Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
Chương 20: Bắt đầu ở chung

Editor: Tiểu Ly Ly.

Beta: Melodysoyani

Tiểu Dã rất nhanh chạy đến, dì quản lý ký túc xá vốn đã ngủ, vừa nghe đến chuyện này, tinh thần lập tức tỉnh táo, mặc dù lớn tuổi, không chút nào không thấy sợ sệt. Ba người dò xét ký túc xá từ trên xuống dưới mấy lần, không hề thấy chuyện gì, dì liền bắt đầu hoài nghi độ chuẩn xác của ánh mắt Tảo Tảo rồi.

Giằng co gần một tiếng, dù sao dì cũng lớn tuổi, bắt đầu ngáp liên tiếp về ngủ rồi, Tảo Tảo cũng không dám một mình trở về phòng ngủ, đi theo Tiểu Dã ra cửa.

Ngoài phòng gió lạnh đến thấu xương, Tiểu Dã nhảy mũi liên tục, lúc này Tảo Tảo mới phát hiện Tiểu Dã chỉ mặc áo len đi tới, cô chạy nhanh đến dùng cánh tay kéo Tiểu Dã, mạnh mẽ gạt anh ra, đau lòng nói, "Em thật sự là quá không cẩn thận, mới vừa rồi lại không thấy anh chỉ mặc một bộ áo len."

"Không có việc gì. " Tiểu Dã mặc cho cô kéo mình, " Tảo Tảo, mới vừa rồi em thật sự nhìn thấy sao?"

"Là thật, anh cũng không tin tưởng em sao? Hơn nữa ——" Tảo Tảo do dự một chút, nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói, "Hơn nữa em cảm thấy rất giống một người, chính là người hôm nay đã đụng phải ở trên đường."

"Cái gì?" Tiểu Dã dừng bước, xoay người đối mặt với Tảo Tảo một chút, vẻ mặt nghiêm túc: "Tảo Tảo, chuyện này cũng không thể nói giỡn, em có thể xác định sao?"

Tảo Tảo suy nghĩ một chút, do dự lắc đầu một cái, "Không thể xác định, em cảm giác có chút giống, từ lần đầu tiên ở nhà anh họ gặp anh ta em liền có loại cảm giác này."

Tiểu Dã quá sợ hãi: "Em và anh ta đã gặp mặt vài lần."

"Hai ba lần thôi." Tảo Tảo nói chuyện trải qua từ đầu cuối một lần.

"Tảo Tảo, em không thể  ngủ một mình ở tại trong phòng nữa rồi, ở chỗ của anh đi." Tiểu Dã trầm tư nói: "Nếu anh ta thật sự là côn đồ như lời nói, em có thể nhận ra anh ta, cũng chưa chắc anh ta không nhận ra em, ngộ nhỡ anh ta nhận ra em, Tảo Tảo em sẽ gặp nguy hiểm."

"Vậy chúng ta mau báo cảnh sát." Tảo Tảo nóng nảy.

"Không phải là em không thể xác định sao? " Tiểu Dã nhìn cô một cái: "Chẳng lẽ em nói với cảnh sát chỉ là em cảm giác có chút giống. Chẳng qua, đây cũng là một đầu mối, ngày mai anh đi với em đến phòng bảo vệ của trường học một chuyến."

Tiểu Dã lại bắt đầu nhảy mũi, Tảo Tảo kéo tay Tiểu Dã, nhanh chân chạy về phía trước: "Trở về rồi hãy nói, đi nhanh một chút á, không đi nữa anh nhất định bị cảm."

Cứ như vậy Tảo Tảo bắt đầu sống chung với Tiểu Dã, cuộc sống ở chung một phòng.

Thật ra thì có Tiểu Dã chăm sóc cuộc sống vẫn rất vừa lòng, buổi sáng mỗi ngày Tiểu Dã đi ra ngoài giúp Lão sư làm việc, Tảo Tảo đang ở trong phòng ngáy khò khò, buổi trưa Tiểu Dã về nhà sẽ xách cô từ trên giường lên, đợi cô rửa mặt xong, Tiểu Dã cũng làm xong cơm trưa, buổi chiều Tiểu Dã cũng không đi ra ngoài, anh sẽ mang công việc còn lại về nhà, Tiểu Dã làm việc trước máy vi tính, Tảo Tảo ngồi ngay bên cạnh đọc tiểu thuyết ngôn tình gặm đồ ăn vặt, đến buổi tối hai người liền náo nhiệt, vì tranh chơi một trò chơi trên máy vi tính, tranh đến không thể tách rời ra, cuối cùng sau đại chiến mấy phen ký kết hiệp nghị, ngày hôm sau Tiểu Dã phải dậy sớm, buổi tối máy vi tính thuộc về anh, ngày hôm sau Tảo Tảo có thể ngủ ngon, nên nửa đêm cô sẽ được chơi.  

Nhưng Tảo Tảo không lâu liền phát hiện mỗi lần cô chơi đến khuya khoắt thì Tiểu Dã còn chưa có trở về phòng ngủ, ngược lại nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, hơn nữa không cởi đồ không cởi giày, cô nhiều lần đắp chăn cho anh còn phải giúp anh cởi giày. Người này đặc biệt còn nhiều tật xấu, mỗi lần để cho anh trở về phòng ngủ, ngủ không tới một khắc đồng hồ lại chạy đến nói không ngủ được, cần phải ngủ trên ghế sa lon, giường lớn êm ái không ngủ được, ở trên ghế sofa cuộn tròn rơi vào giấc ngủ, gọi cũng không tỉnh.

Trưa hôm nay Tiểu Dã về nhà hơi trễ, anh vừa vào cửa liền nhìn đến Tảo Tảo thường ngày đều ở đây trong phòng mình ngủ, lúc này nằm ở trên ghế sa lon, đương nhiên vẫn là đang ngủ, tay phải của cô rủ xuống bên sofa, mở ti vi lên, một quyển sách rơi xuống mặt đất trước sô pha, không cần nhìn anh cũng biết những thứ kia là tiểu thuyết ngôn tình yêu tới thích đi, Tiểu Dã đi tới nhặt sách đặt ở trên khay trà, đồ ăn ngổn ngang trên bàn uống trà nhỏ.

Người này, cái gì cũng không biết làm, về sau nếu như có một mình thì làm sao bây giờ. Tiểu Dã vừa dọn dẹp tạp nhạp trên khay trà vừa nghiêng mắt nhìn Tảo Tảo trên ghế sa lon, mở  máy điều hòa không khí trong nhà, Tảo Tảo chỉ mặc áo ngủ đang đắp cái mền, tay phải từ trong cái mền đưa ra ngoài, Tiểu Dã đi tới nhẹ nhàng thả tay vào lại bên trong.

Tảo Tảo đang ở trước mắt, khẽ ngửa ra sau, máy điều hòa không khí đánh cho mặt của cô đỏ bừng, làm cho người ta muốn nhào tới cắn một cái, miệng xinh xắn bĩu thành một vòng tròn, giống đang làm nũng. Tầm mắt của anh rơi vào trên cổ Tảo Tảo, Tảo Tảo ngủ cổ áo mở rộng ra, lộ ra cái cổ trắng noãn nhẵn nhụi và xương quai xanh tinh tế, vài sợi tóc thân thiết theo cổ rũ xuống tới trước ngực, Tiểu Dã chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong lòng đốt lên một cây đuốc, anh biết ngọn lửa này là cái gì, nhưng lần này không biết là nơi nào không giống với quá khứ, anh cảm thấy rất khẩn trương, khẩn trương đến trong lòng đều đang run rẩy, anh sững sờ nửa quỳ trước ghế sofa không biết làm sao.  

Tảo Tảo đang mơ một mộng đẹp, cô mơ thấy rất nhiều món ăn ngon, đang ở nơi đó ăn hăng say, chợt không biết một con con ruồi nơi nào bay tới lại có thể rơi vào trên môi của cô, cô vừa nhột lại ghê tởm, dùng sức đuổi theo, con ruồi này lại đuổi đều đuổi không đi, cô lấy tay vỗ tới: "Bốp"  một tiếng dường như đánh vào một thứ ấm nóng gì đó, Tảo Tảo mở mắt.

Mặt của Tiểu Dã thật sự rất gần,, nhìn thấy Tảo Tảo mở mắt ra, anh có chút hốt hoảng quay đầu đi, Tảo Tảo kỳ quái hỏi: "Tiểu Dã, anh làm gì ở đây?"

Tiểu Dã ô ô, không dám quay đầu lại: "Trên mặt em dính cái gì đó, anh thuận tay giúp em lau đi."

Tảo Tảo chỉ thấy lỗ tai Tiểu Dã hồng hồng, cô từ trên ghế salon đứng lên, cột mái tóc, mang  dép, chạy cạch cạch cạch cạch vào gian phòng của mình: "Tiểu Dã, nếu như anh cảm thấy nóng, thì mở máy điều hòa không khí thấp một chút."

Chờ Tảo Tảo rửa mặt xong, Tiểu Dã chuẩn bị xong một bàn thức ăn, Tảo Tảo ngồi trước bàn cơm vẫn còn ở bữa tiệc lớn trong mộng, "Tiểu Dã, anh biết không em mới vừa nằm mộng, trong mộng đều là đồ ăn ngon, nếu không phải con ruồi kia, bây giờ em đang ăn bữa tiệc lớn đấy."

"Lộn xộn cái gì." Tiểu Dã bất mãn lườm cô một cái: "Bữa tiệc lớn không có, có mấy cái đĩa thức ăn, không thích ăn thì thôi."

"Không phải, không phải." Tảo Tảo tranh thủ thời gian giải thích: "Là vừa rồi á, em ngủ ở trên ghế sa lon nằm mơ, đang nằm mơ thấy bữa tiệc lớn kia mà, thì có một con ruồi ghê tởm bay tới dừng ở miệng em, thế nào cũng đuổi không đi, thật là tức chết em rồi."

"Con ruồi?" Sắc mặt của Tiểu Dã lúc trắng lúc xanh, vèo đứng lên, lại buồn buồn ngồi xuống, vùi đầu ăn cơm.

"Đúng vậy, anh nói đáng giận không, làm hại em nhìn bữa tiệc lớn chảy nước miếng chính là ăn không được, ghê tởm chết đi được." Tảo Tảo thấy sắc mặt của Tiểu Dã nhanh chóng biến thành đen, hình như cũng căm giận bất bình thay cô.

"Bốp"  một tiếng, Tiểu Dã đặt chiếc đũa trên bàn, mặt không thay đổi xoay người vào gian phòng của mình.

"Sao Tiểu Dã lại còn tức giận hơn mình." Tảo Tảo lắc đầu một cái, bắt đầu bới cơm.

Vừa một buổi sáng, ngày này Tảo Tảo dậy rất sớm, mới mười giờ đã thức dậy, cô vội vã chạy vào nhà cầu, thì ra là cô nàng Tảo Tảo chưa tắm một tuần lễ, trên người ngứa ngáy muốn tắm rồi, Tảo Tảo ngâm nga tiểu khúc, thoải mái xoa xoa tắm ở dưới nước nóng, cả phòng tắm tràn ngập hơi nước và hương thơm sữa tắm, trong phòng tắm nóng hổi tuyệt không lạnh, tắm nước nóng trong phòng ở giữa mùa đông thật sự sảng khoái.  

Tảo Tảo ở dưới vòi nước nóng tắm thật lâu không ra ngoài, cho đến da ửng hồng, khẽ nâng nhíu, cô mới lưu luyến bước ra phòng tắm, bước một bước ra phòng tắm, Tảo Tảo liền phát hiện nguy rồi, cô cẩu thả quên cầm đồ lót sạch sẽ rồi.

Tảo Tảo do dự lau khô giọt nước trên người, trần truồng đứng ở trong toilet, nên cởi truồng xông ra, hay là mặc lại quần áo dơ vào, cô nhìn quần áo không thay một tuần, nhíu nhíu mày, lại nghiêng tai lắng nghe tiếng vang phía ngoài, bên ngoài toilet một chút tiếng động cũng không có, Tiểu Dã còn chưa có về nhà.

Cửa toilet mở ra một đường nhỏ, Tảo Tảo cầm quần áo dơ lên che ở trước ngực, thò đầu ra từ sau cửa, nhìn trái phải khắp mọi nơi một chút, không ai, cô vèo vọt ra, xuyên qua phòng khách xông vào gian phòng của mình "Ầm" một tiếng, Tảo Tảo xông đến quá mau đụng phải góc nhọn của ghế gỗ đêm qua cô ném loạn ở giữa đường, cô mở miệng trách móc lung tung vuốt vuốt chân, không để ý tới đau đớn vòng qua ghế gỗ tiếp tục đi phía trước.

Tiểu Dã ở trong phòng, Tiểu Dã nghe được tiếng động chạy ra, vừa mới mở cửa, chỉ nghe thấy Tảo Tảo hét lên một tiếng, sau đó anh liền nhìn đến bóng dáng trắng thoáng một cái, không đợi anh phản ứng kịp, Tảo Tảo liền vọt vào gian phòng của mình, nặng nề té lên cửa.

Chỉ chốc lát sau, Tảo Tảo mặc áo bông, chỉa vào một đầu tóc còn ướt tức giận đùng đùng đi ra "Anh anh anh ….sao hôm nay anh lại vể nhà sớm như vậy."

"Ngày hôm qua công việc đã xong rồi, đương nhiên anh ở nhà, nếu không đi nơi nào?" Tiểu Dã buồn bực, tiếp theo lập tức phản ứng lại, cười ha ha: "Tảo Tảo, em quên lấy đồ, cởi truồng chạy ra ngoài, em bao nhiêu tuổi rồi, một cô gái lại có thể biết cởi truồng chạy loạn."

Tảo Tảo thẹn quá thành giận, vụt chạy đi đánh Tiểu Dã.

Tiểu Dã oành một cái, bay qua ghế sa lon tránh né  Tảo Tảo đuổi đánh, cười hả hê ở sau ghế sa lon: "Cũng không phải là chưa từng thấy qua, hôm sau ngày tựu trường của Tảo Tảo em đã bị anh xem cạn sạch."

"Cái tên sắc lang này, anh còn nói, không biết xấu hổ." Tảo Tảo níu lấy Tiểu Dã, dùng sức đè anh ở trên sofa.

Mặt của cô đỏ bừng, cổ cũng trở nên phấn hồng, sau khi tắm da cũng mềm mại, tản ra mùi thơm ngát thoang thoảng, mắt trong suốt bởi vì tức giận mở to tròn trịa, tóc ẩm ướt dán vào cổ, giọt nước ngưng kết ở trên lọn tóc."Bộp" rơi xuống, một giọt nước từ trên lọn tóc rơi xuống, nhỏ xuống ở trên tay Tiểu Dã, Tiểu Dã chỉ cảm thấy trong đầu "Oanh" một tiếng, đốm lửa nhỏ trong lòng cháy lan ra cỏ thế bắt đầu hừng hực thiêu đốt.

Tảo Tảo vẫn còn đấm loạn một mạch ở trong không biết sống chết, màu mắt Tiểu Dã bắt đầu sâu hơn, anh trở tay bắt được tay Tảo Tảo: "Tảo Tảo, anh ——,"

"Anh cái gì anh, còn dám bắt em, mau buông ra." Tảo Tảo tức giận, lại có thể không để cho cô đấm, cô dùng sức xoay chuyển tay một cái, thành công tránh thoát tay Tiểu Dã: "Muốn bắt em, không dễ dàng như vậy, anh cho rằng em là bạn gái mềm mại kia của anh sao."

"Em " Tiểu Dã cười khổ mặc cho cô đánh: "Thật vẫn là đứa bé."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương