Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em
-
Chương 29: Nguyên Đán: Hai người lịch sự xíu được không?
Thời tiết đầu thu nhiệt độ thay đổi bất ngờ còn hơn cả thị trường chứng khoán trong thời kỳ khủng hoảng tài chính, trưa thu nắng gắt tựa con hổ già vẫn còn toả ra uy nghiêm, trên đường phố cả người cả vật đều mang dáng vẻ bơ phờ mệt mỏi. Đến đêm xuống, thế mà thay bằng gió lạnh thấu xương ngang ngạnh lướt qua, thổi vùn vụt khiến từng tán cây bay phất phới.
Niên Trĩ vẫn đang nắm tay Quý Sơ nằm ngủ gục bên giường, cơn gió từ bên ngoài cửa sổ lùa vào khiến cô thoáng giật mình, rùng mình một cái tỉnh dậy.
Vừa lúc bên ngoài chẳng biết mấy con chim từ đâu đến vỗ cánh bay qua, chắc có lẽ biết được rằng trời sắp sửa mưa, nên mới bay đi tìm kiếm chỗ trú mưa.
Niên Trĩ đứng lên bước đến bên cửa sổ, đã bốn giờ sáng, gió rít gào qua khung cửa sổ, cuốn theo vài chiếc lá khô bay về phía xa.
Nguyên Đán nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, từ trong mộng bừng tỉnh giấc, trong cổ họng phát ra tiếng kêu gầm gừ, giống như đang hoảng sợ.
Niên Trĩ đóng cửa sổ cẩn thận, đi đến ôm Nguyên Đán vào trong ngực, “Đán Đán ngoan nào, đừng làm ồn để...... ba ba ngủ biết chưa?”
Cô vốn nghĩ muốn cho Nguyên Đán tiếp tục kêu Quý Sơ là chú, nhưng phút chốc định nói ra, lại nhớ tới đêm hôm đó cô và Quý Sơ đã ký kết “Hiệp ước bất bình đẳng”.
Muốn gọi bằng ba thì gọi bằng ba thôi, dù sao cô cũng chẳng thiệt gì.
Lúc chiều Tống Ninh có đến thăm một chuyến còn đem theo sâm núi thượng hạng mà ba cô nàng cất giấu rất kỹ, cô là người duy nhất mà Niên Trĩ có thể tin tưởng được ở thành phố Bắc này.
“Lúc mình đến nhà cậu cho chó ăn, Đán Đán nó cứ xoay tới xoay lui dưới sàn, trông nó lo lắng lắm. Cơm không ăn, nước cũng không uống, lúc mà nghe thấy tên hai người mới thấy nó có phản ứng. Mình đoán chừng là nó nhớ hai người, nên mới ôm nó đến đây.”
Niên Trĩ cảm ơn Tống Ninh đã lo liệu chu đáo giúp mình, “Cậu bận vậy, mình còn làm phiền cậu nữa.”
Tống Ninh không đồng ý nói, “Chúng mình là bạn bè thân thiết mà, bạn thân không được nói những lời này,” nói xong, cô đưa tay lấy hộp sâm núi đưa cho Niên Trĩ, “Cầm, đây là đứa con cưng do một tay ba mình chăm bẵm từ nhỏ đến lớn đấy, hồi còn nhỏ mình chỉ muốn liếc nhìn nó một cái thôi cũng không được.”
Niên Trĩ kinh ngạc, “Vậy cậu đem nó đến đây, chú Tống cũng cho sao?”
“Đương nhiên không cho rồi, mình nói với ba là mình đã ngủ với cậu học trò yêu quý nhất của ông ấy, nên muốn lấy thứ này bồi thường cho đối phương, ông ấy liền đưa cho mình ngay lập tức.”
??????
Khoé miệng Niên Trĩ giật giật, từ nhỏ Tống Ninh quen đấu trí so dũng với ba của mình, vốn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp hai người họ sẽ chính chắn hơn một chút. Ai mà ngờ tình hình chiến sự lúc này còn căng thẳng hơn trước.
Chợt cô cảm thấy lễ vật đang cầm có chút nóng phỏng tay.
Tống Ninh sáp lại gần nhìn cô chằm chằm, “Trĩ Trĩ, đây chính là món đồ mình bỏ biết bao nhiêu công sức mới lấy được, nếu cậu dám trả nó về chỗ ba mình, ngày mai mình sẽ hầm nó đem cho Nguyên Đán ăn.”
Niên Trĩ liên tục xua tay, “Không có, tuyệt đối không, sao mình có thể có nghĩ như thế được chứ, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Đúng rồi, trước khi đi mình có chuyện này muốn nói với cậu,” Tống Ninh đi tới cửa nhìn, lại vòng ngược trở về, kéo Niên Trĩ đi về phía cửa sổ, “Gần đây đội của mình vừa bắt được một tên đào phạm. Cái tên đấy muốn xin giảm tội, nên chuyện từ mười bảy mười tám năm trước của hắn đến giờ, những việc sai trái đã làm đều khai hết ra.”
Cô hơi do dự, không biết tiếp theo nên nói thế nào đây, vẻ mặt khó xử suy nghĩ mất nửa ngày, “Trĩ Trĩ, cậu còn nhớ năm đó dì đã qua đời như thế nào không?”
“Thắng xe không ăn, rơi thẳng xuống núi.”
Quả nhiên vậy.
Tống Ninh hỏi tiếp, “Vậy cậu tin không?”
Niên Trĩ cười gằn một tiếng, trong ánh mắt hiện lên nỗi oán hận vô tận, “Sao mình tin cho được, lúc đó chân mẹ mình bị gãy vẫn chưa khỏi hẳn, căn bản không thể lái xe được.”
“Trĩ Trĩ, nghe xong chuyện mình nói tiếp theo đây, dù bất luận có thế nào cậu cũng đừng xúc động quá, được không?”
Chỉnh lại phần tóc mái cho ngay ngắn, Niên Trĩ cười cười, “Chừng nào thì cậu thấy mình quá xúc động vậy hả?”
“Tên đấy nói, mười mấy năm trước lúc hắn ta còn ở vùng duyên hải có nhận được một yêu cầu, đưa một người phụ nữ đã chết rồi, giả thành hiện trường rơi xuống núi tự sát. Bên kia thanh toán bằng tài khoản nặc danh, nhưng hắn ta nói sau đó lúc hắn ta quay lại đấy xem xét hiện trường, phát hiện có một người phụ nữ cũng có mặt ở đó.”
Niên Trĩ nhíu mày, “Cậu nghi ngờ người phụ nữ đó chính là người thuê hắn ta sao?”
Tống Ninh gật gật đầu, “Khi bọn mình còn học đại học có một môn học tên là Tâm lý học tội phạm, có nói một số tội phạm sẽ quay lại hiện trường gây án lần thứ hai, hòng có được cảm giác thỏa mãn. Mặc kệ người phụ nữ đó có vô tội hay không, ít nhất bà ta không thoát khỏi việc có liên can.”
Dây dưa dài dòng một lúc lâu, Niên Trĩ hít sâu một hơi, “Cậu cứ do do dự dự như vậy, người phụ nữ đó là người quen của mình sao.”
“Về sau người phụ nữ ấy thường xuyên xuất hiện trên các kênh quân sự, dường như gia đình cũng có quyền thế, hơn nữa, là họ Thẩm.”
......
Tiếng hít thở của vật nhỏ đang ôm trong ngực từ từ đều dần, Niên Trĩ ôm Nguyên Đán đặt vào ổ chó, đắp chăn ấm cho nó.
Gió ngoài cửa sổ vẫn còn đang ngang ngược rít gào.
Cô chợt cảm nhận được có một lực hút thật kỳ lạ, ẩn hiện mơ hồ như một kíp nổ, kéo cô quay đầu lại.
“Đã trễ vậy rồi, sao em còn chưa ngủ.”
Một mùi hương thơm cây cỏ nhẹ nhàng vẫn mạnh mẽ xâm lấn, lan toả vờn quanh Niên Trĩ. Ban đầu Niên Trĩ cứ nghĩ rằng đây là mùi nước hoa mà Quý Sơ thích dùng, nhưng cô đã tìm kiếm thử rất nhiều loại nước hoa, cũng không tìm được mùi hương như thế này.
Mãi đến lúc cô lên mạng lướt Weibo, đọc được một bài đăng như thế này: Khi tâm trí của bạn trong vô thức bị một ai đó thu hút, bạn sẽ ngửi được một mùi hương độc nhất trên người người đó.
Niên Trĩ xoay người, Quý Sơ vốn vẫn nằm trên giường đang đứng sau lưng cô. Mặc dù đã nằm trên giường bệnh nhiều ngày liền, lúc đứng dậy, nét mặt người này vẫn không thấy chút vẻ mệt mỏi nào. Anh của lúc này, xem đã chẳng còn bộ dáng cao quý xa vời thường ngày, mà lại có nhiều hơn vẻ yếu ớt cuốn hút.
Cô ngẩng đầu nhìn vào anh, đau đớn tê dại mơ hồ chiếm trọn trái tim. Đây là Quý Sơ, cậu con trai một nhà họ Quý giàu có lẫy lừng, vừa sinh ra người đã sẵn dát vàng nạm ngọc.
Nếu không phải gặp cô, hẳn cả đời anh chẳng bao giờ có những thời khắc yếu ớt như thế này.
“Sao em nhìn anh như vậy, chẳng lẽ giờ anh xấu lắm sao?”
Quý Sơ nói xong, nghi hoặc xoay người định vào nhà vệ sinh, anh muốn tìm gương xem thử bộ dạng lúc này của mình.
“Tiểu Sơ.”
Nguyên Đán không biết sao lại thức dậy, nằm trong ổ mắt tròn xoe, tò mò nhìn hai người họ.
Giờ phút này, gió đã ngừng, bốn phía xung quanh chìm vào tĩnh lặng, giọng nói của Niên Trĩ lúc này trở nên thật rõ ràng. Cô nghe thấy âm cuối của mình ngân dài, mang theo cảm giác mê hoặc rõ ràng.
Tim cô đập càng lúc càng nhanh, rung động liên hồi trong lồng ngực, cõi lòng giống như có nai con đang nhảy múa trong đấy vậy.
Người trước mặt dừng lại động tác, quay đầu hỏi, “Sao......”
Niên Trĩ nhón chân, đỡ vai Quý Sơ hôn môi anh, để anh nuốt ngược mấy chữ cuối cùng vào cổ họng. Môi anh mềm mại giống như viên thạch râu câu thơm mát, làm Niên Trĩ nhớ tới tên một loại mà cô yêu thích hồi còn nhỏ.
Trong khoảnh khắc môi hôn hoà vào nhau, hương bạc hà thơm mát cũng đồng thời chiếm lấy tâm trí. Niên Trĩ khẽ hé mắt, nhìn vào đôi mắt sáng trong như ngọc của Quý Sơ.
Quả tim như bị ném vào không trung, không trọng lực, trôi lơ lửng, đập liên hồi.
Anh không cần nói lời nào khác, thì cô đây đã hoàn toàn ‘rơi vào tay giặc’.
“Sao mà ngốc quá vậy.”
Còn không chịu tiếp lấy nụ hôn.
Quý Sơ cúi xuống ôm chặt Niên Trĩ vào lòng, mạnh mẽ làm nụ hôn thêm sâu hơn. Khoé mắt Niên Trĩ nhanh chóng đỏ ửng lên, đôi tay ôm lấy eo anh dần dần buông lỏng, người không còn sức dựa vào lồng ngực ấm áp của Quý Sơ.
Anh linh hoạt thăm dò xung quanh khoang miệng cô, nơi nào đã qua, từng đoá hồng xinh đẹp lần lượt nở rộ nơi ấy.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sở Sở trưởng thành: thằng nhóc ngày hôm qua đứng hả hê trước mặt tôi đi đâu rồi? Mau ra đây xem nào!
Niên Trĩ vẫn đang nắm tay Quý Sơ nằm ngủ gục bên giường, cơn gió từ bên ngoài cửa sổ lùa vào khiến cô thoáng giật mình, rùng mình một cái tỉnh dậy.
Vừa lúc bên ngoài chẳng biết mấy con chim từ đâu đến vỗ cánh bay qua, chắc có lẽ biết được rằng trời sắp sửa mưa, nên mới bay đi tìm kiếm chỗ trú mưa.
Niên Trĩ đứng lên bước đến bên cửa sổ, đã bốn giờ sáng, gió rít gào qua khung cửa sổ, cuốn theo vài chiếc lá khô bay về phía xa.
Nguyên Đán nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, từ trong mộng bừng tỉnh giấc, trong cổ họng phát ra tiếng kêu gầm gừ, giống như đang hoảng sợ.
Niên Trĩ đóng cửa sổ cẩn thận, đi đến ôm Nguyên Đán vào trong ngực, “Đán Đán ngoan nào, đừng làm ồn để...... ba ba ngủ biết chưa?”
Cô vốn nghĩ muốn cho Nguyên Đán tiếp tục kêu Quý Sơ là chú, nhưng phút chốc định nói ra, lại nhớ tới đêm hôm đó cô và Quý Sơ đã ký kết “Hiệp ước bất bình đẳng”.
Muốn gọi bằng ba thì gọi bằng ba thôi, dù sao cô cũng chẳng thiệt gì.
Lúc chiều Tống Ninh có đến thăm một chuyến còn đem theo sâm núi thượng hạng mà ba cô nàng cất giấu rất kỹ, cô là người duy nhất mà Niên Trĩ có thể tin tưởng được ở thành phố Bắc này.
“Lúc mình đến nhà cậu cho chó ăn, Đán Đán nó cứ xoay tới xoay lui dưới sàn, trông nó lo lắng lắm. Cơm không ăn, nước cũng không uống, lúc mà nghe thấy tên hai người mới thấy nó có phản ứng. Mình đoán chừng là nó nhớ hai người, nên mới ôm nó đến đây.”
Niên Trĩ cảm ơn Tống Ninh đã lo liệu chu đáo giúp mình, “Cậu bận vậy, mình còn làm phiền cậu nữa.”
Tống Ninh không đồng ý nói, “Chúng mình là bạn bè thân thiết mà, bạn thân không được nói những lời này,” nói xong, cô đưa tay lấy hộp sâm núi đưa cho Niên Trĩ, “Cầm, đây là đứa con cưng do một tay ba mình chăm bẵm từ nhỏ đến lớn đấy, hồi còn nhỏ mình chỉ muốn liếc nhìn nó một cái thôi cũng không được.”
Niên Trĩ kinh ngạc, “Vậy cậu đem nó đến đây, chú Tống cũng cho sao?”
“Đương nhiên không cho rồi, mình nói với ba là mình đã ngủ với cậu học trò yêu quý nhất của ông ấy, nên muốn lấy thứ này bồi thường cho đối phương, ông ấy liền đưa cho mình ngay lập tức.”
??????
Khoé miệng Niên Trĩ giật giật, từ nhỏ Tống Ninh quen đấu trí so dũng với ba của mình, vốn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp hai người họ sẽ chính chắn hơn một chút. Ai mà ngờ tình hình chiến sự lúc này còn căng thẳng hơn trước.
Chợt cô cảm thấy lễ vật đang cầm có chút nóng phỏng tay.
Tống Ninh sáp lại gần nhìn cô chằm chằm, “Trĩ Trĩ, đây chính là món đồ mình bỏ biết bao nhiêu công sức mới lấy được, nếu cậu dám trả nó về chỗ ba mình, ngày mai mình sẽ hầm nó đem cho Nguyên Đán ăn.”
Niên Trĩ liên tục xua tay, “Không có, tuyệt đối không, sao mình có thể có nghĩ như thế được chứ, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Đúng rồi, trước khi đi mình có chuyện này muốn nói với cậu,” Tống Ninh đi tới cửa nhìn, lại vòng ngược trở về, kéo Niên Trĩ đi về phía cửa sổ, “Gần đây đội của mình vừa bắt được một tên đào phạm. Cái tên đấy muốn xin giảm tội, nên chuyện từ mười bảy mười tám năm trước của hắn đến giờ, những việc sai trái đã làm đều khai hết ra.”
Cô hơi do dự, không biết tiếp theo nên nói thế nào đây, vẻ mặt khó xử suy nghĩ mất nửa ngày, “Trĩ Trĩ, cậu còn nhớ năm đó dì đã qua đời như thế nào không?”
“Thắng xe không ăn, rơi thẳng xuống núi.”
Quả nhiên vậy.
Tống Ninh hỏi tiếp, “Vậy cậu tin không?”
Niên Trĩ cười gằn một tiếng, trong ánh mắt hiện lên nỗi oán hận vô tận, “Sao mình tin cho được, lúc đó chân mẹ mình bị gãy vẫn chưa khỏi hẳn, căn bản không thể lái xe được.”
“Trĩ Trĩ, nghe xong chuyện mình nói tiếp theo đây, dù bất luận có thế nào cậu cũng đừng xúc động quá, được không?”
Chỉnh lại phần tóc mái cho ngay ngắn, Niên Trĩ cười cười, “Chừng nào thì cậu thấy mình quá xúc động vậy hả?”
“Tên đấy nói, mười mấy năm trước lúc hắn ta còn ở vùng duyên hải có nhận được một yêu cầu, đưa một người phụ nữ đã chết rồi, giả thành hiện trường rơi xuống núi tự sát. Bên kia thanh toán bằng tài khoản nặc danh, nhưng hắn ta nói sau đó lúc hắn ta quay lại đấy xem xét hiện trường, phát hiện có một người phụ nữ cũng có mặt ở đó.”
Niên Trĩ nhíu mày, “Cậu nghi ngờ người phụ nữ đó chính là người thuê hắn ta sao?”
Tống Ninh gật gật đầu, “Khi bọn mình còn học đại học có một môn học tên là Tâm lý học tội phạm, có nói một số tội phạm sẽ quay lại hiện trường gây án lần thứ hai, hòng có được cảm giác thỏa mãn. Mặc kệ người phụ nữ đó có vô tội hay không, ít nhất bà ta không thoát khỏi việc có liên can.”
Dây dưa dài dòng một lúc lâu, Niên Trĩ hít sâu một hơi, “Cậu cứ do do dự dự như vậy, người phụ nữ đó là người quen của mình sao.”
“Về sau người phụ nữ ấy thường xuyên xuất hiện trên các kênh quân sự, dường như gia đình cũng có quyền thế, hơn nữa, là họ Thẩm.”
......
Tiếng hít thở của vật nhỏ đang ôm trong ngực từ từ đều dần, Niên Trĩ ôm Nguyên Đán đặt vào ổ chó, đắp chăn ấm cho nó.
Gió ngoài cửa sổ vẫn còn đang ngang ngược rít gào.
Cô chợt cảm nhận được có một lực hút thật kỳ lạ, ẩn hiện mơ hồ như một kíp nổ, kéo cô quay đầu lại.
“Đã trễ vậy rồi, sao em còn chưa ngủ.”
Một mùi hương thơm cây cỏ nhẹ nhàng vẫn mạnh mẽ xâm lấn, lan toả vờn quanh Niên Trĩ. Ban đầu Niên Trĩ cứ nghĩ rằng đây là mùi nước hoa mà Quý Sơ thích dùng, nhưng cô đã tìm kiếm thử rất nhiều loại nước hoa, cũng không tìm được mùi hương như thế này.
Mãi đến lúc cô lên mạng lướt Weibo, đọc được một bài đăng như thế này: Khi tâm trí của bạn trong vô thức bị một ai đó thu hút, bạn sẽ ngửi được một mùi hương độc nhất trên người người đó.
Niên Trĩ xoay người, Quý Sơ vốn vẫn nằm trên giường đang đứng sau lưng cô. Mặc dù đã nằm trên giường bệnh nhiều ngày liền, lúc đứng dậy, nét mặt người này vẫn không thấy chút vẻ mệt mỏi nào. Anh của lúc này, xem đã chẳng còn bộ dáng cao quý xa vời thường ngày, mà lại có nhiều hơn vẻ yếu ớt cuốn hút.
Cô ngẩng đầu nhìn vào anh, đau đớn tê dại mơ hồ chiếm trọn trái tim. Đây là Quý Sơ, cậu con trai một nhà họ Quý giàu có lẫy lừng, vừa sinh ra người đã sẵn dát vàng nạm ngọc.
Nếu không phải gặp cô, hẳn cả đời anh chẳng bao giờ có những thời khắc yếu ớt như thế này.
“Sao em nhìn anh như vậy, chẳng lẽ giờ anh xấu lắm sao?”
Quý Sơ nói xong, nghi hoặc xoay người định vào nhà vệ sinh, anh muốn tìm gương xem thử bộ dạng lúc này của mình.
“Tiểu Sơ.”
Nguyên Đán không biết sao lại thức dậy, nằm trong ổ mắt tròn xoe, tò mò nhìn hai người họ.
Giờ phút này, gió đã ngừng, bốn phía xung quanh chìm vào tĩnh lặng, giọng nói của Niên Trĩ lúc này trở nên thật rõ ràng. Cô nghe thấy âm cuối của mình ngân dài, mang theo cảm giác mê hoặc rõ ràng.
Tim cô đập càng lúc càng nhanh, rung động liên hồi trong lồng ngực, cõi lòng giống như có nai con đang nhảy múa trong đấy vậy.
Người trước mặt dừng lại động tác, quay đầu hỏi, “Sao......”
Niên Trĩ nhón chân, đỡ vai Quý Sơ hôn môi anh, để anh nuốt ngược mấy chữ cuối cùng vào cổ họng. Môi anh mềm mại giống như viên thạch râu câu thơm mát, làm Niên Trĩ nhớ tới tên một loại mà cô yêu thích hồi còn nhỏ.
Trong khoảnh khắc môi hôn hoà vào nhau, hương bạc hà thơm mát cũng đồng thời chiếm lấy tâm trí. Niên Trĩ khẽ hé mắt, nhìn vào đôi mắt sáng trong như ngọc của Quý Sơ.
Quả tim như bị ném vào không trung, không trọng lực, trôi lơ lửng, đập liên hồi.
Anh không cần nói lời nào khác, thì cô đây đã hoàn toàn ‘rơi vào tay giặc’.
“Sao mà ngốc quá vậy.”
Còn không chịu tiếp lấy nụ hôn.
Quý Sơ cúi xuống ôm chặt Niên Trĩ vào lòng, mạnh mẽ làm nụ hôn thêm sâu hơn. Khoé mắt Niên Trĩ nhanh chóng đỏ ửng lên, đôi tay ôm lấy eo anh dần dần buông lỏng, người không còn sức dựa vào lồng ngực ấm áp của Quý Sơ.
Anh linh hoạt thăm dò xung quanh khoang miệng cô, nơi nào đã qua, từng đoá hồng xinh đẹp lần lượt nở rộ nơi ấy.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sở Sở trưởng thành: thằng nhóc ngày hôm qua đứng hả hê trước mặt tôi đi đâu rồi? Mau ra đây xem nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook