Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
-
Quyển 2 - Chương 83: Hạ, tin em không?
Vưu Hạ im lặng đứng sau cánh cửa, chưa hề cất bước.
Anh nhắm mắt lại, dựa đầu ra sau, muốn lắng nghe tiếng giày rời đi nhưng mãi mà không nghe thấy động tĩnh gì khác. Trong lòng đã rối bời, bây giờ còn ngổn ngang hơn bao giờ hết.
Lẽ nào còn chưa chịu đi sao?
Thật sự là muốn dọn đến đây ở cùng mình ư?
Chỉ dựa vào một bản ghi âm vô căn vô cứ kia?
Vưu Hạ khẽ chau mày — Đúng là viễn vông mà.
Từ sau ngày thi đại học cuối cùng, Vưu Hạ đã chính thức gạt đi tình cảm vương vấn trong lòng mình rồi. Có lẽ anh từng rung động vì cậu thật, nhưng rồi cảm xúc da diết ấy vẫn mỏng manh lắm, chẳng thể kéo dài mãi mãi được đâu.
Còn cậu thì khác.
Sau khi đỗ đại học rồi hẳn là sẽ có một tương lai tốt hơn, chí ít anh đã giúp đỡ cậu bằng hết sức mình trong thầm lặng, cốt chỉ hy vọng cậu sẽ dựa vào cái nền sẵn có, tiếp tục bước đi và tự lực cánh sinh. Áp lực và cám dỗ ngoài kia sớm muộn gì cũng nhấn chìm đoạn tình đơn phương đầu đời của cậu mà thôi. Rồi cậu sẽ cùng người khác vẽ lên một đoạn tình khác, trưởng thành và yên bình hơn là khi bên anh.
Mọi nước đi trên ván cờ này, Vưu Hạ đều tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng rồi không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vào một ngày không trăng không sao, Kỳ Họa Niên đường đột xuất hiện trước cửa nhà anh, mang theo ánh mắt và nụ cười dịu dàng đó, quả quyết muốn ở cùng anh.
Lúc ấy, anh thật sự muốn hỏi một câu: Cậu bị điên rồi sao?
Nhưng với suy nghĩ lì lợm của thằng chó con này, có lẽ cậu sẽ trả lời rằng: Vâng, em điên tình rồi, anh không thấy sao?
Vưu Hạ đang ngồi ở ghế sa-lon, cả khuôn mặt giấu sau đôi tay vừa trắng vừa gầy. Anh vừa nghĩ tới đó lập tức cười lạnh.
Từ bao giờ mà mình hiểu cậu ta đến nhường này rồi?
Có điều, hiểu thì rất hiểu, nhưng không biết làm sao để cắt phăng cái đuôi chó kia được?
Đuôi chó con ngày càng to và dày, phe phẩy trước mặt anh suốt không ngừng.
Thật ra người ngoài nhìn vào câu chuyện của hai người sẽ nhìn bằng một ánh mắt khác. Không phải do anh không có cách cắt đứt chiếc đuôi của cậu, mà đơn giản là vì… anh không muốn cắt mà thôi.
Một khi lòng không còn vương vấn thì có bao nhiêu chiếc đuôi xuất hiện cũng không thể khiến cho anh lo lắng bối rối như vậy được.
Ngoại trừ…
Bên ngoài cửa vẫn chưa có động tĩnh gì khác. Một màn tĩnh lặng cực kỳ khó hiểu và quái đản. Vưu Hạ đứng dậy, ôm ý định muốn bước ra ngoài huyền quan kiểm tra, song anh lại rũ mắt chần chừ, cuối cùng là quay lưng về phòng ngủ.
Gần cuối tháng Chín, trời đêm không còn yên ả như bình thường nữa rồi. Thay vào đó là những trận mưa như xối nước, rào rào suốt cả đêm. Cửa sổ trong phòng lại không được cài then cẩn thận, bị cơn gió lốc bên ngoài thổi cho bật tung.
Nghe thấy tiếng động kinh người, Vưu Hạ trái ngược không hề giật mình. Anh mở đôi mắt thao láo như chưa từng chìm vào giấc ngủ, thẫn thờ nhìn vách tường đối diện một lúc mới ngồi dậy.
Đêm nay, Vưu Hạ tiếp tục mất ngủ.
Cứ ngỡ khi về đây sẽ được ngủ bù cho những tháng ngày trực bệnh viện. Vậy mà từ nãy đến giờ anh chỉ nằm nhưng không ngủ được, trong đầu hết nghĩ chuyện này lại nghĩ đến chuyện khác.
Dường như có một điều gì đó vướng bận trong lòng không yên.
Mưa gió vần vũ chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Vưu Hạ rời khỏi giường, đi đến cài then cửa sổ rồi mở cửa phòng đi ra ngoài. Anh đứng trên lầu nhìn xuống, phòng khách yên tĩnh lạnh lẽo, một cảm giác quen thuộc cực kỳ.
Vốn dĩ căn hộ này trước giờ vẫn vậy.
Chẳng có ai ở, nếu có thêm anh thì nó vẫn là một căn hộ cô đơn nhàm chán.
Bây giờ… có thêm một người thì sao?
Thật lòng, Vưu Hạ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ ở cùng với ai đó. Thậm chí sống cùng người nhà, anh cũng thấy hơi khó chịu. Đừng nói gì đến người ngoài như Kỳ Họa Niên.
Ấy thế mà cậu lại làm cho anh mất ngủ.
Ô cửa kính bên phải vừa lóe lên một tia sáng.
Vưu Hạ thầm hít một hơi, chậm rãi đi đến chỗ huyền quan, vươn tay mở cửa. Cửa nhà kêu ‘tít’ một tiếng, thong thả hé mở.
Sau cánh cửa, một hình dáng ngồi bó gối dưới đất, đầu gục giữa gối, miên man ngủ say. Bên cạnh là hai túi hành lý, trông có vẻ không đem theo quá nhiều đồ đạc.
Có một khắc, thời gian ngưng đọng.
Vưu Hạ sững người nhìn Kỳ Họa Niên cứng đầu ngồi gục trước cửa nhà mình, giữa hành lang vắng vẻ tịch mịch, gió lạnh thổi từ lan can, lạnh đến thấu xương.
Có một khắc, trái tim anh nhói lên.
Dáng vẻ cố chấp chịu đựng khổ sở này cực kỳ thân quen, rõ là anh từng nhìn thấy nó suốt một tháng trời ở Tiên Vận. Bây giờ lại tiếp tục nhìn thấy, nhìn thấy cậu chiến đấu vì đoạn tình đơn phương của mình.
Vưu Hạ nhắm mắt định thần, sau đó đi đến trước mặt Kỳ Họa Niên, dùng mũi dép lê đá vào bên đùi của cậu.
Kỳ Họa Niên thoáng mơ màng ngẩng đầu. Dưới ngọn đèn mờ mịt ở hành lang, cậu nhận ra được đối phương là Vưu Hạ. Ngay sau đó, cậu đứng bật dậy, đưa tay dụi dụi mắt rồi nhìn anh, cười lên ngây ngốc.
“Anh, sao anh không ngủ?”
Vưu Hạ lạnh nhạt liếc nhìn cậu: “Sao không về đi, còn ngồi đây làm gì?”
Kỳ Họa Niên đấm đấm chân, hình như ngồi lâu quá nên bị tê rồi. Lát sau, cậu đứng thẳng lưng, nhìn anh cười thật nhẹ: “Em không còn chỗ để về nữa rồi.”
“Sao?” Vưu Hạ sửng sốt “Nhà của cậu đâu?”
Kỳ Họa Niên như cũ bình tĩnh đáp: “Em bán rồi.”
“Cậu…” Nhất thời, anh không biết nói gì, đành phải im lặng.
Nếu không nhầm thì đó là nhà của ông bà, một ngôi nhà đong đầy kỷ niệm, thế mà nói bán liền bán được sao?
Kỳ Họa Niên, cậu làm đến bước đường cùng này luôn rồi hm?
Bà cậu thì sao đây? Còn bàn thờ của bà cậu nữa mà?
Sắc mặt Vưu Hạ không tốt lắm. Anh cúi đầu, chau mày nghĩ ngợi. Lần này anh không giận vì cậu chạy đến đây đòi ở cùng, mà giận vì cậu dám làm những chuyện thiếu suy nghĩ thế kia.
Kỳ Họa Niên ở đối diện cũng im lặng quan sát đối phương. Cậu nhìn ra được anh tức giận, nét cười trên môi càng dịu dàng hơn.
“Anh, em đùa thôi.”
Vưu Hạ ngẩng đầu nhìn cậu.
“Em không có bán, mà cho một người quen thuê, mỗi tháng họ sẽ trả tiền nhà cho em, tiện thể chăm nom bàn thờ của bà giúp em luôn. Số tiền đó sẽ cộng với số tiền làm thêm của em, dùng cho đóng học phí mỗi kỳ. Anh đừng giận, em sao có thể bán căn nhà ấy được chứ?”
Nghe cậu giải thích xong rồi, đáy lòng anh lập tức nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc ấy, anh mơ hồ phát hiện, hóa ra bản thân còn có thể vì chuyện của cậu mà lo lắng nữa ư?
Vưu Hạ trầm mặc giây lát: “Nhưng cậu vẫn không thể ở đây được. Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà, cậu không hiểu sao?”
“Em hiểu chứ.” Kỳ Họa Niên gật đầu.
“Nếu hiểu thì sao cậu cứ phải làm những việc vô nghĩa thế này? Ở Tiên Vận, chúng ta có ra sao đi nữa cũng không đồng nghĩa hiện tại chúng ta cũng sẽ như vậy. Tôi có cuộc sống riêng của mình, cậu cũng có cuộc sống riêng của cậu. Mọi thứ kết thúc rồi. Cảm giác rung động ấy, không còn nữa đâu. Tôi không còn bất kỳ cảm giác nào với cậu nữa.”
“Thật sao?”
Kỳ Họa Niên trầm tĩnh nhìn Vưu Hạ, lặp lại câu hỏi: “Lời anh vừa nói là thật sao? Không còn cảm giác gì với em nữa… Thật sao?”
Ánh mắt Vưu Hạ có chút suy suyễn, nhưng rồi anh đã quay mặt đi, lạnh nhạt đáp: “Ừ. Tôi cần gì phải nói dối cậu chứ? Về đi và đừng quay lại đây nữa.”
Dứt lời, anh xoay người, đi về phía cửa nhà. Song, ngay sau đó, Kỳ Họa Niên bất ngờ sải bước đi tới, từ đằng sau ôm chặt lấy anh.
Hai chiếc bóng dán sát vào nhau trải dài dưới ánh đèn.
Cậu nhắm mắt, kìm nén run rẩy trong trái tim, cất tiếng vội vàng: “Em xin lỗi vì đã đường đột chạy đến đây như thế. Em xin lỗi vì khiến cho anh thấy khó xử. Nhưng mà, em không tin lời anh vừa nói. Anh nói dối đúng không? Nếu không còn cảm giác gì nữa, sao anh phải mở cửa nhìn xem em đã đi chưa chứ? Nếu không còn cảm giác gì nữa, sao anh phải đánh thức em dậy làm gì? Chỉ vì muốn đuổi em đi thôi sao? Nếu không còn cảm giác gì nữa, sao anh phải bảo vệ em trước Philippe chứ? Nếu không còn cảm giác gì nữa, sao anh phải… sao anh phải lo học phí cho em chứ?”
Cả người Vưu Hạ nháy mắt trở nên cứng đờ. Anh trầm mặc, không vùng vẫy, không nói gì, dường như đang bị thứ cảm xúc quen thuộc vây lấy, kéo sâu xuống biển tình.
Anh nhớ cảm giác ấm áp này, giống như khi còn ở Tiên Vận, cậu cũng ôm anh như vậy.
Anh nhớ cả giọng nói của cậu, giọng nói êm dịu dễ nghe, có chút nuông chiều, có chút cứng rắn. Bây giờ anh còn nghe ra được cả sự yếu đuối của cậu.
“Cậu không hiểu những điều đó là gì ư?” Vưu Hạ cất tiếng hỏi.
Kỳ Họa Niên vẫn không lơi lỏng vòng tay, dù chỉ một giây.
“Là lời tạm biệt của tôi đấy. Những gì có thể làm, tôi đều làm cho cậu cả rồi. Từ đây về sau, chúng ta không còn—“
“Anh nghĩ em cần điều đó sao?”
Kỳ Họa Niên thình lình chen ngang, giọng điệu có chút ấm ức: “Em không cần anh đóng học phí cho em. Em không cần anh phải an bài tương lai của em. Suốt mấy tháng qua em cố gắng vì điều gì anh có biết không? Em miệt mài ôn tập để thi đỗ đại học, em cố gắng làm lụng dành dụm một số tiền cho bản thân, em làm tất cả những điều đó không phải vì em, mà là vì anh! Hạ, em muốn sống cùng anh, muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, muốn được lắng nghe tâm sự của anh, muốn được bảo vệ anh nữa…”
“Em đã giữ lời hứa với anh cơ mà. Mấy tháng qua em không chủ động đi tìm anh, em tôn trọng lời hứa của chúng ta. Mãi mới đến ngày hôm nay, ngày mà em nghĩ mình sẽ có thể gần anh hơn một chút…”
“Em đã làm mọi thứ bằng hết sức mình rồi.”
“Em thật sự rất nhớ anh.”
“Em đã cố gắng rất nhiều, rất rất nhiều, nhưng rồi em vẫn không quên anh được.”
“Có thể anh nghĩ em rất đê tiện, vì dùng bản ghi âm trong lúc anh say để cưỡng ép. Nhưng những gì em đã và đang phấn đấu cũng chỉ là vì anh mà thôi. Bây giờ em không cần dựa vào bản ghi âm kia nữa, mà em muốn… sự đồng ý tự nguyện của anh.”
Kỳ Họa Niên gục đầu trên vai Vưu Hạ, vô tình ngửi thấy hương ngọc lan tây vấn vít ở cánh mũi. Cảm xúc trong lòng vỡ òa, cậu siết chặt vòng tay như muốn níu giữ một điều gì đó quý báu, hạ thấp tông giọng, nói bằng cả sự chân thành của mình:
“Hạ, cho phép em theo đuổi anh lại từ đầu được không?”
Sau câu bày tỏ của Kỳ Họa Niên, mọi thứ như tĩnh lặng hẳn.
Hành lang hiu quạnh, cùng với hơi lạnh từ ngoài lan can sắp sửa nhuộm thấm vào đôi bàn tay của cả hai.
Vưu Hạ bỗng lại nhớ về quá trình trưởng thành của mình. Đó là khoảng thời gian mà anh cảm thấy mình vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa khốn khổ. Khi mọi thứ trước mắt đang vô cùng tốt đẹp thì chợt biến thành một đống đổ nát điêu tàn.
Tất cả đều sụp đổ ngay trước mắt anh.
Người mà anh tin tưởng nhất, dựa dẫm nhất, chỉ trong một chốc liền lặn mất tăm, không một lời từ biệt.
Người mà anh ngưỡng mộ sùng bái nhất, chỉ vì cái tôi quá lớn liền thẳng thừng trừng phạt anh không nương tay.
Cứ như vậy, cuộc sống của anh thay đổi như chong chóng, từ màu sắc tươi sáng hóa thành gam màu ảm đạm lạnh lẽo.
Cho đến khi Kỳ Họa Niên xuất hiện, tình cờ mang theo một hơi thở mới mẻ, ấm áp, dịu dàng, tinh tế, sâu sắc…
Còn tính từ nào anh quên kể ra hay không nhỉ?
Nhưng đó là những cảm giác mà cậu để lại trong trái tim của anh.
Khi bút bi của Từ Thiếu Hàn bị hỏng nặng, gần như chẳng thể cứu vãn được, Kỳ Họa Niên đã thình lình xuất hiện, rồi miệt mài suốt đêm hàn gắn giúp anh.
Khi mẹ Thẩm Ninh mất, Kỳ Họa Niên vẫn thình lình xuất hiện, muốn ngồi nghe nhạc cùng với anh, còn nói muốn làm bạn với anh.
Khi Vưu Chiếu Hy đột ngột “ra đi”, chính Kỳ Họa Niên là người đã trấn an cảm xúc rối bời đan cài một chút tội lỗi trong lòng anh.
Khi anh nghĩ mình sẽ không bao giờ biết mỉm cười, Kỳ Họa Niên đã làm anh mỉm cười.
Khi anh nghĩ mình sẽ không còn bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài dáng vẻ lạnh nhạt nhàm chán này, Kỳ Họa Niên đã làm anh thấy ghen tỵ và thương xót.
Bao nhiêu đây có đủ là minh chứng cho sự đặc biệt của cậu hay chưa?
Bao nhiêu đây có đủ để anh biện hộ cho tình cảm của mình hay chưa?
Anh thích cậu là một điều đúng đắn.
Nếu có điểm nào sai trái, có lẽ vì anh không phải là một con người.
Hạ, cho phép em theo đuổi anh lại từ đầu được không?
Trái tim một lần thổn thức, muôn đời vẫn thổn thức, chỉ bởi một giọng nói.
“Cậu suy nghĩ kỹ chưa?” Vưu Hạ khẽ động đậy, muốn thoát khỏi cái ôm của đối phương, ngoảnh đầu nhìn cậu.
Kỳ Họa Niên tức thì buông lỏng đôi tay, rũ mắt nhìn anh, không hề do dự đáp: “Em chưa bao giờ quyết định chuyện gì một cách thiếu suy nghĩ cả.”
Vưu Hạ nghe vậy, hàng mày hơi rướn lên, thản nhiên dựa lưng vào tường: “Có đấy, theo đuổi tôi là một việc thiếu suy nghĩ nhất rồi.”
“Sao có thể?” Kỳ Họa Niên thuận đà mà nghiêng người, một tay đặt ngang tầm với anh, cười thật khẽ “Đây là việc làm đúng đắn nhất từ trước đến giờ của em đấy.”
Vưu Hạ rất để ý đến vài điều nhỏ nhặt, ví như… cánh tay đang ở ngay bên cạnh mình. Anh liếc mắt âm thầm nhìn một cái, sau đó hỏi ngược lại: “Nếu vậy thì tôi được gì đây?”
Kỳ Họa Niên mỉm cười: “Anh sẽ được tình yêu của thằng chó con này.”
“Vậy thôi sao?”
“Đổi lại em cũng sẽ có được nụ cười của anh.” Kỳ Họa Niên vừa nói vừa cẩn thận nhích tới gần hơn.
Khoảng cách của hai người thoáng chốc đã được rút ngắn lại. Bây giờ trông như Kỳ Họa Niên đang vây áp đối phương ở giữa vậy.
Hoàn toàn không còn lối thoát nào nữa.
Vưu Hạ nhận thức được điều này, anh nhất thời nhíu mày, đứng thẳng lưng, ngẩng đầu mỉa mai: “Cậu tự tin quá rồi đó.”
“Nhưng anh có tin em không?”
“Tin chuyện gì?”
“Anh có tin em sẽ làm anh hạnh phúc được không?”
“…”
“Hạ, tin em không?”
Hơi thở của gió lạnh phả trên đầu mũi của Vưu Hạ. Anh cụp mắt không nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, trong nghĩ suy có hơi hỗn loạn như những đầu gút.
Mình có tin không?
Trước giờ… mình chưa tin tưởng bất kỳ người nào.
Bây giờ thì sao?
Mình… tin người này chứ?
Giữa màn thinh lặng, Kỳ Họa Niên nhẹ nhàng nghiêng đầu, dần dần cúi thấp xuống…
Nhiều năm sau đó, lúc cậu ngẫu hứng hỏi lại, anh đã không thể trả lời được. Ngày hôm ấy anh trả lời cậu thế nào, thật sự là không thể nhớ nổi.
Bởi vì vào khoảnh khắc anh định hé miệng đưa ra đáp án, thì bỗng có một luồng hơi ấm khóa chặt nơi ấy lại. Những điều muốn nói đều bị gói gọn trong nụ hôn của một đêm mưa dai dẳng.
Anh nhắm mắt lại, dựa đầu ra sau, muốn lắng nghe tiếng giày rời đi nhưng mãi mà không nghe thấy động tĩnh gì khác. Trong lòng đã rối bời, bây giờ còn ngổn ngang hơn bao giờ hết.
Lẽ nào còn chưa chịu đi sao?
Thật sự là muốn dọn đến đây ở cùng mình ư?
Chỉ dựa vào một bản ghi âm vô căn vô cứ kia?
Vưu Hạ khẽ chau mày — Đúng là viễn vông mà.
Từ sau ngày thi đại học cuối cùng, Vưu Hạ đã chính thức gạt đi tình cảm vương vấn trong lòng mình rồi. Có lẽ anh từng rung động vì cậu thật, nhưng rồi cảm xúc da diết ấy vẫn mỏng manh lắm, chẳng thể kéo dài mãi mãi được đâu.
Còn cậu thì khác.
Sau khi đỗ đại học rồi hẳn là sẽ có một tương lai tốt hơn, chí ít anh đã giúp đỡ cậu bằng hết sức mình trong thầm lặng, cốt chỉ hy vọng cậu sẽ dựa vào cái nền sẵn có, tiếp tục bước đi và tự lực cánh sinh. Áp lực và cám dỗ ngoài kia sớm muộn gì cũng nhấn chìm đoạn tình đơn phương đầu đời của cậu mà thôi. Rồi cậu sẽ cùng người khác vẽ lên một đoạn tình khác, trưởng thành và yên bình hơn là khi bên anh.
Mọi nước đi trên ván cờ này, Vưu Hạ đều tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng rồi không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vào một ngày không trăng không sao, Kỳ Họa Niên đường đột xuất hiện trước cửa nhà anh, mang theo ánh mắt và nụ cười dịu dàng đó, quả quyết muốn ở cùng anh.
Lúc ấy, anh thật sự muốn hỏi một câu: Cậu bị điên rồi sao?
Nhưng với suy nghĩ lì lợm của thằng chó con này, có lẽ cậu sẽ trả lời rằng: Vâng, em điên tình rồi, anh không thấy sao?
Vưu Hạ đang ngồi ở ghế sa-lon, cả khuôn mặt giấu sau đôi tay vừa trắng vừa gầy. Anh vừa nghĩ tới đó lập tức cười lạnh.
Từ bao giờ mà mình hiểu cậu ta đến nhường này rồi?
Có điều, hiểu thì rất hiểu, nhưng không biết làm sao để cắt phăng cái đuôi chó kia được?
Đuôi chó con ngày càng to và dày, phe phẩy trước mặt anh suốt không ngừng.
Thật ra người ngoài nhìn vào câu chuyện của hai người sẽ nhìn bằng một ánh mắt khác. Không phải do anh không có cách cắt đứt chiếc đuôi của cậu, mà đơn giản là vì… anh không muốn cắt mà thôi.
Một khi lòng không còn vương vấn thì có bao nhiêu chiếc đuôi xuất hiện cũng không thể khiến cho anh lo lắng bối rối như vậy được.
Ngoại trừ…
Bên ngoài cửa vẫn chưa có động tĩnh gì khác. Một màn tĩnh lặng cực kỳ khó hiểu và quái đản. Vưu Hạ đứng dậy, ôm ý định muốn bước ra ngoài huyền quan kiểm tra, song anh lại rũ mắt chần chừ, cuối cùng là quay lưng về phòng ngủ.
Gần cuối tháng Chín, trời đêm không còn yên ả như bình thường nữa rồi. Thay vào đó là những trận mưa như xối nước, rào rào suốt cả đêm. Cửa sổ trong phòng lại không được cài then cẩn thận, bị cơn gió lốc bên ngoài thổi cho bật tung.
Nghe thấy tiếng động kinh người, Vưu Hạ trái ngược không hề giật mình. Anh mở đôi mắt thao láo như chưa từng chìm vào giấc ngủ, thẫn thờ nhìn vách tường đối diện một lúc mới ngồi dậy.
Đêm nay, Vưu Hạ tiếp tục mất ngủ.
Cứ ngỡ khi về đây sẽ được ngủ bù cho những tháng ngày trực bệnh viện. Vậy mà từ nãy đến giờ anh chỉ nằm nhưng không ngủ được, trong đầu hết nghĩ chuyện này lại nghĩ đến chuyện khác.
Dường như có một điều gì đó vướng bận trong lòng không yên.
Mưa gió vần vũ chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Vưu Hạ rời khỏi giường, đi đến cài then cửa sổ rồi mở cửa phòng đi ra ngoài. Anh đứng trên lầu nhìn xuống, phòng khách yên tĩnh lạnh lẽo, một cảm giác quen thuộc cực kỳ.
Vốn dĩ căn hộ này trước giờ vẫn vậy.
Chẳng có ai ở, nếu có thêm anh thì nó vẫn là một căn hộ cô đơn nhàm chán.
Bây giờ… có thêm một người thì sao?
Thật lòng, Vưu Hạ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ ở cùng với ai đó. Thậm chí sống cùng người nhà, anh cũng thấy hơi khó chịu. Đừng nói gì đến người ngoài như Kỳ Họa Niên.
Ấy thế mà cậu lại làm cho anh mất ngủ.
Ô cửa kính bên phải vừa lóe lên một tia sáng.
Vưu Hạ thầm hít một hơi, chậm rãi đi đến chỗ huyền quan, vươn tay mở cửa. Cửa nhà kêu ‘tít’ một tiếng, thong thả hé mở.
Sau cánh cửa, một hình dáng ngồi bó gối dưới đất, đầu gục giữa gối, miên man ngủ say. Bên cạnh là hai túi hành lý, trông có vẻ không đem theo quá nhiều đồ đạc.
Có một khắc, thời gian ngưng đọng.
Vưu Hạ sững người nhìn Kỳ Họa Niên cứng đầu ngồi gục trước cửa nhà mình, giữa hành lang vắng vẻ tịch mịch, gió lạnh thổi từ lan can, lạnh đến thấu xương.
Có một khắc, trái tim anh nhói lên.
Dáng vẻ cố chấp chịu đựng khổ sở này cực kỳ thân quen, rõ là anh từng nhìn thấy nó suốt một tháng trời ở Tiên Vận. Bây giờ lại tiếp tục nhìn thấy, nhìn thấy cậu chiến đấu vì đoạn tình đơn phương của mình.
Vưu Hạ nhắm mắt định thần, sau đó đi đến trước mặt Kỳ Họa Niên, dùng mũi dép lê đá vào bên đùi của cậu.
Kỳ Họa Niên thoáng mơ màng ngẩng đầu. Dưới ngọn đèn mờ mịt ở hành lang, cậu nhận ra được đối phương là Vưu Hạ. Ngay sau đó, cậu đứng bật dậy, đưa tay dụi dụi mắt rồi nhìn anh, cười lên ngây ngốc.
“Anh, sao anh không ngủ?”
Vưu Hạ lạnh nhạt liếc nhìn cậu: “Sao không về đi, còn ngồi đây làm gì?”
Kỳ Họa Niên đấm đấm chân, hình như ngồi lâu quá nên bị tê rồi. Lát sau, cậu đứng thẳng lưng, nhìn anh cười thật nhẹ: “Em không còn chỗ để về nữa rồi.”
“Sao?” Vưu Hạ sửng sốt “Nhà của cậu đâu?”
Kỳ Họa Niên như cũ bình tĩnh đáp: “Em bán rồi.”
“Cậu…” Nhất thời, anh không biết nói gì, đành phải im lặng.
Nếu không nhầm thì đó là nhà của ông bà, một ngôi nhà đong đầy kỷ niệm, thế mà nói bán liền bán được sao?
Kỳ Họa Niên, cậu làm đến bước đường cùng này luôn rồi hm?
Bà cậu thì sao đây? Còn bàn thờ của bà cậu nữa mà?
Sắc mặt Vưu Hạ không tốt lắm. Anh cúi đầu, chau mày nghĩ ngợi. Lần này anh không giận vì cậu chạy đến đây đòi ở cùng, mà giận vì cậu dám làm những chuyện thiếu suy nghĩ thế kia.
Kỳ Họa Niên ở đối diện cũng im lặng quan sát đối phương. Cậu nhìn ra được anh tức giận, nét cười trên môi càng dịu dàng hơn.
“Anh, em đùa thôi.”
Vưu Hạ ngẩng đầu nhìn cậu.
“Em không có bán, mà cho một người quen thuê, mỗi tháng họ sẽ trả tiền nhà cho em, tiện thể chăm nom bàn thờ của bà giúp em luôn. Số tiền đó sẽ cộng với số tiền làm thêm của em, dùng cho đóng học phí mỗi kỳ. Anh đừng giận, em sao có thể bán căn nhà ấy được chứ?”
Nghe cậu giải thích xong rồi, đáy lòng anh lập tức nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc ấy, anh mơ hồ phát hiện, hóa ra bản thân còn có thể vì chuyện của cậu mà lo lắng nữa ư?
Vưu Hạ trầm mặc giây lát: “Nhưng cậu vẫn không thể ở đây được. Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà, cậu không hiểu sao?”
“Em hiểu chứ.” Kỳ Họa Niên gật đầu.
“Nếu hiểu thì sao cậu cứ phải làm những việc vô nghĩa thế này? Ở Tiên Vận, chúng ta có ra sao đi nữa cũng không đồng nghĩa hiện tại chúng ta cũng sẽ như vậy. Tôi có cuộc sống riêng của mình, cậu cũng có cuộc sống riêng của cậu. Mọi thứ kết thúc rồi. Cảm giác rung động ấy, không còn nữa đâu. Tôi không còn bất kỳ cảm giác nào với cậu nữa.”
“Thật sao?”
Kỳ Họa Niên trầm tĩnh nhìn Vưu Hạ, lặp lại câu hỏi: “Lời anh vừa nói là thật sao? Không còn cảm giác gì với em nữa… Thật sao?”
Ánh mắt Vưu Hạ có chút suy suyễn, nhưng rồi anh đã quay mặt đi, lạnh nhạt đáp: “Ừ. Tôi cần gì phải nói dối cậu chứ? Về đi và đừng quay lại đây nữa.”
Dứt lời, anh xoay người, đi về phía cửa nhà. Song, ngay sau đó, Kỳ Họa Niên bất ngờ sải bước đi tới, từ đằng sau ôm chặt lấy anh.
Hai chiếc bóng dán sát vào nhau trải dài dưới ánh đèn.
Cậu nhắm mắt, kìm nén run rẩy trong trái tim, cất tiếng vội vàng: “Em xin lỗi vì đã đường đột chạy đến đây như thế. Em xin lỗi vì khiến cho anh thấy khó xử. Nhưng mà, em không tin lời anh vừa nói. Anh nói dối đúng không? Nếu không còn cảm giác gì nữa, sao anh phải mở cửa nhìn xem em đã đi chưa chứ? Nếu không còn cảm giác gì nữa, sao anh phải đánh thức em dậy làm gì? Chỉ vì muốn đuổi em đi thôi sao? Nếu không còn cảm giác gì nữa, sao anh phải bảo vệ em trước Philippe chứ? Nếu không còn cảm giác gì nữa, sao anh phải… sao anh phải lo học phí cho em chứ?”
Cả người Vưu Hạ nháy mắt trở nên cứng đờ. Anh trầm mặc, không vùng vẫy, không nói gì, dường như đang bị thứ cảm xúc quen thuộc vây lấy, kéo sâu xuống biển tình.
Anh nhớ cảm giác ấm áp này, giống như khi còn ở Tiên Vận, cậu cũng ôm anh như vậy.
Anh nhớ cả giọng nói của cậu, giọng nói êm dịu dễ nghe, có chút nuông chiều, có chút cứng rắn. Bây giờ anh còn nghe ra được cả sự yếu đuối của cậu.
“Cậu không hiểu những điều đó là gì ư?” Vưu Hạ cất tiếng hỏi.
Kỳ Họa Niên vẫn không lơi lỏng vòng tay, dù chỉ một giây.
“Là lời tạm biệt của tôi đấy. Những gì có thể làm, tôi đều làm cho cậu cả rồi. Từ đây về sau, chúng ta không còn—“
“Anh nghĩ em cần điều đó sao?”
Kỳ Họa Niên thình lình chen ngang, giọng điệu có chút ấm ức: “Em không cần anh đóng học phí cho em. Em không cần anh phải an bài tương lai của em. Suốt mấy tháng qua em cố gắng vì điều gì anh có biết không? Em miệt mài ôn tập để thi đỗ đại học, em cố gắng làm lụng dành dụm một số tiền cho bản thân, em làm tất cả những điều đó không phải vì em, mà là vì anh! Hạ, em muốn sống cùng anh, muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, muốn được lắng nghe tâm sự của anh, muốn được bảo vệ anh nữa…”
“Em đã giữ lời hứa với anh cơ mà. Mấy tháng qua em không chủ động đi tìm anh, em tôn trọng lời hứa của chúng ta. Mãi mới đến ngày hôm nay, ngày mà em nghĩ mình sẽ có thể gần anh hơn một chút…”
“Em đã làm mọi thứ bằng hết sức mình rồi.”
“Em thật sự rất nhớ anh.”
“Em đã cố gắng rất nhiều, rất rất nhiều, nhưng rồi em vẫn không quên anh được.”
“Có thể anh nghĩ em rất đê tiện, vì dùng bản ghi âm trong lúc anh say để cưỡng ép. Nhưng những gì em đã và đang phấn đấu cũng chỉ là vì anh mà thôi. Bây giờ em không cần dựa vào bản ghi âm kia nữa, mà em muốn… sự đồng ý tự nguyện của anh.”
Kỳ Họa Niên gục đầu trên vai Vưu Hạ, vô tình ngửi thấy hương ngọc lan tây vấn vít ở cánh mũi. Cảm xúc trong lòng vỡ òa, cậu siết chặt vòng tay như muốn níu giữ một điều gì đó quý báu, hạ thấp tông giọng, nói bằng cả sự chân thành của mình:
“Hạ, cho phép em theo đuổi anh lại từ đầu được không?”
Sau câu bày tỏ của Kỳ Họa Niên, mọi thứ như tĩnh lặng hẳn.
Hành lang hiu quạnh, cùng với hơi lạnh từ ngoài lan can sắp sửa nhuộm thấm vào đôi bàn tay của cả hai.
Vưu Hạ bỗng lại nhớ về quá trình trưởng thành của mình. Đó là khoảng thời gian mà anh cảm thấy mình vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa khốn khổ. Khi mọi thứ trước mắt đang vô cùng tốt đẹp thì chợt biến thành một đống đổ nát điêu tàn.
Tất cả đều sụp đổ ngay trước mắt anh.
Người mà anh tin tưởng nhất, dựa dẫm nhất, chỉ trong một chốc liền lặn mất tăm, không một lời từ biệt.
Người mà anh ngưỡng mộ sùng bái nhất, chỉ vì cái tôi quá lớn liền thẳng thừng trừng phạt anh không nương tay.
Cứ như vậy, cuộc sống của anh thay đổi như chong chóng, từ màu sắc tươi sáng hóa thành gam màu ảm đạm lạnh lẽo.
Cho đến khi Kỳ Họa Niên xuất hiện, tình cờ mang theo một hơi thở mới mẻ, ấm áp, dịu dàng, tinh tế, sâu sắc…
Còn tính từ nào anh quên kể ra hay không nhỉ?
Nhưng đó là những cảm giác mà cậu để lại trong trái tim của anh.
Khi bút bi của Từ Thiếu Hàn bị hỏng nặng, gần như chẳng thể cứu vãn được, Kỳ Họa Niên đã thình lình xuất hiện, rồi miệt mài suốt đêm hàn gắn giúp anh.
Khi mẹ Thẩm Ninh mất, Kỳ Họa Niên vẫn thình lình xuất hiện, muốn ngồi nghe nhạc cùng với anh, còn nói muốn làm bạn với anh.
Khi Vưu Chiếu Hy đột ngột “ra đi”, chính Kỳ Họa Niên là người đã trấn an cảm xúc rối bời đan cài một chút tội lỗi trong lòng anh.
Khi anh nghĩ mình sẽ không bao giờ biết mỉm cười, Kỳ Họa Niên đã làm anh mỉm cười.
Khi anh nghĩ mình sẽ không còn bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài dáng vẻ lạnh nhạt nhàm chán này, Kỳ Họa Niên đã làm anh thấy ghen tỵ và thương xót.
Bao nhiêu đây có đủ là minh chứng cho sự đặc biệt của cậu hay chưa?
Bao nhiêu đây có đủ để anh biện hộ cho tình cảm của mình hay chưa?
Anh thích cậu là một điều đúng đắn.
Nếu có điểm nào sai trái, có lẽ vì anh không phải là một con người.
Hạ, cho phép em theo đuổi anh lại từ đầu được không?
Trái tim một lần thổn thức, muôn đời vẫn thổn thức, chỉ bởi một giọng nói.
“Cậu suy nghĩ kỹ chưa?” Vưu Hạ khẽ động đậy, muốn thoát khỏi cái ôm của đối phương, ngoảnh đầu nhìn cậu.
Kỳ Họa Niên tức thì buông lỏng đôi tay, rũ mắt nhìn anh, không hề do dự đáp: “Em chưa bao giờ quyết định chuyện gì một cách thiếu suy nghĩ cả.”
Vưu Hạ nghe vậy, hàng mày hơi rướn lên, thản nhiên dựa lưng vào tường: “Có đấy, theo đuổi tôi là một việc thiếu suy nghĩ nhất rồi.”
“Sao có thể?” Kỳ Họa Niên thuận đà mà nghiêng người, một tay đặt ngang tầm với anh, cười thật khẽ “Đây là việc làm đúng đắn nhất từ trước đến giờ của em đấy.”
Vưu Hạ rất để ý đến vài điều nhỏ nhặt, ví như… cánh tay đang ở ngay bên cạnh mình. Anh liếc mắt âm thầm nhìn một cái, sau đó hỏi ngược lại: “Nếu vậy thì tôi được gì đây?”
Kỳ Họa Niên mỉm cười: “Anh sẽ được tình yêu của thằng chó con này.”
“Vậy thôi sao?”
“Đổi lại em cũng sẽ có được nụ cười của anh.” Kỳ Họa Niên vừa nói vừa cẩn thận nhích tới gần hơn.
Khoảng cách của hai người thoáng chốc đã được rút ngắn lại. Bây giờ trông như Kỳ Họa Niên đang vây áp đối phương ở giữa vậy.
Hoàn toàn không còn lối thoát nào nữa.
Vưu Hạ nhận thức được điều này, anh nhất thời nhíu mày, đứng thẳng lưng, ngẩng đầu mỉa mai: “Cậu tự tin quá rồi đó.”
“Nhưng anh có tin em không?”
“Tin chuyện gì?”
“Anh có tin em sẽ làm anh hạnh phúc được không?”
“…”
“Hạ, tin em không?”
Hơi thở của gió lạnh phả trên đầu mũi của Vưu Hạ. Anh cụp mắt không nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, trong nghĩ suy có hơi hỗn loạn như những đầu gút.
Mình có tin không?
Trước giờ… mình chưa tin tưởng bất kỳ người nào.
Bây giờ thì sao?
Mình… tin người này chứ?
Giữa màn thinh lặng, Kỳ Họa Niên nhẹ nhàng nghiêng đầu, dần dần cúi thấp xuống…
Nhiều năm sau đó, lúc cậu ngẫu hứng hỏi lại, anh đã không thể trả lời được. Ngày hôm ấy anh trả lời cậu thế nào, thật sự là không thể nhớ nổi.
Bởi vì vào khoảnh khắc anh định hé miệng đưa ra đáp án, thì bỗng có một luồng hơi ấm khóa chặt nơi ấy lại. Những điều muốn nói đều bị gói gọn trong nụ hôn của một đêm mưa dai dẳng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook