Giọt tình
-
Chương 5: Âm mưu bắt đầu
“Nhã Hàm, con làm sao có thể tùy tiện nghi ngờ Chí Cang chứ?” Sự giảo biện của Khương Chí Cang thật sự rất tài tình, anh ta đã thành công gạt được tôi, bây giờ còn gạt cả cha mẹ tôi nữa.
Trong mắt cha mẹ tôi thì Khương Chí Cang luôn là người đàn ông tốt, đối với tôi muôn phần chiều chuộng, đối với cha mẹ tôi như ruột thịt vậy.
À, nếu là lúc trước tôi đã tin Khương Chí Cang thật lòng đối xử tốt với ba mẹ tôi, thế nhưng bây giờ tôi không thể không nghỉ ngờ động cơ của anh ta.
Tôi nhìn ba mẹ tôi, trong ánh mắt của họ tràn đầy sự lo lắng, làm sao tôi có thể nhẫn tâm nói cho họ biết chồng của tôi, con rể của họ là một người đồng tính? Khương Chí Cang vẫn tiếp tục diễn vở kịch của anh ta, khóc lóc đau khổ nói với ba mẹ tôi rằng là do tôi chuyện bé xé ra to, nghỉ ngờ anh ta ở ngoài có người khác.
Ba mẹ tôi không hề nghỉ ngờ anh ta, thậm chí còn quay ngược lại trách tôi.
“Nhã Hàm, Chí Cang là người chồng tốt, con làm sao có thể nghi ngờ Chí Cang rồi làm nó đau lòng thế chứ?” Mẹ tôi đỡ Khương Chí Cang đang quỳ từ dưới đất dậy. Mẹ tôi đó giờ luôn xem Khương Chí Cang như con trai ruột, tôi đã từng nghĩ rằng hai gia đình chúng tôi sẽ luôn hòa thuận vui vẻ.
“Anh muốn làm gì?” Tôi không muốn ba mẹ tôi đau lòng nên không nói sự thật với họ, tôi chỉ có thể nổi giận với Khương Chí Cang.
Khương Chí Cang mặt mũi khóc lóc nắm lấy tay của tôi nhưng bị tôi một tay hất ra.
“Nhã Hàm, em theo anh về nhà đi.” Tôi không dễ dàng mới quyết tâm rời khỏi căn nhà đó, tôi còn hạ quyết tâm ly hôn, bây giờ muốn tôi quay trở về, đừng hòng! Tôi buông ánh mắt chán ghét nhìn người đàn ông đang quỳ xuống van xin tôi, bất giác tôi nở nụ cười.
“Nhã Hàm, con theo Chí Cang về đi, có vấn đề gì hai vợ chồng ngồi xuống từ từ nói, đừng đụng chút là nói ly hôn.” Đến người cha bình thường yêu thương tôi nhất cũng nói vậy thì tôi không còn cách nào mà từ chối họ nữa.
Trên chặng bay về, Khương Chí Cang từng thử ôm tôi nhưng tôi cảm thấy thật kinh tởm, tôi quay lưng đi không màng tới lời xin lỗi và giải thích của anh ta.
Nhưng anh ta ra sức lấy lòng tôi, tôi bị ép đến phát điên đã chạy trốn vào trong nhà vệ sinh.
Nhìn thấy cái bồn rửa tay trống trải, tôi bất giác nhớ đến Đường Kiêu.
Lúc đó chính là ở nhà vệ sinh trên máy bay, hành động của tôi đã khiêu khích Đường Kiêu, nhớ đến hình ảnh lúc đó, tôi bỗng cảm thấy đỏ mặt.
Tôi rửa mặt bằng nước lạnh, lau khô tay rồi đi ra ngoài.
Vừa về đến nhà, mẹ của Khương Chí Cang, mẹ chồng tôi Vương Thục Phấn đã khóc lóc ôm lấy tôi.
Mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt, cho dù đã kết hôn hai năm vẫn không có tin tức gì, bà vẫn ân cần an ủi bảo không cần phải gấp gáp, cứ từ từ.
Nếu mẹ chồng tôi biết con trai bà là một người đồng tính, không biết bà sẽ đau lòng đến nhường nào.
Bà nấu cháo trứng bách thảo thịt nạc cho tôi, còn dặn tôi ăn nhiều chút, bà bảo mới hai ba ngày không gặp mà tôi đã gầy đi trông thấy.
Bà mặt nặng mày nhẹ nhìn Khương Chí Cang, bảo anh ta hãy nói chuyện với tôi, nếu như ly hôn thì bà là người đầu tiên không đồng ý.
Mỗi lần tôi và Khương Chí Cang cãi nhau, mẹ chồng tôi đều giúp tôi giáo huấn con trai bà, bà xem tôi như con gái ruột vậy, khiến trái tim tan vỡ của tôi có một chút an ủi.
Ăn cháo xong, Khương Chí Cang đưa tôi vào trong phòng bảo có chuyện muốn nói.
Thật đúng lúc, lần này về tôi cũng tính cắt đứt với anh ta.
Anh ta vừa đóng cửa thì lại một lần nữa tôi phải bất lực xem anh ta giảo biện.
“Nhã Hàm, em tin anh đi, anh làm sao có thể là loại người đó được chứ?” Dòng nước mắt của anh ta khiến tôi cảm thấy thật xa lạ, anh ta còn tính gạt tôi đến khi nào đây? Tôi nhìn vào khuôn mặt anh ta, trái tim tôi lạnh tanh: “Đoạn clip rõ ràng như vậy, anh còn muốn giảo biện đến khi nào đây?” Anh ta nhìn tôi bất ngờ, lập tức quỳ xuống.
Cái quỳ này của anh ta khiến tôi có chút động lòng, dù sao cũng là người đàn ông tôi đã yêu năm năm, tôi không có cách gì một sớm một chiều quên đi những chuyện xảy ra khi bên nhau.
“Nhã Hàm, đoạn clip đó nhất định là chỉnh sửa, nhất định có người muốn phá hoại tình cảm của chúng ta!” Anh ta thề sống thề chết, khẳng định chắc nịch như lúc đọc lời thề khi kết hôn.
Trái tìm tôi rỉ máu, mở máy tính lên.
“Anh muốn chính mắt xem không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook