“Xin chào quý khách!”

Lần nào tôi cũng dùng câu nói này để chào đón anh.

Anh luôn vào cùng một thời điểm, ngồi đúng một vị trí và gọi một loại rượu.

“Cô gái đó” là câu chuyện mà anh thường nhắc tới nhất. Từ lần đầu gặp gỡ, giúp anh chọn một đôi giày để tặng cô gái đó, tôi đã biết “cô ấy” rất đặc biệt đối với anh.

Còn tôi, tôi chỉ là một người bạn, là người giúp anh chọn quà cho cô gái đó, là người đưa ra ý kiến, giúp anh hiểu tâm lý con gái, là bà chủ của quán rượu nhỏ này.

Mỗi một câu chuyện cổ tích đều có công chúa và hoàng tử. Khi cô bé Lọ Lem biến thành công chúa, lộng lẫy cùng hoàng tử trong vũ hội hoàng gia, không ai nghĩ tới người âm thầm đứng bên làm nên tất cả – bà tiên tốt bụng!

Autumn

Công ty vận chuyển hàng hóa Bàn Thạch là một công ty mới nổi mấy năm gần đây.

Công ty này vốn do một nhóm lái xe tải lập nên, nhưng bởi người chủ có mắt nhìn độc đáo, tích cực cạnh tranh, lại biết nhân cơ hội hợp tác với các đại lý lớn nên vài năm gần đây nó rất phát triển, nhanh chóng vượt các công ty vận chuyển có tiếng khác, chuẩn bị bước lên vị trí thống lĩnh thị trường.

Tuy bây giờ đã trở thành một công ty rất lớn, có chi nhánh ở tất cả các nơi trong tỉnh, thế nhưng công ty mẹ vẫn được đặt ở vị trí lập nghiệp của mười năm trước – một tòa kiến trúc cổ ở ngoại ô.

Chiều thứ Bảy, Công ty vận chuyển hàng hóa Bàn Thạch vẫn như mọi khi, xe tải ra vào nườm nượp, điện thoại, fax lúc nào cũng đổ chuông. Các nhân viên trong công ty đều xác định là làm việc ở đây không giống nhân viên văn phòng ngồi điều hòa ở những nơi khác, chứ đừng nói tới chuyện hai ngày nghỉ cuối tuần làm gì!

Thạch Chấn Vũ bước vào văn phòng, tiếng cười nói vui vẻ im bặt khi anh tới.

Vài lái xe vừa mới trả hàng xong, đang ngồi trong văn phòng nói chuyện với mấy nhân viên nữ, nhìn thấy anh, họ lập tức đứng dậy.

Không phải vì Thạch Chấn Vũ là một ông chủ nghiêm khắc, mà trên thực tế, có thể nói anh là ông chủ vừa công bằng lại rất khảng khái. Chỉ có điều nhìn sắc mặt lúc nào cũng lạnh như băng, đôi môi khép chặt như chưa bao giờ cười của anh, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

“Chào… chào giám đốc…”

Thạch Chấn Vũ cảm thấy không khí trong phòng thay đổi. Anh biết nhân viên sợ mình, cũng không phải do anh cố ý tạo ấn tượng đó, nhưng từ trước tới nay, tướng mạo và cơ thể anh luôn cho người ta cảm giác anh già dặn và nghiêm nghị hơn nhiều so với tuổi thực. Vì thế những người ở bên luôn giữ khoảng cách, kính sợ anh, thậm chí ít ai dám nói chuyện với anh.

Là một ông chủ, đối với anh đó là một điều tốt, chí ít là nhân viên của anh không ai dám lười nhác. Nhưng là một người đàn ông ngay cả Băng Lan – người mà anh chăm sóc – cũng nể sợ, điều đó khiến anh rất khổ tâm.

Trong tất cả mọi người, chỉ có hai trường hợp ngoại lệ, một là Thu Thần, một là ông nội của anh.

Thạch Chấn Vũ gật đầu với nhân viên, chiều thứ Sáu, anh cũng không muốn vì sự có mặt của mình mà tạo áp lực cho nhân viên, vì thế anh vào văn phòng lấy tập báo cáo tài vụ trên bàn và mang về nhà xem.

Nhà của anh ở ngay bên công ty, đối với anh mà nói thì ở đâu làm việc cũng như nhau, vả lại thư phòng trong nhà anh cũng yên tĩnh hơn nhiều so với ở công ty.

Anh từ cửa ngách bước vào hoa viên nhỏ của Thạch gia. Thạch gia là một ngôi nhà được xây dựng theo lối kiến trúc của Nhật Bản, trang nhã, cổ kính, người trong nhà cũng không nhiều, chỉ có Thạch Chấn Vũ, ông nội của anh là Thạch Trấn Đường và Băng Lan.

Bước qua phòng khách, thấy ông nội đang thắp hương khấn vái trước bài vị tổ tiên.

Ông nội anh là người tính tình cổ quái, ít bạn bè, chỉ có một niềm đam mê duy nhất là trồng hoa, rồi cả ngày ngồi lẩm bẩm trước bài vị của vợ, con trai và con dâu.

Kể cũng lạ, Thạch Chấn Vũ vừa bước vào cửa, Thạch Trấn Đường bỗng cất cao giọng.

“… Bà ơi, tôi thật vô dụng. A Vũ năm nay đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn chưa có vợ con. Nhà họ Thạch chúng ta ba đời độc đinh, A Vinh và A Chân chết sớm, chỉ còn đứa cháu A Vũ này thôi. A Vũ cũng là đứa khá, từ bé đã hiểu chuyện. Lúc A Vinh, A Chân ra đi nó mới có mười mấy tuổi, vừa vào đại học. Con nhà người ta đều được học bốn năm đại học, A Vũ nhà này vì tôi ốm đau, không thể kiếm tiền, nên một mình nó phải gánh vác cả gia đình này, rồi đi học lái xe tải với người ta. Không những phải nuôi lão già này, mà còn phải chăm sóc cả Băng Lan. A Vũ ngoan lắm, nhưng vẫn có ba điều bất hiếu, trong đó chưa có con nối dõi là điều lớn nhất. Nó cả ngày chỉ biết kiếm tiền, đến giờ còn chưa chịu cưới Băng Lan. Băng Lan cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, thật không biết A Vũ còn đang băn khoăn gì nữa…”

“Ông, đủ rồi!”

Thạch Chấn Vũ nghe ông nội lẩm bẩm, lúc đầu còn cố gắng nhẫn nhịn, càng về sau thì không chịu nổi, khuôn mặt hiện lên vẻ bực dọc. Anh hiểu ông nội muốn nói gì, mấy năm gần đây, ông nói thẳng có, bóng gió có, không dưới mấy trăm lần. Nhưng cứ nhắc tới Băng Lan là anh lại chịu không nổi.

Thạch Trấn Đường quay đầu lại trừng mắt nhìn:

“Anh càng ngày càng bất hiếu, tôi đang nói chuyện với bà nội và ba mẹ anh, anh chen vào làm gì? Còn nữa, tôi nói gì sai sao? Nghĩ xem giờ anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi đấy…”

Thạch Chấn Vũ day day huyệt thái dương đang đau nhức của mình. Anh sai rồi, đáng lẽ anh không nên động chạm tới đề tài này.

“Ông…”, anh mệt mỏi trả lời, “Cháu biết ông muốn cháu sớm cưới vợ, nhưng…”.

“Biết?”, Thạch Trấn Đường tức giận nói, “Biết sao không chịu làm đi? Anh có biết là nhìn anh thế này tôi lo thế nào không? Băng Lan là cô gái tốt, xinh đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn, nhỡ bị người khác lấy mất… Uổng công nhà họ Thạch chúng ta nuôi nó lớn tới chừng đó, để con bé đi làm vợ người khác thì chúng ta thiệt nặng rồi còn gì!”

Thạch Chấn Vũ nghe xong liền chau mày lại:

“Ông, sao ông có thể nghĩ như thế? Chúng ta nuôi Băng Lan, chăm sóc cô ấy đều là tự nguyện, đâu phải để chờ cô ấy báo đáp lại, hay gả vào nhà họ Thạch này.”

“Là anh không nghĩ tới chuyện đó!”, Thạch Trấn Đường phản bác, “Tôi đã sớm định Băng Lan làm cháu dâu nhà này rồi. Ngoài Băng Lan ra, tôi không muốn bất cứ ai làm dâu nhà họ Thạch hết”.

“Ông!” Cách nghĩ độc đoán của ông nội làm anh thấy rất phản cảm. “Việc này không phải một mình ông là có thể quyết định được.”

“Hừ. Anh dám nói anh không thích Băng Lan?”

“Cháu…”, Thạch Chấn Vũ không thốt nên lời, khuôn mặt đen sạm của anh hơi ửng hồng.

Hai ông cháu cũng đã ở bên nhau nhiều năm rồi, chẳng lẽ ông lại không nhìn thấu những tâm sự của cháu mình. Thấy Chấn Vũ có phần dao động, ông càng được đà nói tiếp:

“Anh đừng kéo dài thời gian thêm nữa, sớm cưới Băng Lan đi. Việc cưới xin chắc chắn bố mẹ Băng Lan cũng đồng ý, nếu không thì trước khi mất họ đã không gửi Băng Lan cho nhà họ Thạch này chăm sóc.”

Không phải là Thạch Chấn Vũ không muốn kết hôn, trên thực tế, tuổi tác càng lớn anh càng mong muốn có một gia đình, có một người luôn ở bên cạnh mình. Chỉ có điều anh không lạc quan như ông nội.

“Băng Lan nghĩ thế nào, cháu không biết”, Thạch Chấn Vũ nói giọng nhẹ nhàng hơn trước.

“Băng Lan nghĩ thế nào? Con bé ngoan ngoãn, chỉ cần anh nói, chắc chắn nó không từ chối. Bao năm nay, có lần nào nó không nghe lời anh đâu?”

Thạch Chấn Vũ yên lặng. Điều anh băn khoăn nhất chính là sự nghe lời của Băng Lan. Chắc chắn Băng Lan sẽ không cãi lại anh, nhưng cô ấy có thực sự muốn lấy anh không?

Anh không muốn Băng Lan phải chịu bất cứ áp lực nào, anh muốn biết những suy nghĩ thực của cô ấy. Cô ấy có cảm giác giống anh không? Thạch Chấn Vũ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn ông.

“Ông, việc cưới xin cháu sẽ nói chuyện với Băng Lan. Nhưng cháu không muốn ông nhúng tay vào, tuyệt đối không được nói chuyện này với cô ấy.”

Không biết vì lo lắng cho cháu mà ông còn có thể làm ra những việc gì nữa, anh cứ đề phòng trước, để Băng Lan không bị tổn thương.

“Nhưng…” Việc ấy làm sao ông có thể chấp nhận được, thằng nhóc này làm gì cũng chậm chạp, hơn chục năm rồi còn làm không xong, chả nhẽ lại phải đợi thêm mười mấy năm nữa…

“Không nhưng gì cả”, Thạch Chấn Vũ ngắt lời. “Nếu ông không đồng ý, cháu nhất định không cưới Băng Lan.”

Khí thế của anh đương nhiên vẫn mạnh hơn ông nhiều. Hết cách, Thạch Trấn Đường cũng chẳng còn lựa chọn nào, đành bực bội nói:

“Được rồi, nhưng anh phải nhanh lên đấy!”

Cuộc nói chuyện với ông nội như chất men đang ủ trong suy nghĩ của Thạch Chấn Vũ.

Kết hôn với Băng Lan – ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Băng Lan, anh đã có suy nghĩ này rồi.

Anh mãi mãi không quên dáng vẻ của cô khi đó. Cô mặc âu phục màu trắng với những họa tiết hoa nhỏ, hai bím tóc kết thật đáng yêu. Cô nhỏ nhắn, ngát hương, trong đôi mắt có cả sự sợ hãi đối với một nơi xa lạ và nỗi đau vì mất người thân, thực sự làm người ta thương cảm.

Năm ấy cô mới năm tuổi, còn anh đã là một thiếu niên vừa tốt nghiệp trung học. Theo lý mà nói, với độ tuổi còn nghịch ngợm đó, chắc chắn sẽ không có đủ sự nhẫn nại đối với một cô gái nhỏ hơn mình cả chục tuổi, thế nhưng Thạch Chấn Vũ lại rất muốn chăm sóc cô bé.

Anh nhận hết trách nhiệm chăm sóc Băng Lan, từ việc dạy làm bài tập, chơi đùa và cả đọc truyện cho cô nghe trước khi ngủ… Mãi đến khi ba mẹ qua đời trong một tai nạn, anh phải gánh vác trên vai cả gia đình, không có nhiều thời gian ở bên chăm sóc cô, nhưng tình yêu của anh đối với cô vẫn không giảm sút. Dẫu cho trong lúc khó khăn nhất, anh cũng không để Băng Lan phải thiệt thòi bất cứ điều gì.

Kết hôn… có Băng Lan… đó là việc anh chưa bao giờ hoài nghi.

Nhưng Băng Lan suy nghĩ như thế nào?

Cô ấy có nghĩ anh đã quá già? Anh biết mình sống nội tâm, phái nữ thường nghĩ anh quá nghiêm túc và vô vị. Còn Băng Lan, cô ấy nghĩ thế nào về anh?

Thạch Chấn Vũ vừa nghĩ về vấn đề này vừa đi tới phòng tập đàn. Băng Lan đang ở đó. Cô ngồi trước cây đàn piano, quay lưng về phía anh, nhưng không hề đụng vào phím đàn, hình như cô đang cúi đầu nhìn vật gì đó.

“Băng Lan!”

Vì quá chuyên tâm nên tiếng gọi của anh đã làm cô giật mình.

“Anh… anh Thạch…” Cô quay người lại, hai má ửng hồng, bàn tay trắng thon dài đang cầm một vật gì đó…

Là anh ảo giác chăng? Băng Lan có vẻ… rất bối rối?

Anh hơi chau mày: “Băng Lan, em đang làm gì thế? Không phải đang luyện đàn sao?”.

“Luyện đàn? À! Vâng… Đúng. Em luyện đàn ngay đây…”, cô ấp úng trả lời, khuôn mặt nhợt nhạt.

Anh không có ý thúc giục mà chỉ muốn nói chuyện cùng cô. Thạch Chấn Vũ đang định giải thích nhưng Băng Lan đã bắt đầu đánh đàn, anh muốn nói cũng không kịp.

Anh gượng cười. Từ trước tới nay, ở trước mặt Băng Lan, vai trò của anh không chỉ là một người anh trai hiền từ, mà còn là một người cha nghiêm khắc, anh luôn là người đốc thúc cô luyện đàn. Băng Lan luôn rất nghe lời, chưa bao giờ cãi lại anh, cũng bởi thế mà cô tốt nghiệp khoa Nhạc với thành tích xuất sắc.

Bây giờ đó là điều hay hay dở?

Thạch Chấn Vũ lặng lẽ bước đến bên để xem Băng Lan đánh đàn. Cô thật xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan với sự kết hợp hài hòa, mái tóc mềm mượt xõa ngang vai, cô luôn là mẫu người con gái lý tưởng trong lòng bất cứ người đàn ông nào… Cô gái xinh đẹp ấy, là anh đã nhìn cô lớn lên từng ngày, là do một tay anh chăm sóc… là anh!

Nghĩ tới điều đó nên Thạch Chấn Vũ càng cảm thấy phấn khích hơn, không ngăn được tình cảm của mình, anh liền đặt tay lên vai cô.

Tiếng đàn của Băng Lan bỗng ngừng bặt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt sáng long lanh ấy là sự lúng túng không kịp che giấu.

Anh hơi ngại, liền xin lỗi và buông tay xuống.

“Anh xin lỗi, anh làm em giật mình phải không?”, giọng nói ôn hòa, dịu dàng, điều này anh chưa từng thể hiện với người khác. “Anh… chỉ vì… anh rất yêu em…”

Băng Lan bặm môi, nghe anh nói hai từ “rất yêu”, khuôn mặt cô càng nhợt nhạt, đáng thương.

“Em biết. Anh đối với em như thế nào thì không còn gì để bàn cãi. Bao năm nay, anh nuôi nấng, chăm sóc em, em không bao giờ báo đáp hết ân tình của anh được…”

“Em đang nói gì thế?” Sao cô ấy lại có suy nghĩ như thế? Thạch Chấn Vũ cúi mặt, trầm giọng nói. “Những điều anh làm cho em đều là tự nguyện, em đừng nghĩ tới chuyện báo đáp!”

“Nhưng… nhưng ông nội nói…”

Ông đã nói những gì với Băng Lan? Anh nghiến răng.

“Những lời ông nói em đừng bận tâm!”

“Thật sao?” Đôi mắt rưng rưng ánh lên một hy vọng nhỏ nhoi…

“Chỉ cần em nói thật cho anh biết suy nghĩ của em.”

Băng Lan sợ sệt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thạch Chấn Vũ. Cô rất tin những gì anh nói. Từ nhỏ tới lớn, đối với cô, lời nói của anh đều như thánh chỉ. Cô tin anh, nương tựa vào anh và không bao giờ chống đối anh cả.

“Em… em cũng thích anh… anh Thạch…”, Băng Lan khẽ nói…

* * *

“Em không thích anh ấy…”

Buổi chiều, nhất là trước bữa cơm tối chừng một, hai tiếng thường là lúc Quan Ngoại ít khách nhất. Băng Lan hay tới vào giờ này.

Thu Thần không những là bạn thân của Thạch Chấn Vũ, mà qua anh cô cũng quen biết Băng Lan.

Băng Lan rất hợp với cô, cũng có thể bởi cô ấy lớn lên trong môi trường toàn nam giới. Rất nhanh chóng Băng Lan trở thành em gái của Thu Thần – một người chị xinh đẹp, chín chắn. Những suy nghĩ và cảm giác khó nói với người khác, cô ấy đều tâm sự với Thu Thần và xin ý kiến của cô.

Với một ly trà sữa, trong một góc quán, cô và Thu Thần cùng nhau tâm sự:

“Chị Thu Thần, không phải em ghét anh ấy, mà tình cảm của em đối với anh Thạch không phải là tình yêu nam nữ… Anh ấy giống như anh trai em, một người mà em luôn luôn kính trọng, thậm chí còn có chút sợ hãi…”

Băng Lan ngồi đó, hai tay nắm chặt chiếc ly, khuôn mặt thiên thần như đang mang nỗi ưu tư phiền não vốn không thuộc về mình.

Thu Thần chăm chú nhìn, không biết nên trả lời như thế nào… Ngay từ lúc Băng Lan bước vào cửa hàng và nói với cô chuyện anh tỏ tình, trái tim cô như tan nát, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn…

Băng Lan không hề chú ý tới thái độ khác thường của Thu Thần, cô đang đắm mình trong nỗi buồn, vô thức mân mê chiếc vòng bạc đeo trên cổ mình.

“Phải làm thế nào đây? Em không thể nói thật với anh Thạch. Hôm đó em đã nói là thích anh ấy, anh ấy rất hài lòng và vui vẻ… Em không thể nói ra suy nghĩ thật của mình…”

Thu Thần siết chặt tay mới có thể ngăn được nỗi chua xót đang dấy lên trong lòng. Nghe cô ấy kể cách anh tỏ tình, nghĩ tới dáng vẻ chăm chú nhìn của anh, trái tim cô như bị nghìn vạn mũi kim đâm vào đau nhói…

Có điều cô không thể nói được gì. Điều nực cười nhất là, cô gái may mắn trước mặt cô không những không cảm thấy hạnh phúc mà vì thế còn buồn rầu.

“Em không thấy anh ấy rất tốt sao? Anh ấy rất thương em, rất yêu em… em không thấy sao?” Ép mình phải nói ra những lời đó, Thu Thần hy vọng nụ cười trên khuôn mặt mình không quá giả tạo.

“Em biết.” Băng Lan cúi đầu bặm môi. “Anh Thạch là người rất tốt. Về tình về lý, em đều nên lấy anh ấy, có điều… có điều…” Đôi mắt cô ửng đỏ, có vẻ không biết quyết định thế nào.

Thu Thần chú ý đến chữ “nên” mà cô ấy nói. Cô chú ý tới việc Băng Lan cứ nhìn xuống sợi dây chuyền bạc mà cô ấy đang đeo. Cô chú ý tới thái độ đau khổ của cô ấy, lúc thì hạnh phúc, lúc lại tuyệt vọng.

Ánh mắt của Thu Thần dừng lại trên chiếc dây chuyền bạc mà Băng Lan đang đeo, nó rất to và thô, không hề hợp với vóc dáng yểu điệu dịu dàng của Băng Lan.

Là… là ai tặng cho cô ấy?

Chắc chắn không phải Thạch Chấn Vũ, vì khi tặng bất cứ thứ gì cho Băng Lan, anh đều hỏi ý kiến cô trước. Còn sợi dây chuyền này, đây là lần đầu tiên cô thấy. Điều này chỉ còn có một khả năng…

“Băng Lan, em có người yêu rồi phải không?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Thu Thần cũng khiến Băng Lan giật mình. Cô ấy lúng túng nhìn Thu Thần, hai má ửng hồng:

“Sao… sao chị biết ạ? Không! Chị Thu Thần, xin chị đừng nói với anh Thạch, em chỉ…”

“Thật là một cô bé còn quá ngây thơ…”, Thu Thần thầm than thở.

Cô nở nụ cười khoan dung để giải tỏa sự căng thẳng trên gương mặt Băng Lan.

“Em có thể nói cho chị biết cậu ta là người như thế nào không?”

“Anh ấy…” Nghĩ tới người đó, đôi mắt của Băng Lan ánh lên niềm vui. Cô nở nụ cười e thẹn rạng rỡ.

“Bạn trong ban nhạc của anh ấy giới thiệu cho em. Anh ấy tự đứng lên thành lập một ban nhạc Rock, biểu diễn trong câu lạc bộ. Tuy bằng cấp không cao, nhưng anh ấy chơi đàn rất hay, lại có nhiều suy nghĩ độc đáo về âm nhạc. Anh ấy rất giỏi, chị Thu Thần, chị nên đi xem anh ấy biểu diễn, ai xem anh ấy biểu diễn cũng bị hút hồn cả, thật đấy ạ!”

Một rocker, một cô bé còn non nớt sự đời, Thu Thần có cảm giác bất an với sự kết hợp này.

“Em với cậu ấy… đã tiến triển tới mức nào rồi?”

Băng Lan càng đỏ mặt: “Anh… anh ấy nói yêu em và tặng em sợi dây chuyền. Thứ Sáu tuần nào em cũng đi xem anh ấy biểu diễn. Có điều… em vẫn chưa nhận lời anh ấy”.

Bất cứ ai nhìn thấy biểu hiện của Băng Lan lúc này đều có thể đưa ra kết luận: cô ấy đã rơi quá sâu vào biển tình rồi.

“Chị Thu Thần, bây giờ phải làm thế nào? Em rất yêu anh ấy, rất muốn sống cùng anh ấy. Nhưng em lại sợ nhỡ mình nói ra, anh Thạch xảy ra chuyện gì thì sao. Ông nội nói với em, làm người phải biết ơn nghĩa và báo đáp người khác, thật sự em không biết mình nên làm thế nào…”

Cô rất mong muốn mình có thể nói với Băng Lan là nên làm thế nào. Thế nhưng cô thực sự không biết…

Từ xưa đến nay, tình yêu là điều mà nhân loại không thể thay đổi được, chứ đừng nói tới chuyện dùng lý trí để chế ngự nó.

“Chị không thể nói cho em biết nên làm thế nào được”, Thu Thần lắc đầu gượng cười. “Chuyện tình cảm, em phải tự suy nghĩ cho rõ ràng. Ai là người tốt với em nhất, ai là người có thể chăm sóc em, cho em hạnh phúc.”

Những lời nói của Thu Thần khiến Băng Lan cúi đầu suy nghĩ.

Đây cũng chính là nguyên nhân cô muốn tâm sự với Thu Thần. Thu Thần không bao giờ quyết định thay cô, cũng không bắt cô phải tiếp nhận bất cứ quan điểm nào. Chị ấy biết lắng nghe, để Băng Lan tự đi tìm đáp án. Thu Thần muốn Băng Lan trưởng thành hơn chứ không phải là một cô bé cần quan tâm chăm sóc. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Thu Thần và anh Thạch.

“Chị Thu Thần, cảm ơn chị”, Băng Lan nở nụ cười cảm kích, “Em sẽ về nhà suy nghĩ cho thấu đáo”.

Băng Lan đẩy ghế đứng dậy.

“Em định về à?”, Thu Thần hỏi.

“Vâng”, Băng Lan gật đầu, “Không về nhà đúng giờ ăn tối, anh Thạch lại lo lắng, nếu không có khi sau này anh ấy còn quyết định đón em mỗi lúc tan trường ấy chứ”.

Băng Lan lè lưỡi, biểu hiện có phần bất đắc dĩ. Cô ấy không biết điều mình khó chịu trong mắt Thu Thần lại là chuyện đáng để người ta ngưỡng mộ.

“Đúng rồi, chị Thu Thần.” Tính tiền xong, Thu Thần tiễn Băng Lan ra ngoài cửa và gọi taxi. Băng Lan quay đầu lại nhìn Thu Thần, hai mắt sáng lên và nói:

“Em đưa anh ấy tới gặp chị nhé?”

“Hả?”

“Vâng, thế nhé!” Băng Lan vui vẻ với ý định của mình, gạt những phiền não khi nãy sang một bên. “Chị Thu Thần, chị đã gặp rất nhiều người, nếu gặp anh ấy, nhất định sẽ cho em ý kiến, đúng không ạ?”

Đối với sự tin tưởng của cô bé ngây thơ đó, Thu Thần lặng im không nói.

“A, taxi tới rồi. Chị Thu Thần, thế nhé, em về đây.”

Taxi đưa Băng Lan đi khỏi, Thu Thần vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ rất lâu…

Đừng có đùa chứ! Nếu Băng Lan đưa cậu ấy tới đây thật thì cô biết nói gì bây giờ?

Muốn Băng Lan với anh chàng kia chung sống, hay khuyên cô ấy nên chọn Thạch Chấn Vũ? Cô là bạn của Thạch Chấn Vũ, vì thế càng phải đứng về phía anh. Nhưng Băng Lan lại tin tưởng cô như thế…

Trời ơi! Cô chỉ yêu đơn phương một người con trai, sao lại phải rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này.

“Cô còn muốn làm cố vấn tình yêu cho tình địch cơ à?”

Một giọng nói chọc ghẹo vang lên, như bóng ma xuất hiện phía sau Thu Thần làm cô đang chìm đắm trong suy tư cũng phải giật mình.

“A Quý, sao cứ thích dọa người khác thế hả?” Thu Thần quay đầu lại trừng mắt nhìn. Anh chàng này nhìn dáng vẻ lúc nào cũng như ngái ngủ ấy.

“Tôi chỉ thấy cô quá vĩ đại.”

“Anh mỉa mai tôi đấy hả?”, Thu Thần chau mày.

A Quý khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không hề tán đồng.

“Cô thay đổi rồi. Sự thẳng thắn, phóng khoáng của cô trước đây biến đi đâu rồi? Cô có thấy mình càng ngày càng giả tạo không?”

Sắc mặt Thu Thần nhợt nhạt như vừa bị anh ta tát một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương