Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1551: Em là tiểu tình ca của anh (118)

Đầu mày Thời Niệm Ca giật giật, đầu óc bị cồn làm cho tê liệt không kịp nhận ra ý nghĩa của câu nói này.

Sát ý?

Giết ai?

Cả ngày sinh nhật của cô không thèm ở bên cạnh, cô chưa muốn giết anh thì thôi, anh còn định giết ai?

Thời Niệm Ca ngước mắt lên nhìn Tần Tư Đình, Tần Tư Đình lại sờ tóc cô: “Đi, sấy khô tóc, kẻo bị cảm.”

“Ờ.” Thời Niệm Ca muốn đứng dậy, nhưng lúc nãy cô ngâm nước lâu quá, lại hơi say, cho dù không say mèm, nhưng cũng hơi váng vất, khi đứng lên lập tức ngã ngồi xuống, thò tay day day hai bên ấn đường, nói: “Thôi khỏi, không sấy, dù sao cũng không ra ngoài nữa, từ từ cũng khô.”

Nhìn cô đau đầu, Tần Tư Đình thò tay xoa xoa đầu cô, không nói gì cả, nhưng lại giúp cô tìm máy sấy.

Bình thường cô ở một mình, không có nhiều máy sấy nhưng chắc chắn trong phòng cô có.

Tần Tư Đình bước lên lầu tìm được phòng ngủ của cô, sau khi đi vào trông thấy quần áo của thiếu nữ cởi ra đặt một bên, căn phòng ngập tràn hương vị thiếu nữ hòa quyện cùng mùi dầu gội đầu từ trong phòng tắm thoảng ra.

Máy sấy đặt trong phòng tắm, anh bước vào định lấy thì lướt mắt trông thấy bộ nội y màu hồng nhạt của cô đang treo bên cạnh.

Tần Tư Đình lặng lẽ cầm máy sấy, mắt không hề lay chuyển thong thả bước ra ngoài.

Lúc này Thời Niệm Ca đã mơ mơ hồ hồ ngồi trêи sô pha trong phòng khách, lúc tỉnh lúc ngây ngô, Tần Tư Đình quay lại, hơi men lúc này đã bắt đầu thấm, cô bắt đầu mơ màng.

Gió ấm thổi trêи đầu, thổi bay luôn cả cái lạnh bên ngoài vừa rồi, anh sấy tóc cho cô, không hề nóng chút nào, chỉ có cảm giác ấm áp dễ chịu.

Thời Niệm Ca nhắm mắt lại, hưởng thụ sự chăm sóc của bạn trai rồi lẩm bẩm: “Ừm, miễn cưỡng cảm nhận được chút tình cảm…”

“Vậy thôi đã thỏa mãn rồi à?” Tần Tư Đình vuốt vuốt mái tóc dài của cô, phần lớn đã được sấy khô.

Tóc cô rất dài, chưa từng duỗi, sau khi sấy rất mềm, khiến ai chạm vào cũng chẳng muốn buông ra.

“Ừm, rất thỏa mãn.” Thời Niệm Ca chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi quá nhiều vào ngày sinh nhật của mình, cô luôn cảm thấy rằng, chỉ cần Tần Tư Đình xuất hiện trong sinh nhật cô, đã thật sự đủ đầy rồi.

Tóc sắp được sấy khô, Tần Tư Đình sấy nốt phần còn lại, sau đó tiện tay rút điện rồi đặt sang bên cạnh.

Thời Niệm Ca khoan kɧօáϊ ngồi trêи sô pha, kết quả thành ra ngủ thϊế͙p͙ đi, đầu nghiêng ngả, suýt thì ngã xuống đất nên giật mình tỉnh dậy, vội vàng ngồi thẳng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, trông thấy Tần Tư Đình đã quay lại sô pha.

Cô vội vàng thò tay túm lấy tay anh: “Anh ngồi xuống đây với em một lúc.”

“Mệt à?” Tần Tư Đình ngồi xuống.

“Ừm, mệt lắm.” Cô cứ thế tựa vào vai anh, nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: “Em chỉ có thể bắt anh ngồi kế bên thôi, chẳng thể bắt anh ngủ cùng được.”

Dường như bầu không khí thoáng im lặng trong vài giây, Thời Niệm Ca say đến mất ý thức rồi, bản thân không biết vừa nói điều gì, chỉ nghe thấy dường như anh bật cười: “Không phải không thể ngủ cùng em, chỉ sợ hậu quả là em không dậy nổi thôi.”

“Hử? Hậu quả gì?” Cô ngước mặt lên, cằm gác lên vai anh, từ khoảng cách như vậy nhìn anh, ánh mắt mơ màng, tựa như chẳng hiểu gì cả, sau khi uống rượu vào khuôn mặt ngây ngô đáng yêu vô cùng.

Ở khoảng cách này, Tần Tư Đình chỉ cần khẽ quay mặt sang là có thể chạm môi cô.

Tần Tư Đình nhìn sang, mắt dán vào khuôn mặt đang gần mình trong gang tấc, cười cười, ngón tay quấn quấn lọn tóc dài sau lưng cô: “Được rồi, đừng ghẹo anh, em còn nhỏ lắm, hiểu không?”

“Hiểu gì?” Thời Niệm Ca mụ mẫm, chẳng hiểu anh nói gì cả, vẫn ngây ngô nhìn anh.

Tần Tư Đình bị cô nhìn bằng anh mắt này gân trán giật một cái, nhìn cô gái không hiểu chuyện đang dán lên người mình, cánh môi hé mở, thở dài, môi lướt trêи trán cô: “Tối ăn bánh kem chưa?”

Thời Niệm Ca chưa giải quyết được vấn đề vừa rồi, đã bị lôi vào một câu hỏi mới, cô lại tựa đầu lên vai anh: “Ờ, ăn rồi, buổi tối lúc ở KTV, bọn Triệu Tiểu Thanh có mua bánh kem, lớn lắm, nhưng em vừa uống rượu, dạ dày không tốt, chỉ ăn một miếng.”

“Cho nên tới bây giờ, vẫn chưa ăn gì hết?”

“Ừm.”

“Dạ dày thế nào rồi?”

“Không sao, lúc tối uống rượu vào hơi đau đau, bây giờ hết đau rồi.”

Lúc này Thời Niệm hơi bối rối không hiểu vì sao Tần Tư Đình rời sô pha, cô nhắm mắt một lúc, mặc dù hơi mệt nhưng lại ngủ không được, hơn nữa bây giờ ngồi một lúc, cảm thấy bắt đầu tỉnh táo lại, ít ra cũng tỉnh hơn lúc nãy.

Sau đó vài phút cô nghe thấy giọng nói của Tần Tư Đình, cô còn tưởng anh đi rồi, vội vàng đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, cô đi đến, dán mình lên cửa nhìn vào trong, đột nhiên ngẩn người.

Anh đang đun nước, bày bát lên bàn, có chén canh trứng gà cô thích ăn lúc nhỏ, trêи rắc hành lá, vừa nhìn dạ dày đã nóng lên, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy dạ dày thoải mái hơn rất nhiều, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của canh.

Nồi nước bắt đầu sôi ùng ục, Tần Tư Đình nhanh tay bỏ mì vào nồi.

“Muốn ăn mì không?” Tần Tư Đình nghe thấy tiếng cô bước đến, quay đầu lại hỏi.

“Muốn.” Mấy ngày rồi cô không được ăn mì anh làm, nhoẻn miệng cười tươi rói: “Khuya thế rồi, vừa rồi không biết xấu hổ còn mè nheo, thế mà vẫn được ăn mì à?”

“Đợi một chút.” Anh đã bỏ mì vào, bóng dáng cao ngất rắn rỏi đứng trong nhà bếp, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng ấm áp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương