Gió Lớn Có Chốn Về
-
Chương 120: Hình như cảm giác sờ không tốt bằng tối hôm qua
Ô Mông Vân Du dựa vào địa hình quen thuộc và đủ loại ám khí đã chuẩn bị từ trước mà nhanh nhẹn lao xuyên qua rừng rậm như một con vượn khỉ linh hoạt. Hộ vệ Kiêu Vương phủ thấy đối phương càng chạy càng xa liền phất tay hạ lệnh binh sĩ giương cung nhắm bắn. Mưa tên đồng loạt bắn ra, bước chân Ô Mông Vân Du dường như vì vậy mà hơi lảo đảo nhưng không dừng, ngược lại còn lăn mình xuống một dốc núi.
Lần thứ hai chạy thoát không còn bóng dáng.
Liễu Huyền Triệt ở trong quân doanh nhận được tin Ô Mông Vân Nhạc bỏ mạng cũng thở dài một tiếng, rất lâu sau đó mới hạ lệnh: “Hỏa táng thi thể nàng đi, nếu chất độc trong người bị chôn xuống đất sợ khó tránh sinh ra độc cổ mới.”
Liễu Nam Nguyện gật đầu: “Được.”
Thiếu nữ bị Bạch Phúc giáo hủy hoại cả đời người cuối cùng hóa thành một đống tàn tro nhẹ nhàng bay theo gió rồi biến mất trong bốn phương tám hướng rừng rậm, từ nay về sau không còn chút dấu vết.
Nửa đêm, một trận mưa to giáng xuống khắp vùng Tây Nam, tiếng sấm sét ầm vang như muốn xé rách chân trời kéo cả vào trong mộng của Liễu nhị công tử, khiến y cả kinh giật mình một cái, ba ngàn thế giới cũng hóa thành cánh bướm bay loạn.
Lương Thú siết chặt cánh tay: “Tỉnh rồi à?”
Liễu Huyền An mơ mơ màng màng nhưng vẫn giữ nguyên tắc trả lời, không tỉnh, ta muốn ngủ thêm một lát nữa.
Lương Thú cúi đầu cọ cọ cằm vào người y, cọ cho cơn buồn ngủ thoáng cái bay sạch. Mưa đêm trong rừng rậm Tây Nam đẹp vô cùng, giọt mưa rơi tí tách trên mái nhà trúc thẫm đẫm sắc xanh, trong không khí tràn ngập hương hoa, thế nhưng vẫn không sánh bằng hương thơm mỹ nhân trong lòng. Hắn nhân cơ hội đối phương ngái ngủ mà từ từ cởi áo người ta xuống như lột vỏ một thứ trái cây mọng trĩu trên đầu cành, chạm vào một cái đã run lên, cắn một miếng, cả da thịt đều là hương vị ngọt ngào.
Liễu Huyền An cự tuyệt vươn tay kéo lại áo ngủ nhưng không được, Lương Thú bật cười xoay người ôm y, cắn lên vành tai thấp giọng: “Không cho ngủ.”
Nửa đêm, khắp nơi yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng biến mất nhưng mình lại không được ngủ, Liễu Huyền An cảm thấy thế gian không đâu có đạo lý này, vì thế chỉ ú ớ ứng phó ngoài miệng, đồng thời muốn giãy người bám riết trên mình ra, cùng tay cùng chân trườn vào góc giường. Lương Thú lại cúi người chặn y lại, dùng răng nanh cắn lên nốt ruồi son nho nhỏ trên cần cổ tuyết trắng. Liễu Huyền An thật sự mệt không chịu nổi nhưng không có cách nào ngủ được, giữa cơn nửa mê nửa tỉnh còn mơ một giấc mơ đầy triết học bản thân tự xả thân nuôi hổ, cuối cùng bị cắn đến tỉnh.
Tỉnh lại mới nhận ra hiện trạng không khá hơn trong mộng là bao, bởi vì ít nhất mãnh hổ trong mơ không thể đuổi kịp bạch hạc bay cao lên ba ngàn dặm mây, còn trong hiện thực, phạm vi hoạt động của hai người chỉ là một chiếc giường trúc kẽo kẹt kêu vang, có vẻ không quá rắn chắc. Kiêu Vương điện hạ ngày hôm nay lại như bị uống nhầm thuốc, hết cắn rồi liếm, bàn tay to giữ chặt thắt lưng mềm mại, giọng nói cũng mang hơi nước ướt sũng: “Đừng nhúc nhích.”
Liễu Huyền An: “…”
Lương Thú dùng ngón cái quét qua sườn mặt y: “Không cho nhắm mắt, phải nhìn ta.”
Liễu Huyền An không muốn phối hợp, chủ yếu là cảm thấy nếu mình còn nhìn nữa có lẽ càng không có cách gì ngủ tiếp, vì thế y ngoan cố nhắm mắt, chỉ duỗi tay ra miễn cưỡng ứng phó chuyện cần ứng phó.
Vì chút chuyện “ứng phó” này mà sáng sớm hôm sau y lại đúng lý hợp tình ngủ nhiều thêm một canh giờ.
Không thể ngủ nhiều hơn, bởi vì trước mắt cả quân doanh đang giả bệnh, cần rất nhiều đại phu phối hợp giả vờ bận rộn theo. Đến cả Lương Thú cũng ôm ngực ho khan mấy tiếng, đại thẩm phụ trách dọn dẹp nhặt được trong phòng hai chiếc khăn tay thấm máu, bị dọa không nhẹ.
“Vương gia đang bị bệnh gì sao?”
“Không có bệnh, khụ, gì cả!”
Cao Lâm sa sầm mặt mũi ra lệnh cho đại thẩm đốt khăn, còn dặn dò không được nhiều lời, nhưng cuối cùng tin tức vẫn truyền ra ngoài, thậm chí Viên Úc cũng nghe thấy, liền thử thăm dò: “Hình như mấy ngày gần đây ta không gặp Vương gia?”
“Bị bệnh.” Cao Lâm không có ý định giấu giếm hắn ta, ngồi trên ghế càu nhàu, “Không biết là bệnh lây từ đâu, nói ôn dịch thì không giống ôn dịch, người nhiễm bệnh cũng không chỉ có mình Vương gia. Mấy hôm nay ngươi tản bộ có cảm nhận được không? Xung quanh toàn là tiếng ho.”
“Bạch Hạc Sơn Trang không thể làm gì sao?”
“Người của Bạch Hạc Sơn Trang là đại phu, không phải thần tiên.” Cao Lâm nói, “Ta đến để dặn ngươi, mấy ngày này tốt nhất đừng nên ra khỏi cửa đề phòng lây bệnh. Lát nữa ta sẽ phái người rắc một vòng vôi bột xung quanh phòng ở của ngươi.”
“Được, ta chờ ở đây.” Viên Úc nói, “Chỉ chờ ở đây thôi.”
Hắn ta tự cho là đại công cáo thành, tất nhiên trong lòng rất đắc ý, chỉ còn chờ hành động tiếp theo của Mộc Triệt.
Mà cùng lúc đó, Thánh nữ Bạch Phúc giáo cũng lặng lẽ chạy một vòng quanh đất Tây Nam.
Không còn hình tượng thanh lãnh cao cao tại thượng như xưa, lần này rốt cuộc Thánh nữ đã nguyện ý bước từ trên đài cao xuống, để cho càng nhiều tín đồ sùng bái dung nhan mỹ lệ của nàng sau tấm mạng che mặt. Bọn họ quỳ mọp dưới đất, mặt mũi kích động đến đỏ bừng như một lũ chó trung thành ngu xuẩn, từng người phủ phục bò trườn tranh nhau hôn lên những ngón chân trần trắng nõn.
Nữ tử Nam Dương cười khanh khách, dùng ngón chân nâng cằm một người trong đó lên: “Cho ta xem lòng trung thành của ngươi nào.”
Nam nhân luống cuống lôi một túi vải từ trong ngực áo ra, từng thỏi bạc nặng trịch đổ ào ra bốn phía, số lượng không ít, nữ tử Nam Dương quay đầu nhìn những tên còn lại: “Của các ngươi đâu?”
Đối phương cũng ngoan ngoãn rút trong tay áo ra hai thỏi vàng thành kính dâng lên, miệng lắp bắp: “Đây là, đây là số tiền ta bán thê tử và con gái, bán cả sản nghiệp tổ tiên để lại mới có được!”
“Tốt, tốt lắm, vàng.” Nữ tử Nam Dương nhẹ nhàng giẫm lên vàng bạc trải đầy đất, “Rất có lòng thành, Bạch Phúc Phật Mẫu sẽ phù hộ các ngươi vô tai vô bệnh.”
Nàng vừa nói vừa nhìn quét một vòng, không phải tất cả tín đồ đều mang theo vàng bạc, bọn họ nơm nớp lo sợ sẽ bị Phật Mẫu giáng tội. Nữ tử Nam Dương quay trở lại ngồi trên đài cao, chủ động trấn an: “Hết cách rồi, nếu đã không có vàng bạc thì chỉ có thể gắng sức chém chết tà ma mới nhận được phù hộ. Tà ma là ai?”
“Lương Thú!” Tiếng hô chỉnh tề vang dội.
Nữ tử Nam Dương che miệng cười, hơi ngả người dựa vào lưng ghế, một tay nàng chống đầu, y phục trên người nửa mở rộng, ngón chân sơn đỏ chót chỉ vào nam nhân cường tráng bán vợ bán con: “Ngươi, đi lên đây.”
Nam nhân điên cuồng mừng rỡ vừa quỳ vừa bò lên từng bậc thang, run rẩy vươn tay ra.
Gió lớn thổi khắp gian phòng phát ra tiếng u oán như khóc lóc rê.n rỉ, lại tựa như tiếng cười phó.ng đãng bén nhọn của yêu ma.
……
Ô Mông Vân Du tháo băng vải cúi đầu nhìn miệng vết thương trên đầu vai, ngày hôm ấy hắn bỏ chạy vào rừng bị loạn tiễn bắn trúng, đành cắn răng chạy vào một cứ điểm liên lạc bí mật của Bạch Phúc giáo. May thay chỗ này chưa bị quan binh tìm thấy, liền yên tâm ở lại dưỡng thương vài ngày, cuối cùng miệng vết thương đã kết vảy.
Hắn không tính toán trở về, ít nhất trước khi gi.ết chết được Liễu Nam Nguyện, hắn không thể về.
“Tiền thúc.” Ô Mông Vân Du hỏi nam nhân đứng trong viện, “Chuyện ta kêu ông đi hỏi thăm, thế nào rồi?”
“Mọi chuyện trong quân doanh Đại Diễm vẫn bình thường.” Người đàn ông trung niên hạ giọng, “Cũng không có tin nhân vật quan trọng nào bị giết cả, nhưng tin tức ôn dịch thì ồn ào hơn một chút. Nghe nói ngay cả Lương Thú cũng nhiễm bệnh rồi, đại phu suốt ngày ra vào phòng vẫn không thấy khỏe lên, mà toàn là đại phu của Bạch Hạc Sơn Trang.”
Ô Mông Vân Du hỏi tiếp: “Liễu Nam Nguyện thì sao?”
“Đương nhiên là bận rộn chữa bệnh.” Nam nhân trung niên nói, “Nhưng gần đây nàng ta chỉ chữa bệnh trong quân doanh thôi, không đi xuống thôn xóm khám chẩn nữa, nếu Vân Du công tử muốn giết nàng e là phải tốn nhiều công sức đấy. Theo ta thấy, chi bằng ngài cứ chờ đợi đi, đến lúc nàng ta không may nhiễm bệnh luôn chẳng phải bớt việc à.”
“Nàng ta dám khiêu khích A Nhạc, ta nhất định phải giết.” Ô Mông Vân Du nhìn thanh kiếm của mình, “Thôi quên đi, Tiền thúc, trước hết giúp ta gửi một bức thư cho A Nhạc đã.”
“Chuyện này… sợ là hơi khó.” Người đàn ông trung niên khó xử, “Gần đây hành tung của Thánh nữ rất vô định, nay ở thành này mai lại ở thành khác, đã mấy ngày rồi ta cũng không thu được tin tức gì, có lẽ nàng trở về tổng bộ rồi.”
“Không phải vẫn đang ở thành Thấu Hoa à?”
“Vốn phải đi thành Thấu Hoa, nhưng giữa chừng xảy ra chút nhiễu loạn.” Nam nhân trung niên nói, “Nghe bảo có một tên tín đồ muốn ngủ lại bên gối Thánh nữ nhưng không dâng được tiền, lập tức tự chặt ngón tay mình để biểu đạt lòng trung thành, cuối cùng kinh động đến quan phủ ——”
“Khoan đã.” Ô Mông Vân Du nhíu mày, “Ngủ lại bên gối Thánh nữ là sao?”
“Thì là… là… chẳng lẽ Vân Du công tử chưa biết gì?” Nam nhân trung niên hơi do dự, “Hoạt động lần này của Thánh nữ có hơi… khác so với trước kia, ta tưởng Vân Du công tử đã sớm rõ ràng.”
“Nam nhân kia ngủ lại trong phòng A Nhạc?”
“Đúng, đúng vậy.” Nam nhân trung niên gật đầu, “Nhiều người lắm, Vương Trụ trong trạm chúng ta cũng được đi, hắn đã bán mạng cho thánh giáo bảy tám năm, cho nên nhận được phần thưởng của Thánh nữ… Vân Du công tử, Vân Du công tử!”
Ô Mông Vân Du nhảy xuống mái hiên hậu viện như con ác điểu hung hăng kéo áo một gã đàn ông: “Ngươi đã gặp A Nhạc?”
“Phải” Vương Trụ nhếch miệng cười, thoạt nhìn vẫn còn chút hàm hậu và ngượng ngùng, “Thánh nữ cực kỳ vừa lòng ta, còn nói lần tới sẽ tiếp tục ban thưởng cho ta.”
Ô Mông Vân Du như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ một lúc lâu, sau đó lảo đảo chạy thẳng ra ngoài.
Hắn xoay người cưỡi lên ngựa, phi nhanh như chớp lướt qua những thành trấn cùng núi rừng.
Mà cùng lúc đó, quân đội Đại Diễm đang chuẩn bị xuất phát.
Liễu Huyền An muốn giúp Lương Thú sửa sang lại khôi giáp, kết quả tay nghề không quá thành thạo, không mặc ra được tướng quân uy phong lẫm liệt mà biến thành Vương gia lôi thôi áo quần bất chỉnh, bộ dạng thoạt nhìn không giống như sẽ thắng trận. Cuối cùng y thẳng tay mặc kệ, “Ngươi tự mặc đi.”
Lương Thú lắc đầu thở dài, ôi, mệnh khổ, không tìm được thê tử hiền lành tháo vát.
Liễu Huyền An giơ chân đá hắn.
Lương Thú nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, tự sửa soạn lại áo mũ rồi dang hai tay ra: “Lại đây hôn một cái, hôn xong phải đi rồi, quân đội đang chờ.”
Liễu Huyền An nắm thắt lưng hắn chỉ cảm giác được một mảnh vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, vì thế thoáng nhíu mày.
Lương Thú vẫn muốn đùa giỡn lưu manh: “Thế nào, hình như cảm giác sờ không tốt bằng tối hôm qua đúng không? Ta đã nói là không nên mặc quần áo rồi mà.”
Mí mắt Liễu Huyền An hơi giật giật, không hề muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua tí nào. Lương Thú bật cười ôm y nhẹ nhàng dặn dò: “Ngự tiền thị vệ sẽ bảo vệ tốt cho ngươi, đừng chạy loạn, phải theo sát đội ngũ, biết chưa?”
“Biết rồi.” Liễu Huyền An nắm mặt hắn, cúi đầu hôn một cái, “Ngươi không cần lo cho ta, tốt nhất cũng đừng phải dùng đến ta.”
“Ừ, sẽ không bị thương, không cần đến ngươi.” Lương Thú dẫn người ra ngoài, “Ngươi đi theo cũng chỉ nên làm một con sâu lười thong thả xem náo nhiệt, cùng lắm thì nhớ thật kỹ thật chi tiết chiến thắng của chúng ta, tương lai còn quay về ba ngàn thế giới kể ba ngày ba đêm cho mấy lão già râu bạc nghe.”
“Bọn họ sẽ không chịu nghe đâu.”
“Nghe hay không không do bọn họ quyết định!”
Liễu Huyền An: “… Ừ, thế cũng được.”
Dù sao trong thế giới đó chỉ có ngươi là được quyền ôm theo một thanh kiếm rất dài rất dài, mặt lại thối, chắc chắn không ai dám trêu chọc.
Cho nên loại chuyện này để ngươi quyết định đi.
Lần thứ hai chạy thoát không còn bóng dáng.
Liễu Huyền Triệt ở trong quân doanh nhận được tin Ô Mông Vân Nhạc bỏ mạng cũng thở dài một tiếng, rất lâu sau đó mới hạ lệnh: “Hỏa táng thi thể nàng đi, nếu chất độc trong người bị chôn xuống đất sợ khó tránh sinh ra độc cổ mới.”
Liễu Nam Nguyện gật đầu: “Được.”
Thiếu nữ bị Bạch Phúc giáo hủy hoại cả đời người cuối cùng hóa thành một đống tàn tro nhẹ nhàng bay theo gió rồi biến mất trong bốn phương tám hướng rừng rậm, từ nay về sau không còn chút dấu vết.
Nửa đêm, một trận mưa to giáng xuống khắp vùng Tây Nam, tiếng sấm sét ầm vang như muốn xé rách chân trời kéo cả vào trong mộng của Liễu nhị công tử, khiến y cả kinh giật mình một cái, ba ngàn thế giới cũng hóa thành cánh bướm bay loạn.
Lương Thú siết chặt cánh tay: “Tỉnh rồi à?”
Liễu Huyền An mơ mơ màng màng nhưng vẫn giữ nguyên tắc trả lời, không tỉnh, ta muốn ngủ thêm một lát nữa.
Lương Thú cúi đầu cọ cọ cằm vào người y, cọ cho cơn buồn ngủ thoáng cái bay sạch. Mưa đêm trong rừng rậm Tây Nam đẹp vô cùng, giọt mưa rơi tí tách trên mái nhà trúc thẫm đẫm sắc xanh, trong không khí tràn ngập hương hoa, thế nhưng vẫn không sánh bằng hương thơm mỹ nhân trong lòng. Hắn nhân cơ hội đối phương ngái ngủ mà từ từ cởi áo người ta xuống như lột vỏ một thứ trái cây mọng trĩu trên đầu cành, chạm vào một cái đã run lên, cắn một miếng, cả da thịt đều là hương vị ngọt ngào.
Liễu Huyền An cự tuyệt vươn tay kéo lại áo ngủ nhưng không được, Lương Thú bật cười xoay người ôm y, cắn lên vành tai thấp giọng: “Không cho ngủ.”
Nửa đêm, khắp nơi yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng biến mất nhưng mình lại không được ngủ, Liễu Huyền An cảm thấy thế gian không đâu có đạo lý này, vì thế chỉ ú ớ ứng phó ngoài miệng, đồng thời muốn giãy người bám riết trên mình ra, cùng tay cùng chân trườn vào góc giường. Lương Thú lại cúi người chặn y lại, dùng răng nanh cắn lên nốt ruồi son nho nhỏ trên cần cổ tuyết trắng. Liễu Huyền An thật sự mệt không chịu nổi nhưng không có cách nào ngủ được, giữa cơn nửa mê nửa tỉnh còn mơ một giấc mơ đầy triết học bản thân tự xả thân nuôi hổ, cuối cùng bị cắn đến tỉnh.
Tỉnh lại mới nhận ra hiện trạng không khá hơn trong mộng là bao, bởi vì ít nhất mãnh hổ trong mơ không thể đuổi kịp bạch hạc bay cao lên ba ngàn dặm mây, còn trong hiện thực, phạm vi hoạt động của hai người chỉ là một chiếc giường trúc kẽo kẹt kêu vang, có vẻ không quá rắn chắc. Kiêu Vương điện hạ ngày hôm nay lại như bị uống nhầm thuốc, hết cắn rồi liếm, bàn tay to giữ chặt thắt lưng mềm mại, giọng nói cũng mang hơi nước ướt sũng: “Đừng nhúc nhích.”
Liễu Huyền An: “…”
Lương Thú dùng ngón cái quét qua sườn mặt y: “Không cho nhắm mắt, phải nhìn ta.”
Liễu Huyền An không muốn phối hợp, chủ yếu là cảm thấy nếu mình còn nhìn nữa có lẽ càng không có cách gì ngủ tiếp, vì thế y ngoan cố nhắm mắt, chỉ duỗi tay ra miễn cưỡng ứng phó chuyện cần ứng phó.
Vì chút chuyện “ứng phó” này mà sáng sớm hôm sau y lại đúng lý hợp tình ngủ nhiều thêm một canh giờ.
Không thể ngủ nhiều hơn, bởi vì trước mắt cả quân doanh đang giả bệnh, cần rất nhiều đại phu phối hợp giả vờ bận rộn theo. Đến cả Lương Thú cũng ôm ngực ho khan mấy tiếng, đại thẩm phụ trách dọn dẹp nhặt được trong phòng hai chiếc khăn tay thấm máu, bị dọa không nhẹ.
“Vương gia đang bị bệnh gì sao?”
“Không có bệnh, khụ, gì cả!”
Cao Lâm sa sầm mặt mũi ra lệnh cho đại thẩm đốt khăn, còn dặn dò không được nhiều lời, nhưng cuối cùng tin tức vẫn truyền ra ngoài, thậm chí Viên Úc cũng nghe thấy, liền thử thăm dò: “Hình như mấy ngày gần đây ta không gặp Vương gia?”
“Bị bệnh.” Cao Lâm không có ý định giấu giếm hắn ta, ngồi trên ghế càu nhàu, “Không biết là bệnh lây từ đâu, nói ôn dịch thì không giống ôn dịch, người nhiễm bệnh cũng không chỉ có mình Vương gia. Mấy hôm nay ngươi tản bộ có cảm nhận được không? Xung quanh toàn là tiếng ho.”
“Bạch Hạc Sơn Trang không thể làm gì sao?”
“Người của Bạch Hạc Sơn Trang là đại phu, không phải thần tiên.” Cao Lâm nói, “Ta đến để dặn ngươi, mấy ngày này tốt nhất đừng nên ra khỏi cửa đề phòng lây bệnh. Lát nữa ta sẽ phái người rắc một vòng vôi bột xung quanh phòng ở của ngươi.”
“Được, ta chờ ở đây.” Viên Úc nói, “Chỉ chờ ở đây thôi.”
Hắn ta tự cho là đại công cáo thành, tất nhiên trong lòng rất đắc ý, chỉ còn chờ hành động tiếp theo của Mộc Triệt.
Mà cùng lúc đó, Thánh nữ Bạch Phúc giáo cũng lặng lẽ chạy một vòng quanh đất Tây Nam.
Không còn hình tượng thanh lãnh cao cao tại thượng như xưa, lần này rốt cuộc Thánh nữ đã nguyện ý bước từ trên đài cao xuống, để cho càng nhiều tín đồ sùng bái dung nhan mỹ lệ của nàng sau tấm mạng che mặt. Bọn họ quỳ mọp dưới đất, mặt mũi kích động đến đỏ bừng như một lũ chó trung thành ngu xuẩn, từng người phủ phục bò trườn tranh nhau hôn lên những ngón chân trần trắng nõn.
Nữ tử Nam Dương cười khanh khách, dùng ngón chân nâng cằm một người trong đó lên: “Cho ta xem lòng trung thành của ngươi nào.”
Nam nhân luống cuống lôi một túi vải từ trong ngực áo ra, từng thỏi bạc nặng trịch đổ ào ra bốn phía, số lượng không ít, nữ tử Nam Dương quay đầu nhìn những tên còn lại: “Của các ngươi đâu?”
Đối phương cũng ngoan ngoãn rút trong tay áo ra hai thỏi vàng thành kính dâng lên, miệng lắp bắp: “Đây là, đây là số tiền ta bán thê tử và con gái, bán cả sản nghiệp tổ tiên để lại mới có được!”
“Tốt, tốt lắm, vàng.” Nữ tử Nam Dương nhẹ nhàng giẫm lên vàng bạc trải đầy đất, “Rất có lòng thành, Bạch Phúc Phật Mẫu sẽ phù hộ các ngươi vô tai vô bệnh.”
Nàng vừa nói vừa nhìn quét một vòng, không phải tất cả tín đồ đều mang theo vàng bạc, bọn họ nơm nớp lo sợ sẽ bị Phật Mẫu giáng tội. Nữ tử Nam Dương quay trở lại ngồi trên đài cao, chủ động trấn an: “Hết cách rồi, nếu đã không có vàng bạc thì chỉ có thể gắng sức chém chết tà ma mới nhận được phù hộ. Tà ma là ai?”
“Lương Thú!” Tiếng hô chỉnh tề vang dội.
Nữ tử Nam Dương che miệng cười, hơi ngả người dựa vào lưng ghế, một tay nàng chống đầu, y phục trên người nửa mở rộng, ngón chân sơn đỏ chót chỉ vào nam nhân cường tráng bán vợ bán con: “Ngươi, đi lên đây.”
Nam nhân điên cuồng mừng rỡ vừa quỳ vừa bò lên từng bậc thang, run rẩy vươn tay ra.
Gió lớn thổi khắp gian phòng phát ra tiếng u oán như khóc lóc rê.n rỉ, lại tựa như tiếng cười phó.ng đãng bén nhọn của yêu ma.
……
Ô Mông Vân Du tháo băng vải cúi đầu nhìn miệng vết thương trên đầu vai, ngày hôm ấy hắn bỏ chạy vào rừng bị loạn tiễn bắn trúng, đành cắn răng chạy vào một cứ điểm liên lạc bí mật của Bạch Phúc giáo. May thay chỗ này chưa bị quan binh tìm thấy, liền yên tâm ở lại dưỡng thương vài ngày, cuối cùng miệng vết thương đã kết vảy.
Hắn không tính toán trở về, ít nhất trước khi gi.ết chết được Liễu Nam Nguyện, hắn không thể về.
“Tiền thúc.” Ô Mông Vân Du hỏi nam nhân đứng trong viện, “Chuyện ta kêu ông đi hỏi thăm, thế nào rồi?”
“Mọi chuyện trong quân doanh Đại Diễm vẫn bình thường.” Người đàn ông trung niên hạ giọng, “Cũng không có tin nhân vật quan trọng nào bị giết cả, nhưng tin tức ôn dịch thì ồn ào hơn một chút. Nghe nói ngay cả Lương Thú cũng nhiễm bệnh rồi, đại phu suốt ngày ra vào phòng vẫn không thấy khỏe lên, mà toàn là đại phu của Bạch Hạc Sơn Trang.”
Ô Mông Vân Du hỏi tiếp: “Liễu Nam Nguyện thì sao?”
“Đương nhiên là bận rộn chữa bệnh.” Nam nhân trung niên nói, “Nhưng gần đây nàng ta chỉ chữa bệnh trong quân doanh thôi, không đi xuống thôn xóm khám chẩn nữa, nếu Vân Du công tử muốn giết nàng e là phải tốn nhiều công sức đấy. Theo ta thấy, chi bằng ngài cứ chờ đợi đi, đến lúc nàng ta không may nhiễm bệnh luôn chẳng phải bớt việc à.”
“Nàng ta dám khiêu khích A Nhạc, ta nhất định phải giết.” Ô Mông Vân Du nhìn thanh kiếm của mình, “Thôi quên đi, Tiền thúc, trước hết giúp ta gửi một bức thư cho A Nhạc đã.”
“Chuyện này… sợ là hơi khó.” Người đàn ông trung niên khó xử, “Gần đây hành tung của Thánh nữ rất vô định, nay ở thành này mai lại ở thành khác, đã mấy ngày rồi ta cũng không thu được tin tức gì, có lẽ nàng trở về tổng bộ rồi.”
“Không phải vẫn đang ở thành Thấu Hoa à?”
“Vốn phải đi thành Thấu Hoa, nhưng giữa chừng xảy ra chút nhiễu loạn.” Nam nhân trung niên nói, “Nghe bảo có một tên tín đồ muốn ngủ lại bên gối Thánh nữ nhưng không dâng được tiền, lập tức tự chặt ngón tay mình để biểu đạt lòng trung thành, cuối cùng kinh động đến quan phủ ——”
“Khoan đã.” Ô Mông Vân Du nhíu mày, “Ngủ lại bên gối Thánh nữ là sao?”
“Thì là… là… chẳng lẽ Vân Du công tử chưa biết gì?” Nam nhân trung niên hơi do dự, “Hoạt động lần này của Thánh nữ có hơi… khác so với trước kia, ta tưởng Vân Du công tử đã sớm rõ ràng.”
“Nam nhân kia ngủ lại trong phòng A Nhạc?”
“Đúng, đúng vậy.” Nam nhân trung niên gật đầu, “Nhiều người lắm, Vương Trụ trong trạm chúng ta cũng được đi, hắn đã bán mạng cho thánh giáo bảy tám năm, cho nên nhận được phần thưởng của Thánh nữ… Vân Du công tử, Vân Du công tử!”
Ô Mông Vân Du nhảy xuống mái hiên hậu viện như con ác điểu hung hăng kéo áo một gã đàn ông: “Ngươi đã gặp A Nhạc?”
“Phải” Vương Trụ nhếch miệng cười, thoạt nhìn vẫn còn chút hàm hậu và ngượng ngùng, “Thánh nữ cực kỳ vừa lòng ta, còn nói lần tới sẽ tiếp tục ban thưởng cho ta.”
Ô Mông Vân Du như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ một lúc lâu, sau đó lảo đảo chạy thẳng ra ngoài.
Hắn xoay người cưỡi lên ngựa, phi nhanh như chớp lướt qua những thành trấn cùng núi rừng.
Mà cùng lúc đó, quân đội Đại Diễm đang chuẩn bị xuất phát.
Liễu Huyền An muốn giúp Lương Thú sửa sang lại khôi giáp, kết quả tay nghề không quá thành thạo, không mặc ra được tướng quân uy phong lẫm liệt mà biến thành Vương gia lôi thôi áo quần bất chỉnh, bộ dạng thoạt nhìn không giống như sẽ thắng trận. Cuối cùng y thẳng tay mặc kệ, “Ngươi tự mặc đi.”
Lương Thú lắc đầu thở dài, ôi, mệnh khổ, không tìm được thê tử hiền lành tháo vát.
Liễu Huyền An giơ chân đá hắn.
Lương Thú nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, tự sửa soạn lại áo mũ rồi dang hai tay ra: “Lại đây hôn một cái, hôn xong phải đi rồi, quân đội đang chờ.”
Liễu Huyền An nắm thắt lưng hắn chỉ cảm giác được một mảnh vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, vì thế thoáng nhíu mày.
Lương Thú vẫn muốn đùa giỡn lưu manh: “Thế nào, hình như cảm giác sờ không tốt bằng tối hôm qua đúng không? Ta đã nói là không nên mặc quần áo rồi mà.”
Mí mắt Liễu Huyền An hơi giật giật, không hề muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua tí nào. Lương Thú bật cười ôm y nhẹ nhàng dặn dò: “Ngự tiền thị vệ sẽ bảo vệ tốt cho ngươi, đừng chạy loạn, phải theo sát đội ngũ, biết chưa?”
“Biết rồi.” Liễu Huyền An nắm mặt hắn, cúi đầu hôn một cái, “Ngươi không cần lo cho ta, tốt nhất cũng đừng phải dùng đến ta.”
“Ừ, sẽ không bị thương, không cần đến ngươi.” Lương Thú dẫn người ra ngoài, “Ngươi đi theo cũng chỉ nên làm một con sâu lười thong thả xem náo nhiệt, cùng lắm thì nhớ thật kỹ thật chi tiết chiến thắng của chúng ta, tương lai còn quay về ba ngàn thế giới kể ba ngày ba đêm cho mấy lão già râu bạc nghe.”
“Bọn họ sẽ không chịu nghe đâu.”
“Nghe hay không không do bọn họ quyết định!”
Liễu Huyền An: “… Ừ, thế cũng được.”
Dù sao trong thế giới đó chỉ có ngươi là được quyền ôm theo một thanh kiếm rất dài rất dài, mặt lại thối, chắc chắn không ai dám trêu chọc.
Cho nên loại chuyện này để ngươi quyết định đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook