Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
-
Chương 6: Sóng gió hướng dẫn viên (3)
Lời nói khoác cũng đã nói ra khỏi miệng, ý tốt của Tiểu Dương và Tiểu Dã cũng đã từ chối, khó khăn cần đối mặt vẫn cứ phải đối mắt, vấn đề cần giải quyết cuối cùng cũng phải giải quyết. Tảo Tảo đứng bên ngoài cửa phòng Vương Phinh thấp thỏm không yên, mặc dù ở trước mặt Tiểu Dương tỏ ra cam đảm, nhưng nghĩ đến Vương Phinh là mỹ nữ lạnh lùng như thế, trong lòng cô lại rụt rè, nói thật, cô rất sợ ánh mắt sắc bén vừa mỉa mai vừa khinh thường của Vương Phinh, tựa như có thể nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong lòng người khác, khiến những tâm sự thầm kín nhất trong lòng họ không có nơi nào ẩn náu.
Tảo Tảo đứng ngoài cửa phòng Vương Phinh cả buổi, do dự rốt cuộc có vào hay không, đang lúc trong lòng cô vô cùng mẫu thuẫn, cửa mở ra, phía sau cánh cửa chính là Vương Phinh làm cô vừa oán vừa sợ.
Vương Phinh thấy Tảo Tảo, trong mắt lóe lên một tia sáng không rõ ý nghĩa, cô ta không nói lời nào, lướt qua Tảo Tảo bước ra ngoài. Tảo Tảo thấy cô ta rời đi, cuống lên quên luôn cả sợ hãi, "Trưởng ban, em có việc tìm chị."
Vương Phinh xoay người, có chút không kiên nhẫn, "Cô muốn nói gì, tôi còn có việc."
Thái độ của cô ta rất khinh thường, Tảo Tảo nhìn bộ dáng cô ta, nhớ lại những uất ức trong khoảng thời gian này, trong lòng dâng lên nỗi tức giận, có gì phải sợ chứ, chẳng phải chỉ là Trưởng ban Tuyên truyền thôi sao, tại sao lại gây chuyện với cô chứ, có bản lĩnh thì đi mà nổi giận với thầy Lý đi, không phải là ức hiếp sinh viên mới là cô sao?
"Không lâu lắm đâu, em nói xong mấy lời sẽ đi ngay," Tảo Tảo cố nén tức giận, đi thẳng vào vấn đề, "Em muốn nói rõ vài điều về chuyện hướng dẫn viên với Trưởng ban, thứ nhất, chuyện làm hướng dẫn viên này không phải là em chủ động yêu cầu muốn làm, mà là thầy Lý chỉ định, thứ hai, danh sách thành viên bây giờ đã chốt rồi, em muốn từ chối cũng không được, thứ ba, nếu cứ để cho em với tình trạng hiện tại đi diễu hành, đến lúc đó không chỉ mình em và thầy Lý mất mặt, mà còn là cả khoa Số học chúng ta."
Vương Phinh đi tới trước mặt Tảo Tảo, nhìn Tảo Tảo bằng ánh mắt sắc bén trước sau như một, "Cô đang uy hiếp tôi?"
Tim Tảo Tảo đập thình thịch, nhưng cô cũng không sợ, trái lại cảm giác có chút phấn khích, cô thay đổi hình tượng yếu đuối thường ngày, nhìn thẳng Vương Phinh không tỏ ra yếu thế chút nào, "Chưa nói đến uy hiếp, em chỉ là muốn nói làm hướng dẫn viên không phải là em mong muốn, nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, mong Trưởng ban có thể gạt bỏ thành kiến với em. Em biết Trưởng ban có ý kiến với em, cũng biết Trưởng ban đối xử với em như vậy không phải xuất phát từ ý kiến cá nhân, hoàn toàn là vì bảo vệ vinh dự của khoa, xét về vẻ ngoài lẫn hình tượng, em quả thực không quá phù hợp với yêu cầu của hướng dẫn viên, nhưng tình hình trước mắt đã như vậy, em tin Trưởng ban cũng hiểu rõ, dù chị có không hài lòng với hướng dẫn viên như em, bây giờ cũng không đổi người được, vị trí hướng dẫn viên này em đã được định rồi, hi vọng Trưởng ban sẽ vì vinh dự của toàn khoa mà có thể bớt chút thời gian chỉ bảo cho em đôi chút."
Vương Phinh nhướng mày, "Nếu tôi vẫn không muốn thì sao?"
Tảo Tảo thu hồi tầm mắt, bình tĩnh mở miệng, "Nếu Trưởng ban không muốn, vậy em đành nghĩ cách khác, tóm lại, em đã đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, em sẽ cố gắng hết sức, cho dù sinh ra đã kém cỏi, em cũng tuyệt đối không để cho khoa chúng ta vì em mà mất mặt."
Vẫn không được, trong lòng Tảo Tảo trào dâng thất vọng, cô gật đầu tạm biệt Vương Phinh, xoay người rời đi, lúc này sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vương Phinh, "Hai giờ rưỡi chiều nay, tôi chờ cô ở sân thể dục."
Tảo Tảo ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu lại, vẻ mặt Vương Phinh có chút không được tự nhiên, ha ha, thật hiếm khi mới thấy được biểu cảm này trên gương mặt nữ sinh mạnh mẽ như vậy. Vương Phinh nhìn vẻ mặt Tảo Tảo, có chút xấu hổ mở miệng: "Buổi chiều đúng giờ chút, muộn tôi không đợi đâu."
Đại hội thể dục thể thao tiến hành đúng theo dự kiến, thứ bảy Tảo Tảo dậy thật sớm, dưới sự cố vấn của Vương Phinh, cô mặc một bộ Âu phục rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, chiếc váy màu đen đường nét đơn giản thanh thoát, áo vét màu trắng cổ bẻ lớn đẹp mắt trang nhã, ve áo thấp bên trong là áo ba lỗ sọc đen trắng thoải mái sáng sủa, bộ Âu phục mang phong cách khỏe khoắn mặc vào trên dáng người cao gầy cân đối của Tảo Tảo lại hiện ra vẻ quyến rũ, bộ quần áo này rất tôn dáng người, chiếc váy ngắn đường nét đơn giản càng làm nổi bật đôi chân xinh đẹp thon dài của Tảo Tảo, tôn lên dáng người thướt tha, duyên dáng yêu kiều của Tảo Tảo.
Màu da đen vì phơi nắng trong đợt quân huấn của Tảo Tảo đã dần khôi phục màu trắng sáng, lông mày cô dài mảnh, màu môi nhạt, thật ra ngũ quan Tảo Tảo không tệ, chỉ là màu sắc lông mày và môi tương rất nhạt, nhìn qua cả khuôn mặt liền thấy bình thường. Hôm nay nhờ vào sự giúp đỡ của hai cô nàng Tân Cương Cổ Lệ và A Y, lần đầu thử kẻ lông mày, tô son môi, dùng bút kẻ lông mày màu nâu vẽ lên hình dáng lông mày khéo léo tự nhiên, cả gương mặt tức thì lộ ra vẻ thanh thoát xinh đẹp, nét mặt sống động, lại dùng son môi màu hồng tô lên đôi môi căng mọng, trên gương mặt luôn đạm nhạt của Tảo Tảo lại cũng xuất hiện nét quyến rũ phong tình, vừa quyến rũ lại vừa mang nét ngây thơ, cả người nhìn qua giống như một bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng ban mai, trên cánh hoa mềm mại vẫn còn đọng lại vài giọt sương trong suốt long lanh.
Tảo Tảo cầm bảng tên khoa Số học vẻ mặt bình thản tự nhiên đi đầu đội ngũ, trên mặt cô mang nụ cười kiêu hãnh tự tin, mình chính là nữ sinh xinh đẹp nhất ở nơi này, trong lòng cô hết lần này đến lần khác tự nhủ. Trong hành khúc vận động viên nhiệt huyết trào dâng, mắt cô nhìn thẳng, bước đi thẳng tắp vào sân vận động, dáng đi tiêu chuẩn chính là thành quả hai ngày hai đêm khổ luyện của cô, cô và hai người cầm cờ phía sau phối hợp rất ăn ý, ba người duy trì khoảng cách tam giác đều ngay ngắn có trật tự mà dẫn các bạn học vào sân.
Đài chủ tịch gần kề, ngày càng gần, Tảo Tảo duy trì tư thái ưu nhã bước chân nhẹ nhàng đi tới, nội tâm của cô lại đang cuồn cuộn nổi sóng, cô chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mỗi một lỗ chân lông trên người đều như đang tản ra hơi nóng, tất cả giác quan của cô đều trở nên nhạy bén chưa từng có, cô nghe thấy tiếng vỗ tay nồng nhiệt của người xem trên khán đài bên cạnh, rốt cục đã xong rồi, bên ngoài cô vẫn là dáng vẻ thanh nhã không đổi, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi thật dài, trên gương mặt lộ ra nụ cười tự đáy lòng.
Trên lan can phía trước khán đài là hai bóng dáng đẹp đẽ bổ trợ cho nhau*, trên gương mặt lạnh lùng trong trẻo trước sau như một của Vương Phinh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Tiểu Dã, lần này mắt nhìn của cậu không tệ, cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám dong chi tục phấn rồi.
*Nguyên văn: 相得益彰 (Tương đắc ích chương): chỉ hai người hoặc hai sự vật sự kiện khi phối hợp lại với nhau, năng lực của song phương lại càng được thể hiện tốt hơn.
Tiểu Dã vẫn là bộ dáng bất cần đời kia, khoác tay lên vai Vương Phinh, trong mắt nổi lên tia sáng không rõ ý tứ, "Tôi không có hứng thú với tiểu nha đầu kiểu này."
"Thật vậy sao? Đây chính là lần đầu tiên cậu vì một cô gái mà cầu xin tôi giúp đỡ đó," Vương Phinh tùy ý để anh khoác vai, nụ cười trên khóe miệng trở nên ý vị thâm trường, "Sự cố thường không xảy ra ở nơi địa thế hiểm yếu, mà là khi đã qua nơi hiểm địa bình thản đi trên đường lớn, dù cậu đã trải qua hàng ngàn sóng gió nhưng cũng đừng bất cẩn để thua bởi một tiểu nha đầu dung mạo bình thường."
"Cậu cũng đừng bận tâm, tôi thừa nhận là được chứ gì?" Tiểu Dã cười ha ha, cánh tay đang khoác trên vai kia nắm thật chặt, "Muốn thừa nhận thì cũng nên thua bởi tay Vương Phinh đại mỹ nhân đây chứ, A Phinh, nếu không cậu thử cân nhắc một chút xem sao?"
Vai Vương Phinh run lên, hất tay Tiểu Dã, cô xinh đẹp đứng lên tạm biệt Tiểu Dã: "Chỉ có khi tôi đã sống quá thư thái dễ chịu rồi, mới có thể nghĩ đến việc gặp cậu tìm phiền toái."
Tiểu Dã híp mắt nhìn bóng dáng đã đi xa của Vương Phinh, cô là một nữ sinh rất thông minh rất tài năng, cũng là nữ sinh duy nhất không muốn làm bạn gái của anh. Không đúng, hiện tại đã thêm một người, anh thay đổi tầm mắt, nhìn đến thân hình duyên dáng đang đứng phía trước đội ngũ của khoa Số học, nha đầu này chưng diện vào thật giống như biến thành người khác vậy, tự mô tự dạng, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô ngày thường bị anh chọc giận đến mức nổi trận lôi đình lại không thể làm gì, ừm, vẫn là lúc bình thường đáng yêu hơn, trong lòng anh nghĩ vậy nụ cười trên mặt lại sâu hơn mà chẳng hề hay biết.
Tảo Tảo ở lễ khai mạc nhất cử thành danh, mặc dù không tính là xinh đẹp khiến toàn trường kinh hãi, nhưng nam sinh Sư Đại đã chứng kiến lễ khai mạc đều cảm thấy hướng dẫn viên khoa Số học năm nay rất đặc biệt. Nhưng là lễ khai mạc vừa kết thúc, nam sinh Sư Đại liền phát hiện làm thế nào cũng không tìm ra được nữ sinh đặc biệt đó. Tảo Tảo lại trở về tình trạng trước Đại hộ thể dục thể thao, quần bò áo T-shirt, ngước mặt lên trời, haizz, Cô bé Lọ Lem dù sao cũng chỉ có lúc đi giày thủy tinh vào tham gia dạ hội mới có thể xinh đẹp động lòng người, tháo đôi giày thủy tinh xuống, vẫn chỉ là nha đầu mặt mũi lấm lem thổi lửa.
Hôm nay Tỏa Tảo đi ra khỏi thư viện, chạm mặt với Tiêu Dương mà cô luôn nhung nhớ, Tiêu Dương ngồi trên một chiếc xe máy dừng trước thư viện, giống như đang đợi ai đó. Thấy Tảo Tảo, Tiêu Dương bước nhanh tới, "Tảo Tảo, lần trước ở lễ khai mạc em thể hiện được lắm, Vương Phinh cũng nhìn em với cặp mắt khác xưa đó."
Tảo Tảo ngượng ngùng cười, nghe thấy người trong lòng khen mình là một chuyện khiến người ta vui vẻ, Tiêu Dương nhìn áo T-shirt quần bò trên người Tảo Tảo một chút, chợt nở nụ cười, "Ngày đó ban đầu quả thật là anh không nhận ra em, Tỏa Tảo em thay đổi nhiều quá."
"Hôm đó xinh đẹp hay bây giờ xinh đẹp?" Tảo Tảo không chút suy nghĩ đã chợt thốt lên một câu, lời vừa ra khỏi miệng mặt cô liền đỏ bừng.
Cô bé trước mặt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vì quá ngượng ngùng mà cúi đầu, trong lòng Tiêu Dương thoáng giật mình, giọng nói ra liền dịu dàng hơn nhiều, "Đều xinh đẹp hết, ngày đó lại càng xinh đẹp hơn."
Giọng nói dịu dàng mang đến hơi thở mập mờ chầm chậm lưu chuyển giữa hai người, lần đầu tiên Tảo Tảo cảm nhận được cảm giác ngọt ngào căng tràn trái tim, đến nỗi cô gần như không thở nổi.
"Tiêu Dương," một giọng nói trong trẻo phá vỡ sự im lặng mập mờ giữa hai người.
Tiêu Dương như mới tỉnh lại từ trong mơ, anh cười tạm biệt Tảo Tảo, thái độ giống như thường ngày khiến Tảo Tảo cảm thấy cảm xúc trong khoảnh khắc vừa rồi chỉ như là ảo giác của riêng cô. Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh kia, đó là một cô gái lại cho người khác cảm giác trong sáng thuần khiết, đặc biệt là đôi mắt của cô ấy, trong suốt giống như hai viên pha lê tinh khiết, bây giờ đôi mắt pha lê kia và Tiểu Dương của cô đang vui vẻ dịu dàng nhìn nhau, phản chiếu trong hai viên pha lê kia là nụ cười của Tiểu Dương với hai chiếc răng khểnh.
Khoảnh khắc này Tảo Tảo cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là từ mừng rỡ vô cùng chớp mắt đã biến thành đau khổ, loảng xoảng, cô như nghe thấy tiếng trái tim mình vừa rồi còn đập thình thịch vui sướng vì Tiểu Dương đã từ trên trời cao rơi xuống trên mặt đất vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Cô hoảng sợ xoay người, vội vàng rời đi, thậm chí không kịp nói lời chào Tiểu Dượng, cô sợ nếu cứ tiếp tục đứng đờ ra như vậy thêm một giây nào nữa, nước mắt không nghe lời sẽ tràn mi. Tiểu Dương, Tiểu Dương, cuối cùng cũng biết, Tiểu Dương không phải là của cô, cô đã tưởng tượng cảnh tượng trước mắt này vô số lần, Tiểu Dương dịu dàng nhìn chăm chú cô gái trước mặt, xách cặp sách giúp cô ấy, vai sóng vai đi trong vườn trường Sư Đại, chỉ có điều cô gái bên cạnh Tiểu Dương vĩnh viễn không phải là cô, giờ phút này, Tảo Tảo bắt đầu cảm thấy vô cùng ghen tỵ với nữ sinh có đôi mắt trong suốt như pha lê kia.
Cô mờ mịt đi tới bờ sông Lệ, mình muốn suy nghĩ một chút, mình muốn được yên lặng một chút, cô ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế dài bên bờ sông, trong đầu cô tựa như đang vút qua rất nhiều chuyện, lại tựa như trống rỗng. Cô ngơ ngác ngồi bên bờ nhìn mặt trời chiều ngả về tây, hoàng hôn đậm dần, trên ghế bên bờ sông có rất nhiều đôi tình nhân ra ngoài hẹn hò sau bữa cơm chiều, có đôi có cặp, vành tai tóc mai chạm vào nhau. Ánh mắt Tảo Tảo lại càng đau nhói, Tiểu Dương, Tiểu Dương và nữ sinh kia phải chăng cũng đã từng hẹn hò ở đây, bóng dáng từng đôi từng đôi thân thiết bên nhau trước mắt đều biến thành Tiểu Dương và cô gái kia, bây giờ bọn họ đang làm gì, trong lòng Tảo Tảo xuất hiện đủ loại hình ảnh thân mật, cô lại một lần nữa nghe tiếng cõi lòng mình tan nát.
Tảo Tảo đứng ngoài cửa phòng Vương Phinh cả buổi, do dự rốt cuộc có vào hay không, đang lúc trong lòng cô vô cùng mẫu thuẫn, cửa mở ra, phía sau cánh cửa chính là Vương Phinh làm cô vừa oán vừa sợ.
Vương Phinh thấy Tảo Tảo, trong mắt lóe lên một tia sáng không rõ ý nghĩa, cô ta không nói lời nào, lướt qua Tảo Tảo bước ra ngoài. Tảo Tảo thấy cô ta rời đi, cuống lên quên luôn cả sợ hãi, "Trưởng ban, em có việc tìm chị."
Vương Phinh xoay người, có chút không kiên nhẫn, "Cô muốn nói gì, tôi còn có việc."
Thái độ của cô ta rất khinh thường, Tảo Tảo nhìn bộ dáng cô ta, nhớ lại những uất ức trong khoảng thời gian này, trong lòng dâng lên nỗi tức giận, có gì phải sợ chứ, chẳng phải chỉ là Trưởng ban Tuyên truyền thôi sao, tại sao lại gây chuyện với cô chứ, có bản lĩnh thì đi mà nổi giận với thầy Lý đi, không phải là ức hiếp sinh viên mới là cô sao?
"Không lâu lắm đâu, em nói xong mấy lời sẽ đi ngay," Tảo Tảo cố nén tức giận, đi thẳng vào vấn đề, "Em muốn nói rõ vài điều về chuyện hướng dẫn viên với Trưởng ban, thứ nhất, chuyện làm hướng dẫn viên này không phải là em chủ động yêu cầu muốn làm, mà là thầy Lý chỉ định, thứ hai, danh sách thành viên bây giờ đã chốt rồi, em muốn từ chối cũng không được, thứ ba, nếu cứ để cho em với tình trạng hiện tại đi diễu hành, đến lúc đó không chỉ mình em và thầy Lý mất mặt, mà còn là cả khoa Số học chúng ta."
Vương Phinh đi tới trước mặt Tảo Tảo, nhìn Tảo Tảo bằng ánh mắt sắc bén trước sau như một, "Cô đang uy hiếp tôi?"
Tim Tảo Tảo đập thình thịch, nhưng cô cũng không sợ, trái lại cảm giác có chút phấn khích, cô thay đổi hình tượng yếu đuối thường ngày, nhìn thẳng Vương Phinh không tỏ ra yếu thế chút nào, "Chưa nói đến uy hiếp, em chỉ là muốn nói làm hướng dẫn viên không phải là em mong muốn, nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, mong Trưởng ban có thể gạt bỏ thành kiến với em. Em biết Trưởng ban có ý kiến với em, cũng biết Trưởng ban đối xử với em như vậy không phải xuất phát từ ý kiến cá nhân, hoàn toàn là vì bảo vệ vinh dự của khoa, xét về vẻ ngoài lẫn hình tượng, em quả thực không quá phù hợp với yêu cầu của hướng dẫn viên, nhưng tình hình trước mắt đã như vậy, em tin Trưởng ban cũng hiểu rõ, dù chị có không hài lòng với hướng dẫn viên như em, bây giờ cũng không đổi người được, vị trí hướng dẫn viên này em đã được định rồi, hi vọng Trưởng ban sẽ vì vinh dự của toàn khoa mà có thể bớt chút thời gian chỉ bảo cho em đôi chút."
Vương Phinh nhướng mày, "Nếu tôi vẫn không muốn thì sao?"
Tảo Tảo thu hồi tầm mắt, bình tĩnh mở miệng, "Nếu Trưởng ban không muốn, vậy em đành nghĩ cách khác, tóm lại, em đã đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, em sẽ cố gắng hết sức, cho dù sinh ra đã kém cỏi, em cũng tuyệt đối không để cho khoa chúng ta vì em mà mất mặt."
Vẫn không được, trong lòng Tảo Tảo trào dâng thất vọng, cô gật đầu tạm biệt Vương Phinh, xoay người rời đi, lúc này sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vương Phinh, "Hai giờ rưỡi chiều nay, tôi chờ cô ở sân thể dục."
Tảo Tảo ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu lại, vẻ mặt Vương Phinh có chút không được tự nhiên, ha ha, thật hiếm khi mới thấy được biểu cảm này trên gương mặt nữ sinh mạnh mẽ như vậy. Vương Phinh nhìn vẻ mặt Tảo Tảo, có chút xấu hổ mở miệng: "Buổi chiều đúng giờ chút, muộn tôi không đợi đâu."
Đại hội thể dục thể thao tiến hành đúng theo dự kiến, thứ bảy Tảo Tảo dậy thật sớm, dưới sự cố vấn của Vương Phinh, cô mặc một bộ Âu phục rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, chiếc váy màu đen đường nét đơn giản thanh thoát, áo vét màu trắng cổ bẻ lớn đẹp mắt trang nhã, ve áo thấp bên trong là áo ba lỗ sọc đen trắng thoải mái sáng sủa, bộ Âu phục mang phong cách khỏe khoắn mặc vào trên dáng người cao gầy cân đối của Tảo Tảo lại hiện ra vẻ quyến rũ, bộ quần áo này rất tôn dáng người, chiếc váy ngắn đường nét đơn giản càng làm nổi bật đôi chân xinh đẹp thon dài của Tảo Tảo, tôn lên dáng người thướt tha, duyên dáng yêu kiều của Tảo Tảo.
Màu da đen vì phơi nắng trong đợt quân huấn của Tảo Tảo đã dần khôi phục màu trắng sáng, lông mày cô dài mảnh, màu môi nhạt, thật ra ngũ quan Tảo Tảo không tệ, chỉ là màu sắc lông mày và môi tương rất nhạt, nhìn qua cả khuôn mặt liền thấy bình thường. Hôm nay nhờ vào sự giúp đỡ của hai cô nàng Tân Cương Cổ Lệ và A Y, lần đầu thử kẻ lông mày, tô son môi, dùng bút kẻ lông mày màu nâu vẽ lên hình dáng lông mày khéo léo tự nhiên, cả gương mặt tức thì lộ ra vẻ thanh thoát xinh đẹp, nét mặt sống động, lại dùng son môi màu hồng tô lên đôi môi căng mọng, trên gương mặt luôn đạm nhạt của Tảo Tảo lại cũng xuất hiện nét quyến rũ phong tình, vừa quyến rũ lại vừa mang nét ngây thơ, cả người nhìn qua giống như một bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng ban mai, trên cánh hoa mềm mại vẫn còn đọng lại vài giọt sương trong suốt long lanh.
Tảo Tảo cầm bảng tên khoa Số học vẻ mặt bình thản tự nhiên đi đầu đội ngũ, trên mặt cô mang nụ cười kiêu hãnh tự tin, mình chính là nữ sinh xinh đẹp nhất ở nơi này, trong lòng cô hết lần này đến lần khác tự nhủ. Trong hành khúc vận động viên nhiệt huyết trào dâng, mắt cô nhìn thẳng, bước đi thẳng tắp vào sân vận động, dáng đi tiêu chuẩn chính là thành quả hai ngày hai đêm khổ luyện của cô, cô và hai người cầm cờ phía sau phối hợp rất ăn ý, ba người duy trì khoảng cách tam giác đều ngay ngắn có trật tự mà dẫn các bạn học vào sân.
Đài chủ tịch gần kề, ngày càng gần, Tảo Tảo duy trì tư thái ưu nhã bước chân nhẹ nhàng đi tới, nội tâm của cô lại đang cuồn cuộn nổi sóng, cô chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mỗi một lỗ chân lông trên người đều như đang tản ra hơi nóng, tất cả giác quan của cô đều trở nên nhạy bén chưa từng có, cô nghe thấy tiếng vỗ tay nồng nhiệt của người xem trên khán đài bên cạnh, rốt cục đã xong rồi, bên ngoài cô vẫn là dáng vẻ thanh nhã không đổi, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi thật dài, trên gương mặt lộ ra nụ cười tự đáy lòng.
Trên lan can phía trước khán đài là hai bóng dáng đẹp đẽ bổ trợ cho nhau*, trên gương mặt lạnh lùng trong trẻo trước sau như một của Vương Phinh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Tiểu Dã, lần này mắt nhìn của cậu không tệ, cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám dong chi tục phấn rồi.
*Nguyên văn: 相得益彰 (Tương đắc ích chương): chỉ hai người hoặc hai sự vật sự kiện khi phối hợp lại với nhau, năng lực của song phương lại càng được thể hiện tốt hơn.
Tiểu Dã vẫn là bộ dáng bất cần đời kia, khoác tay lên vai Vương Phinh, trong mắt nổi lên tia sáng không rõ ý tứ, "Tôi không có hứng thú với tiểu nha đầu kiểu này."
"Thật vậy sao? Đây chính là lần đầu tiên cậu vì một cô gái mà cầu xin tôi giúp đỡ đó," Vương Phinh tùy ý để anh khoác vai, nụ cười trên khóe miệng trở nên ý vị thâm trường, "Sự cố thường không xảy ra ở nơi địa thế hiểm yếu, mà là khi đã qua nơi hiểm địa bình thản đi trên đường lớn, dù cậu đã trải qua hàng ngàn sóng gió nhưng cũng đừng bất cẩn để thua bởi một tiểu nha đầu dung mạo bình thường."
"Cậu cũng đừng bận tâm, tôi thừa nhận là được chứ gì?" Tiểu Dã cười ha ha, cánh tay đang khoác trên vai kia nắm thật chặt, "Muốn thừa nhận thì cũng nên thua bởi tay Vương Phinh đại mỹ nhân đây chứ, A Phinh, nếu không cậu thử cân nhắc một chút xem sao?"
Vai Vương Phinh run lên, hất tay Tiểu Dã, cô xinh đẹp đứng lên tạm biệt Tiểu Dã: "Chỉ có khi tôi đã sống quá thư thái dễ chịu rồi, mới có thể nghĩ đến việc gặp cậu tìm phiền toái."
Tiểu Dã híp mắt nhìn bóng dáng đã đi xa của Vương Phinh, cô là một nữ sinh rất thông minh rất tài năng, cũng là nữ sinh duy nhất không muốn làm bạn gái của anh. Không đúng, hiện tại đã thêm một người, anh thay đổi tầm mắt, nhìn đến thân hình duyên dáng đang đứng phía trước đội ngũ của khoa Số học, nha đầu này chưng diện vào thật giống như biến thành người khác vậy, tự mô tự dạng, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô ngày thường bị anh chọc giận đến mức nổi trận lôi đình lại không thể làm gì, ừm, vẫn là lúc bình thường đáng yêu hơn, trong lòng anh nghĩ vậy nụ cười trên mặt lại sâu hơn mà chẳng hề hay biết.
Tảo Tảo ở lễ khai mạc nhất cử thành danh, mặc dù không tính là xinh đẹp khiến toàn trường kinh hãi, nhưng nam sinh Sư Đại đã chứng kiến lễ khai mạc đều cảm thấy hướng dẫn viên khoa Số học năm nay rất đặc biệt. Nhưng là lễ khai mạc vừa kết thúc, nam sinh Sư Đại liền phát hiện làm thế nào cũng không tìm ra được nữ sinh đặc biệt đó. Tảo Tảo lại trở về tình trạng trước Đại hộ thể dục thể thao, quần bò áo T-shirt, ngước mặt lên trời, haizz, Cô bé Lọ Lem dù sao cũng chỉ có lúc đi giày thủy tinh vào tham gia dạ hội mới có thể xinh đẹp động lòng người, tháo đôi giày thủy tinh xuống, vẫn chỉ là nha đầu mặt mũi lấm lem thổi lửa.
Hôm nay Tỏa Tảo đi ra khỏi thư viện, chạm mặt với Tiêu Dương mà cô luôn nhung nhớ, Tiêu Dương ngồi trên một chiếc xe máy dừng trước thư viện, giống như đang đợi ai đó. Thấy Tảo Tảo, Tiêu Dương bước nhanh tới, "Tảo Tảo, lần trước ở lễ khai mạc em thể hiện được lắm, Vương Phinh cũng nhìn em với cặp mắt khác xưa đó."
Tảo Tảo ngượng ngùng cười, nghe thấy người trong lòng khen mình là một chuyện khiến người ta vui vẻ, Tiêu Dương nhìn áo T-shirt quần bò trên người Tảo Tảo một chút, chợt nở nụ cười, "Ngày đó ban đầu quả thật là anh không nhận ra em, Tỏa Tảo em thay đổi nhiều quá."
"Hôm đó xinh đẹp hay bây giờ xinh đẹp?" Tảo Tảo không chút suy nghĩ đã chợt thốt lên một câu, lời vừa ra khỏi miệng mặt cô liền đỏ bừng.
Cô bé trước mặt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vì quá ngượng ngùng mà cúi đầu, trong lòng Tiêu Dương thoáng giật mình, giọng nói ra liền dịu dàng hơn nhiều, "Đều xinh đẹp hết, ngày đó lại càng xinh đẹp hơn."
Giọng nói dịu dàng mang đến hơi thở mập mờ chầm chậm lưu chuyển giữa hai người, lần đầu tiên Tảo Tảo cảm nhận được cảm giác ngọt ngào căng tràn trái tim, đến nỗi cô gần như không thở nổi.
"Tiêu Dương," một giọng nói trong trẻo phá vỡ sự im lặng mập mờ giữa hai người.
Tiêu Dương như mới tỉnh lại từ trong mơ, anh cười tạm biệt Tảo Tảo, thái độ giống như thường ngày khiến Tảo Tảo cảm thấy cảm xúc trong khoảnh khắc vừa rồi chỉ như là ảo giác của riêng cô. Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh kia, đó là một cô gái lại cho người khác cảm giác trong sáng thuần khiết, đặc biệt là đôi mắt của cô ấy, trong suốt giống như hai viên pha lê tinh khiết, bây giờ đôi mắt pha lê kia và Tiểu Dương của cô đang vui vẻ dịu dàng nhìn nhau, phản chiếu trong hai viên pha lê kia là nụ cười của Tiểu Dương với hai chiếc răng khểnh.
Khoảnh khắc này Tảo Tảo cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là từ mừng rỡ vô cùng chớp mắt đã biến thành đau khổ, loảng xoảng, cô như nghe thấy tiếng trái tim mình vừa rồi còn đập thình thịch vui sướng vì Tiểu Dương đã từ trên trời cao rơi xuống trên mặt đất vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Cô hoảng sợ xoay người, vội vàng rời đi, thậm chí không kịp nói lời chào Tiểu Dượng, cô sợ nếu cứ tiếp tục đứng đờ ra như vậy thêm một giây nào nữa, nước mắt không nghe lời sẽ tràn mi. Tiểu Dương, Tiểu Dương, cuối cùng cũng biết, Tiểu Dương không phải là của cô, cô đã tưởng tượng cảnh tượng trước mắt này vô số lần, Tiểu Dương dịu dàng nhìn chăm chú cô gái trước mặt, xách cặp sách giúp cô ấy, vai sóng vai đi trong vườn trường Sư Đại, chỉ có điều cô gái bên cạnh Tiểu Dương vĩnh viễn không phải là cô, giờ phút này, Tảo Tảo bắt đầu cảm thấy vô cùng ghen tỵ với nữ sinh có đôi mắt trong suốt như pha lê kia.
Cô mờ mịt đi tới bờ sông Lệ, mình muốn suy nghĩ một chút, mình muốn được yên lặng một chút, cô ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế dài bên bờ sông, trong đầu cô tựa như đang vút qua rất nhiều chuyện, lại tựa như trống rỗng. Cô ngơ ngác ngồi bên bờ nhìn mặt trời chiều ngả về tây, hoàng hôn đậm dần, trên ghế bên bờ sông có rất nhiều đôi tình nhân ra ngoài hẹn hò sau bữa cơm chiều, có đôi có cặp, vành tai tóc mai chạm vào nhau. Ánh mắt Tảo Tảo lại càng đau nhói, Tiểu Dương, Tiểu Dương và nữ sinh kia phải chăng cũng đã từng hẹn hò ở đây, bóng dáng từng đôi từng đôi thân thiết bên nhau trước mắt đều biến thành Tiểu Dương và cô gái kia, bây giờ bọn họ đang làm gì, trong lòng Tảo Tảo xuất hiện đủ loại hình ảnh thân mật, cô lại một lần nữa nghe tiếng cõi lòng mình tan nát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook