Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa FULL
-
Chương 21
Quay về nhà họ Chu mưa bên ngoài mới dần nhỏ lại, cũng không còn sấm chớp nữa.
Mấy hôm trước Chu Chi Nam sai người lắp một cái lò sưởi nhỏ trong phòng ngủ chính để sưởi ấm, Nguyễn La đắp thảm lông nằm trên giường, cả người ấm áp, hai má ửng hồng rất giống một con búp bê may mắn.
Chu Chi Nam ở thư phòng gọi điện thoại phân phó việc xong đã hơn mười một giờ, rất khuya rồi.
Đến phòng ngủ thấy Nguyễn La ngồi ngẩn người ở kia bèn mở miệng hỏi: “Khuya vậy rồi còn chưa ngủ? Trong phòng không lạnh chứ?”
Nguyễn La lắc đầu, Chu Chi Nam lên giường, anh rõ ràng cảm thấy trong phòng ngủ ấm hơn thư phòng rất nhiều, thậm chí có hơi phát nóng, ngày mai vẫn nên dặn người hầu đừng đốt nóng như vậy.
Anh đã nằm xuống nhưng Nguyễn La lại chưa, “Không nằm xuống à? Muộn lắm rồi đấy.”
Rõ ràng trong phòng rất ấm, nhưng giọng cô như có hơi bị lạnh mà run rẩy, “Chu Chi Nam, lần đó người ném đồ vào anh còn sống không?”
Tay anh đang điều chỉnh gối dừng lại, nhìn cô, “Sao lại hỏi cái này?”
Buổi tối ở biệt thự nhà họ Lục, sau khi Chu Chi Nam và Lục Hán Thanh đi vào, lại kêu Nguyễn La ra ngoài.
Cô cảm thấy đêm nay Chu Chi Nam trở nên kỳ lạ, bèn bám vào cánh cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
Cảm xúc của Trịnh Dĩ Sắt hiển nhiên không ổn định, vừa rồi cô ta còn bị “nhục nhã” trước ánh mắt thương hại của Nguyễn La.
“Lục Hán Thanh, nếu không phải anh đến dỗ tôi vui vẻ thì không cần ở lại phòng này, tôi thấy anh là muốn tôi chết.”
Chu Chi Nam cười, “Cậu ấy cần gì tới dỗ cô vui vẻ, chẳng bằng trực tiếp dâng tài khoản thương hội cô mới vui vẻ nhất.”
Trịnh Dĩ Sắt trừng to mắt, không ngờ Chu Chi Nam biết được, còn tưởng bọn họ sẽ tiếp tục giả vờ với cô ta.
“Dĩ Sắt, cô khiến tôi rất thất vọng.”
“Lục Hán Thanh, anh làm như tôi không thất vọng về anh vậy.
Tôi đã tuyệt vọng với anh rồi, chỉ có chị gái và em trai tôi là chăm sóc tôi.”
“Đây là lý do cô trộm tài liệu của tôi đưa cho Trịnh Dĩ Hoà?”
Lúc cãi nhau cả hai bên thường không có logic, những chuyện thóc mục vừng thối(*) đều lôi ra hết.
(*)Thóc mục vừng thối: ví với những thứ cũ mèm, vô dụng.
Trịnh Dĩ Sắt đột nhiên nâng cao âm lượng, “Vậy còn cô ta? Cô ta chưa đi! Cô ta vẫn ở Thượng Hải! Không phải anh nói với tôi là cô ta đi rồi sao? Tôi cho phép anh tìm phụ nữ bên ngoài, chỉ có cô ta không được.”
“Đó không phải cô ấy.” Dường như cảm giác sai, giọng điệu Lục Hán Thanh tràn đầy thê lương.
“Là cô ta! Anh làm như tôi không nhớ diện mạo của cô ta vậy, tôi nói cho anh biết, cả đời tôi cũng nhớ rõ, tôi biến thành quỷ cũng sẽ nhớ kỹ cô ta.”
Không biết Trịnh Dĩ Sắt đã khóc hay là gào thét, Nguyễn La ở ngoài hành lang nghe chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Lục Hán Thanh từ bỏ chuyện cắn xé với cô ta, trực tiếp đưa ra yêu cầu cuối cùng, “Tôi sẽ chuẩn bị giấy tờ ly hôn, mọi chuyện dừng ở đây đi.
Chuyện dơ bẩn cô đã làm tôi không muốn nhắc đến, bây giờ con cô cũng không còn, tôi theo ý cô.”
Chậc, người nghe cũng phải chậc lưỡi vì sự vô tâm của Lục Hán Thanh, đó là con của anh ta và Trịnh Dĩ Sắt đấy.
“Lục Hán Thanh, anh có tim phổi không vậy, đó cũng là con của anh đấy.
Tôi không ly hôn, nhà họ Trịnh tôi ở Thượng Hải mấy trăm năm chưa từng có người ly hôn, tôi không ký tên!”
“Vậy thì ép ly hôn.”
Giọng cô ta cũng khàn khàn vì gào thét, “Anh thật tàn nhẫn, tôi không ly hôn, tôi không ly hôn.
Tôi nói rồi, tôi cho phép anh có người bên ngoài, chỉ có người phụ nữ đó là không được, tại sao còn muốn ly hôn với tôi…”
Chu Chi Nam thờ ơ hết thảy, Lục Hán Thanh đã quay đầu không đếm xỉa nữa, đợi Chu Chi Nam đưa ra lời cuối cùng.
“Trịnh tiểu thư, trừ khi cô chết, nếu không thì nhất định phải ly hôn.”
Nguyễn La nghe đến câu này, bỗng nhiên run lên một cái.
Cô chưa từng thấy Chu Chi Nam như vậy, anh đang ép một người phụ nữ vào bước đường cùng đi tìm cái chết.
Nguyễn La hiểu được ý trong đó, đương nhiên Trịnh Dĩ Sắt cũng hiểu được, Lục Hán Thanh lại càng hiểu hơn.
Về đến nhà, Chu Chi Nam bảo Nguyễn La về phòng, anh còn phải gọi mấy cuộc điện thoại.
Nguyễn La ở trong phòng càng nghĩ càng sợ, Chu Chi Nam rất dịu dàng với cô, cô còn tưởng Chu Chi Nam là như thế.
Mãi đến khi nhìn thấy bộ mặt khác của anh, cô mới cảm thấy có một cảm xúc gọi là sợ hãi.
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lần trước Chu Chi Nam ăn cơm với người Nhật Bản bị ném đồ bẩn, vậy kết cục của người kia như thế nào?
……….
“Tôi chỉ là bỗng nhiên nhớ ra, anh có trả thù không thế, là ai ở đằng sau lưng cố ý chỉnh anh?” Nguyễn La ra vẻ thoải mái.
“Chuyện bên ngoài em ít tham dự thì hơn, Kiều Kiều.” Anh vẫn đang nằm, duỗi tay vuốt ve lưng cô.
“Kiều Kiều là ai, tôi không tên Kiều Kiều.”
Được, bây giờ tính khí con lừa lại nổi lên.
Chu Chi Nam đè cô dưới thân, cắn vào lỗ tai cô rồi thấp giọng mở miệng, “Là La Nhi Kiều Kiều có tính tình thối nhất Thượng Hải, là vòng vàng trên đầu của Chu Chi Nam.”
Cô nghiêng đầu qua, định cách xa anh một chút.
Chu Chi Nam lại dán lên, tỉ mỉ liếm mút miếng thịt nhỏ trên vành tai cô, Nguyễn La lập tức tê rần nửa người.
Nhưng bây giờ cô có hơi sợ hãi Chu Chi Nam ở mặt khác, với lại không biết Trịnh Dĩ Sắt sẽ như thế nào, cũng không biết người ném vào Chu Chi Nam sẽ ra làm sao.
Cô chưa bao giờ phát hiện mình hiểu rõ Chu Chi Nam như thế, cô chỉ nhìn thấy anh ở trước mặt cô.
“Ưm… Chu Chi Nam… đừng liếm… tôi không muốn…”
Tối nay anh không thấy cô ‘đẫm máu’ nên cả người rất nóng.
Vừa đè cô dưới thân đã có cảm giác, cô luôn là người có thể quyến rũ anh nhất.
Bàn tay luồn vào trong quần áo cô, bầu ngực trắng nõn mềm mại bị anh nắm lấy thay hình đổi dạng, môi lưỡi Chu Chi Nam di chuyển xuống, tràn đầy lưu luyến mút cổ cô.
Nguyễn La cảm giác như có một con rắn đang gặm cắn cô.
Cơ thể cô đã sớm quen thuộc Chu Chi Nam, bị anh liếm hai cái như chú chó tiết ra dịch thể, yên lặng quyến rũ vật to lớn của anh nhanh chóng tiến vào.
“A…”
Anh mút mạnh vào cổ cô một cái, vùi mặt vào trước ngực cô bật cười, Nguyễn La muốn phát hỏa, cái tên biến thái này.
“Ngày mai nhớ mặc áo cao cổ.”
“Anh cút ngay… đừng cắn tôi.”
Hai ba cái đã lột sạch người dưới thân, Chu Chi Nam vẫn quần áo chỉnh tề, chui vào thảm lông, tách đôi chân trắng nõn ngọc ngà của Nguyễn La ra.
“Lại làm gì nữa… ưm… anh… không biết xấu hổ.”
Là môi lưỡi của ông chủ Chu hôn lên miệng huyệt của Nguyễn La, anh vừa bĩu môi vừa hôn xuống, Nguyễn La hơi sững sờ, lại không nhịn được mắng anh không biết xấu hổ.
Dưới thân vang lên tiếng cười ấp úng của Chu Chi Nam, anh vươn đầu lưỡi liếm, cố ý phát ra âm thanh, Nguyễn La vừa thoải mái vừa thẹn thùng, bèn duỗi chân đạp lên bả vai anh.
Bị Chu Chi Nam nắm lấy mắt cá chân không thể động đậy, thứ bị trừng phạt là nhụy hoa yếu ớt của cô, răng anh đang cắn lấy nó.
Anh là con rắn lạnh lùng càn quét khắp cơ thể Nguyễn La, để lại dấu vết đậm nhạt và nước miếng, lại chống lên miệng huyệt mềm mại yếu ớt nhất của cô, khiến cô lo lắng không biết bị anh chọc vào lúc nào.
Nguyễn La thức thời, lựa chọn từ bỏ chống cự: “Anh… anh vào đi.”
“Ồ? Bây giờ lại muốn tôi vào rồi sao?”
Chu Chi Nam len vào, tấm thảm lông dày đè lên mái tóc rối loạn, hơi thở càng thêm nặng nề.
Sao lúc trước cô không cảm thấy anh “tuổi trẻ cường tráng” như vậy, leo lên leo xuống rất linh hoạt.
Thấy cô thất thần, quần ngủ của Chu Chi Nam cũng chưa cởi hẳn ra, lộ ra nơi nhét vào kia.
Khoảnh khắc bị lấp đầy, Nguyễn La ậm ờ rên rỉ.
Hôm nay cô đặc biệt mẫn cảm, lúc này Chu Chi Nam bị kẹp suýt chút nữa đầu hàng.
“Kẹp tôi?”
Nguyễn La cô nào dám.
Giọng điệu sợ hãi mà yếu ớt, “Không… không phải tôi cố ý…”
Chu Chi Nam không tin, bóp eo cô bắt đầu chống đẩy.
Nguyễn La sợ nhất là bị anh bóp eo chống đẩy, không hề có năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc anh bắt nạt.
Nhưng Chu Chi Nam lại thích nhất bóp eo cô, làm lâu hơn một chút, phần eo của cô lúc nào cũng bị bóp hiện lên dấu tay màu đỏ.
Không phải rất đau, nhưng nhìn thấy khiến người ta sợ hãi.
“Anh… làm gì vậy… dữ dằn như thế… ha…”
“Dữ dằn sao? Tôi dịu dàng với em nhất.”
Miệng anh nói dịu dàng với cô nhưng dưới thân lại không dịu dàng chút nào.
Huyệt nhỏ của Nguyễn La chặt chẽ mà ẩm ướt, mỗi lần anh chống đẩy giống như bên trong có yêu tinh hút anh vào, lực độ không kiểm soát được, chưa vào được toàn bộ thì chưa từ bỏ ý định lại chống đẩy tiếp.
“Huhu… không… không…”
“Em quen nói dối rồi.”
Nguyễn La bị anh chống đẩy một mạch, hai tay đáng thương nắm lấy thảm lông, vì chỗ kia cô tê dại không chịu nổi, ngón tay ngón chân đều cuộn tròn lại với ý xoa dịu.
Trong lòng thầm mắng Chu Chi Nam là thứ súc vật.
Không thể nói được không thể nói được, đây là lời chửi thề tối thượng không thể công khai.
Nếu như cô nói ra, cho dù ông chủ Chu chưa từng nhìn thấy súc sinh thật, cũng muốn để cô lĩnh hội hành vi của súc vật một chút.
Chu Chi Nam luôn tự biết kiềm chế, hôm nay quá muộn anh sẽ không liều mạng bắt nạt Nguyễn La.
Thấy cô tiết ra liền tăng tốc chống đẩy, cũng định bắn ra.
Còn không quên vuốt ve nhụy hoa ẩm ướt mềm mại của Nguyễn La, khiến huyệt nhỏ của cô liên tục kẹp chặt, Chu Chi Nam bị kẹp đến mức thoải mái mà híp mắt.
Anh từng đến quán nha phiến, không hiểu những người đó sao lại híp mắt hưởng thụ đến vậy.
Ai nói thuốc phiện chỉ có hình dạng như thế, không phải cũng có một Nguyễn La hình người như này sao?
“Em là ai?” Bỗng nhiên cô bị hỏi một câu hỏi khó hiểu, Nguyễn La ngất ngây mơ hồ.
“Tôi là Nguyễn La, á…”
Bị anh đánh vào cánh mông, “Chu La, em là gì của tôi? Hửm?”
Trẻ con.
Cô biết, anh nhất định muốn cô nói: Là Kiều Kiều của anh.
Ông chủ Chu chưa bao giờ chịu lỗ dù chỉ là một chút.
Nguyễn La không nói, “Anh… anh đừng hòng khiến… ha… tôi nói…”
“Lão… lão già không biết xấu hổ… của… ha…”
“Ưm… a… đừng mà…”
Nguyễn La thật sự không chịu nổi mấy chục cái cuối cùng kia, nghẹn ngào mất tiếng lần nữa, sau đó là Chu Chi Nam bắn luồng nhiệt vào nơi sâu nhất.
Rời khỏi người cô, Chu Chi Nam nằm xuống bên cạnh.
Bàn tay vân vê bầu ngực mềm mại của Nguyễn La, bị cô đánh lại thả nó xuống, hai người yên lặng chơi trò đuổi bắt.
Giọng anh trầm thấp gợi cảm, khoan khoái và khàn khàn sau khi làm xong chuyện, “Em thật sự có tiền đồ.”
Nhưng sự dâng trào thầm lặng và vô hình đang nảy sinh, Chu Chi Nam luôn có tính toán trước.
Chu Chi Nam mơ hồ cảm thấy, anh sắp bắt đầu làm ăn thua lỗ rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook