Giống như thường lệ, nhìn đến tin nhắn của Ôn Nghiên, chỉ vài giây sau Ân Thời Dật liền trả lời.
“Cũng không bận lắm, chút nữa anh có cuộc họp.

Em đóng phim đừng quên nghỉ ngơi, có việc gì nhớ gọi điện cho anh nhé.”
Ý của anh là gọi vào số điện thoại cá nhân, ngoại trừ người thân thì những người khác muốn gặp anh đều phải gọi tới thư ký hẹn lịch gặp trước.

Anh muốn trực tiếp biết được tình hình của Ôn Nghiên, nên không để người khác tới đưa tin.
Sau khi Ân Thời Dật đến công ty, vào đúng giờ thư ký mở cuộc họp của các trưởng phòng.

Đây là công ty do chính Ân Thời Dật sáng lập, các trưởng phòng vừa nể vừa sợ anh, đều tập trung mau chóng, đông đủ.
Mở đầu cuộc họp, trưởng phòng các bộ phận báo cáo công việc, về những việc làm tốt và chưa tốt.

Mỗi người trình bày xong đều hít một hơi dài, bồn chồn lo lắng chờ Ân Thời Dật nhận xét.
Tối hôm qua Ân Thời Dật vừa nhìn thấy Ôn Nghiên, hiện giờ tâm trạng khá tốt, nhận xét về vấn đề của từng bộ phận còn đề xuất giải pháp.

Mấy người này cũng không biết tại sao Ân Thời Dật lại hào hứng, nhưng dù sao thì chỉ cần anh có tâm trạng tốt, mọi người đều sẽ vui vẻ.

Kết thúc cuộc họp, Ôn Nghiên vẫn chưa trả lời tin nhắn, Ân Thời Dật cũng đoán trước có lẽ cậu còn đang đóng phim.
“Thư ký Thịnh, lịch trình trong hai ngày tới đều chuyển đi, tôi muốn đến phim trường thăm A Nghiên.”
Thư ký của Ân Thời Dật, Thịnh Mộc, 28 tuổi, là bạn cùng trường của anh, đồng hành cùng nhau từ lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cũng là bạn của Thi Sách.

Hắn mang bộ dáng sói đội lốt thỏ, ngày thường hay đeo kính, làm việc gì cũng chu đáo, gặp ai cũng đều tươi cười chào hỏi.
“Được, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa công việc.”
“Ừ vậy nhé.” Anh đều yên tâm về các việc giao cho Thịnh Mộc xử lý.
Buổi tối Ôn Nghiên trở lại khách sạn, trong lòng cậu rối ren nhiều suy nghĩ, cũng không muốn đọc kịch bản hay đi tắm rửa.
Cậu ngơ ngẩn nhìn di động, rất muốn gọi điện thoại cho Ân Thời Dật để hỏi anh có gặp Nguyễn Hướng Hiên hay không, nhưng cậu cũng không có tư cách gì để hỏi.
Đúng lúc đang chìm trong suy tư hỗn loạn, Ân Thời Dật gửi tới một tin nhắn.
【 Anh: A Nghiên, cảnh quay hôm nay đã xong chưa? 】
Tin nhắn buổi sáng của anh vẫn chưa thấy Ôn Nghiên đáp lại, Ân Thời Dật không chờ được gửi thêm tin nhắn nữa.
【 A Nghiên: Buổi chiều em quay xong rồi, hiện đang ở trong phòng nghỉ ngơi.


【 A Nghiên: (gửi sticker nằm mệt ra)】

Nhìn đến sticker Ôn Nghiên gửi tới, trong đầu Ân Thời Dật tức khắc hiện lên bộ dáng làm nũng của đối phương.
【 Anh: (gửi sticker an ủi)】
【 Anh: Trong phòng em có người khác ở chung không? 】
【 A Nghiên: Không có, chỉ có mình em thôi, anh muốn gọi điện thoại sao? 】
Ôn Nghiên vừa hỏi xong, Ân Thời Dật liền bấm vào video trò chuyện, một giây sau cậu liền trả lời.
Cậu rất muốn nhìn thấy Ân Thời Dật.
“Anh~”
Trên người Ân Thời Dật là tây trang giày da, không một vết nhàu, đầu tóc chỉn chu, lúc này đang thư giãn ngồi trên ghế.
“Xem ra không phải quá mệt mỏi, trông vẫn còn rất sức sống.”
Ôn Nghiên biết Ân Thời Dật nói về việc cậu làm nũng vừa rồi.
“Thực ra là mệt lắm, nhưng lúc thấy anh là em liền tràn ngập sức sống!”
Ân Thời Dật sung sướng cười ra tiếng, thanh âm tràn ngập từ tính, hoa lệ mà lại có khí chất vương giả.
Ôn Nghiên xoa xoa lỗ tai, anh cười cũng quá dễ nghe, mỗi một lần đều làm tai cậu nóng lên.
Ân Thời Dật nhìn thấy hành động của Ôn Nghiên lại càng thêm vui vẻ, anh kéo kéo cà vạt: “A Nghiên, em ăn cơm tối chưa?”
“Em ăn rồi.” Ôn Nghiên thả lỏng tay, để điện thoại di động nằm ra giữa, cười nói ríu rít ngọt ngào.
“Anh sao rồi, đã về nhà chưa?” Ôn Nghiên cảm thấy xung quanh anh không giống như ở nhà.

Ân Thời Dật mau chóng xác nhận suy đoán của cậu: “Anh chưa, hiện tại còn ở công ty, hôm nay khá nhiều việc, đợi chút anh sẽ về.”
Khá nhiều việc, Ôn Nghiên rất muốn hỏi anh có phải cùng Nguyễn Hướng Hiên gặp mặt hay không, nhưng lại thốt ra: “Vậy anh có ăn cơm tối đúng giờ không?”
Cách màn hình Ân Thời Dật không phát hiện trong nháy mắt kia Ôn Nghiên bối rối, trả lời vấn đề của cậu quản gia nhỏ: “Ăn rồi, anh vẫn luôn nhớ rõ lời em dặn dò.”
Ôn Nghiên ngay lập tức vui vẻ, anh luôn nhớ những lời cậu nói.
Trước kia Ân Thời Dật tăng ca đều quên ăn, khiến một lần bị đau dạ dày, nên từ đó về sau, Ôn Nghiên liền giống cậu quản gia nhỏ, mỗi lần đóng phim không thể về nhà đều sẽ cẩn thận dặn dò anh.
Câu trả lời của Ân Thời Dật làm Ôn Nghiên vô cùng mãn nguyện: “Vậy anh nhớ nghỉ ngơi nhé.”
“Ừ, hôm nay em đóng phim thuận lợi chứ? Nghe nói cảnh diễn hôm nay cần xuống nước, Lâm Diệu có nấu canh gừng cho em uống hay không?”
Ôn Nghiên nhăn lại cái mũi: “Em không thích canh gừng.” Hương vị vừa gay mũi vừa khó uống.
Ân Thời Dật cười trêu cậu nhõng nhẽo, “Vậy thì làm theo lời trước kia anh dạy em, uống nước ấm.” Ân Thời Dật đối với Ôn Nghiên một chút cứng rắn cũng không có, nói thì cũng luyến tiếc, cậu nhõng nhẽo thì cứ để nhõng nhẽo vậy.
“Em có uống nước ấm rồi, chút nữa em còn định ngâm nước nóng nữa.”
Đôi mắt Ân Thời Dật giấu ở đằng sau mắt kính nhìn chằm chằm vào Ôn Nghiên, như là nghĩ đến cái gì, yết hầu giật giật, nuốt một ngụm nước bọt.
“Anh chuẩn bị về nhà, em nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Vâng, anh lái xe cẩn thận nhé.” Trong lòng Ôn Nghiên thở dài, anh ấy rất mệt, tuy rằng còn chưa thấy đủ, nên nhân lúc chưa tắt điện thoại liền ngắm anh nhiều hơn.
“Được.”
Sau khi Ân Thời Dật trả lời, hai người đều không có tắt điện thoại, đều chờ đối phương tắt trước.
“A Nghiên ngoan, em tắt điện thoại đi.”
Ôn Nghiên lắc đầu nói: “Lần trước là em tắt điện thoại, chúng ta đã giao hẹn, một người một lần.”
Ân Thời Dật đỡ trán bật cười, bởi vì trước kia Ôn Nghiên cùng anh gọi điện thoại, anh không nỡ cắt đứt, Ôn Nghiên cũng luyến tiếc, đều chờ nhau thật lâu, ảnh hưởng đến giấc ngủ của Ôn Nghiên, sau đó Ân Thời Dật liền cùng cậu giao hẹn.
Mỗi người đều tắt một lần, như vậy liền công bằng.

“Vậy được rồi, A Nghiên ngủ ngon.”
“Anh ngủ ngon.”
Chờ Ôn Nghiên nói xong, Ân Thời Dật liền tắt điện thoại.
Cả ngày nay bận rộn, Ân Thời Dật cũng cảm thấy mỏi mệt, đóng lại máy tính đi về nhà.
Ôn Nghiên buông di động, trong lòng thư thái chuẩn bị đi tắm rửa.
Nguyễn Hướng Hiên đã trở lại, hôm nay Ân Thời Dật vẫn đối xử với cậu như trước, trước hết hãy bình tĩnh xem tình hình, có gì liền nói sau.
Sáng sớm ngày hôm sau Ôn Nghiên có một phần diễn, cũng khá nhẹ nhàng, nhưng vai chính vẫn luôn bị NG, cảnh diễn cùng Ôn Nghiên mãi vẫn chưa quay xong.
Nam chính là một tiểu sinh lưu lượng (*) gần đây đang hot, trợ lý của gã luôn mồm xin lỗi, nói là không được nghỉ ngơi tốt.
(* tiểu sinh lưu lượng: thuật ngữ trong Cbiz, hiểu là nam minh tinh sở hữu lượng fans hâm mộ hùng hậu)
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, đạo diễn nghẹn một hơi, cuối cùng vẫn phải mắng.
“Cậu không biết buổi sáng hôm nay có cảnh quay sao? Buổi chiều hôm qua cậu đã trở về nghỉ ngơi, hiện tại còn muốn cả đoàn phim chờ cậu nghỉ ngơi thoải mái rồi tiếp tục quay sao?”
“Đạo diễn, tôi cũng không nghĩ vậy.” Nam chính khoanh tay, thái độ rất không tốt.
Đạo diễn hất văng đồ vật trên tay, hắn đúng là nhẫn nhịn hết chịu nổi rồi.
Cứ nghĩ rằng có người đầu tư, gã minh tinh này kỹ thuật diễn cũng còn tạm, hình tượng miễn cưỡng thích hợp, phía đầu tư kêu hắn làm nam chính thì đạo diễn cũng thuận theo đồng ý.
Ai ngờ hóa ra là người không chuyên nghiệp, ba ngày thì hai ngày kêu không thoải mái, nhưng phía gã lại là nhà đầu tư lớn nhất trong phim.
Mọi người xung quanh thấy đạo diễn tức giận, cũng không dám thở mạnh, phải để phó đạo diễn ra mặt kêu tất cả về nghỉ ngơi, sau đó kéo đạo diễn đi chỗ khác nói chuyện.
Ôn Nghiên cũng về nghỉ, Lâm Diệu cúi xuống bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Anh Nghiên, tổng giám đốc Ân tới.”Hết chương 3.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương