Gió Nửa Ngoại
-
Chương 4: Khóc để đôi mắt được rửa sạch
E Mơiđôi tay đanghứngnắng.
Cóphiềnhứngcảtrái tim anh?
—————-
"Em đi với anh một chút được không?"
Hotboy đưa mắt thâm tình, giọng điệu nhẹ nhàng mở lời với Anh An, nhưng cậu ta chưa nghe Anh An đáp lại đã thấy Nguyên An đưa tay xách cổ áo Anh An lôi đi, không nặng không nhẹ buông một câu:
"Xin lỗi, phải về rồi."
"Bạn trai tôi có tính chiếm hữu cao lắm. Tạm biệt, mong mọi sự không tốt lành đến với bạn!"
Hotboy: "..."
Nguyên An: "..."
Miệng con nhỏ này độc như Strychnine* vậy.
* C21H22N2O2: chấtđộc, loạinàychỉcầnmộtlượngcực-cực-cựcnhỏcũnggâychếtngười.
Mặc dù không thích kiểu lôi cổ áo kéo đi như chủ dẫn chó của Nguyên An, nhưng nể tình cậu bạn cùng nhà "giải quyết" nhanh gọn lẹ người yêu cũ kia, Anh An vẫn vui vẻ ôm mèo ngồi ngay ngắn ở yên sau cùng nhau về nhà.
"Cảm ơn bạn cắt ngang cái người không hề đáng yêu kia hộ tôi."
"Tôi không giúp bạn."
"Không cần khiêm tốn gì đâu, tính tình tôi ngay thẳng, phải cảm ơn thì cảm ơn thôi."
"Bây giờ là gần 12h trưa, quá giờ cơm thường ngày của tôi rồi. Tôi thật sự phải về để ăn cơm. Tôi không vì bạn."
Anh An: "..."
Anh An bĩu môi, con trai gì mà cộc cằn.
"Chủ mày không đáng yêu gì cả." Anh An ôm con mèo trong lòng, lẩm nhẩm tâm sự.
Đối với thái độ của Anh An, con mèo chỉ đưa mắt liếc cái nhẹ, sau đó cụp mắt yên vị trong lòng cô nàng.
Mèo: Ngươi nghĩ trẫm sẽ quan tâm ư?
Anh An: "..."
"Mày cũng không hề đáng yêu."
Cả ba về đến nhà là lúc anh trai Nguyên An và anh trai Anh An đã ăn gần xong bữa trưa.
Thấy em gái chẳng khác gì một đứa cơ nhỡ bởi đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem, quần áo dơ bẩn, Tuấn không khỏi nhíu chặt đôi mày hỏi:
"Em sao đấy?"
Thấy anh trai trưng bộ mặt không hề dễ chịu ra, Anh An nuốt vài ngụm nước bọt, rồi hắng giọng trả lời:
"Có một chút sự cố... but..."
"Nói tiếng Việt!"
"Nhưng mà mọi thứ đều rất ok!"
Tuấn vẫn không hề dãn cơ mặt, rõ ràng anh ta không tin tưởng vào lời nói của Anh An, một chút cũng không có.
"Anh có thể hỏi bạn ấy kìa." Thấy anh trai vẫn chưa buông tha, Anh An liền chuyển hướng sang Nguyên An.
Nguyên An: "..."
Nằm cũng trúng đạn.
"Em ấy sao thế?" Không để Tuấn hỏi, anh trai Nguyên An đã mở giọng.
"Không có gì đâu ạ, bạn ấy gặp sự cố thật." Nguyên An buồn bực lấy thức ăn cho con mèo, giả dối trả lời mặc dù trong lòng cậu muốn đem hết mấy chuyện không thể chấp nhận được trong ngày hôm nay ra tố cáo.
"Không có gì thì được rồi. Thay đồ rồi xuống ăn cơm thôi." Anh trai Nguyên An cười cười, nháy mắt với Anh An lên tiếng.
Chỉ chờ có thế, Anh An như con sóc chuồn nhanh lên phòng.
"Cậu không cần nói đỡ cho nó, tính nó không gây ra chuyện mới lạ." Liếc nhìn cánh cửa được đóng kín, Tuấn buồn bực nói với bạn mình.
"Nói đỡ gì đâu, Nguyên An bảo không có gì thật mà."
Nguyên An: "..."
Có! Có vạn lần có!
Tuấn chỉ thở dài, tiếp tục ăn dở chén cơm.
Lúc Anh An ngồi vào bàn cơm Tuấn đã no nê với phần ăn của mình. Khi anh chuẩn bị rời bàn thì Anh An vội gọi lại:
"Anh hai! Tối dẫn em đi chợ đêm, được không?"
"Tối phải tăng ca."
"Vậy em tự đi."
"Không được!"
"Đi chợ đêm thôi mà, em chỉ muốn ăn vặt thôi."
"Ở nhà học đi, hôm sau dẫn đi."
"Em không có gì để học cả!"
"Lớp 12 mà không có gì để học à?"
"Hôm nay..."
"Để Nguyên An dẫn em ấy đi." Ngồi giữa hai anh em, anh trai Nguyên An cắt ngang cuộc đối thoại chuẩn bị có mùi thuốc súng.
Thật không hiểu nỗi anh em nhà này.
"Nguyên An còn phải học nữa, không phiền em ấy thế đâu." Tuấn lắc đầu từ chối.
"Học cũng cần có thời gian thư giản mà, thằng nhóc nhà mình không thuộc dạng chỉ biết học. Cứ để nó dẫn Anh An đi."
Nguyên An: "...."
Tuấn lại thở dài, mắt hiện tia áy náy nhìn Nguyên An vẫn im lặng rút xương cá nói:
"Thế phiền em nhé."
"Không sao đâu ạ."
Thấy mọi chuyện đã ổn định, anh trai Nguyên An lại cười, gặp đồ ăn vào chén Anh An, giục:
"Ăn đi, đói lắm rồi."
"Em cảm ơn."
Tuấn vẫn chưa thả lỏng cơ mặt của mình, đến khi thấy vẻ lẻm lỉnh của Anh An cuối cùng lại trút ra một hơi bất lực, rời bàn ăn.
Anh trai Nguyên An cũng rời đi không lâu sau đó, phong bếp chỉ còn lại hai đứa trẻ và tiếng va chạm chén đũa.
Nguyên An nuốt không trôi miếng cơm nào, bực bội đặt đũa mạnh xuống bàn ăn, ánh mắt không thân thiện nhìn sang con người vẫn vui vẻ gắp nào là rau, cá, thịt, trứng vào miệng.
"What?" Anh An đối mắt, ngây thơ hỏi.
Nguyên An nhăn mày, dọn phần chén bát của mình bỏ đi.
Của nợ! Của nợ! Của nợ!
Sau bữa trưa, Anh An ngủ một giấc đến khi phố lên đèn. Cô nàng tỉnh lại là khi nghe được tiếng gõ cửa, Nguyên An không vui vẻ gì nói vọng vào:
"Bạn có đi không? Tôi còn có bài tập nữa."
"Có! Chờ chút đi!"
"10 phút!"
Không thì ở nhà nhé!
Nhưng khi Anh An gọn gàng, xinh đẹp ra khỏi phòng mình đã là chuyện của 30 phút sau.
So với vẻ mặt đã son phấn kĩ càng, rạng rỡ như mặt trời của Anh Anh, Nguyên An lại trưng vẻ mặt tối sầm, lộ rõ vẻ bực bội đứng ở cửa cùng con mèo.
"Đi ăn vặt thôi, có phải đi biểu diễn thời trang đâu mặt mũi kinh thế." Nguyên An nhìn kĩ mặt Anh An, cau có lên tiếng. Không cần nghĩ cũng biết 30 phút kia dồn hết vào khuôn mặt.
"Ra đường là phải đẹp, ý kiến gì? Thời buổi này rồi bạn còn cau có với con gái về chuyện trang điểm à? Bạn lỗi thời à?"
"Bạn tốn thời gian của tôi."
Anh An bĩu môi, không chấp.
"Nó cũng đi á?" Thấy Nguyên An ôm con mèo, Anh An ngạc nhiên hỏi.
"Không thể để nó một mình ở nhà đâu."
Mèo: Phận làm sen như các ngươi phải có nhiệm vụ hầu hạ trẫm, còn ý kiến gì?
Việt Nam thì có gì? Thiên đường ẩm thực đường phố.
Vừa đến khu chợ đêm, Anh An đã hào hứng quên đi tất cả mọi thứ càn quét tất cả các hàng.
"Vừa vừa thôi." Nguyên An bế mèo đi theo sau, đôi mày chưa hề giãn ra một chút, lên tiếng nhắc nhở.
"Ở Mỹ không có mấy cái này đâu. Mấy năm rồi tôi không được ăn, bạn đừng cản. Bụng tôi cũng rất tốt nữa."
"Tôi nhắc bạn ăn vừa vì người trả tiền là tôi."
Anh An: "..."
"Về nhà tôi trả lại bạn thôi, làm gì gắt thế!"
Ném cho Nguyên An cái nhìn chán ghét, Anh An luồng lách vào đám người, tiếp tục chiến đấu với cả ngàn thứ ngon lành ở đây.
Nguyên An chậc lưỡi, nhìn xuống con mèo, bực bội nói:
"Tao đã tìm thấy một sinh vật phiền phức hơn mày rồi."
Mèo: "...."
Mèo: Sen to gan, dám phê bình trẫm!
Ngoài mặt bực bội, trong lòng cũng bực bội nhưng Nguyên An vẫn nhanh chóng đi theo cái dáng lanh lẹ như chuột nhắt của Anh An, cậu không hề muốn ở giữa chợ này con nhỏ đó lại gây ra thêm một mớ chuyện.
Chen chen lấn lấn đến được hàng cá viên chiên, Nguyên An chưa nhìn rõ được mặt Anh An đã thấy một xiên cá ngay trước mặt mình, bên tai còn có giọng ngọt như ngạo đường truyền vào:
"Honey! Aww nào!"
Nguyên An: "..."
Anh An đứng tới cổ cậu, ngước mặt xinh đẹp, nở nụ cười rạng rỡ cầm xiên cá muốn cậu mở miệng ăn.
Tình huống này... hình như... không đúng lắm?
Mãi không thấy Nguyên An phản ứng, Anh An nheo mắt, sau đó lại làm 7749 kiểu nháy mắt ra hiệu.
Nguyên An hết nhìn xiên cá, lại nhìn Anh Anh, rồi mới đưa tầm mắt nhìn rộng hơn. Ngay lập tức, mắt cậu chạm với ánh mắt vô cùng phức tạp của anh bạn hotboy lớp kế, nói cho kích thích hơn là gặp người yêu cũ của con nhỏ lắm trò trước mặt cậu. Bên cạnh cậu hotboy còn có mấy người trong khối, Nguyên An đều nhận ra.
"Ăn đi." Mãi không thấy Nguyên An làm gì, Anh An đưa tay chạm vào môi cậu, làm khẩu miệng nhắc nhở.
Cái đụng chạm ngay môi khiến dây thần kinh Nguyên An chạy loạn. Và rồi dù rất không tình nguyện, cậu vẫn há miệng cắn một viên cá xiên.
"Ngon không?"
"Ừ."
"Em chọn cho anh mà, có vị ngọt ngào hạnh phúc đó!"
Nguyên An: "..."
Anh anh em em cái khỉ!
Vị ngọt ngào hạnh phúc cái khỉ!
Lạy Chúa!
"Đi! Em muốn qua bên kia." Anh An cười đến tít mắt, vui vẻ vòng tay vào cánh tay Nguyên An kéo đi.
Lúc lướt qua người cậu hotboy, Anh An khẽ nhếch môi, tặng cậu ta một nụ cười không rõ là ý vị gì.
Hotboy mím môi quay đầu nhìn theo một cao một thấp dần biến mất trong đám đông, trong lòng dâng lên vị chát chát không thể hiểu được. Cậu siết chặt hai tay... Anh An?
Kéo Nguyên An sang một khu khuất hoàn toàn khỏi những con người kia, Anh An liền buông tay, đứng cách cậu trai một khoảng rõ ràng.
"Cảm ơn..." Anh An cúi đầu nhìn xiên cá trên tay, nhỏ xíu giọng cảm ơn Nguyên An.
"Tôi nhắc cho bạn biết đây không là tiểu thuyết đâu, đừng làm mấy trò không đâu ra đâu nữa."
"Không đâu ra đâu là như nào? Bạn có quyền gì cấm tôi? Bạn biết gì để nói tôi? Họ làm tổn thương tôi, nhiều năm về trước hay đến bây giờ vẫn muốn làm tổn thương tôi. Tôi chỉ muốn làm những gì để lòng tự trọng của tôi không bị họ chà đạp nữa. Tôi muốn họ biết tôi không dễ bị tiêu khiển, tôi muốn họ biết tôi khác xưa rồi, tôi muốn họ biết họ sai lầm và tiếc nuối tôi! Tôi có gì sai!"
Anh An bật khóc.
Ngay giữa phố đông người, sau khi gào lên mấy lời không mấy dễ dàng trong lòng, Anh An gào khóc thảm thiết. Cô nàng ngồi bệt xuống đường, tay vẫn cầm xiên cá khóc như một đứa trẻ.
Nguyên An tê cứng cả người.
Cậu vẫn ôm trong lòng con mèo béo, bất động nhìn Anh An khóc như đòi mạng ngay dưới chân mình. Lúc này đã có nhiều người chú ý đến, họ tập trung thành vòng, chỉ chỉ chỏ chỏ, có người rút điện thoại không biết chụp hình hay quay phim.
Nguyên An đưa một tay che mặt, cậu ngồi xuống che chắn trước mặt Anh An, nhỏ giọng dỗ dành:
"Tôi sai rồi, bạn đừng khóc nữa! Nín đi, tôi dẫn bạn đi ăn tiếp, nhiều người đang nhìn kìa."
Anh An không để lời nói cậu vào tai, cứ thế tiếp tục khóc nức nở, nước mắt làm phấn son tèm lem cả mặt.
"Đừng khóc nữa, trôi lớp trang điểm cả rồi kìa."
"Hức... trôi phấn rồi hả? Hức... cả mascara hả?"
Nguyên An: "..."
Anh An ngừng khóc lớn, tay lục lọi cái giỏ nhỏ bên người tìm gương soi mặt.
"Đi chỗ khác đã, bạn muốn người ta thấy cái mặt mèo của bạn hả?"
Anh An nấc lên vài tiếng, thoả hiệp theo Nguyên An rời chỗ hiện tại.
Kéo Anh An đến một chỗ sáng sủa nhưng ít người qua lại, Nguyên An thả con mèo ngồi cạnh cô nàng, thở dài mấy lượt.
Sao cảm thấy già đi mấy tuổi rồi.
Anh An theo ánh sáng từ đèn đường lấy chiếc gương nhỏ ra soi mặt. Vừa nhìn thấy chính mình trong gương, cô nàng lập tức đưa hai tay che mặt.
Mất thể diện quá!
"Che cái gì nữa, tôi thấy..."
"Stop! Stop! Don"t say anything!" Anh An vội hét lớn cắt ngang lời.
"Bạn hãy nói là chưa thấy gì đi." Anh An vẫn che mặt, đưa ra một yêu câu.
Nguyên An: "..."
"Tôi chưa thấy gì hết."
Anh An hài lòng, hít mấy lần nước mũi, loay hoay mãi vẫn cúi đầu che mặt lấm lem của mình lên tiếng:
"Bạn có thể đợi tôi chỉnh chu lại tí rồi đi không?"
"Đi đâu?"
"Đi ăn."
"Ăn nữa sao?"
"Nãy giờ tôi không ăn gì mà. Khóc mất hết sức rồi."
"Về thôi. Giờ anh trai bạn sắp về rồi đó." Nguyên An nhìn đồng hồ từ chối.
"Nhưng tôi vẫn chưa ăn gì cả." Anh An nhấn mạnh, giọng lại nghẹn ngào.
Nguyên An: "..."
Con nhỏ láo toét, ví tiền của cậu mỏng hơn một nửa rồi mà còn dám nói chưa ăn gì cả.
"Bạn ngồi đây với nó đi, tôi đi mua về cho bạn."
Ồ, sao tự nhiên tử tế?
Không đợi Anh An ý kiến, Nguyên An đã nhanh chóng rời đi. Cậu chỉ sợ con nhỏ đó khóc ré lên một lần nữa thì bản thân trở thành ông chú 30 mất.
Anh An sụt sịt nhìn người cao cao kìa rời đi, đành ngoan ngoãn ngồi lại cùng con mèo đang lười biếng nằm cạnh mình.
"Nhìn đây nào." Anh An xoay mặt con mèo lại đối diện với mặt mình, lẩm nhẩm.
Mèo: Hỗn láo, dám mạnh tay vào mặt của trẫm!
"Mặt tao giống mặt mèo lắm sao?"
Mèo: Hỗn láo! Sao ngươi dám so sánh cái mặt xấu xí kia với khuôn mặt cao quý của trẫm?!
Nguyên An trở lại với mấy bọc nilon trên tay, từ xa cậu thấy Anh An cúi đầu chọc phá con mèo, mặt mũi đã không còn tèm lem, tâm trạng có vẻ rất tốt. Có lẽ đã nhặt được não về rồi.
"Về thôi." Nguyên An lại gần, đưa đồ ăn trước mặt Anh An hối thúc.
"Nó tên gì thế?" Anh An chỉ con mèo hỏi.
"Mới nuôi nó thôi, không có đặt tên."
Mèo: Hãy cứ gọi trẫm là hoàng thượng.
"Đặt nó là Xám Xinh được không?"
Mèo: Nhà ngươi sao dám đặt cái tên thường dân đó cho trẫm chứ?!
"Nó màu xám, nhìn xinh xinh thế này nữa. Cần một cái tên chớ."
Mèo: Ồ xinh sao? Vậy được! Trầm tạm chấp nhận cái tên này.
"Ừ thì Xám Xinh. Mà về thôi." Nguyên An đưa tay nhìn đồng hồ, loa qua tên gọi của con mèo.
"Xám Xinh!Xám Xinh!" Anh An vui vẻ vuốt bộ lông xám của con mèo, cười đến tít mắt. Dáng vẻ chật vật vài phút trước cứ như vậy biến mất như chưa từng xảy ra.
"Về thôi." Nguyên An mất hết kiên nhẫn, cau mày hối thúc.
Không đợi Anh An chuẩn bị cậu đã ôm lấy con mèo bỏ đi trước. Cậu sợ nhiễm bệnh thần kinh từ Anh An.
"Ấy chờ với! Á!"
Nguyên An dừng bước, trong lòng đã dự tính đến một mớ rắc rối sẽ xảy ra tiếp theo. Cậu muốn cứ thế mà đi, nhưng tiếng khóc như người thất tình của Anh An đánh bại dự định của cậu.
Nguyên An thả Xám Xinh xuống, đưa tay xoa xoa thái dương, thở dài mấy lượt mới xoay người lại.
"Bạn Anh An, khóc sẽ làm trôi mascara, sẽ xấu lắm!"
"Mặc kệ tôi!" Anh An giãy lên, khóc lớn hơn.
Nguyên An: "..."
Nhịn, phải nhịn.
"Trật chân rồi phải không? Tôi cõng bạn."
Nguyên An nhìn sơ chân Anh An, hạ giọng nói, cùng lúc đó cậu cũng đưa lưng về phía Anh An.
Giờ phút này cậu biết chỉ có thể chiều lấy cô nàng này mới an ổn qua đêm nay, nên cậu đồng ý đóng vai bạn nam tử tế, dịu dàng.
Anh An thút thít, cầm lấy túi đồ ăn, trèo lên lưng Nguyên An.
"Về thôi Xám Xinh." Cõng của nợ trên lưng, Nguyên An cúi đầu nhìn con mèo vẫn nằm ường ra, nhắc nhở.
Xám Xinh: Thật là phạm thượng! Nhà ngươi dám để trẫm đi bộ về nhà?
Đường về nhà không xa, Anh An cũng không nặng, nhưng cả người Nguyên An lại đổ mồ hôi như dính mưa. Cậu khó chịu, cực kì khó chịu. Chiếc áo sơ mi cậu đang mặc mới mua, nhưng bây giờ nào phấn son, nước mắt nước mũi, dầu mỡ dầu ăn cứ thế bám chặt vào lớp vải. Nếu không phải người trên lưng đang lên cơn điên, cậu nhất định ném con nhỏ xuống đường rồi.
"Không nên tốn nước mắt cho mấy người mình ghét đâu."
Đi đến khu chung cư, Nguyên An bỗng dưng lên tiếng.
Anh An hơi sững người, sau đó bình tĩnh lại mà trả lời:
"Tôi không khóc vì họ."
"Thế à?"
"Tôi khóc là muốn đôi mắt được rửa sạch, sau này không nhìn nhầm người nữa mà thôi."
______
Lảm nhảm:
"Chẳng phải bạn nói tôi là bạn trai bạn sao? Hôn cái nhẹ thôi mà!"
"Thầy ơi! Từ vừa rồi thầy phát âm sai rồi!"
"Bọn tôi sống cùng nhà, ăn cơm cùng bữa, chuẩn bị ngủ cùng giường rồi còn cần chứng minh gì nữa? Bạn cần giấy hôn thú à?!"
Cóphiềnhứngcảtrái tim anh?
—————-
"Em đi với anh một chút được không?"
Hotboy đưa mắt thâm tình, giọng điệu nhẹ nhàng mở lời với Anh An, nhưng cậu ta chưa nghe Anh An đáp lại đã thấy Nguyên An đưa tay xách cổ áo Anh An lôi đi, không nặng không nhẹ buông một câu:
"Xin lỗi, phải về rồi."
"Bạn trai tôi có tính chiếm hữu cao lắm. Tạm biệt, mong mọi sự không tốt lành đến với bạn!"
Hotboy: "..."
Nguyên An: "..."
Miệng con nhỏ này độc như Strychnine* vậy.
* C21H22N2O2: chấtđộc, loạinàychỉcầnmộtlượngcực-cực-cựcnhỏcũnggâychếtngười.
Mặc dù không thích kiểu lôi cổ áo kéo đi như chủ dẫn chó của Nguyên An, nhưng nể tình cậu bạn cùng nhà "giải quyết" nhanh gọn lẹ người yêu cũ kia, Anh An vẫn vui vẻ ôm mèo ngồi ngay ngắn ở yên sau cùng nhau về nhà.
"Cảm ơn bạn cắt ngang cái người không hề đáng yêu kia hộ tôi."
"Tôi không giúp bạn."
"Không cần khiêm tốn gì đâu, tính tình tôi ngay thẳng, phải cảm ơn thì cảm ơn thôi."
"Bây giờ là gần 12h trưa, quá giờ cơm thường ngày của tôi rồi. Tôi thật sự phải về để ăn cơm. Tôi không vì bạn."
Anh An: "..."
Anh An bĩu môi, con trai gì mà cộc cằn.
"Chủ mày không đáng yêu gì cả." Anh An ôm con mèo trong lòng, lẩm nhẩm tâm sự.
Đối với thái độ của Anh An, con mèo chỉ đưa mắt liếc cái nhẹ, sau đó cụp mắt yên vị trong lòng cô nàng.
Mèo: Ngươi nghĩ trẫm sẽ quan tâm ư?
Anh An: "..."
"Mày cũng không hề đáng yêu."
Cả ba về đến nhà là lúc anh trai Nguyên An và anh trai Anh An đã ăn gần xong bữa trưa.
Thấy em gái chẳng khác gì một đứa cơ nhỡ bởi đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem, quần áo dơ bẩn, Tuấn không khỏi nhíu chặt đôi mày hỏi:
"Em sao đấy?"
Thấy anh trai trưng bộ mặt không hề dễ chịu ra, Anh An nuốt vài ngụm nước bọt, rồi hắng giọng trả lời:
"Có một chút sự cố... but..."
"Nói tiếng Việt!"
"Nhưng mà mọi thứ đều rất ok!"
Tuấn vẫn không hề dãn cơ mặt, rõ ràng anh ta không tin tưởng vào lời nói của Anh An, một chút cũng không có.
"Anh có thể hỏi bạn ấy kìa." Thấy anh trai vẫn chưa buông tha, Anh An liền chuyển hướng sang Nguyên An.
Nguyên An: "..."
Nằm cũng trúng đạn.
"Em ấy sao thế?" Không để Tuấn hỏi, anh trai Nguyên An đã mở giọng.
"Không có gì đâu ạ, bạn ấy gặp sự cố thật." Nguyên An buồn bực lấy thức ăn cho con mèo, giả dối trả lời mặc dù trong lòng cậu muốn đem hết mấy chuyện không thể chấp nhận được trong ngày hôm nay ra tố cáo.
"Không có gì thì được rồi. Thay đồ rồi xuống ăn cơm thôi." Anh trai Nguyên An cười cười, nháy mắt với Anh An lên tiếng.
Chỉ chờ có thế, Anh An như con sóc chuồn nhanh lên phòng.
"Cậu không cần nói đỡ cho nó, tính nó không gây ra chuyện mới lạ." Liếc nhìn cánh cửa được đóng kín, Tuấn buồn bực nói với bạn mình.
"Nói đỡ gì đâu, Nguyên An bảo không có gì thật mà."
Nguyên An: "..."
Có! Có vạn lần có!
Tuấn chỉ thở dài, tiếp tục ăn dở chén cơm.
Lúc Anh An ngồi vào bàn cơm Tuấn đã no nê với phần ăn của mình. Khi anh chuẩn bị rời bàn thì Anh An vội gọi lại:
"Anh hai! Tối dẫn em đi chợ đêm, được không?"
"Tối phải tăng ca."
"Vậy em tự đi."
"Không được!"
"Đi chợ đêm thôi mà, em chỉ muốn ăn vặt thôi."
"Ở nhà học đi, hôm sau dẫn đi."
"Em không có gì để học cả!"
"Lớp 12 mà không có gì để học à?"
"Hôm nay..."
"Để Nguyên An dẫn em ấy đi." Ngồi giữa hai anh em, anh trai Nguyên An cắt ngang cuộc đối thoại chuẩn bị có mùi thuốc súng.
Thật không hiểu nỗi anh em nhà này.
"Nguyên An còn phải học nữa, không phiền em ấy thế đâu." Tuấn lắc đầu từ chối.
"Học cũng cần có thời gian thư giản mà, thằng nhóc nhà mình không thuộc dạng chỉ biết học. Cứ để nó dẫn Anh An đi."
Nguyên An: "...."
Tuấn lại thở dài, mắt hiện tia áy náy nhìn Nguyên An vẫn im lặng rút xương cá nói:
"Thế phiền em nhé."
"Không sao đâu ạ."
Thấy mọi chuyện đã ổn định, anh trai Nguyên An lại cười, gặp đồ ăn vào chén Anh An, giục:
"Ăn đi, đói lắm rồi."
"Em cảm ơn."
Tuấn vẫn chưa thả lỏng cơ mặt của mình, đến khi thấy vẻ lẻm lỉnh của Anh An cuối cùng lại trút ra một hơi bất lực, rời bàn ăn.
Anh trai Nguyên An cũng rời đi không lâu sau đó, phong bếp chỉ còn lại hai đứa trẻ và tiếng va chạm chén đũa.
Nguyên An nuốt không trôi miếng cơm nào, bực bội đặt đũa mạnh xuống bàn ăn, ánh mắt không thân thiện nhìn sang con người vẫn vui vẻ gắp nào là rau, cá, thịt, trứng vào miệng.
"What?" Anh An đối mắt, ngây thơ hỏi.
Nguyên An nhăn mày, dọn phần chén bát của mình bỏ đi.
Của nợ! Của nợ! Của nợ!
Sau bữa trưa, Anh An ngủ một giấc đến khi phố lên đèn. Cô nàng tỉnh lại là khi nghe được tiếng gõ cửa, Nguyên An không vui vẻ gì nói vọng vào:
"Bạn có đi không? Tôi còn có bài tập nữa."
"Có! Chờ chút đi!"
"10 phút!"
Không thì ở nhà nhé!
Nhưng khi Anh An gọn gàng, xinh đẹp ra khỏi phòng mình đã là chuyện của 30 phút sau.
So với vẻ mặt đã son phấn kĩ càng, rạng rỡ như mặt trời của Anh Anh, Nguyên An lại trưng vẻ mặt tối sầm, lộ rõ vẻ bực bội đứng ở cửa cùng con mèo.
"Đi ăn vặt thôi, có phải đi biểu diễn thời trang đâu mặt mũi kinh thế." Nguyên An nhìn kĩ mặt Anh An, cau có lên tiếng. Không cần nghĩ cũng biết 30 phút kia dồn hết vào khuôn mặt.
"Ra đường là phải đẹp, ý kiến gì? Thời buổi này rồi bạn còn cau có với con gái về chuyện trang điểm à? Bạn lỗi thời à?"
"Bạn tốn thời gian của tôi."
Anh An bĩu môi, không chấp.
"Nó cũng đi á?" Thấy Nguyên An ôm con mèo, Anh An ngạc nhiên hỏi.
"Không thể để nó một mình ở nhà đâu."
Mèo: Phận làm sen như các ngươi phải có nhiệm vụ hầu hạ trẫm, còn ý kiến gì?
Việt Nam thì có gì? Thiên đường ẩm thực đường phố.
Vừa đến khu chợ đêm, Anh An đã hào hứng quên đi tất cả mọi thứ càn quét tất cả các hàng.
"Vừa vừa thôi." Nguyên An bế mèo đi theo sau, đôi mày chưa hề giãn ra một chút, lên tiếng nhắc nhở.
"Ở Mỹ không có mấy cái này đâu. Mấy năm rồi tôi không được ăn, bạn đừng cản. Bụng tôi cũng rất tốt nữa."
"Tôi nhắc bạn ăn vừa vì người trả tiền là tôi."
Anh An: "..."
"Về nhà tôi trả lại bạn thôi, làm gì gắt thế!"
Ném cho Nguyên An cái nhìn chán ghét, Anh An luồng lách vào đám người, tiếp tục chiến đấu với cả ngàn thứ ngon lành ở đây.
Nguyên An chậc lưỡi, nhìn xuống con mèo, bực bội nói:
"Tao đã tìm thấy một sinh vật phiền phức hơn mày rồi."
Mèo: "...."
Mèo: Sen to gan, dám phê bình trẫm!
Ngoài mặt bực bội, trong lòng cũng bực bội nhưng Nguyên An vẫn nhanh chóng đi theo cái dáng lanh lẹ như chuột nhắt của Anh An, cậu không hề muốn ở giữa chợ này con nhỏ đó lại gây ra thêm một mớ chuyện.
Chen chen lấn lấn đến được hàng cá viên chiên, Nguyên An chưa nhìn rõ được mặt Anh An đã thấy một xiên cá ngay trước mặt mình, bên tai còn có giọng ngọt như ngạo đường truyền vào:
"Honey! Aww nào!"
Nguyên An: "..."
Anh An đứng tới cổ cậu, ngước mặt xinh đẹp, nở nụ cười rạng rỡ cầm xiên cá muốn cậu mở miệng ăn.
Tình huống này... hình như... không đúng lắm?
Mãi không thấy Nguyên An phản ứng, Anh An nheo mắt, sau đó lại làm 7749 kiểu nháy mắt ra hiệu.
Nguyên An hết nhìn xiên cá, lại nhìn Anh Anh, rồi mới đưa tầm mắt nhìn rộng hơn. Ngay lập tức, mắt cậu chạm với ánh mắt vô cùng phức tạp của anh bạn hotboy lớp kế, nói cho kích thích hơn là gặp người yêu cũ của con nhỏ lắm trò trước mặt cậu. Bên cạnh cậu hotboy còn có mấy người trong khối, Nguyên An đều nhận ra.
"Ăn đi." Mãi không thấy Nguyên An làm gì, Anh An đưa tay chạm vào môi cậu, làm khẩu miệng nhắc nhở.
Cái đụng chạm ngay môi khiến dây thần kinh Nguyên An chạy loạn. Và rồi dù rất không tình nguyện, cậu vẫn há miệng cắn một viên cá xiên.
"Ngon không?"
"Ừ."
"Em chọn cho anh mà, có vị ngọt ngào hạnh phúc đó!"
Nguyên An: "..."
Anh anh em em cái khỉ!
Vị ngọt ngào hạnh phúc cái khỉ!
Lạy Chúa!
"Đi! Em muốn qua bên kia." Anh An cười đến tít mắt, vui vẻ vòng tay vào cánh tay Nguyên An kéo đi.
Lúc lướt qua người cậu hotboy, Anh An khẽ nhếch môi, tặng cậu ta một nụ cười không rõ là ý vị gì.
Hotboy mím môi quay đầu nhìn theo một cao một thấp dần biến mất trong đám đông, trong lòng dâng lên vị chát chát không thể hiểu được. Cậu siết chặt hai tay... Anh An?
Kéo Nguyên An sang một khu khuất hoàn toàn khỏi những con người kia, Anh An liền buông tay, đứng cách cậu trai một khoảng rõ ràng.
"Cảm ơn..." Anh An cúi đầu nhìn xiên cá trên tay, nhỏ xíu giọng cảm ơn Nguyên An.
"Tôi nhắc cho bạn biết đây không là tiểu thuyết đâu, đừng làm mấy trò không đâu ra đâu nữa."
"Không đâu ra đâu là như nào? Bạn có quyền gì cấm tôi? Bạn biết gì để nói tôi? Họ làm tổn thương tôi, nhiều năm về trước hay đến bây giờ vẫn muốn làm tổn thương tôi. Tôi chỉ muốn làm những gì để lòng tự trọng của tôi không bị họ chà đạp nữa. Tôi muốn họ biết tôi không dễ bị tiêu khiển, tôi muốn họ biết tôi khác xưa rồi, tôi muốn họ biết họ sai lầm và tiếc nuối tôi! Tôi có gì sai!"
Anh An bật khóc.
Ngay giữa phố đông người, sau khi gào lên mấy lời không mấy dễ dàng trong lòng, Anh An gào khóc thảm thiết. Cô nàng ngồi bệt xuống đường, tay vẫn cầm xiên cá khóc như một đứa trẻ.
Nguyên An tê cứng cả người.
Cậu vẫn ôm trong lòng con mèo béo, bất động nhìn Anh An khóc như đòi mạng ngay dưới chân mình. Lúc này đã có nhiều người chú ý đến, họ tập trung thành vòng, chỉ chỉ chỏ chỏ, có người rút điện thoại không biết chụp hình hay quay phim.
Nguyên An đưa một tay che mặt, cậu ngồi xuống che chắn trước mặt Anh An, nhỏ giọng dỗ dành:
"Tôi sai rồi, bạn đừng khóc nữa! Nín đi, tôi dẫn bạn đi ăn tiếp, nhiều người đang nhìn kìa."
Anh An không để lời nói cậu vào tai, cứ thế tiếp tục khóc nức nở, nước mắt làm phấn son tèm lem cả mặt.
"Đừng khóc nữa, trôi lớp trang điểm cả rồi kìa."
"Hức... trôi phấn rồi hả? Hức... cả mascara hả?"
Nguyên An: "..."
Anh An ngừng khóc lớn, tay lục lọi cái giỏ nhỏ bên người tìm gương soi mặt.
"Đi chỗ khác đã, bạn muốn người ta thấy cái mặt mèo của bạn hả?"
Anh An nấc lên vài tiếng, thoả hiệp theo Nguyên An rời chỗ hiện tại.
Kéo Anh An đến một chỗ sáng sủa nhưng ít người qua lại, Nguyên An thả con mèo ngồi cạnh cô nàng, thở dài mấy lượt.
Sao cảm thấy già đi mấy tuổi rồi.
Anh An theo ánh sáng từ đèn đường lấy chiếc gương nhỏ ra soi mặt. Vừa nhìn thấy chính mình trong gương, cô nàng lập tức đưa hai tay che mặt.
Mất thể diện quá!
"Che cái gì nữa, tôi thấy..."
"Stop! Stop! Don"t say anything!" Anh An vội hét lớn cắt ngang lời.
"Bạn hãy nói là chưa thấy gì đi." Anh An vẫn che mặt, đưa ra một yêu câu.
Nguyên An: "..."
"Tôi chưa thấy gì hết."
Anh An hài lòng, hít mấy lần nước mũi, loay hoay mãi vẫn cúi đầu che mặt lấm lem của mình lên tiếng:
"Bạn có thể đợi tôi chỉnh chu lại tí rồi đi không?"
"Đi đâu?"
"Đi ăn."
"Ăn nữa sao?"
"Nãy giờ tôi không ăn gì mà. Khóc mất hết sức rồi."
"Về thôi. Giờ anh trai bạn sắp về rồi đó." Nguyên An nhìn đồng hồ từ chối.
"Nhưng tôi vẫn chưa ăn gì cả." Anh An nhấn mạnh, giọng lại nghẹn ngào.
Nguyên An: "..."
Con nhỏ láo toét, ví tiền của cậu mỏng hơn một nửa rồi mà còn dám nói chưa ăn gì cả.
"Bạn ngồi đây với nó đi, tôi đi mua về cho bạn."
Ồ, sao tự nhiên tử tế?
Không đợi Anh An ý kiến, Nguyên An đã nhanh chóng rời đi. Cậu chỉ sợ con nhỏ đó khóc ré lên một lần nữa thì bản thân trở thành ông chú 30 mất.
Anh An sụt sịt nhìn người cao cao kìa rời đi, đành ngoan ngoãn ngồi lại cùng con mèo đang lười biếng nằm cạnh mình.
"Nhìn đây nào." Anh An xoay mặt con mèo lại đối diện với mặt mình, lẩm nhẩm.
Mèo: Hỗn láo, dám mạnh tay vào mặt của trẫm!
"Mặt tao giống mặt mèo lắm sao?"
Mèo: Hỗn láo! Sao ngươi dám so sánh cái mặt xấu xí kia với khuôn mặt cao quý của trẫm?!
Nguyên An trở lại với mấy bọc nilon trên tay, từ xa cậu thấy Anh An cúi đầu chọc phá con mèo, mặt mũi đã không còn tèm lem, tâm trạng có vẻ rất tốt. Có lẽ đã nhặt được não về rồi.
"Về thôi." Nguyên An lại gần, đưa đồ ăn trước mặt Anh An hối thúc.
"Nó tên gì thế?" Anh An chỉ con mèo hỏi.
"Mới nuôi nó thôi, không có đặt tên."
Mèo: Hãy cứ gọi trẫm là hoàng thượng.
"Đặt nó là Xám Xinh được không?"
Mèo: Nhà ngươi sao dám đặt cái tên thường dân đó cho trẫm chứ?!
"Nó màu xám, nhìn xinh xinh thế này nữa. Cần một cái tên chớ."
Mèo: Ồ xinh sao? Vậy được! Trầm tạm chấp nhận cái tên này.
"Ừ thì Xám Xinh. Mà về thôi." Nguyên An đưa tay nhìn đồng hồ, loa qua tên gọi của con mèo.
"Xám Xinh!Xám Xinh!" Anh An vui vẻ vuốt bộ lông xám của con mèo, cười đến tít mắt. Dáng vẻ chật vật vài phút trước cứ như vậy biến mất như chưa từng xảy ra.
"Về thôi." Nguyên An mất hết kiên nhẫn, cau mày hối thúc.
Không đợi Anh An chuẩn bị cậu đã ôm lấy con mèo bỏ đi trước. Cậu sợ nhiễm bệnh thần kinh từ Anh An.
"Ấy chờ với! Á!"
Nguyên An dừng bước, trong lòng đã dự tính đến một mớ rắc rối sẽ xảy ra tiếp theo. Cậu muốn cứ thế mà đi, nhưng tiếng khóc như người thất tình của Anh An đánh bại dự định của cậu.
Nguyên An thả Xám Xinh xuống, đưa tay xoa xoa thái dương, thở dài mấy lượt mới xoay người lại.
"Bạn Anh An, khóc sẽ làm trôi mascara, sẽ xấu lắm!"
"Mặc kệ tôi!" Anh An giãy lên, khóc lớn hơn.
Nguyên An: "..."
Nhịn, phải nhịn.
"Trật chân rồi phải không? Tôi cõng bạn."
Nguyên An nhìn sơ chân Anh An, hạ giọng nói, cùng lúc đó cậu cũng đưa lưng về phía Anh An.
Giờ phút này cậu biết chỉ có thể chiều lấy cô nàng này mới an ổn qua đêm nay, nên cậu đồng ý đóng vai bạn nam tử tế, dịu dàng.
Anh An thút thít, cầm lấy túi đồ ăn, trèo lên lưng Nguyên An.
"Về thôi Xám Xinh." Cõng của nợ trên lưng, Nguyên An cúi đầu nhìn con mèo vẫn nằm ường ra, nhắc nhở.
Xám Xinh: Thật là phạm thượng! Nhà ngươi dám để trẫm đi bộ về nhà?
Đường về nhà không xa, Anh An cũng không nặng, nhưng cả người Nguyên An lại đổ mồ hôi như dính mưa. Cậu khó chịu, cực kì khó chịu. Chiếc áo sơ mi cậu đang mặc mới mua, nhưng bây giờ nào phấn son, nước mắt nước mũi, dầu mỡ dầu ăn cứ thế bám chặt vào lớp vải. Nếu không phải người trên lưng đang lên cơn điên, cậu nhất định ném con nhỏ xuống đường rồi.
"Không nên tốn nước mắt cho mấy người mình ghét đâu."
Đi đến khu chung cư, Nguyên An bỗng dưng lên tiếng.
Anh An hơi sững người, sau đó bình tĩnh lại mà trả lời:
"Tôi không khóc vì họ."
"Thế à?"
"Tôi khóc là muốn đôi mắt được rửa sạch, sau này không nhìn nhầm người nữa mà thôi."
______
Lảm nhảm:
"Chẳng phải bạn nói tôi là bạn trai bạn sao? Hôn cái nhẹ thôi mà!"
"Thầy ơi! Từ vừa rồi thầy phát âm sai rồi!"
"Bọn tôi sống cùng nhà, ăn cơm cùng bữa, chuẩn bị ngủ cùng giường rồi còn cần chứng minh gì nữa? Bạn cần giấy hôn thú à?!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook