Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
-
Chương 37: Canh bạc tình yêu
Edit: Lavender – Blue
Beta: LeeMon
Tảo Tảo và Tiểu Dã đi tới hội học sinh thì Tiêu Dương đang cúi đầu thảo luận tài liệu với Hạ Thần, thấy Tảo Tảo theo sau Tiểu Dã bước vào, vẻ mặt Tiêu Dương rất phức tạp, Tảo Tảo cho là bởi vì chuyện tối hôm qua cô và Tiểu Dã ngủ chung, nên có chút ngượng ngùng, thật xấu hổ.
Trong phòng làm việc người ra ra vào vào cũng chú ý tới chàng trai đẹp mới tới, Tiểu Dã tuyệt đối không quan tâm, vè mặt tự nhiên mà ngồi bên cạnh Tảo Tảo, thỉnh thoảng thân mật nói chuyện với cô. Tảo Tảo cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, cô kéo Tiểu Dã tới hành lang: "Tiểu Dã, anh về trước đi, chưa từng có ai đưa bạn trai tới trực cùng."
Tiểu Dã không nói lời nào, chỉ cười hì hì nhìn cô, tròng mắt đen nhánh, nụ cười mê người, Tảo Tảo đỏ mặt cúi đầu: "Anh hiểu em đang lo lắng chuyện gì, chuyện trước kia anh không quan tâm, anh bây giờ, chỉ thích em."
"Bịch" một tiếng, hình như có đồ vật gì đó rơi xuống đất, ngay sau đó trong nhà truyền đến tiếng Hạ Thần thương tiếc: "Thật đáng tiếc, đầu bút hỏng rồi, chủ tịch Tiêu, nhãn hiệu này rất tốt đó."
Xuyên qua cửa chính Tảo Tảo nhìn vào trong phòng, vẻ mặt Hạ Thần tiếc nuối cầm một cây bút máy, còn Tiêu Dương cuối đầu nhìn tài liệu, sợi tóc trên trán rủ xuống che gương mặt của anh, không thấy rõ nét mặt của anh biểu hiện cái gì.
Tiểu Dã tiến lên nắm vai Tảo Tảo, sờ sờ lỗ mũi Tảo Tảo: "Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận anh là bạn trai em."
"Tiểu Dã?" Giọng nói hết sức kinh ngạc của một trai một gái đồng thời vang lên, Tảo Tảo quay đầu lại, thấy Lưu Tuấn và Thẩm Oánh Sướng cùng đứng ở phía sau, trên mặt hai người đều là lộ ra vẻ không thể tin.
Lưu Tuấn khôi phục trước, đổi lại vẻ mặt chân thành: "Tiểu Dã, đã rất lâu không tới, đi vào ngồi đi."
Tiểu Dã lười biếng nói, "Không, mình đưa bạn gái tới đây rồi đi."
"Bạn gái? Tảo Tảo?" Thẩm Oánh Sướng yên lặng nhìn Tiểu Dã: "Chỉ là vì đưa cô ấy tới, anh lại đi vào nơi này?"
"Đúng." Tiểu Dã gật đầu, nghiêng mặt nhìn Tảo Tảo, lại thân mật véo mặt Tào Tảo: "Anh đi về trước đây, buổi trưa chờ em về ăn cơm chung. Đừng quên lời em vừa mới nói."
Sau khi Tiểu Dã đi, hai người Lưu Tuấn và Thẩm Oánh Sướng đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tảo Tảo, Tảo Tảo thầm khó hiểu, với độ đào hoa của Tiểu Dã trước đây, đưa bạn gái đi đâu là chuyện quá bình thường mà, trước kia cô thường thấy Tiểu Dã ra vào sân trường với cô gái khác nhau, sao hai người này lại ngạc nhiên như vậy?
Cô nghi ngờ đi vào phòng làm việc, cả buổi sáng, cô cảm thấy ánh mắt Thẩm Oánh Sướng nhìn cô như có điều suy nghĩ, mỗi khi cô quay đầu lại, luôn nhìn thấy ánh mắt mở to nhìn cô không được tự nhiên.
Rất nhanh Tiêu Dương đã nói chuyện với Hạ Thần xong, thu dọn tài liệu đi ra ngoài, Thẩm Oánh Sướng nhìn theo anh, chợt đuổi theo.
Tảo Tảo tò mò nhìn ra ngoài, chỉ thấy Tiêu Dương cau mày nghe Thẩm Oánh Sướng thầm thì nói chuyện, cuối cùng lắc đầu một cái, hình như Thẩm Oánh Sướng tức giận, chợt nâng cao giọng: "Anh cứ như vậy, thảo nào không tranh được với anh ấy.”
"Cho dù em nói thế nào, anh cũng sẽ không làm thế, cũng sẽ không để em làm như vậy." Giọng Tiêu Dương cũng lớn, anh nhìn Thẩm Oánh Sướng, đau xót nói: "Tiểu Sướng, em thay đổi rồi."
Tiêu Dương ngừng lại một chút, nói tiếp: "Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế, nếu như em không cam lòng, tự mình đi nói với cậu ấy, đây là chuyện của em và cậu ta, không liên quan đến người khác. Đừng làm liên lụy đến người khác."
"Cô ta như vậy, anh còn bảo vệ cô ta?" Thẩm Oánh Sướng nhìn chằm chằm Tiêu Dương: "Anh có phải đàn ông không? Chẳng lẽ không tức giận."
"Tiểu Sướng, thật ra em không muốn quay đầu lại, chỉ là em không gặp người tốt hơn thôi." Tiêu Dương hỏi một đằng, trả lời một nẻo, anh quay đầu lại nhìn vào trong phòng, vừa lúc gặp phải ánh mắt soi mói của Tảo Tảo.
Tiêu Dương vội vàng dời ánh mắt, vỗ vỗ Thẩm Oánh Sướng: "Anh đi đây, em suy nghĩ thật kỹ đi, đừng làm chuyện điên rồ."
Không đợi Tảo Tảo cẩn thận suy nghĩ cuộc trò chuyện của họ, cô đã bắt đầu bận rộn, điện thoại phòng làm việc không ngừng vang lên, sau khi nghe xong một chuỗi điện thoại dài, Lưu Tuấn lại bảo cô đến phòng thể dục tìm Đại Hùng. Đại Hùng không ở phòng thể dục, cô tìm khắp khoa thể dục rộng lớn và phòng ngủ Đại Hùng, cuối cùng dưới lầu ký túc xá của Linh Lỵ cô tìm thấy Đại Hùng và Linh Lỵ đang nói chuyện ngọt ngào, Tảo Tảo vừa thấy Linh Lỵ, nổi trận lôi đình, người này, nói là sinh bệnh, bảo cô đổi ca, thì ra là sinh bệnh tương tư.
Linh Lỵ vội vàng chân chó dâng lên một bịch sô cô la ngon, để cô lên lầu nghỉ ngơi, còn mình vặn vẹo đi theo Đại Hùng đến hội học sinh trực, nhìn thấy bịch sô cô la ngon, Tảo Tảo hết giận, cô nhớ loại sô cô la này là loại Hồng Nhan thích nhất, chuẩn bị cầm về phòng ngủ chia sẻ với cô ấy.
Trong phòng ngủ mọi người rất đầy đủ, ngay cả Lâm Tâm người thường ngày không thấy bóng dáng vậy mà cũng ở đây, thấy cô đi vào, còn dùng ánh mắt thích thú quét qua quét lại mấy lần trên người cô, Tảo Tảo đi vào thì mọi người đang nói chuyện khí thế ngất trời, thấy cô đi vào, lại đột nhiên ngừng lại, Tảo Tảo cảm thấy khó hiểu, giơ sô cô la lên cười nói: "Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, Hồng Nhan bảo bối, chị mang sô cô la tới cho em."
Hồng Nhan không tham gia nói chuyện phiếm với mọi người, đang nằm một mình trên giường xem tạp chí thời trang, nghe vậy liếc mắt nhìn Tảo Tảo: "Thật phục chị."
Tảo Tảo càng khó hiểu: "Lại gì nữa vậy, quá khó hiểu."
Đã đến giờ ăn trưa, mọi người tụ năm tụ ba đi đến căn tin, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Hồng Nhan và Tảo Tảo, kể từ sau khi Lâm Tâm có bạn trai, ngày ngày dính một chỗ với bạn trai, cộng thêm chuyện trước kia cô giấu giếm mọi người, Tảo Tảo luôn cảm giác mình và Lâm Tâm không hợp, bản thân Lâm Tâm cũng chẳng biết tại sao hình như cũng hơi ngại, hai người vô tình trở nên xa cách, ngược lại trong khoảng thời gian này Tảo Tảo thân với Hồng Nhan hơn nhiều.
"Tảo Tảo, sau này qua đêm bên ngoài chú ý ảnh hưởng một chút, giống như Lâm Tâm vậy, tìm một cái cớ hay hơn chút." Hồng Nhan vừa bóc sô cô la ra, vừa lạnh nhạt nói.
"À?" Tảo Tảo ngạc nhiên, ngay sau đó mặt đỏ bừng: "Mình và Tiểu Dã không làm gì cả."
Hồng Nhan nhìn Tảo Tảo bối rối, lắc đầu: "Rốt cuộc cậu ngây thơ hay là cậu ngu ngốc, tối hôm qua Tiểu Dã gọi lớn như vậy, đoán chừng cách xa ký túc xá nữ cả dặm cũng nghe được tên của cậu nữa, cậu xuống đi với anh ta cả đêm không về, với danh tiếng trong quá khứ của Tiểu Dã, ai sẽ tin cậu trong sạch?"
Tảo Tảo vừa thẹn vừa lo lắng: "Anh ấy là anh ấy, mình là mình, sao lại nói tới mình chứ.”
Hồng Nhan "Ha ha ha" mấy tiếng, bắt đầu khôi phục giọng điệu trêu chọc thường ngày, bây giờ cậu vẫn không thừa nhận mối quan hệ với Tiểu Dã?"
"Mình. " Tảo Tảo lập tức bị nghẹn nói không ra lời.
"Haiz, mình đã sớm nói rồi, bị anh ta nhìn trúng, Tảo Tảo cậu chạy không thoát đâu, quả nhiên… " Hồng Nhan than thở, vỗ vỗ vai Tảo Tảo, đồng tình nói: "Cậu tự mình bảo trọng thôi."
"Nhưng Hồng Nhan, anh ấy đối xử với mình rất tốt." Tảo Tảo nhớ lại chuyện Tiểu Dã làm vì cô, trong lòng rất ngọt ngào, trên mặt không tự chủ lộ ra vẻ dịu dàng. Mỗi lần mình muốn từ chối thì nhìn ánh mắt đau lòng của anh ấy, mình nói không nên lời."
"Xong rồi. " Hồng Nhan ở một bên than thở: "Tảo Tảo, cậu thực sự yêu anh ta."
"Ừ, đúng. " Tảo Tảo lơ đãng cũng cầm một thanh sô cô la lên: "Tối hôm qua cuối cùng mình cũng hiểu rõ, nếu anh ấy yêu mình, mình cũng thích anh ấy, vậy chúng mình ở bên nhau rất vui vẻ, mình mặc kệ, chuyện sau này sau này hãy nói, cùng lắm thì thất tình một lần nữa, dù sao cũng không phải là chưa từng thất tình."
"Cậu hiểu rõ là tốt rồi." Hồng Nhan lại bỏ một thanh sô cô la vào miệng: "Cậu, Lâm Tâm, tìm được bạn trai cũng không làm cho người ta bớt lo, mìnhnhìn thấy cũng không muốn yêu đương nữa.”
Bạn trai Lâm Tâm, Tảo Tảo chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua thấy trên phố, cô chần chờ hỏi: "Ngày hôm qua sao Lâm Tâm lại trở về?"
"Nghe nói là bạn trai cô ấy phải thi thử gì đó, không có thời gian đi với cô ấy."
Không có thời gian đi với cô ấy, lại có thời gian dẫn cô gái khác đi ăn khuya? Trong lòng Tảo Tảo thở dài thay Lâm Tâm, tại sao phải tìm một người đàn ông như vậy, nếu như tìm một người đầu bếp quèn, không phải chuyện gì cũng không có sao?
Chẳng lẽ thật sự là con trai không hư con gái không yêu? Cô lắc đầu cười khổ, mình cũng không phải là được ăn cả ngã về không yêu Tiểu Dã nổi tiếng đào hoa, mà bỏ qua con cừu nhỏ sao? Thật ra thì tình yêu là đánh bạc, cược lớn hay là cược nhỏ, cơ hội chỉ một lần, cược tiền rồi không hối hận được nữa, chỉ có thể đợi lúc mở, chỉ có hai kết cục, toàn thắng hoặc là mất hết cả vốn.
"Tảo Tảo ——, 317, Tảo Tảo ——" Dưới lầu truyền đến tiếng Tiểu Dã gọi, Tảo Tảo thò đầu ra ngoài cửa sổ trả lời, Tiểu Dã ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời ban trưa chiếu trên mặt anh, Tiểu Dã híp híp mắt, trên mặt nở nụ cười thật tươi, Tảo Tảo bị nụ cười của anh làm cho chói mắt, trong lòng mơ mơ màng màng nghĩ, rốt cuộc là lần này thu hoạch lớn hay là mất hết cả vốn đây.
Beta: LeeMon
Tảo Tảo và Tiểu Dã đi tới hội học sinh thì Tiêu Dương đang cúi đầu thảo luận tài liệu với Hạ Thần, thấy Tảo Tảo theo sau Tiểu Dã bước vào, vẻ mặt Tiêu Dương rất phức tạp, Tảo Tảo cho là bởi vì chuyện tối hôm qua cô và Tiểu Dã ngủ chung, nên có chút ngượng ngùng, thật xấu hổ.
Trong phòng làm việc người ra ra vào vào cũng chú ý tới chàng trai đẹp mới tới, Tiểu Dã tuyệt đối không quan tâm, vè mặt tự nhiên mà ngồi bên cạnh Tảo Tảo, thỉnh thoảng thân mật nói chuyện với cô. Tảo Tảo cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, cô kéo Tiểu Dã tới hành lang: "Tiểu Dã, anh về trước đi, chưa từng có ai đưa bạn trai tới trực cùng."
Tiểu Dã không nói lời nào, chỉ cười hì hì nhìn cô, tròng mắt đen nhánh, nụ cười mê người, Tảo Tảo đỏ mặt cúi đầu: "Anh hiểu em đang lo lắng chuyện gì, chuyện trước kia anh không quan tâm, anh bây giờ, chỉ thích em."
"Bịch" một tiếng, hình như có đồ vật gì đó rơi xuống đất, ngay sau đó trong nhà truyền đến tiếng Hạ Thần thương tiếc: "Thật đáng tiếc, đầu bút hỏng rồi, chủ tịch Tiêu, nhãn hiệu này rất tốt đó."
Xuyên qua cửa chính Tảo Tảo nhìn vào trong phòng, vẻ mặt Hạ Thần tiếc nuối cầm một cây bút máy, còn Tiêu Dương cuối đầu nhìn tài liệu, sợi tóc trên trán rủ xuống che gương mặt của anh, không thấy rõ nét mặt của anh biểu hiện cái gì.
Tiểu Dã tiến lên nắm vai Tảo Tảo, sờ sờ lỗ mũi Tảo Tảo: "Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận anh là bạn trai em."
"Tiểu Dã?" Giọng nói hết sức kinh ngạc của một trai một gái đồng thời vang lên, Tảo Tảo quay đầu lại, thấy Lưu Tuấn và Thẩm Oánh Sướng cùng đứng ở phía sau, trên mặt hai người đều là lộ ra vẻ không thể tin.
Lưu Tuấn khôi phục trước, đổi lại vẻ mặt chân thành: "Tiểu Dã, đã rất lâu không tới, đi vào ngồi đi."
Tiểu Dã lười biếng nói, "Không, mình đưa bạn gái tới đây rồi đi."
"Bạn gái? Tảo Tảo?" Thẩm Oánh Sướng yên lặng nhìn Tiểu Dã: "Chỉ là vì đưa cô ấy tới, anh lại đi vào nơi này?"
"Đúng." Tiểu Dã gật đầu, nghiêng mặt nhìn Tảo Tảo, lại thân mật véo mặt Tào Tảo: "Anh đi về trước đây, buổi trưa chờ em về ăn cơm chung. Đừng quên lời em vừa mới nói."
Sau khi Tiểu Dã đi, hai người Lưu Tuấn và Thẩm Oánh Sướng đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tảo Tảo, Tảo Tảo thầm khó hiểu, với độ đào hoa của Tiểu Dã trước đây, đưa bạn gái đi đâu là chuyện quá bình thường mà, trước kia cô thường thấy Tiểu Dã ra vào sân trường với cô gái khác nhau, sao hai người này lại ngạc nhiên như vậy?
Cô nghi ngờ đi vào phòng làm việc, cả buổi sáng, cô cảm thấy ánh mắt Thẩm Oánh Sướng nhìn cô như có điều suy nghĩ, mỗi khi cô quay đầu lại, luôn nhìn thấy ánh mắt mở to nhìn cô không được tự nhiên.
Rất nhanh Tiêu Dương đã nói chuyện với Hạ Thần xong, thu dọn tài liệu đi ra ngoài, Thẩm Oánh Sướng nhìn theo anh, chợt đuổi theo.
Tảo Tảo tò mò nhìn ra ngoài, chỉ thấy Tiêu Dương cau mày nghe Thẩm Oánh Sướng thầm thì nói chuyện, cuối cùng lắc đầu một cái, hình như Thẩm Oánh Sướng tức giận, chợt nâng cao giọng: "Anh cứ như vậy, thảo nào không tranh được với anh ấy.”
"Cho dù em nói thế nào, anh cũng sẽ không làm thế, cũng sẽ không để em làm như vậy." Giọng Tiêu Dương cũng lớn, anh nhìn Thẩm Oánh Sướng, đau xót nói: "Tiểu Sướng, em thay đổi rồi."
Tiêu Dương ngừng lại một chút, nói tiếp: "Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế, nếu như em không cam lòng, tự mình đi nói với cậu ấy, đây là chuyện của em và cậu ta, không liên quan đến người khác. Đừng làm liên lụy đến người khác."
"Cô ta như vậy, anh còn bảo vệ cô ta?" Thẩm Oánh Sướng nhìn chằm chằm Tiêu Dương: "Anh có phải đàn ông không? Chẳng lẽ không tức giận."
"Tiểu Sướng, thật ra em không muốn quay đầu lại, chỉ là em không gặp người tốt hơn thôi." Tiêu Dương hỏi một đằng, trả lời một nẻo, anh quay đầu lại nhìn vào trong phòng, vừa lúc gặp phải ánh mắt soi mói của Tảo Tảo.
Tiêu Dương vội vàng dời ánh mắt, vỗ vỗ Thẩm Oánh Sướng: "Anh đi đây, em suy nghĩ thật kỹ đi, đừng làm chuyện điên rồ."
Không đợi Tảo Tảo cẩn thận suy nghĩ cuộc trò chuyện của họ, cô đã bắt đầu bận rộn, điện thoại phòng làm việc không ngừng vang lên, sau khi nghe xong một chuỗi điện thoại dài, Lưu Tuấn lại bảo cô đến phòng thể dục tìm Đại Hùng. Đại Hùng không ở phòng thể dục, cô tìm khắp khoa thể dục rộng lớn và phòng ngủ Đại Hùng, cuối cùng dưới lầu ký túc xá của Linh Lỵ cô tìm thấy Đại Hùng và Linh Lỵ đang nói chuyện ngọt ngào, Tảo Tảo vừa thấy Linh Lỵ, nổi trận lôi đình, người này, nói là sinh bệnh, bảo cô đổi ca, thì ra là sinh bệnh tương tư.
Linh Lỵ vội vàng chân chó dâng lên một bịch sô cô la ngon, để cô lên lầu nghỉ ngơi, còn mình vặn vẹo đi theo Đại Hùng đến hội học sinh trực, nhìn thấy bịch sô cô la ngon, Tảo Tảo hết giận, cô nhớ loại sô cô la này là loại Hồng Nhan thích nhất, chuẩn bị cầm về phòng ngủ chia sẻ với cô ấy.
Trong phòng ngủ mọi người rất đầy đủ, ngay cả Lâm Tâm người thường ngày không thấy bóng dáng vậy mà cũng ở đây, thấy cô đi vào, còn dùng ánh mắt thích thú quét qua quét lại mấy lần trên người cô, Tảo Tảo đi vào thì mọi người đang nói chuyện khí thế ngất trời, thấy cô đi vào, lại đột nhiên ngừng lại, Tảo Tảo cảm thấy khó hiểu, giơ sô cô la lên cười nói: "Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, Hồng Nhan bảo bối, chị mang sô cô la tới cho em."
Hồng Nhan không tham gia nói chuyện phiếm với mọi người, đang nằm một mình trên giường xem tạp chí thời trang, nghe vậy liếc mắt nhìn Tảo Tảo: "Thật phục chị."
Tảo Tảo càng khó hiểu: "Lại gì nữa vậy, quá khó hiểu."
Đã đến giờ ăn trưa, mọi người tụ năm tụ ba đi đến căn tin, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Hồng Nhan và Tảo Tảo, kể từ sau khi Lâm Tâm có bạn trai, ngày ngày dính một chỗ với bạn trai, cộng thêm chuyện trước kia cô giấu giếm mọi người, Tảo Tảo luôn cảm giác mình và Lâm Tâm không hợp, bản thân Lâm Tâm cũng chẳng biết tại sao hình như cũng hơi ngại, hai người vô tình trở nên xa cách, ngược lại trong khoảng thời gian này Tảo Tảo thân với Hồng Nhan hơn nhiều.
"Tảo Tảo, sau này qua đêm bên ngoài chú ý ảnh hưởng một chút, giống như Lâm Tâm vậy, tìm một cái cớ hay hơn chút." Hồng Nhan vừa bóc sô cô la ra, vừa lạnh nhạt nói.
"À?" Tảo Tảo ngạc nhiên, ngay sau đó mặt đỏ bừng: "Mình và Tiểu Dã không làm gì cả."
Hồng Nhan nhìn Tảo Tảo bối rối, lắc đầu: "Rốt cuộc cậu ngây thơ hay là cậu ngu ngốc, tối hôm qua Tiểu Dã gọi lớn như vậy, đoán chừng cách xa ký túc xá nữ cả dặm cũng nghe được tên của cậu nữa, cậu xuống đi với anh ta cả đêm không về, với danh tiếng trong quá khứ của Tiểu Dã, ai sẽ tin cậu trong sạch?"
Tảo Tảo vừa thẹn vừa lo lắng: "Anh ấy là anh ấy, mình là mình, sao lại nói tới mình chứ.”
Hồng Nhan "Ha ha ha" mấy tiếng, bắt đầu khôi phục giọng điệu trêu chọc thường ngày, bây giờ cậu vẫn không thừa nhận mối quan hệ với Tiểu Dã?"
"Mình. " Tảo Tảo lập tức bị nghẹn nói không ra lời.
"Haiz, mình đã sớm nói rồi, bị anh ta nhìn trúng, Tảo Tảo cậu chạy không thoát đâu, quả nhiên… " Hồng Nhan than thở, vỗ vỗ vai Tảo Tảo, đồng tình nói: "Cậu tự mình bảo trọng thôi."
"Nhưng Hồng Nhan, anh ấy đối xử với mình rất tốt." Tảo Tảo nhớ lại chuyện Tiểu Dã làm vì cô, trong lòng rất ngọt ngào, trên mặt không tự chủ lộ ra vẻ dịu dàng. Mỗi lần mình muốn từ chối thì nhìn ánh mắt đau lòng của anh ấy, mình nói không nên lời."
"Xong rồi. " Hồng Nhan ở một bên than thở: "Tảo Tảo, cậu thực sự yêu anh ta."
"Ừ, đúng. " Tảo Tảo lơ đãng cũng cầm một thanh sô cô la lên: "Tối hôm qua cuối cùng mình cũng hiểu rõ, nếu anh ấy yêu mình, mình cũng thích anh ấy, vậy chúng mình ở bên nhau rất vui vẻ, mình mặc kệ, chuyện sau này sau này hãy nói, cùng lắm thì thất tình một lần nữa, dù sao cũng không phải là chưa từng thất tình."
"Cậu hiểu rõ là tốt rồi." Hồng Nhan lại bỏ một thanh sô cô la vào miệng: "Cậu, Lâm Tâm, tìm được bạn trai cũng không làm cho người ta bớt lo, mìnhnhìn thấy cũng không muốn yêu đương nữa.”
Bạn trai Lâm Tâm, Tảo Tảo chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua thấy trên phố, cô chần chờ hỏi: "Ngày hôm qua sao Lâm Tâm lại trở về?"
"Nghe nói là bạn trai cô ấy phải thi thử gì đó, không có thời gian đi với cô ấy."
Không có thời gian đi với cô ấy, lại có thời gian dẫn cô gái khác đi ăn khuya? Trong lòng Tảo Tảo thở dài thay Lâm Tâm, tại sao phải tìm một người đàn ông như vậy, nếu như tìm một người đầu bếp quèn, không phải chuyện gì cũng không có sao?
Chẳng lẽ thật sự là con trai không hư con gái không yêu? Cô lắc đầu cười khổ, mình cũng không phải là được ăn cả ngã về không yêu Tiểu Dã nổi tiếng đào hoa, mà bỏ qua con cừu nhỏ sao? Thật ra thì tình yêu là đánh bạc, cược lớn hay là cược nhỏ, cơ hội chỉ một lần, cược tiền rồi không hối hận được nữa, chỉ có thể đợi lúc mở, chỉ có hai kết cục, toàn thắng hoặc là mất hết cả vốn.
"Tảo Tảo ——, 317, Tảo Tảo ——" Dưới lầu truyền đến tiếng Tiểu Dã gọi, Tảo Tảo thò đầu ra ngoài cửa sổ trả lời, Tiểu Dã ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời ban trưa chiếu trên mặt anh, Tiểu Dã híp híp mắt, trên mặt nở nụ cười thật tươi, Tảo Tảo bị nụ cười của anh làm cho chói mắt, trong lòng mơ mơ màng màng nghĩ, rốt cuộc là lần này thu hoạch lớn hay là mất hết cả vốn đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook