Rõ ràng chỉ là những mô hình đồ chơi nho nhỏ, nhưng cả căn phòng lại mang đến cho người ta cảm giác rất ấm áp, cũng không làm người ta cảm thấy lạnh lùng nghiêm nghị như ở khu biệt thự của Tần Hoán Sâm.
Thì ra thời niên thiếu của tên này cũng không khác gì so với người bình thường.
Đang âm thầm cười nhạo Tần Boss bình thường lại thích giả vờ lạnh lùng, không ngờ vừa quay đầu lại đã bị người nào đó ôm lấy hôn lên.
Tô Vũ Thần sửng sốt một chút, sau đó liền nhiệt tình đáp lại. Chỉ khi dựa vào nhau gần hơn một chút, sâu sắc hòa hợp với nhau, mới có thể mang đến cảm giác an toàn cho cả hai người.
Thân người bị đẩy về phía sau, sau đó ngã lên giường lớn mềm mại.
Thậm chí còn chưa kịp cởi áo ngoài, chỉ vừa cởi quần được một nửa thì hai người đã bắt đầu điên cuồng vận động.
Sự thô bạo và kịch liệt nguyên thủy, những áp lực và mệt mỏi mà hai người phải chịu đựng đều được giải thoát ra bên ngoài trong lần buông thả này.
Lần thứ hai Tô Vũ Thần mở mắt là do bị đói đến tỉnh ngủ, ánh sáng mặt trời ngày đông ấm áp chiếu lên người cậu trai không muốn thức dậy.
Tuy rằng người cậu có chút cảm giác đau nhức nhưng lại rất nhẹ nhàng khoan khoái, bộ vị nơi tư mật nào đó chắc cũng đã được thoa thuốc, Tô Vũ Thần híp mắt đưa tay che mặt, xuyên qua khe hở nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng ở bên giường.
“Dậy đi, ăn một ít rồi ngủ tiếp, cả ngày hôm qua em chỉ ăn một quả táo, nếu tiếp tục như vậy sẽ phá hư dạ dày đó.”
“Từ khi nào anh đã thành mẹ của em rồi?” Giọng nói khàn khàn của Tô Vũ Thần miễn cưỡng vang lên, sau đó dưới sự phục vụ của Tần Hoán Sâm mà đánh răng rửa mặt.
Vẻ mặt Tần Hoán Sâm đầy bất đắc dĩ, “Anh là người đàn ông của em.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ của Tô Vũ Thần, “Hay là em còn muốn tiếp tục?”
“Được thôi.” Tô Vũ Thần quay đầu liếc xéo người nào đó đang leo lên giường ôm mình vào lòng, ngón tay xoa xoa mặt anh, nhẹ nhàng sờ sờ.
Khuôn mặt lún phún râu khiến cậu có chút cảm giác đau đớn, vừa ấm áp lại thoải mái, là người thật không tệ.
Tần Hoán Sâm lại càng bất đắc dĩ, nếu tiếp tục nữa thì thân thể bảo bối sẽ không chịu nổi.
Đưa tay nhéo nhéo mũi cậu, Tần Hoán Sâm dịu dàng nói: “Em đó, chính là biết rằng anh sẽ không nỡ.”
Tô Vũ Thần cong cong khóe môi, nuốt xuống muỗng cháo anh đưa tới bên miệng, trên mặt vô thức lộ ra vẻ đắc ý.
Cậu nghĩ, có lẽ người đàn ông này chính là nguyên nhân để cậu trọng sinh.
Ăn xong một bát cháo loãng, mí mắt Tô Vũ Thần mới hoàn toàn mở lên. Thấy Tần Hoán Sâm đi ra ngoài bỏ mâm thức ăn rồi rửa tay, ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc áo ngủ trên người anh, sau đó một trận cười không nhịn được vang lên.
Tần Hoán Sâm đen mặt bước về phía giường, vừa định leo lên liền bị Tô Vũ Thần gọi lại.
“Khoan đã, quay một vòng cho đại gia ta xem nào!”
“Đừng nghịch.” Tần Hoán Sâm vươn tay muốn sờ đầu Tô Vũ Thần, Tô Vũ Thần lại nghiêng người né tránh.
“Có quay hay không?” Tô Vũ Thần không khỏi cao giọng hỏi.
Tần Hoán Sâm giật giật khóe miệng, “Không quay thì sao?”
Tô Vũ Thần siết chặt góc chăn, “Không quay thì đừng mong bước lên giường của em!”
Hai người nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là Tần Hoán Sâm chịu thua.
Áo ngủ khủng long chibi màu xanh đậm pha với màu vàng nhạt khiến cả người anh trở nên đặc biệt vô hại, Tô Vũ Thần cười híp mắt nhìn cái đuôi màu xanh phía sau lưng anh, thậm chí còn bảo Tần Hoán Sâm đứng ở bên giường quay người lại cho cậu nhéo một cái.
“Áo ngủ này rất đáng yêu.”
“Đây là áo ngủ lúc trước của anh, đều do mẹ anh mua, anh không muốn mặc cũng không được.” Tần Hoán Sâm vừa nói vừa leo lên giường ôm bảo bối của mình vào lòng, bảo bối tinh nghịch như vậy quả thật chính là điều mê hoặc anh ôm chặt cậu không buông.
“Vậy áo trên người em mặc cũng do mẹ anh mua à?” Tô Vũ Thần đã sớm phát hiện áo ngủ chim cánh cụt màu vàng trên người mình, chất vải mềm mại rất thoải mái.
“Ừa.” Tần Hoán Sâm nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Nếu mẹ anh biết áo ngủ mình mua cho con trai bị một người đàn ông khác mặc, hơn nữa người này còn mới vừa lăn giường cùng con trai bà ấy thì thế nào?” Tô Vũ Thần chớp đôi mắt to tròn dáng vẻ chờ đợi câu trả lời.
“Bảo bối.” Tần Hoán Sâm ôm chặt người trong lòng mình, “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Sau khi nói xong thấy ánh mắt Tô Vũ Thần vẫn không chút thay đổi, liền nói thêm một câu: “Ai cũng không quan trọng bằng em.”
Tuy rằng không biết là thật hay giả, nhưng nghe vào tay cũng thấy không tệ, chả trách người người đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt mà.
“Cha mẹ anh đã sớm ly hôn, lúc trước anh vẫn đi theo mẹ sinh sống ở nước ngoài, cha anh không có lòng nào chống đỡ sự nghiệp của tập đoàn Tần thị nên trước khi mất ông nội mới gọi anh trở về.”
Tần Hoán Sâm vừa nói vừa nhéo nhéo ngón tay Tô Vũ Thần, “Mẹ anh cũng có cuộc sống của riêng mình, bà ở nước ngoài đã có một gia đình khác. Còn cha anh, anh cũng không biết ông ấy đang ở nơi nào trên thế giới này. Cho nên…”
Tần Hoán Sâm xoay đầu Tô Vũ Thần lại cẩn thận nhìn vào mắt cậu, “Anh chỉ có mình em, cũng chỉ em là người quan trọng nhất từ trước đến giờ vẫn luôn bầu bạn bên cạnh anh.”
Tô Vũ Thần không nhịn được cong cong khóe môi, đưa tay ra nắm lấy cằm Tần Hoán Sâm, nhẹ giọng nói: “Thật ra, anh đã sớm trở thành người quan trọng nhất của em.”
Nếu không có sự xuất hiện của anh, em cũng không biết một người trong lòng chỉ có hận thù như mình sẽ biến thành bộ dáng gì.
Sự tình phát triển đến ngày thứ hai thì Giải trí Bắc Độ liền tung ra một đoạn video, so với video lúc trước càng rõ ràng hơn, hai người đàn ông trong video tuy rằng nhìn xa rất giống Tô Vũ Thần và Tần Hoán Sâm, nhưng nhìn gần vẫn có chút khác biệt.
Vào lúc này trên diễn đàn Thiên Á xuất hiện một luồng ý kiến mắng Tô Vũ Thần lợi dụng scandal để nổi tiếng, những lý do chắc như đinh đóng cột kia khiến nhiều người không khỏi tin tưởng tin đồn này. Dù sao <Đế quốc phong vân truyền> đã sắp phát sóng, hơn nữa Liên hoan phim Trung Quốc cũng sắp diễn ra, Tô Vũ Thần muốn dùng loại phương pháp này để nâng cao độ hot của mình cũng là chuyện bình thường.
Tất nhiên trong số những người này có bao nhiêu người là thủy quân được thuê thì dân chúng cũng không biết, bởi vì một sự kiện lớn xảy ra sau đó đã lập tức dời đi lực chú ý của mọi người — Ngôi sao nữ đang hot Lý Hân Hân bị thương trong lúc quay phim, phần lớn khuôn mặt cùng thân thể bị bỏng, có nguy cơ bị hủy dung!
Tô Vũ Thần nhìn thấy tin tức này vào lúc cậu đang ở trong phòng làm việc của Dụ Việt thu âm ca khúc mới, thầy Dụ muốn thừa dịp mọi người đang ấn tượng với nhạc phim của <Đế quốc phong vân truyền> mà tung ra một album mới.
Mấy ông lão này thậm chí còn tự tin hơn so với Tô Vũ Thần, ngoại trừ ba ca khúc do Dụ Việt sáng tác, Lưu Thiên cũng viết một bài, còn lại bốn bài hát thì được chọn trong số những ca khúc mà Hy đang dự định phát hành.
Album đi theo hướng cổ phong, sau khi ở một cái cung đình nào đó sáng tác ra một ca khúc cổ phong cực kỳ nổi tiếng, Dụ Việt liền muốn phát hành một album như vậy, vừa đúng lúc Tô Vũ Thần đến tìm ông ta.
Tin tức trên mạng đang sôi sục, có người nói Lý Hân Hân bị thương nặng phải đưa đi cấp cứu, có người nói khuôn mặt của cô ta đã bị hủy dung, Tô Vũ Thần cau mày gọi điện thoại cho Tần Hoán Sâm.
Lúc đó anh ấy đã nói với cậu đừng lo lắng, anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, tuyệt đối không ảnh hưởng đến sự phát triển của cậu trong giới giải trí.
Tốc độ này cũng rất nhanh, hơn nữa lựa chọn biện pháp cũng rất khéo, thế nhưng sao lại chọn Lý Hân Hân chứ?
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, giọng nói trầm thấp của Tần Hoán Sâm vang lên bên tai Tô Vũ Thần.
“Bảo bối em nhìn thấy tin tức rồi à?” Trong giọng nói mang theo vẻ sung sướng không thể che giấu.
“Chuyện này là do Lý Hân Hân làm?” Tô Vũ Thần không chút khách khí vào thẳng trọng tâm.
“Bảo bối thật thông minh.” Tần Hoán Sâm thở dài một cái, trong giọng nói mang theo chút áy náy, “Nói đến chuyện này cũng là do anh liên lụy em.”
“Đều là nợ đào hoa của anh!” Tô Vũ Thần ra sức nhấn mạnh.
Trong giới giải trí, chuyện người người giẫm đạp lên nhau là rất bình thường, dù sao địa vị cao như vậy cũng chẳng có mấy người, có người xuống mới có thể có người đi lên.
Kiếp trước Tô Vũ Thần đã nhìn thấy quá nhiều, lúc cậu chết Lý Hân Hân kia thậm chí đã trở thành nữ diễn viên quyền lực nhất Trung Quốc, không ngờ bây giờ lại ngã xuống ngay lúc này.
Người này muốn tự mình tìm đường chết thì cũng không còn cách nào.
Nhưng nếu là Lý Hân Hân và Tần Hoán Sâm kiếp trước thì sao? Nếu không có sự chắn đường của cậu, bọn họ sẽ ra sao?
Thật muốn hỏi thử một lần, có thể cho dù hỏi cũng không nhận được câu trả lời, đơn giản là cậu cũng chưa từng nghe tin tức tổng tài HY đính hôn hay kết hôn.
“Bảo bối?” Tần Hoán Sâm cao giọng để thu hút lực chú ý của Tô Vũ Thần.
“Gì vậy?” Tô Vũ Thần tức giận hỏi lại.
“Những lời anh vừa nói em có nghe thấy không?” Tần Hoán Sâm cũng không biết làm thế nào.
“Không nghe.” Tô Vũ Thần trả lời thật hùng hồn, “Rốt cuộc Lý Hân Hân thế nào rồi?”
“Khuôn mặt hoàn toàn bị phá huỷ, trên người bỏng hai phần ba.” Trọng giọng nói bình thản của Tần Hoán Sâm không hề nghe ra tâm tình gì.
“Anh cũng thật tàn nhẫn.” Tô Vũ Thần nhìn ngón tay sạch sẽ của mình, nếu không phải Tần Hoán Sâm cứng rắn giành làm, chính cậu cũng là sẽ ra tay.
“Vốn dĩ muốn để cô ta hoàn toàn biến mất.” Tần Hoán Sâm nhẹ nhàng tiếp lời.
“Anh cam lòng sao?” Tô Vũ Thần lập tức hỏi ngược lại.
“Anh chỉ không nỡ rời bỏ bảo bối thôi.” Giọng nói kiên định của Tần Hoán Sâm khiến trong lòng Tô Vũ Thần an ổn hơn một chút.
“Em tắt máy đây, anh làm việc đi.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa cất điện thoại di động, có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.
Lông mày Tần Hoán Sâm không khỏi nhíu lại, bảo bối gần đây rất lạ, nhưng đau khổ nhất là mặc dù anh biết bảo bối có chỗ là lạ nhưng lại không biết rốt cục lạ ở chỗ nào.
Sao anh lại cảm thấy gần đây bảo bối rất lo lắng chứ? Tần Hoán Sâm sờ sờ cằm, chẳng lẽ mình đối với em ấy vẫn chưa đủ tốt sao?
Hay là bởi vì những chuyện Lý Hân Hân gây ra?
Lần này cô ta rõ ràng đã đạp lên ranh giới cuối cùng của mình, thậm chí Tần Hoán Sâm còn cảm thấy xử lý như vậy có hơi nhẹ tay. Nếu không phải anh đi sớm trước một bước, nếu tiếp tục để cô ta tung ra những bức ảnh còn kinh khủng hơn, vậy bảo bối thật sự nguy hiểm rồi.
Quả thật không thể xem thường phụ nữ mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương