“Đừng sợ mà.” Tô Vũ Thần bóp vào vị trí thất thốn (trái tim) của con rắn giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Thật ra loài sinh vật như rắn này chỉ là nhìn đáng sợ mà thôi, chỉ cần nắm vào thất thốn của nó thì không sợ bị thương nữa.”
Lúc đầu con rắn còn đang giãy dụa thân thể, một lúc sau đã dứt khoát nằm yên không nhúc nhích nữa.
“Nhìn đi, trạng thái bây giờ của nó là đang giả chết.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa buông tay, cầm khăn lông ướt ở bên cạnh lau lau ngón tay của mình, thật ra vẫn có chút chán ghét.
Cả trường quay nháy mắt im lặng, sau đó tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.
Tô Vũ Thần phất phất tay với vị trí ghế khán giả, nụ cười xán lạn hiện lên khuôn mặt của cậu.
Tổ phụ đề nhanh trí trong khoảnh khắc cậu cười gõ ra một dòng chữ to màu đen — Nụ cười của ác ma.
Ống kính chuyển tới trên mặt Bách Minh Ngạn, dù là ai cũng có thể hiểu được ám chỉ trong lời nói của Tô Vũ Thần.
Sắc mặt Bách Minh Ngạn vô cùng lúng túng, rồi lại phải cố nén suy nghĩ để trưng ra dáng vẻ rộng lượng, như vậy lại khiến gương mặt vặn vẹo của hắn càng xấu xí hơn.
Không lâu sau đạo cụ cho hình phạt cuối cùng được đưa lên, MC nữ bước đến mở cái nắp to ra, thấy bên trong chỉ là một miếng bánh Matcha nho nhỏ và một ly nước uống.
“Oa, xem ra ngày hôm nay vận may của anh Ngạn thật tốt đây.” MC nữ cười nói.
MC nam cũng nhảy vào góp vui, “Đúng vậy đúng vậy, mau nếm thử món ăn ngon mà tổ tiết mục của chúng ta đã dày công chuẩn bị đi.”
Bách Minh Ngạn thấy hai MC cười đến vui vẻ như vậy thì nhất định không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng dù gì cũng chỉ là một miếng bánh Matcha và thức uống mà thôi, Bách Minh Ngạn quyết định ăn thật tốc độ một phen, cũng xem như vớt vát chút mặt mũi cuối cùng cho mình.
Mở to miệng cầm phần bánh Matcha nhỏ toàn bộ nhét vào miệng mình, nhai hai lần, một giây sau, nước mắt theo đôi mắt vui sướng của Bách Minh Ngạn ào ào chảy xuống.
Trong xoang mũi tựa như sắp bị thiêu cháy, Bách Minh Ngạn không chút suy nghĩ vươn tay tóm lấy ly nước, toàn bộ đổ xuống.
“Phụt” một tiếng, một miệng nước lại bị hắn phun ra ngoài, há to miệng không ngừng hít hà, cả khuôn mặt đỏ như mông khỉ.
“A a a, ay á ay á (*).” Bách Minh Ngạn ngay cả nói cũng không rõ ràng.
(*) Cay quá cay quá :v
“Răng tốt?” Tô Vũ Thần vẻ mặt kỳ lạ nói tiếp, “Anh mở to miệng là muốn cho chúng tôi xem răng anh tốt cỡ nào sao?”
“Phụt ha ha ha…” Mc nữ không nhịn được mà phá lên cười trước, ôm bụng cười đến nỗi ngồi xổm trên mặt đất.
“Hẳn là anh ta muốn nói thật cay thật cay đúng không.” MC nam cuối cùng cũng tốt bụng phát hiện ra, món quà của Bách Minh cuối cùng cũng mang đến một chút tác dụng như vậy.
Vẫn là hai trợ lý của Bách Minh Ngạn chạy tới đưa cho hắn khăn giây và nước khoáng, toàn bộ chương trình lúc này mới kết thúc.
Trường quay lập tức trở nên ồn ào, nhân viên công tác một người cũng không ngăn cản, khán giả xông lên sân khấu vây Tô Vũ Thần vào giữa.
Tô Vũ Thần giật mình, mắt thấy liền duỗi tay tới cây bút và quyển sổ trước mặt, có chút trúc trắc ký tên của mình.
Loại cảm giác được vây quanh xin kí tên thế này là lần đầu tiên trong hai kiếp, khóe miệng Tô Vũ Thần hơi cong lên mặc cho những người hâm mộ chụp ảnh, mà nếu không có cái tay ngắt vào mông cậu kia thì lại càng hoàn mỹ hơn.
Sao bây giờ con gái đều hung hãn như vậy chứ TAT, Tô Vũ Thần ngừng động tác ký tên, cả người không vui.
“Thả cậu ấy ra!” Một giọng nam trầm thấp khó kiềm nén tức giận từ xa truyền đến.
Tô Vũ Thần quay đầu nhìn lại, ồ, Boss sao lại tới rồi?
Nhóm fans hâm mộ bị ánh mắt kích động của Tần Boss khiến cho cả người run lên một cái, vô thức chừa ra một con đường.
Tần Hoán Sâm mang theo khí thế lạnh lùng từ trước tới nay chưa từng có bước tới, đi thẳng đến trước mặt Tô Vũ Thần, bỗng nhiên duỗi hai tay ra ôm người vào lòng mình.
“Xin lỗi, lại khiến cậu bị tổn thương.”
Trong giọng điệu âm trầm của Tần Boss còn mang theo chút tự trách, lại có một loại thương tiếc rõ ràng.
Âm thanh “tách tách tách” điên cuồng vang lên, Hoa Văn đã sớm muốn ngăn chặn nhưng lại bị fans hâm mộ nhiệt tình đẩy qua một bên bất lực che mặt, đây là loại tiết tấu muốn công khai sao? Các người không thể chú ý ảnh hưởng một chút à?
Tô Vũ Thần (⊙o⊙)!
Khoan đã, mình bị tổn thương cái gì chứ? Tại sao mình lại không biết?
Tuy rằng cái ôm của Tần Boss vừa ấm áp lại thoải mái, lớn như vậy lại ôm nhau cũng không phải chuyện gì không đúng, nghĩ nghĩ, Tô Vũ Thần gian nan vươn tay ra vỗ vỗ Boss đại nhân không biết đã chạm nhầm dây thần kinh nào rồi.
“Trước tiên, trước tiên buông tôi ra đã.”
Tô Vũ Thần cẩn cẩn thận thận đề nghị, cứ cảm thấy tâm trạng Boss đại nhân có gì đó không đúng.
Tần Hoán Sâm có chút không muốn buông tay ra, lúc rời đi còn tiện thể vỗ vỗ cái mông vừa mới bị cô gái kia sờ, nghĩ đến bản thân anh còn chưa được bóp mà đã bị người khác đoạt trước, thực là khó chịu mà.
Tô Vũ Thần xị mặt, cả người đều khẩn trương.
Trời ạ, Tần Hoán Sâm tay anh sờ chỗ nào vậy? Lãnh khốc phong độ vừa rồi của anh đâu? Trong nháy mắt lại biến thành tên hạ lưu là muốn quậy cái gì đây chứ?
Tô Vũ Thần ngẩng đầu lên trừng trừng Tần Hoán Sâm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lên án.
Nhưng một màn này trong mắt của quần chúng vây xem, tựa như đang liếc mắt đưa tình dây dưa không dứt.
Ai nói hai người này không có gian tình chứ? Đống gian tình trắng trợn này quả thật chói mù mắt chó hợp kim của chúng ta mà.
Tần Hoán Sâm lần đầu tiên bại dưới ánh mắt của một người, có chút không được tự nhiên sờ sờ mũi, được rồi lúc nãy là do anh có chút kích động không đâu thôi mà.
“Đi theo anh.” Tần Hoán Sâm kéo người ra ngoài, Tô Vũ Thần cũng không phản kháng mặc anh lôi kéo, tuy rằng hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo có chút kỳ quái, nhưng dù sao so với đứng ở đây ôm ấp lại còn bị những người xung quanh chụp ảnh vây xem náo nhiệt cũng tốt hơn nhiều.
Hoa Văn số khổ không thể làm gì khác hơn là bước đến sắp xếp cục diện rối rắm, dịu dàng trấn an nhóm fans hâm mộ, sau đó mới lẻ loi một mình bước ra ngoài, vết thương của mấy kẻ độc thân thật không chịu nổi mà.
Bách Minh Ngạn hai mắt đỏ bừng cuối cùng cũng ngừng khóc, nghĩ đến Tô Vũ Thần liền định tìm cậu nói chuyện, thế nhưng sau khi kết thúc thì người đã bị fans vây quanh, sau đó lại bị Tần tổng bắt đi, căn bản không có cơ hội để hắn ra miệng, hắn cũng không dám phá hoại chuyện tốt của Tần tổng.
Lúc trước khi hắn lên chương trình đều có nhân viên công tác hoặc các fans nhờ hắn kí tên, tuy rằng khi đó cảm thấy rất bực mình, thế nhưng so với tình trạng bây giờ, Bách minh tinh không khỏi có chút chua xót trào dâng. Càng đau đớn chính là hắn biết rõ sau khi chuyện mình đã kết hôn bị truyền ra ngoài thì những ngày tháng kế tiếp của hắn nhất định sẽ không dễ chịu.
Ngay khi hắn đang ăn năn hối hận, người đại diện Lâm Đồng mất tích từ đầu đến khi kết thúc chương trình rốt cục cũng đã trở lại.
“Anh đi đâu vậy?” Bách Minh Ngạn rất là không kiên nhẫn hỏi.
“Giúp cậu xả giận nè.” Lâm Đồng cười hì hì, đôi mắt như hai hạt đậu xanh mắt cười đến híp lại.
Ngày trước muốn anh ta làm người quản lý của mình cũng là vì anh ta đủ xấu xa để đi chung con đường với mình, nhưng lúc này nhìn thấy anh ta bày ra vẻ tự hào, Bách Minh Ngạn cảm thấy có chút đau mắt, một dự cảm không tốt mơ hồ hiện qua trong đầu.
“Không phải anh đi…”
“Ha ha, yên tâm, tay chân tôi rất linh hoạt, lúc tôi động tay động chân với chiếc xe bảo đảm không ai nhìn thấy.” Lâm Đồng mang vẻ mặt tranh công.
“Anh cái tên ngớ ngẩn này!” Bách Minh Ngạn tát một cái lên mặt Lâm Đồng, loại thủ đoạn này chỉ có thể đối phó những nhân vật nhỏ bé không tiền không thế, anh đùa giỡn chút thủ đoạn cỏn con này với người nhà họ Tần không phải muốn tìm đường chết thì là cái gì? Người ta muốn xử anh còn cần phải có chứng cứ sao? Lỡ sau này xảy ra chuyện không biết có còn khoe khoang là do mình làm không nữa?
Không thèm quan tâm vẻ mặt không cam lòng của Lâm Đồng, Bách Minh Ngạn lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại cho Tô Vũ Thần, cũng may lúc ở trong đoàn phim kia đã từng lưu số điện thoại của cậu.
Trong lòng lo lắng mong đợi Tô Vũ Thần nhanh chóng nhận điện thoại, tốt nhất có thể ngồi xe của Tần tổng trở lại.
Điện thoại vừa vang lên một tiếng đã bị người ngắt máy, Bách Minh Ngạn chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi lại, lần này càng hay hơn, trực tiếp nghe được âm thanh báo đã tắt máy.
“Cậu còn gọi điện thoại cho cậu ta làm gì?” Lâm Đồng không nhịn được hỏi một câu, không phải ghét Tô Vũ Thần nhất sao?
“Anh đó!” Bách Minh Ngạn tức giận chỉ Lâm Đồng, cuối cùng bất lực ngã ngồi trên ghế, “Về nhà chờ chết thôi.”
Trong xe Tần Hoán Sâm, Tô Vũ Thần yên lặng nhìn anh ngắt điện thoại sau đó tắt nguồn di động của mình.
“Điện thoại của ai vậy?”
“Hắc Mộc Đầu.”
“Ồ.”
Tô Vũ Thần đáp một tiếng rồi không nói nữa, xem ra là Bách Minh Ngạn bị bạo kích của cậu hù dọa, mới vội vã tìm cậu giảng hòa. Dù gì cũng là người không quan trọng, tắt máy cũng không sao.
“Là ai vậy?” Tần Hoán Sâm không nhịn được hỏi một câu, lưu tên anh là Hắc Diện Thần (thần mặt đen), rồi lại lưu người này là Hắc Mộc Đầu.
“Bách Minh Ngạn, là một vị khách mời nam khác.” Tô Vũ Thần trả lời.
“Mấy cái tên trong danh bạ điện thoại của em đều kì quái như vậy sao?”
“Đúng vậy, rất kì quái sao?” Tô Vũ Thần vẫn cảm thấy rất hay mà.
Tần Hoán Sâm đột nhiên nhớ ra điều gì, ngón tay nhấn nhẹ lên nút khởi động máy.
Tô Vũ Thần yên lặng nhìn anh im lặng không nói lời nào, mặc dù đã từng có ý định sửa lại tên của người này trong danh bạ, thế nhưng may là vẫn chưa làm, đây không phải là định kiểm tra sao?
Trượt trượt từ trên xuống dưới, ngón tay dừng lại ở một cái tên nào đó, quả nhiên, hai chữ đỉnh đạc “Nam Thần” này thật sự khiến người ta rất khó chịu mà.
Dứt khoát nhấn vào nút đổi tên, sửa hai chữ “Nam Thần” thành “Phân Chó” .
Ừm, như thế này quả nhiên thoải mái hơn.
Tô Vũ Thần nhìn vẻ mặt anh không ngừng thay đổi, trong lòng rất hiếu kỳ, định cầm lấy điện thoại di động của mình xem một chút.
Tần Hoán Sâm lập tức tóm lấy tay cậu nói: “Về nhà hẳn xem.”
Tô Vũ Thần có chút không vui, lần trước đã ném cho cậu một quả bom lớn là ‘Người đàn ông của tôi’ rồi, lần này lại giở trò quỷ gì với điện thoại của cậu nữa đây? Đây là điện thoại của cậu chứ không phải của anh ta mà.
“Cái tay này của tôi lúc nãy vừa đụng vào con rắn đó.” Tô Vũ Thần cúi đầu nhìn bàn tay to lớn đặt trên tay mình, giọng điệu thản nhiên mở miệng nói.
Cái tay đang nắm tay cậu bỗng dưng buông lỏng ra, khóe miệng Tô Vũ Thần không nhịn được nhếch lên.
Cưng à, đừng tưởng rằng tôi không biết cái tật xấu ưa sạch sẽ của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương