ gì hết cứ xem như là tình một đêm đi, anh khăng khăng đòi chịu trách nhiệm, tôi khó hiểu tra hỏi anh, biết được là anh thích tôi từ khi tôi gửi cho anh lá thư đó.
Thế là chúng tôi bắt đầu từ mùa hạ năm đó.
Chuyện là mấy hôm nay anh đang phân vân không biết có nên tiếp tục làm ở quán trà sữa ở gần trương hay không, tôi ngồi trên sô pha đọc sách mà không mấy để tâm nói: "Làm hay không tùy anh thôi."
Bộ mặt ngu ngốc của anh nhìn tôi rồi bất chợt cười phá lên, nếu như lúc trước thấy anh cười tôi liền với lấy cái gì đó nhét thẳng vào miệng anh, nhưng bây giờ khoảng cách giữa tôi và anh quá đỗi xa xôi.
Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh là đang muốn dành nhiều thời gian cho cô bạn gái mới quen, lúc đầu tôi còn khó chịu nhưng dần dần cũng bắt đầu tập bỏ đi hết thảy những thứ không thuộc về mình.
Có thể sẽ rất lâu mới có thể buông bỏ được, một năm hai năm hoặc mười năm.
Nghĩ đến cặp tình nhân trẻ cùng nhau sống trong một căn trọ nhỏ, đêm đêm cạnh kề vai anh là một người khác không phải là tôi, khiến tôi có chút chạnh lòng chua xót bản thân.
Chủ nhật tuần này anh sẽ dọn ra ngoài để sống cùng cô bạn gái mới, tôi và anh bắt đầu phân chia đồ đạc, những thứ từng dùng chung thì sẽ vứt hết đi chỉ giữ lại những gì cần thiết cho bản thân.
Anh cầm lấy chiếc cốc đôi thân thuộc của tôi và anh hỏi: "Bé yêu em giữ lại hay không?"
Tôi không mấy để tâm mà quyết: "Vứt đi." Bất chợt nghe lại cách xưng hô thân thuộc đó tôi lại có chút không đành buông tay anh.
Dường như anh cũng nhận ra nên đã nhanh chóng sửa lại thành "em giữ lại hay không?"
Tôi không trách gì anh cả, tôi nói thật, vốn dĩ từ đầu tình yêu của tôi và anh xem như là không có kết quả, chỉ là được ngày nào hay ngày đó.
Yêu đến giờ phút này thật sự cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.
Tối đến hai chúng tôi có cùng nhau đi dạo một đoạn ngắn, anh hỏi tôi sau khi anh đi rồi thì có định quen người mới không, tôi trầm ngâm một lúc rồi trả lời anh rằng: "Có thể."
Anh cười cái nhẹ nhưng không thể giấu được vẻ mặt buồn rầu của mình.
Tôi nói thế chỉ là đang cố tình chọc tức anh thôi, sao tôi có thể dễ dàng quên đi anh mà đến bên một người khác.
Ngày anh đi tôi cố kìm nén nước mắt mà vẫy tay chào tạm biệt, vậy mà anh vứt bỏ bốn năm bên nhau không ngoảnh lại nhìn lấy tôi một cái.
Trần Hạ Vũ, anh quá nỗi vô tình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook