Giữ Chặt Tay Anh
-
C11: Cuộc hẹn đầu tiên
- Vào nhà đi. Em thật là không có tiền đồ. Một người như cậu ta em rất khó để nắm bắt. Em không biết mình sẽ phải đối mặt với gì đâu.
An Ninh hậm hực đứng phía sau An Kỳ lải nhải. An Kỳ quay lại đối diện với anh trai mình mỉm cười:
- Anh à, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì, em sẽ không để mình bị luỵ tình nữa đâu. Thanh Tùng đã là một bài học rồi.
- Đúng là hết nói. Không nói với em nữa. Anh đi làm đây.,
Thông tin Thanh Tùng bị bắt được đăng tràn lan trên tất cả các trang thông tin. An Kỳ bước vào trường với nhiều ánh mắt tò mò và bàn tán. Hôm nay An Kỳ vẫn nghỉ thực tập ở bệnh viện nên cô qua trường để báo cáo tình hình nghiên cứu cho giáo sư, và báo danh mấy hôm nghỉ. Giáo sư vỗ vai an ủi và gật đầu về sự cố gắng của cô. Giáo sư cũng báo cho cô sắp đến ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp sẽ có nhiều giáo sư, bác sĩ của các bệnh viện nổi tiếng đến dự. Cơ hội được gia nhập đội ngũ bác sĩ của các bệnh viện nổi tiếng ấy rất cao. An Kỳ gật đầu và trở về phòng nghiên cứu.
Cô mở điện thoại ra, mới nhớ ra là chưa chính thức trao đổi số điện thoại của mình và Tô Diễn. Có vẻ như, mọi thứ diễn ra quá nhanh và cô không kịp load lại. Thanh Tùng bị phán mười năm tù giam, sẽ khiến hắn không bao giờ ngóc đầu lên nữa. An Kỳ trầm ngâm suy nghĩ về cuộc đời của mình. Lựa chọn một lần sai, liệu rằng lần này có đúng. Nhưng An Kỳ biết rằng, mình luôn phải bước về phía trước, dù không biết phía trước trải hoa hồng hay chông gai. Một người đã bước qua địa ngục một lần như cô thì tất cả những điều này đều quý giá, là cơ hội được làm lại và được sửa chữa lỗi lầm của mình.
Cô mở danh bạ điện thoại, đầu danh bạ là số điện thoại Tô Diễn. Một tin nhắn gửi đi.
- Em là An Kỳ. Anh lưu số vào nhé. Em đã về trường rồi.
Đầu bên này, Tô Diễn đang dự một cuộc họp cấp cao. Các giám đốc khác đang toát mồ hôi để báo cáo tình hình kinh doanh. Ting. Tiếng điện thoại của ai đó vang lên. Mọi người ai cũng nhìn nhau xem ai có lá gan to khi họp với tổng giám đốc mà không tắt điện thoại, thì trố mắt nhìn lên thấy sếp mình đang mỉm cười cầm điện thoại xem tin nhắn. Một tảng băng mà biết cười, đúng là mặt trời mọc đằng Tây. Tô Diễn cho trợ lý tiếp tục nghe và báo cáo cuộc họp lại sau cho anh. Anh đứng dậy trở về phòng của mình. Ngả người ra ghế dựa, cầm điện thoại lên nhìn vào mục tin nhắn của “ mèo nhỏ” gửi tin đi.
- Anh biết là em.
Nhưng tin nhắn chưa được gửi, thì Tô Diễn thoát ra và bấm gọi, An Kỳ bắt máy.
- Em nghe.
- Em đang báo hiện tại em đang ở đâu cho anh sao.
- Em nghĩ mình nên thông báo cho người yêu mình biết vị trí của mình.
- Một số điều nên để cho anh nói thì hơn.
- Em nghĩ mình cũng nên là người chủ động.
- Anh không có ý kiến. Anh đã đặt bữa tối tại Lan Ngư. Em không từ chối chứ.
- Vâng
Hai người nói qua lại một số câu rồi tắt máy. Tiếng cánh cửa phòng mở toang, Nguyễn Mai ôm chầm lấy An Kỳ, cô nhìn An Kỳ từ đầu tới chân, hỏi han cả đống điều. An Kỳ bụm mặt bạn thân của mình và nói không sao. Hai người nói về tình hình sau đó khi An Kỳ được Tô Diễn đưa đi. Cô nàng Nguyễn Mai cứ nhắc đi nhắc lại là run như thế nào và phải cẩn thận làm sao. Cô cũng nói các bác sĩ trong bệnh viện ai cũng hỏi thăm về tình hình của An Kỳ.
- Bác sĩ Cao Trí lo lắng cho cậu lắm đấy. Anh ấy có gọi điện cho cậu nhưng điện thoại lại tắt máy.
- Ừ. Mình biết rồi. Để lát nữa mình gọi lại cho anh ấy.
An Kỳ mỉm cười. Rồi An Kỳ hỏi về mặt sẹo vì anh ta đã giúp mình và lời hứa giúp anh ta. Nguyễn Mai nói rằng
- Không thấy anh ta từ lúc mình ra khỏi đồn cảnh sát. Mình cũng không biết số liên lạc của anh ta. Nhưng thế nào anh ta cũng liên lạc lại thôi. Cậu đừng lo.
An Kỳ gật đầu. Tự nghĩ ngày mai sẽ đến bệnh viện hỏi thăm về mẹ anh ta hiện tại như thế nào. Hai người nói với nhau thêm lúc nữa rồi về phòng kí túc xá. Nguyễn Mai rủ An Kỳ đi ăn thì An Kỳ nói rằng mình đã có hẹn dùng bữa. Nguyễn Mai làm mặt xấu, nói An Kỳ trọng sắc khinh bạn.
An Kỳ đứng ở cổng trường. Bộ váy trắng tôn lên vóc dáng thướt tha của thiếu nữ, mái tóc dài được buộc cao bật lên khôn mặt trứng gà bóc của cô, cảm giác thanh xuân khiến bao ánh mắt dồn về. Tô Diễn bước xuống xe, cởi áo vest khoác lên vai cô tạo thành giống như tư thế ôm che chắn. Anh nhanh chóng mở cửa để cô lên xe. An Kỳ hít sâu đàn hương từ áo khoác ập vào mũi. Bất ngờ thay, người tài xế lái xe hôm nay lại là mặt sẹo. Thì ra chính mặt sẹo là người đã chắn dao cho Tô Diễn trước cửa quán bar Club. Gặp lại, Tô Diễn đã để anh ta làm lái xe riêng và hứa sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho mẹ anh ta.
Đến nhà hàng, một hàng dài nhân viên phục vụ đứng cúi chào. Lan Ngư cũng là một phần sản nghiệp của Tô Diễn. Bất động sản của anh trải dài từ nam ra Bắc. Cả một nhà hàng lớn mà không có một vị khách nào ngoài hai người. An Kỳ nhìn Tô Diễn đầy thắc mắc. Anh lơ đãng nói:
- Cuộc hẹn đầu tiên anh không muốn có người làm phiền.
Tiếng piano và tiếng violon vang lên. Bữa ăn có hoa Hồng và ánh nến lãng mạn, những câu chuyện trọn điểm của cả hai làm đôi bên hiểu nhau hơn.
- Ngày mai anh phải đi Pháp dự một hội thảo, anh đi một tuần.
- Vâng. Em nghĩ chúng ta nên về để anh còn đi sớm nữa.
- Em không có lời gì để nói với anh sao
- Chúc anh như ý.
Cả hai cùng nhìn nhau cười và đứng dậy lên xe để về, tránh cho kí túc xá đóng cửa. Trên xe Tô Diễn có điện thoại quốc tế, An Kỳ yên lặng ngắm sườn mặt đẹp trai đến chết người của anh. Tiếng phanh gấp ô tô. An Kỳ bổ nhào vào lòng Tô Diễn. Tô Diễn nhanh tay ôm lấy cô trong khi điện thoại vẫn kết nối. Tiếng va chạm xe. Mặt sẹo nói to
- Tổng giám đốc, có mấy chiếc xe đang cố tình chặn đường và đâm vào chúng ta. Chúng ta không thể đi chuyển được.
Tôn Diễn nắm chặt tay An Kỳ, nói:
- Đừng sợ. Em hãy ngồi yên trên xe và cúi thấp đầu xuống.
Sau đó Tô Diễn kêu mặt sẹo gọi cận vệ nhanh chóng tới giúp đỡ. Choang. Tiếng dao chém vào kính cửa xe. Mặt sẹo xông ra đánh nhau với bọn chúng. Tô Diễn cũng mở cửa bước ra. Mấy chục người vây quanh. Dù Tô Diễn có mạnh cỡ nào cũng không thể thắng nỗi số đông. Sợ là khi có người đến thì cả hai đã bị chém thành bãi bùn rồi. An Kỳ khi thấy một người định cầm dao chém từ đằng sau của Tô Diễn thì đạp cửa xông ra cầm ngay thanh gậy sắt gần đó phang cho tên kia một gậy. Những đường quyền nhanh gọn lẹ của An Kỳ khiến Tô Diễn không thốt nên lời. Cả ba cùng xông lên chiến một trận. Khi đội cận vệ đến, cả đám đã nằm la liệt dưới đất. Mặt sẹo bị chém một nhát vào tay nhưng không sâu và không nguy hiểm. Tô Diễn nhìn An Kỳ khó hiểu, một cô gái có nhiều thứ khiến anh muốn khám phá. An Kỳ nhìn lại cười trừ:
- Em đai đen karate và đai đen taekwon do. Thôi, chúng ta lên xe về.
Bất ngờ, một con dao găm phi về phía Tô Diễn từ đằng sau. Không kịp suy nghĩ, An Kỳ nhảy lên xô Tô Diễn ra hứng trọn con dao vào vai. Tên kia bị cận vệ cho một đạp ngất xỉu. Tô Diễn bế vội An Kỳ lên xe và mang cô đến bệnh viện Trung Ương. Khi nhìn thấy An Kỳ nằm trên giường mổ, bác sĩ Cao Trí suýt run tay. Không ngờ anh lại là người mổ cho cô. Khi hoàn tất khâu cuối cùng thì An Kỳ được đưa ra ngoài. Vì đây là tiểu phẫu nên chỉ gây tê khu vực, do đó An Kỳ vẫn tỉnh táo. Bác sĩ Cao Trí hỏi nguyên nhân bị thương của cô. Cô không dám nói thật, chỉ dám nói là khách quan thôi. Cao Trí cũng không dám hỏi cô thêm, anh cũng không dám nói là anh đã lo lắng cho cô thế nào.
An Kỳ được cắm kim truyền. Thuốc ngấm khiến An Kỳ buồn ngủ. Ánh mắt chân tình của Cao Trí thì Tô Diễn đã nhìn thấy. Khi anh bước vào thì Cao Trí rời đi. Nhìn An Kỳ nằm đó, Tô Diễn thấy trong lòng cực kí khó chịu, cảm giác như sắp phát điên. Anh úp mặt vào tay cô, thổn thức:
- Anh để em bước vào cuộc đời anh không biết là đúng hay sai đây nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook