Gió Nổi Lên Khi Nhớ Anh
-
Chương 21: Sự cố buổi hòa nhạc
Edit: @fanbaoyuan
***
Giày Tô Mạt ướt đẫm triệt để.
Chân rút đi lên lúc sau, giẫm tại bên bờ, chung quanh làm ướt một đại đoàn, ống quần ẩm ướt còn đang nhỏ nước xuống.
Mùa đông, nhiệt độ cực thấp, nước dính vào gió thổi qua, hơi lạnh thấu xương vọt tới.
Môi Tô Mạt liền có một chút trắng bệch, trên đường đi trở về, hai người không hề giống trước đó như vậy nhàn nhã, nện bước rõ ràng nhanh hơn.
“Anh còn ổn chứ?” Giang Kiến Hoan hỏi, biểu lộ Tô Mạt vẫn như cũ không dao động quá lớn, ngoại trừ sắc mặt có hơi trắng bệch.
“Còn tốt.”
“Có lạnh hay không?”
“... Không cảm nhận được.”
“...”
Thời gian trở về gần đây rút ngắn một nửa, rất nhanh liền thấy được chiếc xe màu đen của Tô Mạt dừng sát ở ven đường.
Giang Kiến Hoan nhớ tới cái gì, nhìn về phía Tô Mạt.
“Trên xe của anh có giày dự phòng không?”
Anh ngưng thần suy nghĩ hai giây, trả lời.
“Không có.”
“...”
Giang Kiến Hoan ở trong đầu suy tư biện pháp xử lý, hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn cái phiền phức ít nhất kia.
“Như vậy đi.”
“Tôi từ trong nhà tìm một đôi giày của ba tôi, anh chấp nhận chịu đựng về nhà một chút.”
“Mã số thích hợp không?” Tô Mạt nhìn chăm chú vào cô, thần sắc không hiểu.
“... Anh tính mang mấy tiếng.”
“Anh cần phải lái xe.” Giang Kiến Hoan nghe vậy nhìn về phía bàn chân của anh không cẩn thận dẫm vào trong suối kia, vừa vặn là bên phải.
“...”
“Vậy anh...” Cô thật sự có suy nghĩ qua, nhưng lại mở miệng một cách khó khăn.
“Nếu không đến nhà tôi đem giày hơ cho khô rồi trở về...?”
“Vậy làm phiền.” Tô Mạt biết nghe lời phải nói.
Giang Kiến Hoan nói xong liền hối hận, trước đừng đề cập Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết nhìn thấy Tô Mạt là cái phản ứng gì, trong nhà còn có những người hàng xóm kia...
Đúng rồi.
Mặc dù nông thôn internet không phát đạt, nhưng cũng là sẽ xem TV, Tô Mạt lại có độ nổi tiếng nhất định, như thế nào cũng là một minh tinh.
Cô nghĩ tới đây, lập tức gọi điện thoại cho Giang Tân.
“Ba, trong nhà còn có khách sao?”
“Có người của ba tới.”
“Ừm, không cẩn thận dẫm xuống nước, giày ướt.”
-
Bởi vì sớm đã thông báo, Giang Kiến Hoan cùng Tô Mạt về đến nhà khi bên trong đã bị thanh lý qua, hạt dưa nằm dưới mặt đất và rác rưởi bị quét đến sạch sẽ, trên bàn còn bày biện trái cây vừa rửa sạch.
Chỉ có Dịch Tình Tuyết cùng Giang Tân hai người, mặt khác hàng xóm đã đi trở về.
Lúc nhìn thấy Tô Mạt, quả nhiên, hai người đều mở to hai mắt.
“Cháu là... Tô Mạt?”
Giang Kiến Hoan làm bộ nhìn không thấy bọn họ lập tức dời qua tới ánh mắt dò hỏi, sắc mặt như thường cùng hai người chào hỏi.
“Ba, mẹ, có dép lê nào sạch sẽ hay không, trước cho anh ấy thay đổi.”
“A a có.” Dịch Tình Tuyết kịp phản ứng, lập tức xoay người trở lại trong phòng.
Tô Mạt cùng Giang Tân ở một bên hàn huyên.
“Lần này lại đây là?”
“Vừa vặn đi ngang qua.” Tô Mạt mặt không đổi sắc, hơi hàm áy náy.
“Thật xin lỗi bác trai, tay không liền tới cửa làm phiền.”
“A không có việc gì không có việc gì, không cần khách khí như thế.”
Giang Kiến Hoan có chút bất ngờ, thái độ Giang Tân đối với Tô Mạt hiền lành ngoài dự đoán, đối lập năm đó coi Tô Mạt vì ‘ Cướp đi con gái nhà mình là tên vô lại ’, hiện giờ cũng có vẻ nho nhã lễ độ.
Chẳng lẽ ở lâu tại nông thôn, thật sự cũng có thể tu thân dưỡng tính sao?
Phòng khách có máy sưởi, Dịch Tình Tuyết lại tìm ra một máy khí sưởi ấm, đem giày vớ Tô Mạt đặt ở một góc hơ cho khô.
Bà đến phòng bếp cắt một dĩa trái cây, phóng tới ba người trước mặt, ngay sau đó ngồi xuống, gia nhập vào bên trong Giang Tân cùng Tô Mạt nói chuyện phiếm.
“Làm minh tinh có phải công việc rất bận hay không, lần trước bác còn ở trên TV nhìn thấy cháu.” Dịch Tình Tuyết tươi cười hiền hòa hỏi, Tô Mạt thuận theo trả lời.
“Cũng ổn ạ, xem chính mình sắp xếp. Chẳng qua mấy ngày nay Tết âm lịch ở nhà nghỉ ngơi.”
“Cũng thật là không nghĩ tới... Cháu bây giờ vậy mà lại biến thành đại minh tinh.” Bà hơi chút cảm khái, lại nghĩ tới cái gì.
“Đúng rồi, Lam Lam cũng đi quay phim, hai cháu hẳn là thường xuyên sẽ gặp mặt nhau.”
Tô Mạt suy nghĩ một chút mới phản ứng được là ai, Giang Kiến Hoan một bên toàn bộ hành trình không có mở miệng thần sắc có chút biến hóa.
Ánh mắt cô không tự chủ được chuyển hướng Tô Mạt.
“Không có, trong công tác gặp nhau không nhiều lắm, cháu cùng Trì Lam mấy năm nay mới thấy qua vài lần.” Trên mặt Tô Mạt mang theo lễ cười ôn hòa, trả lời rất bình thường.
“A...” Dịch Tình Tuyết hơi xúc động.
“Đại khái là trưởng thành ai đều bận việc nấy, Hoan Hoan của bác cũng cùng con bé đó không có liên lạc.”
Tô Mạt nghe vậy ngược lại có hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Giang Kiến Hoan một chút, cô rũ xuống con ngươi, tránh đi ánh mắt của anh.
-
Tới gần giờ cơm, hai người nhiệt tình giữ Tô Mạt xuống nhà dưới ăn cơm trưa, Giang Kiến Hoan cho dù có chút không tình nguyện, cũng không có cách nào trực tiếp đuổi người.
Cô ở phòng bếp hỗ trợ rửa rau, Giang Tân cùng Tô Mạt còn ở phòng khách nói chuyện phiếm, trên bàn pha ấm trà xanh, lượn lờ phiêu hương.
Giang Kiến Hoan trong lòng vẫn luôn đè ép trĩu nặng gánh nặng, không có tâm tình mở miệng nói chuyện, bầu không khí trên bàn cơm vẫn hài hòa như cũ, ăn xong, giày Tô Mạt cũng đã khô không khác biệt lúc đầu lắm.
Giang Kiến Hoan đưa anh rời đi.
Hai người đi ở bên trên bờ ruộng tinh tế, cảnh sắc chung quanh thê lương trống trải, so với ngựa xe như nước thành thị, lại lộ ra khoan thai thanh thản như thế.
“Em hiện tại, có phải hay không cùng những người trước kia đều không liên lạc qua?” Tô Mạt hỏi, Giang Kiến Hoan trầm mặc vài giây, ừ một tiếng.
“Không sai biệt lắm.”
Tô Mạt không tiếp tục truy vấn, hai người an tĩnh đi tới bên lề đường, anh mở cửa xe.
“Chừng nào thì em trở về?”
“Mùng tám.” Giang Kiến Hoan dừng một chút trả lời.
Tô Mạt nghe xong, ngưng thần như đang ngẫm nghĩ cái gì, Giang Kiến Hoan chờ đợi câu của anh, bên tai truyền đến một tiếng tạm biệt nhợt nhạt.
“Vậy anh đi trước.”
“Được. Trên đường cẩn thận.” Giang Kiến Hoan đứng ở nơi đó hướng anh vẫy tay, Tô Mạt cuối cùng nhìn cô một cái, xe nhanh chóng đi.
Bóng hình trong tầm mắt lại lần nữa trở nên trống trải, Giang Kiến Hoan còn đứng tại chỗ, ở gió lạnh lẳng lặng tự hỏi.
Chuyện Tô Mạt đem tiền còn nợ đều trả hết, cô cũng không cùng Giang Tân và Dịch Tình Tuyết nói qua, ban đầu là không biết mở miệng như thế nào, đến đằng sau, liền biến thành kéo dài tính trốn tránh.
Trên đường trở về, cô còn đang cân nhắc làm sao hướng hai người giải thích, về đến nhà sau nhìn thấy Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết đang ở nói chuyện, trên mặt treo nụ cười bộ dáng tâm tình nhẹ nhàng, gông xiềng trong lòng không biết làm sao lại buông lỏng ra.
Lời nói đến khóe miệng tự nhiên mà vậy nói ra.
“Ba, mẹ, có có một việc vẫn luôn không nói cho hai người biết.”
Giang Kiến Hoan nói thẳng ra, ngắn gọn nó rõ một lần cùng Tô Mạt gặp nhau lần nữa, còn có chuyện nợ nần đã được trả hết tất cả.
Ai ngờ nói xong, tưởng tượng bên trong cục diện cũng không có xuất hiện.
Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết liếc nhau, mới nhìn cô thật cẩn thận nói.
“Hoan hoan, chuyện này... Kỳ thật mẹ và ba của con đã sớm biết.”
Giang Kiến Hoan ngồi ở phòng khách còn có chút không hồi thần được.
Bất quá ngẫm lại cũng thế, chuyện lớn như vậy, sao có thể một chút tiếng gió đều không nghe thấy.
“Là Tô Mạt tự mình gọi điện thoại cho ba mẹ.” Giang Tân ở nơi đó giải thích.
“Cái gì?” Cô khó có thể tin ngẩng đầu.
“Khi ba còn không có nhận được tin tức, Tô Mạt cũng đã trước cho ba lời xin lỗi.”
Giang Tân còn nhớ rõ thanh âm của anh ở bên đầu điện thoại kia.
Trịnh trọng, nhẹ nhàng, đơn giản trình bày, nhưng từng chữ từng câu đều là thành khẩn.
“Bác trai, rất xin lỗi đã lấy phương thức này xuất hiện ở trước mặt bác.”
“Lúc trước bởi vì con cố chấp lỗ mãng tạo thành chia tay cùng Kiến Hoan, những năm nay từ đầu đến cuối con không có cách nào tiêu tan, mà gần đây mới biết được tin tức của các người...”
“... Kiến Hoan bởi vì nợ nần nhiều lần ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của cô ấy.”
“Chuyện này vừa lúc đủ khả năng cho phép của con...”
“Con cũng biết rõ các người không thể nào tiếp nhận được...”
“... Đây đã là phương pháp giải quyết tốt nhất mà con có thể nghĩ tới... Bởi vì chuyện năm đó con vẫn luôn đối với cô ấy vô cùng áy náy, thời điểm cô ấy cần nhất lại không ở bên cạnh cô ấy, hy vọng bác có thể cho con một cơ hội để bồi thường.”
“Nếu bác vẫn là không muốn tiếp nhận, vậy coi như là con cho bác mượn tạm...”
“Con chỉ muốn làm cho cô ấy trở về cuộc sống bình tĩnh an ổn.”
“Kỳ vọng bác có thể vứt bỏ thành kiến... Hết thảy mọi việc con làm, hy vọng sinh hoạt của cô ấy trôi qua thật tốt. Chỉ thế thôi.”
Giang Tân trầm mặc thật lâu, lâu đến nổi kim phút đồng hồ trên tường kim phút đi qua một khoảng cách lớn, mới đối người trẻ tuổi đầu bên kia điện thoại lên tiếng, trong giọng nói đè ép trọng lượng trĩu nặng.
“Nếu như cậu đã quyết định muốn làm như thế, vậy cậu nhất định phải đáp ứng với tôi một việc.”
“Bác nói đi.”
“Vô luận khi nào, cũng không thể vi phạm ý nguyện của con bé.”
“Con đáp ứng bác.”
Trò chuyện đến đây là kết thúc.
Giang Tân nhìn Giang Kiến Hoan trước mắt còn mang theo tràn đầy nghi vấn, không có nói cho cô cuộc trò chuyện cụ thể, chỉ là nội dung khái quát đơn giản.
Giang Kiến Hoan miễn cưỡng hoàn hồn.
Cô không nghĩ tới chính là, đối với mặt việc này, Tô Mạt vậy mà trước trưng cầu ý kiến của ba mẹ cô.
Cô nhớ tới chính mình hướng Tô Mạt phát tán ngọn lửa lúc đó, còn có những ngày qua thái độ lãnh đạm.
Tâm tình phức tạp nói không nên lời.
“Ba, con như vậy đúng không?” Giang Kiến Hoan có chút chán nản ngẩng đầu, tại đồ vật kiên định trong lòng đang cùng hiện thực lôi kéo, cảm xúc nhiều ngày tới tìm rồi đột nhiên được phá cửa một cái, không kịp chờ đợi muốn có được đáp án.
Giang Tân sờ lên đầu cô, trong mắt hàm chứa thâm hậu yêu thương cùng trấn an.
“Thời điểm khi con không biết nên lựa chọn như thế nào, vậy thì cứ vâng theo trái tim của chính mình.”
-
Khi đã đầy đủ người, Giang Kiến Hoan về tới công ty đi làm, đột nhiên từ cuộc sống yên lặng thanh thản ở nông thôn giờ phải vùi đầu ngựa không ngừng vó vào trong công việc, có một chút rất nhỏ cảm giác không biết làm thế nào.
Rõ ràng có loại như cảm giác này không chỉ có một mình cô.
Sáng sớm, mỗi người đều dẫn tới nơi thuộc về công ty cùng Giang Uyển phát hồng bao đầu xuân, tiếp theo chính là tranh thủ lúc rảnh rỗi tập hợp ở mốt chỗ thảo luận Tết Xuân trôi qua thế nào, đi nơi nào chơi, trong đó Phương Tiểu Lê sinh động nhất, ríu rít giống con chim sẻ nhỏ ồn ào.
Giang Kiến Hoan xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, đứng dậy bưng cái cốc đi phòng trà, lúc đi ngang qua các người khác, bị lên tiếng gọi lại.
“Ai Kiến Hoan, Tết âm lịch cô đi đâu chơi?”
“Tôi vẫn luôn ở nhà bồi tiếp ba mẹ.” Giang Kiến Hoan lại cười nói, chuẩn bị rời đi.
Phương Tiểu Lê sau lưng rõ ràng còn muốn nói thêm cái gì, tiếng chuông trên máy riêng bàn làm việc đột nhiên vang lên, cô ta kinh hô một tiếng, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
“Trời ạ điện thoại của tôi vang lên, nhất định là lão đại gọi tôi, tôi đi đây ——”
Cô ta vội vàng hấp tấp rời đi, những người khác bất đắc dĩ lắc đầu, Giang Kiến Hoan rót cốc cà phê, về tới trên ghế ngồi.
Nhìn chằm chằm màn hình máy tính, suy nghĩ lại không tự chủ được rời rạc, hồi tưởng lại ngày đó Tô Mạt hỏi cô khi nào trở về.
Anh đứng ở nơi đó, chăm chú nhìn vào ánh mắt chính mình, dịu dàng ngoan ngoãn nhu hòa, ở khí tiết trời đông giá rét, không hiểu sao để cho người nghĩ tới cảnh xuân tươi đẹp.
Nhưng mà trong vòng mấy ngày về sau, Tô Mạt cũng chưa từng xuất hiện.
Trên mạng tin tức liên quan tới anh rất nhiều, Giang Kiến Hoan cho dù không đi cố tình chú ý, cũng biết buổi biểu diễn lưu động của Tô Mạt chính thức khởi động, hai ngày trước ở Bắc Kinh bắt đầu trạm thứ nhất.
Cô lơ đãng ấn mở một cái video bên trong, là hàng fan hâm mộ phía trước chụp, hình ảnh rất rõ ràng, thanh âm không hề trở ngại truyền ra tới.
Bên trong một mảnh màu đen vô ngần to như vậy, lóe ra điểm điểm màu lam, giống như là ngôi sao sáng chói lộng lẫy.
Chính giữa sân khấu phát ra ánh sáng, tầm mắt mọi người đều tụ tập ở nơi đó.
Tô Mạt mặc áo sơ mi trắng, bộ dạng phục tùng cạn hát, phía dưới màu xanh lam đại dương theo tiếng ca anh mà đong đưa, anh bị những tinh quang này vây quanh ở trung tâm, cao cao tại thượng, xa xôi không thể với tới.
Buổi biểu diễn dậy sóng oanh oanh liệt liệt cuốn về phía Giang Thành.
Trên đường đi làm ngang qua trạm xe bus, tàu điện ngầm, bao gồm thành thị trung ương đều có các màn hình LED.
Đi tới đập vào mắt đều là thân ảnh Tô Mạt, anh trên poster buổi biểu diễn, bóng lưng chỉ có hơn phân nửa, nhưng thanh lãnh sắc điệu cùng kiểu chữ buông thả, vẫn như cũ có thể vững vàng hút chiếm lấy tầm mắt của mọi người.
Giang Kiến Hoan có khi nhìn xem, sẽ ngẫu nhiên hoảng hốt, xuất hiện ở trước mặt cô là Tô Mạt cùng công chúng xung quanh anh, phảng phất cách một tầng chắn vững chắc, không cách nào vượt qua hiện thực.
-
Giang Thành, buổi biểu diễn cùng ngày là thứ bảy.
Thời tiết khó được trong, mùa đông ánh nắng giống như là chim non mới sinh, nhỏ bé yếu ớt non nớt, không có bất cứ lực uy hiếp gì.
Giang Kiến Hoan vẫn như cũ là ngủ một giấc ngon lành, sau đó đến siêu thị đi dạo một chuyến, trở về chậm ung dung tại phòng bếp bận rộn, cơm nước xong xuôi, bắt đầu thu dọn trong nhà.
Cả ngày đều làm chút chuyện vụn vặt thật nhỏ, lại rất tốt để làm cho chính mình ở bên trong bận rộn, đại não sẽ không còn nhàn rỗi.
Lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Giang Kiến Hoan đang xoát bếp biến gạch men sứ từ màu đen thành màu trắng, cô nghe được âm thanh, lập tức buông món đồ trong tay đã lau dọn sạch sẽ qua.
Người gọi điện thoại đến là Lý Táp, cô kinh hồn hạ mi, ấn xuống kết nối.
“Giang tiểu thư, bây giờ cô ở đâu?” Thanh âm cậu ta trách trách hô hô truyền đến, Giang Kiến Hoan vừa báo vị trí, đã bị đánh gãy.
“Cô ở nhà không được động đậy, tôi lập tức lái xe tới đón cô.”
“Cái gì? ——” Giang Kiến Hoan đầu đầy mờ mịt, suy nghĩ hỗn loạn, gọi lại lần nữa nhưng lại bị cúp máy, cô lắc đầu, xoay người về phòng bếp tiếp tục làm sạch sẽ.
...
Thẳng đến Lý Táp vọt tới nhà cô ấn chuông cửa, lại vội vàng rửa tay sạch sẽ bị cậu ta nhét vào trong xe, cuối cùng xuất hiện ở sân vận động trung tâm thành phố.
Giang Kiến Hoan bị mang vào hậu trường khi vẫn đang ngốc.
Giờ phút này đã là màn đêm buông xuống, bên ngoài quảng trường trống trải trên đã tụ tập fan hâm mộ, trong tay cầm que huỳnh quang cùng biển quảng cáo, Giang Kiến Hoan bị Lý Táp mang theo từ lối đặc biệt tiến vào, còn chưa kịp thấy rõ, cả người đã bị ấn đặt trên ghế tinh tế đánh giá.
Chốc lát, chỉ thấy người đàn ông ghim đuôi ngựa nhỏ phủi tay, chỉ huy như là nhân vật trợ thủ từ một loạt trên kệ cẩn thận lấy xuống một kiện váy.
“Trước đem cái này thay đổi.”
Hắn phân phó, quần áo bị nhét vào trong lòng ngực Giang Kiến Hoan.
“Tôi, tôi không được...” Cô khẩn cầu nhìn về phía một bên Lý Táp, bất tri bất giác sợ hãi lên.
“Tôi đã rất nhiều năm không có chạm qua dương cầm, các người tìm người khác đi.”
“Chính là Giang tiểu thư ——” Lý Táp cũng là một bộ dáng vẻ gấp đến muốn phát hoả, hít sâu một hơi đè nén xuống cảm xúc.
“Tô Mạt nói cái thủ khúc này chỉ có cô là biết đàn, tạm thời tìm người khác cũng không kịp rồi, cầu xin cô coi như giúp tôi một việc đi.” Hai tay của cậu ta chắp ở trước ngực, không nói lời gì đẩy bả vai Giang Kiến Hoan đi vào phòng thay quần áo, đằng sau còn có người đang gấp rút thúc giục.
“Ở giữa chỉ có mấy bài hát, động tác nhanh lên nhanh lên.”
Cửa bị bang một tiếng đóng lại, Giang Kiến Hoan cầm váy trên tay khóc không ra nước mắt.
Nửa giờ trước, Lý Táp đem cô kéo lên xe, vội vội vàng vàng giải thích.
Buổi biểu diễn cuối cùng của Tô Mạt có một bài cần dương cầm làm nhạc đệm, nhưng người chơi đàn dương cầm bản gốc đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tay bị thương không thể lên sân khấu, mà cái thủ khúc này là anh chưa công khai qua, không có người biết đàn.
Trùng hợp chính là, bài hát này là Tô Mạt lúc học đại học, đặc địa vì Giang Kiến Hoan viết một bài từ khúc, cô không thể quen thuộc hơn được.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Càng sớm, thuận tiện bổ sung chương trước thiếu một ngàn từ ~
Tô Mạt cùng Giang Tân trong lúc nói chuyện với nhau,... Đại biểu im lặng tuyệt đối, ở giữa còn có chút đối thoại cụ thể chi tiết, sẽ không nhất định miêu tả ra hết đâu, mọi người tự hành não bộ đi.
- HẾT CHƯƠNG 21 -
***
Giày Tô Mạt ướt đẫm triệt để.
Chân rút đi lên lúc sau, giẫm tại bên bờ, chung quanh làm ướt một đại đoàn, ống quần ẩm ướt còn đang nhỏ nước xuống.
Mùa đông, nhiệt độ cực thấp, nước dính vào gió thổi qua, hơi lạnh thấu xương vọt tới.
Môi Tô Mạt liền có một chút trắng bệch, trên đường đi trở về, hai người không hề giống trước đó như vậy nhàn nhã, nện bước rõ ràng nhanh hơn.
“Anh còn ổn chứ?” Giang Kiến Hoan hỏi, biểu lộ Tô Mạt vẫn như cũ không dao động quá lớn, ngoại trừ sắc mặt có hơi trắng bệch.
“Còn tốt.”
“Có lạnh hay không?”
“... Không cảm nhận được.”
“...”
Thời gian trở về gần đây rút ngắn một nửa, rất nhanh liền thấy được chiếc xe màu đen của Tô Mạt dừng sát ở ven đường.
Giang Kiến Hoan nhớ tới cái gì, nhìn về phía Tô Mạt.
“Trên xe của anh có giày dự phòng không?”
Anh ngưng thần suy nghĩ hai giây, trả lời.
“Không có.”
“...”
Giang Kiến Hoan ở trong đầu suy tư biện pháp xử lý, hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn cái phiền phức ít nhất kia.
“Như vậy đi.”
“Tôi từ trong nhà tìm một đôi giày của ba tôi, anh chấp nhận chịu đựng về nhà một chút.”
“Mã số thích hợp không?” Tô Mạt nhìn chăm chú vào cô, thần sắc không hiểu.
“... Anh tính mang mấy tiếng.”
“Anh cần phải lái xe.” Giang Kiến Hoan nghe vậy nhìn về phía bàn chân của anh không cẩn thận dẫm vào trong suối kia, vừa vặn là bên phải.
“...”
“Vậy anh...” Cô thật sự có suy nghĩ qua, nhưng lại mở miệng một cách khó khăn.
“Nếu không đến nhà tôi đem giày hơ cho khô rồi trở về...?”
“Vậy làm phiền.” Tô Mạt biết nghe lời phải nói.
Giang Kiến Hoan nói xong liền hối hận, trước đừng đề cập Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết nhìn thấy Tô Mạt là cái phản ứng gì, trong nhà còn có những người hàng xóm kia...
Đúng rồi.
Mặc dù nông thôn internet không phát đạt, nhưng cũng là sẽ xem TV, Tô Mạt lại có độ nổi tiếng nhất định, như thế nào cũng là một minh tinh.
Cô nghĩ tới đây, lập tức gọi điện thoại cho Giang Tân.
“Ba, trong nhà còn có khách sao?”
“Có người của ba tới.”
“Ừm, không cẩn thận dẫm xuống nước, giày ướt.”
-
Bởi vì sớm đã thông báo, Giang Kiến Hoan cùng Tô Mạt về đến nhà khi bên trong đã bị thanh lý qua, hạt dưa nằm dưới mặt đất và rác rưởi bị quét đến sạch sẽ, trên bàn còn bày biện trái cây vừa rửa sạch.
Chỉ có Dịch Tình Tuyết cùng Giang Tân hai người, mặt khác hàng xóm đã đi trở về.
Lúc nhìn thấy Tô Mạt, quả nhiên, hai người đều mở to hai mắt.
“Cháu là... Tô Mạt?”
Giang Kiến Hoan làm bộ nhìn không thấy bọn họ lập tức dời qua tới ánh mắt dò hỏi, sắc mặt như thường cùng hai người chào hỏi.
“Ba, mẹ, có dép lê nào sạch sẽ hay không, trước cho anh ấy thay đổi.”
“A a có.” Dịch Tình Tuyết kịp phản ứng, lập tức xoay người trở lại trong phòng.
Tô Mạt cùng Giang Tân ở một bên hàn huyên.
“Lần này lại đây là?”
“Vừa vặn đi ngang qua.” Tô Mạt mặt không đổi sắc, hơi hàm áy náy.
“Thật xin lỗi bác trai, tay không liền tới cửa làm phiền.”
“A không có việc gì không có việc gì, không cần khách khí như thế.”
Giang Kiến Hoan có chút bất ngờ, thái độ Giang Tân đối với Tô Mạt hiền lành ngoài dự đoán, đối lập năm đó coi Tô Mạt vì ‘ Cướp đi con gái nhà mình là tên vô lại ’, hiện giờ cũng có vẻ nho nhã lễ độ.
Chẳng lẽ ở lâu tại nông thôn, thật sự cũng có thể tu thân dưỡng tính sao?
Phòng khách có máy sưởi, Dịch Tình Tuyết lại tìm ra một máy khí sưởi ấm, đem giày vớ Tô Mạt đặt ở một góc hơ cho khô.
Bà đến phòng bếp cắt một dĩa trái cây, phóng tới ba người trước mặt, ngay sau đó ngồi xuống, gia nhập vào bên trong Giang Tân cùng Tô Mạt nói chuyện phiếm.
“Làm minh tinh có phải công việc rất bận hay không, lần trước bác còn ở trên TV nhìn thấy cháu.” Dịch Tình Tuyết tươi cười hiền hòa hỏi, Tô Mạt thuận theo trả lời.
“Cũng ổn ạ, xem chính mình sắp xếp. Chẳng qua mấy ngày nay Tết âm lịch ở nhà nghỉ ngơi.”
“Cũng thật là không nghĩ tới... Cháu bây giờ vậy mà lại biến thành đại minh tinh.” Bà hơi chút cảm khái, lại nghĩ tới cái gì.
“Đúng rồi, Lam Lam cũng đi quay phim, hai cháu hẳn là thường xuyên sẽ gặp mặt nhau.”
Tô Mạt suy nghĩ một chút mới phản ứng được là ai, Giang Kiến Hoan một bên toàn bộ hành trình không có mở miệng thần sắc có chút biến hóa.
Ánh mắt cô không tự chủ được chuyển hướng Tô Mạt.
“Không có, trong công tác gặp nhau không nhiều lắm, cháu cùng Trì Lam mấy năm nay mới thấy qua vài lần.” Trên mặt Tô Mạt mang theo lễ cười ôn hòa, trả lời rất bình thường.
“A...” Dịch Tình Tuyết hơi xúc động.
“Đại khái là trưởng thành ai đều bận việc nấy, Hoan Hoan của bác cũng cùng con bé đó không có liên lạc.”
Tô Mạt nghe vậy ngược lại có hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Giang Kiến Hoan một chút, cô rũ xuống con ngươi, tránh đi ánh mắt của anh.
-
Tới gần giờ cơm, hai người nhiệt tình giữ Tô Mạt xuống nhà dưới ăn cơm trưa, Giang Kiến Hoan cho dù có chút không tình nguyện, cũng không có cách nào trực tiếp đuổi người.
Cô ở phòng bếp hỗ trợ rửa rau, Giang Tân cùng Tô Mạt còn ở phòng khách nói chuyện phiếm, trên bàn pha ấm trà xanh, lượn lờ phiêu hương.
Giang Kiến Hoan trong lòng vẫn luôn đè ép trĩu nặng gánh nặng, không có tâm tình mở miệng nói chuyện, bầu không khí trên bàn cơm vẫn hài hòa như cũ, ăn xong, giày Tô Mạt cũng đã khô không khác biệt lúc đầu lắm.
Giang Kiến Hoan đưa anh rời đi.
Hai người đi ở bên trên bờ ruộng tinh tế, cảnh sắc chung quanh thê lương trống trải, so với ngựa xe như nước thành thị, lại lộ ra khoan thai thanh thản như thế.
“Em hiện tại, có phải hay không cùng những người trước kia đều không liên lạc qua?” Tô Mạt hỏi, Giang Kiến Hoan trầm mặc vài giây, ừ một tiếng.
“Không sai biệt lắm.”
Tô Mạt không tiếp tục truy vấn, hai người an tĩnh đi tới bên lề đường, anh mở cửa xe.
“Chừng nào thì em trở về?”
“Mùng tám.” Giang Kiến Hoan dừng một chút trả lời.
Tô Mạt nghe xong, ngưng thần như đang ngẫm nghĩ cái gì, Giang Kiến Hoan chờ đợi câu của anh, bên tai truyền đến một tiếng tạm biệt nhợt nhạt.
“Vậy anh đi trước.”
“Được. Trên đường cẩn thận.” Giang Kiến Hoan đứng ở nơi đó hướng anh vẫy tay, Tô Mạt cuối cùng nhìn cô một cái, xe nhanh chóng đi.
Bóng hình trong tầm mắt lại lần nữa trở nên trống trải, Giang Kiến Hoan còn đứng tại chỗ, ở gió lạnh lẳng lặng tự hỏi.
Chuyện Tô Mạt đem tiền còn nợ đều trả hết, cô cũng không cùng Giang Tân và Dịch Tình Tuyết nói qua, ban đầu là không biết mở miệng như thế nào, đến đằng sau, liền biến thành kéo dài tính trốn tránh.
Trên đường trở về, cô còn đang cân nhắc làm sao hướng hai người giải thích, về đến nhà sau nhìn thấy Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết đang ở nói chuyện, trên mặt treo nụ cười bộ dáng tâm tình nhẹ nhàng, gông xiềng trong lòng không biết làm sao lại buông lỏng ra.
Lời nói đến khóe miệng tự nhiên mà vậy nói ra.
“Ba, mẹ, có có một việc vẫn luôn không nói cho hai người biết.”
Giang Kiến Hoan nói thẳng ra, ngắn gọn nó rõ một lần cùng Tô Mạt gặp nhau lần nữa, còn có chuyện nợ nần đã được trả hết tất cả.
Ai ngờ nói xong, tưởng tượng bên trong cục diện cũng không có xuất hiện.
Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết liếc nhau, mới nhìn cô thật cẩn thận nói.
“Hoan hoan, chuyện này... Kỳ thật mẹ và ba của con đã sớm biết.”
Giang Kiến Hoan ngồi ở phòng khách còn có chút không hồi thần được.
Bất quá ngẫm lại cũng thế, chuyện lớn như vậy, sao có thể một chút tiếng gió đều không nghe thấy.
“Là Tô Mạt tự mình gọi điện thoại cho ba mẹ.” Giang Tân ở nơi đó giải thích.
“Cái gì?” Cô khó có thể tin ngẩng đầu.
“Khi ba còn không có nhận được tin tức, Tô Mạt cũng đã trước cho ba lời xin lỗi.”
Giang Tân còn nhớ rõ thanh âm của anh ở bên đầu điện thoại kia.
Trịnh trọng, nhẹ nhàng, đơn giản trình bày, nhưng từng chữ từng câu đều là thành khẩn.
“Bác trai, rất xin lỗi đã lấy phương thức này xuất hiện ở trước mặt bác.”
“Lúc trước bởi vì con cố chấp lỗ mãng tạo thành chia tay cùng Kiến Hoan, những năm nay từ đầu đến cuối con không có cách nào tiêu tan, mà gần đây mới biết được tin tức của các người...”
“... Kiến Hoan bởi vì nợ nần nhiều lần ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của cô ấy.”
“Chuyện này vừa lúc đủ khả năng cho phép của con...”
“Con cũng biết rõ các người không thể nào tiếp nhận được...”
“... Đây đã là phương pháp giải quyết tốt nhất mà con có thể nghĩ tới... Bởi vì chuyện năm đó con vẫn luôn đối với cô ấy vô cùng áy náy, thời điểm cô ấy cần nhất lại không ở bên cạnh cô ấy, hy vọng bác có thể cho con một cơ hội để bồi thường.”
“Nếu bác vẫn là không muốn tiếp nhận, vậy coi như là con cho bác mượn tạm...”
“Con chỉ muốn làm cho cô ấy trở về cuộc sống bình tĩnh an ổn.”
“Kỳ vọng bác có thể vứt bỏ thành kiến... Hết thảy mọi việc con làm, hy vọng sinh hoạt của cô ấy trôi qua thật tốt. Chỉ thế thôi.”
Giang Tân trầm mặc thật lâu, lâu đến nổi kim phút đồng hồ trên tường kim phút đi qua một khoảng cách lớn, mới đối người trẻ tuổi đầu bên kia điện thoại lên tiếng, trong giọng nói đè ép trọng lượng trĩu nặng.
“Nếu như cậu đã quyết định muốn làm như thế, vậy cậu nhất định phải đáp ứng với tôi một việc.”
“Bác nói đi.”
“Vô luận khi nào, cũng không thể vi phạm ý nguyện của con bé.”
“Con đáp ứng bác.”
Trò chuyện đến đây là kết thúc.
Giang Tân nhìn Giang Kiến Hoan trước mắt còn mang theo tràn đầy nghi vấn, không có nói cho cô cuộc trò chuyện cụ thể, chỉ là nội dung khái quát đơn giản.
Giang Kiến Hoan miễn cưỡng hoàn hồn.
Cô không nghĩ tới chính là, đối với mặt việc này, Tô Mạt vậy mà trước trưng cầu ý kiến của ba mẹ cô.
Cô nhớ tới chính mình hướng Tô Mạt phát tán ngọn lửa lúc đó, còn có những ngày qua thái độ lãnh đạm.
Tâm tình phức tạp nói không nên lời.
“Ba, con như vậy đúng không?” Giang Kiến Hoan có chút chán nản ngẩng đầu, tại đồ vật kiên định trong lòng đang cùng hiện thực lôi kéo, cảm xúc nhiều ngày tới tìm rồi đột nhiên được phá cửa một cái, không kịp chờ đợi muốn có được đáp án.
Giang Tân sờ lên đầu cô, trong mắt hàm chứa thâm hậu yêu thương cùng trấn an.
“Thời điểm khi con không biết nên lựa chọn như thế nào, vậy thì cứ vâng theo trái tim của chính mình.”
-
Khi đã đầy đủ người, Giang Kiến Hoan về tới công ty đi làm, đột nhiên từ cuộc sống yên lặng thanh thản ở nông thôn giờ phải vùi đầu ngựa không ngừng vó vào trong công việc, có một chút rất nhỏ cảm giác không biết làm thế nào.
Rõ ràng có loại như cảm giác này không chỉ có một mình cô.
Sáng sớm, mỗi người đều dẫn tới nơi thuộc về công ty cùng Giang Uyển phát hồng bao đầu xuân, tiếp theo chính là tranh thủ lúc rảnh rỗi tập hợp ở mốt chỗ thảo luận Tết Xuân trôi qua thế nào, đi nơi nào chơi, trong đó Phương Tiểu Lê sinh động nhất, ríu rít giống con chim sẻ nhỏ ồn ào.
Giang Kiến Hoan xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, đứng dậy bưng cái cốc đi phòng trà, lúc đi ngang qua các người khác, bị lên tiếng gọi lại.
“Ai Kiến Hoan, Tết âm lịch cô đi đâu chơi?”
“Tôi vẫn luôn ở nhà bồi tiếp ba mẹ.” Giang Kiến Hoan lại cười nói, chuẩn bị rời đi.
Phương Tiểu Lê sau lưng rõ ràng còn muốn nói thêm cái gì, tiếng chuông trên máy riêng bàn làm việc đột nhiên vang lên, cô ta kinh hô một tiếng, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
“Trời ạ điện thoại của tôi vang lên, nhất định là lão đại gọi tôi, tôi đi đây ——”
Cô ta vội vàng hấp tấp rời đi, những người khác bất đắc dĩ lắc đầu, Giang Kiến Hoan rót cốc cà phê, về tới trên ghế ngồi.
Nhìn chằm chằm màn hình máy tính, suy nghĩ lại không tự chủ được rời rạc, hồi tưởng lại ngày đó Tô Mạt hỏi cô khi nào trở về.
Anh đứng ở nơi đó, chăm chú nhìn vào ánh mắt chính mình, dịu dàng ngoan ngoãn nhu hòa, ở khí tiết trời đông giá rét, không hiểu sao để cho người nghĩ tới cảnh xuân tươi đẹp.
Nhưng mà trong vòng mấy ngày về sau, Tô Mạt cũng chưa từng xuất hiện.
Trên mạng tin tức liên quan tới anh rất nhiều, Giang Kiến Hoan cho dù không đi cố tình chú ý, cũng biết buổi biểu diễn lưu động của Tô Mạt chính thức khởi động, hai ngày trước ở Bắc Kinh bắt đầu trạm thứ nhất.
Cô lơ đãng ấn mở một cái video bên trong, là hàng fan hâm mộ phía trước chụp, hình ảnh rất rõ ràng, thanh âm không hề trở ngại truyền ra tới.
Bên trong một mảnh màu đen vô ngần to như vậy, lóe ra điểm điểm màu lam, giống như là ngôi sao sáng chói lộng lẫy.
Chính giữa sân khấu phát ra ánh sáng, tầm mắt mọi người đều tụ tập ở nơi đó.
Tô Mạt mặc áo sơ mi trắng, bộ dạng phục tùng cạn hát, phía dưới màu xanh lam đại dương theo tiếng ca anh mà đong đưa, anh bị những tinh quang này vây quanh ở trung tâm, cao cao tại thượng, xa xôi không thể với tới.
Buổi biểu diễn dậy sóng oanh oanh liệt liệt cuốn về phía Giang Thành.
Trên đường đi làm ngang qua trạm xe bus, tàu điện ngầm, bao gồm thành thị trung ương đều có các màn hình LED.
Đi tới đập vào mắt đều là thân ảnh Tô Mạt, anh trên poster buổi biểu diễn, bóng lưng chỉ có hơn phân nửa, nhưng thanh lãnh sắc điệu cùng kiểu chữ buông thả, vẫn như cũ có thể vững vàng hút chiếm lấy tầm mắt của mọi người.
Giang Kiến Hoan có khi nhìn xem, sẽ ngẫu nhiên hoảng hốt, xuất hiện ở trước mặt cô là Tô Mạt cùng công chúng xung quanh anh, phảng phất cách một tầng chắn vững chắc, không cách nào vượt qua hiện thực.
-
Giang Thành, buổi biểu diễn cùng ngày là thứ bảy.
Thời tiết khó được trong, mùa đông ánh nắng giống như là chim non mới sinh, nhỏ bé yếu ớt non nớt, không có bất cứ lực uy hiếp gì.
Giang Kiến Hoan vẫn như cũ là ngủ một giấc ngon lành, sau đó đến siêu thị đi dạo một chuyến, trở về chậm ung dung tại phòng bếp bận rộn, cơm nước xong xuôi, bắt đầu thu dọn trong nhà.
Cả ngày đều làm chút chuyện vụn vặt thật nhỏ, lại rất tốt để làm cho chính mình ở bên trong bận rộn, đại não sẽ không còn nhàn rỗi.
Lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Giang Kiến Hoan đang xoát bếp biến gạch men sứ từ màu đen thành màu trắng, cô nghe được âm thanh, lập tức buông món đồ trong tay đã lau dọn sạch sẽ qua.
Người gọi điện thoại đến là Lý Táp, cô kinh hồn hạ mi, ấn xuống kết nối.
“Giang tiểu thư, bây giờ cô ở đâu?” Thanh âm cậu ta trách trách hô hô truyền đến, Giang Kiến Hoan vừa báo vị trí, đã bị đánh gãy.
“Cô ở nhà không được động đậy, tôi lập tức lái xe tới đón cô.”
“Cái gì? ——” Giang Kiến Hoan đầu đầy mờ mịt, suy nghĩ hỗn loạn, gọi lại lần nữa nhưng lại bị cúp máy, cô lắc đầu, xoay người về phòng bếp tiếp tục làm sạch sẽ.
...
Thẳng đến Lý Táp vọt tới nhà cô ấn chuông cửa, lại vội vàng rửa tay sạch sẽ bị cậu ta nhét vào trong xe, cuối cùng xuất hiện ở sân vận động trung tâm thành phố.
Giang Kiến Hoan bị mang vào hậu trường khi vẫn đang ngốc.
Giờ phút này đã là màn đêm buông xuống, bên ngoài quảng trường trống trải trên đã tụ tập fan hâm mộ, trong tay cầm que huỳnh quang cùng biển quảng cáo, Giang Kiến Hoan bị Lý Táp mang theo từ lối đặc biệt tiến vào, còn chưa kịp thấy rõ, cả người đã bị ấn đặt trên ghế tinh tế đánh giá.
Chốc lát, chỉ thấy người đàn ông ghim đuôi ngựa nhỏ phủi tay, chỉ huy như là nhân vật trợ thủ từ một loạt trên kệ cẩn thận lấy xuống một kiện váy.
“Trước đem cái này thay đổi.”
Hắn phân phó, quần áo bị nhét vào trong lòng ngực Giang Kiến Hoan.
“Tôi, tôi không được...” Cô khẩn cầu nhìn về phía một bên Lý Táp, bất tri bất giác sợ hãi lên.
“Tôi đã rất nhiều năm không có chạm qua dương cầm, các người tìm người khác đi.”
“Chính là Giang tiểu thư ——” Lý Táp cũng là một bộ dáng vẻ gấp đến muốn phát hoả, hít sâu một hơi đè nén xuống cảm xúc.
“Tô Mạt nói cái thủ khúc này chỉ có cô là biết đàn, tạm thời tìm người khác cũng không kịp rồi, cầu xin cô coi như giúp tôi một việc đi.” Hai tay của cậu ta chắp ở trước ngực, không nói lời gì đẩy bả vai Giang Kiến Hoan đi vào phòng thay quần áo, đằng sau còn có người đang gấp rút thúc giục.
“Ở giữa chỉ có mấy bài hát, động tác nhanh lên nhanh lên.”
Cửa bị bang một tiếng đóng lại, Giang Kiến Hoan cầm váy trên tay khóc không ra nước mắt.
Nửa giờ trước, Lý Táp đem cô kéo lên xe, vội vội vàng vàng giải thích.
Buổi biểu diễn cuối cùng của Tô Mạt có một bài cần dương cầm làm nhạc đệm, nhưng người chơi đàn dương cầm bản gốc đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tay bị thương không thể lên sân khấu, mà cái thủ khúc này là anh chưa công khai qua, không có người biết đàn.
Trùng hợp chính là, bài hát này là Tô Mạt lúc học đại học, đặc địa vì Giang Kiến Hoan viết một bài từ khúc, cô không thể quen thuộc hơn được.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Càng sớm, thuận tiện bổ sung chương trước thiếu một ngàn từ ~
Tô Mạt cùng Giang Tân trong lúc nói chuyện với nhau,... Đại biểu im lặng tuyệt đối, ở giữa còn có chút đối thoại cụ thể chi tiết, sẽ không nhất định miêu tả ra hết đâu, mọi người tự hành não bộ đi.
- HẾT CHƯƠNG 21 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook