Cô cầm ly muốn lấy nước, nhưng ấm đun nước cố tình ở trước mặt Biên Húc, cô không có cách nào vòng qua anh.
Quá khát, không quan tâm đến việc tránh anh, cô vừa định mở miệng, liền nghe thấy giọng nói bên cạnh, "Đưa cốc cho tôi, tôi giúp cô lấy nước."
"Được, cám ơn", Lúc Túc Hà đưa ly vừa vặn đụng phải ngón tay của Biên Húc, ngón tay mảnh khảnh hữu lực của anh vững vàng nhận lấy chiếc ly từ cô, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ngón tay anh, có chút lạnh lẽo.
Túc Hà nhanh chóng rút tay về, đưa tay ra sau giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ấm đun nước trong nhà có thể cài đặt nhiệt độ nước, Biên Húc rót cho cô một ly nước ấm vừa đủ uống, nắm lấy thân ly, tay đưa ly về phía cô, để cô dễ dàng cầm.
"Cảm ơn..."
Anh vừa định nói không cần cảm ơn, liền thấy Túc Hà đang ùng ục uống từng ngụm nước, như thể đã khát từ rất lâu.
Ly nước rất nhanh đã thấy đáy, cô chậm rãi thở ra một hơi, giống như như trút được gánh nặng, cuối cùng ở trong sa mạc tìm được ốc đảo, hoàn thành nhiệm vụ uống nước của mình.
Cà phê của anh cũng vừa mới pha xong, còn có chút nóng, "Còn muốn uống thêm nước nữa không, hay là muốn uống cà phê?"
"Cà phê!"

"Americano được chứ?"
"Được."
Túc Hà đứng bên cạnh nhìn anh pha cà phê, các bước thao tác của anh rất thuần thục, sau khi lấy bột cà phê ép bột, tiếp theo chiết xuất.
Tay anh quá mức đẹp mắt, Túc Hà không còn chú ý đến cà phê rốt cuộc pha như thế nào, chỉ lo nhìn ngón tay thon dài của anh.
Cô cũng có chút cuồng tay đẹp, ngón tay của Biên Húc, khớp xương rõ ràng, nổi rõ gân xanh, ngay cả làn da cũng trắng như vậy, thật sự là...!đẹp quá mức rồi.

Chap mới l????ô???? có tại ~ t????ùmt???? ????yệ????.???????? ~
Đợi đến khi anh đưa cà phê tới, cô vẫn còn một chút mơ hồ, phản ứng lại, mới vội vàng vàng muốn trực tiếp đưa tay đón, bị anh tránh qua, "Nóng lắm, đừng bưng đừng trực tiếp như vậy, đến tủ lạnh lấy ít đá đi."
"Hả...!à được."
Tủ lạnh cũng có máy làm đá và xả đá, nhưng Túc Hà căn bản chưa từng dùng qua, không dám tùy tiện ấn.
Cô quay đầu lại nhìn Biên Húc, muốn nhờ giúp đỡ.
Biên Húc nhận được ánh mắt của cô, cầm một ly rỗng, tựa vào dưới miệng xả đá, ngón tay ấn nút một cái, chờ viên đá rơi xuống.
Khoảng cách giữa hai người họ quá gần, cánh tay Túc Hà đều có thể trực tiếp đụng phải cánh tay anh.
Cô di chuyển một bước nhỏ sang một bên, giữ khoảng cách với anh.
Anh lấy cốc chứa đầy đá, nói với Túc Hà: "Muốn lạnh hay ấm?"
"Ấm, được không?"
"Được."
Cầm cà phê ở nhiệt độ vừa phải, Túc Hà đột nhiên cảm thấy Biên Húc hình như cũng không khó ở chung như vậy, tuy rằng hơi ít nói, nhưng so với khối băng bốc hơi lạnh kia vẫn tốt hơn một chút.

Cửa phòng bị kéo ra, Mạnh Vũ Trạch đầu tóc rối bời, mặc quần ngủ, trần trụi từ trong phòng đi ra.
Đường cong tinh tráng rõ ràng của anh trực tiếp đập vào tầm mắt của Túc Hà, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Mạnh Vũ Trạch vừa tỉnh, mắt ngủ mông lung đi ra tìm nước uống, bình thường trong nhà chỉ có anh và Biên Húc, anh chỉ đi ra rót một ly nước cũng không cần cố ý mặc quần áo vào, chỉ là anh ngủ còn mơ màng, quên mất trong nhà có Túc Hà, tầm mắt va chạm, anh nhanh chóng che ngực lại, lập tức xoay người lui về phòng.
Chân trái đạp chân phải, nhanh chóng đóng cửa lại.
Túc Hà vốn xấu hổ bị anh làm như vậy, ngược lại có chút buồn cười, cô cũng không phải chưa từng thấy qua nam sinh để ngực trần, nhưng ngược lại lần đầu tiên thấy được người bị nhìn thấy còn thẹn thùng hơn người nhìn thấy.
Mạnh Vũ Trạch bị hai người ngoài cửa hoảng sợ, thân thể so với đại não thành thật phản ứng trước, hệ thống ngôn ngữ cũng thất bại, tiện tay tìm một cái áo ngắn tay mặc vào, mới mở cửa đi ra ngoài lần nữa.
"Chào buổi sáng nha."
Biên Húc nhìn anh một cái, thuận tay cầm lấy ly của anh rót cho anh ta một ly nước.
Túc Hà ngược lại trả lời, "Chào buổi sáng."
"À ừm...!thật ngại quá, quên mất cô đang ở đây..." Anh cảm thấy dù xấu hổ đến đâu, vẫn phải giải thích, bằng không bạn cùng phòng mới hiểu lầm anh có chứng phô trương* thì phải làm sao bây giờ, anh bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
*chứng thích bại lộ bộ phận sinh dục trước mặt người khác.
"Hả...!không có việc gì không có việc gì." Túc Hà cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ hy vọng nhanh chóng lật bài.

Mạnh Vũ Trạch nhận lấy ly nước, giọng nói vẫn lười biếng, "Đúng rồi, khi nào chúng ta đi siêu thị?" Vừa dứt lời, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Biên Húc, giống như anh ta là người đứng đầu một nhà, hai người họ tuân theo quyết định là được.
Biên Húc thong thả ung dung buông cà phê trong tay xuống, có thể thấy hai người bạn cùng phòng của anh đều không có chính kiến, nghĩ đến giờ mở cửa của siêu thị trung tâm thành phố, nói một câu: "Mười giờ đi."
"Được."
"Đã biết."
Lúc này ngược lại lại có chính kiến, thần giao cách cảm.
——– ≪ °° ≫ ——–
Mạnh Vũ Trạch sáng nay mở cửa thấy hai người trong phòng khách, vốn định nói: "Ôi chao, tôi đi đây." Nhưng tác giả suy nghĩ lại, mùi nặng quá nặng, không cho anh ta nói.
Còn muốn hỏi mọi người một chút nữa ạ, muốn ai ăn thịt trước, hay là tiến thẳng Oreo luôn, có thể quá cuồng dã không đây? Mình cũng chưa hình dung được, muốn nghe ý kiến của mọi người!
Editor: Hiểu oreo không:))), chưa hiểu tui giải thích cho, oreo gồm hai miếng bánh quy kẹp lớp kem ở giữa, rồi đó hiểu chưa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương