Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
-
Chương 1-1: Mở đầu
Lại một lần nữa đứng ở nơi cổng sau đã từng vô cùng quen thuộc này, Tần Tảo yên lặng lấy ra bao thuốc lá, suy nghĩ một chút rồi lại đặt vào chỗ cũ. Ánh mắt của cô lại hướng về phía cổng sau, cánh cổng sau này, con phố sau này, cô đã từng cùng một người cùng nhau đi qua khắp các ngõ ngách cả trăm lần. Cổng sau vẫn một dáng vẻ như cũ, những gương mặt trẻ tuổi non nớt vẫn ra ra vào vào ở nơi này, cười cợt đùa giỡn, ngay cả những thanh sắt nhọn trên cửa thiếu mất ba cái ở chính giữa cũng giống năm đó như đúc, chưa từng tu sửa, bao nhiêu tối cô đã cùng người kia từ khoảng trống do ba thanh sắt này tạo thành mà trèo cổng ra ngoài, bên tai cô bắt đầu vang lên hai giọng nói trẻ tuổi mơ hồ.
"Đều tại anh, bây giờ không vào kí túc xá được rồi?"
"Vậy chẳng phải càng đơn giản sao, đến chỗ anh ngủ là được rồi."
"Anh cho là em giống những người bạn gái trước kia của anh chắc."
"Em lại nữa rồi, không phải đã hứa không nhắc tới chuyện trước kia rồi sao. Hơn nữa, trong kỳ nghỉ đông không phải là em cũng đến ngủ rồi sao? Oa – Tảo Tảo, có rất ít cô gái có thể nhanh nhẹn như em lắm."
"Đương nhiên, dù có thua kém so với mấy người bạn gái trước của anh, nhưng chuyện này em vẫn rất có tự tin, khi còn bé, phàm là chuyện có liên quan đến leo trèo, như trèo cây, leo núi, trèo tường, ngay cả Lục Phong không cũng vượt qua nổi em.”
Tần Tảo thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, qua công viên Trường Phong, quẹo vào một con hẻm nhỏ tầm thường, đứng trước một tòa chung cư thông thường, thật là cảnh còn người mất, ngay cả tòa chung cư tự xây này cũng còn ở đây, nhưng những con người trước đây ở đó đã sớm mỗi người một phương, trong chốc lát cô cảm khái bước đi vào bên trong, trên cầu thang là hình dáng hai nam sinh đang bước xuống, lúc đi ngang qua cô một trong hai người đưa mắt nhìn cô, Tần Tảo thoáng chốc cứng ngắc, đôi mắt đen nhánh kia, cùng đôi mắt trong trí nhớ của cô giống nhau như đúc.
"Buổi chiều có việc gì không?"
"Đi đón Tiểu Tiểu tới cùng ăn cơm, mỗi lần cô ấy ở trong phòng một mình toàn chỉ biết ăn mì ăn liền."
Hai người con trai dưới ánh mặt trời càng lúc càng xa, tháng sáu như lửa, Tần Tảo lại như đang ở trong trời đông giá rét, cả người cô xiêu vẹo dựa vào cầu thang, dường như mất hết sức lực, trước mắt vẫn đung đưa hình ảnh đôi mắt đen nhánh kia, trong lòng cô thầm than nhẹ, em hiện tại đã biết nấu ăn rồi, không còn chỉ biết ăn mì ăn liền nữa, em hiện tại cũng đã biết tự chăm sóc mình, không còn để người khác phải lo lắng, mà anh, hiện tại anh đang ở nơi nào, có phải đang vì một người khác mà nấu ăn, vì người khác mà nóng ruột.
"Đều tại anh, bây giờ không vào kí túc xá được rồi?"
"Vậy chẳng phải càng đơn giản sao, đến chỗ anh ngủ là được rồi."
"Anh cho là em giống những người bạn gái trước kia của anh chắc."
"Em lại nữa rồi, không phải đã hứa không nhắc tới chuyện trước kia rồi sao. Hơn nữa, trong kỳ nghỉ đông không phải là em cũng đến ngủ rồi sao? Oa – Tảo Tảo, có rất ít cô gái có thể nhanh nhẹn như em lắm."
"Đương nhiên, dù có thua kém so với mấy người bạn gái trước của anh, nhưng chuyện này em vẫn rất có tự tin, khi còn bé, phàm là chuyện có liên quan đến leo trèo, như trèo cây, leo núi, trèo tường, ngay cả Lục Phong không cũng vượt qua nổi em.”
Tần Tảo thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, qua công viên Trường Phong, quẹo vào một con hẻm nhỏ tầm thường, đứng trước một tòa chung cư thông thường, thật là cảnh còn người mất, ngay cả tòa chung cư tự xây này cũng còn ở đây, nhưng những con người trước đây ở đó đã sớm mỗi người một phương, trong chốc lát cô cảm khái bước đi vào bên trong, trên cầu thang là hình dáng hai nam sinh đang bước xuống, lúc đi ngang qua cô một trong hai người đưa mắt nhìn cô, Tần Tảo thoáng chốc cứng ngắc, đôi mắt đen nhánh kia, cùng đôi mắt trong trí nhớ của cô giống nhau như đúc.
"Buổi chiều có việc gì không?"
"Đi đón Tiểu Tiểu tới cùng ăn cơm, mỗi lần cô ấy ở trong phòng một mình toàn chỉ biết ăn mì ăn liền."
Hai người con trai dưới ánh mặt trời càng lúc càng xa, tháng sáu như lửa, Tần Tảo lại như đang ở trong trời đông giá rét, cả người cô xiêu vẹo dựa vào cầu thang, dường như mất hết sức lực, trước mắt vẫn đung đưa hình ảnh đôi mắt đen nhánh kia, trong lòng cô thầm than nhẹ, em hiện tại đã biết nấu ăn rồi, không còn chỉ biết ăn mì ăn liền nữa, em hiện tại cũng đã biết tự chăm sóc mình, không còn để người khác phải lo lắng, mà anh, hiện tại anh đang ở nơi nào, có phải đang vì một người khác mà nấu ăn, vì người khác mà nóng ruột.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook