Gió Lớn Có Chốn Về
-
Chương 4: Trong thế giới của y có một con bạch hạc nâng được cả trời trăng
Nhóm tiêu sư tuy không đoán ra thân phận đoàn người, nhưng ra cửa luôn là nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cho nên cũng không tức giận, chỉ giải thích: “Chắc công tử nhìn lầm rồi, đây là thuốc chữa thương loại tốt nhất.”
“Đúng là thuốc chữa thương, nhưng bên trong có cho thêm xích đan hoa, công dụng phân tán tinh thần ăn mòn tâm mạch, dùng liên tục mười ngày thì không ai cứu nổi.” Liễu Huyền An nói, “Huống hồ người kia đang bị thương nặng, hẳn là không đến mười ngày.”
“Nói vậy… công tử là đại phu?” Vị tiêu đầu thấy y nói năng rành mạch nên không dám coi khinh, đích thân mang bình thuốc qua, “Thuốc này là chúng ta cầm đi từ trong nhà, đáng ra không nên trộn thêm thứ kỳ quái, xin công tử kiểm tra kỹ giúp.”
“Không cần xem đâu.” A Ninh ngăn không cho người kia tiến đến gần quá, “Đến ta còn ngửi ra được, chứng tỏ liều lượng xích đan hoa trong này không ít. Các người mau chóng rửa sạch thuốc bột và máu tụ trên vết thương của hắn đi, lại dùng băng vải sạch băng bó rồi lập tức đưa đến Bạch Hạc Sơn Trang tìm thầy chữa trị.”
“Vốn chúng ta cũng đang trên đường đến Bạch Hạc Sơn Trang.” Một tiêu sư ở phía sau đứng lên, “Nếu đã như vậy thì đừng trì hoãn ở đây nữa, vẫn nên tranh thủ thời gian lên đường.”
Đầu mục không rõ có thể tin lời Liễu Huyền An mấy phần, nhưng không dám đem mạng người ra đùa giỡn, càng không có thời gian phân tích thuốc trị thương có vấn đề từ lúc nào. May mà nơi này cách rất gần thành Bạch Hạc, vì thế mọi người vội vàng nói cảm tạ rồi sửa soạn đi tiếp.
Nhóm tiêu sư nâng cáng lên, gần như là chạy ra khỏi rừng trong tiếng thúc giục của đầu mục.
Cao Lâm cầm bội đao, kêu thêm vài hộ vệ ra khe suối múc nước.
Đợi cho bốn phía một lần nữa yên tĩnh lại, Lương Thú mới mở miệng: “Nếu biết xem bệnh, vì sao lại không chữa cho hắn luôn đi?”
“Vương gia hiểu lầm rồi, ta không biết xem bệnh, cũng chưa bao giờ chữa trị cho người ta.” Liễu Huyền An giải thích, “Chỉ có thể nhận ra mùi vị các loại dược liệu thôi.”
Chuyện này đối với các tiểu thư công tử trong Bạch Hạc Sơn Trang mà nói đều là kiến thức cơ bản, ai cũng bắt đầu học từ năm bốn năm tuổi, khác biệt duy nhất là có người học nhanh có người học chậm. Mà Liễu nhị công tử, vì học quá nhanh nên ai cũng cho rằng y học dối, dù thi cử toàn điểm tuyệt đối cũng thường xuyên bị người lớn la mắng vì hiểu lầm gian lận.
Liễu Huyền An không giải thích, lúc đó tuổi y còn nhỏ, không hiểu được tiên sinh phân biệt gian dối dựa theo tiêu chí nào, chỉ đành chăm chú nhìn hai chòm ria mép không ngừng bay múa, yên lặng lùi ra sau để nước miếng không văng vào người. Ăn mắng một trận xong, y liền không nhịn được lắc đầu cảm khái, quả nhiên, Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu*, hầy, ta có gì phải nói với loại người này?
*Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu: Giống nấm sớm không biết ba mươi mồng một, ve sầu không biết mùa xuân mùa thu, lấy từ học thuyết của Trang Tử, ý chỉ những người tuổi nhỏ hoặc thiển cận không biết nhiều việc đời.
Ngửa mặt lên trời mà than, ngửa mặt lên trời mà than.
Về sau lại xảy ra nhiều chuyện nữa, ban đầu Liễu Huyền An từng có ý định đứng trên góc độ của người khác phán xét hành vi bản thân xem có đúng là quá hoang đường bừa bãi không. Sau đó y lại nghĩ, nếu thế nhân đã dùng quy chuẩn để phân định đúng sai, thế chẳng phải ai cũng có quy chuẩn cho riêng mình sao? Nếu mỗi người đều có thể có một tiêu chuẩn, vậy việc gì ta phải vâng theo tiêu chuẩn của bọn họ, mà không phải làm theo tiêu chuẩn của chính mình?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Liễu nhị công tử lại một lần nữa nằm dài trên giường, thoải mái thở dài một tiếng.
Những năm tháng sau này y cũng hoàn toàn thả trôi, biến mình thành một người trời bay bay bổng bổng. Một chân trói buộc với thân xác phàm trần, có cha mẹ thân bằng quyến thuộc, thấy hết sinh tử ốm đau, một chân khác lại nương theo tư tưởng và tinh thần bất diệt, đạp lên đỉnh mây trời cao vạn trượng, vân du tứ hải không muốn quay về.
Trong thế giới của y có một con bạch hạc, có thể tùy thời tùy chỗ nâng cả trời trăng.
Mà Lương Thú là loại người hoàn toàn tương phản.
Triều đình đấu đá, chiến trường chém giết, mỗi một chuyện cũ đều đủ để hóa thành một hồi lửa lớn, thiêu rụi sạch sẽ toàn bộ suy nghĩ ngây thơ thuở nhỏ. Trong ký ức của hắn không có hạc lộ tùng phong, chỉ có quyền mưu và tàn sát, cùng với một vò rượu mạnh chống chọi qua đêm dài.
Lương Thú nhớ rõ ngày mình còn nhỏ đã từng gặp mặt chủ nhân Bạch Hạc Sơn Trang, lần đó ông đưa theo rất nhiều đệ tử lên Tây Bắc tiếp viện. Chiến sự căng như dây đàn, bản thân hắn theo chân sư phụ suất lĩnh một đám binh lính tinh nhuệ đêm ngày xuất chiến, sau đó lại cáng một bầy thương binh trở về. Chiến hỏa bốc lên, lụi tắt rồi lại bốc lên, máu thịt rách toạc, lành lại rồi tiếp tục rách toạc. Hoàng hôn đỏ thẫm treo cao trên đại mạc, mỗi nhịp thở đều như có lửa thiêu cháy cuống họng. Tại thời khắc sức cùng lực kiệt nào đó, thậm chí hắn hoài nghi mình đã rơi vào một cuộc chiến luân hồi, vĩnh viễn không có kết thúc.
A Ninh gảy đống lửa lớn hơn một chút, lại dốc từ trong hồ lô nhỏ ra mấy viên thuốc: “Công tử, uống thuốc an thần rồi ngủ sớm một chút đi.”
Liễu Huyền An lại nói: “Đêm nay ngủ sớm không được.”
Lương Thú nghe vậy, ánh mắt thoáng động.
A Ninh không hiểu lắm, vẫn nhỏ giọng truy vấn: “Vì sao?” Chẳng lẽ Vương gia muốn nói chuyện phiếm với công tử? Không phải đâu, ta thấy ngài ấy nãy giờ luôn xuất thần, cũng không có vẻ gì là muốn nói chuyện.”
Liễu Huyền An nói: “Lại có người đang vừa rê.n rỉ vừa đi về hướng này.”
A Ninh dựng tai lên cẩn thận nghe ngóng, ước chừng một lúc lâu sau, gió mới đưa tới một tiếng động nho nhỏ như ma kêu.
Nhĩ lực của Liễu Huyền An có thể sánh ngang cùng nội công tâm hậu của Lương Thú, chỉ bởi vì ngày nhỏ không có ai chơi cùng, giữa những lần cô độc suy nghĩ ngắt quãng mới học được cách bắt lấy từng tia âm thanh trong gió để bầu bạn.
Lương Thú hỏi: “Vậy ngươi cũng biết người tới là ai?”
Liễu Huyền An lắc đầu: “Không biết, nhưng mà bị thương rất nặng, nếu không sẽ không phát ra âm thanh kiểu này.”
Rên đến khàn cả giọng, người không biết còn tưởng xương cốt người đó hẳn phải gãy nát hết —— mà thực tế cũng không khá hơn là bao.
Cao Lâm đi xuyên ra khỏi rừng rậm, trong tay nắm một sợi dây thừng, trên dây buộc mấy tên mặt mũi bầm dập, chính là đám người vừa rời đi lúc nãy, còn đầu mục thì cùng với ba binh sĩ vội vã nâng cáng, cánh tay ông ta cũng bị thương, thấm máu cả ra ngoài áo.
Liễu Huyền An khá kinh ngạc, thứ nhất là vì hóa ra bọn họ thật sự có vấn đề, thứ hai bởi vì không hiểu làm thế nào Cao Lâm phát hiện ra được?
Cao Lâm tiến lên nói với Lương Thú: “Chủ tử đoán không sai, bọn họ vừa đi không bao xa đã bắt đầu rút đao chém giết lẫn nhau.”
Ai giết ai?
Người bị nhắm vào là đầu mục tiêu sư và người đang nằm trên cáng. Nếu không phải Cao Lâm kịp thời ra tay, có lẽ bây giờ trong núi đã có thêm hai cái xác nóng hổi.
“Đa tạ vị nghĩa sĩ này.” Đầu mục tiêu sư vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, bất chấp thương tích quỳ xuống liên tục dập đầu, “Xin các vị ra tay trượng nghĩa thêm một lần nữa, giúp ta đưa thiếu chủ nhân đến Bạch Hạc Sơn Trang. Nếu có thể cứu mạng hắn, Thường Tiêu Hán ta ngày sau chắc chắn dùng mệnh báo đáp!”
Mắt thấy người này quỳ trên nền đất đầy sỏi đá dập đầu đến tóe máu, Lương Thú xoay người liếc nhìn Liễu Huyền An ngồi dưới tán cây: “Có thể cứu không?”
Cao Lâm cực kỳ mờ mịt, có được hay không làm sao Liễu nhị công tử biết.
Liễu Huyền An đứng lên đi đến cạnh cáng, lúc này y mới thấy rõ mặt người bị thương, dung mạo non nớt chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, môi đã tím xanh, mạch tượng hỗn loạn, tình hình còn tệ hơn lúc nãy, vì thế ngẩng đầu hỏi: “Vừa rồi hắn lại mới bị rơi xuống đất nữa à?”
Cao Lâm chấn động, thay đổi triệt để cách nhìn đối phương, thế này mà cũng nhìn ra?
Thường Tiêu Hán vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Không đưa đến Bạch Hạc Sơn Trang nữa, cú rơi làm độc khí công tâm rồi, đi không kịp.” Liễu Huyền An vươn tay, “A Ninh, cho ta mượn hòm thuốc.”
A Ninh nhanh chân chạy về xe ngựa lấy.
Liễu Huyền An tống cổ Thường Tiêu Hán đi nấu nước, mình thì xắn ống tay áo lên, đặt người bị thương nằm thẳng, lại lót đầu lên cao một chút. Cao Lâm nhìn thủ pháp của y, sức lực không lớn, hoàn toàn không giống những danh y ở Bạch Hạc Sơn Trang có thể tay không nối tay cắt chân, bèn nói thầm trong kẽ răng: “Vương gia, như thế có được không, coi chừng chữa lợn lành thành lợn què.”
Lương Thú nhắc nhở: “Không cần nói như ăn trộm thế, Liễu nhị công tử vẫn nghe được đấy.”
Cao Lâm: “… Hả?”
“Ta không chữa, hắn nhất định sẽ chết.” Liễu Huyền An không buồn ngẩng đầu mà trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào bệnh nhân, “Tạm thử một lần, ta đoán chắc là không khác những gì viết trên sách là bao.”
Tạm, ta đoán, chắc là, không khác là bao, bốn câu nước đôi không thiếu câu nào, Cao Lâm cảm thấy vị thiếu chủ nhân của tiêu cục nào đó có khi hôm nay phải ngậm ngùi thác mệnh tại đây. Thủ hạ có gian tế, thuốc trị thương bị bỏ độc, lúc đánh nhau thì lăn từ trên cáng xuống, bây giờ lại gặp trúng một tay đại phu gà mờ, đúng là muốn bao nhiêu xui xẻo cũng có.
Vẫn nên tính toán hẹn gặp kiếp sau đi.
“Công tử.” A Ninh mở hòm thuốc ra, Liễu Huyền An rút ngân châm tiêu độc, tìm được vị trí rồi chậm rãi đẩy vào. Y chỉ hơi do dự ở cây châm đầu tiên, sau đó càng lúc càng thuận tay, thủ pháp mây trôi nước chảy, không bao lâu sau đã cắm cho đầu bệnh nhân thành con nhím.
A Ninh cầm khăn tay giúp y lau mồ hôi.
Sau khi Thường Tiêu Hán nấu nước xong vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, tuy nhìn đối phương không chớp mắt, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra đây là lần đầu tiên trong đời Liễu Huyền An xem bệnh châm cứu, ngược lại cảm thấy y rất tự tin, thiếu chủ nhà mình hẳn là được cứu rồi. Vì thế trái tim treo trên cổ họng ông ta chậm rãi hạ về chỗ cũ, quay sang hỏi A Ninh: “Không biết vị đại phu này xưng hô thế nào?”
“Công tử nhà ta họ Liễu.”
“Liễu, họ Liễu?” Thường Tiêu Hán cả kinh, “Chẳng lẽ là người của Bạch Hạc Sơn Trang?”
“Đúng thế, ông nhỏ tiếng chút đi.” A Ninh nhắc nhở, “Đừng làm ồn công tử.”
“Được được được, ta không nói.” Thường Tiêu Hán gần như vui đến bật khóc, miệng lẩm bẩm ông trời phù hộ, đặt mông ngồi luôn xuống đất không căng thẳng nữa.
Cao Lâm ôm đao đứng một bên, trong lòng nhủ thầm rốt cuộc ông trời có phù hộ thật hay không thì khó nói lắm, không thấy thiếu chủ nhân nhà các người hít thở không nổi rồi đó sao. Lỡ như người thật sự vong, chúng ta không có can hệ gì hết nhé.
Hắn đang nghĩ như vậy, người nằm trên cáng đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên khạc mạnh ra một búng máu đen ngòm. A Ninh lập tức vui vẻ hô lên: “Công tử, hắn tỉnh rồi.”
Cao Lâm: “?”
Liễu Huyền An rút cây ngân châm cuối cùng ra, từ từ thở phào: “Đúng là không khó lắm.”
“Phải, y thuật Liễu công tử cao siêu, nhất định là không khó.” Thường Tiêu Hán lại chắp tay thi lễ một cái thật sâu mà không biết rằng “không khó” trong miệng y, thật ra là muốn nói “quả nhiên thi châm theo sách dạy không khó”.
Nếu đã thế, kê đơn thuốc theo sách viết cũng không khó.
Y thư Liễu gia đều do người trong nhà biên soạn, các loại bệnh trạng, dược lý, yếu tố tương sinh tương khắc đều viết kỹ lưỡng tỉ mỉ, rất tiện cho Liễu Huyền An. Y nhanh chóng viết được hai phương thuốc, một đơn thoa ngoài da, đơn kia là thuốc uống.
Thừa dịp đang thả lỏng, A Ninh cũng lấy băng vải ra xử lý vết thương trên tay Thường Tiêu Hán. Trước hết cậu dùng khăn sạch chà lau máu bẩn, chưa kịp đắp thuốc lên lại phát hiện ra chỗ cổ quái, vì thế kề sát vào ngửi ngửi, nhíu mày nói: “Ông cũng đang trúng độc mà không phát hiện ra sao? Hồng nga đằng phơi khô rồi đốt lên tạo hương khí, nếu hít phải khí này quá nhiều sẽ dẫn đến thân thể hư nhuyễn, không ngưng thần đề khí được, dùng lâu dài thì không khác gì uống hóa công tán.”
“Ta?” Thường Tiêu Hán nghe cậu nhắc nhở mới hoảng hốt cảm thấy gần đây đúng là mình gặp nhiều vấn đề. Tiêu sư của Vạn Lý tiêu cục ra ngoài, thứ gì cho vào miệng cũng phải nghiệm độc cẩn thận, nhưng thuốc trị thương và huân hương an thần mang từ trong nhà lại không kiểm tra kỹ, nếu có người muốn xuống tay, đúng là không thiếu cơ hội.
Nhớ đến suốt một đường ăn ở cùng nhau, sau lưng ông ta đã toát một tầng mồ hôi lạnh.
“Có điều căn cơ của ông khá tốt, không phải chuyện lớn gì, chờ thêm mấy tháng sẽ tốt lên.” A Ninh quấn chặt băng vải, tiếp tục nói: “Độc của thiếu chủ nhà ông đã tiêu được hơn nửa, phần còn lại có thể dùng thuốc chậm rãi điều trị. Vào đến thành Bạch Hạc hãy đi thành đông tìm Trương đại phu của Khang Thái y quán, chỗ đó cho tá túc lại, cũng có thể giúp khâu vết thương và sắc thuốc. Còn Bạch Hạc Sơn Trang trước nay tiếp nhận đủ loại bệnh nặng khắp cả nước đổ về, các người đừng đến giành chỗ của người ta.”
“Được, thần y đã nói không sao, chúng ta đương nhiên cũng không cần đi tranh chỗ của người khác.” Thường Tiêu Hán liên tục gật đầu.
Cao Lâm nghĩ không ra, thế này là thế nào? Vị công tử kia động tay cứu người cũng nhanh nhẹn quá kìa? Đến người hầu thân cận mở miệng cũng tuôn ra được một tràng kiến thức dài như sông suối, thế mà vẫn bị đồn là đứa con vô năng vô dụng nhất Liễu gia, tiêu chuẩn của Bạch Hạc Sơn Trang hình như hơi cao quá rồi đúng không.
Người trên cáng đã hít thở nhẹ nhàng hơn trước, Thường Tiêu Hán quay sang cảm tạ Lương Thú và Cao Lâm, đồng thời đề nghị mua của bọn họ một cỗ xe ngựa nhỏ, hoặc một con ngựa thôi cũng đủ.
Loại yêu cầu được đằng chân lân đằng đầu này thực sự không quá tốt, nhưng nơi này đồng không mông quạnh, ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày mở miệng.
Thường Tiêu Hán tiếp tục nói: “Tại hạ là giáo đầu của Vạn Lý tiêu cục, người bị thương là thiếu chủ nhân nhà ta Thường Tiểu Thu. Chúng ta vốn phụng lệnh tổng giáo đầu áp giải một số hàng hóa đến thành Thanh Giang, không ngờ đi qua núi Phục Hổ lọt vào phục kích. Vốn trong lòng ta đã buồn bực vì đang êm đẹp lại gặp sơn tặc cướp bóc, bây giờ xem ra, có lẽ đây là một cái bẫy đã sớm bị cấu kết trong ngoài.”
Ánh mắt Lương Thú đảo qua bên trái.
Đám tiêu sư bị Cao Lâm trói về đang đau đến ngất, mấy tên chưa ngất cũng là nửa sống nửa chết. Thường Tiêu Hán tạm thời chưa nghĩ ra nên xử trí nhóm người kia thế nào. Theo lý mà nói, ông ta nên áp giải người về tiêu cục chịu thẩm, tra hỏi rõ ngọn ngành, nhưng bây giờ tình thế khẩn cấp, bản thân không phân thân nổi. Đương lúc khó giải quyết, Cao Lâm đột ngột lên tiếng: “Chúng ta đưa xe ngựa, người giao lại đây. Đúng lúc bọn ta cũng đi núi Phục Hổ, nếu họ thật sự thông đồng với sơn tặc, có thể tra thêm được vài thứ.”
Đương nhiên Thường Tiêu Hán không cự tuyệt đề nghị, ông ta cảm thấy đối phương không muốn tiết lộ danh phận nên không hỏi nhiều, nhưng từ trang phục cùng khí độ có thể đoán ra nhất định là người của danh môn. Hơn nữa bọn họ có ơn cứu mạng, lại đồng hành cùng công tử của Bạch Hạc Sơn Trang, theo lý cũng đáng tin cậy, vì thế nói: “Ở thành Mộc Lan phụ cận núi Phục Hổ có chi nhánh của Vạn Lý tiêu cục, nếu nghĩa sĩ thấy tiện, tra hỏi xong có thể giao đám người này cho bọn họ được không?”
Cao Lâm chưa nói được hay không, chỉ lệnh cho hộ vệ dọn ra một cỗ xe ngựa cho Thường Tiêu Hán tự chạy, mau chóng đưa Thường Tiểu Thu đi thành Bạch Hạc.
Liễu Huyền An hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện về sau, cũng không chú tâm nghe đoạn đối thoại bên cạnh mình. Y sắp xếp lại hòm thuốc, cẩn thận rửa sạch tay xong có chút đói bụng, đầu cũng choáng, bèn lấy một miếng bánh đường từ trong túi hành lý ra, đứng dưới tán cây chậm rãi ăn. Những kẻ máu chảy đầm đìa, toàn thân dơ bẩn ở cách đó không xa dường như không hề ảnh hưởng gì đến khẩu vị.
Cao phó tướng nghiêng đầu khoanh tay, nhỏ giọng thì thầm với Vương gia nhà mình: “Đúng là khác người.”
Lương Thú không đổi sắc mặt, ngón tay lại khẽ động một cái.
Vèo! Một vệt sáng mảnh nhanh như chớp bắn vào bụng dưới một tay tiêu sư làm hai mắt gã trừng to, hộc ra một búng máu đen.
máu phun đầy lên vạt áo ngoài của Liễu Huyền An.
“Công tử!” A Ninh vội vàng kéo y lùi ra sau.
Cao Lâm nghẹn họng nhìn trân trối, chậm rãi đỡ trán không muốn nhìn nữa.
Tuy Kiêu Vương phủ chúng ta trước nay không có thể diện gì, nhưng loại chuyện mất mặt cỡ này có thể bớt làm chút đi được không.
Liễu Huyền An thật ra không có phản ứng gì lớn. Y gói nửa miếng điểm tâm lại đưa cho A Ninh cầm tạm, mình thì vòng ra sau xe ngựa thay áo khác, sau đó lặp lại quy trình rửa tay lau khô, nhận điểm tâm ăn tiếp.
Đến nói cũng không nói một câu.
Cao Lâm bị kiểu phản ứng này làm cho đứng hình.
Lương Thú chăm chú nhìn tướng ăn không nhanh không chậm của y, nhìn nửa ngày mới nhận ra một chuyện.
Hình như người này không biết tức giận.
“Đúng là thuốc chữa thương, nhưng bên trong có cho thêm xích đan hoa, công dụng phân tán tinh thần ăn mòn tâm mạch, dùng liên tục mười ngày thì không ai cứu nổi.” Liễu Huyền An nói, “Huống hồ người kia đang bị thương nặng, hẳn là không đến mười ngày.”
“Nói vậy… công tử là đại phu?” Vị tiêu đầu thấy y nói năng rành mạch nên không dám coi khinh, đích thân mang bình thuốc qua, “Thuốc này là chúng ta cầm đi từ trong nhà, đáng ra không nên trộn thêm thứ kỳ quái, xin công tử kiểm tra kỹ giúp.”
“Không cần xem đâu.” A Ninh ngăn không cho người kia tiến đến gần quá, “Đến ta còn ngửi ra được, chứng tỏ liều lượng xích đan hoa trong này không ít. Các người mau chóng rửa sạch thuốc bột và máu tụ trên vết thương của hắn đi, lại dùng băng vải sạch băng bó rồi lập tức đưa đến Bạch Hạc Sơn Trang tìm thầy chữa trị.”
“Vốn chúng ta cũng đang trên đường đến Bạch Hạc Sơn Trang.” Một tiêu sư ở phía sau đứng lên, “Nếu đã như vậy thì đừng trì hoãn ở đây nữa, vẫn nên tranh thủ thời gian lên đường.”
Đầu mục không rõ có thể tin lời Liễu Huyền An mấy phần, nhưng không dám đem mạng người ra đùa giỡn, càng không có thời gian phân tích thuốc trị thương có vấn đề từ lúc nào. May mà nơi này cách rất gần thành Bạch Hạc, vì thế mọi người vội vàng nói cảm tạ rồi sửa soạn đi tiếp.
Nhóm tiêu sư nâng cáng lên, gần như là chạy ra khỏi rừng trong tiếng thúc giục của đầu mục.
Cao Lâm cầm bội đao, kêu thêm vài hộ vệ ra khe suối múc nước.
Đợi cho bốn phía một lần nữa yên tĩnh lại, Lương Thú mới mở miệng: “Nếu biết xem bệnh, vì sao lại không chữa cho hắn luôn đi?”
“Vương gia hiểu lầm rồi, ta không biết xem bệnh, cũng chưa bao giờ chữa trị cho người ta.” Liễu Huyền An giải thích, “Chỉ có thể nhận ra mùi vị các loại dược liệu thôi.”
Chuyện này đối với các tiểu thư công tử trong Bạch Hạc Sơn Trang mà nói đều là kiến thức cơ bản, ai cũng bắt đầu học từ năm bốn năm tuổi, khác biệt duy nhất là có người học nhanh có người học chậm. Mà Liễu nhị công tử, vì học quá nhanh nên ai cũng cho rằng y học dối, dù thi cử toàn điểm tuyệt đối cũng thường xuyên bị người lớn la mắng vì hiểu lầm gian lận.
Liễu Huyền An không giải thích, lúc đó tuổi y còn nhỏ, không hiểu được tiên sinh phân biệt gian dối dựa theo tiêu chí nào, chỉ đành chăm chú nhìn hai chòm ria mép không ngừng bay múa, yên lặng lùi ra sau để nước miếng không văng vào người. Ăn mắng một trận xong, y liền không nhịn được lắc đầu cảm khái, quả nhiên, Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu*, hầy, ta có gì phải nói với loại người này?
*Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu: Giống nấm sớm không biết ba mươi mồng một, ve sầu không biết mùa xuân mùa thu, lấy từ học thuyết của Trang Tử, ý chỉ những người tuổi nhỏ hoặc thiển cận không biết nhiều việc đời.
Ngửa mặt lên trời mà than, ngửa mặt lên trời mà than.
Về sau lại xảy ra nhiều chuyện nữa, ban đầu Liễu Huyền An từng có ý định đứng trên góc độ của người khác phán xét hành vi bản thân xem có đúng là quá hoang đường bừa bãi không. Sau đó y lại nghĩ, nếu thế nhân đã dùng quy chuẩn để phân định đúng sai, thế chẳng phải ai cũng có quy chuẩn cho riêng mình sao? Nếu mỗi người đều có thể có một tiêu chuẩn, vậy việc gì ta phải vâng theo tiêu chuẩn của bọn họ, mà không phải làm theo tiêu chuẩn của chính mình?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Liễu nhị công tử lại một lần nữa nằm dài trên giường, thoải mái thở dài một tiếng.
Những năm tháng sau này y cũng hoàn toàn thả trôi, biến mình thành một người trời bay bay bổng bổng. Một chân trói buộc với thân xác phàm trần, có cha mẹ thân bằng quyến thuộc, thấy hết sinh tử ốm đau, một chân khác lại nương theo tư tưởng và tinh thần bất diệt, đạp lên đỉnh mây trời cao vạn trượng, vân du tứ hải không muốn quay về.
Trong thế giới của y có một con bạch hạc, có thể tùy thời tùy chỗ nâng cả trời trăng.
Mà Lương Thú là loại người hoàn toàn tương phản.
Triều đình đấu đá, chiến trường chém giết, mỗi một chuyện cũ đều đủ để hóa thành một hồi lửa lớn, thiêu rụi sạch sẽ toàn bộ suy nghĩ ngây thơ thuở nhỏ. Trong ký ức của hắn không có hạc lộ tùng phong, chỉ có quyền mưu và tàn sát, cùng với một vò rượu mạnh chống chọi qua đêm dài.
Lương Thú nhớ rõ ngày mình còn nhỏ đã từng gặp mặt chủ nhân Bạch Hạc Sơn Trang, lần đó ông đưa theo rất nhiều đệ tử lên Tây Bắc tiếp viện. Chiến sự căng như dây đàn, bản thân hắn theo chân sư phụ suất lĩnh một đám binh lính tinh nhuệ đêm ngày xuất chiến, sau đó lại cáng một bầy thương binh trở về. Chiến hỏa bốc lên, lụi tắt rồi lại bốc lên, máu thịt rách toạc, lành lại rồi tiếp tục rách toạc. Hoàng hôn đỏ thẫm treo cao trên đại mạc, mỗi nhịp thở đều như có lửa thiêu cháy cuống họng. Tại thời khắc sức cùng lực kiệt nào đó, thậm chí hắn hoài nghi mình đã rơi vào một cuộc chiến luân hồi, vĩnh viễn không có kết thúc.
A Ninh gảy đống lửa lớn hơn một chút, lại dốc từ trong hồ lô nhỏ ra mấy viên thuốc: “Công tử, uống thuốc an thần rồi ngủ sớm một chút đi.”
Liễu Huyền An lại nói: “Đêm nay ngủ sớm không được.”
Lương Thú nghe vậy, ánh mắt thoáng động.
A Ninh không hiểu lắm, vẫn nhỏ giọng truy vấn: “Vì sao?” Chẳng lẽ Vương gia muốn nói chuyện phiếm với công tử? Không phải đâu, ta thấy ngài ấy nãy giờ luôn xuất thần, cũng không có vẻ gì là muốn nói chuyện.”
Liễu Huyền An nói: “Lại có người đang vừa rê.n rỉ vừa đi về hướng này.”
A Ninh dựng tai lên cẩn thận nghe ngóng, ước chừng một lúc lâu sau, gió mới đưa tới một tiếng động nho nhỏ như ma kêu.
Nhĩ lực của Liễu Huyền An có thể sánh ngang cùng nội công tâm hậu của Lương Thú, chỉ bởi vì ngày nhỏ không có ai chơi cùng, giữa những lần cô độc suy nghĩ ngắt quãng mới học được cách bắt lấy từng tia âm thanh trong gió để bầu bạn.
Lương Thú hỏi: “Vậy ngươi cũng biết người tới là ai?”
Liễu Huyền An lắc đầu: “Không biết, nhưng mà bị thương rất nặng, nếu không sẽ không phát ra âm thanh kiểu này.”
Rên đến khàn cả giọng, người không biết còn tưởng xương cốt người đó hẳn phải gãy nát hết —— mà thực tế cũng không khá hơn là bao.
Cao Lâm đi xuyên ra khỏi rừng rậm, trong tay nắm một sợi dây thừng, trên dây buộc mấy tên mặt mũi bầm dập, chính là đám người vừa rời đi lúc nãy, còn đầu mục thì cùng với ba binh sĩ vội vã nâng cáng, cánh tay ông ta cũng bị thương, thấm máu cả ra ngoài áo.
Liễu Huyền An khá kinh ngạc, thứ nhất là vì hóa ra bọn họ thật sự có vấn đề, thứ hai bởi vì không hiểu làm thế nào Cao Lâm phát hiện ra được?
Cao Lâm tiến lên nói với Lương Thú: “Chủ tử đoán không sai, bọn họ vừa đi không bao xa đã bắt đầu rút đao chém giết lẫn nhau.”
Ai giết ai?
Người bị nhắm vào là đầu mục tiêu sư và người đang nằm trên cáng. Nếu không phải Cao Lâm kịp thời ra tay, có lẽ bây giờ trong núi đã có thêm hai cái xác nóng hổi.
“Đa tạ vị nghĩa sĩ này.” Đầu mục tiêu sư vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, bất chấp thương tích quỳ xuống liên tục dập đầu, “Xin các vị ra tay trượng nghĩa thêm một lần nữa, giúp ta đưa thiếu chủ nhân đến Bạch Hạc Sơn Trang. Nếu có thể cứu mạng hắn, Thường Tiêu Hán ta ngày sau chắc chắn dùng mệnh báo đáp!”
Mắt thấy người này quỳ trên nền đất đầy sỏi đá dập đầu đến tóe máu, Lương Thú xoay người liếc nhìn Liễu Huyền An ngồi dưới tán cây: “Có thể cứu không?”
Cao Lâm cực kỳ mờ mịt, có được hay không làm sao Liễu nhị công tử biết.
Liễu Huyền An đứng lên đi đến cạnh cáng, lúc này y mới thấy rõ mặt người bị thương, dung mạo non nớt chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, môi đã tím xanh, mạch tượng hỗn loạn, tình hình còn tệ hơn lúc nãy, vì thế ngẩng đầu hỏi: “Vừa rồi hắn lại mới bị rơi xuống đất nữa à?”
Cao Lâm chấn động, thay đổi triệt để cách nhìn đối phương, thế này mà cũng nhìn ra?
Thường Tiêu Hán vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Không đưa đến Bạch Hạc Sơn Trang nữa, cú rơi làm độc khí công tâm rồi, đi không kịp.” Liễu Huyền An vươn tay, “A Ninh, cho ta mượn hòm thuốc.”
A Ninh nhanh chân chạy về xe ngựa lấy.
Liễu Huyền An tống cổ Thường Tiêu Hán đi nấu nước, mình thì xắn ống tay áo lên, đặt người bị thương nằm thẳng, lại lót đầu lên cao một chút. Cao Lâm nhìn thủ pháp của y, sức lực không lớn, hoàn toàn không giống những danh y ở Bạch Hạc Sơn Trang có thể tay không nối tay cắt chân, bèn nói thầm trong kẽ răng: “Vương gia, như thế có được không, coi chừng chữa lợn lành thành lợn què.”
Lương Thú nhắc nhở: “Không cần nói như ăn trộm thế, Liễu nhị công tử vẫn nghe được đấy.”
Cao Lâm: “… Hả?”
“Ta không chữa, hắn nhất định sẽ chết.” Liễu Huyền An không buồn ngẩng đầu mà trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào bệnh nhân, “Tạm thử một lần, ta đoán chắc là không khác những gì viết trên sách là bao.”
Tạm, ta đoán, chắc là, không khác là bao, bốn câu nước đôi không thiếu câu nào, Cao Lâm cảm thấy vị thiếu chủ nhân của tiêu cục nào đó có khi hôm nay phải ngậm ngùi thác mệnh tại đây. Thủ hạ có gian tế, thuốc trị thương bị bỏ độc, lúc đánh nhau thì lăn từ trên cáng xuống, bây giờ lại gặp trúng một tay đại phu gà mờ, đúng là muốn bao nhiêu xui xẻo cũng có.
Vẫn nên tính toán hẹn gặp kiếp sau đi.
“Công tử.” A Ninh mở hòm thuốc ra, Liễu Huyền An rút ngân châm tiêu độc, tìm được vị trí rồi chậm rãi đẩy vào. Y chỉ hơi do dự ở cây châm đầu tiên, sau đó càng lúc càng thuận tay, thủ pháp mây trôi nước chảy, không bao lâu sau đã cắm cho đầu bệnh nhân thành con nhím.
A Ninh cầm khăn tay giúp y lau mồ hôi.
Sau khi Thường Tiêu Hán nấu nước xong vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, tuy nhìn đối phương không chớp mắt, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra đây là lần đầu tiên trong đời Liễu Huyền An xem bệnh châm cứu, ngược lại cảm thấy y rất tự tin, thiếu chủ nhà mình hẳn là được cứu rồi. Vì thế trái tim treo trên cổ họng ông ta chậm rãi hạ về chỗ cũ, quay sang hỏi A Ninh: “Không biết vị đại phu này xưng hô thế nào?”
“Công tử nhà ta họ Liễu.”
“Liễu, họ Liễu?” Thường Tiêu Hán cả kinh, “Chẳng lẽ là người của Bạch Hạc Sơn Trang?”
“Đúng thế, ông nhỏ tiếng chút đi.” A Ninh nhắc nhở, “Đừng làm ồn công tử.”
“Được được được, ta không nói.” Thường Tiêu Hán gần như vui đến bật khóc, miệng lẩm bẩm ông trời phù hộ, đặt mông ngồi luôn xuống đất không căng thẳng nữa.
Cao Lâm ôm đao đứng một bên, trong lòng nhủ thầm rốt cuộc ông trời có phù hộ thật hay không thì khó nói lắm, không thấy thiếu chủ nhân nhà các người hít thở không nổi rồi đó sao. Lỡ như người thật sự vong, chúng ta không có can hệ gì hết nhé.
Hắn đang nghĩ như vậy, người nằm trên cáng đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên khạc mạnh ra một búng máu đen ngòm. A Ninh lập tức vui vẻ hô lên: “Công tử, hắn tỉnh rồi.”
Cao Lâm: “?”
Liễu Huyền An rút cây ngân châm cuối cùng ra, từ từ thở phào: “Đúng là không khó lắm.”
“Phải, y thuật Liễu công tử cao siêu, nhất định là không khó.” Thường Tiêu Hán lại chắp tay thi lễ một cái thật sâu mà không biết rằng “không khó” trong miệng y, thật ra là muốn nói “quả nhiên thi châm theo sách dạy không khó”.
Nếu đã thế, kê đơn thuốc theo sách viết cũng không khó.
Y thư Liễu gia đều do người trong nhà biên soạn, các loại bệnh trạng, dược lý, yếu tố tương sinh tương khắc đều viết kỹ lưỡng tỉ mỉ, rất tiện cho Liễu Huyền An. Y nhanh chóng viết được hai phương thuốc, một đơn thoa ngoài da, đơn kia là thuốc uống.
Thừa dịp đang thả lỏng, A Ninh cũng lấy băng vải ra xử lý vết thương trên tay Thường Tiêu Hán. Trước hết cậu dùng khăn sạch chà lau máu bẩn, chưa kịp đắp thuốc lên lại phát hiện ra chỗ cổ quái, vì thế kề sát vào ngửi ngửi, nhíu mày nói: “Ông cũng đang trúng độc mà không phát hiện ra sao? Hồng nga đằng phơi khô rồi đốt lên tạo hương khí, nếu hít phải khí này quá nhiều sẽ dẫn đến thân thể hư nhuyễn, không ngưng thần đề khí được, dùng lâu dài thì không khác gì uống hóa công tán.”
“Ta?” Thường Tiêu Hán nghe cậu nhắc nhở mới hoảng hốt cảm thấy gần đây đúng là mình gặp nhiều vấn đề. Tiêu sư của Vạn Lý tiêu cục ra ngoài, thứ gì cho vào miệng cũng phải nghiệm độc cẩn thận, nhưng thuốc trị thương và huân hương an thần mang từ trong nhà lại không kiểm tra kỹ, nếu có người muốn xuống tay, đúng là không thiếu cơ hội.
Nhớ đến suốt một đường ăn ở cùng nhau, sau lưng ông ta đã toát một tầng mồ hôi lạnh.
“Có điều căn cơ của ông khá tốt, không phải chuyện lớn gì, chờ thêm mấy tháng sẽ tốt lên.” A Ninh quấn chặt băng vải, tiếp tục nói: “Độc của thiếu chủ nhà ông đã tiêu được hơn nửa, phần còn lại có thể dùng thuốc chậm rãi điều trị. Vào đến thành Bạch Hạc hãy đi thành đông tìm Trương đại phu của Khang Thái y quán, chỗ đó cho tá túc lại, cũng có thể giúp khâu vết thương và sắc thuốc. Còn Bạch Hạc Sơn Trang trước nay tiếp nhận đủ loại bệnh nặng khắp cả nước đổ về, các người đừng đến giành chỗ của người ta.”
“Được, thần y đã nói không sao, chúng ta đương nhiên cũng không cần đi tranh chỗ của người khác.” Thường Tiêu Hán liên tục gật đầu.
Cao Lâm nghĩ không ra, thế này là thế nào? Vị công tử kia động tay cứu người cũng nhanh nhẹn quá kìa? Đến người hầu thân cận mở miệng cũng tuôn ra được một tràng kiến thức dài như sông suối, thế mà vẫn bị đồn là đứa con vô năng vô dụng nhất Liễu gia, tiêu chuẩn của Bạch Hạc Sơn Trang hình như hơi cao quá rồi đúng không.
Người trên cáng đã hít thở nhẹ nhàng hơn trước, Thường Tiêu Hán quay sang cảm tạ Lương Thú và Cao Lâm, đồng thời đề nghị mua của bọn họ một cỗ xe ngựa nhỏ, hoặc một con ngựa thôi cũng đủ.
Loại yêu cầu được đằng chân lân đằng đầu này thực sự không quá tốt, nhưng nơi này đồng không mông quạnh, ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày mở miệng.
Thường Tiêu Hán tiếp tục nói: “Tại hạ là giáo đầu của Vạn Lý tiêu cục, người bị thương là thiếu chủ nhân nhà ta Thường Tiểu Thu. Chúng ta vốn phụng lệnh tổng giáo đầu áp giải một số hàng hóa đến thành Thanh Giang, không ngờ đi qua núi Phục Hổ lọt vào phục kích. Vốn trong lòng ta đã buồn bực vì đang êm đẹp lại gặp sơn tặc cướp bóc, bây giờ xem ra, có lẽ đây là một cái bẫy đã sớm bị cấu kết trong ngoài.”
Ánh mắt Lương Thú đảo qua bên trái.
Đám tiêu sư bị Cao Lâm trói về đang đau đến ngất, mấy tên chưa ngất cũng là nửa sống nửa chết. Thường Tiêu Hán tạm thời chưa nghĩ ra nên xử trí nhóm người kia thế nào. Theo lý mà nói, ông ta nên áp giải người về tiêu cục chịu thẩm, tra hỏi rõ ngọn ngành, nhưng bây giờ tình thế khẩn cấp, bản thân không phân thân nổi. Đương lúc khó giải quyết, Cao Lâm đột ngột lên tiếng: “Chúng ta đưa xe ngựa, người giao lại đây. Đúng lúc bọn ta cũng đi núi Phục Hổ, nếu họ thật sự thông đồng với sơn tặc, có thể tra thêm được vài thứ.”
Đương nhiên Thường Tiêu Hán không cự tuyệt đề nghị, ông ta cảm thấy đối phương không muốn tiết lộ danh phận nên không hỏi nhiều, nhưng từ trang phục cùng khí độ có thể đoán ra nhất định là người của danh môn. Hơn nữa bọn họ có ơn cứu mạng, lại đồng hành cùng công tử của Bạch Hạc Sơn Trang, theo lý cũng đáng tin cậy, vì thế nói: “Ở thành Mộc Lan phụ cận núi Phục Hổ có chi nhánh của Vạn Lý tiêu cục, nếu nghĩa sĩ thấy tiện, tra hỏi xong có thể giao đám người này cho bọn họ được không?”
Cao Lâm chưa nói được hay không, chỉ lệnh cho hộ vệ dọn ra một cỗ xe ngựa cho Thường Tiêu Hán tự chạy, mau chóng đưa Thường Tiểu Thu đi thành Bạch Hạc.
Liễu Huyền An hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện về sau, cũng không chú tâm nghe đoạn đối thoại bên cạnh mình. Y sắp xếp lại hòm thuốc, cẩn thận rửa sạch tay xong có chút đói bụng, đầu cũng choáng, bèn lấy một miếng bánh đường từ trong túi hành lý ra, đứng dưới tán cây chậm rãi ăn. Những kẻ máu chảy đầm đìa, toàn thân dơ bẩn ở cách đó không xa dường như không hề ảnh hưởng gì đến khẩu vị.
Cao phó tướng nghiêng đầu khoanh tay, nhỏ giọng thì thầm với Vương gia nhà mình: “Đúng là khác người.”
Lương Thú không đổi sắc mặt, ngón tay lại khẽ động một cái.
Vèo! Một vệt sáng mảnh nhanh như chớp bắn vào bụng dưới một tay tiêu sư làm hai mắt gã trừng to, hộc ra một búng máu đen.
máu phun đầy lên vạt áo ngoài của Liễu Huyền An.
“Công tử!” A Ninh vội vàng kéo y lùi ra sau.
Cao Lâm nghẹn họng nhìn trân trối, chậm rãi đỡ trán không muốn nhìn nữa.
Tuy Kiêu Vương phủ chúng ta trước nay không có thể diện gì, nhưng loại chuyện mất mặt cỡ này có thể bớt làm chút đi được không.
Liễu Huyền An thật ra không có phản ứng gì lớn. Y gói nửa miếng điểm tâm lại đưa cho A Ninh cầm tạm, mình thì vòng ra sau xe ngựa thay áo khác, sau đó lặp lại quy trình rửa tay lau khô, nhận điểm tâm ăn tiếp.
Đến nói cũng không nói một câu.
Cao Lâm bị kiểu phản ứng này làm cho đứng hình.
Lương Thú chăm chú nhìn tướng ăn không nhanh không chậm của y, nhìn nửa ngày mới nhận ra một chuyện.
Hình như người này không biết tức giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook