Gió Xuân Cõi Người
-
Chương 9
“Tối hôm qua uống nhiều như vậy, nay khó chịu không em?” Khương Vịnh rót trà, đưa tới tay Quan Ninh, Quan Ninh duỗi tay nhận, đầu ngón tay anh ta mập mờ chạm hờ vào cô, cô khẽ chau mày, chịu đựng không lên tiếng.
“Khá ổn, chỉ hơi đau đầu.”
“Tối qua……” Khương Vịnh nhìn cô thật sâu, “Sau khi anh đưa em lên lầu, em có bị gì không?”
Quan Ninh ăn ngay nói thật, “Tôi không có ấn tượng.”
“Thiệt à, Ngô Duệ……”
Tức khắc Quan Ninh nhướng mắt, “Ngô Duệ làm sao?”
“Không có gì, tối qua lúc anh đi thì thấy nó tìm em, anh còn tưởng hai người đã gặp mặt.” Khương Vịnh nhìn chằm chằm Quan Ninh, muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô.
Quan Ninh hoàn toàn ngây ngẩn, tối qua Ngô Duệ tìm cô ư? Tại sao cô không có xíu xiu kí ức nào, vả lại Ngô Duệ không đề cập một chữ…… Có điều, sao Ngô Duệ tìm cô? Hơn nữa cậu ta còn bị trẹo giò, phải chăng có liên quan đến việc ghé thăm tối qua ư?
“Tôi không nhớ thật,” Quan Ninh nhìn y, “Hơn nữa Ngô Duệ có tìm tôi hay không bây giờ cũng chả liên quan đến anh đâu nhỉ?”
Sắc mặt Khương Vịnh đổi màu.
Tống Thanh Hoà vừa thấy không khí không ổn, vội khơi đề tài khác, “Ngô Duệ? Là Ngô Duệ nào vậy, đừng nói là người tớ biết, con trai Ngô Quốc Ý chứ?”
Khương Vịnh nói đúng.
Tống Thanh Hoà liền nhìn Quan Ninh, “Sao bà lại quen Ngô Duệ?”
“Cậu ta là bạn Quan Trình.”
“Theo tôi nhớ không lầm, hình như Ngô Duệ bằng tuổi Quan Trình hả?” Lúc này anh mắt Tống Thanh Hoà dòm Quan Ninh đã tràn ngập tìm tòi và ẩn ý sâu xa, Quan Ninh không thích điểm này ở Tống Thanh Hoà, cậu ta quá hiểu cô, che đậy cảm xúc trước mặt cậu ấy là chuyện hão huyền.
“Ừ, hăm hai.” Quan Ninh tận sức né cái nhìn săm soi của anh chàng.
Tống Thanh Hoà gườm cô trân trân rồi thôi.
Khương Vịnh cũng không muốn nhắc về Ngô Duệ, hắn ta chỉ muốn xác nhận miếng mồi của mình có bị người xơ múi hay không mà thôi, thấy Quan Ninh xác thật không nhớ rõ, y tức khắc buông lỏng.
Khương Vịnh dời đĩa sườn dê chiên thơm lừng đến trước mặt Quan Ninh, “Em thích món này, ăn nhiều chút.”
Tống Thanh Hoà trầm ngâm liếc cô, bị Quan Ninh bắt gặp, cô căng da đầu gắp một miếng, hồi sau không động tới nữa.
Giữa bữa cơm, Quan Ninh kiếm cớ đi toilet.
Tống Thanh Hoà cũng theo ra, anh hỏi Quan Ninh chuyện với Khương Vịnh đến tột cùng là như thế nào.
“Khương Vịnh muốn đính hôn với Hạ Chỉ.”
“Cái gì cơ?” Tống Thanh Hoà từng nghe các cô đồng nghiệp bàn tán ở khu cà phê, còn tưởng đây chỉ là tin vỉa hè xàm xí, không ngờ đó là thật, anh tức khắc cau mày, “Y chỉ kể bà và anh ta cãi nhau, bà đã nói chia tay à?”
“Ừa.”
“Làm đúng đấy.”
Quan Ninh cười cười, song nụ cười chẳng hề nhẹ lòng.
“Còn chuyện Ngô Duệ là sao?”
Tống Thanh Hoà vừa hỏi, Quan Ninh hơi khó chống đỡ, dùng mười mấy giây mới sắp xếp câu từ.
“Trước đó đã kể với ông đấy, có cậu nhóc dẫn tôi chơi game, đó là Ngô Duệ.” Quan Ninh khẽ cúi đầu, “Nếu không phải khi đó tôi có suy nghĩ vẩn vơ với Ngô Duệ sẽ không vội vã bảo ông làm mối cho mình, cũng sẽ không có ngày hôm nay. Tôi và Khương Vịnh không tới đâu, cho dù là vì ông. Nếu tôi kiên trì cắt đứt với Khương Vịnh, có lẽ anh ta sẽ làm khó dễ ông ở cơ quan, xin lỗi nhé, liên lụy ông rồi.”
Tống Thanh Hoà cười nhạt, “Đừng bảo bà cho rằng tôi không còn chỗ nào để đi trừ bên Khương Vịnh nhé? Tôi quen bà đã mười hai năm, cho dù có bị đánh chết, tôi cũng chẳng đặng vì mấy đồng lương mà để bà thoả hiệp. Hồi giới thiệu Khương Vịnh cho bà, tôi đã suy đi tới xét chốn khác nhỡ hai người không thành rồi, bà cứ làm theo ý mình, hắn ta sắp đính hôn còn dây dưa, loại đàn ông này nên né càng sớm càng tốt. Tôi thấy bà không nên quay lại phòng riêng, tôi mang túi xách ra dùm bà, bà cứ về trước đi, để tôi giải quyết với Khương Vịnh.”
“Cảm ơn nhé Thanh Hoà, lần này thật sự rước phiền cho ông rồi.”
“Nói nhảm gì vậy? Mau đi đi, xuống đại sảnh lầu một chờ tôi.”
Quan Ninh đợi mười phút, Tống Thanh Hoà xách túi cô xuống thang máy, áo khoác anh vắt trên khuỷu tay, cổ sơ mi trắng có dấu vết ẩm ướt.
“Quần áo sao thế?” Quan Ninh liếc sơ đã thấy chỗ không ổn trên người anh.
“Không sao, vô tình bất cẩn ấy mà.”
Quan Ninh hít mũi, trên người Tống Thanh Hoà có mùi rượu nồng nặc, không giống uống nhiều mà giống như bị hắt rượu, Quan Ninh nhíu mày, hỏi, “Khương Vịnh làm hả?”
“Không phải, bà đừng hỏi nữa.”
“Không phải anh ta là bạn ông à? Chuyện giữa tôi với anh ta giận chó đánh mèo lên ông làm gì?” Quan Ninh nói xong thì toan lên lầu, bị Tống Thanh Hoà níu lại, anh vốn không định nói, lúc này đành kể, “Tôi có uống vài ly nhưng không cẩn thận bị đổ lên áo, tôi biết rất nhiều chuyện nội bộ, bà cứ yên tâm, hắn ta không dám khơi chuyện với tôi đâu.”
“Tôi đưa ông về.” Quan Ninh nói ngay.
Tống Thanh Hoà không chút khách khí móc đểu, “Bằng tay lái của bà, mấy giờ tôi mới về tới nhà? Tôi kêu lái xe thuê là được, bà về đi.”
“Nhưng ——”
“Khỏi nhưng nhị gì hết, tôi vừa gọi bác tài quen, chắc sắp tới rồi đấy. Bà đi trước đi, nhỡ Khương Vịnh xuống lầu đụng phải lại khó dàn xếp.”
“Vậy ông về tới nhà nhớ gọi tôi đấy.”
“Ừa.” Tống Thanh Hoà phất tay với cô.
Khu phố Phượng Ninh không dựng bãi đậu xe, trong sân chật ních ô tô, Quan Ninh lái vào vòng vòng rồi lại xoay ra, dừng xe ở bãi đất trống trước cửa khu phố.
Ngô Duệ ghé vào lan can dòm xuống, thấy Quan Ninh xuống xe, váy trên người đã khác hồi sáng. Không biết vì sao bụng dạ cậu bức bối, vừa ngắm Quan Ninh đi vào tiểu khu vừa đánh máy gọi tới.
“A lô, Ngô Duệ.”
“Chị về nhà chưa?”
“Mới đậu xe này.”
“Chị muốn tới nhà em chút không?”
Bước chân Quan Ninh khựng lại, “Trễ rồi, không qua đâu.”
“Nhưng, đèn phòng khách nhà em không biết sao hư rồi.”
“Vậy vô phòng ngủ đi.”
“Đèn phòng ngủ cũng hư rồi.”
Quan Ninh bật cười, “Có phải do cúp điện không? Cậu thử gọi thợ bảo trì xem.”
“Vâng ạ,” Ngô Duệ lên tiếng, lại hỏi tiếp, “Sao chị tăng ca trễ thế ạ?”
Quan Ninh không định gạt cậu, ”Tối ăn cơm với bạn.”
“Không phải là với anh Khương Vịnh chứ?” Ngô Duệ nheo mắt.
“Ừa, nhưng có người khác nữa.”
Uầy, cái chị này thiệt tình…… Thiệt là muốn làm cậu tức điên người mà. Cậu đã nói rành rành ra đấy, chỉ còn đi ăn cơm với Khương Vịnh?
Ngô Duệ quét mắt ra sau, tranh thủ sự im lặng giữa hai bên, hất đổ chiếc bàn tròn đặt hạt dưa và mấy món ăn nhẹ, cái bàn đụng vào lan can phát ra tiếng “choang” dữ dội mang theo âm vang, chưa kể đến mấy cái chén sứ bể tan tành.
“Ngô Duệ, cậu sao vậy?!” Quan Ninh sốt ruột, đã vòng ra cửa khu phố vài bước.
Tiếng Ngô Duệ yếu ớt, “…… Không sao ạ, đi đường lỡ tay đụng đổ cái bàn.”
“Chân thì sao, chân thế nào?”
“Hơi hơi…… Đau ạ.”
“Cậu chờ tôi một chút, tôi sang đó ngay.”
“Không cần đâu chị ơi, em ngồi tí là được.”
“Không được, dù cậu có trẻ thì đụng tới xương cốt cũng không được lơ là, cậu đừng lộn xộn, tôi qua xem cậu.”
“Vâng.” Ngô Duệ nhìn chằm chằm bóng dáng Quan Ninh băng qua đường, thiếu điều cười ra tiếng.
Quan Ninh tới biệt thự Ngô Duệ mới phát hiện, cả căn nhà tối tăm mịt mùng, khó trách Ngô Duệ va vào bàn. Cô dùng đèn pin di động soi đường, vào nhà khẽ hô tên“Ngô Duệ” mấy lần, nhưng không ai trả lời.
Thật ra Quan Ninh có hơi sợ bóng tối, đặc biệt trong căn biệt thự lớn nhường này, cô không quen kết cấu, nơm nớp lo sợ đi từng bước, nhưng nghĩ tới Ngô Duệ còn đang ở xó góc nào đó lẻ loi chờ mình, cô can đảm hơn nhiều.
Lầu một không có ai, cô lại lên lầu hai.
“Ngô Duệ, cậu trên lầu hai hả?” Quan Ninh tới nơi thì lên tiếng hỏi, nhưng vẫn chẳng có ai đáp lời, chùm sáng từ đèn pin đảo khắp lầu, rốt cuộc soi tới một đoạn góc áo, cô vội vàng đi nhanh sang đó, tới nơi thì thấy người ngồi dưới đất nhăn mày gắt gao, lòng dạ Quan Ninh rối bời, cô quỳ xuống kiểm tra chân cậu.
Quả nhiên sưng nặng hơn sáng nay.
Ngô Duệ nương theo ánh sáng nhác thấy vậy cũng hết hồn, cậu chỉ vừa vặn tắt hết cầu dao trong biệt thự trước khi chị tới, dè đâu cái chân trở nặng mức này.
“Sao ngay lúc này lại cúp điện vậy,” Quan Ninh thỏ thẻ, dịu dàng hỏi cậu, “Đau lắm à, còn chịu được không?”
Ngô Duệ gật đầu.
“Cậu ngồi đây không được, để tôi dìu cậu qua sô pha nằm chút đi.”
“Dạ.”
Quan Ninh một lòng để tâm cái chân bị thương của Ngô Duệ, không chú ý tới cậu đặt phần lớn trọng lượng cơ thể lên người cô, đương lúc cô vất vả đỡ Ngô Duệ đến sô pha, Ngô Duệ giống như bị hụt chân, nghiêng mình về sau, Quan Ninh vội níu lấy cậu, lại bị cậu túm cùng ngã xuống.
Nằm dưới là cơ thể trẻ trung, ấm áp, tản ra hương thơm sạch sẽ dễ chịu đặc trung của những chàng trai trẻ, hai má Quan Ninh nóng bừng, vội vàng chống sô pha, toan nhổm khỏi người cậu.
Song Ngô Duệ chợt bật cười, điệu cười phác ra từ mũi, mang theo âm cuối biếng nhác, làm chân Quan Ninh mềm nhũn, lập tức ngã trở về.
Ngô Duệ lại nhớ về tối qua. Ban đầu cậu chỉ đứng ở cạnh giường, sau đó Quan Ninh đương nằm cố ý nhường ra vị trí bên người cho cậu, cuối cùng cậu bắt lấy tay chị ấy cùng nhau…… Một khi một người nảy sinh ý nghĩ đen tối thì chị ấy có làm gì đều được xem là cám dỗ.
Ngô Duệ nghĩ đến Quan Trình, dĩ nhiên ý thức được nhỡ phát triển xa hơn thì Quan Trình e là sẽ đánh chết cậu, nhưng ai biểu tối qua Quan Ninh khi không làm chuyện đó với cậu kia chứ, ấy là lần đầu tiên cậu ra nhờ tay người khác đấy, không lý nào để Quan Ninh xơ múi cậu miễn phí được.
“Chị ơi,” Ngô Duệ đỡ eo cô, đột nhiên nhẹ giọng hỏi, “Nay Khương Vịnh có nhắc tới em không ạ?”
Bấy giờ Quan Ninh mới nhớ ra Khương Vịnh kể Ngô Duệ từng kiếm cô, kéo tay Ngô Duệ ra, cô chống sô pha chậm rãi đứng dậy.
“Tối qua cậu tìm tôi?”
“Chị nhớ ra rồi hở?”
Quan Ninh lắc đầu, “Tôi thật sự không nhớ gì cả.”
“Vậy thì tốt,” Ngô Duệ gần như thở phào, “Hôm nay em khó chịu cả ngày……”
“Khó chịu gì cơ?” Quan Ninh không thể tin vào cách dùng từ của Ngô Duệ, bỗng dâng lên cảm giác kinh hồn táng đảm.
Ngô Duệ nhìn cô, trong bóng đêm biểu tình mang theo vài phần ấm ức, “Em còn tưởng chị cố ý trốn nợ cơ.”
“Khá ổn, chỉ hơi đau đầu.”
“Tối qua……” Khương Vịnh nhìn cô thật sâu, “Sau khi anh đưa em lên lầu, em có bị gì không?”
Quan Ninh ăn ngay nói thật, “Tôi không có ấn tượng.”
“Thiệt à, Ngô Duệ……”
Tức khắc Quan Ninh nhướng mắt, “Ngô Duệ làm sao?”
“Không có gì, tối qua lúc anh đi thì thấy nó tìm em, anh còn tưởng hai người đã gặp mặt.” Khương Vịnh nhìn chằm chằm Quan Ninh, muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô.
Quan Ninh hoàn toàn ngây ngẩn, tối qua Ngô Duệ tìm cô ư? Tại sao cô không có xíu xiu kí ức nào, vả lại Ngô Duệ không đề cập một chữ…… Có điều, sao Ngô Duệ tìm cô? Hơn nữa cậu ta còn bị trẹo giò, phải chăng có liên quan đến việc ghé thăm tối qua ư?
“Tôi không nhớ thật,” Quan Ninh nhìn y, “Hơn nữa Ngô Duệ có tìm tôi hay không bây giờ cũng chả liên quan đến anh đâu nhỉ?”
Sắc mặt Khương Vịnh đổi màu.
Tống Thanh Hoà vừa thấy không khí không ổn, vội khơi đề tài khác, “Ngô Duệ? Là Ngô Duệ nào vậy, đừng nói là người tớ biết, con trai Ngô Quốc Ý chứ?”
Khương Vịnh nói đúng.
Tống Thanh Hoà liền nhìn Quan Ninh, “Sao bà lại quen Ngô Duệ?”
“Cậu ta là bạn Quan Trình.”
“Theo tôi nhớ không lầm, hình như Ngô Duệ bằng tuổi Quan Trình hả?” Lúc này anh mắt Tống Thanh Hoà dòm Quan Ninh đã tràn ngập tìm tòi và ẩn ý sâu xa, Quan Ninh không thích điểm này ở Tống Thanh Hoà, cậu ta quá hiểu cô, che đậy cảm xúc trước mặt cậu ấy là chuyện hão huyền.
“Ừ, hăm hai.” Quan Ninh tận sức né cái nhìn săm soi của anh chàng.
Tống Thanh Hoà gườm cô trân trân rồi thôi.
Khương Vịnh cũng không muốn nhắc về Ngô Duệ, hắn ta chỉ muốn xác nhận miếng mồi của mình có bị người xơ múi hay không mà thôi, thấy Quan Ninh xác thật không nhớ rõ, y tức khắc buông lỏng.
Khương Vịnh dời đĩa sườn dê chiên thơm lừng đến trước mặt Quan Ninh, “Em thích món này, ăn nhiều chút.”
Tống Thanh Hoà trầm ngâm liếc cô, bị Quan Ninh bắt gặp, cô căng da đầu gắp một miếng, hồi sau không động tới nữa.
Giữa bữa cơm, Quan Ninh kiếm cớ đi toilet.
Tống Thanh Hoà cũng theo ra, anh hỏi Quan Ninh chuyện với Khương Vịnh đến tột cùng là như thế nào.
“Khương Vịnh muốn đính hôn với Hạ Chỉ.”
“Cái gì cơ?” Tống Thanh Hoà từng nghe các cô đồng nghiệp bàn tán ở khu cà phê, còn tưởng đây chỉ là tin vỉa hè xàm xí, không ngờ đó là thật, anh tức khắc cau mày, “Y chỉ kể bà và anh ta cãi nhau, bà đã nói chia tay à?”
“Ừa.”
“Làm đúng đấy.”
Quan Ninh cười cười, song nụ cười chẳng hề nhẹ lòng.
“Còn chuyện Ngô Duệ là sao?”
Tống Thanh Hoà vừa hỏi, Quan Ninh hơi khó chống đỡ, dùng mười mấy giây mới sắp xếp câu từ.
“Trước đó đã kể với ông đấy, có cậu nhóc dẫn tôi chơi game, đó là Ngô Duệ.” Quan Ninh khẽ cúi đầu, “Nếu không phải khi đó tôi có suy nghĩ vẩn vơ với Ngô Duệ sẽ không vội vã bảo ông làm mối cho mình, cũng sẽ không có ngày hôm nay. Tôi và Khương Vịnh không tới đâu, cho dù là vì ông. Nếu tôi kiên trì cắt đứt với Khương Vịnh, có lẽ anh ta sẽ làm khó dễ ông ở cơ quan, xin lỗi nhé, liên lụy ông rồi.”
Tống Thanh Hoà cười nhạt, “Đừng bảo bà cho rằng tôi không còn chỗ nào để đi trừ bên Khương Vịnh nhé? Tôi quen bà đã mười hai năm, cho dù có bị đánh chết, tôi cũng chẳng đặng vì mấy đồng lương mà để bà thoả hiệp. Hồi giới thiệu Khương Vịnh cho bà, tôi đã suy đi tới xét chốn khác nhỡ hai người không thành rồi, bà cứ làm theo ý mình, hắn ta sắp đính hôn còn dây dưa, loại đàn ông này nên né càng sớm càng tốt. Tôi thấy bà không nên quay lại phòng riêng, tôi mang túi xách ra dùm bà, bà cứ về trước đi, để tôi giải quyết với Khương Vịnh.”
“Cảm ơn nhé Thanh Hoà, lần này thật sự rước phiền cho ông rồi.”
“Nói nhảm gì vậy? Mau đi đi, xuống đại sảnh lầu một chờ tôi.”
Quan Ninh đợi mười phút, Tống Thanh Hoà xách túi cô xuống thang máy, áo khoác anh vắt trên khuỷu tay, cổ sơ mi trắng có dấu vết ẩm ướt.
“Quần áo sao thế?” Quan Ninh liếc sơ đã thấy chỗ không ổn trên người anh.
“Không sao, vô tình bất cẩn ấy mà.”
Quan Ninh hít mũi, trên người Tống Thanh Hoà có mùi rượu nồng nặc, không giống uống nhiều mà giống như bị hắt rượu, Quan Ninh nhíu mày, hỏi, “Khương Vịnh làm hả?”
“Không phải, bà đừng hỏi nữa.”
“Không phải anh ta là bạn ông à? Chuyện giữa tôi với anh ta giận chó đánh mèo lên ông làm gì?” Quan Ninh nói xong thì toan lên lầu, bị Tống Thanh Hoà níu lại, anh vốn không định nói, lúc này đành kể, “Tôi có uống vài ly nhưng không cẩn thận bị đổ lên áo, tôi biết rất nhiều chuyện nội bộ, bà cứ yên tâm, hắn ta không dám khơi chuyện với tôi đâu.”
“Tôi đưa ông về.” Quan Ninh nói ngay.
Tống Thanh Hoà không chút khách khí móc đểu, “Bằng tay lái của bà, mấy giờ tôi mới về tới nhà? Tôi kêu lái xe thuê là được, bà về đi.”
“Nhưng ——”
“Khỏi nhưng nhị gì hết, tôi vừa gọi bác tài quen, chắc sắp tới rồi đấy. Bà đi trước đi, nhỡ Khương Vịnh xuống lầu đụng phải lại khó dàn xếp.”
“Vậy ông về tới nhà nhớ gọi tôi đấy.”
“Ừa.” Tống Thanh Hoà phất tay với cô.
Khu phố Phượng Ninh không dựng bãi đậu xe, trong sân chật ních ô tô, Quan Ninh lái vào vòng vòng rồi lại xoay ra, dừng xe ở bãi đất trống trước cửa khu phố.
Ngô Duệ ghé vào lan can dòm xuống, thấy Quan Ninh xuống xe, váy trên người đã khác hồi sáng. Không biết vì sao bụng dạ cậu bức bối, vừa ngắm Quan Ninh đi vào tiểu khu vừa đánh máy gọi tới.
“A lô, Ngô Duệ.”
“Chị về nhà chưa?”
“Mới đậu xe này.”
“Chị muốn tới nhà em chút không?”
Bước chân Quan Ninh khựng lại, “Trễ rồi, không qua đâu.”
“Nhưng, đèn phòng khách nhà em không biết sao hư rồi.”
“Vậy vô phòng ngủ đi.”
“Đèn phòng ngủ cũng hư rồi.”
Quan Ninh bật cười, “Có phải do cúp điện không? Cậu thử gọi thợ bảo trì xem.”
“Vâng ạ,” Ngô Duệ lên tiếng, lại hỏi tiếp, “Sao chị tăng ca trễ thế ạ?”
Quan Ninh không định gạt cậu, ”Tối ăn cơm với bạn.”
“Không phải là với anh Khương Vịnh chứ?” Ngô Duệ nheo mắt.
“Ừa, nhưng có người khác nữa.”
Uầy, cái chị này thiệt tình…… Thiệt là muốn làm cậu tức điên người mà. Cậu đã nói rành rành ra đấy, chỉ còn đi ăn cơm với Khương Vịnh?
Ngô Duệ quét mắt ra sau, tranh thủ sự im lặng giữa hai bên, hất đổ chiếc bàn tròn đặt hạt dưa và mấy món ăn nhẹ, cái bàn đụng vào lan can phát ra tiếng “choang” dữ dội mang theo âm vang, chưa kể đến mấy cái chén sứ bể tan tành.
“Ngô Duệ, cậu sao vậy?!” Quan Ninh sốt ruột, đã vòng ra cửa khu phố vài bước.
Tiếng Ngô Duệ yếu ớt, “…… Không sao ạ, đi đường lỡ tay đụng đổ cái bàn.”
“Chân thì sao, chân thế nào?”
“Hơi hơi…… Đau ạ.”
“Cậu chờ tôi một chút, tôi sang đó ngay.”
“Không cần đâu chị ơi, em ngồi tí là được.”
“Không được, dù cậu có trẻ thì đụng tới xương cốt cũng không được lơ là, cậu đừng lộn xộn, tôi qua xem cậu.”
“Vâng.” Ngô Duệ nhìn chằm chằm bóng dáng Quan Ninh băng qua đường, thiếu điều cười ra tiếng.
Quan Ninh tới biệt thự Ngô Duệ mới phát hiện, cả căn nhà tối tăm mịt mùng, khó trách Ngô Duệ va vào bàn. Cô dùng đèn pin di động soi đường, vào nhà khẽ hô tên“Ngô Duệ” mấy lần, nhưng không ai trả lời.
Thật ra Quan Ninh có hơi sợ bóng tối, đặc biệt trong căn biệt thự lớn nhường này, cô không quen kết cấu, nơm nớp lo sợ đi từng bước, nhưng nghĩ tới Ngô Duệ còn đang ở xó góc nào đó lẻ loi chờ mình, cô can đảm hơn nhiều.
Lầu một không có ai, cô lại lên lầu hai.
“Ngô Duệ, cậu trên lầu hai hả?” Quan Ninh tới nơi thì lên tiếng hỏi, nhưng vẫn chẳng có ai đáp lời, chùm sáng từ đèn pin đảo khắp lầu, rốt cuộc soi tới một đoạn góc áo, cô vội vàng đi nhanh sang đó, tới nơi thì thấy người ngồi dưới đất nhăn mày gắt gao, lòng dạ Quan Ninh rối bời, cô quỳ xuống kiểm tra chân cậu.
Quả nhiên sưng nặng hơn sáng nay.
Ngô Duệ nương theo ánh sáng nhác thấy vậy cũng hết hồn, cậu chỉ vừa vặn tắt hết cầu dao trong biệt thự trước khi chị tới, dè đâu cái chân trở nặng mức này.
“Sao ngay lúc này lại cúp điện vậy,” Quan Ninh thỏ thẻ, dịu dàng hỏi cậu, “Đau lắm à, còn chịu được không?”
Ngô Duệ gật đầu.
“Cậu ngồi đây không được, để tôi dìu cậu qua sô pha nằm chút đi.”
“Dạ.”
Quan Ninh một lòng để tâm cái chân bị thương của Ngô Duệ, không chú ý tới cậu đặt phần lớn trọng lượng cơ thể lên người cô, đương lúc cô vất vả đỡ Ngô Duệ đến sô pha, Ngô Duệ giống như bị hụt chân, nghiêng mình về sau, Quan Ninh vội níu lấy cậu, lại bị cậu túm cùng ngã xuống.
Nằm dưới là cơ thể trẻ trung, ấm áp, tản ra hương thơm sạch sẽ dễ chịu đặc trung của những chàng trai trẻ, hai má Quan Ninh nóng bừng, vội vàng chống sô pha, toan nhổm khỏi người cậu.
Song Ngô Duệ chợt bật cười, điệu cười phác ra từ mũi, mang theo âm cuối biếng nhác, làm chân Quan Ninh mềm nhũn, lập tức ngã trở về.
Ngô Duệ lại nhớ về tối qua. Ban đầu cậu chỉ đứng ở cạnh giường, sau đó Quan Ninh đương nằm cố ý nhường ra vị trí bên người cho cậu, cuối cùng cậu bắt lấy tay chị ấy cùng nhau…… Một khi một người nảy sinh ý nghĩ đen tối thì chị ấy có làm gì đều được xem là cám dỗ.
Ngô Duệ nghĩ đến Quan Trình, dĩ nhiên ý thức được nhỡ phát triển xa hơn thì Quan Trình e là sẽ đánh chết cậu, nhưng ai biểu tối qua Quan Ninh khi không làm chuyện đó với cậu kia chứ, ấy là lần đầu tiên cậu ra nhờ tay người khác đấy, không lý nào để Quan Ninh xơ múi cậu miễn phí được.
“Chị ơi,” Ngô Duệ đỡ eo cô, đột nhiên nhẹ giọng hỏi, “Nay Khương Vịnh có nhắc tới em không ạ?”
Bấy giờ Quan Ninh mới nhớ ra Khương Vịnh kể Ngô Duệ từng kiếm cô, kéo tay Ngô Duệ ra, cô chống sô pha chậm rãi đứng dậy.
“Tối qua cậu tìm tôi?”
“Chị nhớ ra rồi hở?”
Quan Ninh lắc đầu, “Tôi thật sự không nhớ gì cả.”
“Vậy thì tốt,” Ngô Duệ gần như thở phào, “Hôm nay em khó chịu cả ngày……”
“Khó chịu gì cơ?” Quan Ninh không thể tin vào cách dùng từ của Ngô Duệ, bỗng dâng lên cảm giác kinh hồn táng đảm.
Ngô Duệ nhìn cô, trong bóng đêm biểu tình mang theo vài phần ấm ức, “Em còn tưởng chị cố ý trốn nợ cơ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook