Giới Giải Trítrọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn
-
Chương 5
Lúc nhìn thấy Lý Triết Thiên, Sở Ngôn hơi sửng sờ nhưng cũng không nói gì.Sau đó y mới nghe được từ chỗ nhân viên đoàn phim, Lý Triết Thiên biết mình không nhận được vai nam thứ thì rất giận, muốn tìm đạo diễn yêu cầu đổi người.
Thế nhưng ai nói trên đời này chỉ có một mình Lý Triết Thiên hắn là được đi cửa sau? Dưới sự áp bức của Thiên Thịnh, đạo diễn Vương tuyệt đối không dám thay thế Sở Ngôn.Nhìn thấy tình huống như vậy, Lý Triết Thiên liền lui một bước lựa chọn nhân vật nam chính.Kỳ thực chuyện này cũng phù hợp với dự định của đạo diễn Vương, gần đây tên tuổi của Lý Triết Thiên không tệ lắm, bộ dạng lại tốt, diễn xuất cũng tạm được, sắm vai nam chính là dư dả.Bất quá Lý Triết Thiên lại không vui, đầu năm nay ai dám nói nam chính nhất định sẽ có cảm giác tồn tại hơn so với nam thứ?Ai không biết, có nhiều ít vain am chính bởi vì vấn đề thiết lập tính cách bị nam thứ hung hăng dẫm dưới chân?Đương nhiên, Lý Triết Thiên chắc chắn sẽ không cho rằng diễn xuất của mình không bằng Sở Ngôn, nếu như sau khi bộ phim phát sóng, danh tiếng của hắn không bằng Sở Ngôn, vậy nhất định là vì vai nam chính quá mức phổ thông, mà nam thứ lại có thiết đặt hút fan!Bởi vậy, từ khi Sở Ngôn chính thức gia nhập đoàn làm phim, giá trị cừu hận trong lòng Lý Triết Thiên không ngừng gia tăng nhảy vọt, chỉ kém trực tiếp ngáng chân Sở Ngôn làm khó dễ.Đối với những vấn đề này, Sở Ngôn cũng không quá để trong lòng.
Ngày đầu tiên y gia nhập đoàn phim phải định ra tạo hình, ngày thứ hai liền chính thức bắt đầu quay chụp.
Trong khoảng thời gian này, cũng không biết là Chu Hòa Huy quá nhàn nhã thích đi dạo chơi hay là đã không để ý những nghệ sỹ khác trong tay, đối phương vẫn chuyên môn theo sát công tác của Sở Ngôn, trực tiếp lưu lại trong đoàn phim.Vào ngày thứ ba từ khi gia nhập, Sở Ngôn cuối cùng cũng có màn diễn tay đôi với Lý Triết Thiên.Đây là lần đầu tiên gặp mặt của nam chính Niếp Chinh và nam thứ Chử Thần.Nhân vật chính Niếp Chinh của 《Huyết chiến》ban đầu chỉ là một binh lính xuất thân bình phàm, giữa lúc quốc gia nguy nan anh ta tự nhiên sẽ đứng ra gánh vác, gia nhập vào quân đội của nam phụ Chử Tùng, từng bước từng bước đi lên trở thành tướng quân ưu tú của quốc gia.Lần đầu tiên cùng Chử Thần sơ ngộ, Niếp Chinh là vì một lần lập công được Chử Tùng đề bạt làm thân binh, khi đến Chử trạch lại gặp được vị nhị thiếu lêu lổng này.
Niếp Chinh làm người chính trực, lẫm liệt hiên ngang, tự nhiên không có ấn tượng tốt gì với Chử Thần, hai người chính là không đánh không quen biết.Vì vậy lúc này trên sân chính là đang phát sinh một bộ tình huống, ‘Ác thiếu vô lại ức hiếp binh sỹ trẻ tuổi’.《Huyết chiến 》 là một bộ phim lấy bối cảnh tinh tế, trang phục trong phim đều là bộ dạng thường gặp ở thế giới này.
Mà giờ khắc hiện tại, Sở Ngôn mặc một bộ quân trang thẳng thớm oai phong, dáng người đĩnh bạt, dung mạo tuấn lãng, hai chân vắt lên nhau ngồi trong bóng râm ăn trái cây, vui vẻ hài lòng nhìn người thanh niên đang đứng giữa sân.Đây hoàn toàn là phương thức lên sàn của nhân vật phản diện mà!Dưới mặt trời gay gắt, Lý Triết Thiên hai tay giơ cao một cái hộp nhỏ hình chữ nhật màu đen, màn ảnh trên hộp hiện lên chữ số biểu thị “200kg”.
Cái hộp này là dùng công nghệ cao rèn đúc, dựa theo cài đặt của người sử dụng mà có thể tùy ý biến hóa trọng lượng, hạn mức cao nhất là 1000kg.Đương nhiên, cái trên tay Lý Triết Thiên chỉ là đạo cụ, cho dù con số biểu hiện ra bao nhiêu, trọng lượng thực sự tuyệt đối không vượt hơn 0.5kg.Có thể nhận được vai nam chính, Lý Triết Thiên vẫn là có chút tài năng, đương lúc Sở Ngôn lại cho một quả nho vào miệng thích ý nghiền ngẫm hương vị thì sắc mặt của hắn đã đổi thành màu gan heo, phảng phất vô cùng tức giận nhưng vẫn ẩn nhẫn không phát tác.Đối với yêu cầu diễn xuất của thế giới này mà nói, Lý Triết Thiên cũng coi như qua cửa, chỉ là nhìn thấy hình ảnh trước mặt, thần sắc Sở Ngôn vẫn rất tự nhiên diễn đạt thiết lập ác thiếu ngông cuồng của mình, thần sắc bình tĩnh không hề hiện lên chút biểu dương khen ngợi nào.Sự phẫn nộ và dốc sức Lý Triết Thiên biểu hiện thật ra cũng không sai, chỉ là hắn không nhớ một việc, Niếp Chinh hiện tại tay đã nâng 200kg suốt nửa giờ, còn có thể tinh thần sung túc trừng mắt liếc nhìn người như vậy sao? Nhìn xem, sức chịu đựng như vậy còn không đi tham gia Thế vận hội làm vẻ vang cho đất nước, quả thực lãng phí tài nguyên quốc gia mà!Quả nhiên, màn diễn này vừa bắt đầu được ba mươi giây đã bị đạo diễn Vương hô cắt.Lý Triết Thiên bị gọi qua chỉ đạo một chút, mà Sở Ngôn lại đi dặm trang điểm, đồng thời còn vui vẻ trò chuyện trêu đùa cùng nữ nhân viên trang điểm của mình, trợ lý tổ đạo cụ cũng cười hì hì đưa một chai nước qua, gương mặt đỏ bừng.Lý Triết Thiên: “…”Mẹ nó! Ông đây đứng phơi nắng trưa, thằng nhãi kia lại đi đùa giỡn con gái, nhàn nhã ăn trái cây, thuận tiện còn muốn xem chuyện chê cười của ông?!Lần quay thứ hai, màn diễn thuận lợi tiến hành đến ‘Niếp Chinh tức giận phản kháng, ném vật nặng đến trước mặt Chử Thần, lý lẽ hùng hồn trách cứ ác thiếu’.Chiều cao của Lý Triết Thiên và Sở Ngôn tương đương nhau, đoàn phim vì muốn thể hiện hình tượng của nam chính mà đặc biệt để Lý Triết Thiên mang miếng độn giày, như vậy có thể áp bức Sở Ngôn một chút, tăng lên vài phần khí thế.Vì vậy, giờ khắc này, binh sỹ trẻ tuổi bị hiếp đáp đến đỏ mặt, hai mắt trợn tròn căm tức nhìn ác thiếu lông bông trước mặt, thần sắc ngưng trọng trách cứ: “Nhị thiếu, tôi là binh sỹ của Chử tướng quân chữ không phải của cậu.
Nếu cậu muốn khi dễ ai cũng là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của Chử tướng quân, không cần nghe theo cậu!”Bản lĩnh đọc thoại của Lý Triết Thiên không tệ lắm, đạo diễn Vương nhìn màn ảnh giả lập hài lòng gật đầu.
Thế nhưng khi nhìn về phía Sở Ngôn ông lại mãnh liệt sửng sốt, cũng không có cách nào che giấu ánh mắt kinh diễm của mình.Chỉ thấy trong mười mấy màn ảnh giả lập trước mặt, vô luận là từ góc độ nào, tư thái ương ngạnh kiệt ngạo của thiếu niên đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Cằm hơi hất lên, ánh mắt coi thường liếc xéo, bên môi gợn lên tia cười nhạt, tuy rằng thần sắc bất chính nhưng sống lưng lại trạm đến thẳng tắp!Phảng phất là một ác thiếu quân nhị đại hoành hành ngang ngược thực sự đã xuất hiện trước mặt mọi người!Thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp có gia thế đủ để khinh người, từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù cha mẹ mất sớm nhưng người anh cả của cậu cũng không để cậu chịu chút thiệt thòi nào.
Cậu chính là kẻ có tư cách để ngạo mạn nhất cả tinh hệ này, bởi vì cậu là Chử Thần!Đối mặt với sự trách cứ của một vị binh sỹ, phản ứng của Chử Thần sẽ là thế nào?Kịch bản AI biểu thị, Chử Thần vẻ mặt khinh bỉ liếc Niếp Chinh một vòng từ trên xuống dưới, sau đó trào phúng vị lính quèn này quả là suy nghĩ viễn vông, câu nói đầu tiên của cậu chính là muốn đối phương triệt để cút đi.Thế nhưng, tất cả mọi người lại kinh ngạc nhìn thấy, màn biểu diễn của thiếu niên tuyệt đối là bất đồng với kịch bản AI!Đôi mắt phượng hẹp dài bén nhọn nhấc lên nhìn thẳng vào vị binh lính trẻ chính nghĩa trước mặt, gương mặt tinh xảo trắng nõn không có chút biểu tình xao động nào, cứ thế nhìn đủ mười giây đồng hồ rồi thiếu niên chợt gợi lên khóe miệng cười lạnh, làn môi khẽ nhếch thốt ra vài tiếng: “Hóa ra anh muốn chết đến như vậy, tôi liền thành toàn anh, có được không?”Chỉ thay đổi một động tác, nhất thời khiến cho hình tượng của ác thiếu quân nhị đại lập tức càng thêm lập thể!Nếu như nói, trong kịch bản AI Chử Thần là một công tử lông bông ác liệt khoa trương, ở trước mặt của Niếp Chinh chỉ có thể cáo mượn oai hùm, hoàn toàn không có bãn lĩnh lay động vị quân nhân trẻ tuổi kia.
Như vậy hiện tại, Chử Thần thực sự đã trở thành một vị thiên chi kiêu tử rực rỡ như ánh mặt trời.Mọi người có thể nói cậu ngang bướng không biết hối cải, có thể nói cậu ngạo mạn vô lễ, thế nhưng chẳng ai có thể phủ nhận, cậu chính là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ hiện tại của quốc gia.
Cậu không muốn dấn thân vào quân đội, thế nhưng tài trí và năng lực của cậu cho dù là ai cũng không thể che lấp!Đạo diễn Vương trố mắt nhìn tình cảnh trên màn hình, ông vừa định hô ‘Qua’ đã thấy Chử Thần trong màn ảnh lần nữa làm ra cử động!Ý cười giễu cợt bên môi của cậu dần thu lại, đôi mắt sâu thẳm, thần tình có chút khó thể miêu tả bước đến gần binh lính trẻ, thấp giọng nói một câu: “Biết hai chữ Chử Thần này viết như thế nào sao?”Loại tình huống đột phát này khiến Lý Triết Thiên thoáng hơi sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, thế nhưng hắn vừa cúi đầu đã nhìn thấy ánh mắt cứng cỏi cay độc của thiếu niên, không hiểu vì sao bất chợt rùng mình, theo bản năng lắc đầu, nói: “Không biết.”Chỉ thấy dưới ánh mặt trời rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên phảng phất đã cướp đi hết thảy ánh sáng, cậu đường hoàng tùy tiện đứng trước mặt binh lính, sợi tóc màu đen nhẹ nhàng phiêu động trong gió, một thân quân trang vững chãi như núi.Trong giọng nói của cậu đầy ắp sự ngông cuồng của tuổi trẻ, lại mang theo nét ương ngạnh của quân nhị đại.Cậu nói ——“Chử của Chử gia, Thần của tinh thần (sao trời)““Anh lính trẻ, trước khi ngươi bị đuổi khỏi Chử phủ, ta cho phép anh biết tên ta.”“Ta là Chử Thần.”…Suốt mười phút sau khi màn diễn này kết thúc, sắc mặt của Lý Triết Thiên vẫn đen kịt ngồi trong phòng nghỉ của mình, cúi đầu không nói lời nào.
Người đại diện của hắn đã rời đi từ ngày thứ hai sau khi khởi động máy chỉ lưu lại một trợ lý chiếu cố sinh hoạt hằng ngày, mà trợ lý nào dám trêu chọc cậu chủ hôm nay đang chìm trong lửa giận, chỉ có thể cứng ngắc đứng ở một bên.Lý Triết Thiên sở hữu một gian phòng riêng là chuyện đương nhiên, mà Sở Ngôn lại không có đãi ngộ tốt đến như vậy.
Thiên Thịnh ở một phương diện cực lực vì y tranh thủ tài nguyên, thế nhưng ở một số phương diện khác lại có chút ý tứ chèn ép không quá giải thích được, giống như căn bản chính là không muốn nâng y.Sở Ngôn cũng giống như rất nhiều diễn viên phụ khác, chỉ có thể nghỉ ngơi trong phòng tập thể của đoàn phim.
Chu Hòa Huy lật xem kịch bản AI mình chuẩn bị cho Sở Ngôn, cẩn thận nhìn xem tình cảnh Chử Thần ra mắt hồi lâu, chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu vì sao không diễn theo kịch bản tôi đưa?”Lúc này Sở Ngôn cũng đang xem kịch bản, chuẩn bị cho màn diễn tiếp theo, nghe vậy liền kinh ngạc quay đầu: “Em chính là diễn theo kịch bản anh đưa mà, anh Chu, đạo diễn Vương cũng nói em biểu hiện rất tốt.”Một vai cực phụ đang ngồi bên cạnh nghe vậy: “…”Nào chỉ là rất tốt chứ! Vừa rồi khi cảnh quay kết thúc đạo diễn Vương đã cao hứng đến mức ngay cả lông mi cũng sắp khiêu vũ rồi có được không!Nghe thiếu niên nói vậy, gương mặt Chu Hòa Huy đủ mọi màu sắc, sau một lúc lâu mới nói: “Trong kịch bản AI tôi chế tác cho cậu, Chử Thần hẳn là coi thường Niếp Chinh, vì vậy cậu ta sẽ không quan tâm đến đối phương, càng sẽ không dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Niếp Chinh, hiển nhiên cũng sẽ không trịnh trọng báo tên mình ra như thế.
Cậu không diễn theo kịch bản tôi đưa.”Sở Ngôn nghe xong lời này, gương mặt để lộ nụ cười, nói: “Chỉ là anh Chu, ai nói em diễn theo kịch bản AI anh đưa? Em chính là diễn theo kịch bản văn tự mà anh gửi sau đó.”Chu Hòa Huy: “…”Trước hết tạm thời bỏ qua tâm tình buồn bực không thôi của Chu Hòa Huy, anh ta từng nâng một Ảnh hậu, ba diễn viên hạng nhất, thế nhưng vẫn là lần đầu tiên đụng phải người diễn theo kịch bản văn tự! Cho dù là vị Ảnh hậu kia cũng chỉ là nhìn lướt qua kịch bản văn tự, chủ yếu lấy tham khảo kịch bản AI làm chính.Chu Hòa Huy bỗng nhiên nghĩ đến: “Cậu chẳng lẽ chưa từng xem qua kịch bản AI tôi gửi?!”Lời này vừa ra, nụ cười bên môi Sở Ngôn hơi cứng, hời hợt nói: “Em có xem.”Chu Hòa Huy: “… Xem qua nhiều ít?”Sở Ngôn suy một lát, nói: “Có lẽ là một hai lần?”Chu Hòa Huy: “…”Mẹ nó, cái này cũng gọi là xem?!Nếu không phải màn diễn trước đó của Sở Ngôn quả thực quá mức xuất sắc, khiến Chu Hòa Huy cũng nhịn không được động dung, hiện tại anh ta nhất định đã lập tức phất tay áo rời đi, không bao giờ muốn quản vị diễn viện không theo chính đạo, một mình phản nghịch này nữa!Việc Chu Hòa Huy sắc mặt đại biến tự nhiên cũng bị Sở Ngôn xem vào mắt, thế nhưng cậu chỉ dùng ánh mắt sâu xa nhìn qua, không hề lên tiếng biện giải.
Theo cái nhìn của những người trong giới giải trí ở nơi này, kịch bản AI chính là thánh kinh của diễn viên, suy nghĩ của Chu Hòa Huy cho rằng y không chịu ngoan ngoãn chuẩn bị kịch bản cũng là có lý do.Thế nhưng, chân lý vẫn thường được nắm giữ trong tay của số ít, sự thực thắng hùng biện.Đợi đến khi y đã dẫm lên đỉnh của giới giải trí, đến khi thực lực và địa vị của y có thể khiến mọi người câm miệng, lúc đó người của thế giới này cũng sẽ biết, trí thông minh nhân tạo vì vậy không thể thay thế được nhân loại, chỉ có nhân loại mới có thể chân chính lý giải tình cảm.Sau cảnh này, những màn đối diễn của Sở Ngôn và Lý Triết Thiên cũng dần nhiều hơn.
Người ngoài có thể không phát hiện được, thế nhưng Sở Ngôn lại rõ ràng cảm giác thấy Lý Triết Thiên đang có loại ý tứ muốn chèn ép mình, lúc diễn xuất cũng có thái độ muốn chiếm sự nổi trội.Loại hành vi lấy trứng chọi đã này, thực sự quá đáng thương!Mỗi khi tên xui xẻo Lý Triết Thiên cho rằng mình có thể dùng diễn xuất lợi tót vời của mình ép cho Sở Ngôn không thể đối diễn, kết quả kẻ bị hô cắt tuyệt đối là chính hắn ta, mà người khiến đạo diễn Vương không thể nhẫn nhịn lên tiếng mắng chửi cũng vẫn luôn là Lý Triết Thiên!Bối cảnh và thiết bị quay chụp của nghìn năm sau đã hiện đại hơn rất nhiều, tốc độ quay phim cũng nhờ thế được tăng mạnh, đại khái chỉ qua hơn một tháng《Huyết chiến 》đã hoàn thành hơn phân nửa, kết cục cũng đã quay hoàn thiện, chỉ cần bổ sung một ít màn ảnh.Đoàn phim đổi sang một nơi khác tiếp tục quay chụp, đợi thêm hai ngày, rốt cục cũng quay được màn diễn kinh điển nhất của nam chính và nam thứ.Lý Triết Thiên từ sớm đã rời giường đi đến phòng nghỉ của mình, phi thường cẩn thận nghiên cứu kịch bản AI, thậm chí còn lấy kịch bản gốc ra nghiên cứu, ý định phải hung hăng đè ép tên diễn viên mới không biết trời cao đất rộng kia.Mà ở một nơi khác, Sở Ngôn lại ngồi lẫn giữa nhóm nhân viên công tác, đem quyển tiểu thuyết《Huyết chiến》dày nặng nhẹ nhàng khép lại.Màn diễn hôm nay chính là ‘Chử Tùng tử trận, Chử Thần tính tình đại biến’.Từ hôm nay trở đi, Chử Thần đã không bao giờ còn là Chử gia nhị thiếu cà lơ phất phơ, hung hăng càng quấy nữa.
Chử gia đã vì đất nước vào sinh ra tử, đẫm máu chiến trường bao nhiêu lần, từ thế hệ già nhất đến thế hệ trẻ nhất, rốt cuộc chỉ còn lại một mình Chử Thần.Từ nay về sau, cậu phải gánh vác trách nhiệm trung tâm báo quốc của Chử gia, trở thành trụ cột của cái nhà này.『Giữa huyết lệ, mọi người cuối cùng cũng sẽ trở thành con tốt của vận mệnh.
Cậu đã trưởng thành trong máu tươi của từng thế hệ, từng thế hệ liệt sỹ nhà họ Chử, cậu đã đứng dậy từ tin dữ Chử Tùng hài cốt vô tồn.
Đương khi tòa trạch viện rộng rãi to lớn này chỉ còn một mình cậu, tuy rằng cả người cậu đều là vết thương nhưng cũng không hề nhỏ xuống một giọt lệ nàu.
Cậu đứng dậy, cầm lấy ngọn cờ của gia tộc.“Ta là Chử Thần, Chử của Chử gia, thần của tinh thần!” 』.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook