Thật ra Ngô Duệ không có ý nghĩ khác, không thể không nhỏ giọng than thở chút đỉnh với Quan Ninh, hôm nay cô mới bị doạ ở chỗ Khương Vịnh, cậu chưa khốn nạn tới mức giở thói lưu manh sai thời điểm.
“Này……” Quan Ninh nhận ra ý cậu vừa nói, mặt đỏ lựng chỉ phòng tắm, “Đi tắm cái đi.”
Da mặt Ngô Duệ chưa dày tới độ có thể làm trò cách Quan Ninh một bức tường, cậu thò tới nhõng nhẽo, “Chị ơi, em muốn ôm chị, cho em ôm chị nha?”
Quan Ninh ngần ngừ, vén chăn, trượt khỏi sô pha xuống dưới.

Mới nửa đường đã bị Ngô Duệ sấn tới ôm nửa nằm trên thảm, Quan Ninh cùng cậu dựa vào nhau, phần lớn cơ thể đè áp lên cậu ấy.
Muốn lùi ra sau mà Ngô Duệ không cho.
“Chị ơi,” Ngô Duệ suy tư xem mình có thể nói gì để tự hạ nhiệt, cân nhắc nửa ngày cậu ướm hỏi, “Nghe Quan Trình kể, hồi đại học chị từng có bạn trai, là thật ạ?”
Quan Ninh không ngờ cậu trực tiếp như vậy, gật đầu trong lòng cậu.
Ngô Duệ mím môi, “Vậy…… sao lại chia tay?”
Quan Ninh có ấn tượng sâu sắc với người bạn trai kia, dẫu sao cũng là mối tình đầu, từng trao đi nhiệt tình lẫn thiệt tình, cô vốn tưởng mình sẽ kết hôn với đối phương, thế mà tốt nghiệp đôi người mỗi ngả.

Gia cảnh mối tình đầu bình thường, thấy Quan Ninh mang theo cục nợ còn đang đi học, mẹ y chết sống phản đối, nháo loạn tới trường học, tới đơn vị thực tập, buông lời khó nghe khiến cô bẽ mặt trước bạn học đồng nghiệp, mà tên người yêu từng thề thốt son sắt muốn cưới cô về nhà từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Quan Trình không rõ chi tiết, cô chỉ kể rằng do lựa tương lai khác biệt nên hai người chia tay, Quan Trình tin tưởng không nghi ngờ.“Vì tôi không muốn yêu xa,” Quan Ninh nói nửa thật nửa giả, “Anh ta gắn bó với trường cũ, tốt nghiệp xong thì lưu lại nơi đó, còn tôi thì nghĩ Quan Trình sẽ tới thành phố này học Đại học, bèn dứt khoát tới đây tìm việc.”
Ngô Duệ đột ngột hỏi, “Chị còn thích anh ta không?”
“Hết thích lâu rồi.”
Nhớ tới từng chữ thấm đẫm nỗi nhớ của Quan Ninh trên tường nhà(*), thay vào đó, Ngô Duệ mở miệng hỏi, “Lỡ Quan Trình thi rớt, chị có vì nó bỏ việc không?”
(*) Nguyên bản là “vòng bạn bè” trên WeChat, có thể hiểu nó tương tự như “timeline” của Facebook nên mình để thế cho gần gũi.
“Có chứ.” Quan Ninh trả lời nhanh chóng, cô cười cười, “Có điều thành tích Quan Trình xuất sắc, trước nay tôi chưa từng nghĩ tới nó đậu hay rớt.”
Thân thể Ngô Duệ từ từ bình lặng khi nghe những lời này.

Cậu chợt nhớ ra lời ngày ấy Từ Tri Dã hỏi mình, Từ Tri Dã nói đúng, cậu xác thật không thích người lớn hơn mình, nhưng kể từ khi quen Quan Trình, bọn họ hết sức tò mò người phụ nữ đã chăm bẵm Quan Trình rốt cuộc có bộ dáng thế nào.


Tuy thỉnh thoảng cảm thấy Quan Trình nhạt toẹt, tâm tư giấu sâu, không đủ thẳng thắn với anh em, nhưng bọn nó đều thừa nhận chị gái Quan Trình là người cực kì tuyệt vời, nhờ chị ấy dạy dỗ mà Quan Trình mới giỏi như vậy, còn khá hơn bọn có đầy đủ cha mẹ như chúng.
“Chắc cực lắm hả chị?” Ngô Duệ dịu giọng hỏi.
Cô không ngại chỉ trích hiểu lầm, chỉ sợ một câu quan tâm tùy ý từ người khác, mũi Quan Ninh thoáng chốc chua xót, qua vài giây cô mới bảo, “Không nhớ nữa, Quan Trình học tới cấp ba đã hiểu chuyện hơn, tôi cũng bớt lo.”
Nhưng trước đó thì sao? Phải chăng một thân một mình lo toan một đứa em trai nổi loạn tuổi dậy thì, những khi tức giận và cãi vã đều khiến tinh thần lẫn thể xác kiệt sức? Ngô Duệ tha thiết muốn hỏi, lại không đành lòng hỏi.

Cậu lẳng lặng ôm người nọ siết sao, ôm thật lâu thật lâu mới nói, “Tụi mình lên giường ngủ đi, em bảo đảm không làm gì đâu.”
Quan Ninh trằn trọc trên giường, loại đi gia thế và tuổi tác, Ngô Duệ thực đúng là một bạn trai xứng chức.

Chỉ tiếc…… Cô thoáng xoay đầu, nhìn gương mặt tuấn tú đối diện, Ngô Duệ nhắm mắt, mặt mày giãn ra, chìm vào giấc ngủ không mang chút ưu phiền.
Ngô Duệ ngủ bên rìa giường, Quan Ninh ngủ ở đầu giường hôm sau thức dậy đã khẽ dịch tới đuôi giường, trong lúc đó cậu vẫn ngủ say như chết.
Quan Ninh lặng lẽ cảm thán, chất lượng giấc ngủ của bạn nhỏ tốt thật.
Lục lọi tủ lạnh, đồ trữ chẳng nhiều nhặn lắm, cô dự định nướng ít bánh với những nguyên liệu còn sót lại.

Rửa mặt xong xuôi, cột tóc tuỳ ý, cô tròng bộ đồ nhà thùng thình, đứng ở phòng bếp giản dị bên ban công chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
Nghe được tiếng động, Ngô Duệ trở mình tỉnh giấc.
Tốn vài giây cậu mới nhận ra bản thân mình đang ở nơi nào.
Phản ứng đầu tiên là cậu quét sơ lượt trên dưới cơ thể mình, cậu mặc áo thun và quần đùi Quan Ninh mua cho thằng nhãi Quan Trình, trông chả khác gì học sinh trung học mới phát triển.

Quan Ninh không ở bên, phòng bếp có động tĩnh, Ngô Duệ xuống giường, dụi đôi mắt nhập nhèm đi tìm cô.
Nhác thấy bóng dáng bận rộn của Quan Ninh, mình mẩy Ngô Duệ bốc lên cảm giác thỏa mãn khó tả, vịn tường đi tới, sau khi xác nhận vệt đỏ trên cổ cô hoàn hoàn biến mất, cậu mới đánh tiếng hỏi từ phía sau, “Sao chị không gọi em dậy?”
Quan Ninh ngoái đầu, cười cười, “Đánh thức cậu à?”

“Chị cần em phụ không?”
Quan Ninh nhường ra ít chỗ, “Biết đánh trứng không? Cậu tới thử xem?”
Từ nhỏ tới lớn Ngô Duệ chưa từng đụng vào việc thế này, hồi trước hay đi du lịch dã ngoại với các bạn nhưng chưa từng tới phiên cậu lao động.

Song Quan Ninh đã nói vậy, nếu cậu phủ định thì mất mặt lắm.
Cậu rửa sạch tay, nhận trứng gà Quan Ninh đưa mình, thấy trước mặt đặt sẵn cái chén thì tự tin dào dạt đập trứng lên thành chén, chất lỏng trong trứng chảy ra, nửa trong chén, nửa tràn ra ngoài.
Quan Ninh nhìn cậu một hồi như nhìn đứa trẻ lên ba, thở dài, “Thôi để tôi đi.”
“Để em cho.” Ngô Duệ đẩy cô ra, thử thêm lần nữa, lần này đỡ hơn nhưng lại sót mấy miếng vỏ trứng trong chén.

Cậu chỉ vào khoe với Quan Ninh, “Chị xem, càng ngày càng tốt đấy chứ? Làm lần nữa chắc chắn thành công.”
Quan Ninh vươn bàn tay trống không, “Cậu chủ ơi, không có quả thứ ba.”
Ngô Duệ chả biết xấu hổ đánh vần thế nào, “Em còn giúp được gì nữa không?”
“Lặt rau hẹ đi.” Quan Ninh khựng mình, “Cậu biết lặt chứ?”
“Biết mà.” Ngô Duệ nói.
Quan Ninh cầm cái ghế con đưa cậu, “Ngồi đó lựa đi.”
Ngô Duệ ngoan ngoãn ngồi xuống, duỗi hai cẳng chân dài không biết đặt đâu.

Cậu nắm bó rau hẹ nghiên cứu tí rồi ra tay, Quan Ninh đang xắt cà rốt, cắt một lát, cô lên tiếng như thể có gắn mắt sau đầu, “Nhỏ nhỏ cũng ăn được hết, chớ ngại phiền mà vứt đi.”
Ngô Duệ nghe vậy liền thu về cái tay sắp ném rau hẹ.
Với sự giúp đỡ của Ngô Duệ, bữa sáng nấu xong nhanh hơn dự kiến.


Bánh nướng đem ra, Quan Ninh chưa nói gì mà Ngô Duệ đã tự luyến đánh giá, “Em đỉnh thật.”
Quan Ninh không khỏi bật cười, “Ừa, đỉnh lắm, cậu đỉnh nhất.

Ăn đi nào.”
“Chị không ăn ạ?” Ngô Duệ quay đầu hỏi.
“Tôi ăn cái trứng luộc là đủ no rồi.” Dứt lời Quan Ninh vào phòng ngủ, đóng cửa.
Ngô Duệ dùng bàn chải dự phòng và kem đánh răng nhà Quan Ninh làm vệ sinh, ra ban công thấy sót một quả trứng luộc, bèn lấy dao xắt vài lát bánh, dùng đũa kẹp trứng bỏ tót vào miệng.
Ăn ngon thật.
Nhai xong hai miếng mới chợt khựng tay, lần đầu tiên nấu cơm sao có thể quên chụp ảnh chứ? Sờ soạng túi, trống không, bấy giờ mới nhớ ra di động còn trong phòng ngủ Quan Ninh.
Cậu chậm rãi đi tới đẩy cửa ra, giây tiếp theo sững ra tại chỗ.
Quan Ninh thay váy đầm, đang đứng ở mép giường xỏ quần tất.
Rót đầy trong mắt Ngô Duệ toàn là cẳng chân vừa thon vừa dài đạp lên mép giường.

Đôi chân người con gái được ôm trọn bởi đôi tất, sexy khủng khiếp.
“Ngô Duệ!” Quan Ninh phát hiện ra cậu, vớ bên kia còn chưa mang đã cuống cuồng kéo làn váy xuống.
“Em……” Hầu kết Ngô Duệ trượt lên trượt xuống, “Muốn lấy di động.”
Quan Ninh nhặt điện thoại từ trên tủ đầu giường liệng qua cậu.
Ngô Duệ tiếp máy, nhẹ nhàng đóng cửa.
Quan Ninh lề mề ở bên trong thật lâu mới ra, ngoại trừ chưa xỏ giày cao gót chưa trang điểm, cô đã đủ tươm tất ra cửa.

Ra ban công đập quả trứng luộc, cô thong thả ăn dưới ánh nhìn chăm chú của Ngô Duệ.
Cậu vẫn sượng sùng vì hành động bộp chộp ban nãy, thấy cô vào phòng tắm trang điểm, cũng chậm chạp đi theo.
“Chị ơi……”
“Gì?”
“Em không cố ý.”
Tay Quan Ninh khựng lại, son môi suýt lem ra mé ngoài, cô nhìn gương “ờ” một tiếng, “Tôi biết.


Không sao.”
Ngô Duệ thấy cô lướt mấy đường đã tô son, kẻ mắt xong, tự hỏi phụ nữ trang điểm vốn đơn giản thế à?
“Cậu ăn no chưa?” Quan Ninh hỏi cậu.
“Dạ.”
“Thay quần áo ra đi.” Quan Ninh lấy túi xách, thay giày cao gót, đứng ở cửa chờ cậu.

Không lâu sau, Ngô Duệ đã thay xong quần tây đen và áo sơ mi xanh.
Bình thường Quan Ninh ra cửa đi làm hay gặp một hai người hàng xóm, cô cùng Ngô Duệ cùng nhau bước ra, mới khoá cửa xong, một đôi nam nữ khoảng ba mươi tuổi xuống lầu.

Quan Ninh chưa gặp qua họ, nhưng vẫn gật đầu chào.
Người phụ nữ kia thấy cô thì sực nhớ ra gì, đi xuống vài bước tới trước mặt Quan Ninh.
“Em là em Quan phải không? Chị hay nghe ba mẹ nhắc tới em thường giúp ông bà sửa TV với máy nước nóng, em tốt bụng quá.”
“Có gì đâu ạ, chuyện nhỏ mà.” Quan Ninh cười cười.

Cặp này chắc là con trai con dâu của chú dì trên lầu, thế chẳng phải tối hôm qua…… Cô nhìn hai người, mặt bỗng nóng bừng.
Người phụ nữ nói tiếp, “Mẹ chị còn bảo, cô gái tốt như em mà gả tới nhà chị thì hay quá, trước kia bà kêu em trai chị ra cửa khu phố ngắm trộm em, đáng tiếc nó nói không thích người lớn hơn.

Có điều ông bà già chồng cùng vợ chồng chị rất sẵn lòng.”
Quan Ninh xấu hổ vô cùng, không biết nên nói gì cho phải.
“Mấy người sẵn lòng nhiều chuyện thật.” Một giọng nói cất lên chen ngang.
Người phụ nữ bất ngờ ngó sang người lên tiếng, thấy đây là anh bạn trẻ đẹp trai đi cùng Quan Ninh, nhớ tới lời má chồng, hóng hớt hỏi Quan Ninh, “Em Quan, đây là em trai em hả? Diện mạo đúng là tuấn tú lịch sự quá.”
“Cậu ấy ——” Quan Ninh há miệng toan phủ nhận.
Ngô Duệ cố tình nắm tay Quan Ninh, lắc lắc trước bà chị kia, giọng điệu hết sức khó chịu, “Tôi là bạn trai Quan Ninh.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương