Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
-
Quyển 1 - Chương 45: Cậu đổi tên thành Kỳ U Mê đi
Đã qua giờ nghỉ trưa hơn một tiếng, Vưu Hạ cũng vừa vặn khám xong cho học sinh cuối cùng, lúc này anh đang đứng lặng nơi sân bóng, cũng không biết muốn nhìn ngắm thứ gì ở ngoài này.
Sân bóng đang có một lớp học thể dục, phía dưới cột rổ thấp thoáng một bóng người đàn ông cao lớn, bộ quần áo thể thao thuần một màu đen hơi ôm sát lấy cơ thể của hắn, lộ ra từng đường nét rắn rỏi quyến rũ thu hút ánh mắt của người khác.
Còi vừa huýt lên mấy tiếng, ngay lập tức xuất hiện bốn hàng học sinh đều đều thẳng tắp đứng trước mặt Vưu Kiện.
Vưu Kiện chống hông, liếc mắt nhìn thoáng một lượt rồi mỉm cười dặn dò: “Bây giờ mấy đứa tập tự do với nhau đi, nội dung là về bóng rổ, yêu cầu là phải ném đủ năm quả vào rổ thì đạt. Tuần sau chúng ta thi giữa kỳ, nhớ cả chưa?”
Cả lớp đồng thanh hô: “Nhớ rồi ạ!”
Vưu Hạ đứng bên này trông thấy Vưu Kiện đang chạy đến gần, anh hơi nghển cằm lên, đợi đối phương dừng lại trước mặt mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Công việc nhàn hạ ghê nhỉ.”
Vưu Kiện dán lưng trên cột tường, đôi chân dài thẳng duỗi ra, bắt tréo rất thoải mái, cong môi cười đáp: “Con người ta muốn làm việc nhẹ nhàng còn không được đây, nào giống như em, ở bệnh viện mát mẻ không muốn lại đòi chạy đến đây.”
Vưu Hạ rướn mày hỏi lại: “Anh nói gì đó?”
Vưu Kiện càng cười càng nguy hiểm, nhún nhún vai: “Gì, ai biết gì đâu, chỉ nghe phong thanh em đổi ca với bác sĩ nào đó để đến An Nam khám bệnh cho học sinh mười hai. Hm, à mà, hình như Họa Niên cũng đi học lại rồi đó, gặp nhau chưa?”
Lúc hỏi câu này, hắn thật ra không hề có một chút suy nghĩ sâu xa nào cả, chẳng qua chỉ là muốn trêu chọc em trai của mình một chút mà thôi. Từ trước đến giờ, Vưu Hạ hiếm khi thân thiết với một người nào đến mức đã cất công đi tìm người ấy bằng được.
Vậy mà Kỳ Họa Niên lại làm được chuyện đó.
Vưu Kiện thoạt đầu cực kỳ sửng sốt, còn có cảm tưởng bản thân bị hóa rồ rồi, sau đó hắn dần dần tiếp nhận sự kỳ lạ của Vưu Hạ, cuối cùng là không để ý đến nữa.
Cùng lắm thì Vưu Hạ vui vẻ qua đường giống như hắn thôi, chứ thật lòng gì tầm này?
Cơ mà việc Vưu Hạ vui vẻ qua đường cùng một thằng con trai khác nhỏ tuổi hơn, thậm chí có bằng tuổi hay lớn tuổi thì nó vẫn là chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm.
Ánh mắt Vưu Hạ trầm xuống, không rõ có phải vì tức giận hay không, lát sau anh nghiêng đầu hờ hững nói: “Anh lo cho tốt chuyện của mình trước đi, đừng xen vào chuyện của em quá nhiều. Em là bác sĩ, tất nhiên đã gặp cậu ta rồi.”
“Ờ hở, có ôm nhau thắm thiết không? Lần trước anh thấy em lo lắng lắm mà, đúng không nhở?”
Vưu Hạ không nặng không nhẹ lia mắt qua nhìn đối phương, bắn một tia cảnh cáo: “Em vừa nói gì anh quên rồi à? Dạo này não anh tệ thế? Em tưởng làm tình nhiều sẽ thông minh hơn chứ, sao anh đi ngược với khoa học vậy?”
“…” Vân đen rơi đầy đầu Vưu Kiện, hắn nhất thời nghẹn họng không biết phản bác thế nào, đành đánh sang chủ đề khác “Tuần sau em sẽ đi Tiên Vận thiện nguyện hả?”
Nghe hỏi, Vưu Hạ có chút bất ngờ ngẩng mắt nhìn Vưu Kiện, lát sau anh gật đầu một cái.
Tiên Vận – vùng cao nguyên đẹp nhất của đất nước, cũng là nơi ngày xưa anh đã từng một lần đặt chân đến. Ở nơi đó, ký ức khó quên không nhiều, hay nói đúng hơn anh chỉ nhớ được một ít mà thôi, nhớ nhất có lẽ là mùi hương của hoa Kiều Mạch.
Đây là lý do vì sao hôm trước khi tình cờ nhìn thấy bức tranh của Kỳ Họa Niên vẽ về vùng cao nguyên này, anh đã ngạc nhiên và muốn xem qua đến thế. Thật ra Vưu Hạ không rõ mình có từng nhìn thấy Kỳ Họa Niên chưa, nhưng cảm giác trong lòng luôn vướng mắc khó hiểu, cho nên anh nghĩ có lẽ hai người họ từng chạm mặt nhau tại Tiên Vận rồi.
Tiếc là anh không nhớ gì hết. Mà Kỳ Họa Niên hình như cũng chẳng lưu lại ấn tượng gì về anh cả, trừ bức tranh hôm nọ mà cậu từng vẽ thôi.
Vưu Kiện nhìn Vưu Hạ đang mơ màng nghĩ ngợi gì đó, hắn bỗng đứng thẳng người, bước tới gần huýt sáo một tiếng: “Thật ra anh cũng định đi cùng với em.”
“?” Vưu Hạ ngờ vực nheo mắt lại “Anh đi cùng em? Đi đâu cơ?”
“Đi Tiên Vận chứ đi đâu. Anh muốn thay đổi không khí một chút.”
Vưu Hạ cười giận: “Anh bị ấm đầu à, người ta đi thiện nguyện, bận rộn gần chết, anh lên đó làm gì?”
Vưu Kiện nghiêng đầu ra chiều ngẫm nghĩ, lát sau hắn bỗng cà nhây: “Quản em chứ làm gì.”
“…” Vưu Hạ không còn lời gì để nói, hơn nữa đinh ninh trong lòng rằng đối phương chỉ đùa giỡn với mình mà thôi nên rất nhanh đã quên đi chuyện này.
Thấy đối phương không phản pháo gì, Vưu Kiện mới không nói nữa, nâng cổ tay lên xem đồng hồ rồi lại ngoảnh đầu trông về phía đám học sinh loi nhoi của mình. Bọn nhỏ đang ra sức cố gắng ném bóng, ném đến mức cột sắt còn phải rung rinh lo sợ.
Bỗng, có tiếng còi quen thuộc kêu lên. Học sinh nghe thấy, đồng loạt quay đầu nhìn nhìn, nhận ra tín hiệu của thầy giáo bèn trật tự bỏ bóng vào chiếc rổ lớn ở góc sân, sau đó tập trung xếp hàng.
Vưu Kiện nhìn Vưu Hạ, định nói lời cuối thì chợt nhìn thấy một bóng dáng thấp thỏm nào đó ở sau vách tường. Hắn mày cao mày thấp quan sát mấy giây rồi thầm cười.
“Thôi, anh về quản lớp. Mà hình như có người tìm em đấy.”
Vưu Hạ khó hiểu nhìn bóng lưng vênh váo đắc ý của Vưu Kiện đang rời đi, trong đầu vẫn chưa định hình được người đến tìm mình là ai thì nghe thấy giọng nói truyền tới từ phía sau.
“Anh.”
Anh?
Có một khắc, trái tim Vưu Hạ như rung lên, hệt như những sợi dây đàn guitar bị người khác ra sức gảy mạnh vậy. Anh chậm rãi xoay người lại, trước mặt là Kỳ Họa Niên, còn có ánh mắt đong đầy nụ cười của cậu, có vẻ cậu đã quên hết mấy lời khó nghe của anh trong phòng khám rồi.
Trong đầu Vưu Hạ còn hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, Kỳ Họa Niên đã nói tiếp: “Anh đứng đây nãy giờ luôn hả? Em vừa thấy anh với thầy Vưu nói chuyện với nhau.”
Vưu Hạ không kìm được hừ khẽ: “Không ngờ cậu còn có thói quen nghe lén đấy.”
“Không phải, không phải đâu.” Kỳ Họa Niên vội vàng phân bua giải thích, giọng nói hết sức vô tội “Lúc nãy ngồi trên lớp em thấy anh đứng một mình thôi, chạy xuống đây mới biết anh đang nói chuyện với thầy Vưu. Thật ra em cũng không nghe thấy gì hết.”
Nhìn dáng vẻ chân thành của đối phương, Vưu Hạ bất giác không muốn truy cứu nữa, thấp giọng hỏi: “Đang học không học, xuống đây làm gì?”
Nội tâm Kỳ Họa Niên nôn nóng, ngập đầy nhiệt tình nhưng tất nhiên không thể quá khích mà thổ lộ hết tất cả được, cho nên cậu đành nén xuống một ít, lộ ra một ít nói: “Sẵn tiện đi vệ sinh nên chạy qua nói chuyện với anh một chút.”
Vừa nghe đến ‘đi vệ sinh’, đầu mày Vưu Hạ lập tức cau nhẹ. Anh không có ý bài xích Kỳ Họa Niên, nhưng mà cậu nói sẵn tiện đi vệ sinh rồi chạy qua đây gặp anh, vẫn là có cảm giác không thoải mái cho lắm.
Dường như nhận ra nét mặt cứng ngắc của đối phương, Kỳ Họa Niên khẽ cười, yêu chiều nói: “Em rửa tay rồi, rửa tay bằng xà phòng, đừng cau mày nữa, có nếp nhăn thì làm sao?”
“…” Vưu Hạ bên ngoài không có thái độ gì nhìn cậu, trong lòng ngược lại không bình tĩnh nổi, vì bây giờ đến cả suy nghĩ của anh mà cậu cũng dễ dàng đoán ra được.
Tên ranh con quần bò này…
Kỳ Họa Niên lúc này bước đến gần hơn một chút, chợt ngửi thấy mùi hương ngọt dịu lưu luyến trên người Vưu Hạ. Cậu ngẩng mặt lên, mùi hương vấn vít vờn quanh cánh mũi, len lỏi vào tận trong buồng tim, muốn khơi gợi từng chút tình cảm nhỏ nhặt nhất của cậu.
“Anh…dùng nước hoa mùi Ngọc Lan Tây hả?”
Vưu Hạ hết sững người đến nheo mắt, cuối cùng ngầm thừa nhận hỏi: “Sao cậu biết?”
“À, mùi hoa này em từng nghe qua rồi. Ngọc Lan Tây có mùi hương đặc trưng, dễ chịu lắm.”
“Tôi dùng tinh dầu, không phải nước hoa.” Vưu Hạ sửa lại một chút.
Kỳ Họa Niên chớp chớp mắt, lát sau vừa cười vừa gật đầu nói: “Tinh dầu Ngọc Lan Tây cũng có nhiều công dụng lắm, nếu dùng thường xuyên có thể cải thiện sức khỏe. Những người hay có áp lực công việc như anh nhớ dùng đều nhé.”
Vưu Hạ cười nhạt: “Cậu nghĩ tôi có áp lực gì hm?”
“Một người dù có mạnh mẽ sắt đá cỡ nào cũng sẽ có áp lực thôi mà, nhưng nếu anh không có thì tốt hơn.”
Vưu Hạ nghiêm túc nói tiếp sau cậu: “Nếu tôi có thì sao?”
Kỳ Họa Niên cũng không tránh né đôi mắt đỏ như rượu kia, điềm nhiên mà dịu dàng đáp: “Thì em lo lắng chứ sao.”
Cho đến tận nhiều năm sau, có lúc Vưu Hạ ngồi một mình trong phòng tranh, ngẩn người nhìn vào bức chân dung trước mặt, đáy lòng gợn từng cuộn sóng xót xa, chỉ mong mỏi có thể nhìn thấy ánh mắt ấm áp dịu dàng của người kia thêm một lần nữa.
Cũng rất nhiều năm sau đó, anh mới muộn màng nhận ra rằng sự dịu dàng trong đôi mắt ấy có bao nhiêu phần đáng trân trọng.
Nhưng ngay giờ phút này, ngoài một tia sửng sốt và suýt cảm động, Vưu Hạ chẳng hề nghĩ ngợi gì quá nhiều.
Cậu lo lắng hay không lo lắng, nói thẳng ra đều không ảnh hưởng gì đến anh cả.
Cả hai im lặng nhìn nhau, nụ cười vẫn còn đọng bên khóe môi Kỳ Họa Niên, dường như được nhìn thấy Vưu Hạ là một điều gì đó rất đỗi hạnh phúc, cho nên cậu cứ mỉm cười mãi.
Chính là nụ cười xuất phát từ đáy lòng của yêu thương.
Hoa ban trắng là là rơi xuống mặt đất, vô tình tạo nên một khung cảnh trắng xóa, giá như có chiếc máy ảnh hàng thật giá thật của La Lịch ở ngay đây thì sẽ không bỏ lỡ một hình ảnh tuyệt mỹ của hai người con trai kia rồi.
Lệ Linh đang ôm một vài cuốn sách trước ngực lướt nhanh qua hành lang, sau đó cô bất chợt khựng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sân bóng ở đằng xa.
Đôi mắt dần dần mở to hơn, thu về bóng dáng quen thuộc của Kỳ Họa Niên cùng với một người nào đó, nhìn lâu hơn chút nữa, cô hơi sững người.
Đó chính là vị bác sĩ lúc nãy trong phòng khám tổng quát.
Nhưng mà… hai người họ quen biết nhau ư?
Tâm trạng của Lệ Linh khẽ biến động, bàn tay vô thức siết chặt chồng sách trong tay hơn khi chứng kiến cảnh tượng Kỳ Họa Niên vươn tay chạm lên tóc đối phương cùng với một loại ánh mắt ngọt ngào si mê.
Ngọt ngào si mê ư?
Lệ Linh nhất thời hốt hoảng với chính suy nghĩ của bản thân. Cuối cùng, cô cụp mắt, lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ quái gở của mình rồi cất bước vội vàng rời đi.
—
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, mây xanh trắng trộn lẫn vào nhau, tạo thành một hỗn hợp hài hòa mềm mại như những bông xốp. Tiết trời vào tháng Giêng rất thích hợp dành cho những hoạt động ở ngoài trời, cho nên chỉ cần tùy tiện bước chân ra khỏi nhà, mọi người sẽ dễ dàng phát hiện xung quanh đều là các cặp đôi gà bông say mê vô tư phát cơm cún.
Triệu Đóa lòng vòng quanh quảng trường rộng đến mười nghìn mét vuông, cuối cùng trở về ngay khu trung tâm, một mình ngửa cổ nhìn trời xanh, không khỏi thét lên trong lòng, bổn cô nương thật sự khổ sở, hiếm khi có một ngày rảnh rỗi lại biến thành chó con ăn cơm rải đầy đường.
Sau khi hét lớn giải tỏa bực dọc xong xuôi, điện thoại trong túi xách bỗng đổ chuông inh ỏi, một giai điệu đáng yêu ngân lên từng hồi. Triệu Đóa gục đầu, bất mãn lấy điện thoại ra, nhấc máy mà không nhìn đến tên người gọi.
Giọng cô gái lạnh lẽo âm u: “Alo, tôi là Triệu Đóa đây.”
Bên kia, một giọng nam sinh dịu dàng cất lên, kèm theo tiếng cười trầm thấp: “Chị Đóa Đóa, em là Họa Niên này. Chị đang ở bệnh viện hay sao ạ?”
Triệu Đóa sững người, giơ di động ra phía trước để nhìn thật kỹ chiếc tên trên màn hình, sau đó hồi thần, thay đổi giọng điệu của mình: “À à, Họa Niên hả? Sao hôm nay lại gọi cho chị thế? Hôm nay chị không có ca trực.”
Kỳ Họa Niên đang đạp xe đến quảng trường dạo một vòng với bọn Gia Thanh, nhưng ba người còn lại đã tản ra ai về nhà nấy rồi, bây giờ chỉ còn mỗi cậu thôi. Đúng lúc đó, cậu chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, bèn gọi ngay cho Triệu Đóa để hỏi thăm tin tức.
“Vâng, em có chuyện muốn hỏi thăm chị một chút. Chị đang ở đâu, em qua đón chị.”
Triệu Đóa mơ hồ không hiểu gì, ngó đông ngó tây rồi nói: “Chị đang ở quảng trường Petite Fleur, từ chỗ em đến chị bao nhiêu phút? Nếu xa quá thì—“
“Ba phút.” Kỳ Họa Niên mỉm cười, hướng mắt về phía trung tâm của quảng trường, không ngờ nhanh như thế đã bắt được hình dáng nhỏ bé năng động của Triệu Đóa, nói thêm một câu “Chị cứ đứng yên chỗ đấy đi, em qua ngay.”
Quả thực, đồng hồ của Triệu Đóa chỉ vừa nhích đến chín giờ bốn mươi ba phút, Kỳ Họa Niên không biết từ nơi nào đã thình lình xuất hiện trước mặt cô. Triệu Đóa lướt mắt từ trên xuống dưới, đánh giá nam sinh đối diện một chút.
Phong cách thời trang của Kỳ Họa Niên thường theo chủ nghĩa đơn giản mà thu hút, đặc biệt ưa chuộng tông màu lạnh, nhưng không bao giờ mặc những chiếc quần rách gối. Đây là một điểm trái ngược hẳn với Gia Thanh.
Mãi sau này, Vưu Hạ có nói với cậu một câu: “May là cậu không thích mặc mấy chiếc quần rách tơi tả ấy.”
Kỳ Họa Niên dường như hiểu được ý của anh, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ngang nhiên chặn họng.
“Nếu cậu dám vác chúng về, tôi lập tức vứt làm giẻ lau.”
Hôm nay Kỳ Họa Niên mặc một chiếc áo len mỏng màu xám bên ngoài, bên trong là áo sơmi màu đen đơn giản, bên dưới vẫn nguyên thủy một chiếc quần bò đơn điệu, thế mà càng nhìn lại càng hợp mắt, chẳng hiểu vì lý do gì.
Triệu Đóa nhìn Kỳ Họa Niên không chớp mắt, bỗng nhiên nhận ra một điều vô cùng sâu sắc, rằng cậu nhóc này nom không khác gì mấy chàng hotboy đang nổi trên mạng. Chỉ dựa vào cách ăn mặc cùng với điệu bộ bên ngoài của cậu thôi đã đủ đốn đổ không biết bao nhiêu cái cây xanh non nớt rồi.
Thậm chí đến cây trưởng thành như cô còn muốn tình nguyện gục ngã luôn đây này.
“Ờ…” Triệu Đóa từ trong cơn mê tỉnh lại, cười hỏi “Hình như em có chuyện muốn hỏi chị đúng không?”
Kỳ Họa Niên điềm nhiên gật đầu: “Vâng, chị muốn uống gì không? Hôm nay em mời.”
“À…”
Triệu Đóa miết miết quai túi xách, hé miệng cười ngu ngơ mấy tiếng, tự dưng thầm nghĩ, hóa ra hôm nay không xui xẻo cho lắm, thế mà cuối ngày còn được một thiếu niên mời đi uống nước.
“Chúng ta qua quán bên kia đi, chị thích uống nước ở quán đó.”
Kỳ Họa Niên ngoảnh lại nhìn theo hướng tay của cô, nhìn thấy một quán trà sữa đông đúc người ngồi, lại quay đầu về vui vẻ đáp ứng.
Hai vị khách mới vào nhanh chóng gọi hai món nước rồi tùy ý ngồi vào một chiếc bàn may mắn còn trống. Lát sau, trước mặt Triệu Đóa là một ly lục trà mật ong mát lạnh, Kỳ Họa Niên thích uống trà đen ít đường hơn.
Cả hai im lặng nhìn nhau giây lát, Triệu Đóa hút mấy hồi trân châu mới mở miệng bảo: “Được rồi, em muốn chuyện gì nè?”
Kỳ Họa Niên có vẻ không chú tâm vào việc uống nước, cậu khuấy nhẹ chiếc ly, trầm ngâm suy nghĩ cách bắt đầu câu chuyện. Cuối cùng, cậu chọn cách thẳng thắn trực tiếp không vòng vo tam quốc để nói.
“Thật ra hôm nọ em vô tình biết được Vưu Hạ sẽ tham gia thiện nguyện ở Tiên Vận, em muốn hỏi chị về chuyến thiện nguyện đó thôi.”
Triệu Đóa nghe đến ‘Vưu Hạ’ liền sặc một ngụm nước, may mà không mất mặt tới độ văng cả nước lẫn trân châu qua lỗ mũi. Cô xấu hổ dùng khăn giấy mà đối phương đưa qua, lau lau khóe miệng rồi nói:
“Em, em mới nhắc đến bác sĩ Vưu sao? Còn chuyện thiện nguyện ở Tiên Vận nữa, làm sao em biết?”
Kỳ Họa Niên nhìn bộ dạng chật vật của cô, không nỡ mỉm cười, đành phải trưng ra nghiêm túc hơn bình thường đáp: “Em vô tình nghe thấy Vưu Hạ nhắc đến nó, cho nên mới đi hỏi chị này.”
“Nhưng mà…” Triệu Đóa nheo mắt đầy nghi hoặc nhìn cậu “… Em muốn biết làm gì? Hơn nữa, từ nãy đến giờ em toàn gọi anh ấy là Vưu Hạ, Vưu Hạ này Vưu Hạ nọ, hai người thân nhau đến thế rồi à?”
Câu hỏi này đối với cậu không dễ mà cũng chẳng khó, tiếc là tạm thời chưa thể mạnh dạn khẳng định được điều gì nên không thể nói rõ ràng với Triệu Đóa được.
Kỳ Họa Niên mỉm cười, ánh mắt ấm áp như mùa xuân: “Em với anh ấy chưa gọi là thân thiết, nhưng hy vọng sau này sẽ thân nhau hơn. Chị Đóa Đóa, chị có thể giúp em được không?”
“Chị giúp được gì chứ?” Triệu Đóa chớp chớp mắt.
“Em muốn biết thông tin về chuyến thiện nguyện ở Tiên Vận, chị có biết gì không?”
Triệu Đóa nhất thời thở phào một cái, trong lòng còn đang tưởng tượng một nhiệm vụ gì đó khủng khiếp hơn gấp mấy lần, hóa ra chỉ là bán thông tin thôi mà. Cô cúi đầu uống một ngụm nước trà lạnh, hồi sau vui vẻ nói tất cả thông tin cần thiết cho Kỳ Họa Niên nghe.
Dẫu sao chuyến thiện nguyện này cũng không phải bí mật quốc gia, cần gì phải huyền huyền bí bí?
“Thiện nguyện ở Tiên Vận lần này là một chuyến đi được đầu tư khá nhiều, vì bệnh viện muốn hỗ trợ cho những trẻ em nghèo khó ở nơi đó mắc bệnh tim. Chuyến đi kéo dài một tháng, đa số là bác sĩ khoa nội ngoại tim mạch, ngoài ra còn có khoa mắt nữa. Chị không biết vì sao em nghe được nhưng mà ờ bác sĩ Vưu có đi đó, bên khoa ngoại thì có bác sĩ Vưu, Tào Mẫn với một người nữa chị quên rồi. Bên khoa nội chị chỉ biết có bác sĩ Tưởng thôi.”
Kỳ Họa Niên chợt nhíu mày hỏi: “Có bác sĩ Tề không ạ?”
“???” Triệu Đóa trợn tròn mắt kinh ngạc “Ý em là Tề Cao Vân hửm? Em biết luôn cả ông nội đấy à?”
Kỳ Họa Niên nhìn cô cười như không cười.
“Ờ, nghe nói là bác sĩ Tề từ chối không đi, nhưng mà nghe phong thanh đâu là trưởng khoa Tưởng không cho hắn đi, hình như có lý do riêng, bí mật dữ lắm! À đúng rồi, chị cũng có đi nữa này. Ngoài đội ngũ bác sĩ y tá ra thì còn có thêm một lực lượng đầu bếp lẫn phụ bếp đi theo nữa, hỗ trợ tuyệt đối cho trẻ em nghèo luôn.”
Kỳ Họa Niên im lặng lắng nghe, đôi lúc gật gù theo từng câu của cô, ngón tay mân mê ống hút hồi lâu mới buông ra, ngẩng đầu cười hỏi: “Chị Đóa Đóa, người bên ngoài có thể tham gia không ạ?”
Triệu Đóa đem ba từ ‘người bên ngoài’ nghiền ngẫm thật lâu, đồng hồ vừa vặn điểm đến số ba, trôi qua năm phút đồng hồ rồi cô mới hé môi muốn hỏi một chuyện còn quan trọng hơn gấp mấy lần.
“Kỳ Họa Niên, em khai thật cho chị biết đi.” Triệu Đóa nghiêm túc nhìn đối phương, giọng nói cũng trở nên đầy khẳng định “Em muốn theo đuổi bác sĩ Vưu đúng không?”
Trái ngược với nét nghiêm trọng trên mặt cô, Kỳ Họa Niên lẳng lặng không nói gì, lát sau mới mỉm cười, thản nhiên gật đầu thừa nhận.
Triệu Đóa lập tức ú ớ: “Em…em…”
“Em không nghĩ chị nhạy bén đến vậy, thế em hỏi lại nhé.” Kỳ Họa Niên điềm nhiên nói tiếp “Em có thể tham gia chuyến đi này không ạ?”
Không rõ sau đó cả hai đã trao đổi với nhau những gì, nhưng từ lúc trở về nhà, Triệu Đóa vẫn còn bị thái độ rắn rỏi bất chấp của Kỳ Họa Niên làm cho sang chấn tâm lý, cuối cùng rút ra một đánh giá cho thiếu niên họ Kỳ kia.
Thằng nhóc này, thế mà ngầu ghê!
—
Bình nước đặt trên bàn giáo viên ở góc phòng đã nguội lạnh, nhưng so ra sắc mặt của thầy Chân vẫn nóng hổi như nước sôi để quên trên bếp, mãi sùng sục bong bóng mà vẫn chưa có người tắt gas.
Chân Châu lặng người nhìn xuống sổ điểm danh trước mặt, sau đó ngẩng lên nhìn nam sinh đang dùng ánh mắt chân thành đối phó với mình, rốt cuộc vẫn không thể kìm chế mà đập mạnh tay xuống bàn.
Tiếng động phát ra kinh động đến một vài giáo viên khác đang trong giờ nghỉ giải lao. Họ lén lút đưa mắt nhìn qua góc phòng, phát hiện khuôn mặt của thầy Chân đỏ gay gắt, suýt nữa có thể bốc thành luồng khói cao mấy mét.
Lúc Chân Châu thình lình ngoảnh đầu nhìn một cái, mọi người vội vàng thu tầm mắt về, đầu gục xuống, cố gắng tỏ ra chưa hề nghe thấy động tĩnh kỳ quái nào trước đó.
Chân Châu nhắm mắt, gằn giọng hỏi: “Em vừa nói gì, nói lại tôi nghe xem.”
Kỳ Họa Niên đứng thẳng người, bộ dạng nghiêm túc của nam sinh gương mẫu, chậm rãi lặp lại yêu cầu của mình: “Thưa thầy, em muốn xin bảo lưu kết quả học tập một tháng ạ.”
Trên trán của ông đã hiện gân xanh sinh động vô cùng: “Kỳ Họa Niên! Em đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Một học sinh mẫu mực của lớp tôi, của nhà trường, sắp tới còn đối mặt với kỳ thi đại học, thế mà em muốn bảo lưu kết quả ngay lúc này ư?”
Kỳ Họa Niên dường như không hề bị thái độ cáu gắt của Chân Châu làm cho suy suyển, cậu cụp mắt im lặng giây lát rồi nói: “Thưa thầy, thật ra em đã có quyết định ở trong lòng mình rồi. Lần này em muốn theo đuổi một chuyện quan trọng hơn, cũng là giúp em gỡ được gánh nặng trong lòng. Kỳ hạn chỉ là một tháng thôi, em hứa với thầy, sau đó sẽ quay về học tập như trước.”
“Một tháng em rời khỏi nhà trường đi theo đuổi giấc mơ gì gì đó của mình, cũng là một tháng người ta có thể từ top 100 leo lên đến top 10 rồi. Em nghĩ em là siêu nhân à mà bỏ hẳn một tháng trau dồi kiến thức, lúc quay về còn có thể theo kịp các bạn?”
Kỳ Họa Niên hiểu rõ sự mạo hiểm này, nhưng cậu đã suy nghĩ trọn vẹn một tuần rồi, đúng bảy ngày không hơn không kém. Hơn nữa, điều gì đã được quyết định thì có đẩy cậu đến bờ vực bức ép hoặc nhảy xuống hoặc thay đổi, thì có lẽ cậu sẽ thật sự nhảy xuống mà không hề đắn đo một giây.
“Thầy Chân.” Kỳ Họa Niên bất ngờ lên tiếng, sau đó kính cẩn gập người đúng chín mươi độ, khẩn thiết nói “Em xin thầy hãy giúp đỡ em với ạ, hãy giúp em một lần này thôi. Em sẽ không quên lời hứa của mình, sau khi trở về chắc chắn sẽ quay lại học hành thật chăm chỉ, càng không gây phiền toái cho thầy nữa ạ!”
Chân Châu vẫn còn cảm giác bốc hỏa trong người, nhưng ông không biết phải đi đâu để giải tỏa. Trong phòng này nhiều giáo viên đến thế, một người kỳ cựu như ông không thể vứt hết mặt mũi để đứng bật dậy tung một cước vào thằng nhãi đối diện được.
Ông hít vào thở ra hồi lâu, cuối cùng đành khoát khoát tay, bất mãn thều thào: “Thôi đi đi, đi khuất mắt ông thầy già này đi. Các cậu hay rồi, tuổi trẻ tài cao, thích mạo hiểm theo đuổi thứ mới mẻ, lông chưa mọc đủ mà đòi bay lượn trên bầu trời, có mà lông gì mọc đấy chứ không phải lông cánh đâu. Đi, đi luôn đi!”
Có một học sinh vô tình bước vào, vừa vặn nghe thấy câu quở trách của thầy Chân, đôi mắt trợn tròn, không biết khiếp sợ hay bất ngờ, hai bàn tay cũng run lẩy bẩy ôm chồng sách suýt rơi xuống.
Thế mà Kỳ Họa Niên cực kỳ bình tĩnh, không cười không sợ, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn ông ấy, nói: “Em cảm ơn thầy nhiều lắm, thầy Chân đúng là người thầy đáng kính của tất cả học sinh trong trường!”
Chân Chu ngoài mặt nghiêm lặng, bên trong cồn cào bực dọc đã muốn phun ra hàng nghìn văn án cay cú đủ khả năng nhấn chìm Kỳ Họa Niên trong biển nước bọt triền miên của ông.
Thằng nhãi này, mình cưng nó quá nên nó sắp leo lên đầu mình ngồi luôn rồi. Đợi đấy, một tháng sau quay về mà không học hành ra trò trống gì, thầy vặt sạch lông mi!
—
Ngôi nhà được truyền lại qua bao đời của Kỳ Họa Niên, nói sang trọng thì không sang trọng, nhưng nói tồi tàn thì cũng chẳng phải tồi tàn. Đây là một loại nhà cổ kính, không có lầu cao mà có bề ngang, được ngăn cách ra thành nhiều phòng nhỏ, hơn nữa còn sở hữu một khoảng sân cực rộng, có thể tùy ý phơi khô những thực phẩm mùa đông hoặc dành cho trẻ con vui đùa chạy nhảy.
Sau khi bà mất, trong nhà chỉ còn lại một thiếu niên, tạo nên cảm giác rộng rãi mà cô độc, song bốn chú mèo nhỏ có thể chạy nhảy tùy thích.
Mạt Trà lăn lộn cùng với Hoàng Trà ở trên bộ ván, nơi xó bếp thỉnh thoảng vọng ra tiếng lẻng xẻng do Hắc Trà cắn nhau với Bạch Trà, đụng đổ nồi niêu ở trên bục, chỉ vì tranh một con cá tươi mà Kỳ Họa Niên mới mua về chưa kịp nấu.
Gia Thanh đứng bên ngoài thuận chân đẩy cửa nhà mở ra, chưa kịp định hình gì đã nghe thấy tiếng mèo gào thê lương, sau đó còn mơ hồ nhìn thấy một bóng đen vụt qua trước mặt mình, lưu lại làn gió mát rười rượi.
Kỳ Họa Niên phóng ra, vươn tay chộp lấy Hắc Trà, bốn chân của nó lơ lửng giữa không trung, hư hỏng gào lên không ngừng.
“Sao hôm nay cưng hư vậy hả? Đừng kêu nữa, ngoan, anh thương.” Kỳ Họa Niên vuốt trên lưng Hắc Trà một hồi sau để dỗ dành, hồi sau cậu mới ngẩng mặt nhìn Gia Thanh đang đứng hình tại chỗ, cười cười “Đến rồi à.”
Gia Thanh lững thững dắt xe đạp vào sân rồi ném ở một góc. Gã chạy đến ngồi xổm bên cạnh cậu, lom lom nhìn Hắc Trà đang duỗi tấm lưng thuôn dài mềm mại của nó một cách yêu kiều nhất.
“Sao thế? Tự dưng lại xảy ra hỗn chiến vậy?” Gia Thanh xoa xoa quả đầu trọc, tò mò hỏi.
Kỳ Họa Niên ôm Bạch Trà trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi vừa bị Hắc Trà cắn một cái ‘phập’ khi nãy, tuy không chảy máu nhưng hình như cũng trầy da rụng lông, nhìn thấy mà thương không sao kể xiết.
“Tụi nó giành con cá trong bếp, không cẩn thận lôi nhau ngã từ trên xuống. Hắc Trà đau quá hóa rồ, cắn vào đuôi của Bạch Trà.” Kỳ Họa Niên thong thả thuật lại toàn bộ quá trình chiến tranh kinh hoàng rồi cười bảo “Sao, còn muốn nuôi nữa không?”
Gia Thanh thoáng rùng mình, dời mắt nhìn sang Bạch Trà yếu ớt đang muốn lim dim ngủ, đột nhiên lại thấy thương thương, bèn gật đầu: “Nuôi chứ sao không, mèo là sinh vật đáng yêu nhất trên đời này, dù thỉnh thoảng cũng láo lếu lắm. Chậc, biết sao giờ, người ta là hoàng thượng mà.”
“Thế…” Kỳ Họa Niên quay mặt nhìn gã, cười tươi rói “…tớ nhờ cậu chăm sóc bọn chúng trong vòng một tháng thôi, được không?”
“Hả?!” Gia Thanh mờ mịt nhìn đối phương, lại nhìn xuống bốn con mèo đang vây quanh gần cậu, đột nhiên có chút ngao ngán mà thở dài “Chăm sóc hết bốn đứa luôn hả?”
“Ừm, không lẽ chỉ chăm một đứa bỏ ba đứa còn lại?”
Gia Thanh gãi gãi đầu, nghệch mặt ra hỏi: “Nhưng mà tại sao? Cậu đi đâu một tháng trời mà nhờ tớ chăm hộ?”
Kỳ Họa Niên mỉm cười điềm nhiên: “Đi làm việc nghĩa.”
“Việc nghĩa?” Gã há mồm đủ to để đớp được hơn ba con ruồi đực “Khoan khoan, khi nào thì cậu đi làm việc nghĩa gì gì đó vậy?”
“Hm, cuối tuần này.”
Ờ… cuối tuần, cuối tuần, cuối tuần này…
“Gì cơ?! Cuối tuần này?” Gia Thanh nhảy dựng lên, trố mắt nhìn đối phương “Cậu có bị ấm đầu không vậy hả? Thầy Chân chưa cạo trụi lông cậu nữa à mà cho cậu dễ dàng đi lung tung làm việc nghĩa thế?”
Kỳ Họa Niên ngước mặt bình tĩnh nói tiếp: “Thầy đồng ý cho phép tớ bảo lưu kết quả rồi. Sau một tháng tớ sẽ trở về học tập lại như bình thường.”
Đại não của Gia Thanh dường như vẫn chưa xử lý được lượng thông tin khổng lồ này, gã lắc lắc đầu rồi ngồi xuống trở lại, hai tay gác lên đầu gối, thở một hơi thật dài, thấp giọng hỏi cho cặn kẽ:
“Được rồi, bây giờ cậu nói từ đầu cho tớ hiểu xem nào. Đi đâu, nơi đó là nơi nào, mục đích là gì, vì sao phải hy sinh một tháng ôn thi để đi làm chuyện đó, đi với ai?”
Đến nước này, Kỳ Họa Niên cười ‘phì’ một tiếng, cảm thán một câu: “Ôi, cậu thành mẹ tớ mất rồi, mẹ Thanh Thanh à, con trai bất hiếu, làm mẹ lo lắng rồi.”
“Thằng chó con này, tin tớ cạo trụi lông cậu không hả?” Gia Thanh lườm lườm “Mau khai tất cả ngay và lập tức đi!”
Sau khi nghe đầy đủ ngọn ngành từ miệng Kỳ Họa Niên, cuối cùng đại não của Gia Thanh cũng đã xử lý được lượng thông tin kia rồi. Gã lặng người ngồi xổm trên đất không nhúc nhích, chẳng biết đang nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu đến thế.
Kỳ Họa Niên nói xong thì đứng dậy, quay vào nhà rót một cốc nước uống cho ấm cổ họng. Lát sau, cậu đi ra sân, nhìn thấy Gia Thanh đang ôm một lúc bốn mèo con trong lòng mình.
“?” Kỳ Họa Niên khó hiểu nhìn đối phương “Gì thế?”
Gia Thanh chật vật ôm gọn bốn bé mèo, không để bất kỳ đứa nào phóng ra khỏi vòng tay của mình, gã ngẩng đầu nhếch môi cười “Thay cậu chăm sóc bọn nó chứ làm gì nữa.”
Kỳ Họa Niên cầm cốc nước nhưng không thể uống thêm một ngụm nào, cậu ngẩn ra nhìn Gia Thanh, hít thật sâu cẩn thận hỏi: “Cậu… đồng ý?”
Gia Thanh trịnh trọng gật đầu, tiếp đến đứng dậy, vẫn khéo léo ôm cứng bốn bé mèo chẳng lơi lỏng một giây nào: “Ừ, dù sao trước đó đã từng hứa với cậu rồi. Nếu cậu muốn đi đâu chỉ cần nói với anh em một tiếng thôi, sau đó anh em sẽ giúp cậu chép bài tập. Thôi thì, nhiệm vụ chép bài cứ ném cho La Lịch đi, tớ chăm hộ mấy con mèo, Diệc Du thì… bỏ đi, nó ăn ngon ngủ yên là mừng lắm rồi.”
Đoạn, gã dừng lại, bất giác thở dài nơm nớp lo sợ: “Chỉ sợ một tháng không nhìn thấy cậu, nhóc con đó lại khóc lóc nhớ nhung.”
Kỳ Họa Niên bật cười: “Thì cậu cứ chiêu cũ mà dùng.”
Gia Thanh cũng phì cười khi nghĩ đến chiêu trò dỗ nín khóc của mình, lát sau gã chợt nói, lời lẽ cảm động muốn rơi nước mắt: “Thật lòng mà nói, tớ không nghĩ cậu sẽ tham gia chuyến thiện nguyện này đâu. Nhưng sau khi nghe cậu giải thích rõ ràng đầu đuôi, tớ cũng hiểu phần nào. Trước kia, bà mất là vì bệnh tim, bây giờ cậu muốn giúp đỡ những đứa trẻ cũng mắc căn bệnh khổ sở này, một phần làm việc thiện, một phần khiến cho lòng cũng thoải mái hơn chút. Hơn nữa, tham gia những chuyến đi này còn tích lũy thêm kinh nghiệm nữa, tốt cho về sau lắm. Chỉ hy vọng khi cậu trở về vẫn sẽ theo kịp bọn này, càng không bất ngờ khi tớ lọt vào top 10 toàn trường.”
“…” Câu cuối làm cho mạch cảm động của Kỳ Họa Niên nghẽn tắc.
Gia Thanh cũng chẳng để tâm, cười ha ha mấy tiếng rồi bỗng tỉnh táo hỏi một câu: “Ờ mà chuyến thiện nguyện này của bệnh viện nào vậy?”
Trong lòng Kỳ Họa Niên xoay tròn linh cảm bất an, trầm ngâm chốc lát nói: “Thuần Ái.”
Gia Thanh chớp chớp mắt, dần dần tỉnh táo hơn bình thường, hỏi thêm một câu nữa: “Bệnh viện Thuần Ái, còn là cứu trợ trẻ em bệnh tim, nói vậy tức là… có vị bác sĩ họ Vưu kia đúng không?”
Kỳ Họa Niên lẳng lặng nhìn gã, cười như không cười.
Ở ngoài ngõ, ngôi nhà sát vách có một con lợn hoa được nuôi dưỡng rất tốt. Bình thường tầm giờ này nó đã chìm vào giấc ngủ say, nhưng hôm nay thì bị một giọng hét oanh tạc, xuyên thẳng qua từng vách tường, xông tới quả chuồng bé xinh, làm nổ tung màng nhĩ của nó.
“Má nóooo! Kỳ Họa Niên, đứng yên đó, ông đây bay đến đấm cho cậu tỉnhhhhhhh! Đệt cụ, đổi tên đi Kỳ Họa Niên, cậu mau đổi tên thành Kỳ U Mê điiiii!”
Lợn hoa giật mình ngóc thẳng đầu dậy, đôi mắt lòi ra ngoài, khiếp hãi kêu hai tiếng: “Ột…ột…”
—
Dưới khu căn hộ cao cấp có một chiếc Cosmic Starship chễm chệ hiên ngang đỗ ngay bên lề. So về độ nổi bật của nó thì những chiếc ô tô khác xung quanh không phải là đối thủ, thậm chí còn bị nó làm cho lu mờ như kẻ vô hình. Nếu có cuộc thi ‘chiếc xe đỉnh cao nhất’ ngay tại đây thì những chiếc ô tô kia đã rớt từ vòng gửi xe, thậm chí còn không có cửa mà rẽ xuống hầm xe.
Sáng sớm, Vưu Kiện rất đúng giờ xuất hiện ở chỗ này, điềm nhiên hút xong một điếu thuốc hương quế, sau đó ngoảnh đầu nhìn qua cổng chính của khu căn hộ, phát hiện Vưu Hạ đang đi ra.
“Anh đến đây làm gì?” Vưu Hạ lãnh đạm hỏi.
Lời chào hỏi này không hề tình cảm như Vưu Kiện đã tưởng tượng, hắn nhướn mày nhìn anh, nén xuống tiếng thở dài ngao ngán, nở nụ cười lương thiện: “Đến đón em chứ còn gì nữa. Mày mau cất khuôn mặt lạnh nhạt kia ở nhà cho anh, không anh sút một cái bây giờ!”
Vưu Hạ cười lạnh bảo: “Có ai mướn anh đâu mà anh đến làm thuê còn khóc lóc hm?”
Vưu Kiện hừ khẽ, ném cho anh nón bảo hiểm, quay đầu rồ máy lên, nói: “Lên xe đi, một lát không đến kịp nữa.”
Vưu Hạ tuy không cam tâm nhưng vẫn ngồi lên yên sau, thân trên đổ về trước, thấp giọng hỏi lại: “Đến đâu cơ? Ý anh là đến bệnh viện à?”
Xe đã lao vào trong gió sương, không kịp nghe thấy câu trả lời của Vưu Kiện là gì. Lúc đến bệnh viện, có đến bốn chiếc ô tô mười lăm chỗ đỗ ở ngoài cổng chính. Người ra người vào đông nghịt, bảo vệ phải ngăn cách thành hai luồng di chuyển, để con đường nhỏ hẹp kia dành cho bác sĩ và y tá trong chuyến thiện nguyện.
Vưu Hạ ngước mắt nhìn mọi người tất bật bận rộn, lát sau anh định đem theo vali của mình lên xe ngồi thì chợt thấy Vưu Kiện đã giữ lấy trước.
“?” Vưu Hạ nhíu mày hỏi “Anh hai, anh còn muốn hộ tống em lên xe luôn mới vừa lòng à?”
Vưu Kiện một tay kéo vali của Vưu Hạ, cười cười bảo: “Đâu có, anh đã nói đi cùng em mà, sao em vẫn không tin lời anh trai mình ấy nhỉ?”
Dứt lời, từ xa có một chiếc ô tô khác phóng đến, dừng ngay bên cạnh Vưu Kiện. Người con trai bước xuống là Bắc Ni, cậu cười tươi, kéo theo hai vali khác của hắn, phụ giúp đưa lên xe.
Bấy giờ, Vưu Hạ mới thật sự tin rằng, Vưu Kiện sẽ tham gia chuyến đi này cùng với mình.
Nhưng mà… tại sao?
“Đừng gườm anh mày nữa, khổ lắm.” Vưu Kiện ngồi bên cạnh, định nhắm mắt nghe nhạc ngủ một giấc, nhưng bị ánh mắt của Vưu Hạ làm cho khó chịu, lát sau hắn đứng dậy, dứt khoát di chuyển xuống dưới cuối xe ngồi.
Vưu Hạ ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói chuyện với ai.
Bác sĩ bên khoa nội ngoại tim mạch đã lên đủ một xe, nhưng chỗ ngồi bên cạnh Vưu Hạ vẫn còn trống. Lúc tài xế gạt cần lái, ồn ồn cất tiếng bảo mọi người yên ổn vị trí để chuẩn bị lên đường thì bên cửa sổ có tiếng đập tay liên hồi.
Tài xế liếc mắt qua nhìn, giật mình bởi bóng người cao lớn, song ông nhanh chóng ấn nút mở cửa xe ra.
Thiếu niên thở hồng hộc nhìn tài xế, bước lên xe, cúi đầu nói với tài xế: “Dạ, cháu xin lỗi vì đến muộn.”
Có người nhìn thấy cậu liền hỏi: “Ơ, chú em, chú không phải bác sĩ sao lại lên xe này?”
Thiếu niên cười gượng đáp: “Dạ, ở bên xe dành cho người ngoài hết chỗ rồi ạ, mọi người bảo em sang đây ngồi. Xin lỗi vì làm phiền ạ!”
Tài xế đóng cửa lại, tùy tiện vỗ lên mông cậu, nói: “Thôi, vô chỗ ngồi đi, đứng rộn quá!”
“!!!” Kỳ Họa Niên hơi giật mình, vội vàng đảo mắt nhìn qua một lượt, nhìn thấy Vưu Hạ đang ngồi một mình liền mỉm cười vô thức.
Cậu kéo hành lí đi về phía đó, đứng ở bên cạnh anh, hít một hơi rồi thấp giọng gọi: “Anh.”
Vưu Hạ nghe thấy giọng nói cùng cách gọi quen thuộc, quay mặt nhìn một cái, lập tức sững sờ.
Kỳ Họa Niên cong môi dịu dàng cười với đối phương, lúc đang đưa hành lí lên phía trên, một cánh hoa anh đào dính trên tóc cậu khẽ rơi xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay của Vưu Hạ.
“Ừm… xin lỗi, làm anh bất ngờ rồi.” Kỳ Họa Niên nhìn anh, tỏ ra hơi gượng gạo.
Vưu Hạ vẫn nhìn chăm chăm vào thiếu niên bên cạnh mình, nghiêm lặng không nói một lời nào cho đến khi có một mảnh giấy màu tím nhạt bất ngờ chạm vào cổ tay.
Trên mẩu giấy là hàng chữ ngay ngắn cứng cáp: Khó khăn lắm em mới tham gia được chuyến đi này. Em muốn mình có thể giúp đỡ mọi người, nhất là trẻ em đang mắc bệnh tim giống như bà của mình. Hơn nữa, em còn muốn có thêm thời gian ở bên cạnh anh để hiểu hơn về anh.
Vưu Hạ đang định cau mày lại nhận được một dòng chữ khác: Đừng cau mày, sẽ có nếp nhăn đó. Em thích nhìn anh mỉm cười hơn ^_^.
Sau đó, Vưu Hạ quyết định không đoái hoài đến người bên cạnh. Xe chậm rãi chạy trên đường lớn. Nắng mai lọt qua ô kính cửa sổ, chiếu rọi từng hạt bụi nhỏ xíu lẩn khuất trong không khí.
Khi ấy, chẳng ai để ý rằng, cánh hoa anh đào trên tóc Kỳ Họa Niên lúc nãy, đến giờ vẫn còn nằm yên trong tay Vưu Hạ.
Cánh hoa vẫn còn vẹn nguyên như ban đầu, lưu lại xúc cảm mềm mại mỏng manh trên da thịt lòng bàn tay, giống như cách mà Kỳ Họa Niên từng chút một cố chấp mà tinh tế bước vào thế giới của Vưu Hạ.
Sân bóng đang có một lớp học thể dục, phía dưới cột rổ thấp thoáng một bóng người đàn ông cao lớn, bộ quần áo thể thao thuần một màu đen hơi ôm sát lấy cơ thể của hắn, lộ ra từng đường nét rắn rỏi quyến rũ thu hút ánh mắt của người khác.
Còi vừa huýt lên mấy tiếng, ngay lập tức xuất hiện bốn hàng học sinh đều đều thẳng tắp đứng trước mặt Vưu Kiện.
Vưu Kiện chống hông, liếc mắt nhìn thoáng một lượt rồi mỉm cười dặn dò: “Bây giờ mấy đứa tập tự do với nhau đi, nội dung là về bóng rổ, yêu cầu là phải ném đủ năm quả vào rổ thì đạt. Tuần sau chúng ta thi giữa kỳ, nhớ cả chưa?”
Cả lớp đồng thanh hô: “Nhớ rồi ạ!”
Vưu Hạ đứng bên này trông thấy Vưu Kiện đang chạy đến gần, anh hơi nghển cằm lên, đợi đối phương dừng lại trước mặt mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Công việc nhàn hạ ghê nhỉ.”
Vưu Kiện dán lưng trên cột tường, đôi chân dài thẳng duỗi ra, bắt tréo rất thoải mái, cong môi cười đáp: “Con người ta muốn làm việc nhẹ nhàng còn không được đây, nào giống như em, ở bệnh viện mát mẻ không muốn lại đòi chạy đến đây.”
Vưu Hạ rướn mày hỏi lại: “Anh nói gì đó?”
Vưu Kiện càng cười càng nguy hiểm, nhún nhún vai: “Gì, ai biết gì đâu, chỉ nghe phong thanh em đổi ca với bác sĩ nào đó để đến An Nam khám bệnh cho học sinh mười hai. Hm, à mà, hình như Họa Niên cũng đi học lại rồi đó, gặp nhau chưa?”
Lúc hỏi câu này, hắn thật ra không hề có một chút suy nghĩ sâu xa nào cả, chẳng qua chỉ là muốn trêu chọc em trai của mình một chút mà thôi. Từ trước đến giờ, Vưu Hạ hiếm khi thân thiết với một người nào đến mức đã cất công đi tìm người ấy bằng được.
Vậy mà Kỳ Họa Niên lại làm được chuyện đó.
Vưu Kiện thoạt đầu cực kỳ sửng sốt, còn có cảm tưởng bản thân bị hóa rồ rồi, sau đó hắn dần dần tiếp nhận sự kỳ lạ của Vưu Hạ, cuối cùng là không để ý đến nữa.
Cùng lắm thì Vưu Hạ vui vẻ qua đường giống như hắn thôi, chứ thật lòng gì tầm này?
Cơ mà việc Vưu Hạ vui vẻ qua đường cùng một thằng con trai khác nhỏ tuổi hơn, thậm chí có bằng tuổi hay lớn tuổi thì nó vẫn là chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm.
Ánh mắt Vưu Hạ trầm xuống, không rõ có phải vì tức giận hay không, lát sau anh nghiêng đầu hờ hững nói: “Anh lo cho tốt chuyện của mình trước đi, đừng xen vào chuyện của em quá nhiều. Em là bác sĩ, tất nhiên đã gặp cậu ta rồi.”
“Ờ hở, có ôm nhau thắm thiết không? Lần trước anh thấy em lo lắng lắm mà, đúng không nhở?”
Vưu Hạ không nặng không nhẹ lia mắt qua nhìn đối phương, bắn một tia cảnh cáo: “Em vừa nói gì anh quên rồi à? Dạo này não anh tệ thế? Em tưởng làm tình nhiều sẽ thông minh hơn chứ, sao anh đi ngược với khoa học vậy?”
“…” Vân đen rơi đầy đầu Vưu Kiện, hắn nhất thời nghẹn họng không biết phản bác thế nào, đành đánh sang chủ đề khác “Tuần sau em sẽ đi Tiên Vận thiện nguyện hả?”
Nghe hỏi, Vưu Hạ có chút bất ngờ ngẩng mắt nhìn Vưu Kiện, lát sau anh gật đầu một cái.
Tiên Vận – vùng cao nguyên đẹp nhất của đất nước, cũng là nơi ngày xưa anh đã từng một lần đặt chân đến. Ở nơi đó, ký ức khó quên không nhiều, hay nói đúng hơn anh chỉ nhớ được một ít mà thôi, nhớ nhất có lẽ là mùi hương của hoa Kiều Mạch.
Đây là lý do vì sao hôm trước khi tình cờ nhìn thấy bức tranh của Kỳ Họa Niên vẽ về vùng cao nguyên này, anh đã ngạc nhiên và muốn xem qua đến thế. Thật ra Vưu Hạ không rõ mình có từng nhìn thấy Kỳ Họa Niên chưa, nhưng cảm giác trong lòng luôn vướng mắc khó hiểu, cho nên anh nghĩ có lẽ hai người họ từng chạm mặt nhau tại Tiên Vận rồi.
Tiếc là anh không nhớ gì hết. Mà Kỳ Họa Niên hình như cũng chẳng lưu lại ấn tượng gì về anh cả, trừ bức tranh hôm nọ mà cậu từng vẽ thôi.
Vưu Kiện nhìn Vưu Hạ đang mơ màng nghĩ ngợi gì đó, hắn bỗng đứng thẳng người, bước tới gần huýt sáo một tiếng: “Thật ra anh cũng định đi cùng với em.”
“?” Vưu Hạ ngờ vực nheo mắt lại “Anh đi cùng em? Đi đâu cơ?”
“Đi Tiên Vận chứ đi đâu. Anh muốn thay đổi không khí một chút.”
Vưu Hạ cười giận: “Anh bị ấm đầu à, người ta đi thiện nguyện, bận rộn gần chết, anh lên đó làm gì?”
Vưu Kiện nghiêng đầu ra chiều ngẫm nghĩ, lát sau hắn bỗng cà nhây: “Quản em chứ làm gì.”
“…” Vưu Hạ không còn lời gì để nói, hơn nữa đinh ninh trong lòng rằng đối phương chỉ đùa giỡn với mình mà thôi nên rất nhanh đã quên đi chuyện này.
Thấy đối phương không phản pháo gì, Vưu Kiện mới không nói nữa, nâng cổ tay lên xem đồng hồ rồi lại ngoảnh đầu trông về phía đám học sinh loi nhoi của mình. Bọn nhỏ đang ra sức cố gắng ném bóng, ném đến mức cột sắt còn phải rung rinh lo sợ.
Bỗng, có tiếng còi quen thuộc kêu lên. Học sinh nghe thấy, đồng loạt quay đầu nhìn nhìn, nhận ra tín hiệu của thầy giáo bèn trật tự bỏ bóng vào chiếc rổ lớn ở góc sân, sau đó tập trung xếp hàng.
Vưu Kiện nhìn Vưu Hạ, định nói lời cuối thì chợt nhìn thấy một bóng dáng thấp thỏm nào đó ở sau vách tường. Hắn mày cao mày thấp quan sát mấy giây rồi thầm cười.
“Thôi, anh về quản lớp. Mà hình như có người tìm em đấy.”
Vưu Hạ khó hiểu nhìn bóng lưng vênh váo đắc ý của Vưu Kiện đang rời đi, trong đầu vẫn chưa định hình được người đến tìm mình là ai thì nghe thấy giọng nói truyền tới từ phía sau.
“Anh.”
Anh?
Có một khắc, trái tim Vưu Hạ như rung lên, hệt như những sợi dây đàn guitar bị người khác ra sức gảy mạnh vậy. Anh chậm rãi xoay người lại, trước mặt là Kỳ Họa Niên, còn có ánh mắt đong đầy nụ cười của cậu, có vẻ cậu đã quên hết mấy lời khó nghe của anh trong phòng khám rồi.
Trong đầu Vưu Hạ còn hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, Kỳ Họa Niên đã nói tiếp: “Anh đứng đây nãy giờ luôn hả? Em vừa thấy anh với thầy Vưu nói chuyện với nhau.”
Vưu Hạ không kìm được hừ khẽ: “Không ngờ cậu còn có thói quen nghe lén đấy.”
“Không phải, không phải đâu.” Kỳ Họa Niên vội vàng phân bua giải thích, giọng nói hết sức vô tội “Lúc nãy ngồi trên lớp em thấy anh đứng một mình thôi, chạy xuống đây mới biết anh đang nói chuyện với thầy Vưu. Thật ra em cũng không nghe thấy gì hết.”
Nhìn dáng vẻ chân thành của đối phương, Vưu Hạ bất giác không muốn truy cứu nữa, thấp giọng hỏi: “Đang học không học, xuống đây làm gì?”
Nội tâm Kỳ Họa Niên nôn nóng, ngập đầy nhiệt tình nhưng tất nhiên không thể quá khích mà thổ lộ hết tất cả được, cho nên cậu đành nén xuống một ít, lộ ra một ít nói: “Sẵn tiện đi vệ sinh nên chạy qua nói chuyện với anh một chút.”
Vừa nghe đến ‘đi vệ sinh’, đầu mày Vưu Hạ lập tức cau nhẹ. Anh không có ý bài xích Kỳ Họa Niên, nhưng mà cậu nói sẵn tiện đi vệ sinh rồi chạy qua đây gặp anh, vẫn là có cảm giác không thoải mái cho lắm.
Dường như nhận ra nét mặt cứng ngắc của đối phương, Kỳ Họa Niên khẽ cười, yêu chiều nói: “Em rửa tay rồi, rửa tay bằng xà phòng, đừng cau mày nữa, có nếp nhăn thì làm sao?”
“…” Vưu Hạ bên ngoài không có thái độ gì nhìn cậu, trong lòng ngược lại không bình tĩnh nổi, vì bây giờ đến cả suy nghĩ của anh mà cậu cũng dễ dàng đoán ra được.
Tên ranh con quần bò này…
Kỳ Họa Niên lúc này bước đến gần hơn một chút, chợt ngửi thấy mùi hương ngọt dịu lưu luyến trên người Vưu Hạ. Cậu ngẩng mặt lên, mùi hương vấn vít vờn quanh cánh mũi, len lỏi vào tận trong buồng tim, muốn khơi gợi từng chút tình cảm nhỏ nhặt nhất của cậu.
“Anh…dùng nước hoa mùi Ngọc Lan Tây hả?”
Vưu Hạ hết sững người đến nheo mắt, cuối cùng ngầm thừa nhận hỏi: “Sao cậu biết?”
“À, mùi hoa này em từng nghe qua rồi. Ngọc Lan Tây có mùi hương đặc trưng, dễ chịu lắm.”
“Tôi dùng tinh dầu, không phải nước hoa.” Vưu Hạ sửa lại một chút.
Kỳ Họa Niên chớp chớp mắt, lát sau vừa cười vừa gật đầu nói: “Tinh dầu Ngọc Lan Tây cũng có nhiều công dụng lắm, nếu dùng thường xuyên có thể cải thiện sức khỏe. Những người hay có áp lực công việc như anh nhớ dùng đều nhé.”
Vưu Hạ cười nhạt: “Cậu nghĩ tôi có áp lực gì hm?”
“Một người dù có mạnh mẽ sắt đá cỡ nào cũng sẽ có áp lực thôi mà, nhưng nếu anh không có thì tốt hơn.”
Vưu Hạ nghiêm túc nói tiếp sau cậu: “Nếu tôi có thì sao?”
Kỳ Họa Niên cũng không tránh né đôi mắt đỏ như rượu kia, điềm nhiên mà dịu dàng đáp: “Thì em lo lắng chứ sao.”
Cho đến tận nhiều năm sau, có lúc Vưu Hạ ngồi một mình trong phòng tranh, ngẩn người nhìn vào bức chân dung trước mặt, đáy lòng gợn từng cuộn sóng xót xa, chỉ mong mỏi có thể nhìn thấy ánh mắt ấm áp dịu dàng của người kia thêm một lần nữa.
Cũng rất nhiều năm sau đó, anh mới muộn màng nhận ra rằng sự dịu dàng trong đôi mắt ấy có bao nhiêu phần đáng trân trọng.
Nhưng ngay giờ phút này, ngoài một tia sửng sốt và suýt cảm động, Vưu Hạ chẳng hề nghĩ ngợi gì quá nhiều.
Cậu lo lắng hay không lo lắng, nói thẳng ra đều không ảnh hưởng gì đến anh cả.
Cả hai im lặng nhìn nhau, nụ cười vẫn còn đọng bên khóe môi Kỳ Họa Niên, dường như được nhìn thấy Vưu Hạ là một điều gì đó rất đỗi hạnh phúc, cho nên cậu cứ mỉm cười mãi.
Chính là nụ cười xuất phát từ đáy lòng của yêu thương.
Hoa ban trắng là là rơi xuống mặt đất, vô tình tạo nên một khung cảnh trắng xóa, giá như có chiếc máy ảnh hàng thật giá thật của La Lịch ở ngay đây thì sẽ không bỏ lỡ một hình ảnh tuyệt mỹ của hai người con trai kia rồi.
Lệ Linh đang ôm một vài cuốn sách trước ngực lướt nhanh qua hành lang, sau đó cô bất chợt khựng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sân bóng ở đằng xa.
Đôi mắt dần dần mở to hơn, thu về bóng dáng quen thuộc của Kỳ Họa Niên cùng với một người nào đó, nhìn lâu hơn chút nữa, cô hơi sững người.
Đó chính là vị bác sĩ lúc nãy trong phòng khám tổng quát.
Nhưng mà… hai người họ quen biết nhau ư?
Tâm trạng của Lệ Linh khẽ biến động, bàn tay vô thức siết chặt chồng sách trong tay hơn khi chứng kiến cảnh tượng Kỳ Họa Niên vươn tay chạm lên tóc đối phương cùng với một loại ánh mắt ngọt ngào si mê.
Ngọt ngào si mê ư?
Lệ Linh nhất thời hốt hoảng với chính suy nghĩ của bản thân. Cuối cùng, cô cụp mắt, lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ quái gở của mình rồi cất bước vội vàng rời đi.
—
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, mây xanh trắng trộn lẫn vào nhau, tạo thành một hỗn hợp hài hòa mềm mại như những bông xốp. Tiết trời vào tháng Giêng rất thích hợp dành cho những hoạt động ở ngoài trời, cho nên chỉ cần tùy tiện bước chân ra khỏi nhà, mọi người sẽ dễ dàng phát hiện xung quanh đều là các cặp đôi gà bông say mê vô tư phát cơm cún.
Triệu Đóa lòng vòng quanh quảng trường rộng đến mười nghìn mét vuông, cuối cùng trở về ngay khu trung tâm, một mình ngửa cổ nhìn trời xanh, không khỏi thét lên trong lòng, bổn cô nương thật sự khổ sở, hiếm khi có một ngày rảnh rỗi lại biến thành chó con ăn cơm rải đầy đường.
Sau khi hét lớn giải tỏa bực dọc xong xuôi, điện thoại trong túi xách bỗng đổ chuông inh ỏi, một giai điệu đáng yêu ngân lên từng hồi. Triệu Đóa gục đầu, bất mãn lấy điện thoại ra, nhấc máy mà không nhìn đến tên người gọi.
Giọng cô gái lạnh lẽo âm u: “Alo, tôi là Triệu Đóa đây.”
Bên kia, một giọng nam sinh dịu dàng cất lên, kèm theo tiếng cười trầm thấp: “Chị Đóa Đóa, em là Họa Niên này. Chị đang ở bệnh viện hay sao ạ?”
Triệu Đóa sững người, giơ di động ra phía trước để nhìn thật kỹ chiếc tên trên màn hình, sau đó hồi thần, thay đổi giọng điệu của mình: “À à, Họa Niên hả? Sao hôm nay lại gọi cho chị thế? Hôm nay chị không có ca trực.”
Kỳ Họa Niên đang đạp xe đến quảng trường dạo một vòng với bọn Gia Thanh, nhưng ba người còn lại đã tản ra ai về nhà nấy rồi, bây giờ chỉ còn mỗi cậu thôi. Đúng lúc đó, cậu chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, bèn gọi ngay cho Triệu Đóa để hỏi thăm tin tức.
“Vâng, em có chuyện muốn hỏi thăm chị một chút. Chị đang ở đâu, em qua đón chị.”
Triệu Đóa mơ hồ không hiểu gì, ngó đông ngó tây rồi nói: “Chị đang ở quảng trường Petite Fleur, từ chỗ em đến chị bao nhiêu phút? Nếu xa quá thì—“
“Ba phút.” Kỳ Họa Niên mỉm cười, hướng mắt về phía trung tâm của quảng trường, không ngờ nhanh như thế đã bắt được hình dáng nhỏ bé năng động của Triệu Đóa, nói thêm một câu “Chị cứ đứng yên chỗ đấy đi, em qua ngay.”
Quả thực, đồng hồ của Triệu Đóa chỉ vừa nhích đến chín giờ bốn mươi ba phút, Kỳ Họa Niên không biết từ nơi nào đã thình lình xuất hiện trước mặt cô. Triệu Đóa lướt mắt từ trên xuống dưới, đánh giá nam sinh đối diện một chút.
Phong cách thời trang của Kỳ Họa Niên thường theo chủ nghĩa đơn giản mà thu hút, đặc biệt ưa chuộng tông màu lạnh, nhưng không bao giờ mặc những chiếc quần rách gối. Đây là một điểm trái ngược hẳn với Gia Thanh.
Mãi sau này, Vưu Hạ có nói với cậu một câu: “May là cậu không thích mặc mấy chiếc quần rách tơi tả ấy.”
Kỳ Họa Niên dường như hiểu được ý của anh, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ngang nhiên chặn họng.
“Nếu cậu dám vác chúng về, tôi lập tức vứt làm giẻ lau.”
Hôm nay Kỳ Họa Niên mặc một chiếc áo len mỏng màu xám bên ngoài, bên trong là áo sơmi màu đen đơn giản, bên dưới vẫn nguyên thủy một chiếc quần bò đơn điệu, thế mà càng nhìn lại càng hợp mắt, chẳng hiểu vì lý do gì.
Triệu Đóa nhìn Kỳ Họa Niên không chớp mắt, bỗng nhiên nhận ra một điều vô cùng sâu sắc, rằng cậu nhóc này nom không khác gì mấy chàng hotboy đang nổi trên mạng. Chỉ dựa vào cách ăn mặc cùng với điệu bộ bên ngoài của cậu thôi đã đủ đốn đổ không biết bao nhiêu cái cây xanh non nớt rồi.
Thậm chí đến cây trưởng thành như cô còn muốn tình nguyện gục ngã luôn đây này.
“Ờ…” Triệu Đóa từ trong cơn mê tỉnh lại, cười hỏi “Hình như em có chuyện muốn hỏi chị đúng không?”
Kỳ Họa Niên điềm nhiên gật đầu: “Vâng, chị muốn uống gì không? Hôm nay em mời.”
“À…”
Triệu Đóa miết miết quai túi xách, hé miệng cười ngu ngơ mấy tiếng, tự dưng thầm nghĩ, hóa ra hôm nay không xui xẻo cho lắm, thế mà cuối ngày còn được một thiếu niên mời đi uống nước.
“Chúng ta qua quán bên kia đi, chị thích uống nước ở quán đó.”
Kỳ Họa Niên ngoảnh lại nhìn theo hướng tay của cô, nhìn thấy một quán trà sữa đông đúc người ngồi, lại quay đầu về vui vẻ đáp ứng.
Hai vị khách mới vào nhanh chóng gọi hai món nước rồi tùy ý ngồi vào một chiếc bàn may mắn còn trống. Lát sau, trước mặt Triệu Đóa là một ly lục trà mật ong mát lạnh, Kỳ Họa Niên thích uống trà đen ít đường hơn.
Cả hai im lặng nhìn nhau giây lát, Triệu Đóa hút mấy hồi trân châu mới mở miệng bảo: “Được rồi, em muốn chuyện gì nè?”
Kỳ Họa Niên có vẻ không chú tâm vào việc uống nước, cậu khuấy nhẹ chiếc ly, trầm ngâm suy nghĩ cách bắt đầu câu chuyện. Cuối cùng, cậu chọn cách thẳng thắn trực tiếp không vòng vo tam quốc để nói.
“Thật ra hôm nọ em vô tình biết được Vưu Hạ sẽ tham gia thiện nguyện ở Tiên Vận, em muốn hỏi chị về chuyến thiện nguyện đó thôi.”
Triệu Đóa nghe đến ‘Vưu Hạ’ liền sặc một ngụm nước, may mà không mất mặt tới độ văng cả nước lẫn trân châu qua lỗ mũi. Cô xấu hổ dùng khăn giấy mà đối phương đưa qua, lau lau khóe miệng rồi nói:
“Em, em mới nhắc đến bác sĩ Vưu sao? Còn chuyện thiện nguyện ở Tiên Vận nữa, làm sao em biết?”
Kỳ Họa Niên nhìn bộ dạng chật vật của cô, không nỡ mỉm cười, đành phải trưng ra nghiêm túc hơn bình thường đáp: “Em vô tình nghe thấy Vưu Hạ nhắc đến nó, cho nên mới đi hỏi chị này.”
“Nhưng mà…” Triệu Đóa nheo mắt đầy nghi hoặc nhìn cậu “… Em muốn biết làm gì? Hơn nữa, từ nãy đến giờ em toàn gọi anh ấy là Vưu Hạ, Vưu Hạ này Vưu Hạ nọ, hai người thân nhau đến thế rồi à?”
Câu hỏi này đối với cậu không dễ mà cũng chẳng khó, tiếc là tạm thời chưa thể mạnh dạn khẳng định được điều gì nên không thể nói rõ ràng với Triệu Đóa được.
Kỳ Họa Niên mỉm cười, ánh mắt ấm áp như mùa xuân: “Em với anh ấy chưa gọi là thân thiết, nhưng hy vọng sau này sẽ thân nhau hơn. Chị Đóa Đóa, chị có thể giúp em được không?”
“Chị giúp được gì chứ?” Triệu Đóa chớp chớp mắt.
“Em muốn biết thông tin về chuyến thiện nguyện ở Tiên Vận, chị có biết gì không?”
Triệu Đóa nhất thời thở phào một cái, trong lòng còn đang tưởng tượng một nhiệm vụ gì đó khủng khiếp hơn gấp mấy lần, hóa ra chỉ là bán thông tin thôi mà. Cô cúi đầu uống một ngụm nước trà lạnh, hồi sau vui vẻ nói tất cả thông tin cần thiết cho Kỳ Họa Niên nghe.
Dẫu sao chuyến thiện nguyện này cũng không phải bí mật quốc gia, cần gì phải huyền huyền bí bí?
“Thiện nguyện ở Tiên Vận lần này là một chuyến đi được đầu tư khá nhiều, vì bệnh viện muốn hỗ trợ cho những trẻ em nghèo khó ở nơi đó mắc bệnh tim. Chuyến đi kéo dài một tháng, đa số là bác sĩ khoa nội ngoại tim mạch, ngoài ra còn có khoa mắt nữa. Chị không biết vì sao em nghe được nhưng mà ờ bác sĩ Vưu có đi đó, bên khoa ngoại thì có bác sĩ Vưu, Tào Mẫn với một người nữa chị quên rồi. Bên khoa nội chị chỉ biết có bác sĩ Tưởng thôi.”
Kỳ Họa Niên chợt nhíu mày hỏi: “Có bác sĩ Tề không ạ?”
“???” Triệu Đóa trợn tròn mắt kinh ngạc “Ý em là Tề Cao Vân hửm? Em biết luôn cả ông nội đấy à?”
Kỳ Họa Niên nhìn cô cười như không cười.
“Ờ, nghe nói là bác sĩ Tề từ chối không đi, nhưng mà nghe phong thanh đâu là trưởng khoa Tưởng không cho hắn đi, hình như có lý do riêng, bí mật dữ lắm! À đúng rồi, chị cũng có đi nữa này. Ngoài đội ngũ bác sĩ y tá ra thì còn có thêm một lực lượng đầu bếp lẫn phụ bếp đi theo nữa, hỗ trợ tuyệt đối cho trẻ em nghèo luôn.”
Kỳ Họa Niên im lặng lắng nghe, đôi lúc gật gù theo từng câu của cô, ngón tay mân mê ống hút hồi lâu mới buông ra, ngẩng đầu cười hỏi: “Chị Đóa Đóa, người bên ngoài có thể tham gia không ạ?”
Triệu Đóa đem ba từ ‘người bên ngoài’ nghiền ngẫm thật lâu, đồng hồ vừa vặn điểm đến số ba, trôi qua năm phút đồng hồ rồi cô mới hé môi muốn hỏi một chuyện còn quan trọng hơn gấp mấy lần.
“Kỳ Họa Niên, em khai thật cho chị biết đi.” Triệu Đóa nghiêm túc nhìn đối phương, giọng nói cũng trở nên đầy khẳng định “Em muốn theo đuổi bác sĩ Vưu đúng không?”
Trái ngược với nét nghiêm trọng trên mặt cô, Kỳ Họa Niên lẳng lặng không nói gì, lát sau mới mỉm cười, thản nhiên gật đầu thừa nhận.
Triệu Đóa lập tức ú ớ: “Em…em…”
“Em không nghĩ chị nhạy bén đến vậy, thế em hỏi lại nhé.” Kỳ Họa Niên điềm nhiên nói tiếp “Em có thể tham gia chuyến đi này không ạ?”
Không rõ sau đó cả hai đã trao đổi với nhau những gì, nhưng từ lúc trở về nhà, Triệu Đóa vẫn còn bị thái độ rắn rỏi bất chấp của Kỳ Họa Niên làm cho sang chấn tâm lý, cuối cùng rút ra một đánh giá cho thiếu niên họ Kỳ kia.
Thằng nhóc này, thế mà ngầu ghê!
—
Bình nước đặt trên bàn giáo viên ở góc phòng đã nguội lạnh, nhưng so ra sắc mặt của thầy Chân vẫn nóng hổi như nước sôi để quên trên bếp, mãi sùng sục bong bóng mà vẫn chưa có người tắt gas.
Chân Châu lặng người nhìn xuống sổ điểm danh trước mặt, sau đó ngẩng lên nhìn nam sinh đang dùng ánh mắt chân thành đối phó với mình, rốt cuộc vẫn không thể kìm chế mà đập mạnh tay xuống bàn.
Tiếng động phát ra kinh động đến một vài giáo viên khác đang trong giờ nghỉ giải lao. Họ lén lút đưa mắt nhìn qua góc phòng, phát hiện khuôn mặt của thầy Chân đỏ gay gắt, suýt nữa có thể bốc thành luồng khói cao mấy mét.
Lúc Chân Châu thình lình ngoảnh đầu nhìn một cái, mọi người vội vàng thu tầm mắt về, đầu gục xuống, cố gắng tỏ ra chưa hề nghe thấy động tĩnh kỳ quái nào trước đó.
Chân Châu nhắm mắt, gằn giọng hỏi: “Em vừa nói gì, nói lại tôi nghe xem.”
Kỳ Họa Niên đứng thẳng người, bộ dạng nghiêm túc của nam sinh gương mẫu, chậm rãi lặp lại yêu cầu của mình: “Thưa thầy, em muốn xin bảo lưu kết quả học tập một tháng ạ.”
Trên trán của ông đã hiện gân xanh sinh động vô cùng: “Kỳ Họa Niên! Em đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Một học sinh mẫu mực của lớp tôi, của nhà trường, sắp tới còn đối mặt với kỳ thi đại học, thế mà em muốn bảo lưu kết quả ngay lúc này ư?”
Kỳ Họa Niên dường như không hề bị thái độ cáu gắt của Chân Châu làm cho suy suyển, cậu cụp mắt im lặng giây lát rồi nói: “Thưa thầy, thật ra em đã có quyết định ở trong lòng mình rồi. Lần này em muốn theo đuổi một chuyện quan trọng hơn, cũng là giúp em gỡ được gánh nặng trong lòng. Kỳ hạn chỉ là một tháng thôi, em hứa với thầy, sau đó sẽ quay về học tập như trước.”
“Một tháng em rời khỏi nhà trường đi theo đuổi giấc mơ gì gì đó của mình, cũng là một tháng người ta có thể từ top 100 leo lên đến top 10 rồi. Em nghĩ em là siêu nhân à mà bỏ hẳn một tháng trau dồi kiến thức, lúc quay về còn có thể theo kịp các bạn?”
Kỳ Họa Niên hiểu rõ sự mạo hiểm này, nhưng cậu đã suy nghĩ trọn vẹn một tuần rồi, đúng bảy ngày không hơn không kém. Hơn nữa, điều gì đã được quyết định thì có đẩy cậu đến bờ vực bức ép hoặc nhảy xuống hoặc thay đổi, thì có lẽ cậu sẽ thật sự nhảy xuống mà không hề đắn đo một giây.
“Thầy Chân.” Kỳ Họa Niên bất ngờ lên tiếng, sau đó kính cẩn gập người đúng chín mươi độ, khẩn thiết nói “Em xin thầy hãy giúp đỡ em với ạ, hãy giúp em một lần này thôi. Em sẽ không quên lời hứa của mình, sau khi trở về chắc chắn sẽ quay lại học hành thật chăm chỉ, càng không gây phiền toái cho thầy nữa ạ!”
Chân Châu vẫn còn cảm giác bốc hỏa trong người, nhưng ông không biết phải đi đâu để giải tỏa. Trong phòng này nhiều giáo viên đến thế, một người kỳ cựu như ông không thể vứt hết mặt mũi để đứng bật dậy tung một cước vào thằng nhãi đối diện được.
Ông hít vào thở ra hồi lâu, cuối cùng đành khoát khoát tay, bất mãn thều thào: “Thôi đi đi, đi khuất mắt ông thầy già này đi. Các cậu hay rồi, tuổi trẻ tài cao, thích mạo hiểm theo đuổi thứ mới mẻ, lông chưa mọc đủ mà đòi bay lượn trên bầu trời, có mà lông gì mọc đấy chứ không phải lông cánh đâu. Đi, đi luôn đi!”
Có một học sinh vô tình bước vào, vừa vặn nghe thấy câu quở trách của thầy Chân, đôi mắt trợn tròn, không biết khiếp sợ hay bất ngờ, hai bàn tay cũng run lẩy bẩy ôm chồng sách suýt rơi xuống.
Thế mà Kỳ Họa Niên cực kỳ bình tĩnh, không cười không sợ, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn ông ấy, nói: “Em cảm ơn thầy nhiều lắm, thầy Chân đúng là người thầy đáng kính của tất cả học sinh trong trường!”
Chân Chu ngoài mặt nghiêm lặng, bên trong cồn cào bực dọc đã muốn phun ra hàng nghìn văn án cay cú đủ khả năng nhấn chìm Kỳ Họa Niên trong biển nước bọt triền miên của ông.
Thằng nhãi này, mình cưng nó quá nên nó sắp leo lên đầu mình ngồi luôn rồi. Đợi đấy, một tháng sau quay về mà không học hành ra trò trống gì, thầy vặt sạch lông mi!
—
Ngôi nhà được truyền lại qua bao đời của Kỳ Họa Niên, nói sang trọng thì không sang trọng, nhưng nói tồi tàn thì cũng chẳng phải tồi tàn. Đây là một loại nhà cổ kính, không có lầu cao mà có bề ngang, được ngăn cách ra thành nhiều phòng nhỏ, hơn nữa còn sở hữu một khoảng sân cực rộng, có thể tùy ý phơi khô những thực phẩm mùa đông hoặc dành cho trẻ con vui đùa chạy nhảy.
Sau khi bà mất, trong nhà chỉ còn lại một thiếu niên, tạo nên cảm giác rộng rãi mà cô độc, song bốn chú mèo nhỏ có thể chạy nhảy tùy thích.
Mạt Trà lăn lộn cùng với Hoàng Trà ở trên bộ ván, nơi xó bếp thỉnh thoảng vọng ra tiếng lẻng xẻng do Hắc Trà cắn nhau với Bạch Trà, đụng đổ nồi niêu ở trên bục, chỉ vì tranh một con cá tươi mà Kỳ Họa Niên mới mua về chưa kịp nấu.
Gia Thanh đứng bên ngoài thuận chân đẩy cửa nhà mở ra, chưa kịp định hình gì đã nghe thấy tiếng mèo gào thê lương, sau đó còn mơ hồ nhìn thấy một bóng đen vụt qua trước mặt mình, lưu lại làn gió mát rười rượi.
Kỳ Họa Niên phóng ra, vươn tay chộp lấy Hắc Trà, bốn chân của nó lơ lửng giữa không trung, hư hỏng gào lên không ngừng.
“Sao hôm nay cưng hư vậy hả? Đừng kêu nữa, ngoan, anh thương.” Kỳ Họa Niên vuốt trên lưng Hắc Trà một hồi sau để dỗ dành, hồi sau cậu mới ngẩng mặt nhìn Gia Thanh đang đứng hình tại chỗ, cười cười “Đến rồi à.”
Gia Thanh lững thững dắt xe đạp vào sân rồi ném ở một góc. Gã chạy đến ngồi xổm bên cạnh cậu, lom lom nhìn Hắc Trà đang duỗi tấm lưng thuôn dài mềm mại của nó một cách yêu kiều nhất.
“Sao thế? Tự dưng lại xảy ra hỗn chiến vậy?” Gia Thanh xoa xoa quả đầu trọc, tò mò hỏi.
Kỳ Họa Niên ôm Bạch Trà trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi vừa bị Hắc Trà cắn một cái ‘phập’ khi nãy, tuy không chảy máu nhưng hình như cũng trầy da rụng lông, nhìn thấy mà thương không sao kể xiết.
“Tụi nó giành con cá trong bếp, không cẩn thận lôi nhau ngã từ trên xuống. Hắc Trà đau quá hóa rồ, cắn vào đuôi của Bạch Trà.” Kỳ Họa Niên thong thả thuật lại toàn bộ quá trình chiến tranh kinh hoàng rồi cười bảo “Sao, còn muốn nuôi nữa không?”
Gia Thanh thoáng rùng mình, dời mắt nhìn sang Bạch Trà yếu ớt đang muốn lim dim ngủ, đột nhiên lại thấy thương thương, bèn gật đầu: “Nuôi chứ sao không, mèo là sinh vật đáng yêu nhất trên đời này, dù thỉnh thoảng cũng láo lếu lắm. Chậc, biết sao giờ, người ta là hoàng thượng mà.”
“Thế…” Kỳ Họa Niên quay mặt nhìn gã, cười tươi rói “…tớ nhờ cậu chăm sóc bọn chúng trong vòng một tháng thôi, được không?”
“Hả?!” Gia Thanh mờ mịt nhìn đối phương, lại nhìn xuống bốn con mèo đang vây quanh gần cậu, đột nhiên có chút ngao ngán mà thở dài “Chăm sóc hết bốn đứa luôn hả?”
“Ừm, không lẽ chỉ chăm một đứa bỏ ba đứa còn lại?”
Gia Thanh gãi gãi đầu, nghệch mặt ra hỏi: “Nhưng mà tại sao? Cậu đi đâu một tháng trời mà nhờ tớ chăm hộ?”
Kỳ Họa Niên mỉm cười điềm nhiên: “Đi làm việc nghĩa.”
“Việc nghĩa?” Gã há mồm đủ to để đớp được hơn ba con ruồi đực “Khoan khoan, khi nào thì cậu đi làm việc nghĩa gì gì đó vậy?”
“Hm, cuối tuần này.”
Ờ… cuối tuần, cuối tuần, cuối tuần này…
“Gì cơ?! Cuối tuần này?” Gia Thanh nhảy dựng lên, trố mắt nhìn đối phương “Cậu có bị ấm đầu không vậy hả? Thầy Chân chưa cạo trụi lông cậu nữa à mà cho cậu dễ dàng đi lung tung làm việc nghĩa thế?”
Kỳ Họa Niên ngước mặt bình tĩnh nói tiếp: “Thầy đồng ý cho phép tớ bảo lưu kết quả rồi. Sau một tháng tớ sẽ trở về học tập lại như bình thường.”
Đại não của Gia Thanh dường như vẫn chưa xử lý được lượng thông tin khổng lồ này, gã lắc lắc đầu rồi ngồi xuống trở lại, hai tay gác lên đầu gối, thở một hơi thật dài, thấp giọng hỏi cho cặn kẽ:
“Được rồi, bây giờ cậu nói từ đầu cho tớ hiểu xem nào. Đi đâu, nơi đó là nơi nào, mục đích là gì, vì sao phải hy sinh một tháng ôn thi để đi làm chuyện đó, đi với ai?”
Đến nước này, Kỳ Họa Niên cười ‘phì’ một tiếng, cảm thán một câu: “Ôi, cậu thành mẹ tớ mất rồi, mẹ Thanh Thanh à, con trai bất hiếu, làm mẹ lo lắng rồi.”
“Thằng chó con này, tin tớ cạo trụi lông cậu không hả?” Gia Thanh lườm lườm “Mau khai tất cả ngay và lập tức đi!”
Sau khi nghe đầy đủ ngọn ngành từ miệng Kỳ Họa Niên, cuối cùng đại não của Gia Thanh cũng đã xử lý được lượng thông tin kia rồi. Gã lặng người ngồi xổm trên đất không nhúc nhích, chẳng biết đang nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu đến thế.
Kỳ Họa Niên nói xong thì đứng dậy, quay vào nhà rót một cốc nước uống cho ấm cổ họng. Lát sau, cậu đi ra sân, nhìn thấy Gia Thanh đang ôm một lúc bốn mèo con trong lòng mình.
“?” Kỳ Họa Niên khó hiểu nhìn đối phương “Gì thế?”
Gia Thanh chật vật ôm gọn bốn bé mèo, không để bất kỳ đứa nào phóng ra khỏi vòng tay của mình, gã ngẩng đầu nhếch môi cười “Thay cậu chăm sóc bọn nó chứ làm gì nữa.”
Kỳ Họa Niên cầm cốc nước nhưng không thể uống thêm một ngụm nào, cậu ngẩn ra nhìn Gia Thanh, hít thật sâu cẩn thận hỏi: “Cậu… đồng ý?”
Gia Thanh trịnh trọng gật đầu, tiếp đến đứng dậy, vẫn khéo léo ôm cứng bốn bé mèo chẳng lơi lỏng một giây nào: “Ừ, dù sao trước đó đã từng hứa với cậu rồi. Nếu cậu muốn đi đâu chỉ cần nói với anh em một tiếng thôi, sau đó anh em sẽ giúp cậu chép bài tập. Thôi thì, nhiệm vụ chép bài cứ ném cho La Lịch đi, tớ chăm hộ mấy con mèo, Diệc Du thì… bỏ đi, nó ăn ngon ngủ yên là mừng lắm rồi.”
Đoạn, gã dừng lại, bất giác thở dài nơm nớp lo sợ: “Chỉ sợ một tháng không nhìn thấy cậu, nhóc con đó lại khóc lóc nhớ nhung.”
Kỳ Họa Niên bật cười: “Thì cậu cứ chiêu cũ mà dùng.”
Gia Thanh cũng phì cười khi nghĩ đến chiêu trò dỗ nín khóc của mình, lát sau gã chợt nói, lời lẽ cảm động muốn rơi nước mắt: “Thật lòng mà nói, tớ không nghĩ cậu sẽ tham gia chuyến thiện nguyện này đâu. Nhưng sau khi nghe cậu giải thích rõ ràng đầu đuôi, tớ cũng hiểu phần nào. Trước kia, bà mất là vì bệnh tim, bây giờ cậu muốn giúp đỡ những đứa trẻ cũng mắc căn bệnh khổ sở này, một phần làm việc thiện, một phần khiến cho lòng cũng thoải mái hơn chút. Hơn nữa, tham gia những chuyến đi này còn tích lũy thêm kinh nghiệm nữa, tốt cho về sau lắm. Chỉ hy vọng khi cậu trở về vẫn sẽ theo kịp bọn này, càng không bất ngờ khi tớ lọt vào top 10 toàn trường.”
“…” Câu cuối làm cho mạch cảm động của Kỳ Họa Niên nghẽn tắc.
Gia Thanh cũng chẳng để tâm, cười ha ha mấy tiếng rồi bỗng tỉnh táo hỏi một câu: “Ờ mà chuyến thiện nguyện này của bệnh viện nào vậy?”
Trong lòng Kỳ Họa Niên xoay tròn linh cảm bất an, trầm ngâm chốc lát nói: “Thuần Ái.”
Gia Thanh chớp chớp mắt, dần dần tỉnh táo hơn bình thường, hỏi thêm một câu nữa: “Bệnh viện Thuần Ái, còn là cứu trợ trẻ em bệnh tim, nói vậy tức là… có vị bác sĩ họ Vưu kia đúng không?”
Kỳ Họa Niên lẳng lặng nhìn gã, cười như không cười.
Ở ngoài ngõ, ngôi nhà sát vách có một con lợn hoa được nuôi dưỡng rất tốt. Bình thường tầm giờ này nó đã chìm vào giấc ngủ say, nhưng hôm nay thì bị một giọng hét oanh tạc, xuyên thẳng qua từng vách tường, xông tới quả chuồng bé xinh, làm nổ tung màng nhĩ của nó.
“Má nóooo! Kỳ Họa Niên, đứng yên đó, ông đây bay đến đấm cho cậu tỉnhhhhhhh! Đệt cụ, đổi tên đi Kỳ Họa Niên, cậu mau đổi tên thành Kỳ U Mê điiiii!”
Lợn hoa giật mình ngóc thẳng đầu dậy, đôi mắt lòi ra ngoài, khiếp hãi kêu hai tiếng: “Ột…ột…”
—
Dưới khu căn hộ cao cấp có một chiếc Cosmic Starship chễm chệ hiên ngang đỗ ngay bên lề. So về độ nổi bật của nó thì những chiếc ô tô khác xung quanh không phải là đối thủ, thậm chí còn bị nó làm cho lu mờ như kẻ vô hình. Nếu có cuộc thi ‘chiếc xe đỉnh cao nhất’ ngay tại đây thì những chiếc ô tô kia đã rớt từ vòng gửi xe, thậm chí còn không có cửa mà rẽ xuống hầm xe.
Sáng sớm, Vưu Kiện rất đúng giờ xuất hiện ở chỗ này, điềm nhiên hút xong một điếu thuốc hương quế, sau đó ngoảnh đầu nhìn qua cổng chính của khu căn hộ, phát hiện Vưu Hạ đang đi ra.
“Anh đến đây làm gì?” Vưu Hạ lãnh đạm hỏi.
Lời chào hỏi này không hề tình cảm như Vưu Kiện đã tưởng tượng, hắn nhướn mày nhìn anh, nén xuống tiếng thở dài ngao ngán, nở nụ cười lương thiện: “Đến đón em chứ còn gì nữa. Mày mau cất khuôn mặt lạnh nhạt kia ở nhà cho anh, không anh sút một cái bây giờ!”
Vưu Hạ cười lạnh bảo: “Có ai mướn anh đâu mà anh đến làm thuê còn khóc lóc hm?”
Vưu Kiện hừ khẽ, ném cho anh nón bảo hiểm, quay đầu rồ máy lên, nói: “Lên xe đi, một lát không đến kịp nữa.”
Vưu Hạ tuy không cam tâm nhưng vẫn ngồi lên yên sau, thân trên đổ về trước, thấp giọng hỏi lại: “Đến đâu cơ? Ý anh là đến bệnh viện à?”
Xe đã lao vào trong gió sương, không kịp nghe thấy câu trả lời của Vưu Kiện là gì. Lúc đến bệnh viện, có đến bốn chiếc ô tô mười lăm chỗ đỗ ở ngoài cổng chính. Người ra người vào đông nghịt, bảo vệ phải ngăn cách thành hai luồng di chuyển, để con đường nhỏ hẹp kia dành cho bác sĩ và y tá trong chuyến thiện nguyện.
Vưu Hạ ngước mắt nhìn mọi người tất bật bận rộn, lát sau anh định đem theo vali của mình lên xe ngồi thì chợt thấy Vưu Kiện đã giữ lấy trước.
“?” Vưu Hạ nhíu mày hỏi “Anh hai, anh còn muốn hộ tống em lên xe luôn mới vừa lòng à?”
Vưu Kiện một tay kéo vali của Vưu Hạ, cười cười bảo: “Đâu có, anh đã nói đi cùng em mà, sao em vẫn không tin lời anh trai mình ấy nhỉ?”
Dứt lời, từ xa có một chiếc ô tô khác phóng đến, dừng ngay bên cạnh Vưu Kiện. Người con trai bước xuống là Bắc Ni, cậu cười tươi, kéo theo hai vali khác của hắn, phụ giúp đưa lên xe.
Bấy giờ, Vưu Hạ mới thật sự tin rằng, Vưu Kiện sẽ tham gia chuyến đi này cùng với mình.
Nhưng mà… tại sao?
“Đừng gườm anh mày nữa, khổ lắm.” Vưu Kiện ngồi bên cạnh, định nhắm mắt nghe nhạc ngủ một giấc, nhưng bị ánh mắt của Vưu Hạ làm cho khó chịu, lát sau hắn đứng dậy, dứt khoát di chuyển xuống dưới cuối xe ngồi.
Vưu Hạ ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói chuyện với ai.
Bác sĩ bên khoa nội ngoại tim mạch đã lên đủ một xe, nhưng chỗ ngồi bên cạnh Vưu Hạ vẫn còn trống. Lúc tài xế gạt cần lái, ồn ồn cất tiếng bảo mọi người yên ổn vị trí để chuẩn bị lên đường thì bên cửa sổ có tiếng đập tay liên hồi.
Tài xế liếc mắt qua nhìn, giật mình bởi bóng người cao lớn, song ông nhanh chóng ấn nút mở cửa xe ra.
Thiếu niên thở hồng hộc nhìn tài xế, bước lên xe, cúi đầu nói với tài xế: “Dạ, cháu xin lỗi vì đến muộn.”
Có người nhìn thấy cậu liền hỏi: “Ơ, chú em, chú không phải bác sĩ sao lại lên xe này?”
Thiếu niên cười gượng đáp: “Dạ, ở bên xe dành cho người ngoài hết chỗ rồi ạ, mọi người bảo em sang đây ngồi. Xin lỗi vì làm phiền ạ!”
Tài xế đóng cửa lại, tùy tiện vỗ lên mông cậu, nói: “Thôi, vô chỗ ngồi đi, đứng rộn quá!”
“!!!” Kỳ Họa Niên hơi giật mình, vội vàng đảo mắt nhìn qua một lượt, nhìn thấy Vưu Hạ đang ngồi một mình liền mỉm cười vô thức.
Cậu kéo hành lí đi về phía đó, đứng ở bên cạnh anh, hít một hơi rồi thấp giọng gọi: “Anh.”
Vưu Hạ nghe thấy giọng nói cùng cách gọi quen thuộc, quay mặt nhìn một cái, lập tức sững sờ.
Kỳ Họa Niên cong môi dịu dàng cười với đối phương, lúc đang đưa hành lí lên phía trên, một cánh hoa anh đào dính trên tóc cậu khẽ rơi xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay của Vưu Hạ.
“Ừm… xin lỗi, làm anh bất ngờ rồi.” Kỳ Họa Niên nhìn anh, tỏ ra hơi gượng gạo.
Vưu Hạ vẫn nhìn chăm chăm vào thiếu niên bên cạnh mình, nghiêm lặng không nói một lời nào cho đến khi có một mảnh giấy màu tím nhạt bất ngờ chạm vào cổ tay.
Trên mẩu giấy là hàng chữ ngay ngắn cứng cáp: Khó khăn lắm em mới tham gia được chuyến đi này. Em muốn mình có thể giúp đỡ mọi người, nhất là trẻ em đang mắc bệnh tim giống như bà của mình. Hơn nữa, em còn muốn có thêm thời gian ở bên cạnh anh để hiểu hơn về anh.
Vưu Hạ đang định cau mày lại nhận được một dòng chữ khác: Đừng cau mày, sẽ có nếp nhăn đó. Em thích nhìn anh mỉm cười hơn ^_^.
Sau đó, Vưu Hạ quyết định không đoái hoài đến người bên cạnh. Xe chậm rãi chạy trên đường lớn. Nắng mai lọt qua ô kính cửa sổ, chiếu rọi từng hạt bụi nhỏ xíu lẩn khuất trong không khí.
Khi ấy, chẳng ai để ý rằng, cánh hoa anh đào trên tóc Kỳ Họa Niên lúc nãy, đến giờ vẫn còn nằm yên trong tay Vưu Hạ.
Cánh hoa vẫn còn vẹn nguyên như ban đầu, lưu lại xúc cảm mềm mại mỏng manh trên da thịt lòng bàn tay, giống như cách mà Kỳ Họa Niên từng chút một cố chấp mà tinh tế bước vào thế giới của Vưu Hạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook