Gió Ban Mai
-
Chương 69
Bốc thăm chọn được ngay lớp 11A3.
Đọc xong thông báo mém xỉu vì đã khối 11 lại còn lớp A nữa, nhưng nhìn kĩ lại thì là lớp đánh giải dota khối 11 duy nhất lần trước đây mà, quen biết chắc nhả thôi.
Vào bắt tay mà các anh cứ gườm gườm không bắt tay chỉ đập tay mạnh cái.
Ơ các anh lớn mà kì ghê, tưởng người thân chứ lại đi làm cái trò này.
Lần này các anh không nhường nữa, chọn sân bên phía cùng ánh mặt trời, chọn mặt trước không còn hào sảng chấp như đợt đấu giải game cách đây chưa đến một tuần nữa.
Cũng chẳng trách được vì cái này là quyền lợi mà, cũng chẳng ý kiến gì cả.
Và rồi đồng xu ra mặt ngửa đúng như các anh dự đoán, quyền phát bóng thuộc về bên họ.
Đứng trước đường giao bóng giữa sân của hai bên, một anh to cao lên tiếng, là cái người ném thẳng tai nghe vô màn hình máy tính ấy:
- Lần trước cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc đầy đủ nhé, lần này tao trả lại cả gốc lần lời.
Nghe xong bắt đầu thấy có mùi rồi, không khéo đàn anh ghim từ trận hôm nọ để nay trả thù, thế này không phải trận đá bóng nữa, lùi lại nhắn thằng N cảm giác không giao tranh được thì bỏ, cu cậu mặt cứ ngơ ra yêu cầu giải thích, nhưng mà giờ không phải lúc rồi, có lẽ bọn này sẽ nhắm vào mấy đứa góp mặt trong team hôm nọ, là mình, béo với Trinh, còn lại bọn ngoài chắc ổn, cái đáng chú ý nhất là Trinh, nếu có chuyện gì xảy ra với nó thì..
Tình hữu nghị thương mến thương mà khi chiều đến trọng tài vừa bắt đầu thôi bắt đầu trận đấu, bên bạn giao bóng xong người truyền bóng xong lao vào đốn người trước khi người nhận chạm bóng, may mà phản xạ nhanh né kịp xoay người sang bên phải, nhưng chưa dừng lại ở đó còn cố tình vung tay húc cùi chỏ không khoan nhượng, đúng mạn sườn cơ mà đã kịp bo lại nên trúng khuỷu tay thôi.
Do mình phản xạ nhanh vẫn đỡ kịp nhưng mà đồng đội mình không phải ai cũng chuẩn bị tinh thần được như vậy.
Khi mới bắt trận đấu, bên mình bắt đầu có người lao vào giao tranh để lấy bóng, nhưng khi chưa kịp tới nơi thì bên kia bỏ cả bóng lao vào lấy vai húc mạnh một phát, đồng đội bên mình sau khi ăn cái húc vào mũi nằm tại chỗ, vẫn không dừng lại ở đó còn đợi bóng lại gần thức hiện cú truyền sát người đang nằm bo mặt đau đớn tạt mạnh trúng cả vào chân làm thương càng nặng hơn.
Tưởng chừng sẽ có vài chiếc thẻ hay ít nhất là thổi còi phạm lỗi nhưng không, trận đấu vẫn tiếp diễn xảy ra như không có gì.
Cứ đợi mãi khoảnh khắc dừng trận đấu thì quả bóng đã lăn hơn quá nửa sân bên phía mình rồi.
Đón tiếp quả đó sát bên khu vực tranh chấp bên mình lại bị người khác đội bạn ăn thêm một cái cùi chỏ nằm bất động luôn ra sàn.
Thằng N băng vào đạp bóng ra với ý định hoãn trận đấu nhưng bên bạn giả vờ nhảy lên tránh né rồi trực tiếp hạ cẳng đạp thẳng một cú xuống chân làm nó lăn luôn ra sân.
Sau bốn đường truyền thì đến quá nửa cầu thủ đội em đang nằm ôm gối đo đất.
Khán giả đứng ngoài nhìn chứng kiến hết tất cả rồi lên tiếng phản ứng nhưng người cần cân nẩy mực chỉ lắc đầu coi như chưa từng phạm lỗi gì xảy ra.
Nhưng cú đau nằm vật ra đất phải lăn lộn để giảm cơn đau ở một chỗ mà coi là ăn vạ sao?
Nhận ra quả này gặp phải trọng tài bù nhìn rồi, trông chờ không có bất kì hy vọng nào đâu đành lăn xả ra cầu thủ dẫn quả bóng gần với khung thành rồi, một pha xoạc hợp lệ khi cầu thủ lớp trên nhảy lên trước khi va chạm và trước khi chạm đất đã chạm vào bóng.
Bên bạn nằm xuống ăn vạ, chắc mẩm là cái trò trẻ con này sao lừa được ai thì bất nhờ chiếc còi tưởng chừng vô tác dụng suốt từ đầu trận đấu thổi lên đồng thời chỉ tay đá phát, người hưởng lợi là bên phía đội kia.
Chúng mày đùa với tao à?
Có khiếu nại nhưng trọng tài chỉ khăng khăng chỉ tay vào chấm phạt đền không quan tâm chuyện xung quanh có giải thích ra sao.
Ngó quanh cũng không ai khán giả làm chứng vì phía sân cỏ bên kia đang có trận đầu hấp dẫn hơn, có vài người phản bác mà chẳng làm được gì cả.
Chuẩn bị lao vào combat nhưng nhận ra thua thiệt về nhân lực, lao vào chỉ khổ mình, nhỡ xảy ra chuyện gì Trinh là con gái cũng không tiện, nếu thế ân hận mất nên ra hiệu tiếp tục trận đấu.
Buông xuôi bất lực khi phải thì đấu đến tám người rưỡi khi trọng tài trận này toàn quyền sinh sát rồi.
Quả phạt đầu tiên sút căng lực tên lửa đạn đạo bay vào góc trên khung thành, béo bay người vươn hết cỡ chạm được bóng rồi nhưng với chịu thua trước tốc độ đó, tiếp tục bay thẳng vào cầu môn thủng luôn một quả.
Không tài nào ngăn trận đấu nghiến răng tham gia nhưng cũng bất lực khi cứ hai dồn một đốn mà không có can thiệp bên ngoài, lớn tiếng chỉ trích cũng đem lại lợi thế xấu khi trọng tại có quan tâm đâu và trái bóng tròn vẫn cứ lăn trên sân.
Cay quá quay lại nhìn thằng nào cũng đau toát mồ hôi mà không dám nói gì, mặt nhăn đau đến tứa mồ hôi nhưng vẫn cố trụ vì không có người thay, nếu thay thì người chịu thiệt cũng là thành viên lớp mình nên tất cả đoàn kết lại.
Tiếp tục thay đổi chiến thuật đổ bê tông trước bóng, đá lì cũng ủi lại, cái cách gậy ông đạp lưng ông chỉ có đóng cọc vậy mà vẫn bị tuýt còi.
À bọn chó này đá kiểu vậy á gì.
Thua hai trái gần đến cuối hiệp một do bên họ lao cả vào khung thành đốn cả thủ môn, nửa trận đầu bị ăn đốn nằm sân hơn nửa, nửa còn lại thì thằng nào cũng ăn thẻ rồi, thêm một thẻ nữa thì thẻ đỏ ra sân không còn ai thay cho đội hình cả nên đứa nào cũng chỉ dám đứng chắn bóng mặc cho họ lao vào đạp.
Chả nhẽ cứ thua theo cách này, với hy vọng cứu vãn pha tạt lên của thằng N lặp lại quả ghi bàn trận trước nhưng mà chân đau quá bản thân mình chạy không nổi nữa, đầu gối không trụ được lực nữa mà khuỵa hẳn xuống đất, nhìn quả bóng ngay trước mặt mà bất lực không đón nổi.
Lúc này Trinh chạy lên lấy bóng nhưng cảnh tượng tiếp theo làm không tin nổi vào mắt mình nữa.
Trước khi bóng kịp truyền đến chân thì Trinh bị huých ngã ra, cứ huých mạnh đến nỗi nó văng bắn về trước một đoạn.
Nơron thần kình hoạt động hết công suất, do nó chạy từ sân bạn chạy về lấy bóng nên sau va chạm người văng về phía mình.
Bật vươn người hết sức bình sinh may đỡ kịp, phần đầu thì mình ôm trọn trong lòng rồi nên chắc không sao, còn tay chân thì không biết sao không nữa.
Cái bọn gây ra chuyện này không những không lăn tăn mà vẫn tiếp tục phản công lại.
Sau khi đón được trong lòng, bao nhiêu phẫn uất không kiềm được, lần này giết, tao giết hết.
Khi mà nổi điên lên lỡ tay làm bị thương người trong lòng mình, ghì tay ôm Trinh hơi chặt, Trinh nhăn mặt một chút rồi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của mình rồi trấn an:
- Không sao đâu mà!
Câu nói như đánh thức em dậy, Trinh không phải cái bao cát, mà là cái bọn gây ra chuyện này cơ, nhẹ nhàng buông nó ra rồi đỡ đứng dậy, hỏi nó có sao không đưa vào sân, đầu Trinh cứ lắc nguầy nguậy.
Sau khi xác nhận không có dấu hiệu thương tích trên người nó mới thở phào nhẹ nhàng, mọi tội lỗi như được tháo ra trên lưng nhưng mà đầu óc không nghĩ được quá nhiều rồi, chịu đựng bị thiệt là do không muốn Trinh vướng vào nhưng cái khúc tụi nó dám tác động vật lý với cả Trinh thì tất cả sự chịu đựng đến giới hạn.
Đỡ nó ra ngoài rìa sân, đưa luôn cho chai nước để trấn an lại tinh thần.
Sau khi lo xong cho Trinh thì tiện cầm điện thoại cất trong balo gọi cho mấy thằng đệ lên, không ai nghe máy, có vẻ đang học nhưng cũng kệ cứ phím trước, nhắn tin gọi tất cả lên sân vận động đang đá có việc.
Quả này cho chúng nó xong trận bỏ lại mạng thôi chứ lúc này trong đầu chỉ có xuất hiện từ "Giết!", đã lành không muốn cứ thích động tay động chân.
Đổ nguyên chai nước mát vào đầu làm nguội lại, dù việc gì cũng phải làm cái đầu thật lạnh mà vẫn không kiềm nổi cảm xúc.
Bên trong sân đang có những lời thân mật gửi cho nhau hai bên, điển hình bên mình là có bạn hai dòng tâm hồn đang combat với bên kia cực kì nhiệt huyết, không những vác loa lên tổng sỉ vả còn nằm lăn lộn hẳn ra sân để cật lực phản đối lỗi chơi của bên kia.
Nhưng mà cũng nhờ vậy mà tổng phụ trách phải can thiệp.
Ngẫm ra cũng ghen tị với những người luôn sống thật bản thân ấy chứ, họ dễ bộc lộ cảm xúc và tốt bụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook