Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
Chương 12: Thanh mai trúc mã

Editor: Ta bắt đầu mơ hồ về nam chính của truyện này =))

Tiêu Dương còn chưa đi tìm Vi Tử, Vi Tử đã tìm tới cửa rồi. Lúc Tiêu Dương và Tiểu Dã trở về, thấy Vi Tử đang đứng ngẩn người dưới ký túc xá nam, Vi Tử quay lưng về phía bọn họ, nhìn lên cửa sổ phòng Tiêu Dương, bóng dáng mảnh khảnh cực kỳ yếu đuối, khiến người ta yêu thương. Tiểu Dã nghĩ tới hình như Tiêu Dương đã không đến tìm Vi Tử cả tuần nay rồi.

Tiểu Dã vỗ vai Tiêu Dương, “Hai người nói chuyện đi, tớ lên phòng trước.”

Tiểu Dã đi vào phòng, không kiềm được đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, đã không thấy hai bóng dáng dưới tầng kia nữa. Tiêu Dương luôn mơ hồ, nhưng anh ở bên cạnh lại thấy rõ ràng, từ lúc mới bắt đầu Tiêu Dương đã quan tâm đặc biệt đến Tảo Tảo, lúc đó anh cho rằng chỉ là quan hệ đồng hương, khi đó Tảo Tảo đen nhẻm lại không chú ý ăn mặc thực sự rất khó khiến người ta tin rằng Tiêu Dương sẽ thích cô bé, đoán chừng bản thân Tiêu Dương cũng không để ý tại sao lại đặc biệt quan tâm Tảo Tảo, sau này Tiêu Dương thích Vi Tử, anh càng không nhớ tới Tảo Tảo, mãi đến sau khi Tảo Tảo biết Vi Tử là bạn gái Tiêu Dương, Tiêu Dương có phản ứng khác thường, anh mới phát hiện hóa ra Tảo Tảo và Vi Tử đều có đôi mắt trong veo như nước.

Là thích Tảo Tảo trước rồi thích Vi Tử có đôi mắt giống vậy, hay là vì thói quen có Tảo Tảo đi theo sau bỗng nhiên phát hiện Tảo Tảo phải rời đi liền cảm thấy mất mát dần dần tích tụ thành yêu thích, những điều này đã không còn quan trọng, dù sao bây giờ trong lòng Tiêu Dương là ai đại khái cũng chỉ có bản thân Tiêu Dương không nhìn rõ.

Tảo Tảo nâng ly cười đùa với Lục Phong Lữ Lãng ở cổng sau, ba người uống đến vui vẻ sảng khoái, lúc ăn xong bữa khuya quay lại Sư Đại đã là đêm khuya, cổng ký túc xá nữ đã đóng, đến cả cửa sổ phòng dì quản lý cũng đã tối om, cả trường học đều đã chìm trong giấc ngủ, ba người thấm men rượu đi tới bên bờ sông Lệ, đã là trung tuần tháng mười hai, đêm đông ở Thượng Hải vẫn còn hơi lạnh, nhưng ba người vừa mới uống rượu, cũng đã nhiệt huyệt sôi trào hết mình, người nào cũng bất giác thấy lạnh.

Bỗng nhiên Lữ Lãng chậc lưỡi, “Òa, Tảo Tảo, không hổ là yêu ở Hoa Sư Đại, trời đông muộn như vậy, vẫn có người nhiệt tình như lửa.”

Tảo Tảo nhìn về phía trước, một đôi tình nhân đang ngồi trên ghế dài nơi bờ sông Lệ xa xa, chiếc áo khoác của Tiêu Dương mặc trên người nhỏ nhắn của Vi Tử có chút chướng mắt. Dù cô đã chấp nhận sự thật Tiêu Dương có bạn gái, nhưng một màn trước mắt vẫn khiến đôi mắt cô đau đớn, trong lòng truyền đến từng trận đau đớn quen thuộc, cô nhìn chằm chằm hai bóng dáng kia không chớp mắt, trong đầu hiện lên những cảnh tượng hôm ở hội đồng hương, vẫn là tự mình đa tình, những lời nói mập mờ, những biểu cảm quan tâm, những ánh mắt dịu dàng đó, hóa ra trong lòng cô lại hy vọng những điều đó đều là sự thật.

“Đừng nhìn.” Lục Phong kéo Tảo Tảo, khéo léo hiểu lòng người làm bộ như không nhận ra nam sinh kia, “Đi thôi.”

Tảo Tảo để mặc Lục Phong kéo mình đi, lặng người đi tới dưới tầng ký túc, bỗng nhiên cô dùng lực bắt lấy bàn tay Lục Phong, “A Phong, khoan đã đi, đi với tớ chút nữa.”

Ngay cả Lữ Lãng cũng cảm thấy Tảo Tảo không bình thường, Lục Phong sang sảng khoác vai Tảo Tảo, “Không thành vấn đề, A Lãng, chúng ta tiếp tục đi uống với Tảo Tảo đến say mới ngừng.”

Tảo Tảo và Lục Phong Lữ Lãng lớn tiếng chơi đoán số, uống từng ly rượu lớn, trong đôi mắt say lờ đờ mông lung, Tảo Tảo nói với chính mình, đây là lần cuối cùng, sau này không bao giờ đau lòng vì Tiểu Dương nữa.

Ngày hôm sau lúc Tảo Tảo tỉnh lại đau đầu muốn chết, hoảng sợ, cô nằm trong phòng nhà khách tiêu chuẩn của trường, trên một chiếc giường khác bên cạnh là Lữ Lãng đang nằm ngáy điếc cả tai, cô nhìn trên người, vẫn là quần áo ngày hôm qua, lúc cô còn đang ngơ ngác, Lục Phong đã mở cửa tiến vào, trên tay cầm túi lớn đồ ăn sáng, “Tảo Tảo, đi đánh răng rửa mặt nhanh lên, tranh thủ lúc đồ còn nóng.”

Tảo Tảo cắn bánh bao cảm thán, “A Phong, cậu thật sự là quá tốt.”

“Bây giờ mới cảm thấy tớ tốt.” Lục Phong lại cầm một ly sữa đậu nành đến, “Hồi trước chuyển giấy cho cậu cả một học kỳ cậu toàn phớt lờ tớ, chậm chút, uống chậm một chút, không ai tranh với cậu đâu, sao, bây giờ biết tớ tốt rồi, bằng không chúng ta thân thiết nói chuyện yêu đương đi.”

Tảo Tảo bị lời này làm sặc sữa đậu nành, ho khan không ngừng, đến mức mặt đỏ bừng lên, “A Phong, tớ đủ xui xẻo rồi, cậu cũng đừng đùa tớ nữa.”

Ăn uống no đủ, Tảo Tảo cảm thấy nhức đầu say rượu đã giảm đi không ít, mà cả người bắt đầu không được thoải mái, cảm thấy quần áo trên người chỗ nào cũng tản ra mùi rượu khó ngửi, cô giơ áo ngửi trái ngửi phải rốt cuộc không nhịn được nữa nhảy xuống giường, “A Phong, tớ về thay quần áo, trở lại nhanh thôi.”

Lục Phong cũng ra ngoài theo, “Một mình tớ cũng chán, đi theo cậu trở về, cậu thay quần áo xong chúng ta đi ra ngoài một chút.”

Tảo Tảo và Lục Phong đi tới dưới ký túc xá, xa xa nhìn thấy Tiêu Dương đang tựa và lan can sân bóng rổ bên cạnh, thân hình Tảo Tảo ngừng một lát, Lục Phong cẩn thận dắt tay cô, dùng sức nắm.

Tiêu Dương ngẩng đầu, Tảo Tảo bị bộ dáng của anh làm cho hoảng sợ, Tiêu Dương hốc hác tiều tụy, dáng vẻ mệt mỏi, trong mắt phủ đầy tơ máu, trên người vẫn mặc chiếc áo khoác ngày hôm qua choàng trên người Vi Tử. Nhìn thấy chiếc áo khoác này, thương tiếc vừa mới dâng lên trong lòng Tảo Tảo tan thành mây khói trong phút chốc, cực kỳ khinh thường bản thân mình, người ta ở cùng bạn gái một đêm mệt thành như vậy, Tảo Tảo mày thương tiếc cái rắm.

Tầm mắt Tiêu Dương rơi vào hình ảnh tay nắm tay của Tảo Tảo và Lục Phong, vẻ mặt ảm đạm, nhìn Tảo Tảo trong mắt tràn ngập đau lòng không rõ, trái tim Tảo Tảo đập mạnh, lại lập tức đề phòng, đây là ảo giác, không thể tiếp tục tự mình đa tình. Cô mỉm cười chào hỏi, “Chào buổi sáng, Tiêu Dương.”

Đây là lầm đầu tiên Tảo Tảo không gọi anh là Tiểu Dương, đau thương trong mắt Tiêu Dương lại càng sâu, giọng nói khàn khàn, “Tảo Tảo, em có thể tới đây một chút không, anh có việc muốn hỏi em.”

Tảo Tảo nhìn Lục Phong, “Tớ đi một chút.”

Lục Phong buông Tảo Tảo ra, vỗ vai cô, “Đi đi, tớ chờ cậu ở đây, có việc gì thì kêu một tiếng.”

Tảo Tảo nở nụ cười, đánh nhẹ Lục Phong, “Đừng lo lắng, không sao.”

Tiêu Dương nhìn dáng vẻ vô cùng thân thiết của bọn họ, trong lòng càng thêm đau xót, thấy Tảo Tảo đến gần, không nhịn được mở miệng, “Hai người, em, đêm qua đi đâu à?”

Tảo Tảo sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có phần hả giận, anh cũng sẽ khổ sở, anh cũng sẽ để ý sao? Biết rõ không đúng, cô vẫn xấu xa mở miệng, “Em đi chơi với bạn.”

Nhìn Tiêu Dương thất vọng cúi đầu, trong lòng Tảo Tảo lại có một chút vui sướng, một bên cô khinh thường hành vi của chính mình, một bên lại không kiềm được tiếp tục, “À..., đúng rồi, tối qua bọn em còn nhìn thấy anh, ở bên bờ sông Lệ.”

Trong mắt Tiêu Dương hiện lên nét bối rối, “Tảo Tảo, đó là, đó là...”

Tảo Tảo mỉm cười nói tiếp, “Thật sự không nhìn ra đàn anh Tiêu Dương lại lãng mạn như vậy.”

Tiêu Dương gấp gáp, vội vàng bắt lấy tay Tảo Tảo, “Không phải, Tảo Tảo.”

Tảo Tảo lắc lắc tay, không tránh được, “Tiêu Dương, anh buông tay.”

Lục Phong nghe Tảo Tảo nói, đi tới, kéo Tảo Tảo qua, “Tảo Tảo, nói xong chưa, nói xong rồi thì chúng ta đi thôi.”

Tiêu Dương đỏ mắt, nhìn Tảo Tảo, “Tảo Tảo, cậu ta là ai vậy?”

“Tôi là bạn trai cô ấy.” Lục Phong nói ngắn gọn, “Đêm qua cô ấy ở cùng tôi.”

Tảo Tảo ngạc nhiên nhìn Lục Phong chằm chằm, Lục Phong dùng lực cầm tay cô, cũng không quay đầu lại kéo Tảo Tảo rời đi, mãi đến khi đứng trước cửa nhà khách, Tảo Tảo mới phục hồi tinh thần, “Cậu, A Phong, cậu nói cậu là bạn trai tớ làm gì?”

Lục Phong thở dài, “Tảo Tảo, anh chàng kia quá dây dưa, cậu và anh ta sẽ rất phiền toái, muốn tìm bạn trai thì đổi người khác đi.”

Tảo Tảo cúi đầu lẩm bẩm, “Tớ cũng không muốn lại đi tìm anh ấy.”

“Còn mạnh miệng.” Lục Phong quay đầu, “ Tớ đã nhìn ra từ lần ở hội đồng hương rồi, mỗi lần cậu vừa thấy anh ta liền mất hồn, lần này còn lấy tớ ra kích động anh ta. Nếu cậu thật sự không thể rời khỏi anh ta, không thể không có anh ta, cũng nên nói cho anh ta, nếu anh ta không xử lý sạch sẽ lộn xộn phiền toái bên ngoài cũng đừng đến trêu chọc cậu, cứ kiểu hai bên không rõ ràng này, cậu không cảm thấy ấm ức tớ còn ấm ức thay cậu.”

“Nhưng cậu cũng không thể tùy tiện nói đêm qua tớ ở cùng với cậu như vậy được!” Tảo Tảo cong môi, bất mãn nói.

“Tảo Tảo cậu yên tâm.” Khóe miệng Lục Phong cong lên, “Có người cạnh tranh mạnh mẽ như tớ xuất hiện, sẽ kích thích ý chí chiến đấu của đàn ông, tên nam sinh kia hẳn sẽ không khinh địch buông tha cậu như vậy.”

“Cậu nha,“ Lục Phong thương yêu gõ trán Tảo Tảo, “Nên làm gì thì làm đi, không cần để ý anh ta, đàn ông đều như vậy, càng khó khăn càng cảm thấy tốt, Tảo Tảo của chúng ta sao có thể để cho người khác giày vò chứ, muốn giày vò cũng là anh ta bị giày vò mới đúng.”

“A Phong, cậu thật tốt.” Tảo Tảo cảm động nói, “Cậu nói xem sao hai chúng ta lại không liên lạc chứ, nghe mẹ tớ nói hồi còn bé lúc mẹ cậu bận bịu đều gửi cậu ở nhà tớ, chúng ta còn ngủ cùng một giường, ngay cả tắm rửa cũng cùng nhau, đây cũng coi như thanh mai trúc mã rồi.”

Lục Phong cười to, “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy, lúc nhỏ cậu đáng ghét thế nào hẳn cậu cũng quên rồi, lúc tắm rửa luôn tới nắm chim nhỏ của tớ, không cho cậu nắm liền khóc ầm ĩ, da cậu như con khỉ hoang vậy, trèo lên mái nhà xuống sông mò tôm, cái gì cũng tranh với đám con trai bọn tớ.”

Tảo Tảo giật mình há to miệng, “Cậu nói xấu tớ, tớ đâu có, đâu có nắm cái kia của cậu?”

“Cậu xem, cậu xem đi, dám làm không dám chịu, bắt đầu chơi xấu.” Lục Phong cố làm ra vẻ thở dài, “Thật thương tớ mới bé như vậy đã bị người ta sờ sẫm hết sạch, tạo thành bóng ma tâm lý, đến bây giờ vẫn không dám tìm bạn gái.”

“Bóng ma cái đầu cậu, tớ không nhớ rõ, ai biết có phải cậu bị hỏng rồi không.” Tảo Tảo nhìn biểu cảm khoa trương của Lục Phong vừa bực mình vừa buồn cười, giơ nắm đấm đuổi đánh vào nhà khách, có người anh em thanh mai trúc mã thật tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương