Giới Hạn Roche
-
Chương 15
Hồi trước Ứng Doãn Thừa bắt trọn từng giây từng phút để tạo cơ hội gặp mặt Lý Quyết vào sáng sớm, nên cậu đoán thời gian anh thức dậy chắc hẳn vào khoảng bảy giờ rưỡi, nhưng đồng hồ sinh học thực tế của Lý Quyết còn sớm hơn giờ đó một tiếng.
Sáu giờ rưỡi dậy phải xem email trước, có mấy người bạn hợp tác trong dự án nghiên cứu bị chênh lệch múi giờ, nên thời gian mọi người cùng online rất là ít; trả lời email xong theo thường lệ anh sẽ lượn một vòng xem thông báo tin tức mới và tin giới thiệu những sản phẩm xuất bản hàng ngày, nếu như có tập san thì anh sẽ phải tốn ba mươi phút cho mỗi bài. Việc này không giống với chuyện đọc tin thời sự, cần phải tập trung cao độ và vận hành bộ não. Sau khi xử lý hết công việc trong email thì anh sẽ lên trang web của báo chơi trò chơi điền từ ngày hôm đó.
Nhiều người có khuynh hướng cảm thán Lý Quyết có thiên phú nên không cần cố gắng, nhưng thật ra anh luôn dốc tâm sức để duy trì sự nhạy bén và uyên bác này. Nhưng vì anh làm điều đó trong niềm vui nên trông có vẻ nhẹ nhàng thế thôi.
Khi Ứng Doãn Thừa thức dậy rửa ráy xong thì Lý Quyết đã hoàn thành bài “luyện tập trí não” của buổi sáng hôm nay, anh đang ngồi trên bàn ăn bóc trứng gà.
Bình thường Lý Quyết không đến căn tin vào buổi sáng, anh có thói quen ăn đơn giản như là sữa tươi, bánh mì và trứng gà, thỉnh thoảng đổi sữa tươi thành sữa chua, bánh mì thành sandwich, trứng gà cũng chỉ luộc mà thôi. Anh không có ý định làm bữa sáng phong phú gì cho Ứng Doãn Thừa, vì dù anh có cố gắng cách mấy thì cũng không thể nào bằng đầu bếp ở nhà cậu được, buổi sáng nấu đủ các món ăn đầy chất dinh dưỡng từ Âu tới Á, đến cả món hoành thánh cũng phải tự làm vỏ.
Anh thản nhiên chấp nhận sự chênh lệch về xuất thân của mình và Ứng Doãn Thừa, cũng tin rằng Ứng Doãn Thừa có thể chấp nhận được.
Sáng nay trong cái đĩa nhỏ trước mặt Lý Quyết có tổng cộng bốn quả trứng luộc, bánh mì thì chỉ có một lát.
Trời đã sáng bảnh mắt, nhưng Ứng Doãn Thừa không còn cởi mở như tối qua. Cảm giác vừa kính vừa sợ của lúc trước dần dâng lên, như quay về cái dạo bọn họ gặp nhau ở thang máy viện nghiên cứu, nên nhất thời cũng không dám trao Lý Quyết một nụ hôn buổi sáng, cậu mở cái miệng khô khốc ra hỏi một câu:
– Anh ăn nhiều trứng thế này là định tăng cơ bắp à?
Lúc thốt lên câu này cậu khẽ chau mày, nhủ bụng lo lắng: Nếu Lý Quyết chỉ thích ăn trứng còn cậu thì lại bị dị ứng, có phải sau này hai đứa sẽ bất đồng với nhau về chuyện này không?
Lý Quyết luộc trứng vừa phải, lòng đỏ chỉ chín một phần, dùng dao cắt ra, lòng đỏ màu cam chỉ vừa đặc lại mà thôi. Lý Quyết rắc tiêu đều lên mặt trứng, thấy Ứng Doãn Thừa ngơ ra nên nhoẻn miệng cười, trả lời:
– Sắp hết hạn rồi nên phải luộc nốt trong hôm nay, đồ ăn đồ uống đều ở trong tủ lạnh hết đấy, em tự chọn đi.
Lý Quyết bằng lòng xem Ứng Doãn Thừa như một nhân vật trong truyện cổ tích, nhưng không có nghĩa là anh phải làm những chuyện của kẻ hầu người hạ. Dù tối qua giữa hai tên gà mờ trong chuyện giường chiếu, anh luôn là bên chiếm thế chủ động thì anh cũng không làm được những chuyện như chuẩn bị một bữa sáng chỉn chu dâng tới tận miệng Ứng Doãn Thừa. Kiểu chiều chuộng vô điều kiện bất chấp mọi tình huống đó là một sự khinh thường với Ứng Doãn Thừa.
Lúc Ứng Doãn Thừa đứng trước tủ lạnh chọn sandwich thì Lý Quyết đang hạ quyết tâm ăn hết quả trứng thứ ba, nhưng tiêu cũng không giải quyết được cơn ngấy.
Khi Lý Quyết luộc trứng cũng nghĩ tới chuyện dị ứng của Ứng Doãn Thừa, cho nên mới quyết định luộc nốt số trứng còn lại. Anh chưa từng nghiên cứu gì về dị ứng, sáng nay thức dậy tìm kiếm một đống tư liệu, nhưng các tài liệu học thuật thì viết quá thâm thúy và khó hiểu, còn những bài viết trên mạng thì lại quá dân gian, trong một cuộc thảo luận nhiệt tình thậm chí còn có người nhà bệnh nhân nhắc nhở cần phải tách riêng dụng cụ khi nấu nướng, không được dính bất kì nguồn gây dị ứng nào.
Lý Quyết cảm thấy phương pháp này không khoa học, nhưng khi anh lấy nồi để luộc trứng ra thì vẫn băn khoăn một vài giây, cuối cùng anh quyết định áp dụng phương pháp “làm một mẻ khỏe suốt đời”: Khai trừ trứng gà vĩnh viễn.
Trong lúc đợi hâm nóng sandwich, Ứng Doãn Thừa đi xem thử vườn cây nhỏ ngoài ban công nhà bếp của Lý Quyết, anh chăm sóc rất kĩ cho từng cây hoa ngọn cỏ của mình, có lan quân tử, cà chua bi, cái tổ hợp này chẳng ra ngô ra khoai gì cả nhưng lại rất giống với chuyện mà Lý Quyết sẽ làm.
Lúc rót sữa ra Ứng Doãn Thừa không tìm thấy cốc, đành phải cất giọng hỏi với ra ngoài. Lý Quyết đáp ngay không suy nghĩ gì:
– Ly cốc đều để trong chạn bên cạnh lò vi sóng, em tìm thử đi.
Đợi âm thanh Ứng Doãn Thừa mở tủ phát ra, Lý Quyết mới nhớ mình đã quên mất trong tủ có một bí mật.
Khi anh bước vội vào bếp thì cái cốc Hello Kitty màu hồng đã được Ứng Doãn Thừa lấy ra đặt trên bàn rồi. Ứng Doãn Thừa quay đầu nhìn anh, hai người đều làm thinh, chỉ có một tiếng “Ting” từ máy nướng bánh mà thôi.
Cái cốc đó là Lý Quyết nhìn thấy ở phòng hậu cần khi anh tới đó tìm hóa đơn thanh toán.
Lúc trước Ứng Doãn Thừa ở trong ký túc xá của viện, sau khi đi thì trong viện thu xếp cho nghiên cứu viên mới chuyển vào, nhân viên hậu cần đến dọn dẹp gom được mấy món đồ không được tính là rác, bỏ vào trong túi nylon đem về hỏi cấp trên nên xử lý làm sao. Đương nhiên là người của phòng hậu cần đã từng nghe về gia thế của Ứng Doãn Thừa, tuy trong bọc nylon chỉ là một vài tệp tài liệu trống, gói yến mạch và vitamin đã ăn được một nửa cùng với một cái cốc của trẻ em, thì họ cũng không dám vứt bừa nên cứ để trong văn phòng, định đợi Từ Tấn Dương tới thì hỏi thử xem có cần gửi về nhà cho Ứng Doãn Thừa không.
Lý Quyết vừa nhìn thấy cái cốc đó là đã ngây ra, nhân viên hậu cần thấy anh đứng đờ rồi như chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi:
– Kỹ sư Lý đến đúng lúc quá, cậu nhóc lúc trước anh từng dẫn dắt, Ứng Doãn Thừa đó, cậu ấy để lại vài món đồ trong ký túc xá không đem đi, nếu anh vẫn còn liên hệ được với cậu ấy thì hỏi giúp bọn em xem có cần nữa không? Để bọn em ký gửi chuyển phát nhanh cũng được.
– Được thôi, không thành vấn đề, để anh gửi cho, đỡ việc cho các em.
Trước giờ Lý Quyết rất được mấy cô nàng ở tổ hậu cần hâm mộ, bề ngoài bảnh trai, nói chuyện với các cô cũng thường cười đùa không làm giá gì, mà cười lên thì càng đẹp trai. Nhưng nụ cười lần này của anh trông đầy qua quýt, rất ngắn ngủi, vừa dứt lời thì nụ cười ấy cũng tắt lịm.
Lý Quyết xách túi đồ mà Ứng Doãn Thừa không cần nữa về nhà.
Khi đó anh tưởng rằng Ứng Doãn Thừa thật sự không cần nữa. Dù anh luôn nói trò chơi kết thúc rồi nhưng cũng chính anh là người nhắc nhở bản thân rằng chuyến bay của Ứng Doãn Thừa sắp cất cánh rồi, nhưng khi nhìn thấy chiếc cốc màu hồng và những món đồ linh tinh khác được gom vào một túi nylon, được phân loại thành “đồ Ứng Doãn Thừa đã bỏ đi”, thì cơn nhói đau trong lòng anh vẫn thắm nét. Anh còn nhớ lần đầu dẫn Ứng Doãn Thừa đến sa mạc, cậu ăn mặc y như một học sinh cấp ba, đến cốc còn chẳng biết mà mang theo.
Lý Quyết về nhà rửa lại cốc rồi bỏ vào trong chạn bếp. Chiếc cốc màu hồng nổi bật nhất trong đám ly cốc của anh.
Đám đồng nghiệp trong viện nghiên cứu đều hay nói tính anh vô tư phóng khoáng, Từ Tấn Dương cũng toàn nói anh hễ chuyện gì cũng giơ cao đánh khẽ, nhưng hôm đó Lý Quyết hết mở tủ ra lại đóng tủ vào vô số lần, anh thầm nhủ thật ra bản thân mình lại không thể buông xuôi nhẹ nhàng như người ta nói.
Ứng Doãn Thừa nhìn thấy cái cốc thì không nghĩ nhiều thế. Cậu cầm lên hỏi:
– Sau này anh lại mua một cái giống hệt à?
Lý Quyết đã quyết định mỗi ngày chỉ có thể trả lời một câu hỏi ngốc nghếch mà thôi, hôm nay đã đủ chỉ tiêu rồi, vì thế anh đi tới hôn lên môi Ứng Doãn Thừa, hy vọng cậu đừng đặt câu hỏi nữa.
Hôn nhau mới bắt đầu có cảm giác yêu đương chân thực, kịch bản vào mỗi buổi sáng sớm không nên là cuộc đối thoại lịch sự câu nệ ở thang máy viện nghiên cứu, cũng không phải là cùng nhau bắt một chuyến xe buýt hai tầng ở xứ Cảng Thơm nhịp tim đập loạn lãng mạn quá đáng. Cuộc sống yêu đương bình thường của hai người bình thường chẳng gì ngoài một nụ hôn bình thường bên cạnh những chiếc bánh sandwich đã gần cháy khét.
Buổi sáng sau cơn mưa không khí trở nên ẩm ướt hơn ngày thường, Lý Quyết nghi ngờ tối qua mưa nặng hạt rất lâu, lượng mưa quá dồi dào nên độ ẩm sáng nay rất vừa phải, môi của Ứng Doãn Thừa cũng mềm mịn hơn tối qua.
Trước khi rời khỏi phòng bếp Lý Quyết chủ động giới thiệu vườn cây của mình cho Ứng Doãn Thừa, hơn nữa còn yêu cầu Ứng Doãn Thừa sau khi đi siêu thị xong phải tham gia một khóa huấn luyện cơ bản về cách chăm sóc cây.
Lúc trước mỗi lần Lý Quyết phải đi công tác hay là tới nơi cách ly thì toàn phải nhờ đồng nghiệp luân phiên tới coi sóc, mà anh chẳng phải là loại người dễ dàng chia sẻ không gian riêng tư với người khác, nhưng vì đám cây hoa này nên đành phải thỏa hiệp. Bây giờ chúng nó có thêm một vị chủ nhân rồi, anh thấy như vậy rất tốt.
Trên đường họ đi tới trung tâm mua sắm thì Từ Tấn Dương gọi tới. Lý Quyết vẫn lái chiếc xe jeep kia, Ứng Doãn Thừa vẫn ngồi ở ghế phụ.
Lần này dự án Ứng Doãn Thừa tham gia không thuộc phận sự của Từ Tấn Dương, nhưng vẫn có người gọi tới nhờ hắn trông coi Ứng Doãn Thừa. Giọng của Từ Tấn Dương vẫn niềm nở như xưa, liên tục biểu đạt sự chào đón, sau đó chuyển chủ đề hỏi cậu có cần hắn tìm giúp chỗ ở không.
Dự án lần này chỉ trợ cấp tiền tạm trú chứ không cung cấp chỗ ở, Ứng Doãn Thừa lấy lý do là đã liên lạc với bạn bè bên này tìm được nhà rồi để từ chối Từ Tấn Dương.
Từ Tấn Dương cứ tưởng là gia đình Ứng Doãn Thừa thu xếp bạn bè ở bên này tìm kiếm chỗ ở cho cậu trước rồi, chứ cũng nào có ngờ “người bạn” ấy là chỉ Lý Quyết đâu.
Sau đó Từ Tấn Dương nói cho cậu nghe một ít thứ mà hắn biết về dự án này, cũng nói là đã liên hệ với chủ nhiệm Trương phụ trách phòng thí nghiệm rồi, ông ấy cũng rất vui mừng khi có thanh niên ưu tú như Ứng Doãn Thừa tham gia vào dự án này. Qua lại hết mấy lời khách sáo xong, cuối cùng hắn kết thúc bằng câu “Có rảnh thì gọi cho chủ nhiệm Trương, à gọi cả Lý Quyết nữa, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm”.
Nói chuyện điện thoại xong rồi mà vẫn chưa tới khu trung tâm mua sắm, Ứng Doãn Thừa xem lại thông tin hành lý ký gửi, nhắn bộ phận chăm sóc khách hàng để đổi địa chỉ, họ trả lời là nếu đổi địa chỉ thì ngày gửi sẽ phải dời lại, nếu tiện thì có thể đến lấy trực tiếp tại bưu cục.
Khi dừng đèn đỏ, đột nhiên Lý Quyết hỏi:
– Em sợ người khác biết chuyện của chúng ta à?
Nếu nói hôm nay Lý Quyết có lo ngại gì khi nhớ lại sự nông nổi tối qua đề xuất ở chung hay không, thì đây là chuyện đầu tiên. Tuy khu chung cư này không có đồng nghiệp khác trong viện nghiên cứu nhưng ngành nghề của hai người có nhiều bạn chung, việc ăn ở đi lại là dễ bị phát hiện ra nhất.
Lý Quyết thì chẳng để tâm gì tới suy nghĩ của người khác, huống hồ tính hướng của anh cũng là bí mật bán công khai trong viện rồi. Nhưng anh không rõ thái độ của Ứng Doãn Thừa, nếu suy nghĩ kĩ thì thậm chí anh còn chẳng thể xác định được Ứng Doãn Thừa có thật sự biết rõ về tính hướng của bản thân cậu hay không. Hồi Lý Quyết còn quen Tô Húc, tuy hai người không thể hiện những hành vi thân mật ở nơi công cộng nhưng cũng không ngại chuyện chọn cùng một lớp những môn đại cương, hoặc là cùng nhau học ở thư viện. Bây giờ quen Ứng Doãn Thừa, nếu Ứng Doãn Thừa muốn giữ khoảng cách trước mặt mọi người thì anh cũng sẽ phối hợp.
Ứng Doãn Thừa quay lại nhìn anh, chân thành trả lời:
– Có sợ đâu, nếu hoàn cảnh cho phép thì em chỉ thiếu điều tuyên bố cho cả thế giới biết thôi đấy.
Đèn xanh bật sáng, Lý Quyết đánh vô lăng rẽ phải, cười bảo:
– Em cũng biết là không được phép à, đừng có làm chuyện dại dột đấy, cứ từ từ thôi.
Khu mua sắm này mới hoàn thành năm ngoái, được xem là trung tâm thương mại quy mô lớn nhất Tây Bắc, tuy vẫn kém hơn những thành phố lớn khác. nhưng khi Ứng Doãn Thừa đẩy xe lượn khắp các kệ hàng với Lý Quyết thì mới phát hiện hóa ra dạo siêu thị cũng là một chuyện có thể khiến người ta bài tiết dopamine, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đi dạo với người mình thích cơ.
Hai xe hàng chất đầy đồ dùng hàng ngày, lên tới tầng sáu nơi bán đồ điện tử Ứng Doãn Thừa còn mua thêm máy phun sương và máy pha cà phê. Lý Quyết cũng mua thêm một cái đệm mới. Một đống đồ lỉnh kỉnh nhét đầy cốp sau chiếc jeep, cái đệm chỉ có thể để ở hàng ghế sau.
Trước khi về nhà họ tới bưu cục vận chuyển lấy hành lý của Ứng Doãn Thừa, ngoài ba cái vali to đùng thì còn có một thùng các-tông dán nhãn “Dễ vỡ”, Ứng Doãn Thừa giải thích:
– Dùng để ngắm sao đó, mẹ em chê để ở nhà chiếm diện tích với đóng bụi quá nên kiên quyết gửi tới đây cho em.
Với diện tích phòng Ứng Doãn Thừa và tần suất quét dọn của cô giúp việc thì không hề có chuyện chiếm điện tích và đóng bụi, nhưng lí do muốn ngắm sao với Lý Quyết thì là thật.
Ngắm sao lãng mạn đến thế, nhưng thiết bị lãng mạn cần phải đặt để thích hợp và vận chuyển cẩn thận này đã chiếm hết khoảng không gian cuối cùng trong xe jeep của Lý Quyết.
Ứng Doãn Thừa sợ Lý Quyết đề nghị bỏ kính viễn vọng ở lại nên cậu giành lời nói trước:
– Anh cứ về nhà trước đi, em gọi taxi cũng nhanh mà.
Trái lại chuyện này cho Lý Quyết một cơ hội, anh đưa chiếc chìa khóa trong túi áo cho Ứng Doãn Thừa:
– Cất cho kĩ này.
Bốn mươi lăm phút sau Ứng Doãn Thừa về đến nhà, trước khi lên lầu cậu không quên ghé siêu thị tiện lợi dưới lầu mua một thùng coca lúc nãy ở siêu thị chưa mua kịp.
Khi tiếng chìa khóa mở cửa vang lên thì Lý Quyết đang thay đệm trong phòng ngủ. Anh liếc đồng hồ trên bàn, năm giờ hai mươi tám phút chiều, Ứng Doãn Thừa chính thức trở thành bạn cùng phòng của anh.
Là kiểu bạn cùng phòng có chìa khóa nhà, có tất cả quyền sở hữu những đồ ăn thức uống trong tủ lạnh, và có quyền ngủ chung một chiếc giường.
Sáu giờ rưỡi dậy phải xem email trước, có mấy người bạn hợp tác trong dự án nghiên cứu bị chênh lệch múi giờ, nên thời gian mọi người cùng online rất là ít; trả lời email xong theo thường lệ anh sẽ lượn một vòng xem thông báo tin tức mới và tin giới thiệu những sản phẩm xuất bản hàng ngày, nếu như có tập san thì anh sẽ phải tốn ba mươi phút cho mỗi bài. Việc này không giống với chuyện đọc tin thời sự, cần phải tập trung cao độ và vận hành bộ não. Sau khi xử lý hết công việc trong email thì anh sẽ lên trang web của báo chơi trò chơi điền từ ngày hôm đó.
Nhiều người có khuynh hướng cảm thán Lý Quyết có thiên phú nên không cần cố gắng, nhưng thật ra anh luôn dốc tâm sức để duy trì sự nhạy bén và uyên bác này. Nhưng vì anh làm điều đó trong niềm vui nên trông có vẻ nhẹ nhàng thế thôi.
Khi Ứng Doãn Thừa thức dậy rửa ráy xong thì Lý Quyết đã hoàn thành bài “luyện tập trí não” của buổi sáng hôm nay, anh đang ngồi trên bàn ăn bóc trứng gà.
Bình thường Lý Quyết không đến căn tin vào buổi sáng, anh có thói quen ăn đơn giản như là sữa tươi, bánh mì và trứng gà, thỉnh thoảng đổi sữa tươi thành sữa chua, bánh mì thành sandwich, trứng gà cũng chỉ luộc mà thôi. Anh không có ý định làm bữa sáng phong phú gì cho Ứng Doãn Thừa, vì dù anh có cố gắng cách mấy thì cũng không thể nào bằng đầu bếp ở nhà cậu được, buổi sáng nấu đủ các món ăn đầy chất dinh dưỡng từ Âu tới Á, đến cả món hoành thánh cũng phải tự làm vỏ.
Anh thản nhiên chấp nhận sự chênh lệch về xuất thân của mình và Ứng Doãn Thừa, cũng tin rằng Ứng Doãn Thừa có thể chấp nhận được.
Sáng nay trong cái đĩa nhỏ trước mặt Lý Quyết có tổng cộng bốn quả trứng luộc, bánh mì thì chỉ có một lát.
Trời đã sáng bảnh mắt, nhưng Ứng Doãn Thừa không còn cởi mở như tối qua. Cảm giác vừa kính vừa sợ của lúc trước dần dâng lên, như quay về cái dạo bọn họ gặp nhau ở thang máy viện nghiên cứu, nên nhất thời cũng không dám trao Lý Quyết một nụ hôn buổi sáng, cậu mở cái miệng khô khốc ra hỏi một câu:
– Anh ăn nhiều trứng thế này là định tăng cơ bắp à?
Lúc thốt lên câu này cậu khẽ chau mày, nhủ bụng lo lắng: Nếu Lý Quyết chỉ thích ăn trứng còn cậu thì lại bị dị ứng, có phải sau này hai đứa sẽ bất đồng với nhau về chuyện này không?
Lý Quyết luộc trứng vừa phải, lòng đỏ chỉ chín một phần, dùng dao cắt ra, lòng đỏ màu cam chỉ vừa đặc lại mà thôi. Lý Quyết rắc tiêu đều lên mặt trứng, thấy Ứng Doãn Thừa ngơ ra nên nhoẻn miệng cười, trả lời:
– Sắp hết hạn rồi nên phải luộc nốt trong hôm nay, đồ ăn đồ uống đều ở trong tủ lạnh hết đấy, em tự chọn đi.
Lý Quyết bằng lòng xem Ứng Doãn Thừa như một nhân vật trong truyện cổ tích, nhưng không có nghĩa là anh phải làm những chuyện của kẻ hầu người hạ. Dù tối qua giữa hai tên gà mờ trong chuyện giường chiếu, anh luôn là bên chiếm thế chủ động thì anh cũng không làm được những chuyện như chuẩn bị một bữa sáng chỉn chu dâng tới tận miệng Ứng Doãn Thừa. Kiểu chiều chuộng vô điều kiện bất chấp mọi tình huống đó là một sự khinh thường với Ứng Doãn Thừa.
Lúc Ứng Doãn Thừa đứng trước tủ lạnh chọn sandwich thì Lý Quyết đang hạ quyết tâm ăn hết quả trứng thứ ba, nhưng tiêu cũng không giải quyết được cơn ngấy.
Khi Lý Quyết luộc trứng cũng nghĩ tới chuyện dị ứng của Ứng Doãn Thừa, cho nên mới quyết định luộc nốt số trứng còn lại. Anh chưa từng nghiên cứu gì về dị ứng, sáng nay thức dậy tìm kiếm một đống tư liệu, nhưng các tài liệu học thuật thì viết quá thâm thúy và khó hiểu, còn những bài viết trên mạng thì lại quá dân gian, trong một cuộc thảo luận nhiệt tình thậm chí còn có người nhà bệnh nhân nhắc nhở cần phải tách riêng dụng cụ khi nấu nướng, không được dính bất kì nguồn gây dị ứng nào.
Lý Quyết cảm thấy phương pháp này không khoa học, nhưng khi anh lấy nồi để luộc trứng ra thì vẫn băn khoăn một vài giây, cuối cùng anh quyết định áp dụng phương pháp “làm một mẻ khỏe suốt đời”: Khai trừ trứng gà vĩnh viễn.
Trong lúc đợi hâm nóng sandwich, Ứng Doãn Thừa đi xem thử vườn cây nhỏ ngoài ban công nhà bếp của Lý Quyết, anh chăm sóc rất kĩ cho từng cây hoa ngọn cỏ của mình, có lan quân tử, cà chua bi, cái tổ hợp này chẳng ra ngô ra khoai gì cả nhưng lại rất giống với chuyện mà Lý Quyết sẽ làm.
Lúc rót sữa ra Ứng Doãn Thừa không tìm thấy cốc, đành phải cất giọng hỏi với ra ngoài. Lý Quyết đáp ngay không suy nghĩ gì:
– Ly cốc đều để trong chạn bên cạnh lò vi sóng, em tìm thử đi.
Đợi âm thanh Ứng Doãn Thừa mở tủ phát ra, Lý Quyết mới nhớ mình đã quên mất trong tủ có một bí mật.
Khi anh bước vội vào bếp thì cái cốc Hello Kitty màu hồng đã được Ứng Doãn Thừa lấy ra đặt trên bàn rồi. Ứng Doãn Thừa quay đầu nhìn anh, hai người đều làm thinh, chỉ có một tiếng “Ting” từ máy nướng bánh mà thôi.
Cái cốc đó là Lý Quyết nhìn thấy ở phòng hậu cần khi anh tới đó tìm hóa đơn thanh toán.
Lúc trước Ứng Doãn Thừa ở trong ký túc xá của viện, sau khi đi thì trong viện thu xếp cho nghiên cứu viên mới chuyển vào, nhân viên hậu cần đến dọn dẹp gom được mấy món đồ không được tính là rác, bỏ vào trong túi nylon đem về hỏi cấp trên nên xử lý làm sao. Đương nhiên là người của phòng hậu cần đã từng nghe về gia thế của Ứng Doãn Thừa, tuy trong bọc nylon chỉ là một vài tệp tài liệu trống, gói yến mạch và vitamin đã ăn được một nửa cùng với một cái cốc của trẻ em, thì họ cũng không dám vứt bừa nên cứ để trong văn phòng, định đợi Từ Tấn Dương tới thì hỏi thử xem có cần gửi về nhà cho Ứng Doãn Thừa không.
Lý Quyết vừa nhìn thấy cái cốc đó là đã ngây ra, nhân viên hậu cần thấy anh đứng đờ rồi như chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi:
– Kỹ sư Lý đến đúng lúc quá, cậu nhóc lúc trước anh từng dẫn dắt, Ứng Doãn Thừa đó, cậu ấy để lại vài món đồ trong ký túc xá không đem đi, nếu anh vẫn còn liên hệ được với cậu ấy thì hỏi giúp bọn em xem có cần nữa không? Để bọn em ký gửi chuyển phát nhanh cũng được.
– Được thôi, không thành vấn đề, để anh gửi cho, đỡ việc cho các em.
Trước giờ Lý Quyết rất được mấy cô nàng ở tổ hậu cần hâm mộ, bề ngoài bảnh trai, nói chuyện với các cô cũng thường cười đùa không làm giá gì, mà cười lên thì càng đẹp trai. Nhưng nụ cười lần này của anh trông đầy qua quýt, rất ngắn ngủi, vừa dứt lời thì nụ cười ấy cũng tắt lịm.
Lý Quyết xách túi đồ mà Ứng Doãn Thừa không cần nữa về nhà.
Khi đó anh tưởng rằng Ứng Doãn Thừa thật sự không cần nữa. Dù anh luôn nói trò chơi kết thúc rồi nhưng cũng chính anh là người nhắc nhở bản thân rằng chuyến bay của Ứng Doãn Thừa sắp cất cánh rồi, nhưng khi nhìn thấy chiếc cốc màu hồng và những món đồ linh tinh khác được gom vào một túi nylon, được phân loại thành “đồ Ứng Doãn Thừa đã bỏ đi”, thì cơn nhói đau trong lòng anh vẫn thắm nét. Anh còn nhớ lần đầu dẫn Ứng Doãn Thừa đến sa mạc, cậu ăn mặc y như một học sinh cấp ba, đến cốc còn chẳng biết mà mang theo.
Lý Quyết về nhà rửa lại cốc rồi bỏ vào trong chạn bếp. Chiếc cốc màu hồng nổi bật nhất trong đám ly cốc của anh.
Đám đồng nghiệp trong viện nghiên cứu đều hay nói tính anh vô tư phóng khoáng, Từ Tấn Dương cũng toàn nói anh hễ chuyện gì cũng giơ cao đánh khẽ, nhưng hôm đó Lý Quyết hết mở tủ ra lại đóng tủ vào vô số lần, anh thầm nhủ thật ra bản thân mình lại không thể buông xuôi nhẹ nhàng như người ta nói.
Ứng Doãn Thừa nhìn thấy cái cốc thì không nghĩ nhiều thế. Cậu cầm lên hỏi:
– Sau này anh lại mua một cái giống hệt à?
Lý Quyết đã quyết định mỗi ngày chỉ có thể trả lời một câu hỏi ngốc nghếch mà thôi, hôm nay đã đủ chỉ tiêu rồi, vì thế anh đi tới hôn lên môi Ứng Doãn Thừa, hy vọng cậu đừng đặt câu hỏi nữa.
Hôn nhau mới bắt đầu có cảm giác yêu đương chân thực, kịch bản vào mỗi buổi sáng sớm không nên là cuộc đối thoại lịch sự câu nệ ở thang máy viện nghiên cứu, cũng không phải là cùng nhau bắt một chuyến xe buýt hai tầng ở xứ Cảng Thơm nhịp tim đập loạn lãng mạn quá đáng. Cuộc sống yêu đương bình thường của hai người bình thường chẳng gì ngoài một nụ hôn bình thường bên cạnh những chiếc bánh sandwich đã gần cháy khét.
Buổi sáng sau cơn mưa không khí trở nên ẩm ướt hơn ngày thường, Lý Quyết nghi ngờ tối qua mưa nặng hạt rất lâu, lượng mưa quá dồi dào nên độ ẩm sáng nay rất vừa phải, môi của Ứng Doãn Thừa cũng mềm mịn hơn tối qua.
Trước khi rời khỏi phòng bếp Lý Quyết chủ động giới thiệu vườn cây của mình cho Ứng Doãn Thừa, hơn nữa còn yêu cầu Ứng Doãn Thừa sau khi đi siêu thị xong phải tham gia một khóa huấn luyện cơ bản về cách chăm sóc cây.
Lúc trước mỗi lần Lý Quyết phải đi công tác hay là tới nơi cách ly thì toàn phải nhờ đồng nghiệp luân phiên tới coi sóc, mà anh chẳng phải là loại người dễ dàng chia sẻ không gian riêng tư với người khác, nhưng vì đám cây hoa này nên đành phải thỏa hiệp. Bây giờ chúng nó có thêm một vị chủ nhân rồi, anh thấy như vậy rất tốt.
Trên đường họ đi tới trung tâm mua sắm thì Từ Tấn Dương gọi tới. Lý Quyết vẫn lái chiếc xe jeep kia, Ứng Doãn Thừa vẫn ngồi ở ghế phụ.
Lần này dự án Ứng Doãn Thừa tham gia không thuộc phận sự của Từ Tấn Dương, nhưng vẫn có người gọi tới nhờ hắn trông coi Ứng Doãn Thừa. Giọng của Từ Tấn Dương vẫn niềm nở như xưa, liên tục biểu đạt sự chào đón, sau đó chuyển chủ đề hỏi cậu có cần hắn tìm giúp chỗ ở không.
Dự án lần này chỉ trợ cấp tiền tạm trú chứ không cung cấp chỗ ở, Ứng Doãn Thừa lấy lý do là đã liên lạc với bạn bè bên này tìm được nhà rồi để từ chối Từ Tấn Dương.
Từ Tấn Dương cứ tưởng là gia đình Ứng Doãn Thừa thu xếp bạn bè ở bên này tìm kiếm chỗ ở cho cậu trước rồi, chứ cũng nào có ngờ “người bạn” ấy là chỉ Lý Quyết đâu.
Sau đó Từ Tấn Dương nói cho cậu nghe một ít thứ mà hắn biết về dự án này, cũng nói là đã liên hệ với chủ nhiệm Trương phụ trách phòng thí nghiệm rồi, ông ấy cũng rất vui mừng khi có thanh niên ưu tú như Ứng Doãn Thừa tham gia vào dự án này. Qua lại hết mấy lời khách sáo xong, cuối cùng hắn kết thúc bằng câu “Có rảnh thì gọi cho chủ nhiệm Trương, à gọi cả Lý Quyết nữa, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm”.
Nói chuyện điện thoại xong rồi mà vẫn chưa tới khu trung tâm mua sắm, Ứng Doãn Thừa xem lại thông tin hành lý ký gửi, nhắn bộ phận chăm sóc khách hàng để đổi địa chỉ, họ trả lời là nếu đổi địa chỉ thì ngày gửi sẽ phải dời lại, nếu tiện thì có thể đến lấy trực tiếp tại bưu cục.
Khi dừng đèn đỏ, đột nhiên Lý Quyết hỏi:
– Em sợ người khác biết chuyện của chúng ta à?
Nếu nói hôm nay Lý Quyết có lo ngại gì khi nhớ lại sự nông nổi tối qua đề xuất ở chung hay không, thì đây là chuyện đầu tiên. Tuy khu chung cư này không có đồng nghiệp khác trong viện nghiên cứu nhưng ngành nghề của hai người có nhiều bạn chung, việc ăn ở đi lại là dễ bị phát hiện ra nhất.
Lý Quyết thì chẳng để tâm gì tới suy nghĩ của người khác, huống hồ tính hướng của anh cũng là bí mật bán công khai trong viện rồi. Nhưng anh không rõ thái độ của Ứng Doãn Thừa, nếu suy nghĩ kĩ thì thậm chí anh còn chẳng thể xác định được Ứng Doãn Thừa có thật sự biết rõ về tính hướng của bản thân cậu hay không. Hồi Lý Quyết còn quen Tô Húc, tuy hai người không thể hiện những hành vi thân mật ở nơi công cộng nhưng cũng không ngại chuyện chọn cùng một lớp những môn đại cương, hoặc là cùng nhau học ở thư viện. Bây giờ quen Ứng Doãn Thừa, nếu Ứng Doãn Thừa muốn giữ khoảng cách trước mặt mọi người thì anh cũng sẽ phối hợp.
Ứng Doãn Thừa quay lại nhìn anh, chân thành trả lời:
– Có sợ đâu, nếu hoàn cảnh cho phép thì em chỉ thiếu điều tuyên bố cho cả thế giới biết thôi đấy.
Đèn xanh bật sáng, Lý Quyết đánh vô lăng rẽ phải, cười bảo:
– Em cũng biết là không được phép à, đừng có làm chuyện dại dột đấy, cứ từ từ thôi.
Khu mua sắm này mới hoàn thành năm ngoái, được xem là trung tâm thương mại quy mô lớn nhất Tây Bắc, tuy vẫn kém hơn những thành phố lớn khác. nhưng khi Ứng Doãn Thừa đẩy xe lượn khắp các kệ hàng với Lý Quyết thì mới phát hiện hóa ra dạo siêu thị cũng là một chuyện có thể khiến người ta bài tiết dopamine, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đi dạo với người mình thích cơ.
Hai xe hàng chất đầy đồ dùng hàng ngày, lên tới tầng sáu nơi bán đồ điện tử Ứng Doãn Thừa còn mua thêm máy phun sương và máy pha cà phê. Lý Quyết cũng mua thêm một cái đệm mới. Một đống đồ lỉnh kỉnh nhét đầy cốp sau chiếc jeep, cái đệm chỉ có thể để ở hàng ghế sau.
Trước khi về nhà họ tới bưu cục vận chuyển lấy hành lý của Ứng Doãn Thừa, ngoài ba cái vali to đùng thì còn có một thùng các-tông dán nhãn “Dễ vỡ”, Ứng Doãn Thừa giải thích:
– Dùng để ngắm sao đó, mẹ em chê để ở nhà chiếm diện tích với đóng bụi quá nên kiên quyết gửi tới đây cho em.
Với diện tích phòng Ứng Doãn Thừa và tần suất quét dọn của cô giúp việc thì không hề có chuyện chiếm điện tích và đóng bụi, nhưng lí do muốn ngắm sao với Lý Quyết thì là thật.
Ngắm sao lãng mạn đến thế, nhưng thiết bị lãng mạn cần phải đặt để thích hợp và vận chuyển cẩn thận này đã chiếm hết khoảng không gian cuối cùng trong xe jeep của Lý Quyết.
Ứng Doãn Thừa sợ Lý Quyết đề nghị bỏ kính viễn vọng ở lại nên cậu giành lời nói trước:
– Anh cứ về nhà trước đi, em gọi taxi cũng nhanh mà.
Trái lại chuyện này cho Lý Quyết một cơ hội, anh đưa chiếc chìa khóa trong túi áo cho Ứng Doãn Thừa:
– Cất cho kĩ này.
Bốn mươi lăm phút sau Ứng Doãn Thừa về đến nhà, trước khi lên lầu cậu không quên ghé siêu thị tiện lợi dưới lầu mua một thùng coca lúc nãy ở siêu thị chưa mua kịp.
Khi tiếng chìa khóa mở cửa vang lên thì Lý Quyết đang thay đệm trong phòng ngủ. Anh liếc đồng hồ trên bàn, năm giờ hai mươi tám phút chiều, Ứng Doãn Thừa chính thức trở thành bạn cùng phòng của anh.
Là kiểu bạn cùng phòng có chìa khóa nhà, có tất cả quyền sở hữu những đồ ăn thức uống trong tủ lạnh, và có quyền ngủ chung một chiếc giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook