Sở Diễm thấy mắt anh ta sáng quắc lên, liền mỉm cười nói: “Đần độn.”Tạ Nguyệt Văn tuân theo lời dặn phải nghỉ ngơi của bác sĩ, chắc có lẽ lão thái thái đã ra lệnh cho nên mấy ngày nay không có ai dám tới quấy rầy cô.

Ban ngày cô đọc sách, buổi tối thì gọi video với Lương Mạn, mỗi ngày trôi qua thật thư thái.Vạn Ngọc Sơn chỉ tới thăm cô đúng ngày đầu tiên, từ đó về sau anh chưa từng quay lại, vốn nơi này là chỗ ở của anh nhưng lại bị cô chiếm mất.Xòe ngón tay ra tính toán, hôm nay đã là mùng năm tháng Giêng âm lịch, chỉ còn mười một ngày nữa cô có thể lên đường về nhà.Sau khi ăn sáng, cô nghiêng người ngồi ở mép giường đọc sách, ánh mặt trời ngoài cửa nhẹ dịu, những tia nắng chiếu cả người cô trở nên ấm áp.


Đọc được một nửa, cô vô thức thiếp đi, trong mơ nghe thấy có tiếng cười, cô sợ đến mức giật mình.

Sau khi tỉnh giấc, cô nhìn thấy một khuôn mặt in bóng trên cửa sổ, trong lúc hoảng hốt cô lùi thật mạnh về phía sau, rơi xuống giường “bịch” một cái.Có lẽ cô đã có thù oán từ kiếp trước với căn nhà này.Từ Tố Phương đang xem tivi ở ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng động trong nhà, bèn hối hả đứng dậy chạy vào, bà ấy mở cửa ra thì thấy Tạ Vãn Nguyệt đang nằm trên mặt đất, vội hỏi: “Sao cháu lại rơi xuống đất?”“Ngoài đó có người.”Từ Tố Phương nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn sang, mấy người phía bên kia còn cười hì hì vẫy tay với bà ấy, bà ấy giận dữ chạy ra ngoài.Tổng cộng có sáu người, là Lý Thư Khanh và đám bạn, từ sáng sớm bọn họ đã hẹn nhau tới Vạn gia, vốn là đi chúc Tết Vạn lão thái thái.


Ngồi được một lát mà vẫn không thấy cô gái trong truyền thuyết kia đâu, chỉ trông thấy bộ mặt trước sau như một của Vạn Ngọc Sơn, không hề đề cập đến chuyện cô vợ của mình, thế là bọn họ đã biết hôm nay không có cơ duyên được gặp.Vạn Ngọc Hà kéo Lý Thư Khanh đến gần bàn chơi bài, Vạn Ngọc Sơn tiếp khách, lúc hứng khởi chơi bài, bọn họ hoàn toàn không để ý chuyện đột nhiên thiếu mất ba người.Hoá ra ba người kia cảm thấy nếu đã cất công đến đây một chuyến thì không thể về tay không được, nhân lúc mọi người đang chơi bài, bọn họ rón rén ra khỏi cửa, đi thẳng đến viện của Vạn Ngọc Sơn.Trong sân yên tĩnh như thể không có người sinh sống.Ba người đi đến cuối hàng lang rồi nhìn vào bên trong, ánh sáng quá chói mắt, không tài nào nhìn thấy.Hai người trong đó giơ tay che chắn lại cửa sổ thuỷ tinh, sau đó ghé mặt lại gần, người kia cũng học theo.

Ba người dựa vào cửa sổ nhìn chằm chằm vào bên trong, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng trông thấy một bức tranh mỹ nhân đang say ngủ.“Chậc chậc chậc, bảo sao lão Vạn muốn giấu người đi.”“Nếu đổi lại là tôi, nhất định sẽ dắt ra ngoài khoe khoang đủ đường.”“Ha ha ha, ông nội cậu không để cậu kết hôn với người đẹp vậy đâu.”“Cậu nhỏ tiếng chút đi, đừng để bị người khác phát hiện.”“Trên đường đến đấy chúng ta không thấy ai, mọi người đều đang chơi ở đằng trước.

Ha ha ha, tên Lý Thư Khanh kia không có may mắn được diện kiến rồi.”Cả bọn đang nói cười vui vẻ, đột nhiên người bên trong tỉnh giấc rồi biến đi đâu mất, ngay sau đó, cửa phòng bên trong mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi bước vào, hình như đang nói gì đó, không đợi bọn họ kịp phản ứng lại, người kia đã bắn ánh mắt về phía bọn họ, ba người cùng rùng mình, muốn chạy nhưng lại cảm thấy như vậy không phong độ, nên bọn họ dừng lại, đứng một thành hàng, vẫy tay với người phụ nữ kia..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương