Giết Người App
-
Chương 8
"Lý Thanh?”
Mạc Hi kêu tên ta, thanh âm có chút khác thường. Ta quay đầu, thấy hắn đang cầm quần áo của ta.
“Đây là cái gì?” Mạc Hi hỏi, “Máu này là từ đâu ra? "
Thấy trên ống tay áo có dính một vệt máu to, trong nháy mắt đại não ta trống rỗng. Mạc Hi vẫn đứng ở nơi đó chờ ta trả lời. Ta nghe thấy chính mình nói: “Có thể là hôm nay lúc làm cá không cẩn thận làm dơ đi, ta không chú ý.”
Mạc Hi trầm mặc một hồi, sau đó “Ừ” một tiếng, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi bị thương ở đâu, không có việc gì thì tốt rồi. ”
Trước đó có vài lần Mạc Hi tới tiệm cơm tìm ta, ta đều không ở đó. Mà ta một lần lại một lần nói dối, Mạc Hi vẫn cứ tin là thật.
Ta không muốn lừa Mạc Hi, nhưng ta không còn cách nào khác.
Ngày đó ta ở trong phòng bếp nấu cơm, Mạc Hi ngồi ở trên sô pha xem TV. Âm thanh tin tức trên ti vi truyền đến phòng bếp, thanh âm hỗn loạn trong tiếng xào nấu lúc ẩn lúc hiện, đứt quãng.
Nhưng ta tổng thể nghe được mấy chữ “Giết người”, “Giết không nương tay".
Khi chúng ta ngồi xuống ăn cơm, Mạc Hi cùng ta thảo luận việc này. Hắn nói có người từ trong thùng rác phát hiện xác người bị chặt, hiện tại cảnh sát đã tham gia điều tra.
“Hung thủ không chỉ giết một người, cảnh sát ban đầu suy đoán có hơn bảy người bị giết hại. Hơn nữa thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, hành hạ đến chết rồi phanh thây, hơn nữa đầu lâu toàn bộ đều bị đập nát, làm cho cảnh sát không thể xác định thân phận người bị hại.” Mạc Hi nói, sau đó hắn lắc lắc đầu, “Thật là điên rồ.”
Đũa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, ta tận lực giữ vững thanh âm hỏi: “Kia hiện tại được manh mối gì về hung thủ chưa? "
Mạc Hi ngẩng đầu, giờ khắc này ta có một loại ảo giác, cảm thấy ánh mắt Mạc Hi nhìn ta có vẻ phá lệ sắc bén, phảng phất như đã nhìn thấu ta.
Mạc Hi nói: “Không có, hung thủ rất giảo hoạt, một chút dấu vết cũng không lưu lại.”
Thần sắc hắn có chút lo lắng, nói: “Loại tội phạm giết người liên hoàn này phỏng chừng khó bắt được. Lý Thanh, ngươi về sau phải cẩn thận một chút, đừng đi đến mấy hẻm nhỏ vắng người, cũng đừng về nhà trễ.
Ta miễn cưỡng lộ ra mỉm cười: “Ta về nhà đều rất sớm a, nhưng thật ra ngươi mới là người đôi khi tăng ca trở về trễ, phải cẩn thận thêm.”
Mạc Hi gật gật đầu. Chúng ta tiếp tục ăn cơm, nhưng ta vẫn còn lo sợ. Mạc Hi thấy bộ dạng rối rắm của ta, còn tưởng rằng ta bị vụ giết người liên hoàn ấy doạ sợ, nên liền vội vàng ôn tồn an ủi.
Nếu bị Mạc Hi phát hiện, ta nên làm thế nào?
Ta cả một đêm đều trằn trọc suy nghĩ về chuyện này, chính là vẫn không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt. Trong đầu ta lộn xộn, tất cả đều là khuôn mặt thất vọng đến cực điểm của Mạc Hi khi phát hiện ra chân tướng, cùng với bóng dáng hắn rời đi.
Vì thế buổi tối nay mất ngủ, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của Mạc Hi.
Mấy ngày kế tiếp tin tức vẫn thảo luận tiến triển của vụ án, Mạc Hi cũng vẫn luôn chú ý chuyện này. Mà ta thì vẫn luôn lo lắng hãi hùng, có nhiều đêm ta thậm chí gặp ác mộng, mơ thấy Mạc Hi mặc trang phục cảnh sát, biểu tình lãnh khốc mà ta nổ súng vào ta, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Ta có cảm giác Mạc Hi đã biết ta chính là hung thủ, mỗi tiếng nói hành động của hắn đều là thử ta, tùy thời đều có khả năng bỏ ta mà đi.
Chính là lý trí nói cho ta kia đều là ảo giác. Ảo giác đó sắp bức điên ta. Ta đôi khi thậm chí nghĩ rằng: Vì sao mỗi ngày ta đều phải nơm nớp lo sợ như vậy? Tại sao không trực tiếp giết chết Mạc Hi? Như vậy hắn không phải vĩnh viễn đều sẽ không rời bỏ ta sao.
Ta nổi dậy sát tâm.
Mấy ngày nay Mạc Hi rất bận. Công ty hắn sắp sửa xảy ra một vài biến động, cho nên hắn phải nhanh chóng hoàn thành hạng mục đầu tiên. Buổi tối hắn sẽ ở thư phòng xử lý công việc đến khuya.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Mạc Hi đưa lưng về phía ta ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện. Lưng của hắn rất thẳng, nhưng cũng có vẻ thả lỏng.
Mạc Hi không hề phòng bị, lúc này nếu ta đánh lén từ sau lưng hắn, như vậy Mạc Hi hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Siết chặt con dao trong tay, ta lại không cách nào bước lại gần hắn.
“Lý Thanh? Tại sao không kêu ta mà lại đứng đó? ” Mạc Hi quay đầu lại, tựa hồ có chút kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười, “Ngủ không được sao?”
Ta lập tức đem dao giấu ra sau lưng, thuận miệng nói ta đúng là ngủ không được, lại hỏi hắn có muốn uống trà không. Mạc Hi gật gật đầu, nói câu cảm ơn. Sau đó lại xoay người đi xem văn kiện.
Ta rời khỏi đó, dưới đáy lòng thở dài một hơi.
Ta vẫn còn luyến tiếc.
Mạc Hi kêu tên ta, thanh âm có chút khác thường. Ta quay đầu, thấy hắn đang cầm quần áo của ta.
“Đây là cái gì?” Mạc Hi hỏi, “Máu này là từ đâu ra? "
Thấy trên ống tay áo có dính một vệt máu to, trong nháy mắt đại não ta trống rỗng. Mạc Hi vẫn đứng ở nơi đó chờ ta trả lời. Ta nghe thấy chính mình nói: “Có thể là hôm nay lúc làm cá không cẩn thận làm dơ đi, ta không chú ý.”
Mạc Hi trầm mặc một hồi, sau đó “Ừ” một tiếng, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi bị thương ở đâu, không có việc gì thì tốt rồi. ”
Trước đó có vài lần Mạc Hi tới tiệm cơm tìm ta, ta đều không ở đó. Mà ta một lần lại một lần nói dối, Mạc Hi vẫn cứ tin là thật.
Ta không muốn lừa Mạc Hi, nhưng ta không còn cách nào khác.
Ngày đó ta ở trong phòng bếp nấu cơm, Mạc Hi ngồi ở trên sô pha xem TV. Âm thanh tin tức trên ti vi truyền đến phòng bếp, thanh âm hỗn loạn trong tiếng xào nấu lúc ẩn lúc hiện, đứt quãng.
Nhưng ta tổng thể nghe được mấy chữ “Giết người”, “Giết không nương tay".
Khi chúng ta ngồi xuống ăn cơm, Mạc Hi cùng ta thảo luận việc này. Hắn nói có người từ trong thùng rác phát hiện xác người bị chặt, hiện tại cảnh sát đã tham gia điều tra.
“Hung thủ không chỉ giết một người, cảnh sát ban đầu suy đoán có hơn bảy người bị giết hại. Hơn nữa thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, hành hạ đến chết rồi phanh thây, hơn nữa đầu lâu toàn bộ đều bị đập nát, làm cho cảnh sát không thể xác định thân phận người bị hại.” Mạc Hi nói, sau đó hắn lắc lắc đầu, “Thật là điên rồ.”
Đũa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, ta tận lực giữ vững thanh âm hỏi: “Kia hiện tại được manh mối gì về hung thủ chưa? "
Mạc Hi ngẩng đầu, giờ khắc này ta có một loại ảo giác, cảm thấy ánh mắt Mạc Hi nhìn ta có vẻ phá lệ sắc bén, phảng phất như đã nhìn thấu ta.
Mạc Hi nói: “Không có, hung thủ rất giảo hoạt, một chút dấu vết cũng không lưu lại.”
Thần sắc hắn có chút lo lắng, nói: “Loại tội phạm giết người liên hoàn này phỏng chừng khó bắt được. Lý Thanh, ngươi về sau phải cẩn thận một chút, đừng đi đến mấy hẻm nhỏ vắng người, cũng đừng về nhà trễ.
Ta miễn cưỡng lộ ra mỉm cười: “Ta về nhà đều rất sớm a, nhưng thật ra ngươi mới là người đôi khi tăng ca trở về trễ, phải cẩn thận thêm.”
Mạc Hi gật gật đầu. Chúng ta tiếp tục ăn cơm, nhưng ta vẫn còn lo sợ. Mạc Hi thấy bộ dạng rối rắm của ta, còn tưởng rằng ta bị vụ giết người liên hoàn ấy doạ sợ, nên liền vội vàng ôn tồn an ủi.
Nếu bị Mạc Hi phát hiện, ta nên làm thế nào?
Ta cả một đêm đều trằn trọc suy nghĩ về chuyện này, chính là vẫn không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt. Trong đầu ta lộn xộn, tất cả đều là khuôn mặt thất vọng đến cực điểm của Mạc Hi khi phát hiện ra chân tướng, cùng với bóng dáng hắn rời đi.
Vì thế buổi tối nay mất ngủ, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của Mạc Hi.
Mấy ngày kế tiếp tin tức vẫn thảo luận tiến triển của vụ án, Mạc Hi cũng vẫn luôn chú ý chuyện này. Mà ta thì vẫn luôn lo lắng hãi hùng, có nhiều đêm ta thậm chí gặp ác mộng, mơ thấy Mạc Hi mặc trang phục cảnh sát, biểu tình lãnh khốc mà ta nổ súng vào ta, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Ta có cảm giác Mạc Hi đã biết ta chính là hung thủ, mỗi tiếng nói hành động của hắn đều là thử ta, tùy thời đều có khả năng bỏ ta mà đi.
Chính là lý trí nói cho ta kia đều là ảo giác. Ảo giác đó sắp bức điên ta. Ta đôi khi thậm chí nghĩ rằng: Vì sao mỗi ngày ta đều phải nơm nớp lo sợ như vậy? Tại sao không trực tiếp giết chết Mạc Hi? Như vậy hắn không phải vĩnh viễn đều sẽ không rời bỏ ta sao.
Ta nổi dậy sát tâm.
Mấy ngày nay Mạc Hi rất bận. Công ty hắn sắp sửa xảy ra một vài biến động, cho nên hắn phải nhanh chóng hoàn thành hạng mục đầu tiên. Buổi tối hắn sẽ ở thư phòng xử lý công việc đến khuya.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Mạc Hi đưa lưng về phía ta ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện. Lưng của hắn rất thẳng, nhưng cũng có vẻ thả lỏng.
Mạc Hi không hề phòng bị, lúc này nếu ta đánh lén từ sau lưng hắn, như vậy Mạc Hi hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Siết chặt con dao trong tay, ta lại không cách nào bước lại gần hắn.
“Lý Thanh? Tại sao không kêu ta mà lại đứng đó? ” Mạc Hi quay đầu lại, tựa hồ có chút kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười, “Ngủ không được sao?”
Ta lập tức đem dao giấu ra sau lưng, thuận miệng nói ta đúng là ngủ không được, lại hỏi hắn có muốn uống trà không. Mạc Hi gật gật đầu, nói câu cảm ơn. Sau đó lại xoay người đi xem văn kiện.
Ta rời khỏi đó, dưới đáy lòng thở dài một hơi.
Ta vẫn còn luyến tiếc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook