Gió Ban Mai
-
Chương 82
Ồ ra cái thứ dìu dịu này là cacao, nó có vị gần giống với sữa milo nhưng cái này đằm hơn, đọng vị hơn nhiều chứ nếu không em đã không ngạc nhiên đến vậy.
Còn cái gọi kia chắc lại do nó tự thích thú đặt ra thôi chứ chẳng có gì độc quyền cả.
Ngó sang bên cốc Trinh là cốc cà phê sữa với tên gọi capuchino thì phải, thi thoảng em cũng thấy vài khung hình trên mạng những chưa biết vị sao.
Có lẽ lần sau khi đến đây em sẽ gọi loại đó để thử, à thêm ột cốc cacao này nữa chứ.
Uống mấy loại cà phê sữa thì khi uống hạ cốc xuống, bọt trắng sẽ tạo nên cái ria mép của người uống, nhìn Trinh chẳng khác gì ông cụ non cả.
Lấy gương soi Trinh cười thích thú rồi vuốt bộ râu trong không khí rồi ho cách điệu:
- Hụ hụ hụ! Nhìn tao giống nghệ sĩ không?
Vỗ tay tán thưởng nhiệt tình chứ nhìn nó không khác gì mấy người nữ giả nam trong truyền hình cả, ai nhìn cũng phán đoán được luôn mà không sao nhân vật nam chính mãi không nhận ra, đầy giả tạo.
Xong vẫn điệu bộ ông cụ non nó tiếp lời:
- Để không phụ sự kì vọng vào đôi mắt nhìn người.
Ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem.
Xong bỏ lại cái vẻ mặt ngơ ngác nó chạy biến đi đâu đó.
Một lát sau trên tay nó là cây đàn ghita nhỏ em vừa thấy trên bàn.
Vội vàng cản nó lại không với cái tính cách của nó không đứt dây cũng vỡ đôi cây đàn cũng chẳng lạ, đi uống nước mà trả cả tiền hỏng đàn nó cũng hơi kì quái.
Ngăn lại mọi hành động đó Trinh bắt đầu tựa vào lan can của lán bắt đầu điều chỉnh dây cây đàn, nhìn khá chuyên nghiệp.
Sau vài nốt nhạc chỉnh thanh âm, nó quay sang nháy mắt một cái rồi ngay ngắn chỉnh tư thế, rồi giọng hát vang lên, bào này biết, tên là "litter love".
Trinh vừa dạo ngón tay vừa ngân nga hát:
Greatest as you, smallest as me
* * *
Oh I love..
you.
Đôi tay nhỏ nhẹ nhàng lướt trên mây, đôi mắt dịu dàng, mi dài phủ rũ, đằng sau là bầu trời đêm ánh sao, nhỏ bé cô đơn nhưng giọng ca ma lực cuốn theo cả vũ trụ xoay vần.
Mỗi nốt lại bay bổng theo cung nhạc
Bài hát dừng được một lúc rồi mà đầu óc cảm tưởng vẫn du dương theo tiếng nhạc.
Mặt chăm chú dõi theo từng nhịp gảy mãi không dời, theo đuổi mãi hình ảnh trong mơ của các tiên nữ tỉ tỉ trong lời văn tiếng nói.
Mãi lúc sau Trinh hạ đàn xuống nháy mắt hỏi:
- Sao có hay không?
Đầu gật gật như một cái máy luôn, âm thanh quản bị quên đi tác dụng của nó rồi mà không thốt nên lời.
Rồi nó tiếp tục:
- Mày là người đầu tiên t hát cho nghe đấy.
Phải có thưởng chứ nhỉ.
Giờ não load lại được rồi, từ nãy đến giờ quá là quê độ nên mắt hấp háy trêu lại nó:
- Nào bé hát hay quá lại đây anh thưởng cho cái thơm nào.
Mắt trừng lên dư dứ nắm đấm về phía em:
- Tao đấm cho phù mỏ mày bây giờ.
Chuyện đó tao cấm nghe chưa?
Nói xong nó đứng dậy cất đàn.
Còn lại một mình nhìn lên bầu trời tận hưởng lại không khí còn sót lại, mày quả là tên chơi xấu Trinh ạ, cái cảm giác đập binh binh dồn dập trong lồng ngực này là cái gì mà bóp chặt cả hai tay vẫn không thể đè nén lại.
Trinh quay lại với hai cốc cacao nóng.
Nhấp một ngụm chồm lên hỏi:
- Mày thấy tao hát sao?
Ra sao à.
Hừm! Tuyệt vời? Nhưng nếu khen kiểu gì nó sẽ lại phổng mũi rồi trêu này trêu nọ mất, để giấu đi cảm xúc thì đánh trống lảng là tốt nhất.
Giơ ngón cái cũng điệu cười vô cùng thân thiện:
- Hay ghê ta, còn tiếng anh nữa.
Trinh vén tóc mai mỉm cười:
- Chứ sao.
Tao từ lâu đã luôn hát cho người ấy bài đó, nhưng tao thấy bài này hợp hơn nên học đó.
Để ý Trinh lúc nói câu về "người đó" mắt nhìn xa xăm lắm.
Cũng là đứa hiểu chuyện nên biết là bài này muốn dành cho ai, chắc là bạn trai hiện tại của nó chứ đâu.
Và cái từ "người đó" cũng như con dao khoét sâu vào tim vậy, tức lồng ngực, khó chịu cũng trào dâng, vậy mà vừa nãy còn ảo tưởng là dành cho mình nữa, đúng là thảm hại của một thằng crush.
Nhưng mà crush thì đã sao chứ, tự có đặc quyền dành cho mình cũng được mà, miễn là tự mừng trong tâm trí thôi.
Nói một câu bâng quơ:
- Người đó hẳn phải hạnh phúc lắm.
Đôi mắt nó hấp háy, giọng rạng rỡ lên hỏi lại:
- Mày nghĩ thế thật sao?
Nhìn biểu cảm này của Trinh thì chắc hẳn phải yêu người lắm, mặt nó như mặt trời tỏa nắng luôn kia kìa.
Ra vậy, ra là cũng như mình, cũng có người để ý.
Thở dài nói như nói với chính bản thân mình:
- Ừ, nhất định phải hạnh phúc.
Nhấp một ngụm cacao mặt lại ánh sao lên, cười toét đến tận mang tai:
- He he cám ơn.
Rồi hai đứa chìm sâu vào không gian riêng tư của của mình, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng nhưng đều tận hưởng nốt buổi tối theo nghĩa chung, chậm rãi, nhẹ nhàng.
Sau thời gian tiếp xúc, những định kiến ban đầu bay sạch, còn lại trong tâm trí là cô gái cá tính mà không mất đi dịu dàng, đôi khi vụng về nhưng có lúc khéo tay, vài lúc dữ dằn còn phần lớn dịu dàng đến kinh ngạc, lúc nào cũng trong trạng thái tăng động cơ mà khi cần sâu lắng.
"Loại người" mà mọi người nhắn đến với hàm ý xấu mà sao lại đáng yêu đến lạ.
Cắt đứt dòng suy nghĩ khi Trinh bảo muốn chơi thú bông, ồ giờ mới suy nghĩ đúng tuổi.
Tối về đi xe chậm.
Trinh kêu đi chậm thế, chứ bây giờ biết làm thế nào.
Có biết đi xe đâu, với lại giờ mát đi vậy hóng gió, ấy mà không chịu:
- Trai ngoan thật nhàm chán.
Cái gì mà trai ngoan, sao lại trai ngoan ở đây, nhàm chán nữa.
Động vào lòng tự ái, vít ga lên, ơ hóa ra cảm giác đi nhanh là vậy à, gió mát thổi qua tai làm tính sĩ gái leo lên vài bậc, phê kéo ga bắt đầu vít rồi.
"RẦM"
Đi được ba mét hình như chệch bánh lủi nhầm viên gạch hay sao á, may mà tốc độ không cao lắm, tầm 25 km/h thì phải.
Sau khi va chạm vẫn còn kiểm soát được, giơ chân xuống thăng bằng trước nhưng trong lúc hoảng loạn tay vẫn còn giữ ga nên phanh cơ không còn quá nhiều tác dụng lắm.
Sau khi lê lết điều khiển xe hạ cánh an toàn ở gốc cây ngay gần đó.
Lúc này mới bình tĩnh lại chút bắt đầu kiểm tra người đồng hành thì tá hỏa, không thấy Trinh đâu.
Loay hoay ngó xung quanh vì không thấy ở trên yên xe.
Mãi khi tiếng gọi thảm thiết của mình Trinh bắt đầu tiến lại gần:
- May thân thủ tao phi phàm không thì đúng là theo chân các cụ rồi.
Nó nói vụ tai nạn giống trò vặt ấy, bình thản cực độ.
Phía mình thì phải nói là thảng thốt luôn, không hiểu sao nó băng xuống được xe từ lúc nào.
Cơ mà phải xác nhận một điều trước:
- Mày không sao chứ?
Sau khi nhìn quanh người một hồi Trinh chắc chắn:
- Tốc độ có 25 thì bị thế quái này được.
Còn mày, bị sao không?
Ngó lại người lại trầy mấy vết cũ, không đáng quan ngại lắm, có vài vết rỉ chút máu nhưng cũng chỉ xước sơ sơ.
Kiểm tra kĩ càng hai đứa không nguy hiểm thì bắt đầu đến nạn cộ chính, hò nhau một hồi mới lôi được con xe đang nằm chổng vó từ dưới bờ lên, xe ga phải nói nó nặng gì đâu, hết sức bình sinh rồi đẩy lôi kéo mãi.
Lên xe xong hai đứa thở như trâu, mặt lấm lem xong quay sang cười với nhau hai đứa dở, may mà nhẹ chứ chẳng biết còn nhe răng được với nhau mấy bữa nữa.
Hồi sức được xíu thì dựng xe lên bắt đầu kiểm tra hiện trạng.
Đôi khi câu dân gian áp dụng vào đời sống, cụ thể là của đi thay người, phía trước thì nứt đèn xe, vẹo gương, cong phanh, tiếp đến là vỡ yếm đầu, phần thân cũng có vết xước chạy dài.
Xem xong thì rụng rời tay chân, quả này thì về no đòn.
Mà đằng nào cũng no đòn thì thôi lo lắng cũng vô ích, thử trèo lên đề ga thì may quá vẫn nổ được máy là ngon rồi.
Lại hò nhau bon bon trên con xe cà tàng tiến lên thôi chứ.
Chia tay chia chân Trinh xong đưa xe về gara, lúc này đèn rọi sáng mới thấy con xe hoang tàn đén mức nào, yếm lung lay như cửa gỗ trước gió, gương thì ngọn hải đăng trên biển động nhẹ quay tít thò lò.
Cũng chẳng buồn kiểm tra thêm nữa vì quan trọng lúc này là sửa xe nhanh kịp lúc mẹ dậy chứ ngó cũng mười một giờ đêm rồi còn đâu.
Bắt đầu tạo hiện trường giả, nhẹ nhàng lăn xe đất tạo cảm giác xe tự đổ, sắp xếp một vài chi tiết tạo ra cho giống với kế hoạch cũng mất một tiếng đồng hồ.
Xác nhận thêm một lượt nữa nhìn có vẻ khá là tự nhiên thì đặt chìa khóa xe lại chỗ cũ, nhẹ nhàng chốt cửa lại rồi rút xuống phòng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook