Giới Hạn Roche
-
Chương 4
Ứng Doãn Thừa cũng không truy cứu “hướng đi” của lon coca kia làm gì. Tuy cậu mới tới viện nghiên cứu chưa lâu, bài trí ký túc xá cũng rất đơn giản, nhưng thùng coca thì lúc nào cũng ở yên một chỗ.
Tối đó Lý Quyết rời khỏi căn tin trước cậu một bước, khi nghe được giọng nói Lý Quyết trong loa thoại thì đã là sáu tiếng sau rồi.
Hồi đi học Ứng Doãn Thừa đã quen thức khuya, nhưng sau khi tới viện nghiên cứu thì ngày nào cũng làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, vừa qua mười hai giờ là cơn buồn ngủ đã kéo tới. Định cài báo thức ba tiếng sau thức dậy nhưng lại sợ dậy không nổi nên đành lấy hai chai coca từ trong tủ lạnh trong phòng ngủ để chống buồn ngủ. Chắc là bị Lý Quyết dẫn dắt một cách vô thức nên cái tủ lạnh này cùng một kiểu với cái mà Lý Quyết dùng trong văn phòng.
Thật tình thì Lý Quyết không yêu cầu cậu bắt buộc phải tham gia cuộc họp qua điện thoại này, nhưng Ứng Doãn Thừa vẫn thức tới bốn giờ sáng, tinh thần phơi phới gõ số điện thoại và mật mã phòng họp.
Các nghiên cứu viên chơi bóng cùng cậu đã từng nhắc rằng, Lý Quyết có yêu cầu rất cao với những người tham gia dự án cùng với anh, mấy năm qua không được bao nhiêu lính mới lọt vào mắt xanh của anh, ai cũng nói kỹ sư Lý nom thì tốt tính chu đáo, nhưng thật ra chỉ cần phạm một lỗi nhỏ thôi là có thể không bao giờ được anh tin dùng nữa.
Vì thế nên cuộc họp này cũng khiến Ứng Doãn Thừa nơm nớp lo sợ.
Ứng Doãn Thừa nghe hết một lượt roll call (điểm danh) mới nhận ra cuộc họp mà Lý Quyết nhắc đến ở căn tin như thể đang tám chuyện này lại chính là cơ hội học tập hiếm có: Những người lãnh đạo tuyến đầu trong định hướng ứng dụng hàng không vũ trụ hầu như đều tập trung trong cuộc họp này. Quỹ đạo không phải hướng nghiên cứu chủ yếu của Ứng Doãn Thừa lúc học chính quy, dù có sống trong môi trường tiếng Anh bảy năm trời thì mới đầu nghe tới cũng không hiểu hết hoàn toàn. Trong cuộc họp này, tốc độ nói của ai cũng cực kỳ nhanh, lại còn nhét thêm rất nhiều thuật ngữ, khi đến lượt Lý Quyết phát biểu, Ứng Doãn Thừa cũng phải lo lắng thay anh, thế mà sự lưu loát và tốc độ nói của Lý Quyết không hề kém người bản xứ là bao, dù không phải tiếng mẹ đẻ cũng chẳng hề ảnh hưởng tới sự nhạy bén trong tư duy của anh.
Giọng điệu Lý Quyết nói tiếng Anh không trầm thấp như bình thường, không nghe được một chút mỏi mệt nào, trông anh vừa chững chạc vừa thả lỏng.
Lần phát biểu đợt hai kết thúc, Ứng Doãn Thừa phân tâm nghĩ: Lý Quyết quả là giỏi thật, lon coca bị cướp mất kia cũng xem như là hy sinh có ý nghĩa.
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, Ứng Doãn Thừa dần quen với chủ đề này, càng nghe càng tỉnh táo, thậm chí lúc kết thúc vẫn còn luyến tiếc chưa nỡ. Trời bên ngoài đã gần sáng rồi, Ứng Doãn Thừa đang do dự xem nên ăn sáng rồi mới đi ngủ hay là ngủ luôn thì điện thoại lại đột nhiên thông báo có email.
Người gửi là Lý Quyết, lời ít ý nhiều anh viết thẳng lên tiêu đề thư: Vừa nãy em có nghe không đấy?
Nhất thời Ứng Doãn Thừa không rõ ý của Lý Quyết, không biết có phải Lý Quyết đang kiểm tra mình có chăm chỉ cầu tiến không, hoặc là Lý Quyết muốn cậu tóm tắt lại cuộc họp vừa nãy. Cậu bồi hồi do dự hết năm phút rồi trả lời: Dạ có.
Ngay giây sau điện thoại liền vang lên, Lý Quyết dùng giọng nói khàn hơn lúc trước ở đầu dây bên kia gọi tên cậu:
– Ứng Doãn Thừa?
Ứng Doãn Thừa không biết nên đáp thế nào thì bên kia đã tiếp tục nói:
– Ăn gì đi rồi hẵng ngủ.
Sau đó anh cúp máy cái rụp.
Ứng Doãn Thừa vẫn chưa hiểu nổi ý nghĩa của cái email kia và cuộc điện thoại này là gì. Cuối cùng cậu vẫn không ăn sáng, cậu tạo một văn bản trống, dùng những dòng tốc ký vụn vặt lúc nãy viết lại những điểm thảo luận chính trong cuộc họp vừa rồi, cơn buồn ngủ dần dần biến mất dưới sự hoạt động của đầu óc, Ứng Doãn Thừa ngủ không nổi nữa, cậu lại mở laptop lên đăng nhập vào mạng xã hội đã lâu chưa dùng.
Cậu không thường đăng trạng thái cũng không để lại bình luận gì, nhưng vẫn bị Giang Tư Ánh truy tìm ra ngay, Giang Tư Ánh gửi lời mời gọi video cho cậu.
Giang Tư Ánh vẫn đang ở Anh, party giải tán ai về nhà nấy, cô vừa tẩy trang xong đang đắp mặt nạ, lâu lắm mới thấy Ứng Doãn Thừa online nên lập tức gọi tới ngay, cuộc gọi vừa được kết nối là đã hỏi Ứng Doãn Thừa trước:
– Bây giờ anh toàn dậy sớm thế à?
Trước giờ Ứng Doãn Thừa không phải “gà gáy sáng”, nhưng cậu cũng biết đây là điều tất yếu khi đi làm. Giang Tư Ánh rất tò mò với chuyện cậu chạy tới Tây Bắc, yêu cầu cậu dùng camera dẫn cô đi tham quan phòng.
Một cuộc điện thoại chỉ mất có mười lăm phút mà đã hỏi han hết sạch, thậm chí Ứng Doãn Thừa còn nắm được cả thời khóa biểu học kỳ đầu nghiên cứu sinh của Giang Tư Ánh, cô đành phải tìm chủ đề khác:
– Còn anh thì sao, ở đó kiếm được bạn nào rồi?
Đáp án đầu tiên Ứng Doãn Thừa nhớ tới thế mà lại là Lý Quyết.
Cái đám chơi bóng rổ cùng hình như cũng tính là bạn, thậm chí cậu nói chuyện với họ còn nhiều hơn cả với Lý Quyết, nhưng không biết có phải nhờ duyên cớ ngày đầu tiên được phó thác cho Lý Quyết hay không mà Ứng Doãn Thừa đơn phương cho rằng người cậu thân nhất ở đây nên là Lý Quyết, dù sao trong những cuộc trò chuyện lúc chơi bóng, Lý Quyết cũng thường xuyên là nhân vật trung tâm trong chủ đề, hơn nữa… Lý Quyết còn chưa được sự cho phép đã uống coca của cậu rồi.
Nhưng Ứng Doãn Thừa không định kể chi tiết về Lý Quyết cho Giang Tư Ánh nghe, cậu sợ Giang Tư Ánh sẽ truy hỏi và rút ra kết luận “Anh và người đó không hề thân”. Mỗi người đều có tiêu chuẩn khác nhau về “bạn bè” và “bạn thân”, Ứng Doãn Thừa thì nghĩ như vậy.
Vì thế cậu dùng đám bạn chơi bóng để trả lời câu hỏi này, Giang Tư Ánh ở đầu bên kia thở dài một hơi:
– Lúc trước em có tới cơ quan nhà cô em, toàn là mấy ông nghiên cứu viên mặt mày cù lần, áo trắng quần đen, anh đến cái chỗ như thế này đúng là đáng tiếc quá, không biết sao mà chú Ứng cho phép nữa. Em nói này, có phải chẳng có ai thông minh hơn anh không?
Câu này của Giang Tư Ánh một là ấn tượng về nghiên cứu viên của tổ quốc vẫn còn đóng đinh ở mười năm trước, hai là từ nhỏ đến giờ cô đã sùng bái Ứng Doãn Thừa vô điều kiện rồi.
Ứng Doãn Thừa ngắt lời cô:
– Không, ở đây có rất nhiều người thông minh hơn anh. Với lại, không phải ai cũng mặc áo trắng quần đen đâu.
Lần này cậu nghĩ tới rất nhiều người, nhưng người đầu tiên vẫn là Lý Quyết, Lý Quyết rất thích mặc quần màu nhạt.
Giang Tư Ánh thấy giọng điệu của cậu nghiêm túc quá nên không dám nói nhiều, hai người đều im lặng khiến bầu không khí trùng xuống, lát sau, Giang Tư Ánh gọi cậu: “Ứng Doãn Thừa ——”, nhưng tầm mắt của Giang Tư Ánh lại không nhìn vào camera:
– Ở party hôm nay, em đã hôn một chàng trai đó.
Ứng Doãn Thừa hiểu Giang Tư Ánh quá mà: Cậu biết Giang Tư Ánh không phải muốn nói đến chuyện hôn môi, cô nói với Ứng Doãn Thừa chuyện này thật ra ý là cô muốn hẹn hò với chàng trai ấy.
Ứng Doãn Thừa và Giang Tư Ánh là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, sinh ra bao nhiêu năm thì quen biết nhau bấy nhiêu năm, mười tám tuổi trở thành người yêu theo lẽ tự nhiên, nhưng nửa năm trước đã chia tay.
Chia tay là chia tay trong hòa bình, hai người từ nhỏ đã được giáo dục tốt, tính cách cũng tốt, không xảy ra bất kì tình cảnh kệch cỡm gì cả. Vốn ở chung với nhau đều là cảm giác nửa người yêu nửa anh em, sau khi chia tay hai gia đình vẫn còn qua lại, Ứng Doãn Thừa trở về từ Anh còn tặng kem dưỡng da cho mẹ Giang.
Ứng Doãn Thừa cũng không thấy buồn bã gì cả, cậu chưa từng hối hận về chuyện chia tay, hai người không làm người yêu thì lại càng thân thiết hơn, nhưng giây phút này cậu vẫn bối rối khó diễn tả được bằng lời, bèn trêu ghẹo:
– Giang Tư Ánh, phải cẩn thận xem xét cậu ta quen bao nhiêu đứa con gái rồi – Sau đó dừng lại một chốc, cười cười nói nghiêm túc – Hẹn hò thì phải vui vẻ đấy.
Một đêm không ngủ thêm ba cuộc điện thoại hao tâm tổn sức nữa, Ứng Doãn Thừa vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.
Từ khi nghe cuộc gọi đó xong là Ứng Doãn Thừa đã được gửi email liên quan đến TRAPPIST-1. Quyền hạn của Lý Quyết cao hơn cậu nhiều, anh được xem những tài liệu mà cậu không xem được, thỉnh thoảng chuyển tiếp một hai mail cho cậu, mà thậm chí còn không nhắn thêm “FYI” (*) nữa.
(*) FYI: For Your Information, những thông tin bạn cần biết. Ý Ứng Doãn Thừa là Lý Quyết chỉ gửi mail vậy thôi chứ chả thèm ghi chú nó là cái gì.
Thật ra những email mà Lý Quyết nhận được cũng là những tài liệu học thuật vô cùng đáng giá, những tài liệu trên giấy có thể trình bày logic của anh rõ hơn những câu nói ngoài miệng. Ứng Doãn Thừa tìm những tài liệu được nhắc đến trong email ra đọc, đến cả thời gian chơi bóng cũng bỏ qua.
Gần một tuần Ứng Doãn Thừa chưa chạm mặt Lý Quyết, chắc hẳn là Lý Quyết đang cùng mọi người đến trạm phóng để thử nghiệm cơ mật cho đợt phóng vào tháng Mười này, nhưng xem thời gian gửi email thì Ứng Doãn Thừa cũng truy lùng được giờ làm việc và nghỉ ngơi của Lý Quyết: Sáu giờ rưỡi sáng Lý Quyết sẽ bắt đầu xử lý những email nhận được lúc khuya, sau một ngày thử nghiệm kết thúc thì tám giờ tối bắt đầu xử lý những email tồn đọng ban ngày, mãi đến tận mười hai giờ khuya. Ứng Doãn Thừa đã quen kiểm tra hòm thư vào thời điểm cố định, đa số email của Lý Quyết đều xuất hiện đúng giờ.
Từ đầu đến cuối Lý Quyết chỉ bố trí cho Ứng Doãn Thừa một nhiệm vụ: Sau khi đọc tư liệu xong phải tóm tắt lại. Những tài liệu lúc trước Ứng Doãn Thừa tự giác tìm đọc đều được phát huy công dụng, buổi sáng Lý Quyết giao nhiệm vụ, Ứng Doãn Thừa tính toán đúng thời gian gửi lại thành quả cho anh vào buổi tối trước khi anh đọc email. Vào khoảng mười một giờ hơn, Lý Quyết mới phê duyệt đến “tấu chương” này. Mọi người đồn Lý Quyết có yêu cầu rất nghiêm khắc với lính mới, nhưng tin đồn không nói rằng Lý Quyết khen người ta cũng chẳng hề keo kiệt.
Lý Quyết chỉ trả lời Ứng Doãn Thừa một từ duy nhất: Superb. (Siêu phàm, tuyệt vời)
Ứng Doãn Thừa tin rằng những gì mình chứng kiến chỉ là một trong những dự án mà Lý Quyết nhận, với lịch làm việc chặt chẽ và tiết tấu công việc như vậy, viện nghiên cứu đúng là tận dụng Lý Quyết hết cỡ chẳng chừa lại chút gì.
Trong lúc đó cũng có một lần họp điện thoại nữa nhưng Lý Quyết không gửi email nhắc nhở Ứng Doãn Thừa, nửa đêm Ứng Doãn Thừa tự bấm số tham dự vào. Giọng điệu Lý Quyết hiếm khi lộ vẻ mỏi mệt, Ứng Doãn Thừa nghe mấy bạn chơi bóng nói, nỗi vất vả trong cuộc thử nghiệm phóng vượt qua cả sức tưởng tượng của người bình thường.
Nhưng ngoại trừ thử nghiệm phóng thì Lý Quyết còn phải lo cho những dự án khác.
Sau khi cuộc họp này kết thúc, Ứng Doãn Thừa cũng không đi ngủ ngay, nhưng đợi chừng mười lăm phút sau chẳng hề có email hay cuộc gọi nào tới. Điều này càng khiến Ứng Doãn Thừa nghi ngờ cuộc điện thoại ngắn ngủi gói gọn trong một câu nói kia giống như chỉ là một giấc mơ do cơn buồn ngủ sinh ra mà thôi.
Lần này Ứng Doãn Thừa nhớ ăn mấy cái bánh quy rồi mới ngủ.
Đầu tháng Tám Lý Quyết mới về viện nghiên cứu. Ứng Doãn Thừa chạm mặt anh trong thang máy, trông anh gầy gò hơn trước, công việc quá độ gây hao tổn sức lực nhưng tinh thần nom vẫn ổn, anh cười chào hỏi cậu:
– Chào buổi sáng Ứng Doãn Thừa.
Ứng Doãn Thừa vẫn chưa kịp trả lời thì đã có mấy người xách máy quay phim vội vàng chạy vào thang máy, một cô gái trẻ tuổi hai tay trống trơn có quen biết với Lý Quyết, vừa thấy anh thì lập tức nở nụ cười xinh đẹp, nhưng giọng điệu lại là oán trách:
– Lý Quyết anh được lắm, thế mà từ chối cả phỏng vấn đài truyền hình cơ đấy.
Lý Quyết cũng cười với cô, còn nhún vai tỏ vẻ vô tội, nhưng nụ cười đó không giống với lúc anh chào hỏi Ứng Doãn Thừa, cậu không tiện nói đó là nụ cười lấy lệ.
Ứng Doãn Thừa đoán được đây hẳn là người của đài truyền hình, phỏng vấn mà họ nói tới là chỉ tiết mục phóng tháng Mười. Đợi nhóm người kia ra khỏi thang máy ở lầu ba, Ứng Doãn Thừa nghĩ một hồi rồi hỏi:
– Sao thầy không chịu nhận phỏng vấn thế ạ?
Thang máy lắp mặt gương, Ứng Doãn Thừa hỏi xong thì tầm mắt nhanh chóng nhìn thẳng về phía trước, cậu có thể nhìn thấy Lý Quyết nghiêng đầu liếc cậu. Lý Quyết muốn đến phòng họp ở tầng mười một, khi số tầng nhảy đến số chín thì anh nói:
– Tại sao anh không nhận phỏng vấn à? Vì anh chọn em. (*)
(*) vì ban đầu Lý Quyết không chọn phỏng vấn nên Từ Tấn Dương mới đưa Ứng Doãn Thừa cho anh dẫn dắt. Sang lời Lý Quyết thì anh biến tấu nó thành giữa việc phỏng vấn và việc dẫn dắt Ứng Doãn Thừa thì anh chọn cái thứ 2.
Thang máy đến tầng mười một thì mở cửa ra, trước khi Lý Quyết bước ra ngoài, anh nói tiếp:
– Với lại, đừng gọi “thầy” nữa.
Cửa thang máy khép lại, Ứng Doãn Thừa có thể nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của mình, rõ ràng trông sắc mặt không có gì khác thường nhưng cậu cứ cảm thấy nóng ran. Vì anh chọn em, chắc do bốn chữ này còn dư lại hơi ấm.
Ứng Doãn Thừa tự nhận mình và Lý Quyết được tính là bạn bè, nhưng vẫn không ngờ đã tới mức độ có thể nói những câu bông đùa như vậy rồi.
Tối đó Lý Quyết rời khỏi căn tin trước cậu một bước, khi nghe được giọng nói Lý Quyết trong loa thoại thì đã là sáu tiếng sau rồi.
Hồi đi học Ứng Doãn Thừa đã quen thức khuya, nhưng sau khi tới viện nghiên cứu thì ngày nào cũng làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, vừa qua mười hai giờ là cơn buồn ngủ đã kéo tới. Định cài báo thức ba tiếng sau thức dậy nhưng lại sợ dậy không nổi nên đành lấy hai chai coca từ trong tủ lạnh trong phòng ngủ để chống buồn ngủ. Chắc là bị Lý Quyết dẫn dắt một cách vô thức nên cái tủ lạnh này cùng một kiểu với cái mà Lý Quyết dùng trong văn phòng.
Thật tình thì Lý Quyết không yêu cầu cậu bắt buộc phải tham gia cuộc họp qua điện thoại này, nhưng Ứng Doãn Thừa vẫn thức tới bốn giờ sáng, tinh thần phơi phới gõ số điện thoại và mật mã phòng họp.
Các nghiên cứu viên chơi bóng cùng cậu đã từng nhắc rằng, Lý Quyết có yêu cầu rất cao với những người tham gia dự án cùng với anh, mấy năm qua không được bao nhiêu lính mới lọt vào mắt xanh của anh, ai cũng nói kỹ sư Lý nom thì tốt tính chu đáo, nhưng thật ra chỉ cần phạm một lỗi nhỏ thôi là có thể không bao giờ được anh tin dùng nữa.
Vì thế nên cuộc họp này cũng khiến Ứng Doãn Thừa nơm nớp lo sợ.
Ứng Doãn Thừa nghe hết một lượt roll call (điểm danh) mới nhận ra cuộc họp mà Lý Quyết nhắc đến ở căn tin như thể đang tám chuyện này lại chính là cơ hội học tập hiếm có: Những người lãnh đạo tuyến đầu trong định hướng ứng dụng hàng không vũ trụ hầu như đều tập trung trong cuộc họp này. Quỹ đạo không phải hướng nghiên cứu chủ yếu của Ứng Doãn Thừa lúc học chính quy, dù có sống trong môi trường tiếng Anh bảy năm trời thì mới đầu nghe tới cũng không hiểu hết hoàn toàn. Trong cuộc họp này, tốc độ nói của ai cũng cực kỳ nhanh, lại còn nhét thêm rất nhiều thuật ngữ, khi đến lượt Lý Quyết phát biểu, Ứng Doãn Thừa cũng phải lo lắng thay anh, thế mà sự lưu loát và tốc độ nói của Lý Quyết không hề kém người bản xứ là bao, dù không phải tiếng mẹ đẻ cũng chẳng hề ảnh hưởng tới sự nhạy bén trong tư duy của anh.
Giọng điệu Lý Quyết nói tiếng Anh không trầm thấp như bình thường, không nghe được một chút mỏi mệt nào, trông anh vừa chững chạc vừa thả lỏng.
Lần phát biểu đợt hai kết thúc, Ứng Doãn Thừa phân tâm nghĩ: Lý Quyết quả là giỏi thật, lon coca bị cướp mất kia cũng xem như là hy sinh có ý nghĩa.
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, Ứng Doãn Thừa dần quen với chủ đề này, càng nghe càng tỉnh táo, thậm chí lúc kết thúc vẫn còn luyến tiếc chưa nỡ. Trời bên ngoài đã gần sáng rồi, Ứng Doãn Thừa đang do dự xem nên ăn sáng rồi mới đi ngủ hay là ngủ luôn thì điện thoại lại đột nhiên thông báo có email.
Người gửi là Lý Quyết, lời ít ý nhiều anh viết thẳng lên tiêu đề thư: Vừa nãy em có nghe không đấy?
Nhất thời Ứng Doãn Thừa không rõ ý của Lý Quyết, không biết có phải Lý Quyết đang kiểm tra mình có chăm chỉ cầu tiến không, hoặc là Lý Quyết muốn cậu tóm tắt lại cuộc họp vừa nãy. Cậu bồi hồi do dự hết năm phút rồi trả lời: Dạ có.
Ngay giây sau điện thoại liền vang lên, Lý Quyết dùng giọng nói khàn hơn lúc trước ở đầu dây bên kia gọi tên cậu:
– Ứng Doãn Thừa?
Ứng Doãn Thừa không biết nên đáp thế nào thì bên kia đã tiếp tục nói:
– Ăn gì đi rồi hẵng ngủ.
Sau đó anh cúp máy cái rụp.
Ứng Doãn Thừa vẫn chưa hiểu nổi ý nghĩa của cái email kia và cuộc điện thoại này là gì. Cuối cùng cậu vẫn không ăn sáng, cậu tạo một văn bản trống, dùng những dòng tốc ký vụn vặt lúc nãy viết lại những điểm thảo luận chính trong cuộc họp vừa rồi, cơn buồn ngủ dần dần biến mất dưới sự hoạt động của đầu óc, Ứng Doãn Thừa ngủ không nổi nữa, cậu lại mở laptop lên đăng nhập vào mạng xã hội đã lâu chưa dùng.
Cậu không thường đăng trạng thái cũng không để lại bình luận gì, nhưng vẫn bị Giang Tư Ánh truy tìm ra ngay, Giang Tư Ánh gửi lời mời gọi video cho cậu.
Giang Tư Ánh vẫn đang ở Anh, party giải tán ai về nhà nấy, cô vừa tẩy trang xong đang đắp mặt nạ, lâu lắm mới thấy Ứng Doãn Thừa online nên lập tức gọi tới ngay, cuộc gọi vừa được kết nối là đã hỏi Ứng Doãn Thừa trước:
– Bây giờ anh toàn dậy sớm thế à?
Trước giờ Ứng Doãn Thừa không phải “gà gáy sáng”, nhưng cậu cũng biết đây là điều tất yếu khi đi làm. Giang Tư Ánh rất tò mò với chuyện cậu chạy tới Tây Bắc, yêu cầu cậu dùng camera dẫn cô đi tham quan phòng.
Một cuộc điện thoại chỉ mất có mười lăm phút mà đã hỏi han hết sạch, thậm chí Ứng Doãn Thừa còn nắm được cả thời khóa biểu học kỳ đầu nghiên cứu sinh của Giang Tư Ánh, cô đành phải tìm chủ đề khác:
– Còn anh thì sao, ở đó kiếm được bạn nào rồi?
Đáp án đầu tiên Ứng Doãn Thừa nhớ tới thế mà lại là Lý Quyết.
Cái đám chơi bóng rổ cùng hình như cũng tính là bạn, thậm chí cậu nói chuyện với họ còn nhiều hơn cả với Lý Quyết, nhưng không biết có phải nhờ duyên cớ ngày đầu tiên được phó thác cho Lý Quyết hay không mà Ứng Doãn Thừa đơn phương cho rằng người cậu thân nhất ở đây nên là Lý Quyết, dù sao trong những cuộc trò chuyện lúc chơi bóng, Lý Quyết cũng thường xuyên là nhân vật trung tâm trong chủ đề, hơn nữa… Lý Quyết còn chưa được sự cho phép đã uống coca của cậu rồi.
Nhưng Ứng Doãn Thừa không định kể chi tiết về Lý Quyết cho Giang Tư Ánh nghe, cậu sợ Giang Tư Ánh sẽ truy hỏi và rút ra kết luận “Anh và người đó không hề thân”. Mỗi người đều có tiêu chuẩn khác nhau về “bạn bè” và “bạn thân”, Ứng Doãn Thừa thì nghĩ như vậy.
Vì thế cậu dùng đám bạn chơi bóng để trả lời câu hỏi này, Giang Tư Ánh ở đầu bên kia thở dài một hơi:
– Lúc trước em có tới cơ quan nhà cô em, toàn là mấy ông nghiên cứu viên mặt mày cù lần, áo trắng quần đen, anh đến cái chỗ như thế này đúng là đáng tiếc quá, không biết sao mà chú Ứng cho phép nữa. Em nói này, có phải chẳng có ai thông minh hơn anh không?
Câu này của Giang Tư Ánh một là ấn tượng về nghiên cứu viên của tổ quốc vẫn còn đóng đinh ở mười năm trước, hai là từ nhỏ đến giờ cô đã sùng bái Ứng Doãn Thừa vô điều kiện rồi.
Ứng Doãn Thừa ngắt lời cô:
– Không, ở đây có rất nhiều người thông minh hơn anh. Với lại, không phải ai cũng mặc áo trắng quần đen đâu.
Lần này cậu nghĩ tới rất nhiều người, nhưng người đầu tiên vẫn là Lý Quyết, Lý Quyết rất thích mặc quần màu nhạt.
Giang Tư Ánh thấy giọng điệu của cậu nghiêm túc quá nên không dám nói nhiều, hai người đều im lặng khiến bầu không khí trùng xuống, lát sau, Giang Tư Ánh gọi cậu: “Ứng Doãn Thừa ——”, nhưng tầm mắt của Giang Tư Ánh lại không nhìn vào camera:
– Ở party hôm nay, em đã hôn một chàng trai đó.
Ứng Doãn Thừa hiểu Giang Tư Ánh quá mà: Cậu biết Giang Tư Ánh không phải muốn nói đến chuyện hôn môi, cô nói với Ứng Doãn Thừa chuyện này thật ra ý là cô muốn hẹn hò với chàng trai ấy.
Ứng Doãn Thừa và Giang Tư Ánh là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, sinh ra bao nhiêu năm thì quen biết nhau bấy nhiêu năm, mười tám tuổi trở thành người yêu theo lẽ tự nhiên, nhưng nửa năm trước đã chia tay.
Chia tay là chia tay trong hòa bình, hai người từ nhỏ đã được giáo dục tốt, tính cách cũng tốt, không xảy ra bất kì tình cảnh kệch cỡm gì cả. Vốn ở chung với nhau đều là cảm giác nửa người yêu nửa anh em, sau khi chia tay hai gia đình vẫn còn qua lại, Ứng Doãn Thừa trở về từ Anh còn tặng kem dưỡng da cho mẹ Giang.
Ứng Doãn Thừa cũng không thấy buồn bã gì cả, cậu chưa từng hối hận về chuyện chia tay, hai người không làm người yêu thì lại càng thân thiết hơn, nhưng giây phút này cậu vẫn bối rối khó diễn tả được bằng lời, bèn trêu ghẹo:
– Giang Tư Ánh, phải cẩn thận xem xét cậu ta quen bao nhiêu đứa con gái rồi – Sau đó dừng lại một chốc, cười cười nói nghiêm túc – Hẹn hò thì phải vui vẻ đấy.
Một đêm không ngủ thêm ba cuộc điện thoại hao tâm tổn sức nữa, Ứng Doãn Thừa vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.
Từ khi nghe cuộc gọi đó xong là Ứng Doãn Thừa đã được gửi email liên quan đến TRAPPIST-1. Quyền hạn của Lý Quyết cao hơn cậu nhiều, anh được xem những tài liệu mà cậu không xem được, thỉnh thoảng chuyển tiếp một hai mail cho cậu, mà thậm chí còn không nhắn thêm “FYI” (*) nữa.
(*) FYI: For Your Information, những thông tin bạn cần biết. Ý Ứng Doãn Thừa là Lý Quyết chỉ gửi mail vậy thôi chứ chả thèm ghi chú nó là cái gì.
Thật ra những email mà Lý Quyết nhận được cũng là những tài liệu học thuật vô cùng đáng giá, những tài liệu trên giấy có thể trình bày logic của anh rõ hơn những câu nói ngoài miệng. Ứng Doãn Thừa tìm những tài liệu được nhắc đến trong email ra đọc, đến cả thời gian chơi bóng cũng bỏ qua.
Gần một tuần Ứng Doãn Thừa chưa chạm mặt Lý Quyết, chắc hẳn là Lý Quyết đang cùng mọi người đến trạm phóng để thử nghiệm cơ mật cho đợt phóng vào tháng Mười này, nhưng xem thời gian gửi email thì Ứng Doãn Thừa cũng truy lùng được giờ làm việc và nghỉ ngơi của Lý Quyết: Sáu giờ rưỡi sáng Lý Quyết sẽ bắt đầu xử lý những email nhận được lúc khuya, sau một ngày thử nghiệm kết thúc thì tám giờ tối bắt đầu xử lý những email tồn đọng ban ngày, mãi đến tận mười hai giờ khuya. Ứng Doãn Thừa đã quen kiểm tra hòm thư vào thời điểm cố định, đa số email của Lý Quyết đều xuất hiện đúng giờ.
Từ đầu đến cuối Lý Quyết chỉ bố trí cho Ứng Doãn Thừa một nhiệm vụ: Sau khi đọc tư liệu xong phải tóm tắt lại. Những tài liệu lúc trước Ứng Doãn Thừa tự giác tìm đọc đều được phát huy công dụng, buổi sáng Lý Quyết giao nhiệm vụ, Ứng Doãn Thừa tính toán đúng thời gian gửi lại thành quả cho anh vào buổi tối trước khi anh đọc email. Vào khoảng mười một giờ hơn, Lý Quyết mới phê duyệt đến “tấu chương” này. Mọi người đồn Lý Quyết có yêu cầu rất nghiêm khắc với lính mới, nhưng tin đồn không nói rằng Lý Quyết khen người ta cũng chẳng hề keo kiệt.
Lý Quyết chỉ trả lời Ứng Doãn Thừa một từ duy nhất: Superb. (Siêu phàm, tuyệt vời)
Ứng Doãn Thừa tin rằng những gì mình chứng kiến chỉ là một trong những dự án mà Lý Quyết nhận, với lịch làm việc chặt chẽ và tiết tấu công việc như vậy, viện nghiên cứu đúng là tận dụng Lý Quyết hết cỡ chẳng chừa lại chút gì.
Trong lúc đó cũng có một lần họp điện thoại nữa nhưng Lý Quyết không gửi email nhắc nhở Ứng Doãn Thừa, nửa đêm Ứng Doãn Thừa tự bấm số tham dự vào. Giọng điệu Lý Quyết hiếm khi lộ vẻ mỏi mệt, Ứng Doãn Thừa nghe mấy bạn chơi bóng nói, nỗi vất vả trong cuộc thử nghiệm phóng vượt qua cả sức tưởng tượng của người bình thường.
Nhưng ngoại trừ thử nghiệm phóng thì Lý Quyết còn phải lo cho những dự án khác.
Sau khi cuộc họp này kết thúc, Ứng Doãn Thừa cũng không đi ngủ ngay, nhưng đợi chừng mười lăm phút sau chẳng hề có email hay cuộc gọi nào tới. Điều này càng khiến Ứng Doãn Thừa nghi ngờ cuộc điện thoại ngắn ngủi gói gọn trong một câu nói kia giống như chỉ là một giấc mơ do cơn buồn ngủ sinh ra mà thôi.
Lần này Ứng Doãn Thừa nhớ ăn mấy cái bánh quy rồi mới ngủ.
Đầu tháng Tám Lý Quyết mới về viện nghiên cứu. Ứng Doãn Thừa chạm mặt anh trong thang máy, trông anh gầy gò hơn trước, công việc quá độ gây hao tổn sức lực nhưng tinh thần nom vẫn ổn, anh cười chào hỏi cậu:
– Chào buổi sáng Ứng Doãn Thừa.
Ứng Doãn Thừa vẫn chưa kịp trả lời thì đã có mấy người xách máy quay phim vội vàng chạy vào thang máy, một cô gái trẻ tuổi hai tay trống trơn có quen biết với Lý Quyết, vừa thấy anh thì lập tức nở nụ cười xinh đẹp, nhưng giọng điệu lại là oán trách:
– Lý Quyết anh được lắm, thế mà từ chối cả phỏng vấn đài truyền hình cơ đấy.
Lý Quyết cũng cười với cô, còn nhún vai tỏ vẻ vô tội, nhưng nụ cười đó không giống với lúc anh chào hỏi Ứng Doãn Thừa, cậu không tiện nói đó là nụ cười lấy lệ.
Ứng Doãn Thừa đoán được đây hẳn là người của đài truyền hình, phỏng vấn mà họ nói tới là chỉ tiết mục phóng tháng Mười. Đợi nhóm người kia ra khỏi thang máy ở lầu ba, Ứng Doãn Thừa nghĩ một hồi rồi hỏi:
– Sao thầy không chịu nhận phỏng vấn thế ạ?
Thang máy lắp mặt gương, Ứng Doãn Thừa hỏi xong thì tầm mắt nhanh chóng nhìn thẳng về phía trước, cậu có thể nhìn thấy Lý Quyết nghiêng đầu liếc cậu. Lý Quyết muốn đến phòng họp ở tầng mười một, khi số tầng nhảy đến số chín thì anh nói:
– Tại sao anh không nhận phỏng vấn à? Vì anh chọn em. (*)
(*) vì ban đầu Lý Quyết không chọn phỏng vấn nên Từ Tấn Dương mới đưa Ứng Doãn Thừa cho anh dẫn dắt. Sang lời Lý Quyết thì anh biến tấu nó thành giữa việc phỏng vấn và việc dẫn dắt Ứng Doãn Thừa thì anh chọn cái thứ 2.
Thang máy đến tầng mười một thì mở cửa ra, trước khi Lý Quyết bước ra ngoài, anh nói tiếp:
– Với lại, đừng gọi “thầy” nữa.
Cửa thang máy khép lại, Ứng Doãn Thừa có thể nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của mình, rõ ràng trông sắc mặt không có gì khác thường nhưng cậu cứ cảm thấy nóng ran. Vì anh chọn em, chắc do bốn chữ này còn dư lại hơi ấm.
Ứng Doãn Thừa tự nhận mình và Lý Quyết được tính là bạn bè, nhưng vẫn không ngờ đã tới mức độ có thể nói những câu bông đùa như vậy rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook