Giống Như Mùa Thu
-
C6: Chương 6
Ánh Chúc cầm theo mấy túi đồ ăn lớn nhỏ, chia cho các bạn đang ngồi xem đá bóng dọc theo sân cỏ. Đến chỗ của tôi thì nó ngồi xuống, vứt vào lòng một túi đồ.
"Ăn đi, toàn là thứ mày thích." Ánh Chúc bày ra vẻ mặt hớn hở trước nay chưa từng có.
Tôi nhìn biểu hiện của nó là đã thấy có điềm rồi, quả nhiên đoán không sai, câu đầu tiên mà nó hỏi chính là: "Chúng mày nói gì mà cười vui thế?"
"Có gì đâu?" Tôi khẽ nhún vai, tôi và tên kia cũng không có nhiều chuyện để nói. Toàn là Dương Ánh Chúc tự nghĩ ra rồi tự tạo drama để hóng.
Chúc cười đầy mờ ám, "Không có gì mà ngồi gần nhau thế, không có gì mà cười tươi thế."
Tôi bất lực thở dài, bĩu môi hỏi ngược lại: "Thế mày nói xem bọn tao có thể có chuyện gì?"
Chúc ngẫm nghĩ một hồi, nghiêm túc: "Mày thấy bạn tao thế nào? Có vẻ nó khá thích mày đấy."
"Nó đẹp trai, mày thì xinh, hợp thế còn gì nữa." Tiếng cười khanh khách của Chúc đã thành công thu hút sự chú ý của các bạn nữ.
Khoảnh khắc này tôi thực sự muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống, quê không biết để đâu cho hết.
"Mày giữ ý tứ một chút đi." Tôi khẽ nhăn mặt đẩy đẩy vào vai bạn.
Chúc giả vờ giận dỗi không nói nữa quay ra tiếp tục xem đá bóng, còn tôi lại mở túi đồ ăn ra xem bên trong có gì.
Bim bim, nước đào, sô cô la, còn nhiều bánh nhỏ khác.
Đang đói, tôi xé một gói khoai tây, chìa ra trước mặt của Chúc: "Ăn không?"
"Mày ăn đi, tao đang tập trung."
Thấy thế tôi thu tay về, vừa ăn vừa xem. Lúc kết thúc trận đấu thì bụng cũng đã lưng lửng. Thế mà Dương Ánh Chúc lại còn đòi đi ăn đồ nướng.
Kết thúc trận bóng tôi dọn dẹp rác cùng với mấy bạn nữ rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra bên ngoài, lúc ngẩng đầu lên đã không thấy Chúc đâu. Con nhỏ này thấy trai là bỏ bạn, bây giờ không biết là tôi nên chờ nó hay là nên đi về.
Còn đang lúi húi bấm điện thoại thì một cái "bụp", quả bóng từ đâu bay đến đáp thẳng vào đầu tôi.
Tôi ôm đầu choáng voáng cố quay lại đằng sau, cú ném bóng vừa rồi thiếu điều khiến tôi muốn đăng xuất.
Từ xa một cậu nam sinh đi đến, xin phép gọi nó là thằng, vì khoảnh khắc nó đáp vào đầu tôi quả bóng nó đã không xứng được gọi bằng cậu. Trên mặt thằng kia là nụ cười nửa miệng đầy đắc ý và ánh mắt không hề hối lỗi. Thằng đấy nhún vai, bĩu môi nhìn tôi: "Xin lỗi nhé, lỡ tay."
"Khôi Nguyên mày bị điên à?" Tôi ôm đầu đứng thẳng người mắng. Quá bóng vừa rồi đau thực sự, tôi bình thường cũng có gần bốn mươi lăm cân, cú ném này của nó khiến cái não tí thì văng ra. Vậy mà một câu xin lỗi là coi như xong chuyện, lại còn chẳng có tí thành ý nào.
Tôi nhìn xuống quả bóng dưới chân, cúi xuống cầm lấy dùng hết sức ném mạnh vào người của Khôi Nguyên. Nhưng mà nó lại đón được một cách dễ dàng mới cay, điều này lại càng làm cho tôi điên hơn.
Tôi tiến lên một bước lòng nghiến răng kèn kẹt, "Mắt chỉ để treo trên mặt thôi à?"
Còn chưa mắng xong, từ đâu một quả bóng nữa lại đáp đến.
"..."
Có điều lần này bay vào đầu của Đặng Khôi Nguyên. Cậu ta chửi thề một câu, ôm đầu quay ngoắt lại phía sau: "Con m* nó đứa nào ném vậy? Mù à?"
Tôi đứng lặng người nhìn Hoàng Phúc từ phía xa, cậu ta cười tươi nhìn Khôi Nguyên: "Xin lỗi nha, lỡ tay."
Nói xong liền đi thẳng đến bên cạnh, khiêu khích nhìn Đặng Khôi Nguyên: "Thy còn không so đo với cậu, cậu lại đi so đo với tôi à. Nhưng lần sau cần thận đấy, đừng để ngã trên sân bóng."
Vẻ mặt ngứa đòn này ai nhìn thấy cũng đều muốn đấm, mà Hoàng Phúc lại tự nhiên choàng tay qua vai của tôi, cùng đi ra bên ngoài. Ra đến ngoài tôi cởi mũ, nhìn cục màu đỏ bên mép trán tôi Phúc khẽ chẹp miệng: "Thy làm gì nó mà nó đùa ác vậy? Kiểu này chắc sẽ sưng to đấy."
"Không sao đâu, để mai sẽ hết thôi." Đấy là tôi tự an ủi mình thế, bố mẹ tôi mà thấy kiểu gì cũng bị mắng cho xem.
Phúc tự nhiên nhìn mặt tôi tủm tỉm cười, thấy thế tôi khó hiểu hỏi: "Cậu cười gì?"
"Vừa nãy.. vừa nãy cậu đanh đá thật đấy."
Tôi "sời" một tiếng, bình thường tôi cũng có hiền đâu. Chẳng qua là cuộc sống không ngập tràn drama như Ánh Chúc thôi.
"Trông tôi dễ bắt nạt thế à." Tôi tò mò hỏi lại.
"Không, trông cậu đáng yêu." Hoàng Phúc nghiêng đầu khẽ cười.
Vũ Hoàng Phúc, sến vãi nhưng mà đáng yêu.
Không khí ngọt ngào bao phủ chưa đến một phút đã bị Dương Ánh Chúc phá vỡ.
"Hoàng Anh Thy, đầu mày có cục gì to thế?" Chúc chạy tới, nhíu mày lo lắng thì ít mà hóng thì nhiều.
Nó nhìn sang thằng bạn bên cạnh, gân cổ trừng mắt: "Mày làm gì bạn tao?"
"Mày điên à Chúc." Phúc giơ tay lên dọa con nhỏ, thể hiện thái độ rõ ra mặt "Mày nghĩ là tao làm?".
"Vừa nãy Khôi Nguyên ném quả bóng vào đầu tao, nhưng mà tao có chửi nó, mày yên tâm." Tôi nói, giọng chắc nịch.
Ánh Chúc vỗ vai tôi, tự hào lên tiếng: "Được lắm, lần sau tao sẽ xử nó cho mày."
"Đi thôi, đi ăn mừng. Tao biết có quán này ngon lắm." Phúc khẽ liếc cục bầm trên trán tôi, sau đó quay sang nói với Chúc.
Thấy tôi hơi ngập ngừng, như đoán trước được con bạn mình sẽ nói gì Chúc tặc lưỡi lườm: "Đi đi, tao biết mày chuẩn bị nói gì rồi đấy."
Cả nhóm cùng với đội bóng kéo nhau đi đến một quán đồ nướng cách trường tầm hơn hai cây số, không gian cũng ổn áp lịch sự. Tôi nhìn quanh một vòng sau đó đứng sang một bên, chờ cho các bạn nam ngồi hết vào với nhau rồi mới ngồi xuống cạnh các bạn nữ.
Mùi đồ ăn trong quán khá dầu mỡ, mặc dù có bật điều hòa nhưng cũng không thể át hết. Hôm nay quán khá đông, cũng may là đặt chỗ trước nên vẫn đủ.
Chúc uống một ngụm coca, quay sang nhìn thấy cốc tôi trống không, lon nước trên bàn vẫn còn nguyên.
"Sao mày không uống nước?"
"Mày uống thế rồi tí mày ăn kiểu gì?" Tôi bật cười thành tiếng, nhìn lon coca đã hết gần một nửa của con bạn.
Tôi vui vẻ chọn món, vừa mở được quyển menu ra thì tóc ở trên đầu đua nhau rũ xuống một lượt. Chỉ nghe tiếng "bục", dây nịt buộc tóc của tôi bị đứt khiến tóc theo đó mà xõa xuống hai vai.
Tôi có một mái tóc rất đẹp, là tóc tơ nhưng khá dày và mượt. Ít khi chăm sóc tóc tai nhưng trộm vía nó ít rụng, trông bóng khỏe rất mát mắt, Dương Ánh Chúc ghen tị mãi thôi. Bình thường đi học đều có thói quen buộc tóc đuôi ngựa, rất hiếm có ai đó nhìn thấy tôi xõa tóc ở lớp. Có một lần Ánh Chúc nhìn thấy tôi thả tóc, con bé đã thốt lên rằng chiếc dây nịt buộc tóc kia chính là thủ phạm phong ấn nhan sắc.
Ánh Chúc nhiều lần nói rằng tôi hãy thử thả tóc đi, nhưng mà tôi lại cảm thấy rất vướng.
Tôi có hơi hoảng hốt khẽ đẩy Chúc một cái: "Mày ơi dây buộc tóc của tao đứt rồi, mày có không?"
Chúc đang nói cười vui vẻ thấy thế quay sang: "Không có, mày thả tóc xinh mà, cứ để vậy đi."
Tôi hơi nhăn nhó, thả tóc thế này thì sao mà ăn. Cuối cùng tôi vẫn đứng lên đi ra quầy lễ tân, nhưng mà chưa đi được mấy bước thì đã bị người ta nắm lấy cánh tay kéo lại.
Hoàng Phúc tháo ở trên tay một sợi dây nịt thể thao đưa ra: "Thy dùng cái này đi, tớ vừa đi hỏi rồi không có nịt đâu."
Tôi suy nghĩ ba giây rồi đưa tay đón lấy: "Cảm ơn cậu."
"Nhưng mà.." Phúc tiến lên trước một bước, cầu ấy nghiêng đầu nhìn vào vành tai tôi. Một khoảng ngại ngùng khiến đáy lòng tôi vừa hoảng hốt vừa lo lắng, từng tế bào dường như rung động vì ánh mắt của cậu ấy.
Tôi còn tưởng mặt mình dính gì, cuối cùng cậu ấy lại dịu dàng đưa tay vén một lọn tóc qua tai, khẽ cười: "Cậu thả tóc trông xinh hơn."
"Tớ cảm ơn."
Tôi cầm lấy dây buộc tóc rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, cũng không để con trai nhà người ta có cơ hội nói thêm câu nào.
Đứng trước gương nhà vệ sinh một lúc lâu, tôi nhìn gương mặt không đỏ cũng không ngại của mình khẽ lẩm bẩm: "Hay thật, ngại mà mặt cũng không hề đỏ luôn". Cái này là Dương Ánh Chúc nói, con bé bảo tôi không biết ngại, nhưng thực ra trong lòng tôi ngại muốn chết. Không thể không nói Vũ Hoàng Phúc thực biết cách quyến rũ con gái, quyến rũ một cách rất tự nhiên, thiếu chút nữa thôi tôi cũng bị cậu ta làm cho mê mẩn.
Nhưng mà phải công nhận là cậu ta đẹp trai thật.
Đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ biết mình đẹp trai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook