Gió Qua Rặng Mù U
-
Chương 51: Bụi đường
Sự việc của vợ chồng Ngọc ngày càng trở nên phức tạp, Thành không những vô cảm với vợ con mà còn rất cay nghiệt trong những lời nói. Buổi chiều tối, Thành về nhà, mấy ngày vắng mặt ba, hai bé Tấn Lực và Kiều My chạy tới níu ống quần Thành:
- Ba, ba, ba về rồi...
Thành lạnh lùng gỡ tay hai đứa trẻ ra khỏi ống quần mình rồi bước lại mở cửa tủ lấy xấp giấy tờ cá nhân và quay ra chiếc xe hơi màu đen đang đứng chờ ngoài cổng. Nhìn các con mình bị chính người ba ruột đối xử như người xa lạ, Ngọc ức chế, cô không cầm lòng được liền chạy theo nắm lấy cánh tay chồng:
- Anh Thành, con của anh mà anh cũng nỡ đối xử như vậy sao?
Thành buông lời phũ phàng:
- Kể từ đây tôi và cô chấm dứt, tôi sẽ chu cấp hàng tháng cho hai đứa bé!
- Anh nói đi, em đã làm gì để anh đối với vợ con anh như vậy?
- Cô không coi lại cô đi, người ta đi đâu cũng hãnh diện về vợ mình, còn cô, cô ăn mặc cũng không biết ăn mặc, làm ăn thì không biết tính toán, làm gì cũng thua lỗ, giờ để đống nợ tôi ôm.
- Hóa ra là do em không biết ăn mặc, hóa ra là do em không biết làm ăn để sinh ra nợ nần. Thế này nha anh Thành, anh cho em gặp anh bạn của anh mà trước đây ảnh cho vợ chồng mình mượn tiền để mở quán cà phê, em sẽ nói chuyện với ảnh và em sẽ gom góp trả tiền cho ảnh.
- Cô không cần làm vậy, chỉ cần cô buông tha tôi là cô đã giúp tôi rồi, số tiền nợ đó tôi tự trả. Còn nữa, em trai cô ngủ với con Trang có bầu, giờ mặc kệ nó! Tôi cũng chịu thua các người. Mà cô nói với vợ chồng em trai cô, kể cả là cô, đừng tới tìm tôi nữa, có tới tôi cũng không gặp đâu!
Nghe chồng nói những lời đay nghiến, Ngọc chỉ biết kìm hãm bức xúc để không xảy ra lớn tiếng trước mặt các con. Chiếc xe hơi đứng chờ ngoài đầu cổng vừa lăn bánh xới lên một đám bụi đường mù mịt bay vô tận sân nhà! Ngọc ôm hai đứa con, cô giấu đi dòng nước mắt để các con mình không cảm thấy bất an.
- Ba, ba, ba về rồi...
Thành lạnh lùng gỡ tay hai đứa trẻ ra khỏi ống quần mình rồi bước lại mở cửa tủ lấy xấp giấy tờ cá nhân và quay ra chiếc xe hơi màu đen đang đứng chờ ngoài cổng. Nhìn các con mình bị chính người ba ruột đối xử như người xa lạ, Ngọc ức chế, cô không cầm lòng được liền chạy theo nắm lấy cánh tay chồng:
- Anh Thành, con của anh mà anh cũng nỡ đối xử như vậy sao?
Thành buông lời phũ phàng:
- Kể từ đây tôi và cô chấm dứt, tôi sẽ chu cấp hàng tháng cho hai đứa bé!
- Anh nói đi, em đã làm gì để anh đối với vợ con anh như vậy?
- Cô không coi lại cô đi, người ta đi đâu cũng hãnh diện về vợ mình, còn cô, cô ăn mặc cũng không biết ăn mặc, làm ăn thì không biết tính toán, làm gì cũng thua lỗ, giờ để đống nợ tôi ôm.
- Hóa ra là do em không biết ăn mặc, hóa ra là do em không biết làm ăn để sinh ra nợ nần. Thế này nha anh Thành, anh cho em gặp anh bạn của anh mà trước đây ảnh cho vợ chồng mình mượn tiền để mở quán cà phê, em sẽ nói chuyện với ảnh và em sẽ gom góp trả tiền cho ảnh.
- Cô không cần làm vậy, chỉ cần cô buông tha tôi là cô đã giúp tôi rồi, số tiền nợ đó tôi tự trả. Còn nữa, em trai cô ngủ với con Trang có bầu, giờ mặc kệ nó! Tôi cũng chịu thua các người. Mà cô nói với vợ chồng em trai cô, kể cả là cô, đừng tới tìm tôi nữa, có tới tôi cũng không gặp đâu!
Nghe chồng nói những lời đay nghiến, Ngọc chỉ biết kìm hãm bức xúc để không xảy ra lớn tiếng trước mặt các con. Chiếc xe hơi đứng chờ ngoài đầu cổng vừa lăn bánh xới lên một đám bụi đường mù mịt bay vô tận sân nhà! Ngọc ôm hai đứa con, cô giấu đi dòng nước mắt để các con mình không cảm thấy bất an.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook