Gieo Gió Gặt Bão FULL
-
48: Tại Sao
Trần Tiện nghe vậy liếc Chu Liệu một cái, cũng khá là ngạc nhiên cậu lại sợ hãi đồng tính như vậy.
"Cũng tạm, nhưng mà hai thằng cơ bắp cuồn cuộn thì thấy hơi ghê răng thật" người bên cạnh rất nghiêm túc đánh giá.
Cuộc trò chuyện của bàn bên cạnh, nếu như để ý thì vẫn có thể nghe được gần hết.
Chị Lê thầm phỉ báng trong lòng, bàn bên trông thì đẹp đấy nhưng mà phát ngôn đậm mùi trai thẳng, điểm ấn tượng rớt thẳng xuống đáy.
"Biết ngay là Tần Trạm chưa thích ai bao giờ mà" tổ trưởng lại uống một hớp rượu, chỉ cảm thán đúng là người vô vị thì không đào ra được thứ gì thú vị.
Lúc chị Lê chọn món có liếc qua Tần Trạm một cái, đối phương chẳng có phản ứng gì, như đã ăn no rồi, còn buông cả đũa xuống.
"Không ăn nữa à Tần Trạm?"
"No rồi ạ"
"Nhưng mà em mới ăn được có tý mà"
Tiểu Mẫn quay ra nhìn, tầm mắt vừa hay đụng phải ánh mắt của người cắt kiểu tóc undercut ở bàn bên cạnh, cô bị nhìn đến khiếp vía, ánh mắt này cứ như một con dao cắt qua, chỉ là sau vài giây sững người, cô cảm thấy hình như cũng không phải là nhìn mình, chỉ là vô tình liếc qua thôi.
"Trước kia đi ăn cũng thấy em ăn ít, không biết sao lại cao lớn như vậy được, tốt thật" đồng nghiệp nam ngồi đối diện hâm mộ nói.
Sau đó mọi người lại nói đến chủ đề khác, bữa cơm này kéo dài thêm khoảng 30 phút nữa mới kết thúc, tổ trưởng đi thanh toán, mấy người còn lại ở ngoài đợi, chỉ thấy Tần Trạm đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Đến khi bàn bọn họ ăn xong, Trần Tiện liền nhìn thấy Chu Liệu đột nhiên đứng dậy.
"Mày đi đâu?"
"Nhà vệ sinh"
Trần Tiện hơi căng thẳng: "Mày định đánh nó à?"
Lần chạm mặt cuối cùng của cậu ta và Tần Trạm là lúc đám bạn mình đánh Tần Trạm rồi bị lôi đến đồn cảnh sát, tự mình bỏ tiền ra bảo lãnh hắn, chỉ là không ngờ qua hai ba tháng sau, có một hôm lên lớp người kia đột nhiên vứt một phong bì ra trước mặt cậu ta, sau đó chẳng nói gì đã đi rồi.
Cậu ta mở phong bì đó ra, trong đó là một xấp tiền dày, vừa hay giống với số tiền mà mình đã nộp bảo lãnh cho hắn.
"Đánh ai?" một người trong đó ngờ vực nhìn hai bọn họ
"Một đứa trong trường mình, trước kia Chu Liệu không ưa" người còn lại ăn một miếng Sushi, chẳng để ý lắm: "Lần này có cần giúp không?"
"Đừng gây chuyện, đây là tiệm nhà người ta" trong lòng Trần Tiện thầm mắng, mẹ nó chứ không phải lại đến đồn cảnh sát đấy chứ: "Mày cứ coi như không nhìn thấy đi không được à? Thực ra nó cũng khổ lắm"
"Tần Trạm làm sao?"
"Học kỳ trước không phải nghỉ rất lâu không lên lớp à? Tao nhớ có người đồn là nó t* sát không thành được đưa vào bệnh viện" Trần Tiện bắt lấy cánh tay Chu Liệu, làm một người giảng hòa tận tình khuyên bảo: "Bình thường nó cũng ít đến trường, mày mắt nhắm mắt mở cho qua đi, cũng chỉ tình cờ gặp thôi mà, nó cũng làm gì đâu"
Lúc Chu Liệu nghe thấy câu "t* sát không thành" thì hô hấp như bị bóp nghẹt, chỉ là cậu rất nhanh đã hất cánh tay của Trần Tiện ra.
"Tao đi vệ sinh"
Nói xong cậu đi thẳng vào nhà vệ sinh không quay đầu lại.
Trần Tiện nhìn gương mặt khó coi đến cực điểm ấy, lòng cứ thấp thỏm, nhưng mà nghĩ chắc Chu Liệu không phải người không hiểu thế sự như thế, đi gây chuyện bất kể hoàn cảnh.
Nhà vệ sinh này rất rộng, bồn rửa còn có người đang rửa tay, Tần Trạm đúng lúc bước từ trong ra.
Lúc nhìn thấy Chu Liệu đứng ở cửa, hắn chỉ lạnh nhạt rời tầm mắt đi, cứ như người trước mặt không hề tồn tại.
Người đang rửa tay kia lúc rửa xong rồi đi ra ngoài còn đụng phải Chu Liệu, chủ yếu là vì Chu Liệu chôn chân ở cửa không nhúc nhích, đụng một cái làm rớt cả hộp thuốc lá đang kẹp trên tay cậu.
Tần Trạm rửa tay xong đi về phía cửa, lúc bàn chân chạm phải thuốc lá dưới đất, hắn liếc qua một cái, sau đó lên tiếng, giọng nói vẫn giống như trước kia, nhưng không hề có độ ấm nào.
"Thuốc của cậu rơi rồi"
Nói xong định vòng qua người trước mặt đi ra ngoài, thế nhưng không ngờ Chu Liệu đột nhiên ấn lên cánh cửa sau lưng, khóa trái lại.
Tần Trạm hơi híp mắt.
Lúc này phòng vệ sinh chỉ còn lại hai người, xung quanh yên tĩnh lại, một bầu không khí kỳ quái bắt đầu lan tràn trong không gian.
Chu Liệu nâng mắt lên nhìn người trước mặt, đây là lần chạm mắt chân chính của hai người họ, cũng là lần đầu tiên Chu Liệu nhìn kỹ gương mặt hắn, một gương mặt lạnh giá như băng tháng chạp, trong đôi mắt không hề có tình cảm, ngay cả một chút cảm xúc cũng khó mà tìm ra được.
Mọi chuyện trong quá khứ ập đến như nước lũ, cảm giác nhớ nhung, chán ghét cùng căm hận đan xen vào nhau khiến cậu sắp không chịu đựng nổi.
Cậu chỉ đang uống thuốc, đang khống chế cảm xúc, chứ cậu không hề mất trí.
Đúng, trị bệnh thì nên bước thật nhanh về phía trước, cậu tiếp tục làm tiểu thiếu gia nhà họ Chu, chơi bóng đua xe, uống rượu tiêu tiền, được bao cô gái theo đuổi và khen ngợi, được bao người vây quanh nịnh hót mới là cuộc sống mà cậu nên trải qua.
Nếu ra ngoài gặp phải Tần Trạm, thì chỉ cần coi như không thấy mà thôi, dù sao thì bọn họ chưa từng là người cùng một thế giới.
Cậu sinh ra trên lầu cao quyền quý, mà Tần Trạm chỉ là một con chuột trong thị trấn cũ rách đổ nát.
Là Tần Trạm đã khiến cậu từng cầu xin tình cảm và bố thí từ một người đàn ông như một con chó nhỏ, mỗi lần nghĩ đến là Chu Liệu lại muốn giết chết mình ở trong quá khứ, nhất là những chuyện mà bọn họ đã từng làm, cả thứ mà hắn để lại trên cơ thể mình.
Cậu từng khuất phục dưới thân một người đàn ông, cung phụng hắn như những cô gái đã từng nằm dưới thân mình.
Hai từ "ghê tởm" là cảm nhận chân thực nhất của cậu, cậu không chỉ ghê tởm quá khứ, mà còn ghê tởm bản thân đã từng bị xé rách.
Từ lúc nhìn thấy hắn ở trường học, cậu lại bắt đầu mất ngủ cả đêm, cho dù là uống thuốc an thần cũng khó mà vào giấc, cứ như có ác quỷ ở nơi vực sâu đang theo dõi mình.
Cậu có thoát ra được không? Cậu không thoát ra được.
Không thoát ra được thứ tình cảm mà người con trai kia đã tự tay khắc lên trong quá khứ, không giãy ra được khỏi gông xiềng mà chính tay người kia thắt lên.
Dù cậu chán ghét, căm hận một quá khứ ghê tởm như vậy, nhưng một nửa đại não lại đang sục sôi thứ cảm xúc mà mình dùng thuốc để đèn nén, như muốn phá vỡ cơ thể cậu, xé rách thành từng mảnh.
Nhưng đến khi thật sự gặp mặt lại, sự thờ ơ của đối phương, sự phủ nhận lạnh lùng dứt khoát của hắn khiến lòng tự tôn đã dần khôi phục của cậu sau khi ra khỏi đó khó mà chịu đựng nổi.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà chỉ có mỗi mình cậu là bị trói buộc vùng vẫy tại chỗ?
"Có chuyện?" Tần Trạm lên tiếng, mặt không cảm xúc.
Chu Liệu nhìn gương mặt đối phương, siết chặt nắm tay, một lúc sau mới phì cười như cảm thấy hai chữ này thật hoang đường: "Có chuyện?"
"Cậu muốn nói gì?"
"Cậu nghĩ sao?"
"Đều kết thúc rồi"
"Hóa ra cậu còn biết à?" Chu Liệu cong khóe miệng, gương mặt được ánh đèn mập mờ chiếu xuống không nhìn rõ được cảm xúc: "Tôi còn tưởng cậu mất trí rồi chứ"
Tần Trạm không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
"Lén lút đưa tôi ra ngoài, là kết thúc sao? Chuyện đã qua, cứ vậy kết thúc?"
Chu Liệu nhìn vết dấu vết trên cánh tay Tần Trạm, khác với da thịt và những vết sẹo chằng chịt trên bụng, cùng với vết đỏ trên hầu khiết, đó đều là lớp da mới mọc lên sau khi bị bỏng, dữ tợn đáng sợ.
Chu Liệu thấy như có một quả cầu lửa đang lăn qua lộn lại trong lòng, vết thương rợn người, sự lạnh nhạt của đối phương, khiến cho đốm lửa này bốc cháy ngùn ngụt.
Tìm kiếm không biết mệt mỏi, trị liệu vừa dai dẳng vừa đau đớn, cảm giác sụp đổ sau bao lần sốc điện rồi tỉnh lại, đều bị một câu "đều kết thúc rồi" nhẹ tênh của Tần Trạm che đậy hết.
"Cậu còn muốn gì, nhưng tôi đã mất hết rồi"
Câu nói này đâm thẳng vào tim Chu Liệu khiến nó phát đau, cậu nhịn đau đớn ở lồng ngực, túm lấy cổ áo Tần Trạm kéo lên khiến trọng tâm hắn không vững tiến về trước một bước.
"Mẹ nó cậu hủy hoại tôi rồi, cậu có biết hơn nửa năm nay tôi sống như thế nào không?"
"Tôi ở bệnh viện sống không bằng chết! Mất ngủ cả đêm, lo lắng, không phân biệt được thực tại và ảo giác, sống không được, chết không xong"
"Đến tận bây giờ mỗi ngày đều phải bắt buộc uống thuốc để đè nén lại những cảm xúc chán ghét ấy!"
"Còn có cái chân bị cậu đánh gãy, ba tháng trước mới hoàn toàn hồi phục bình thường, một năm rồi, mẹ kiếp đã qua tận một năm rồi!"
"Tôi đã trả đủ cho cậu chưa?"
Ánh mắt Chu Liệu đỏ bừng rống vào người trước mặt, cậu siết chặt lấy cổ áo Tần Trạm, nhưng trên mặt đối phương vẫn là mặt nước không gợn sóng, dù bị ném đá xuống nhưng không hề có chút dao động nào.
"Cho nên, tại sao lại tha cho tôi" Tần Trạm bình tĩnh mở miệng.
Hắn hỏi một câu rất ngắn ngọn, nhưng cả hai đều biết ý là gì.
Sau khi Chu Liệu ra ngoài, dựa vào thế lực của gia đình thì chỉ cần tiến một bước về hướng nào đó, chỉ cần một câu nói chân thật thì hôm nay Tần Trạm sẽ không thể đứng trước mặt mình, mà là sống cuộc đời còn lại ở sau song sắt.
Nhưng cậu chưa từng nói với bất kỳ ai, mà chỉ lặp đi lặp lại câu nói, không có chuyện gì xảy ra, đều là cậu tự nguyện.
Đúng là cậu tự nguyện, sau lần đó Tần Trạm chưa từng dùng bất kỳ thứ gì để trói buộc cậu, cũng chưa từng ngược đãi cơ thể cậu lần nào, trái lại một ngày ba nữa chăm lo cậu rất đầy đủ, chỉ là cậu đã mất đi dũng khí bước ra khỏi cánh cửa ấy lần nữa.
Nhưng cậu biết, chỉ cần cậu nói, chỉ cần có ý chỉ trách hành vi của đối phương, vậy thì cuộc đời Tần Trạm sẽ kết thúc.
"Cho nên, tại sao lại tha cho tôi?" người kia lại lặp lại câu hỏi.
Chu Liệu nhìn vẻ bình tĩnh hoàn toàn khác với mình của người trước mặt, cậu thấy mình như ngọn núi lửa sắp phun trào, cả người đều nóng ran.
Còn chưa đợi cậu mở miệng, đột nhiên có người muốn mở cánh cửa ở phía sau, sau đó là tiếng đập cửa vang lên:
"Mở cửa, ai đi vệ sinh còn đóng cả cửa chính vậy?"
! ! ! ! ! !.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook