Giới Hạn Roche
-
Chương 10
Ứng Doãn Thừa không biết Tô Húc có bắt kịp chuyến bay lúc chín rưỡi tối hôm đó không.
Nửa tháng sau Lý Quyết cũng không xuất hiện ở viện nghiên cứu. Hôm sau khi Ứng Doãn Thừa đi ngang văn phòng Lý Quyết thì hơi sững lại, có phải Lý Quyết đi cùng Tô Húc tới đâu rồi không? Đến tận chiều nghe các đồng nghiệp trò chuyện, biết được đã đến tuần cách ly cuối cùng trước khi phóng rồi, những người ở viện đều không được tiếp xúc với những người nòng cốt trong dự án, vì thế họ nói chuyện cũng không tránh né Ứng Doãn Thừa.
Lần này Lý Quyết đi rất triệt để, suốt gần ba tuần Ứng Doãn Thừa đều không nhận được bất kì email nào của anh. Ứng Doãn Thừa lại được đồng nghiệp sắp xếp sang những tổ dự án mới, làm một vài nhiệm vụ không có tính bảo mật. Ứng Doãn Thừa tuổi còn trẻ, được phân cho những nhiệm vụ cơ bản nhất, nhưng cậu làm nghiêm túc hơn cả khi mới tới, giữa Từ Tấn Dương và cậu cách nhau không biết bao nhiêu cấp, bình thường cũng không chú ý tới cậu quá nhiều, có lần tình cờ gặp nhau ở căn tin, anh ta còn khen cậu:
– Tiểu Ứng, anh nghe nói cậu viết báo cáo nghiên cứu rất tốt, tiếp tục phát huy nhé!
Ứng Doãn Thừa đang so bì, tuy cậu cũng không biết mình đang so với ai. Lần đầu nộp bản thảo báo cáo đợt một, anh đồng nghiệp phụ trách kiểm duyệt nói với cậu:
– Em mới tốt nghiệp mà đạt được trình độ cỡ này là giỏi lắm đấy, học ở nước ngoài nên viết cũng lai láng hơn bọn anh, nhưng kỹ sư Lý mới là “thánh” cơ, anh ấy viết như thể không cần phải suy nghĩ vậy, cứ đặt bút là viết thôi, viết bài đăng tập san mà nhẹ nhàng như viết thiệp sinh nhật vậy.
Ứng Doãn Thừa không biết vì sao trái tim mình lại nảy sinh sự phản nghịch, tất cả mọi người đều khen Lý Quyết, khen anh giỏi giang, lợi hại, có thiên phú, Lý Quyết thật sự là một người không có khuyết điểm nào ư?
Lý Quyết trong ký ức mà Tô Húc kể lại như là một người khác vậy, Lý Quyết kia có rất nhiều thứ mà anh để tâm và lưu luyến.
Các đồng nghiệp ở lại viện nghiên cứu thỉnh thoảng sẽ thảo luận về đợt phóng này. Các nghiên cứu viên mới tới không kịp có cơ hội tham gia dự án này đều tỏ ra tiếc nuối, có người kể:
– Tôi thấy chuyện gì trên đời cuối cùng vẫn phải dựa vào vận may cả thôi, ngày xưa tốt nghiệp đại học xong bố mẹ tôi cứ nhất quyết cho rằng trình độ đại học vẫn khó kiếm việc làm, sau đó tôi phải học lên tiến sĩ đến được nơi này thì dự án cũng đã bắt đầu rồi, muốn gặp một dự án quy mô cỡ lớn thế này không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa.
Vì thế mọi người lại bắt đầu chia sẻ những tin tức mình nghe ngóng được, phân tích xem phải đợi bao lâu nữa mới xuất hiện một dự án nhận được nhiều sự quan tâm như vậy, Ứng Doãn Thừa không tham gia vào cuộc thảo luận nhưng cũng bị họ hỏi:
– Anh thấy cũng phải đợi sáu năm nữa đó, hơn nữa cũng chẳng phải lần đầu, chắc mọi người cũng chẳng còn hứng thú nữa rồi, sáu năm sau anh đầu bốn rồi, tới lúc đó e là bộ não cũng trở nên chậm chạp, chỉ có Tiểu Ứng của chúng ta là còn trẻ thôi, ây cha nhưng mà Tiểu Ứng này, khi đó chắc em không còn ở chỗ tụi anh nữa phải không?
Giang Tư Ánh gọi cho cậu đều hỏi:
– Ứng Doãn Thừa, khi nào anh mới sang Mỹ vậy? Em định trước khi khai giảng sẽ cùng bạn trai kiếm anh đi chơi, âu yếm trước mặt cho anh tức xì khói luôn.
Vé máy bay đi Mỹ đã được đặt trước khi tới Tây Bắc rồi, tính đi tính lại cũng chỉ còn hơn hai tuần nữa thôi. Mục Vân đã thu xếp trang hoàng lại căn nhà ở bờ Tây cho cậu rồi.
Chắc Giang Tư Ánh cũng hẹn hò người mới thật rồi, khi nói chuyện âm đuôi cũng kéo lên, Ứng Doãn Thừa nói chuyện với cô cũng cảm nhận được hiếm khi cô thoải mái như thế, cậu hỏi Giang Tư Ánh:
– Thích bạn trai mới thế à? Thích cậu ta là cảm giác như thế nào?
Giang Tư Ánh nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời:
– Thú thật em cũng không nói được, nhưng mà nói chung là cảm giác ở bên cạnh anh ấy hình như không giống như lúc trước hẹn hò với anh, từ nhỏ em đã thích anh rồi, cả hai nhà cũng thích lấy chúng ta ra đùa, lúc trước em tưởng đó chính là tình yêu, nhưng khi ở bên Ryan hình như cảm xúc của em thất thường hơn, có lúc sẽ dỗi ảnh, có lúc sẽ chê ảnh không biết uốn lưỡi âm cuối, ảnh cũng không có hiền lành như anh, nhưng mà em có cảm giác như đang yêu đương thật vậy. Trời ơi, sao lại hỏi bạn gái cũ mấy vấn đề này chứ, đợi đến ngày anh gặp được người con gái mà anh thật sự thích thì anh cũng sẽ biết thôi.
Ứng Doãn Thừa nghĩ, cậu cũng có một người khi ở bên người đó có thể đem lại những trải nghiệm cảm xúc mà trước giờ chưa từng có, cậu cũng có dỗi hờn và ấm ức, dỗi vì không thể học lớp Cơ học cùng với người ôm chậu tỏi lên lớp. Nhưng đây là tình yêu sao?
– Lỡ không phải là con gái thì sao?
– Con gái gì?
Ứng Doãn Thừa nói:
– Lỡ như cái người mà anh cảm nhận được sự khác biệt đó, người mà anh thật sự thích, không phải là con gái.
Có lẽ Giang Tư Ánh cũng là một “sinh vật đơn bào”, ở đầu dây bên kia cô hét toáng lên, khi Ứng Doãn Thừa hối hận vì đã buột miệng thì cô nói:
– Ứng Cam Nhỏ (*) anh muốn chết phải không! Chẳng lẽ anh thích một bà chị nào đó rồi hả! Lớn hơn anh bao nhiêu tuổi?”
(*) chữ “Thừa” và chữ “cam” đều đọc là /cheng/, với lại sau này Ứng Doãn Thừa sẽ kể chi tiết hơn về cái tên này
Thật ra Ứng Doãn Thừa nghi ngờ Giang Tư Ánh không phải là không hiểu câu hỏi của anh nhưng cậu rất cảm kích sự giả ngu lúc này của cô, bởi vì sau khi buột miệng cậu mới phát hiện bản thân chưa hề chuẩn bị sẵn sàng để vô tư thảo luận về vấn đề này. Cậu cũng chuyển chủ đề khác:
– Nói bao nhiêu lần rồi, anh lớn hơn em, không được gọi biệt danh của anh.
Hảo Hảo là biệt danh người nhà gọi cậu, còn đám bạn chơi cùng từ nhỏ lại quen gọi cậu là Ứng Cam Nhỏ. Lúc nhỏ Giang Tư Ánh gọi theo đám con trai, lần nào cậu cũng nín thinh không cãi nổi.
Trong khoảng thời gian này Từ Tấn Dương có gửi email hỏi cậu cụ thể thời gian rời đơn vị, muốn xem cậu có kịp tham dự một hội nghị nghiên cứu ở Hồng Kông hay không, bởi vì thời gian cận kề mà quản lý xuất nhập cảnh của hệ thống nghiên cứu khoa học lại rất nghiêm ngặt, Ứng Doãn Thừa thân là người không cần phải trải qua nhiều đợt phê duyệt đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất.
Ứng Doãn Thừa đồng ý, cậu chú ý thấy tên Lý Quyết cũng được gửi CC (*) email này, nhưng Từ Tấn Dương lại không hề nhắc tới Lý Quyết, mà Lý Quyết thì cũng không thể trốn ra ngoài để trả lời tin nhắn.
(*) gửi CC: gửi carbon copy, gửi bản sao, người dùng sẽ gửi thêm một bản sao của email cho người khác. Khi dùng CC để gửi email đến nhiều người cùng lúc, những người này có thể xem danh sách người nhận được nội dung email.
Thứ Sáu Ứng Doãn Thừa nhận được thông báo, đài truyền hình muốn tổ chức một buổi tiệc nội bộ cho viện nghiên cứu, địa chỉ không phải là hội trường của viện mà là ở sa mạc.
Lần này Ứng Doãn Thừa nhớ mang cốc theo, trước khi đến sa mạc mọi người đều ngồi chung một chiếc xe buýt, trên xe của Ứng Doãn Thừa có hai nữ phóng viên rất là khéo nói, Ứng Doãn Thừa nhắm mắt dựa vào cửa sổ không gia nhập vào không khí cười giỡn của họ. Khi bắt đầu lượt đánh trống truyền hoa (*) thứ ba, có đồng nghiệp hô hào gọi Ứng Doãn Thừa tham gia nhưng cậu không mở mắt, đồng nghiệp ngăn cản giúp cậu: “Suỵt, Tiểu Ứng đang ngủ.”
(*) đánh trống truyền hoa: mười mấy người ngồi một vòng tròn, một người đánh trống, truyền bó hoa tới khi nào tiếng trống dừng thì thôi, đến lúc đó người nào đang cầm bó hoa thì phải biểu diễn tiết mục hoặc trả lời câu hỏi hay gì gì đó tùy vào quy luật trò chơi
Bình thường trước mặt Lý Quyết thì Ứng Doãn Thừa giống như một cậu bạn nhỏ vậy nhưng khi không có Lý Quyết thì cậu vô cùng tự lập, có lẽ là vì những người khác đều để ý đến gia thế của cậu, không ai xem cậu là kẻ yếu đuối cả.
Đến sa mạc thì theo thường lệ vẫn là dựng lều trước. Nhân viên bên đài truyền hình phụ trách chỉnh loa, họ bật một ca khúc nổi tiếng khắp đầu đường cuối phố ở nơi sa mạc này.
Nơi này không giống với sa mạc lần trước đi cùng Lý Quyết, mà khác ở chỗ nào thì Ứng Doãn Thừa lại không nói được.
Đài truyền hình chuẩn bị rất kĩ cho đêm tiệc này, tấu nói đóng kịch ca hát nhảy múa, gì cũng có, thậm chí họ còn chuẩn bị lửa trại giả để mọi người ngồi quây quần với nhau. Được nửa buổi, lúc chuyển giao giữa hai tiết mục, MC xuất hiện nói:
– Chúng tôi mới vừa nhận được một tin mừng, tối nay còn có một nhóm bạn khác tham gia cùng chúng ta…
Giọng nói đó đi kèm với tiếng xe việt dã từ xa chạy tới:
– Hôm nay các nghiên cứu viên ở căn cứ bảo mật cũng đã kết thúc đợt thử nghiệm cuối cùng nên kịp đến đêm tiệc của chúng ta.
Gần hai mươi chiếc xe việt dã, trong đám đông ùa xuống xe, Ứng Doãn Thừa nhìn thấy Lý Quyết ngay tức thì.
Mọi người đều bị bầu không khí của buổi tiệc cuốn theo nên không nghiêm túc như ngày thường, mọi người hô hào về phía nhóm người mới tới, “Tống Dịch Gia, nhớ anh quá đi!”, “Chúc mừng giám đốc Trần ra tù!”, “Kỹ sư Lý đẹp trai quá à! Em yêu anh!”. Tiếng vỗ tay và la hét hòa vào nhau, còn có người la
– Dự án Chín Tầng Mây nhất định thành công!
Ứng Doãn Thừa vỗ tay nhiệt liệt, vào thời khắc như thế này, cậu lại không thể phóng túng la hét như mọi người được.
Lý Quyết ngồi cùng một nhóm lửa trại với Ứng Doãn Thừa, nhưng không ngồi gần nhau. Anh nói cười chào hỏi với những người ngồi hai bên, nhận lấy một lon bia nhưng không mở ra. Khi tầm mắt anh lướt qua ngọn lửa chẳng có hơi nóng nhìn thấy Ứng Doãn Thừa, anh cũng chỉ gật đầu một cái cho có lệ.
Nhóm Lý Quyết vừa tới thì bầu không khí ở hiện trường lại càng trở nên náo nhiệt hơn, MC cũng rất biết nắm bắt thời cơ:
– Tôi biết các bạn ở đây nhìn thấy những người đồng nghiệp từ căn cứ về đều có rất nhiều câu hỏi, đặc biệt là muốn biết dự án Chín Tầng Mây rốt cuộc ra làm sao, nhưng mà… đây lại là “Bí mật không thể nói” (*).
(*) Bí mật không thể nói là một bài hát của Châu Kiệt Luân, MC nói như vậy là để giới thiệu bài hát tiếp theo
Lý Quyết cũng cười hùa theo mọi người, trước khi khúc nhạc vang lên là những giây mà bầu không khí trở nên yên lặng nhất, Ứng Doãn Thừa nghe người bên cạnh mình nói:
– Mấy tuần nay mệt thật.
Lý Quyết không phải là người thường quét sạch niềm hứng khởi của mọi người, đã đến rồi thì phải hòa theo bầu không khí của đêm tiệc, ai cũng bắt chuyện được. Khi ca khúc trên sân khấu chuyển thành “Buổi gặp mặt hai mươi năm sau”, người đồng nghiệp ngồi cạnh Ứng Doãn Thừa bèn hỏi mọi người:
– Nè, mọi người đoán thử xem hai mươi năm sau chúng ta đang làm gì? – Anh ta hỏi xong thì tưởng tượng “giùm” hai người ngồi bên cạnh – Mã béo này, anh chúc cậu hai mươi năm sau giảm béo thành công, Tiểu Ứng thì không cần phải nói, chắc chắn lúc đó cậu đang đóng góp một viên gạch cho chủ nghĩa tư bản Mỹ rồi, còn tôi thì không biết có phải đã có một cô con gái đáng yêu rồi hay không, Đỗ Cần còn cậu thì sao?
Chủ đề nói chuyện cứ truyền đi như thế, truyền đi hơn nửa nhóm thì có người hỏi:
– Kỹ sư Lý, còn anh thì sao, hai mươi năm sau anh muốn làm gì?
Lý Quyết vẫn chưa mở miệng thì đã có một đám đông trả lời thay anh, ví dụ như “Kỹ sư Lý giỏi như thế hai mươi năm sau thích làm gì thì làm đó”, “Đương nhiên là làm quản lý dự án Tầng Mây Tám Mốt rồi!” vân vân và vân vân. Lý Quyết đang tập trung khui lon bia trong tay, vòng khui kêu “cạch” một tiếng, anh nốc một ngụm mới trả lời:
– Hai mươi năm sau ấy à, hai mươi năm sau chắc có thể đến Bắc Âu tự sát được rồi.
Mọi người không hề kinh ngạc gì về câu trả lời này, giống như đã quen cái thói nói vớ nói vẩn không theo bài bản của anh rồi. Mã béo ngồi cách Ứng Doãn Thừa một người “chậc” một tiếng:
– Ý của kỹ sư Lý là nói hai mươi năm sau những thứ anh ấy muốn đều đã đạt được rồi, tích đủ công đức rồi, cho nên muốn đi tu tiên, còn tôi thì vẫn đang băn khoăn về cái bụng chỗ dư chỗ thiếu của mình.
Chủ đề chuyển hướng sang “Mã béo dùng sai thành ngữ có phải là biểu hiện của người không có học hay không”, chỉ có Ứng Doãn Thừa vẫn nhìn Lý Quyết, thậm chí cậu có thể chú ý thấy cúi đầu cười cười trong phản ứng của mọi người, bóp lõm hai bên lon nhôm.
Ứng Doãn Thừa muốn hỏi anh: Chẳng phải anh cũng từng nghĩ về hai mươi năm sau, về căn biệt thự rực nắng ở Cali, về chuyện kết hôn rồi nhận nuôi con ư?
Lý Quyết uống bia tiếp tục trò chuyện cùng mọi người, nhưng Ứng Doãn Thừa lại không muốn ở đây thêm giây nào nữa. Cậu không cách nào chuyện trò vui vẻ cùng mọi người như Lý Quyết được, cũng không muốn ngồi đối diện với Lý Quyết mà im lìm như khúc gỗ, cậu mượn cớ chóng mặt rồi về lều trước.
Thật ra trong lều không cách âm, Ứng Doãn Thừa chui vào túi ngủ, muốn kiềm nén trái tim cứ treo lơ lửng suốt cả buổi tối hôm nay.
Mười phút sau, có người đi vào, người kia gọi cậu:
– Ứng Doãn Thừa?
Trên thế giới có người gọi cậu là Tiểu Ứng, có người gọi cậu là Hảo Hảo, cũng có người gọi cậu là Ứng Cam Nhỏ, nhưng chỉ có một người, vẫn luôn gọi họ tên đầy đủ của cậu như lần đầu tiên gặp mặt: Ứng Doãn Thừa.
Ứng Doãn Thừa rất nghi ngờ, gọi cả họ và tên của cậu phải chăng là một thần chú, công hiệu là hút đi hồn phách của cậu.
Ứng Doãn Thừa không lên tiếng, chắc Lý Quyết cũng biết cậu không thể nào ngủ được trong không khí ồn ào như vậy, anh tự biên tự diễn:
– Sáu cái túi ngủ, anh vừa nhìn thấy cái nào trải gọn gàng nhất liền biết đó là em.
Lý Quyết đi tới bên cạnh bàn, lấy ấm đun nước ra bắt đầu đun.
Thấy Ứng Doãn Thừa không để ý đến mình, Lý Quyết bèn dịu giọng:
– Sao thế? Anh thấy cả tối nay em cứ bồn chồn thế nào ấy, lại còn chau mày nữa, lúc anh không ở viện chẳng lẽ có người bắt nạt em à?
Ứng Doãn Thừa thầm nhủ câu hỏi này đã cực kỳ trẻ con rồi mà điều càng trẻ con hơn nữa chính là cậu còn trốn trong túi ngủ trả lời:
– Không có ạ.
Lý Quyết thấy cậu chịu mở miệng nói chuyện thì yên tâm hơn, lại bảo:
– Thôi được, anh không hỏi nhiều, đợi chút… Một người luôn ngăn nắp như em lại không để ý thấy góc túi ngủ bị chân bàn đè lên à? Em dậy uống nước trước đi, nếu không sáng mai dậy lại chảy máu mũi đấy.
Trên bàn đặt hành lý của sáu người và năm chai nước bốn lít, Lý Quyết không dịch chuyển bàn đi được, đành phải ngồi xổm trên thảm thử kéo góc túi ngủ của Ứng Doãn Thừa ra.
Ứng Doãn Thừa không vâng dạ gì, chỉ ngồi dậy, gương mặt sát rạt với Lý Quyết.
Trong lều không có đèn, Lý Quyết nhìn Ứng Doãn Thừa, chỉ thấy mắt cậu long lanh lắm, cảm tưởng như sẽ bật khóc ngay lập tức.
Ứng Doãn Thừa với đôi mắt lúng liếng ấy hỏi Lý Quyết:
– Anh có nhớ tới em không?
Ứng Doãn Thừa không nên hỏi như vậy.
Cậu có ngây thơ cách mấy, có được bảo bọc đến nỗi sẵn lòng bố thí tình yêu đến thế nào cũng không nên hỏi một người đàn ông câu này, một người đàn ông có xu hướng tính dục là nam giới.
Đã lập thu rồi mà buổi đêm vẫn còn nóng bức. Lý Quyết không nhìn vào mắt Ứng Doãn Thừa nữa, có lẽ từ khi thấy cậu cứ làm thinh mãi anh đã nên dự liệu được, sự cân bằng và kìm nén sắp bị phá vỡ rồi.
Trong ba tuần này, Lý Quyết chỉ nhớ tới Ứng Doãn Thừa đúng một lần, rau củ quả ở căn cứ cách ly mỗi tuần được cung ứng một lần, rau đưa đến từ thứ Hai rất khó giữ được tươi đến tận cuối tuần, nên tất cả những loại rau đều thêm rất nhiều gia vị khi đun nấu, khi ăn cũng chả còn vị rau củ nữa. Chỉ có một lần cà chua được đưa đến khá nhiều, ai cũng được chia hai quả cà chua đỏ mọng làm trái cây.
Khi ăn cà chua Lý Quyết nhớ tới Ứng Doãn Thừa, là Ứng Doãn Thừa khi thì ngồi im phăng phắc trong lều, khi thì ngồi trên ghế phụ lái, chất dịch đỏ tươi nhem nhuốc trên môi và ngón tay.
Lý Quyết không cách nào mở miệng. Cái “nhớ” của anh không chỉ là cảnh tượng lặp lại trong não một cách khách quan, cũng không phải là một phân đoạn lướt nhanh, anh chỉ nhớ đúng một lần, nhưng lần nhớ đó, là lẫn theo cả sắc và dục. Dục vọng và hình ảnh Ứng Doãn Thừa chồng lên nhau, vừa đẹp đẽ vừa diễm lệ.
Ứng Doãn Thừa không nhận được câu trả lời của anh, cậu cũng không dám nói là mình vẫn luôn nhớ Lý Quyết.
Hòm thư điện tử cứ hai mươi phút là kiểm tra một lần, đúng tám giờ năm mươi phút sáng có mặt trước văn phòng, đến căn tin thì ngồi ở cái bàn Lý Quyết thường ngồi.
Đây là thích ư?
Ứng Doãn Thừa không biết, cậu chỉ thường nhớ tới Lý Quyết như thế thôi.
Khoảng cách của hai người vẫn gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, chỉ cần Lý Quyết rướn người về phía trước một chút là có thể cắn được “quả cà chua” mà anh từng nghĩ tới.
Nhưng Lý Quyết không lên tiếng.
Vì thế Ứng Doãn Thừa hỏi tiếp:
– Anh là đồng tính phải không?
Khi Ứng Doãn Thừa cảm thấy có thể cậu vẫn sẽ không nhận được đáp án thì Lý Quyết hơi ngả người ra sau sau đó đứng dậy. Anh không hề xấu hổ về thân phận này, cũng đã nhiều lần quả quyết khẳng định khi đối mặt với câu hỏi tương tự, nhưng giờ phút này lại không biết mình có nên đưa ra đáp án hay không. Lý Quyết sợ một khi mình trả lời thì sẽ cuốn vào một lỗ đen nào đó, mà anh thì không biết hình dáng nó ra sao, bên trong có thể là kẹo ngọt là bong bóng, nhưng cũng có thể là vực sâu.
Mùa hè sắp kết thúc rồi, nhiệt độ màn đêm đã dần trở lạnh.
Nhịp tim Lý Quyết vẫn đập rất nhanh, sau đó anh nói:
– Được rồi, Ứng Doãn Thừa, trò chơi kết thúc rồi.
Nửa tháng sau Lý Quyết cũng không xuất hiện ở viện nghiên cứu. Hôm sau khi Ứng Doãn Thừa đi ngang văn phòng Lý Quyết thì hơi sững lại, có phải Lý Quyết đi cùng Tô Húc tới đâu rồi không? Đến tận chiều nghe các đồng nghiệp trò chuyện, biết được đã đến tuần cách ly cuối cùng trước khi phóng rồi, những người ở viện đều không được tiếp xúc với những người nòng cốt trong dự án, vì thế họ nói chuyện cũng không tránh né Ứng Doãn Thừa.
Lần này Lý Quyết đi rất triệt để, suốt gần ba tuần Ứng Doãn Thừa đều không nhận được bất kì email nào của anh. Ứng Doãn Thừa lại được đồng nghiệp sắp xếp sang những tổ dự án mới, làm một vài nhiệm vụ không có tính bảo mật. Ứng Doãn Thừa tuổi còn trẻ, được phân cho những nhiệm vụ cơ bản nhất, nhưng cậu làm nghiêm túc hơn cả khi mới tới, giữa Từ Tấn Dương và cậu cách nhau không biết bao nhiêu cấp, bình thường cũng không chú ý tới cậu quá nhiều, có lần tình cờ gặp nhau ở căn tin, anh ta còn khen cậu:
– Tiểu Ứng, anh nghe nói cậu viết báo cáo nghiên cứu rất tốt, tiếp tục phát huy nhé!
Ứng Doãn Thừa đang so bì, tuy cậu cũng không biết mình đang so với ai. Lần đầu nộp bản thảo báo cáo đợt một, anh đồng nghiệp phụ trách kiểm duyệt nói với cậu:
– Em mới tốt nghiệp mà đạt được trình độ cỡ này là giỏi lắm đấy, học ở nước ngoài nên viết cũng lai láng hơn bọn anh, nhưng kỹ sư Lý mới là “thánh” cơ, anh ấy viết như thể không cần phải suy nghĩ vậy, cứ đặt bút là viết thôi, viết bài đăng tập san mà nhẹ nhàng như viết thiệp sinh nhật vậy.
Ứng Doãn Thừa không biết vì sao trái tim mình lại nảy sinh sự phản nghịch, tất cả mọi người đều khen Lý Quyết, khen anh giỏi giang, lợi hại, có thiên phú, Lý Quyết thật sự là một người không có khuyết điểm nào ư?
Lý Quyết trong ký ức mà Tô Húc kể lại như là một người khác vậy, Lý Quyết kia có rất nhiều thứ mà anh để tâm và lưu luyến.
Các đồng nghiệp ở lại viện nghiên cứu thỉnh thoảng sẽ thảo luận về đợt phóng này. Các nghiên cứu viên mới tới không kịp có cơ hội tham gia dự án này đều tỏ ra tiếc nuối, có người kể:
– Tôi thấy chuyện gì trên đời cuối cùng vẫn phải dựa vào vận may cả thôi, ngày xưa tốt nghiệp đại học xong bố mẹ tôi cứ nhất quyết cho rằng trình độ đại học vẫn khó kiếm việc làm, sau đó tôi phải học lên tiến sĩ đến được nơi này thì dự án cũng đã bắt đầu rồi, muốn gặp một dự án quy mô cỡ lớn thế này không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa.
Vì thế mọi người lại bắt đầu chia sẻ những tin tức mình nghe ngóng được, phân tích xem phải đợi bao lâu nữa mới xuất hiện một dự án nhận được nhiều sự quan tâm như vậy, Ứng Doãn Thừa không tham gia vào cuộc thảo luận nhưng cũng bị họ hỏi:
– Anh thấy cũng phải đợi sáu năm nữa đó, hơn nữa cũng chẳng phải lần đầu, chắc mọi người cũng chẳng còn hứng thú nữa rồi, sáu năm sau anh đầu bốn rồi, tới lúc đó e là bộ não cũng trở nên chậm chạp, chỉ có Tiểu Ứng của chúng ta là còn trẻ thôi, ây cha nhưng mà Tiểu Ứng này, khi đó chắc em không còn ở chỗ tụi anh nữa phải không?
Giang Tư Ánh gọi cho cậu đều hỏi:
– Ứng Doãn Thừa, khi nào anh mới sang Mỹ vậy? Em định trước khi khai giảng sẽ cùng bạn trai kiếm anh đi chơi, âu yếm trước mặt cho anh tức xì khói luôn.
Vé máy bay đi Mỹ đã được đặt trước khi tới Tây Bắc rồi, tính đi tính lại cũng chỉ còn hơn hai tuần nữa thôi. Mục Vân đã thu xếp trang hoàng lại căn nhà ở bờ Tây cho cậu rồi.
Chắc Giang Tư Ánh cũng hẹn hò người mới thật rồi, khi nói chuyện âm đuôi cũng kéo lên, Ứng Doãn Thừa nói chuyện với cô cũng cảm nhận được hiếm khi cô thoải mái như thế, cậu hỏi Giang Tư Ánh:
– Thích bạn trai mới thế à? Thích cậu ta là cảm giác như thế nào?
Giang Tư Ánh nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời:
– Thú thật em cũng không nói được, nhưng mà nói chung là cảm giác ở bên cạnh anh ấy hình như không giống như lúc trước hẹn hò với anh, từ nhỏ em đã thích anh rồi, cả hai nhà cũng thích lấy chúng ta ra đùa, lúc trước em tưởng đó chính là tình yêu, nhưng khi ở bên Ryan hình như cảm xúc của em thất thường hơn, có lúc sẽ dỗi ảnh, có lúc sẽ chê ảnh không biết uốn lưỡi âm cuối, ảnh cũng không có hiền lành như anh, nhưng mà em có cảm giác như đang yêu đương thật vậy. Trời ơi, sao lại hỏi bạn gái cũ mấy vấn đề này chứ, đợi đến ngày anh gặp được người con gái mà anh thật sự thích thì anh cũng sẽ biết thôi.
Ứng Doãn Thừa nghĩ, cậu cũng có một người khi ở bên người đó có thể đem lại những trải nghiệm cảm xúc mà trước giờ chưa từng có, cậu cũng có dỗi hờn và ấm ức, dỗi vì không thể học lớp Cơ học cùng với người ôm chậu tỏi lên lớp. Nhưng đây là tình yêu sao?
– Lỡ không phải là con gái thì sao?
– Con gái gì?
Ứng Doãn Thừa nói:
– Lỡ như cái người mà anh cảm nhận được sự khác biệt đó, người mà anh thật sự thích, không phải là con gái.
Có lẽ Giang Tư Ánh cũng là một “sinh vật đơn bào”, ở đầu dây bên kia cô hét toáng lên, khi Ứng Doãn Thừa hối hận vì đã buột miệng thì cô nói:
– Ứng Cam Nhỏ (*) anh muốn chết phải không! Chẳng lẽ anh thích một bà chị nào đó rồi hả! Lớn hơn anh bao nhiêu tuổi?”
(*) chữ “Thừa” và chữ “cam” đều đọc là /cheng/, với lại sau này Ứng Doãn Thừa sẽ kể chi tiết hơn về cái tên này
Thật ra Ứng Doãn Thừa nghi ngờ Giang Tư Ánh không phải là không hiểu câu hỏi của anh nhưng cậu rất cảm kích sự giả ngu lúc này của cô, bởi vì sau khi buột miệng cậu mới phát hiện bản thân chưa hề chuẩn bị sẵn sàng để vô tư thảo luận về vấn đề này. Cậu cũng chuyển chủ đề khác:
– Nói bao nhiêu lần rồi, anh lớn hơn em, không được gọi biệt danh của anh.
Hảo Hảo là biệt danh người nhà gọi cậu, còn đám bạn chơi cùng từ nhỏ lại quen gọi cậu là Ứng Cam Nhỏ. Lúc nhỏ Giang Tư Ánh gọi theo đám con trai, lần nào cậu cũng nín thinh không cãi nổi.
Trong khoảng thời gian này Từ Tấn Dương có gửi email hỏi cậu cụ thể thời gian rời đơn vị, muốn xem cậu có kịp tham dự một hội nghị nghiên cứu ở Hồng Kông hay không, bởi vì thời gian cận kề mà quản lý xuất nhập cảnh của hệ thống nghiên cứu khoa học lại rất nghiêm ngặt, Ứng Doãn Thừa thân là người không cần phải trải qua nhiều đợt phê duyệt đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất.
Ứng Doãn Thừa đồng ý, cậu chú ý thấy tên Lý Quyết cũng được gửi CC (*) email này, nhưng Từ Tấn Dương lại không hề nhắc tới Lý Quyết, mà Lý Quyết thì cũng không thể trốn ra ngoài để trả lời tin nhắn.
(*) gửi CC: gửi carbon copy, gửi bản sao, người dùng sẽ gửi thêm một bản sao của email cho người khác. Khi dùng CC để gửi email đến nhiều người cùng lúc, những người này có thể xem danh sách người nhận được nội dung email.
Thứ Sáu Ứng Doãn Thừa nhận được thông báo, đài truyền hình muốn tổ chức một buổi tiệc nội bộ cho viện nghiên cứu, địa chỉ không phải là hội trường của viện mà là ở sa mạc.
Lần này Ứng Doãn Thừa nhớ mang cốc theo, trước khi đến sa mạc mọi người đều ngồi chung một chiếc xe buýt, trên xe của Ứng Doãn Thừa có hai nữ phóng viên rất là khéo nói, Ứng Doãn Thừa nhắm mắt dựa vào cửa sổ không gia nhập vào không khí cười giỡn của họ. Khi bắt đầu lượt đánh trống truyền hoa (*) thứ ba, có đồng nghiệp hô hào gọi Ứng Doãn Thừa tham gia nhưng cậu không mở mắt, đồng nghiệp ngăn cản giúp cậu: “Suỵt, Tiểu Ứng đang ngủ.”
(*) đánh trống truyền hoa: mười mấy người ngồi một vòng tròn, một người đánh trống, truyền bó hoa tới khi nào tiếng trống dừng thì thôi, đến lúc đó người nào đang cầm bó hoa thì phải biểu diễn tiết mục hoặc trả lời câu hỏi hay gì gì đó tùy vào quy luật trò chơi
Bình thường trước mặt Lý Quyết thì Ứng Doãn Thừa giống như một cậu bạn nhỏ vậy nhưng khi không có Lý Quyết thì cậu vô cùng tự lập, có lẽ là vì những người khác đều để ý đến gia thế của cậu, không ai xem cậu là kẻ yếu đuối cả.
Đến sa mạc thì theo thường lệ vẫn là dựng lều trước. Nhân viên bên đài truyền hình phụ trách chỉnh loa, họ bật một ca khúc nổi tiếng khắp đầu đường cuối phố ở nơi sa mạc này.
Nơi này không giống với sa mạc lần trước đi cùng Lý Quyết, mà khác ở chỗ nào thì Ứng Doãn Thừa lại không nói được.
Đài truyền hình chuẩn bị rất kĩ cho đêm tiệc này, tấu nói đóng kịch ca hát nhảy múa, gì cũng có, thậm chí họ còn chuẩn bị lửa trại giả để mọi người ngồi quây quần với nhau. Được nửa buổi, lúc chuyển giao giữa hai tiết mục, MC xuất hiện nói:
– Chúng tôi mới vừa nhận được một tin mừng, tối nay còn có một nhóm bạn khác tham gia cùng chúng ta…
Giọng nói đó đi kèm với tiếng xe việt dã từ xa chạy tới:
– Hôm nay các nghiên cứu viên ở căn cứ bảo mật cũng đã kết thúc đợt thử nghiệm cuối cùng nên kịp đến đêm tiệc của chúng ta.
Gần hai mươi chiếc xe việt dã, trong đám đông ùa xuống xe, Ứng Doãn Thừa nhìn thấy Lý Quyết ngay tức thì.
Mọi người đều bị bầu không khí của buổi tiệc cuốn theo nên không nghiêm túc như ngày thường, mọi người hô hào về phía nhóm người mới tới, “Tống Dịch Gia, nhớ anh quá đi!”, “Chúc mừng giám đốc Trần ra tù!”, “Kỹ sư Lý đẹp trai quá à! Em yêu anh!”. Tiếng vỗ tay và la hét hòa vào nhau, còn có người la
– Dự án Chín Tầng Mây nhất định thành công!
Ứng Doãn Thừa vỗ tay nhiệt liệt, vào thời khắc như thế này, cậu lại không thể phóng túng la hét như mọi người được.
Lý Quyết ngồi cùng một nhóm lửa trại với Ứng Doãn Thừa, nhưng không ngồi gần nhau. Anh nói cười chào hỏi với những người ngồi hai bên, nhận lấy một lon bia nhưng không mở ra. Khi tầm mắt anh lướt qua ngọn lửa chẳng có hơi nóng nhìn thấy Ứng Doãn Thừa, anh cũng chỉ gật đầu một cái cho có lệ.
Nhóm Lý Quyết vừa tới thì bầu không khí ở hiện trường lại càng trở nên náo nhiệt hơn, MC cũng rất biết nắm bắt thời cơ:
– Tôi biết các bạn ở đây nhìn thấy những người đồng nghiệp từ căn cứ về đều có rất nhiều câu hỏi, đặc biệt là muốn biết dự án Chín Tầng Mây rốt cuộc ra làm sao, nhưng mà… đây lại là “Bí mật không thể nói” (*).
(*) Bí mật không thể nói là một bài hát của Châu Kiệt Luân, MC nói như vậy là để giới thiệu bài hát tiếp theo
Lý Quyết cũng cười hùa theo mọi người, trước khi khúc nhạc vang lên là những giây mà bầu không khí trở nên yên lặng nhất, Ứng Doãn Thừa nghe người bên cạnh mình nói:
– Mấy tuần nay mệt thật.
Lý Quyết không phải là người thường quét sạch niềm hứng khởi của mọi người, đã đến rồi thì phải hòa theo bầu không khí của đêm tiệc, ai cũng bắt chuyện được. Khi ca khúc trên sân khấu chuyển thành “Buổi gặp mặt hai mươi năm sau”, người đồng nghiệp ngồi cạnh Ứng Doãn Thừa bèn hỏi mọi người:
– Nè, mọi người đoán thử xem hai mươi năm sau chúng ta đang làm gì? – Anh ta hỏi xong thì tưởng tượng “giùm” hai người ngồi bên cạnh – Mã béo này, anh chúc cậu hai mươi năm sau giảm béo thành công, Tiểu Ứng thì không cần phải nói, chắc chắn lúc đó cậu đang đóng góp một viên gạch cho chủ nghĩa tư bản Mỹ rồi, còn tôi thì không biết có phải đã có một cô con gái đáng yêu rồi hay không, Đỗ Cần còn cậu thì sao?
Chủ đề nói chuyện cứ truyền đi như thế, truyền đi hơn nửa nhóm thì có người hỏi:
– Kỹ sư Lý, còn anh thì sao, hai mươi năm sau anh muốn làm gì?
Lý Quyết vẫn chưa mở miệng thì đã có một đám đông trả lời thay anh, ví dụ như “Kỹ sư Lý giỏi như thế hai mươi năm sau thích làm gì thì làm đó”, “Đương nhiên là làm quản lý dự án Tầng Mây Tám Mốt rồi!” vân vân và vân vân. Lý Quyết đang tập trung khui lon bia trong tay, vòng khui kêu “cạch” một tiếng, anh nốc một ngụm mới trả lời:
– Hai mươi năm sau ấy à, hai mươi năm sau chắc có thể đến Bắc Âu tự sát được rồi.
Mọi người không hề kinh ngạc gì về câu trả lời này, giống như đã quen cái thói nói vớ nói vẩn không theo bài bản của anh rồi. Mã béo ngồi cách Ứng Doãn Thừa một người “chậc” một tiếng:
– Ý của kỹ sư Lý là nói hai mươi năm sau những thứ anh ấy muốn đều đã đạt được rồi, tích đủ công đức rồi, cho nên muốn đi tu tiên, còn tôi thì vẫn đang băn khoăn về cái bụng chỗ dư chỗ thiếu của mình.
Chủ đề chuyển hướng sang “Mã béo dùng sai thành ngữ có phải là biểu hiện của người không có học hay không”, chỉ có Ứng Doãn Thừa vẫn nhìn Lý Quyết, thậm chí cậu có thể chú ý thấy cúi đầu cười cười trong phản ứng của mọi người, bóp lõm hai bên lon nhôm.
Ứng Doãn Thừa muốn hỏi anh: Chẳng phải anh cũng từng nghĩ về hai mươi năm sau, về căn biệt thự rực nắng ở Cali, về chuyện kết hôn rồi nhận nuôi con ư?
Lý Quyết uống bia tiếp tục trò chuyện cùng mọi người, nhưng Ứng Doãn Thừa lại không muốn ở đây thêm giây nào nữa. Cậu không cách nào chuyện trò vui vẻ cùng mọi người như Lý Quyết được, cũng không muốn ngồi đối diện với Lý Quyết mà im lìm như khúc gỗ, cậu mượn cớ chóng mặt rồi về lều trước.
Thật ra trong lều không cách âm, Ứng Doãn Thừa chui vào túi ngủ, muốn kiềm nén trái tim cứ treo lơ lửng suốt cả buổi tối hôm nay.
Mười phút sau, có người đi vào, người kia gọi cậu:
– Ứng Doãn Thừa?
Trên thế giới có người gọi cậu là Tiểu Ứng, có người gọi cậu là Hảo Hảo, cũng có người gọi cậu là Ứng Cam Nhỏ, nhưng chỉ có một người, vẫn luôn gọi họ tên đầy đủ của cậu như lần đầu tiên gặp mặt: Ứng Doãn Thừa.
Ứng Doãn Thừa rất nghi ngờ, gọi cả họ và tên của cậu phải chăng là một thần chú, công hiệu là hút đi hồn phách của cậu.
Ứng Doãn Thừa không lên tiếng, chắc Lý Quyết cũng biết cậu không thể nào ngủ được trong không khí ồn ào như vậy, anh tự biên tự diễn:
– Sáu cái túi ngủ, anh vừa nhìn thấy cái nào trải gọn gàng nhất liền biết đó là em.
Lý Quyết đi tới bên cạnh bàn, lấy ấm đun nước ra bắt đầu đun.
Thấy Ứng Doãn Thừa không để ý đến mình, Lý Quyết bèn dịu giọng:
– Sao thế? Anh thấy cả tối nay em cứ bồn chồn thế nào ấy, lại còn chau mày nữa, lúc anh không ở viện chẳng lẽ có người bắt nạt em à?
Ứng Doãn Thừa thầm nhủ câu hỏi này đã cực kỳ trẻ con rồi mà điều càng trẻ con hơn nữa chính là cậu còn trốn trong túi ngủ trả lời:
– Không có ạ.
Lý Quyết thấy cậu chịu mở miệng nói chuyện thì yên tâm hơn, lại bảo:
– Thôi được, anh không hỏi nhiều, đợi chút… Một người luôn ngăn nắp như em lại không để ý thấy góc túi ngủ bị chân bàn đè lên à? Em dậy uống nước trước đi, nếu không sáng mai dậy lại chảy máu mũi đấy.
Trên bàn đặt hành lý của sáu người và năm chai nước bốn lít, Lý Quyết không dịch chuyển bàn đi được, đành phải ngồi xổm trên thảm thử kéo góc túi ngủ của Ứng Doãn Thừa ra.
Ứng Doãn Thừa không vâng dạ gì, chỉ ngồi dậy, gương mặt sát rạt với Lý Quyết.
Trong lều không có đèn, Lý Quyết nhìn Ứng Doãn Thừa, chỉ thấy mắt cậu long lanh lắm, cảm tưởng như sẽ bật khóc ngay lập tức.
Ứng Doãn Thừa với đôi mắt lúng liếng ấy hỏi Lý Quyết:
– Anh có nhớ tới em không?
Ứng Doãn Thừa không nên hỏi như vậy.
Cậu có ngây thơ cách mấy, có được bảo bọc đến nỗi sẵn lòng bố thí tình yêu đến thế nào cũng không nên hỏi một người đàn ông câu này, một người đàn ông có xu hướng tính dục là nam giới.
Đã lập thu rồi mà buổi đêm vẫn còn nóng bức. Lý Quyết không nhìn vào mắt Ứng Doãn Thừa nữa, có lẽ từ khi thấy cậu cứ làm thinh mãi anh đã nên dự liệu được, sự cân bằng và kìm nén sắp bị phá vỡ rồi.
Trong ba tuần này, Lý Quyết chỉ nhớ tới Ứng Doãn Thừa đúng một lần, rau củ quả ở căn cứ cách ly mỗi tuần được cung ứng một lần, rau đưa đến từ thứ Hai rất khó giữ được tươi đến tận cuối tuần, nên tất cả những loại rau đều thêm rất nhiều gia vị khi đun nấu, khi ăn cũng chả còn vị rau củ nữa. Chỉ có một lần cà chua được đưa đến khá nhiều, ai cũng được chia hai quả cà chua đỏ mọng làm trái cây.
Khi ăn cà chua Lý Quyết nhớ tới Ứng Doãn Thừa, là Ứng Doãn Thừa khi thì ngồi im phăng phắc trong lều, khi thì ngồi trên ghế phụ lái, chất dịch đỏ tươi nhem nhuốc trên môi và ngón tay.
Lý Quyết không cách nào mở miệng. Cái “nhớ” của anh không chỉ là cảnh tượng lặp lại trong não một cách khách quan, cũng không phải là một phân đoạn lướt nhanh, anh chỉ nhớ đúng một lần, nhưng lần nhớ đó, là lẫn theo cả sắc và dục. Dục vọng và hình ảnh Ứng Doãn Thừa chồng lên nhau, vừa đẹp đẽ vừa diễm lệ.
Ứng Doãn Thừa không nhận được câu trả lời của anh, cậu cũng không dám nói là mình vẫn luôn nhớ Lý Quyết.
Hòm thư điện tử cứ hai mươi phút là kiểm tra một lần, đúng tám giờ năm mươi phút sáng có mặt trước văn phòng, đến căn tin thì ngồi ở cái bàn Lý Quyết thường ngồi.
Đây là thích ư?
Ứng Doãn Thừa không biết, cậu chỉ thường nhớ tới Lý Quyết như thế thôi.
Khoảng cách của hai người vẫn gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, chỉ cần Lý Quyết rướn người về phía trước một chút là có thể cắn được “quả cà chua” mà anh từng nghĩ tới.
Nhưng Lý Quyết không lên tiếng.
Vì thế Ứng Doãn Thừa hỏi tiếp:
– Anh là đồng tính phải không?
Khi Ứng Doãn Thừa cảm thấy có thể cậu vẫn sẽ không nhận được đáp án thì Lý Quyết hơi ngả người ra sau sau đó đứng dậy. Anh không hề xấu hổ về thân phận này, cũng đã nhiều lần quả quyết khẳng định khi đối mặt với câu hỏi tương tự, nhưng giờ phút này lại không biết mình có nên đưa ra đáp án hay không. Lý Quyết sợ một khi mình trả lời thì sẽ cuốn vào một lỗ đen nào đó, mà anh thì không biết hình dáng nó ra sao, bên trong có thể là kẹo ngọt là bong bóng, nhưng cũng có thể là vực sâu.
Mùa hè sắp kết thúc rồi, nhiệt độ màn đêm đã dần trở lạnh.
Nhịp tim Lý Quyết vẫn đập rất nhanh, sau đó anh nói:
– Được rồi, Ứng Doãn Thừa, trò chơi kết thúc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook