Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 16: Liễu Huyền An buông tay: “Ta về nhà vận động cũng được vậy.”

Đúng là Lương Thú không thích màu trắng, bởi vì nó quá mức sạch sẽ, sạch như một vốc tuyết chỉ nên bay lượn trên vòm trời cũng thanh sạch để thế nhân ngẩng đầu nhìn ngắm ngưỡng mộ. Tây Bắc tràn ngập gió cát, chiến trường lại là chỗ đầy máu me cùng cánh tay cẳng chân đứt lìa, nếu mặc áo thuần trắng đi dạo quanh nơi này một chuyến, không biết sẽ bị nhuốm bẩn đến mức nào.

Nhưng không thích thì không thích, hắn chưa ngang ngược đến trình độ mình không thích thì người khác cũng không được mặc màu trắng. Nói muốn đưa vài bộ xiêm y, thuần túy bởi vì Liễu nhị công tử quen mặc loại áo choàng cũ kĩ to rộng chỉ thích hợp đứng trong rừng trúc luận đạo cùng đám lão già râu bạc, không thích hợp hạ phàm làm việc.

“Đêm nay trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Lương Thú nói, “Ngày mai một đại phu trong thành sẽ lên núi giúp đỡ, tuy hắn không có y thuật gì cao siêu, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn những kẻ không biết y lý. Chuyện gì không quan trọng ngươi cứ sai bảo hắn làm.”

Liễu Huyền An đáp ứng, sau khi nhìn đối phương đi khuất mới trở về tiếp tục nghiên cứu thi thể Đỗ Kinh. Y không cảm thấy công việc này vất vả, ngược lại, mỗi lần tìm thấy một loại cổ trùng mới đều có thể đối chiếu với ghi chép sách vở lưu trữ trong đầu mình, cảm thấy rất thú vị.

Mùa hè nóng bức, thi thể xử lý rồi vẫn không lưu giữ được bao lâu, cho nên đêm nay Liễu Huyền An ở lại trong nhà xác nhiều thêm mấy canh giờ, mãi cho đến khi sắc trời hơi tỏ mới đau nhức toàn thân trở lại phòng ngủ, cũng không gọi A Ninh hầu hạ mà tự mình đổ hai chậu nước rửa mặt lau người, lên giường nghỉ ngơi.

Có lẽ bởi vì mệt mỏi, cũng có thể là bởi vì trước nay không tự làm bao giờ, cho nên thao tác của Liễu nhị công tử cực kỳ chậm. Người ta làm mất một khắc, y phải rề rà đến nửa canh giờ, thoạt nhìn như người giấy nhỏ trên màn chiếu kịch kẽo kẹt đi tới đi lui, kéo dài thời gian lên gấp hai lần, quần chúng bên dưới nóng ruột đến mấy, y cũng chỉ chìm đắm trong thế giới riêng tự chơi tự vui.

Sau khi hoàn tất hết mọi việc, Liễu Huyền An sạch sẽ chui vào ổ chăn. Đang chuẩn bị khoan khoái đi gặp Chu Công, đột nhiên y nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, vì thế mở bừng mắt lần nữa, thành kính niệm trong lòng mấy lần, đừng nằm mơ, đừng nằm mơ, đừng nằm mơ.

Sau đó chìm vào giấc ngủ.

Lần này đúng là không mơ thấy gì nữa.

Liễu Huyền An ngủ một giấc rất say không bị Kiêu Vương điện hạ quấy rối, thẳng đến giữa trưa mới rời giường. A Ninh đang ở ngoài cửa phối dược, nghe thấy tiếng động trong phòng liền đẩy cửa đi vào, vừa giúp y rửa mặt vừa nói: “Sáng nay Trình cô nương đưa tới cho chúng ta vài bộ xiêm y, nói thành Xích Hà bị phong tỏa lâu ngày, vật dụng thiếu hụt, tiệm may không có nhiều hàng hóa đẹp, miễn cưỡng chỉ có thể tìm thấy mấy thứ này. Tuy trông hơi xấu nhưng được cái thuận tiện làm việc.”

Trước nay Liễu Huyền An chưa từng mặc y phục ngắn tối màu, nhưng y không kén chọn, lập tức lấy một bộ thay ra. A Ninh buộc dây tạp dề cho y, mỉm cười đánh giá: “Thế này trông càng giống đại công tử lắm!”

Trong phòng không có gương, Liễu Huyền An chỉ có thể soi vào chậu nước xem thử mình có bao nhiêu giống đại ca. Lúc này một nam nhân từ ngoài cửa tiến vào hỏi: “Liễu thần y ở đây sao?”

Liễu Huyền An xoay người, đối phương có lẽ cũng không ngờ người mặc y phục vải thô sơ sài lại mang khuôn mặt thoát tục như vậy, cực kỳ sửng sốt, ngữ khí nói chuyện cũng cung kính thêm ba phần: “Ta tên Tang Diên Niên, đại phu ở thành Xích Hà. Thạch đại nhân sai ta lên núi giúp đỡ thần y coi sóc bá tánh.”

“Tang đại phu.” Liễu Huyền An chào, “Lát nữa ta sẽ viết hết những chuyện cần lưu ý cho ngươi, còn cụ thể phải làm gì, A Ninh sẽ hướng dẫn.”

“Được.” Tang Diên Niên lại hỏi, “Bây giờ thần y muốn đi đâu?”

“Tiếp tục qua nhà xác tìm cổ trùng.” Bánh đường tối hôm qua còn thừa nửa gói, Liễu Huyền An vừa ăn vừa đi ra ngoài, “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Nếu Tang đại phu thấy hứng thú thì cùng qua xem đi.”

Tang Diên Niên đáp ứng một tiếng, vội vàng theo qua. Hắn ta bẩm sinh là kẻ du thủ du thực, y thuật bản thân cao thấp thế nào luôn biết rõ trong lòng, con người lại sĩ diện tham tài, thường xuyên bớt xén dược liệu cho nên hay bị người ta đánh. Lần này bị Thạch Hãn Hải điều động lên núi, còn vì chuyện quan trọng là chữa trị cho người bị trúng cổ, trong lòng hắn ta đương nhiên không vui. Vốn chỉ muốn lên điểm danh cho có mặt, không ngờ sau khi nhìn thấy Liễu Huyền An, không biết vì sao chân cẳng đột nhiên lưu loát hơn hẳn.

Trước khi bước vào nhà xác, Liễu Huyền An đã nhét miếng bánh đường cuối cùng vào miệng, lại mang bao tay lên. Cổ trùng trong cơ thể Đỗ Kinh chưa được lấy hết, cho nên thi thể trông ngày càng dữ tợn. Y kéo vải trắng muốn nhìn xem hôm nay bên dưới sẽ có bộ dạng mới gì, Tang Diên Niên đứng một bên đã lập tức bị dọa đến kinh hô, chạy ào ra khỏi phòng nôn mửa.

Liễu Huyền An nuốt bánh đường trong miệng xuống, cầm nhíp lên, không rảnh để ý đến hắn ta.

Tang Diên Niên suýt nôn đến mất nước, qua chiều thì phát sốt nằm èo uột một đống trên giường. A Ninh rầu rĩ nói: “Thế này mà bảo là tới hỗ trợ, rõ ràng là tới quấy rối. Để ta đi nói với Trình cô nương mau mau khuân người về cho rảnh nợ.”

“Cũng không phiền lắm, ít nhất hắn có thể tự hạ sốt, không cần chúng ta chăm sóc.” Liễu Huyền An nói, “Mau đi tìm người nấu nước đi.”

Hai ngày này, toàn bộ chậu tắm trên núi đều bị lấy ra hết, Thạch Hãn Hải lại chở lên một đống nữa để pha thuốc tắm. Bệnh nhân ngâm thuốc xong sẽ xếp hàng theo thứ tự đến chỗ Liễu nhị công tử và A Ninh lấy cổ trùng. Chuyện này đòi hỏi kỹ thuật chuẩn xác, trong thời gian ngắn không dạy cho người khác được, bản thân đành chấp nhận vất vả thêm một chút.

Tốn hết thời gian một ngày để châm cứu, Liễu Huyền An nhìn chỗ nào cũng thành bóng chồng. A Ninh dùng khăn tay ngâm nước thuốc đắp lên mắt cho y, lại nói: “Ta đi chuẩn bị vài thứ, công tử đừng ngủ trước đấy.”

Liễu Huyền An “ừ” qua loa một cái, sau đó lại không biết đi vào cõi thần tiên từ lúc nào. Khăn đắp trên mắt lành lạnh có mùi băng phiến và bạc hà rất thư giãn. Y duỗi ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, miệng ngâm nga bài hát gì không rõ. Còn chưa kịp hội họp với đám tiên nhân, cơn buồn ngủ đã xông lên đại não, các thế giới xoay vòng vòng, tinh thần cũng bị đánh tan.

Đúng vào lúc Liễu nhị công tử đang chú tâm thả lỏng chuẩn bị cho một hồi đại mộng giữa đất trời hỗn độn, hương bạc hà lại bị hòa với một mùi hương khác, lạ lẫm mà thơm ngào ngạt.

Đây là mùi đàn hương trên người Lương Thú, mí mắt Liễu Huyền An hơi giật giật, một bên muốn nói cho đối phương rằng hôm nay ba ngàn thế giới đóng cửa hết rồi, ngày khác hãy tới làm khách. Nhưng mặt khác y lại nghĩ, dù sao chỉ là một giấc mộng, chỉ cần mình tỉnh lại thì không cần lo lắng giải thích gì nữa.

Dựa theo trình độ lười biếng của Liễu Huyền An, rõ ràng vế sau càng thuận tiện hơn. Vì thế y muốn mở mắt ra, cố gắng tỉnh dậy trước khi Lương Thú kịp xuất hiện, chiếc khăn kia lại đột nhiên nặng tựa ngàn cân, ép cho y không thể động đậy.

Giọng Lương Thú từ phía sau truyền đến: “Ngươi đang làm gì?”

Liễu Huyền An giả vờ không nghe thấy, cũng kiên quyết không chịu quay đầu, mải miết chạy đến thở hồng hộc giữa màn sương trắng mờ mịt, sợ phải trông thấy Kiêu Vương điện hạ không mặc quần áo.

Lương Thú đành vỗ vỗ lên mặt y: “Tỉnh lại đi.”

Liễu Huyền An vẫn không tỉnh, chủ yếu là không muốn tỉnh. Phía trước mơ hồ xuất hiện một con hạc trắng, y vui mừng giơ tay muốn gọi nó bay đến chở mình đi trốn, cổ tay đột nhiên lại bị người ta túm chặt.

Y kinh hô một tiếng, cuối cùng cũng rời khỏi cảnh trong mơ, vươn tay kéo chiếc khăn trên mắt xuống.

Lương Thú hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Liễu Huyền An hít hà một hơi, không hiểu người này làm cách nào mà từ trong mộng theo ra tận ngoài đời, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể trợn mắt, tim đập như nổi trống. Sau một lúc lâu, y mới ngập ngừng hỏi: “Sao Vương gia lại tới đây?”

“Chuyện dưới chân núi xử lý tạm ổn rồi, bèn lên đây nhìn thử xem.” Lương Thú rót cho y chén nước, “Ta thấy bên ngoài có rất nhiều người đang nhóm lửa.”

“Đúng vậy, bá tánh bị trúng cổ cần phải tắm nước thuốc.” Liễu Huyền An lấy lại tinh thần, “Việc phải làm quá nhiều, người có thể giúp thì ít, hơn nữa thau tắm không đủ dùng, chỉ có thể thay phiên ngày đêm. May mà có Khâu Đại Hưng hỗ trợ, hắn sắp xếp những việc vặt vãnh rất khá.”

Khâu Đại Hưng là người ngày hôm trước cầm đầu hô hào muốn chiếm núi xưng vương, từng làm phục dịch ở đại doanh Tây Bắc. Lúc này để được Kiêu Vương điện hạ nhìn thêm mấy lần, sau khi xuống núi còn có chuyện tâng bốc với vợ con nên hắn rất chịu khó chạy đi chạy lại.

Lương Thú hỏi: “Chỉ có Khâu Đại Hưng thôi sao, tên đại phu còn lại đâu?”

“Hắn à,” Liễu Huyền An buông chén xuống, “Ngày đầu lên núi theo ta vào nhà xác, kết quả đến hôm nay vẫn nằm liệt trên giường.”

Lương Thú không nói gì, vất vả nửa ngày, chính mình còn phái thêm kỳ đà lên núi cản mũi?

Lúc này A Ninh cũng bưng bồn gỗ đẩy cửa ra, vừa đi vừa nói: “Công tử, chúng ta đi thôi, Khâu đại ca đã tới… Vương gia?”

Cậu vội vàng buông đồ trong tay xuống hành lễ, lại bị Lương Thú ngăn cản: “Nửa đêm rồi còn muốn đi đâu?”

“Ra sau núi tắm gội.” A Ninh giải thích, “Toàn bộ chậu tắm đã phân phát cho bệnh nhân dùng hết rồi.” May mà gần đây thời tiết không lạnh, sau núi cách đây không xa còn có một dòng suối nước nóng nho nhỏ, cho nên mấy ngày này Liễu Huyền An đều ra chỗ đó tắm rửa.

Lương Thú chỉ ra bên ngoài: “Đi tắm với Khâu Đại Hưng?”

Liễu Huyền An rõ ràng là hơi nghẹn họng.

A Ninh cẩn thận nhìn vào mắt công tử nhà mình, thấy y không có ý định ngăn trở, liền giải thích: “Hai hôm trước công tử đi tắm luôn có người mặt dày đi theo, còn trốn trên cây rình đuổi thế nào cũng không đi. Sau đó Khâu đại ca biết được, liền xung phong đứng canh giữ bên ngoài, lúc này mới được yên tĩnh một chút.”

Lương Thú nhíu mày: “Người bệnh?”

A Ninh gật đầu: “Cũng không thể vì chuyện phiền phức này mà không cứu họ nữa, đám người đó hay cợt nhả suồng sã, đúng là đáng ghét.”

Lương Thú lấy bồn gỗ từ tay A Ninh: “Kêu Khâu Đại Hưng không cần đi nữa, đêm nay ta cùng công tử nhà ngươi ra sau núi.”

Thế là Liễu Huyền An lại nhớ tới giấc mơ thất lễ quỷ quái mấy hôm trước, chẳng qua người ở dưới nước đã đổi thành mình, thật sự… Y vốn muốn ngăn lại, A Ninh đã nghe lời mà tung tăng chạy ra ngoài, nói dăm ba câu đuổi Khâu Đại Hưng đi mất.

“……”

Đêm nay ánh trăng vẫn sáng như cũ, mây trôi như dải lụa mềm mại giữa nền trời. Đầm suối nước nóng kia không ở quá xa, nếu không, chiếu theo tốc độ đi đường của Liễu nhị công tử, mỗi ngày tắm rửa xong sợ cũng phải đến tận hừng đông.

Đến bên suối nước, Lương Thú đặt bồn gỗ xuống mặt đất, mình thì lùi ra khúc ngoặt bên ngoài, không thấy bóng dáng nữa. Liễu Huyền An nhẹ nhõm thở phào, cởi đai lưng ngâm mình vào nước, vừa rồi mới đóng cửa ba ngàn thế giới lại nên y cũng không muốn mở ra nữa, chỉ khép hờ mắt không suy nghĩ, thoải mái hưởng thụ những giờ phút tự do hiếm hoi trong ngày.

Trên một đầu sơn đạo khác, mấy bóng đen sột soạt xuất hiện.

Bọn họ chính là đám lưu manh “cợt nhả sỗ sàng, đuổi mãi không đi” trong miệng A Ninh, đến cả dân địa phương còn thấy chướng mắt. Ngày thường bọn chúng thích đùa giỡn đàn bà con gái trong vùng, miệng hiếm khi thốt ra mấy câu đứng đắn, sau khi lên núi nhìn thấy Liễu Huyền An càng ngứa ngáy da thịt hơn —— kỳ thật lúc trước bọn chúng không hứng thú gì với nam nhân, bây giờ cũng không, nhưng nhìn thấy Liễu nhị công tử tiên khí đầy mình, xinh đẹp đến không giống người phàm, tâm tình bắt đầu nhộn nhạo.

Đối với những thứ tốt đẹp, có người tình nguyện che chở bảo vệ, ví dụ như Khâu Đại Hưng, lại có người rắp tâm hắt nước bùn như đám lưu manh này, bôi bẩn, làm bị thương, lại chọc ghẹo đối phương đến bực tức rồi lấy đó làm vui. Tuy rằng chính bọn họ chẳng được lợi lộc gì, nhưng luôn cảm thấy vui vẻ đắc ý như vừa làm được đại sự gì ghê gớm lắm.

Vừa rồi bọn chúng trông thấy Khâu Đại Hưng đã trở về phòng, đoán được đêm nay Liễu Huyền An đi tắm một mình liền vội vàng kéo đồng bọn đi theo, vừa rảnh rỗi vừa đáng khinh.

“Nhanh lên, giấu quần áo của y đi.”

Tiếng cười nói sôi nổi, xem ra ai cũng cực kỳ vừa lòng với “diệu kế” vừa nghĩ ra, bước chân cũng nhanh hơn vài phần. Mắt thấy suối nước nóng đã ở cách mình không xa, bọn chúng xoa tay hầm hè chuẩn bị trộm quần áo, đột nhiên toàn thân lại cứng đờ.

“Ưm, ứm ứm!”

Bọn chúng hoảng sợ nhận ra mình không thể bước thêm một bước nào, dù giãy giụa đến đâu cũng chỉ giống như mấy bức tượng bị cắm xuống bùn, phí công trừng mắt. Chẳng lẽ gặp ma rồi? Đáy lòng lũ lưu manh hốt hoảng, cơn ớn lạnh nổ tung dưới da đầu, muốn mở miệng kêu cứu cũng chỉ phát ra được mấy tiếng “a a” trong cổ họng.

Rất giống một đám thiểu năng.

Có kẻ nhát gan bị dọa sợ đến tiểu trong quần, dù đứng bất động cũng không chậm trễ chuyện rải thêm vài đường tanh hôi xuống đất.

Bọn chúng nhìn chằm chằm nam nhân chậm rãi đi ra từ trong góc tối như đang nhìn một con quỷ —— mà đúng là đã xem hắn như quỷ thần. Nếu không phải quỷ, trên đời này có ai chỉ trong một cái chớp mắt có thể khiến bọn họ đứng bất động tại chỗ, còn không thể phát ra tiếng nào?

Lương Thú nhìn lướt qua đám phế vật thân thể khỏe mạnh lại không chịu làm việc đàng hoàng tử tế, trong lòng chán ghét đến cực điểm, liền phất tay áo quét cả lũ ngã rạp xuống đất, người nọ chồng lên người kia, tiếng răng rắc giòn vang không biết đã làm gãy mấy cái xương. Hai tên hộ vệ từ trên cây đáp xuống hành lễ: “Vương gia.”

“Mang xuống núi giao cho Thạch Hãn Hải.” Sắc mặt Lương Thú lạnh lẽo, “Thưởng một trận đòn, lại ném vào nhà lao bỏ đói hai ngày nữa, chờ bổn vương đích thân xử lý.”

Nói xong liền xoay người trở về bên suối nước nóng. Lúc này Liễu Huyền An đã tắm rửa xong, khoác một chiếc áo mỏng ngồi trên bờ chậm chạp lau tóc, hai chân vẫn ngâm dưới nước. Toàn thân như sáng lên dưới ánh trăng.

Lương Thú cố tình nện bước thật mạnh.

Quả nhiên Liễu Huyền An đẩy nhanh tốc độ tay, vén tóc ướt qua một bên, lại khoác thêm một lớp áo vào. Y định mặc áo ngoài mới phát hiện ra một vết bẩn trên vải áo. Lương Thú tiến lên hỏi: “A Ninh không chuẩn bị y phục cho ngươi?”

“Giặt hết rồi, vẫn chưa kịp khô.” Liễu Huyền An nói, “Không sao, không mặc nữa, dù sao cũng chỉ đi có một đoạn đường ngắn.”

Giữa núi vẫn có gió lạnh lọt qua, Lương Thú nhìn mái tóc ướt đẫm của y, liền cởi áo choàng của mình xuống, giũ mấy cái rồi khoác lên vai đối phương: “Ngươi là đại phu, lý ra phải biết giữa bị bệnh và bị bẩn, bên nào nặng bên nào nhẹ chứ. Nhưng cũng không nên mặc lại áo bẩn, ngày mai ta gọi A Nguyệt đi xem thử tiệm may còn món nào khác không.”

“Vương gia sai rồi.” Liễu Huyền An nói, “Dơ bẩn và bệnh ho.ạn có quan hệ lớn lắm đấy.” Y duỗi người, cảm thấy gân cốt toàn thân bị ngâm nước nóng đến mềm xuống, cũng không muốn giảng giải y lý nữa, đành tiếp tục chậm rãi cuốc bộ trên đường núi.

Thật sự là quá chậm, đi thêm một lúc, Lương Thú hỏi: “Ngươi có thù oán gì với kiến ở vùng này à?”

Liễu Huyền An lắc đầu: “Ta không giẫm kiến, vừa rồi nhìn thấy hai ổ đều đi vòng.”

Lương Thú càng không hiểu nổi: “Ngươi thật sự vừa đi vừa đếm kiến?”

Liễu Huyền An trả lời: “Thuận tiện xem thêm mấy lần thôi.”

Lương Thú: “……”

Hắn gõ gõ đầu y, hung hăng thúc giục: “Đi nhanh lên!”

Liễu Huyền An che đầu, đi nhanh tượng trưng được thêm mười bước lại bắt đầu đi chậm. Y thật sự đi không nhanh, Lương Thú không còn cách nào, chỉ có thể cùng y đếm kiến suốt một đường. Đếm tới đếm lui, Liễu Huyền An lại nhớ tới một chuyện, liền nói: “Nếu muốn chữa khỏi cho toàn bộ bá tánh, đại khái phải mất thêm bốn mươi ngày.”

Lương Thú gật đầu: “Ừ.”

Liễu Huyền An lại hỏi: “Vương gia thì sao, vẫn tiếp tục ở thành Xích Hà?” Bốn mươi ngày thật sự không phải ngắn, y nhớ rõ đối phương còn phải chạy đến Vạn Lý tiêu cục tra lại bản án năm xưa.

Lương Thú đúng là không muốn ở lại đây quá lâu, hắn đã thượng tấu chuyện Đỗ Kinh cho triều đình, cũng đã phái người xét xử quan viên địa phương cấu kết với Đỗ Kinh đánh tráo lương thực. Chuyện nên giải quyết đều đã giải quyết, đương nhiên phải nhanh chóng đi làm việc khác.

Liễu Huyền An nghe xong, “ừ” một tiếng, lại thử hỏi: “Thế chờ cho bá tánh trong thành đều khỏi hẳn, ta có phải đi theo Vương gia nữa không?”

Lương Thú lắc đầu: “Không cần, ta để lại vài người ở đây, bọn họ sẽ đưa ngươi trở về Bạch Hạc Sơn Trang.”

Nghĩa là chuyến đi này sắp kết thúc rồi? Liễu Huyền An vẫn nhớ như in mình còn nhiệm vụ hủy hôn, do dự nửa ngày mới uyển chuyển mở miệng: “Thế tương lai Vương gia còn ghé thăm Bạch Hạc Sơn Trang nữa không?”

Lương Thú quay đầu nhìn y.

Ánh mắt Liễu nhị công tử tha thiết, chỉ thiếu nước dán luôn bốn chữ “ngàn vạn đừng tới” lên mặt Kiêu Vương điện hạ.

Lương Thú gật đầu: “Tới chứ.”

Liễu Huyền An nhanh chóng quyết định, vội vàng nắm chặt tay Kiêu Vương điện hạ: “Chi bằng để ta theo ngươi đi Vạn Lý tiêu cục đi!”

Lương Thú hơi hơi nhướn mày: “Ồ?”

Liễu Huyền An nói: “Ta phải vận động nhiều hơn.”

Liễu trang chủ mà nghe được câu này, phỏng chừng sẽ cảm động đến lệ nóng ướt áo.

Phản ứng của Kiêu Vương điện hạ thì ngược lại, hắn âm thầm bật cười, đồng thời hiếm khi đại phát thiện tâm thu lại ý định trêu đùa: “Ta quen độc lai độc vãng, cũng không có ý định thành thân. Muốn đi Bạch Hạc Sơn Trang chỉ để uống một bầu rượu ngon, nếu đã thế, ngươi còn muốn đi Vạn Lý tiêu cục vận động nữa không?”

Liễu Huyền An buông tay: “Ta về nhà vận động cũng được vậy.”

Nói xong lại vờ vịt bổ sung: “Hầy, A Nguyện mà biết chắc là sẽ khổ sở lắm.”

Lương Thú tức đến bật cười: “Khổ sở cái gì, khổ sở vì không được nhảy hồ à?”

Dưới chân Liễu Huyền An lảo đảo một cái.

Lương Thú không duỗi tay đỡ, Liễu nhị công tử đành phải tự mình đứng vững, chột dạ nói: “Nhảy hồ gì cơ, đang êm đẹp vì sao lại muốn nhảy hồ?”

Lương Thú không dao động: “Ngươi cứ giả vờ tiếp đi.”

Liễu Huyền An có bản lĩnh xem qua là nhớ, gặp qua là không thể quên, nhưng y không thể nhớ cả những chuyện mình không chú ý. Y hoàn toàn không nhớ rõ hôm ở trà lâu rốt cuộc có chạm mặt Kiêu Vương điện hạ không, nhưng thừa nhận thì chắc chắn không thể nhận, vì thấy lập tức bày ra tư thái “ta không biết gì hết”, ngồi xổm xuống đóng chặt cửa ba ngàn thế giới lại, mắt không thấy tai không nghe, toàn tâm toàn ý giả làm thần tiên.

Lương Thú gõ gõ đầu y: “Ra đây.”

Liễu Huyền An: Không nghe thấy.

Cứ như vậy chân thấp chân cao đi về chỗ ở.

Lương Thú không ở lại quá lâu, uống xong chén trà đã xuống núi trong đêm. Liễu Huyền An nhẹ nhàng thở phào, nằm trên giường sai phái A Ninh: “Ngươi gửi một phong thư về nhà, thông báo cho A Nguyện biết Vương gia không muốn cưới nàng, chúng ta sắp trở về nhà được rồi.”

“Thật không?” A Ninh nghe mà vui hẳn lên, “Chúng ta không cần theo đến Vạn Lý tiêu cục sao?”

“Không cần.” Liễu Huyền An nói, “Chỉ cần chữa khỏi cho bá tánh ở đây thôi.”

A Ninh chờ không kịp sang ngày mai, lập tức chạy tới bên bàn mài mực viết thư.

Ánh nến lập loè dỗ người đi vào giấc ngủ, Liễu Huyền An nghiêng người vùi mặt vào bóng tối.

Lần này không rời nhà quá xa, tuy không được thoải mái lắm nhưng cũng không xem như quá hỏng bét. Ít nhất y đã chia rẽ hôn sự thuận lợi, quen biết Cao phó tướng và Trình cô nương, cứu bá tánh cả một tòa thành, xem như là thu hoạch phong phú.

Về phần Kiêu Vương điện hạ, Liễu Huyền An quấn chặt chăn cẩn thận tính toán trong lòng, tương lai hai người gặp lại ở Bạch Hạc Sơn Trang, mình phải mời hắn uống rượu gì mới được.

Không thể mạnh quá, Tây Bắc hẳn có rất nhiều loại rượu mạnh. Nhạt quá cũng không được, nhạt nhẽo không có gì thú vị.

Cứ suy nghĩ như vậy rồi nặng nề ngủ mất.

Lương Thú đã ngâm mình trong thác nước, lúc này thoạt nhìn càng thêm anh tuấn lười nhác, bên cạnh hắn còn có hai con hạc trắng xinh đẹp lượn vòng, lưng chở theo vò rượu và tửu cụ.

Liễu Huyền An đứng trên bờ, nghẹn họng nhìn chăm chú cảnh tượng trước mắt.

Thế này thật sự quá thất lễ, rốt cuộc đến bao giờ mình mới có thể cho Kiêu Vương điện hạ trong mộng một bộ xiêm y thích hợp nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương