Gió Qua Rặng Mù U
-
Chương 44: Hỗn chiến
Ly cà phê có mùi vị nước mắm hôm trước đã làm cho Tánh tăng thêm sự tức giận. Buổi tối, Tánh kêu thêm cả chục thằng đàn em tới quán cà phê Ngây Thơ. Cũng như lần trước, Trang hớt hải ra tiếp:
- Các anh uống gì để em làm?
- Đen đá, trái dừa, cam ép.
- Dạ! Vậy là 7 đen đá, 2 cam ép, 2 trái dừa. Các anh chờ em xíu nghe!
Trong lúc pha chế, Ngọc không để ý, Trang đã cho thêm nước muối vô các phin cà phê. Tánh được thêm cớ gây lộn:
- Chó chết! Tụi mày cố ý chơi tao hả?
Tánh hất tung cái bàn, các bàn khách khác hoảng sợ chạy ra cổng. Ngọc bối rối:
- Anh Thành gọi điện cho dân phòng đi.
Thành quay lại nói vợ:
- Tất cả là tại cô! Cô pha chế đó.
Một lát sau, Hiếu cùng băng nhóm bảo kê cho quán của Thành kéo tới. Mã tấu, gậy gộc hỗn chiến với băng nhóm của Tánh. Cuộc chiến chưa phân bại thắng thua thì công an đã ập vô nhưng cả hai băng nhóm đã nhanh chóng chạy thoát. Trưởng công an nói:
- Từ ngày có cái quán cà phê này, người dân xung quanh phàn nàn rất nhiều!
Thành trả lời:
- Em thành thật xin lỗi các anh, vợ chồng em sẽ cố gắng khắc phục.
Trưởng công an nói tiếp:
- Bây giờ anh hãy viết bản tường trình sự việc mới xảy ra đi!
- Dạ!
Suốt đêm, Thành vẫn cho rằng lỗi là tại vợ:
- Tôi nói thiệt với cô, tôi không hiểu cô đang làm cái gì nữa! Bữa trước đã bị một lần rồi, lần này cô vẫn để xảy ra? Tốt nhất là đóng cửa quán, không buôn bán gì hết. Tôi sẽ về Cái Nước đi ghe lấy tiền trả nợ người ta.
Ngày hôm sau, quán cà phê Ngây Thơ treo biển đóng cửa, nhưng mọi việc chưa kết thúc ở đó! Thấy Trang khóc, Ngọc hỏi:
- Trang, sao em khóc?
- Chị Ngọc ơi, thương em với!
- Em sao vậy?
- Chị ơi! Em có, có…
- Mà e có cái gì?
- Em có bầu rồi.
Cả Thành và Ngọc ngạc nhiên, Ngọc hỏi tiếp:
- Em nói cho chị nghe đi, của ai? Mà sao em dại dột vậy cơ chứ?
- Em khó nói quá chị à!
Thành lớn tiếng?
- Của ai? Nói rõ đi!
Trang càng khóc thảm:
- Ba má em dưới quê mà biết thì họ chết mất, tất cả là tại em.
Thành nổi nóng:
- Nói, của thằng nào?
Trang trả lời rõ ràng:
- Anh Khánh, anh ấy và em đã…
Ngọc nghe xong, cô ngồi bệt xuống đất. Thành gọi điện:
- A lô! Cậu Khánh hả? Xin nghỉ phép về ngay trên quán của anh có việc anh nhờ chút!
- Bữa nay em ở nhà! Chờ em xíu em lên liền.
- Lên ngay nghe cậu!
Không kịp nói câu nào với vợ, Khánh vội chạy xe lên quán:
- Ủa, anh chị sao mà thu dọn hết đồ đạc vậy?
Ngọc im lặng, Thành nói:
- Dẹp quán, không bán nữa! Cậu giải thích đi, cái thai trong bụng cô Trang là sao?
Khánh giật mình:
- Là sao? Anh Ba nói gì, em không hiểu?
- Trước giờ anh luôn nghĩ cậu tử tế lắm! Ai ngờ cậu lại như vậy?
Trang tiếp tục diễn:
- Anh Khánh, anh không cần phải vòng vo như vậy, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm đâu!
Khánh bức xúc:
- Cô nói gì vậy cô Trang? Tôi và cô không liên quan gì tới nhau!
Trang kể lể mọi chuyện như thật:
- Anh đã từng nói là anh thương em thật lòng, anh sẽ thu xếp cùng em về gặp ba má em, và em đã tin tình cảm của anh. Giờ thì có ai dám nhận! Thôi, anh không cần phải bận tâm đâu, em sẽ tự lo được.
- Cô đừng có mà ăn nói như vậy? Tôi không hề nói những điều đó với cô. Anh Ba, anh hãy tin em, em không có liên quan tới cô ta.
- Cậu làm gì để anh tin bây giờ?
- Các anh uống gì để em làm?
- Đen đá, trái dừa, cam ép.
- Dạ! Vậy là 7 đen đá, 2 cam ép, 2 trái dừa. Các anh chờ em xíu nghe!
Trong lúc pha chế, Ngọc không để ý, Trang đã cho thêm nước muối vô các phin cà phê. Tánh được thêm cớ gây lộn:
- Chó chết! Tụi mày cố ý chơi tao hả?
Tánh hất tung cái bàn, các bàn khách khác hoảng sợ chạy ra cổng. Ngọc bối rối:
- Anh Thành gọi điện cho dân phòng đi.
Thành quay lại nói vợ:
- Tất cả là tại cô! Cô pha chế đó.
Một lát sau, Hiếu cùng băng nhóm bảo kê cho quán của Thành kéo tới. Mã tấu, gậy gộc hỗn chiến với băng nhóm của Tánh. Cuộc chiến chưa phân bại thắng thua thì công an đã ập vô nhưng cả hai băng nhóm đã nhanh chóng chạy thoát. Trưởng công an nói:
- Từ ngày có cái quán cà phê này, người dân xung quanh phàn nàn rất nhiều!
Thành trả lời:
- Em thành thật xin lỗi các anh, vợ chồng em sẽ cố gắng khắc phục.
Trưởng công an nói tiếp:
- Bây giờ anh hãy viết bản tường trình sự việc mới xảy ra đi!
- Dạ!
Suốt đêm, Thành vẫn cho rằng lỗi là tại vợ:
- Tôi nói thiệt với cô, tôi không hiểu cô đang làm cái gì nữa! Bữa trước đã bị một lần rồi, lần này cô vẫn để xảy ra? Tốt nhất là đóng cửa quán, không buôn bán gì hết. Tôi sẽ về Cái Nước đi ghe lấy tiền trả nợ người ta.
Ngày hôm sau, quán cà phê Ngây Thơ treo biển đóng cửa, nhưng mọi việc chưa kết thúc ở đó! Thấy Trang khóc, Ngọc hỏi:
- Trang, sao em khóc?
- Chị Ngọc ơi, thương em với!
- Em sao vậy?
- Chị ơi! Em có, có…
- Mà e có cái gì?
- Em có bầu rồi.
Cả Thành và Ngọc ngạc nhiên, Ngọc hỏi tiếp:
- Em nói cho chị nghe đi, của ai? Mà sao em dại dột vậy cơ chứ?
- Em khó nói quá chị à!
Thành lớn tiếng?
- Của ai? Nói rõ đi!
Trang càng khóc thảm:
- Ba má em dưới quê mà biết thì họ chết mất, tất cả là tại em.
Thành nổi nóng:
- Nói, của thằng nào?
Trang trả lời rõ ràng:
- Anh Khánh, anh ấy và em đã…
Ngọc nghe xong, cô ngồi bệt xuống đất. Thành gọi điện:
- A lô! Cậu Khánh hả? Xin nghỉ phép về ngay trên quán của anh có việc anh nhờ chút!
- Bữa nay em ở nhà! Chờ em xíu em lên liền.
- Lên ngay nghe cậu!
Không kịp nói câu nào với vợ, Khánh vội chạy xe lên quán:
- Ủa, anh chị sao mà thu dọn hết đồ đạc vậy?
Ngọc im lặng, Thành nói:
- Dẹp quán, không bán nữa! Cậu giải thích đi, cái thai trong bụng cô Trang là sao?
Khánh giật mình:
- Là sao? Anh Ba nói gì, em không hiểu?
- Trước giờ anh luôn nghĩ cậu tử tế lắm! Ai ngờ cậu lại như vậy?
Trang tiếp tục diễn:
- Anh Khánh, anh không cần phải vòng vo như vậy, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm đâu!
Khánh bức xúc:
- Cô nói gì vậy cô Trang? Tôi và cô không liên quan gì tới nhau!
Trang kể lể mọi chuyện như thật:
- Anh đã từng nói là anh thương em thật lòng, anh sẽ thu xếp cùng em về gặp ba má em, và em đã tin tình cảm của anh. Giờ thì có ai dám nhận! Thôi, anh không cần phải bận tâm đâu, em sẽ tự lo được.
- Cô đừng có mà ăn nói như vậy? Tôi không hề nói những điều đó với cô. Anh Ba, anh hãy tin em, em không có liên quan tới cô ta.
- Cậu làm gì để anh tin bây giờ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook