Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 122: Kiêu Vương điện hạ phải dè chừng hơn một ít

Dưới những đợt tấn công vũ bão của quân đội Tây Nam, phiến rừng rậm này tựa như một cái sàng rách thủng lỗ chỗ, tín đồ Bạch Phúc giáo bị rửa trôi tan tác khắp nơi, toàn bộ trạm canh gác bị đánh bại, đàn thú dữ hung mãnh bị cung nỏ khổng lồ bức lui, tấm lưới kỳ hoa dị thảo kịch động dựng giữa các khe núi cũng bị Khổ Hựu nhổ sạch, dầu hỏa trút xuống như thác, “phừng” một tiếng, lửa đỏ dấy lên cao tận trời!

Tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai, Liễu Huyền An đi theo đội ngũ chỉ huy chuyển dời thương binh ra khu vực an toàn phía sau. A Ninh nói: “Công tử nên đi qua chỗ Vương gia đi, nơi này ta sẽ sắp xếp thỏa đáng.”

“Được.” Liễu Huyền An giao gói thuốc trên tay cho cậu, mình thì xoay người lên ngựa, hỏi người bên cạnh, “Bây giờ Vương gia đang ở đâu?”

“Ngọc Thương Bình.” Ngự tiền thị vệ nói, “Ở phía nam, giữa đường có một phiến rừng rậm khá nguy hiểm, nếu muốn vượt xuyên qua thì phải cố gắng chú ý an toàn.”

Liễu Huyền An hạ lệnh: “Cứ đi xuyên qua rừng rậm, tiết kiệm thời gian.”

Chiến mã màu trắng chở theo y tung bốn vó nhẹ nhàng lướt qua dây leo cổ thụ trong rừng rậm, ngự tiền thị vệ theo sát phía sau. Đoàn người càng đi, sương mù chướng khí trong núi càng thêm dày đặc, các loại trùng độc chuột kiến bò lúc nhúc trên từng phiến lá, rắn độc cuộn mình chờ chực trên ngọn cây, há miệng để lộ nọc độc nhầy nhụa đặc quánh, vốn muốn tham lam bổ xuống lại ngửi được mùi thuốc trên người Liễu Huyền An, lập tức lùi lại đào tẩu.

Phía trước, một đàn chim đen thui kỳ quái cũng phành phạch hoảng hốt bay loạn.

Ngự tiền thị vệ nhạy bén nhận ra chuyện dị thường, nâng tay ra hiệu cho đoàn người dừng bước. Liễu Huyền An cũng ghì chặt cương ngựa khẽ nhíu mày, nghiêng tai tập trung lắng nghe. Trong rừng cây có rất nhiều người lẩn trốn, tiếng vang sàn sạt cùng tiếng gió vun vút cổ quái quyện lại một chỗ, trong đó lẫn cả tiếng đao kiếm khe khẽ bị rút khỏi vỏ và tiếng thở dốc ồ ồ bị cố ý đè thấp.

Sau đó là những tiếng bước chân, càng lúc càng to, càng ngày càng tiến gần!

Ngự tiền thị vệ cực kỳ ăn ý rút đao, lưỡi kiếm sáng loáng đồng loạt ra khỏi vỏ. Mà cùng lúc đó, những người trốn trong rừng cũng sột soạt vùng dậy! Đây có lẽ là một nhánh tín đồ Bạch Phúc giáo thua trận muốn chạy trốn, hoặc muốn chạy sang nơi khác nhờ trợ giúp, tóm lại hai bên đụng mặt nhau trong phiến rừng yên tĩnh này thì không thể buông tha nhau.

Số người bên phe địch không ít, ngự tiền thị vệ che trước người Liễu Huyền An, nghiêng đầu hỏi: “Công tử muốn xử trí những người này thế nào?”

Liễu Huyền An buông cương ngựa để chiến mã tự đưa mình lên trước vài bước, mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên áo giáp bạc làm ánh lên một vầng sáng nhu hòa, khiến toàn thân y càng như một viên ngọc tỏa sáng. Các tín đồ tà giáo nào đã bao giờ gặp qua nhân vật tuấn tú tựa tiên nhân trong tranh bước ra như thế, nhất thời trù trừ do dự không dám tiến lên, một người trong số đó lùi lại không cẩn thận trượt tay làm kiếm rơi xuống, tiếng vang leng keng nện mạnh xuống nền đá tảng khiến chính hắn hoảng sợ, đầu gối như mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất.

Hắn vừa quỳ, những kẻ đầu óc nhạy bén bên cạnh, cả những kẻ không muốn chống cự cũng lập tức quỳ xuống theo. Hành quân tác chiến tối kị chính là mất hết sĩ khí, hiện tại hai bên đụng mặt, còn chưa kịp nói gì một bên đã sùm sụp quỳ xuống trước mắt đối phương, thế này còn đánh đấm cái gì nữa? Vì vậy ngay sau đó lại có thêm một nhóm người ném đao đầu hàng, cuối cùng chỉ còn lại vài tên xương cứng đầu đất vẫn ngoan cố hô “Bạch Phúc Phật Mẫu”, kết quả chưa kịp “Phật” hai câu đã bị lạnh lùng cắt ngang.

Liễu Huyền An đứng giữa ánh mặt trời vạn trượng nhìn xuống đối phương, không vui lên tiếng: “Chưa bàn Phật Mẫu kia của ngươi có tồn tại thật không, cho dù có, nàng ta cũng là một kẻ tham lam xấu xí cực độ. Từ khoảnh khắc sinh ra đã khuấy đảo cả một vùng Tây Nam gà chó không yên, mê hoặc hàng ngàn hàng vạn tín đồ không chịu chí thú làm ăn, khiến ruộng đồng phì nhiêu mọc đầy cỏ dại. Bên trên điên đảo nhật nguyệt, bên dưới nhiễu loạn bốn mùa, quả thực là vô đạo đức đến cực điểm! Các ngươi tự nhìn lại mình đi, đang tuổi tráng niên khỏe mạnh lại không gia không nghiệp, suốt ngày hèn nhát trốn trong rừng rậm thì làm sao còn ra hình người? Bạch Phúc Phật Mẫu quả thật nên phù hộ các ngươi, bởi vì số lượng người ngốc ở Tây Nam quá nhiều, chỉ cần nàng hơi có đầu óc cũng nên cảnh tỉnh các ngươi là vừa.”

Giọng y trong như dòng suối mát, tư thái mắng chửi người vẫn tao nhã, nhấn nhá từng chữ rõ ràng như tiếng ngọc thạch va chạm thanh thúy, rất dễ nghe, nhưng khiến người nghe vào lại hổ thẹn không chịu nổi. Ngự tiền thị vệ nâng đao lên chỉ vào người đứng cuối hàng, lạnh giọng: “Hoặc là hàng, hoặc là chết!”

Cuối cùng tất cả đều quy hàng, bởi vì sự thật rõ ràng, Bạch Phúc Phật Mẫu trông còn không giống thần tiên hơn vị công tử mặc giáp bạc sáng ngời trước mắt, hơn nữa chính họ cũng không đánh lại tinh binh nhà người ta.

“Ta còn có việc, không rảnh dẫn các ngươi ra khỏi đây.” Liễu Huyền An nhìn kỹ từng khuôn mặt, “Các ngươi đứng đây chờ cho ta, nội trong hôm nay sẽ có Diễm quân đến tiếp nhận sắp xếp.”

Y kéo cương ngựa tiếp tục đi xuyên rừng, để lại đám tín đồ Bạch Phúc giáo ngơ ngác nhìn nhau choáng váng. Thế này… còn không thèm để lại một người canh giữ chúng ta, cứ thế đi hết rồi? Đồ ngu mới đứng chờ tiếp ở đây. Một người lập tức đứng dậy, vừa bước được vài bước đã thấy Liễu Huyền An quay đầu nói: “Nếu hắn chạy mất, ta sẽ hỏi chuyện bốn trăm hai mươi mốt người còn lại, chạy mười người thì hỏi tội bốn trăm mười hai người. Nếu bốn trăm hai mươi hai người đều chạy thì toàn bộ xử tội theo quân quy.”

Nói xong, y không trì hoãn vung tay áo lên lao ra khỏi rừng rậm như một mũi tên, gió thổi tung bay vạt áo. Nhiệm vụ quan trọng nhất của Ngự lâm quân là bảo vệ y, đương nhiên cũng không lãng phí thêm thời gian ở chỗ đám tín đồ. Từng người giục ngựa theo sát, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, một người như thế hèn gì có thể trị cho Kiêu Vương điện hạ nói gì nghe nấy, đúng là lợi hại, đúng là lợi hại!

Lần đầu mới chứng kiến cảnh tượng chỉ cần dùng mồm mép đã đánh lui quân địch.

Nhưng không hẳn là dựa hoàn toàn vào mồm mép, bộ dạng Liễu nhị công tử mặc chiến giáp đúng là giống hệt thần tiên tỏa ánh hào quang, giơ tay nhấc chân đều toát ra ánh sáng rực rỡ thoạt nhìn như thể lúc nào cũng có khả năng bay thẳng lên chín ngàn dặm trời cao, rất có lực uy hiếp.

Rất dọa người, Kiêu Vương điện hạ phải dè chừng hơn một ít.

Mà các tín đồ định đào tẩu cũng phải dừng bước, chính bọn họ còn không biết tổng cộng phe mình có bao nhiêu người, cho nên trước tiên phải đếm lại một lượt, đếm hết bốn năm lần mới trầm trồ, đúng là bốn trăm hai mươi hai người cả thảy.

“Thế, thế chúng ta có đi nữa không?”

“…”

Hiện trường im phăng phắc.

Không ai dám nhắc tới chuyện bò đi nữa, bởi vì ai ai cũng biết quân quy của Kiêu Vương điện hạ vô cùng nghiêm khắc, bỏ chạy mà bị bắt lại được, nếu không chết thì cũng bị lột da.

Vì thế cả bọn thành thành thật thật ngồi xuống đất chờ.

Cùng lúc đó ở Ngọc Thương Bình, đá tảng bắn lên rơi xuống liên tục như tiếng sấm dậy, mỗi lần nện xuống đều làm trời rung đất chuyển.

Đây là tuyến phòng ngự cuối cùng của Bạch Phúc giáo, mà bảy đội nhân mã của Đại Diễm đã tiễu trừ gần như sạch sẽ các vùng xung quanh, phần lớn những kẻ cầm đầu đều chết trận, người bị thương, kẻ hàng phục, chỉ còn lại duy nhất mình Mộc Triệt.

Thường ngày gã trốn đông trốn tây, giết người cũng là sai phái Ô Mông Vân Du ra tay nên có vẻ giống một tên yếu nhớt không tinh võ học, bây giờ mới phải rút ra binh khí đã phủ bụi lâu ngày, là hai thanh trường đao hình thanh xà.

Đợt tiến công đầu tiên của Diễm quân bị hất văng xuống vách núi, Lương Thú phi thân tiếp được một binh sĩ, ném hắn vào lại trong đám người rồi tự mình rút kiếm khỏi vỏ, xông thẳng về phía Mộc Triệt!

Đối phương lắc mình né tránh linh hoạt như rắn, cười lạnh: “Kiêu Vương điện hạ quả giống như lời đồn, dụng binh như thần, tàn bạo khát máu.”

“Đối với loại đầu lĩnh tà ma như ngươi, dù có lăng trì huyết tế khắp Tây Nam cũng không phải là làm quá.” Lương Thú nói, “Hôm nay bổn vương tới lấy mạng ngươi!”

Mộc Triệt không muốn chết, mà cho dù có chết, gã cũng nhất quyết lôi theo người trước mặt chết cùng. Máu nhuộm đất bùn khắp núi thành màu đỏ sậm, tiếng hô vang Bạch Phúc Phật Mẫu ban đầu còn vang động như sấm, bây giờ đã thành những tiếng gào lẻ tẻ thưa thớt, nhưng rất nhanh sau đó, phần thưa thớt này cũng bị trường thương của Diễm quân đánh nát. Lợi thế đã mất, đại nghiệp bản thân lao tâm khổ tứ gây dựng hơn mười năm đổ sụp, hùng tâm tráng chí và phong phạm năm xưa giờ đây hóa thành một mảnh bọt nước hư ảo.

Bản thân gã không thể bỏ ra hai mươi năm nữa để gây dựng lại cơ nghiệp, không thể tiến quân thần tốc công phá vương thành Mộng Đô, ngồi lên vương vị mà mình khao khát, cũng không thể tôn người trong lòng thành bậc mẫu nghi thiên hạ. Nàng sinh ra đã là phận kỹ nữ hèn mọn, người đời sau nhắc tới ba chữ Doanh Ngọc Nhan đều vĩnh viễn đánh đồng tên nàng với nghề buôn hương bán phấn, ngữ điệu cũng mang theo mười phần khinh bạc hạ lưu.

Rốt cuộc nàng không có cách nào trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.

Phần nhận thức này khiến Mộc Triệt sợ hãi cùng cực, mà sợ hãi cùng cực trong lòng gã rất nhanh lại biến thành phẫn nộ cùng cực.

Gã nhìn Lương Thú, gằn từng chữ: “Được, ta sẽ giết ngươi, báo thù cho A Doanh của ta!”

Vừa dứt chữ cuối cùng, hai thanh đạo đao hình rắn đồng loạt phát ra tiếng rít gào như có sinh mệnh. Cao Lâm chưa bao giờ bắt gặp chiêu thức nào tà môn như thế, vội cao giọng nhắc: “Vương gia cẩn thận!”

Lương Thú nắm chặt chuôi kiếm, hắn từng tận mắt chứng kiến thảm trạng ở Đàm phủ, chỉ có thể dùng mấy chữ “thi thể tứ tung” để khái quát. Khi đó nạn nhân không chỉ có người nhà họ Đàm mà còn bao gồm rất nhiều gia đinh và thị vệ. Kẻ có khả năng giết nhiều mạng người như vậy chỉ trong một đêm, theo lý công phu cũng phải cao đến cực kỳ tà môn.

Huống chi đã là chuyện của mười mấy năm trước, công phu của hung thủ năm đó bây giờ hẳn phải càng thêm sâu không lường được.

Mộc Triệt vung đao mang theo cơn kích động trong lòng tựa như dã thú đã cắn giết đỏ mắt, thầm nghĩ phải chém nát thủ phạm phá hủy kế hoạch hoàn mỹ của mình thành từng mảnh nhỏ mới hả dạ. Nội lực của gã như độc xà quét ngang, Lương Thú vọt người né tránh, kiếm trong tay lóe hàn quang chói mắt.

“Rầm!”

Tiếng va chạm vang lên kinh thiên động địa.

Thường Tiểu Thu dọn dẹp xong đám giáo đồ trước mắt, một khắc cũng không nghỉ mà giục ngựa theo lên sườn núi muốn trợ giúp Lương Thú một tay. Người còn chưa đến nơi, cậu ta đã bị Trình Tố Nguyệt nắm áo ném lên trời, chiến mã chấn kinh ngã xuống núi gãy cả chân sau, mà chớp mắt sau đó, chỗ cậu ta vừa đứng lại cắm một thanh đao khủng bố của Mộc Triệt.

Thiếu niên toát một thân mồ hôi lạnh, Trình Tố Nguyệt nâng kiếm lên chắn, lưỡi kiếm “leng keng” gãy thành hai đoạn. Mắt thấy Mộc Triệt sắp vung kiếm thứ hai lên, thời khắc nguy hiểm may mà Lương Thú đúng lúc đuổi kịp, trường kiếm chém xuống để lại một vết cắt thật sâu trên vai Mộc Triệt. Đối phương như mất hết cảm giác đau đớn, ngược lại còn nở nụ cười âm trầm quỷ dị.

Trong bụi cỏ vang lên từng tiếng sàn sạt nho nhỏ.

Một khoảng đất lớn đột nhiên không còn yên ổn tựa như hoa độc bị mùi máu tươi thức tỉnh, như có thứ gì đó vừa bị thúc giục sinh ra. Lương Thú nhíu mày, dùng một chưởng ném Trình Tố Nguyệt và Thường Tiểu Thu lên chỗ an toàn, đồng thời trở tay huy kiếm, một con rắn độc rơi xuống bụi cỏ mềm oặt như sợi mì.

Đám xà trùng còn lại lập tức chen chúc tiến lên, điên cuồng gặm nhấm con vật vừa chết đến khi chỉ còn trơ bộ xương trắng.

Cao Lâm đứng đằng xa không thấy quá rõ: “Trên mặt đất có thứ gì à?”

Hắn tưởng bản thân hoa mắt bèn lấy kính ngàn dặm ra nhìn thử, lập tức hoảng hốt hít khí lạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương