Gió Ban Mai
Chương 13


Còn cái vụ cả trường giờ truy bài im phằng phắc, có mình lớp em quản nó ồn không à.

Và cứ cái gì khác biệt thì sẽ bị cho về quy củ.

Được 2, 3 hôm sau có mấy ông thanh niên xung phong hay xung kích gì đó lên lớp gọi em ra, phàn nàn:
- Em quản lớp kiểu gì mà sao lớp ồn thế.

Bảo chúng nó trật tự đi không ban giám hiệu lên bây giờ.
Vừa nói mấy anh vừa quắc mắt vào trong.

Ấy vậy mà lớp có chịu im đâu, vẫn nói chuyện như cái chợ mặc dù biết bên đoàn có người xuống.

Thì lúc gọi em ra nhắc nhở đứng giữa cửa lớp, còn mặc áo đoàn mà.

Vậy mà tụi nó coi như mù, cái chợ vẫn diễn ra như chiều 30 tết, đầy xô bồ và ngã giá.
Em không nói gì chỉ đưa tay lên và mời anh vào ý bảo mời các anh vào mà giải quyết theo cách trang trọng nhất, làm ơn làm mẫu một lần cho em rửa mắt coi.

Gặp đúng anh nhiệt tình, sắn tay sắn áo hùng hổ bước vào lắm.
Em kệ cũng chỉ chống cằm vào lan can nhìn ra ngoài phía sân trường, kể ra ngôi trường này cũng rộng với khang trang đẹp phết, cũng may cái đợt em nhập học thì trường vừa xây lại xong, chứ hồi xưa đợt đi qua mấy lần trông nó cổ kính u tối lắm.
Suy nghĩ bị gián đoạn bởi bên trong có tiếng vọng ra tiếng *bụp* *bụp* *bụp*.


Rồi biết luôn.

Đợi thêm lúc nữa thì anh lò dò đi ra, vỗ vỗ vai em:
- Ừ thôi cố gắng em nhé, bảo lớp giữ trật tự dùm anh, bên văn phòng đoàn còn có nhiều việc giải quyết quá, anh xin phép.
Ơ kìa anh thanh niên xung kích, anh đi rồi để lớp này cho ai? Vậy còn cái vụ lớp ồn? Rồi ban giám hiệu trường sắp lên nữa? Ơ kìa anh đi đâu thế? Thế còn em thì sao? Dỗi vãi chưởng không thèm vào lớp nữa trông nữa.

Đứng nguyên ngoài hành lang đợi giờ về lớp, chứ em biết chắc giờ em vào lớp cũng vẫn vậy, vào làm gì.

Mà cô nàng cá tính hôm nay nghỉ, quái lạ nhỉ.

Mà từ khi nào bắt đầu để ý đến cô nàng vậy.
Rồi mỗi ngày em đều hóng giờ truy bài, mới chớm trống đã phi luôn sang lớp C để ngắm cô nàng cá tính, đúng là crush rồi, cái gì cũng thấy đẹp, đến cái dáng ngồi vắt chân lên bàn giơ thẳng cả cái giày vào mặt em, tay ngoáy mũi cũng thấy đẹp, mà cái điệu cười hô hố giống của bạn em em hay ghét mà sao nó đẹp thế.

Và hình như Trinh làm trung tâm cái lớp này thì phải, lúc nào cũng là tâm điểm xoay quanh của lớp, một con người nổi bật giữa đám đông luôn là người được chú ý.

Lòng chắc mẩm hất định không quên được cô nàng rồi.
Và em quên thật ạ.

Không phải quên tên mà là quên tẩy tên trong sổ cờ đỏ.

Số là làm cờ đỏ lớp đấy, thì bố thằng nào dám phê gì.

Ngày lên lớp điểm danh cho có mặt cờ đỏ thôi, xong giờ thì về.

Đến cuối tuần thì phê 1 dàn sĩ số đủ rồi giờ tốt hết chứ có làm gì đâu.

Và lỗi thì ghi ở tít cuối, ai để ý làm gì.
Lúc nộp sổ như một vị thần, đến giờ chào cờ như một thằng đần.

Lúc mà đọc đến xếp hạng giữa các lớp thì mồ hôi em bắt đầu túa ra rồi, lớp nào cũng max điểm, chỉ có lớp C là mất điểm và xếp chót.

Cái lúc đọc bảng xếp hạng đã thấy nghi nghi rồi, hình như thấy sai sai cái gì đó mà không hiểu sai ở đâu.

Nếu dừng ở đó thì sẽ không ai phát hiện ra là sao mất điểm đâu.

Và thầy hiệu trưởng bắt đầu đứng đọc tên những người đi học muộn
- Hoàng Kiều Trinh lớp 10C..


và một loạt tên nhưng nhân vật phụ mà em không nhớ rõ.
Vừa xướng tên lên cả lớp C quay lại nhìn chằm chặp vào em.

Cảm giác lúc này máu thiếu lên não rồi, nhức nhức đầu, thấy hơi chóng mặt.

Làm cờ đỏ thì các bác biết rồi đấy, ngồi ở lớp mình phụ trách, phía cuối nhà đa năng, tách hẳn với các lớp khác để trông coi xem giờ chào cờ có ai mất trật tự còn nhắc nhở.

Cả gần 40 con mắt nhìn chòng chọc vào không có chỗ nấp thì thứ nào chịu cho nổi, đành giở sổ cờ đỏ ra vờ đọc chăm lắm.

Như thêm sát muối vào cái vết thương của em, thấy hiệu trưởng lại tiếp tục
- Em là trường hợp duy nhất của khối 10 mới vào đầu năm đã đi học muộn, tôi không biết phải nói như thế nào nữa..
Rồi thấy hiệu trưởng nói xa xả ra, mà theo em thấy là trù dập nhiều hơn là phê.

Nói chung là cực nặng lời.

Trinh đứng cúi gằm mặt xuống, nhưng không hiểu sao em vẫn tưởng tượng ra mặt cô nàng lúc này, là khuân mặt muốn giết người, và mục tiêu chính là em.
Biết thân biết phận vừa chào cờ xong cái cắp đít chạy một mạch vào lớp, cũng may cờ đỏ ngồi cuối lớp mà mình theo dõi, và cánh cửa ra khỏi nhà đa năng cách mấy bước chân nên mới có thông báo kết thúc buổi chào cờ đã nhanh chân ù té chạy.

Chứ để bị tóm được không biết sông nổi qua ngày mai không nữa.

Trong giờ học lúc nào cũng nớp nớp lo sợ, vừa ra chơi cái phi luôn vào nhà vệ sinh nam trốn, vào lớp một lúc mới dám lò dò vào lớp, cô hỏi thì phịa ra lý do bị thận thôi.

Vừa trống về cái phi một mạch luôn không thèm chào cô nữa.

Cô thông cảm đi em về nhanh không mai cô không thấy em nữa đâu.

Người ta bảo nhanh 1 phút chậm cả đời, nhưng cũng từng trường hợp thôi, của em là ngược lại đấy.


Về đến nhà thở phì phò, đi học như đi đánh trận, chắc mai phải xin mẹ nghỉ thôi, chứ thế này chắc tim mất.
Thực sự hôm sau không muốn đi học chút nào cả, nghĩ cảnh hiếp đáp mà họ dành cho mình, muốn chạy về ghê.

Chưa bao giờ cầu nguyện đừng vào giờ truy bài như lúc này, cảm giác 1 phút trôi qua trong tích tắc vậy.

Đã cầu nguyện cả chúa rồi mà cuối cùng giờ truy bài vẫn đến, nhờ thằng nào đi coi lớp hộ thằng nào cũng lắc đầu, chắc nghe danh lớp này thằng nào cũng sợ, còn mấy thằng không sợ thì em có quen đâu.

Đánh phải lết xác sang lớp C, mà có dám vào lớp đâu, cứ đứng tần ngần trước cửa lớp núp núp thôi, mà nghĩ lại trông cách này cũng hay, không phải vào lớp mà vẫn mang tiếng là có mặt điểm danh.

Đang tự sướng về cái sự thông minh của mình thì lớp trưởng lớp C ra gọi:
- Hihi cờ đỏ vào lớp đi đứng ngoài chi vậy cho lạnh.
Giọng trong vắt ra, nụ cười dễ thương lắm, nhưng mà đừng có tin vào là chết, lớp họ cũng 1 giuộc cả mà:
- Ak thôi hôm nay trời hơi mát, mình đứng ngoài này cho thoáng cũng được.

Bạn vào đi không phải lo cho mình đâu.
Cứ tưởng vậy là xong.

Tự dưng giật mình vì tiếng quát tháo:
- Đ* * vào nhanh!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương