Gió Từ Trên Biển Tới
-
Chương 4: Nam Kinh an hồn khúc
Tang Nhu chưa từng chụp hình trong lớp học. Dù vậy, mỗi một chi tiết cô đều khắc ghi rõ trong đầu. Đôi lúc chiêm bao, cô còn mơ thấy một đàn ếch xanh không có nội tạng đang hát đồng ca.
Đẩy mở cánh cửa nhà, biển hoa hồng che kín mắt chặn đứng cô trước cửa. Người Giang Diên nhễ nhại. Những bông hoa tươi tắn đẫm sương nở rộ. Cậu nói, Ngày kỉ niệm.
Cậu không quên dù chỉ một ngày có ý nghĩa nào, nhất là ngày khi cậu cõng cô lên rồi không đặt xuống nữa ấy.
Còn lúc này, Nam Kinh, trời lại đang mưa.
Vậy nên hiện tại, cô đang ngồi trong nhà chờ xe lửa, tay siết chặt tấm vé, hòng đổi một mùa mưa lâu dài. Vì cá về biển sâu, mới có thể hít thở.
“Chắc sẽ muộn đấy, mau ăn trước đi.” Giang Diên đã mua phần ăn của Mạch Ký, nhét nó vào lòng cô.
Hẹn gặp lại, không nghi ngờ gì nữa, đúng là cụm từ giả dối nhất trần đời. Rất nhiều người cũng nói hẹn gặp lại, sau thì không còn gặp lại nữa.
***
Tang Nhu ngước lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của cậu, nhoẻn cười gật đầu, “Cậu đấy, sao lại xin lỗi nữa rồi.”
Là Joey. Anh mặc quần tây và áo vest, ngực cài hoa, là phù rể. Anh đi tới chỗ Tang Nhu, “Thế giới này nhỏ thật.”
Tang Nhu nhún vai: “Đám cưới ấy hả? Cũng được, đám cưới nào mà chả như thế.”
“Tôi nói kết hôn cơ. Hình như ai cũng đều vội kết hôn cả.”
Mới đầu, mẹ tính đuổi cô về phòng mình nhưng cô sống chết không chịu, cứ nằm ì trên giường nằn nì không đi.
Có tiếng gõ cửa. Cô cứ tưởng là Giang Diên bất ngờ tới thăm, sau mới biết là nhân viên giao hàng siêu tốc đưa hoa đến. Lúc nhận bó hoa bách hợp cỡ lớn và túi trái cây, mẹ còn dặn, “Bạn trai không phải muốn quen ai là quen đâu, quan trọng là phải coi gia đình nhà nó thế nào.”
Tang Nhu nằm lì ở nhà trọn một tuần, vừa ngắm những bông bách hợp trên đầu giường nở rồi tàn vừa nhận từng tin nhắn của Giang Diên, thấy trong lòng có đâu đó chút chán chường khó nói rõ. Tựa như có một dòng sông nước xiết ngăn cách đôi bờ, tất cả mọi lời nói và tiếng gào thét của họ đều bị tiếng nước chảy ầm ĩ nhấn chìm, chỉ còn lại sự yên tĩnh có tiếng ra mà chẳng có tiếng về.
Hôm về trường, Giang Diên ra bến xe đón. Cậu đánh giá kĩ càng từ đầu đến tận dưới chân cô, dáng vẻ như có bao lời muốn thổ lộ mà không sao thốt được thành lời.
Cậu bảo Cậu mau về phòng cất đồ đi, tớ dẫn cậu đi ăn một bữa thịnh soạn, coi như bồi thường vì đã không làm tròn chức trách của bạn trai. Tang Nhu đồng ý rồi chạy vào trong tòa nhà kí túc, vô tình va phải một bạn đang cầm hộp cơm đi lấy cơm, “Tang Nhu,cậu về rồi đấy à? Tuần trước tớ ra sân bay tiễn anh trai, thấy Giang Diên cũng ở đó, mà không thấy cậu đâu nên còn tưởng cậu ấy đi tiễn cậu chứ.”
“Không phải người Trung Quốc nào cũng thích văn học Nga sao?”
“Bố tôi rất thích, tôi thì không. Lev Tolstoy bị bệnh lao, Dostoevsky bị tâm thần, Gogol là kẻ nhát gan, Turgenev thì rất vô vị.”
“Những điều đó không thể làm họ hết vĩ đại.”
“Chỉ là nhìn từ góc độ của một bác sĩ, tôi thấy họ cần chữa bệnh.”
“Không phải cô là nhà thơ sao?”
Đương nhiên, cô nhận ra anh rất bận. Lại nghĩ đến cái cảnh ăn chơi nằm dài của mình, cảm giác thất vọng đã tiêu bớt sau cuộc trò chuyện lại lần nữa trào dâng. Tranh thủ thời gian trước khi nó lan rộng, Tang Nhu quyết định đi hút thêm điếu thuốc nữa. Cô vươn tay ra trước mặt Joey, “Bật lửa.”
Đã có hành khách mua vé đứng trải giấy báo ra ở khu nối giữa hai toa tàu, ngả lưng vào cửa xe chợp mắt. Joey châm lửa cho Tang Nhu, hỏi: “Cô đi học hay đi làm vậy?”
Cuối cùng là do cô nhân viên trên tàu đẩy xe bán đồ ăn, cơm hộp đi qua mời anh ta ngồi về chỗ.
Tang Nhu không nén được bật cười, nhìn anh ta, đang định nói gì thì anh đã lên tiếng cắt ngang trước: “Đừng nói tiếng Anh, nói tiếng Trung ấy. Tôi không sao, tiếng Trung của tôi rất tốt. Tôi là Joey.”
“Tôi tên Tang Nhu.”
“Sang… rou? Thịt… để ăn á?”(1) Joey phát âm tên cô có vẻ lọng ngọng. Nghĩ ngợi một lát, anh ta đưa cuốn sổ của mình cho cô: “Hơi khó đọc, viết ra giúp tôi nhé.”
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, cô đồ rằng phải chăng mình đã gặp ảo giác.
Bạn cùng phòng nói lúc cô ngã ra đất, các bạn còn tưởng cô sắp đập nát sàn nhà đến nơi, “Trông chẳng có tí mỹ cảm gì hết, làm hỏng cả ảo tưởng về hình ảnh nữ sinh té xỉu của tớ.”
Cô bị nhiễm vi rút dẫn tới sốt cao, lại cộng thêm chứng viêm a-mi-đan kết hợp vào nên phải luân phiên truyền thuốc kháng vi rút và thuốc hạ sốt. Tang Nhu lặng nhìn mũi kim trên mu bàn tay, ngỡ như thấy được cả biểu cảm buồn bã của những tế bào bạch cầu. Rốt cuộc bọn mày đang muốn tao sống hay tao chết đây.
Tang Nhu không rõ liệu đây có phải khởi đầu của một mối tình bình thường không, hay ngay từ hôm vô tình gặp cậu, mối tình ấy đã bắt đầu? Tối thứ Năm, cô khoác chiếc áo gió, đeo khăn quàng cổ đứng đợi cậu ở trung tâm thương mại, bỗng thấy lòng sao bối rối. Giang Diên cứ như chẳng hề quan tâm tới mọi vẻ xa cách cô bộc lộ ra, ngang nhiên xộc vào thế giới của cô.
Đèn đuốc thắp sáng đêm cuối thu. Dòng người tấp nập qua lại. Cảm giác đặt mình vào đám đông để chờ đợi một người quả thật mông lung quá.
Vì thế, sau khi quá giờ hẹn nửa tiếng đồng hồ mà Giang Diên vẫn chưa đến, Tang Nhu lại cảm thấy, chắc sẽ không ai đến đâu.
Nhưng chỉ sau vỏn vẹn ba tháng, tòa thành phương Bắc ấy đã trở thành hồi ức.
Ngoài con đường đến chỗ làm mỗi ngày, cô vẫn chưa quen đường xá ở đây lắm. Cô chưa từng đi Cố Cung, Vạn Lý Trường Thành hay khu phố mua sắm Sanlitun. Cuối tuần, Giang Diên còn thích ôm cô cùng ngủ nướng hơn cả.
“Giả… nai? Nghĩa là gì vậy?” Joey cau mày thắc mắc.
“Tôi ba mươi tuổi, có bạn gái học nghiên cứu sinh ngành báo ở đại học Colombia, là phóng viên của đài truyền hình, một năm chỉ gặp mặt một lần vào lễ Giáng sinh. Cả hai không can thiệp vào cuộc sống cá nhân cũng như các quan hệ khác giới của nhau. Trước khi kết hôn, mọi thứ đều là tự do. Đương nhiên, nếu chúng tôi quyết định kết hôn thì trong hôn nhân nhất định không được có phản bội. Chúng tôi đều chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn.”
Tang Nhu chợt nhận ra ánh mắt khác lạ của mẹ, bấy giờ mới bừng tỉnh, biết bàn luận về mấy vấn đề tình cảm này trong hôn lễ của người ta thì hơi khiếm nhã, bèn ngậm miệng chuyển đề tài: “Bao giờ anh về Bắc Kinh?”
“À phải rồi, suýt thì quên mất.” Joey vỗ bốp lên đầu mình: “Bọn họ kết hôn, nếu phải dẫn tôi đi chơi thì cũng không ổn lắm. Cô có thời gian không, mấy hôm nữa dẫn tôi thăm thú Nam Kinh nhé?”
“Được rồi, vậy tạm biệt nhé.”
Lúc rời bến, anh nhiệt tình vẫy tay với cô, bóng dáng cao cao rất nổi bật trong đám đông, bàn tay đang quơ vẫy cũng rất lớn. Anh cố gắng phát âm hai chữ Tang Nhu, nói là trên đường đi đã rất vui, hẹn gặp lại.
Hẹn gặp lại, không nghi ngờ gì nữa, đúng là cụm từ giả dối nhất trần đời. Rất nhiều người cũng nói hẹn gặp lại, sau thì không còn gặp lại nữa.
***
Lúc lật đến trang cuối của cuốn “Trước lúc bình minh”, không trung kín đặc sương mù dần chuyển quang đãng. Tang Nhu gấp sách lại, đi đến cửa tiệm KFC mở cửa 24 giờ, bắt chuyến xe buýt về nhà đầu tiên.
Thời đại học, cô và Giang Diên thường cùng nhau đi dạo bên hồ Huyền Vũ, đi một hồi lại đi đến ga xe lửa, vào tiệm KFC ăn đại gì đó. Hồi ấy, Giang Diên luôn nói rằng, Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ rời đi từ chính nơi này, anh thường nghĩ vậy đấy, em thì sao?
Giang Diên đi rồi, Tang Nhu liền lao đầu vào kì thực tập. Trong một bệnh viện lớn vào hàng bậc nhất của địa phương, khẩu trang kín mít mỗi ngày, luôn chân qua lại theo sau các bác sĩ, cái tốt duy nhất dường như chỉ hiện rõ mỗi khi có ai hỏi mẹ rằng con gái đang làm việc ở đâu. Họ sẽ nhìn mẹ bằng ánh mắt hâm mộ, bảo Vậy sau này có bệnh khỏi lo rồi, trong bệnh viện phải có người nhà mới yên tâm được, chị đúng là có phúc quá.
Có phúc, không có nghĩa là sẽ hạnh phúc. Tang Nhu chưa từng cảm thấy hạnh phúc. Tuy Giang Diên vẫn gọi điện, nhắn tin, kể chuyện cười, tán phét về đồng nghiệp, nhắc có phim nào mới ra rạp mỗi ngày, còn hẹn sẽ đi xem cùng giờ với nhau nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với sự chờ đợi của cậu, cũng không hề vui vẻ như cô đã mong ước.
“Thì là… ờ… có sức sống ấy…” Tang Nhu vừa cười vừa lấy cái thẻ xe buýt trong túi áo ra đưa cho anh ta: “Mấy ngày nữa, anh sẽ đi khắp Nam Kinh bằng nó đấy.”
Đẩy mở cánh cửa nhà, biển hoa hồng che kín mắt chặn đứng cô trước cửa. Người Giang Diên nhễ nhại. Những bông hoa tươi tắn đẫm sương nở rộ. Cậu nói, Ngày kỉ niệm.
Cậu không quên dù chỉ một ngày có ý nghĩa nào, nhất là ngày khi cậu cõng cô lên rồi không đặt xuống nữa ấy.
Còn lúc này, Nam Kinh, trời lại đang mưa.
Vậy nên hiện tại, cô đang ngồi trong nhà chờ xe lửa, tay siết chặt tấm vé, hòng đổi một mùa mưa lâu dài. Vì cá về biển sâu, mới có thể hít thở.
“Chắc sẽ muộn đấy, mau ăn trước đi.” Giang Diên đã mua phần ăn của Mạch Ký, nhét nó vào lòng cô.
Hẹn gặp lại, không nghi ngờ gì nữa, đúng là cụm từ giả dối nhất trần đời. Rất nhiều người cũng nói hẹn gặp lại, sau thì không còn gặp lại nữa.
***
Tang Nhu ngước lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của cậu, nhoẻn cười gật đầu, “Cậu đấy, sao lại xin lỗi nữa rồi.”
Là Joey. Anh mặc quần tây và áo vest, ngực cài hoa, là phù rể. Anh đi tới chỗ Tang Nhu, “Thế giới này nhỏ thật.”
Tang Nhu nhún vai: “Đám cưới ấy hả? Cũng được, đám cưới nào mà chả như thế.”
“Tôi nói kết hôn cơ. Hình như ai cũng đều vội kết hôn cả.”
Mới đầu, mẹ tính đuổi cô về phòng mình nhưng cô sống chết không chịu, cứ nằm ì trên giường nằn nì không đi.
Có tiếng gõ cửa. Cô cứ tưởng là Giang Diên bất ngờ tới thăm, sau mới biết là nhân viên giao hàng siêu tốc đưa hoa đến. Lúc nhận bó hoa bách hợp cỡ lớn và túi trái cây, mẹ còn dặn, “Bạn trai không phải muốn quen ai là quen đâu, quan trọng là phải coi gia đình nhà nó thế nào.”
Tang Nhu nằm lì ở nhà trọn một tuần, vừa ngắm những bông bách hợp trên đầu giường nở rồi tàn vừa nhận từng tin nhắn của Giang Diên, thấy trong lòng có đâu đó chút chán chường khó nói rõ. Tựa như có một dòng sông nước xiết ngăn cách đôi bờ, tất cả mọi lời nói và tiếng gào thét của họ đều bị tiếng nước chảy ầm ĩ nhấn chìm, chỉ còn lại sự yên tĩnh có tiếng ra mà chẳng có tiếng về.
Hôm về trường, Giang Diên ra bến xe đón. Cậu đánh giá kĩ càng từ đầu đến tận dưới chân cô, dáng vẻ như có bao lời muốn thổ lộ mà không sao thốt được thành lời.
Cậu bảo Cậu mau về phòng cất đồ đi, tớ dẫn cậu đi ăn một bữa thịnh soạn, coi như bồi thường vì đã không làm tròn chức trách của bạn trai. Tang Nhu đồng ý rồi chạy vào trong tòa nhà kí túc, vô tình va phải một bạn đang cầm hộp cơm đi lấy cơm, “Tang Nhu,cậu về rồi đấy à? Tuần trước tớ ra sân bay tiễn anh trai, thấy Giang Diên cũng ở đó, mà không thấy cậu đâu nên còn tưởng cậu ấy đi tiễn cậu chứ.”
“Không phải người Trung Quốc nào cũng thích văn học Nga sao?”
“Bố tôi rất thích, tôi thì không. Lev Tolstoy bị bệnh lao, Dostoevsky bị tâm thần, Gogol là kẻ nhát gan, Turgenev thì rất vô vị.”
“Những điều đó không thể làm họ hết vĩ đại.”
“Chỉ là nhìn từ góc độ của một bác sĩ, tôi thấy họ cần chữa bệnh.”
“Không phải cô là nhà thơ sao?”
Đương nhiên, cô nhận ra anh rất bận. Lại nghĩ đến cái cảnh ăn chơi nằm dài của mình, cảm giác thất vọng đã tiêu bớt sau cuộc trò chuyện lại lần nữa trào dâng. Tranh thủ thời gian trước khi nó lan rộng, Tang Nhu quyết định đi hút thêm điếu thuốc nữa. Cô vươn tay ra trước mặt Joey, “Bật lửa.”
Đã có hành khách mua vé đứng trải giấy báo ra ở khu nối giữa hai toa tàu, ngả lưng vào cửa xe chợp mắt. Joey châm lửa cho Tang Nhu, hỏi: “Cô đi học hay đi làm vậy?”
Cuối cùng là do cô nhân viên trên tàu đẩy xe bán đồ ăn, cơm hộp đi qua mời anh ta ngồi về chỗ.
Tang Nhu không nén được bật cười, nhìn anh ta, đang định nói gì thì anh đã lên tiếng cắt ngang trước: “Đừng nói tiếng Anh, nói tiếng Trung ấy. Tôi không sao, tiếng Trung của tôi rất tốt. Tôi là Joey.”
“Tôi tên Tang Nhu.”
“Sang… rou? Thịt… để ăn á?”(1) Joey phát âm tên cô có vẻ lọng ngọng. Nghĩ ngợi một lát, anh ta đưa cuốn sổ của mình cho cô: “Hơi khó đọc, viết ra giúp tôi nhé.”
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, cô đồ rằng phải chăng mình đã gặp ảo giác.
Bạn cùng phòng nói lúc cô ngã ra đất, các bạn còn tưởng cô sắp đập nát sàn nhà đến nơi, “Trông chẳng có tí mỹ cảm gì hết, làm hỏng cả ảo tưởng về hình ảnh nữ sinh té xỉu của tớ.”
Cô bị nhiễm vi rút dẫn tới sốt cao, lại cộng thêm chứng viêm a-mi-đan kết hợp vào nên phải luân phiên truyền thuốc kháng vi rút và thuốc hạ sốt. Tang Nhu lặng nhìn mũi kim trên mu bàn tay, ngỡ như thấy được cả biểu cảm buồn bã của những tế bào bạch cầu. Rốt cuộc bọn mày đang muốn tao sống hay tao chết đây.
Tang Nhu không rõ liệu đây có phải khởi đầu của một mối tình bình thường không, hay ngay từ hôm vô tình gặp cậu, mối tình ấy đã bắt đầu? Tối thứ Năm, cô khoác chiếc áo gió, đeo khăn quàng cổ đứng đợi cậu ở trung tâm thương mại, bỗng thấy lòng sao bối rối. Giang Diên cứ như chẳng hề quan tâm tới mọi vẻ xa cách cô bộc lộ ra, ngang nhiên xộc vào thế giới của cô.
Đèn đuốc thắp sáng đêm cuối thu. Dòng người tấp nập qua lại. Cảm giác đặt mình vào đám đông để chờ đợi một người quả thật mông lung quá.
Vì thế, sau khi quá giờ hẹn nửa tiếng đồng hồ mà Giang Diên vẫn chưa đến, Tang Nhu lại cảm thấy, chắc sẽ không ai đến đâu.
Nhưng chỉ sau vỏn vẹn ba tháng, tòa thành phương Bắc ấy đã trở thành hồi ức.
Ngoài con đường đến chỗ làm mỗi ngày, cô vẫn chưa quen đường xá ở đây lắm. Cô chưa từng đi Cố Cung, Vạn Lý Trường Thành hay khu phố mua sắm Sanlitun. Cuối tuần, Giang Diên còn thích ôm cô cùng ngủ nướng hơn cả.
“Giả… nai? Nghĩa là gì vậy?” Joey cau mày thắc mắc.
“Tôi ba mươi tuổi, có bạn gái học nghiên cứu sinh ngành báo ở đại học Colombia, là phóng viên của đài truyền hình, một năm chỉ gặp mặt một lần vào lễ Giáng sinh. Cả hai không can thiệp vào cuộc sống cá nhân cũng như các quan hệ khác giới của nhau. Trước khi kết hôn, mọi thứ đều là tự do. Đương nhiên, nếu chúng tôi quyết định kết hôn thì trong hôn nhân nhất định không được có phản bội. Chúng tôi đều chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn.”
Tang Nhu chợt nhận ra ánh mắt khác lạ của mẹ, bấy giờ mới bừng tỉnh, biết bàn luận về mấy vấn đề tình cảm này trong hôn lễ của người ta thì hơi khiếm nhã, bèn ngậm miệng chuyển đề tài: “Bao giờ anh về Bắc Kinh?”
“À phải rồi, suýt thì quên mất.” Joey vỗ bốp lên đầu mình: “Bọn họ kết hôn, nếu phải dẫn tôi đi chơi thì cũng không ổn lắm. Cô có thời gian không, mấy hôm nữa dẫn tôi thăm thú Nam Kinh nhé?”
“Được rồi, vậy tạm biệt nhé.”
Lúc rời bến, anh nhiệt tình vẫy tay với cô, bóng dáng cao cao rất nổi bật trong đám đông, bàn tay đang quơ vẫy cũng rất lớn. Anh cố gắng phát âm hai chữ Tang Nhu, nói là trên đường đi đã rất vui, hẹn gặp lại.
Hẹn gặp lại, không nghi ngờ gì nữa, đúng là cụm từ giả dối nhất trần đời. Rất nhiều người cũng nói hẹn gặp lại, sau thì không còn gặp lại nữa.
***
Lúc lật đến trang cuối của cuốn “Trước lúc bình minh”, không trung kín đặc sương mù dần chuyển quang đãng. Tang Nhu gấp sách lại, đi đến cửa tiệm KFC mở cửa 24 giờ, bắt chuyến xe buýt về nhà đầu tiên.
Thời đại học, cô và Giang Diên thường cùng nhau đi dạo bên hồ Huyền Vũ, đi một hồi lại đi đến ga xe lửa, vào tiệm KFC ăn đại gì đó. Hồi ấy, Giang Diên luôn nói rằng, Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ rời đi từ chính nơi này, anh thường nghĩ vậy đấy, em thì sao?
Giang Diên đi rồi, Tang Nhu liền lao đầu vào kì thực tập. Trong một bệnh viện lớn vào hàng bậc nhất của địa phương, khẩu trang kín mít mỗi ngày, luôn chân qua lại theo sau các bác sĩ, cái tốt duy nhất dường như chỉ hiện rõ mỗi khi có ai hỏi mẹ rằng con gái đang làm việc ở đâu. Họ sẽ nhìn mẹ bằng ánh mắt hâm mộ, bảo Vậy sau này có bệnh khỏi lo rồi, trong bệnh viện phải có người nhà mới yên tâm được, chị đúng là có phúc quá.
Có phúc, không có nghĩa là sẽ hạnh phúc. Tang Nhu chưa từng cảm thấy hạnh phúc. Tuy Giang Diên vẫn gọi điện, nhắn tin, kể chuyện cười, tán phét về đồng nghiệp, nhắc có phim nào mới ra rạp mỗi ngày, còn hẹn sẽ đi xem cùng giờ với nhau nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với sự chờ đợi của cậu, cũng không hề vui vẻ như cô đã mong ước.
“Thì là… ờ… có sức sống ấy…” Tang Nhu vừa cười vừa lấy cái thẻ xe buýt trong túi áo ra đưa cho anh ta: “Mấy ngày nữa, anh sẽ đi khắp Nam Kinh bằng nó đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook