Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
-
Quyển 1 - Chương 38: Mắt của cậu cũng rất sáng
Giấc ngủ của Kỳ Họa Niên bỗng bị gián đoạn bởi tiết trời nóng lên một cách kỳ lạ. Cậu chưa thoát khỏi cơn mê của mình, nhưng có thể cảm nhận được mồ hôi thấm ướt cả lưng áo thun, sắp thấm ra ngoài áo khoác. Mồ hôi còn đổ ra trên đầu, làm mấy sợi tóc mái trước mặt dính vào trán, trông có phần nhếch nhác uể oải.
Kỳ Họa Niên mơ màng trở mình, buồn bực kéo cổ áo khoác xuống, dùng tay phẩy phẩy hồi lâu mà vẫn không hề khá hơn. Lúc này, cậu mới mở mắt nhìn thử một cái, thình lình bị lớp đệm nhung màu đỏ sẫm ở trước mắt dọa cho đứng hình.
Trong đầu rỗng tuếch, chỉ có một hàng dấu chấm nối đuôi nhau chạy qua.
Kỳ Họa Niên ngốc lăng nuốt nước bọt, tự nhủ rằng những gì mình đang nhìn thấy chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng cậu nhắm mắt rồi mở mắt cũng phải hơn ba lần, vậy mà không nhìn thấy hành lang tối mù nào đó quen thuộc, càng không có mùi vị rét cóng của đêm hôm qua.
Mình đang ở đâu đây?
Đại não xử lý xong một câu hỏi, Kỳ Họa Niên lập tức ngồi bật dậy, xoay người lại dáo dác nhìn khắp căn phòng một lượt, cuối cùng điểm dừng là ở trên khuôn mặt lạnh lùng của Vưu Hạ.
Đôi mắt Kỳ Họa Niên trừng lớn, trong đầu không ngừng lặp lại cái tên của Vưu Hạ. Lát sau, cậu bất ngờ cấu mạnh vào cánh tay của mình, cảm giác đau đớn chân thật ập tới, lúc này mới dám khẳng định mọi thứ đều là thật.
Trước mặt mình thật sự là Vưu Hạ. Căn phòng này cũng thật sự là phòng nghỉ riêng của anh ấy. Hơn nữa, mình còn có thể ngang nhiên nằm trên sofa trong phòng người kia mà ngủ như vậy…
Kỳ Họa Niên cúi mặt ngẫm nghĩ, không biết Vưu Hạ đã đưa cậu đến đây từ bao giờ và bằng cách nào?
Hôm nay cả ngày trời trực ở ngoài phòng cấp cứu, ngay cả chỗ nằm cũng không được tử tế cho nên tinh thần lẫn thể xác của cậu đều bị bòn rút đến cạn kiệt. Đó là lý do Kỳ Họa Niên ngủ say như chết, lúc bị khiêng đi còn không thèm tỉnh dậy nữa.
Nhưng mà không phải Vưu Hạ rất ghét động chạm tay chân với người khác hay sao? Anh ấy lẽ nào đã chịu khó nhẫn nhịn mà dìu mình về phòng mà ngủ à?
Kỳ Họa Niên sờ sờ mũi, khẽ cười một tiếng.
Thôi thì bằng cách nào cũng được, điều quan trọng ở đây làm cho Kỳ Họa Niên cảm động chính là hành động của Vưu Hạ. Con người này chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng ngạo mạn mà thôi, còn suy nghĩ bên trong thế nào thì khó ai nắm bắt được lắm.
Giống như lúc này, Vưu Hạ lúc nào cũng lạnh nhạt với cậu, thế nhưng lại thầm lặng mang cậu về phòng ngủ đỡ một đêm.
Kỳ Họa Niên đứng dậy, khẽ khàng đi quanh phòng quan sát một chút. Cách bài trí trong phòng khá đơn giản, rất giống với phong cách của Vưu Hạ. Ngoại trừ chiếc sofa đệm nhung màu đỏ sẫm kia thì những thứ còn lại đều màu trắng.
Kệ sách chiếm lấy một vách tường lớn, có thể biết được đối phương đầu tư vào thứ này đến mức nào. Những cuốn sách bên trên được sắp xếp theo thứ tự nhất định, Kỳ Họa Niên lướt mắt qua hai lần, cuối cùng phát hiện Vưu Hạ xếp sách theo chữ cái đầu tiên. Chủ yếu đều là sách liên quan đến y học, ngoài ra còn có sách khoa học không gian và một số sách nhân văn của những tác giả nổi tiếng nhiều thập niên trước.
Quan sát hồi lâu, Kỳ Họa Niên bất giác thấy đau đầu, bởi lượng kiến thức trên kệ sách này không hề tầm thường chút nào. Cậu thu tầm mắt về, nhìn qua phía Vưu Hạ, anh đang dựa người trên ghế mà ngủ. Lúc đứng gần nhìn ngắm, cậu mới nhận ra lông mi của đối phương vừa đen vừa dài, khi ngủ hay run lên một chút, giống như đang gặp phải một cơn ác mộng nào đó.
Sao hôm trước ở trong ô tô, cậu không phát hiện điểm này nhỉ? Có lẽ hôm ấy hơi vội, cũng chỉ mới biết nhau nên không dám manh động ngắm nghía quá lâu.
Đường nhìn chậm rãi dời qua bàn làm việc, đồ đạc trên bàn cũng được sắp xếp cẩn thận gọn gàng. Trước mặt là một số bệnh án, màn hình máy tính đã sớm chuyển sang màu đen.
Kỳ Họa Niên nén tiếng thở dài, ngoảnh đầu nhìn đối phương, lại thấp giọng thì thầm với chính mình: “Làm việc xuyên đêm thế này, anh không biết mệt à? Làm sao đưa anh qua giường nằm ngủ cho thoải mái bây giờ đây? Anh không thích động chạm mà nhỉ…”
Bởi vì Vưu Hạ phải ngủ ngồi, Kỳ Họa Niên cũng không muốn nằm ngủ trên ghế sofa nữa. Cậu tùy tiện tìm một tờ giấy trắng, sau đó dùng cây bút chì đặc biệt mà mình luôn mang theo bên người, bắt đầu ngồi vẽ.
Đến khi hai mắt mờ dần, Kỳ Họa Niên bất đắc dĩ ngừng bút, dụi mắt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Bốn giờ rưỡi sáng.
Tính ra cả một đêm cậu chỉ chợp mắt được hai tiếng đồng hồ, bây giờ có ngủ lại thì cũng không bù đắp được bao nhiêu. Kỳ Họa Niên che miệng ngáp khẽ một tiếng rồi đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tờ giấy mà mình vừa ký tên xong lên bàn.
Vưu Hạ vẫn còn ngủ, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng.
Kỳ Họa Niên mỉm cười nhìn anh, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, đắp lên cho đối phương. Mặc dù cậu biết anh sẽ không cần mình làm như thế, nhưng cậu vẫn muốn làm, vì có lý do khác.
“Em đi trước, ngủ ngon.”
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại vô cùng chậm rãi, ‘cạch’ một tiếng rồi im bặt.
—
Kỳ Họa Niên rửa mặt đánh răng xong, ngẩng mặt lên nhìn vào gương mới phát hiện dưới mắt có một quầng thâm to tướng. Nhưng bởi vì làn da của cậu vốn rám nắng, cho nên không thể nhìn thấy rõ vết thâm này nếu đứng quá xa.
Cậu trỏ ngón tay xoa xoa mấy cái bên dưới quầng mắt, thầm thở dài một tiếng.
Chỉ mới không ngủ một đêm thôi mà bộ dạng thành gấu trúc mất rồi? Ít ra gấu trúc còn đáng yêu, còn mình trông thê thảm gần chết đi được. Kiểu này Vưu Hạ mà nhìn thấy thì có bị mình dọa không nhỉ?
Vì mãi nhìn vào gương nên Kỳ Họa Niên không để ý phía sau lưng có người nào tiến vào đi ra hay không. Cho đến khi một khoảnh khắc lạ lẫm thoáng qua trong nháy mắt, toàn bộ âm thanh huyên náo bên ngoài gần như biến mất, chỉ sót lại một tiếng bước chân thả trên nền đất.
Kỳ Họa Niên cảm giác được sống lưng của cậu lạnh toát, cái lạnh quen thuộc đã ám ảnh cậu mấy năm trời. Cậu vội vàng rũ mắt, không tiếp tục nhìn vào gương nữa.
Sau lưng rõ ràng có tiếng bước chân lướt ngang qua, nhưng khi cậu thình lình quay lưng lại nhìn thì không thấy ai hết.
Cửa phòng trong nhà vệ sinh cũng không có cái nào bị đóng lại.
Kỳ Họa Niên vịn tay lên thành bồn rửa mặt, nhắm mắt hít sâu một hơi. Chuyện này không phải lần một lần hai, vậy mà mỗi khi tình cờ trải qua thêm một lần nữa vẫn khiến cậu căng thẳng sợ hãi.
Trên đời này, thứ không nhìn thấy được mới là thứ đáng sợ nhất.
Hồi sau, Kỳ Họa Niên thầm trấn an bản thân, dù sao bệnh viện cũng là nơi có nhiều âm hồn bất tán, đôi khi vô tình chạm mặt ‘họ’ là chuyện bình thường thôi.
Bà từng dặn dò rồi, nếu chúng ta không động chạm đến ‘họ’, ‘họ’ cũng sẽ không làm hại đến chúng ta.
Triệu Đóa ôm một chồng sổ trong tay, đẩy cửa phòng cấp cứu đi ra. Trên mặt phảng phất vài tia mệt mỏi, nhưng cô không chán nản, chỉ hít sâu một hơi rồi tiếp tục một ngày làm việc mới. Lúc liếc mắt qua phía nhà vệ sinh, cô phát hiện Kỳ Họa Niên đang lê bước đi tới, sắc mặt không được ổn cho lắm.
“Họa Niên, em không khỏe à?” Triệu Đóa dán mặt lại gần quan sát “Có mệt hay sốt trong người không?”
Kỳ Họa Niên lắc đầu, khoát tay nói: “Em không sao ạ, chỉ là đêm hôm qua ngủ không ngon lắm.”
Triệu Đóa nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngợp trời, bỗng cười bảo: “Đừng lo nữa, chốc nữa bà của em được ra phòng ngoài rồi, tối nay sẽ không sợ bị lạnh nữa nhé.”
“Sao cơ?” Kỳ Họa Niên nhất thời sửng sốt vì vui mừng “Chị bảo bà của em được ra phòng ngoài rồi ạ?”
“Phải phải, chị nói dối em làm gì.” Triệu Đóa cười rộ lên, lộ ra lúm đồng tiền bên má phải “Hôm qua bác sĩ vào xem tình hình của bà cũng bất ngờ lắm. Không nghĩ hôm qua trông bà vẫn còn yếu mà hôm nay đã khỏe như bình thường rồi. Bà còn mở mắt nói được vài câu với bác sĩ nữa ấy.”
—
Những gì mà Triệu Đóa vừa nói thật sự gỡ xuống lo lắng bồn chồn trong lòng Kỳ Họa Niên mấy ngày hôm nay. Sau khi tạm biệt cô, cậu mau chóng dọn dẹp lại đồ đạc rồi chuyển phòng cho bà lên lầu ba.
Phòng bệnh vẫn như trước, nhưng không còn nhìn thấy Bạch Tiên nữa. Kỳ Họa Niên hỏi thăm Triệu Đóa mới biết ra cô bé đã xuất viện được một tháng rồi, sức khỏe tạm ổn nhưng không ai dám nói trước được điều gì. Chỉ hy vọng sau khi quay về viện mồ côi, Bạch Tiên sẽ được sống trong hạnh phúc vui vẻ.
Ninh Diễn Hòa ngủ một giấc sâu, khi tỉnh dậy đôi mắt nhập nhòe, nhìn không rõ mọi thứ xung quanh. Bà hé đôi môi khô khốc của mình, mơ hồ gọi: “Niên Niên?”
Kỳ Họa Niên đang ngồi bên cạnh cắt từng lát táo mỏng, vì sợ cắt quá dày và to thì bà không thể ăn được. Cậu nghe thấy bà gọi, vội vàng bỏ dao xuống bàn, quay sang đáp: “Bà, bà tỉnh rồi ạ?”
Ninh Diễn Hòa thả lỏng cơ thể, để cho đối phương đỡ mình ngồi tựa vào thành giường. Trên người không còn vướng bận dây nhợ linh tinh, cảm giác thoải mái hẳn ra.
“Con đang làm gì thế?”
Kỳ Họa Niên cười đáp: “Con đang gọt táo để lát nữa cho bà ăn tráng miệng.” Dừng một chốc, cậu ngồi xuống ghế, xoa bóp chân cho bà, nói tiếp “Bà đói chưa? Bác sĩ dặn bà chỉ nên ăn cháo lỏng hoặc uống sữa thôi ạ.”
Ninh Diễn Hòa nhẹ nhàng hít vào thở ra, nâng mắt nhìn cháu trai, nhận ra khuôn mặt của cậu gầy hốc đi không ít, đột nhiên xót xa.
“Mấy hôm nay con cực lắm đúng không? Việc học không bị gián đoạn nhiều chứ?”
Kỳ Họa Niên thuần thục xoa bóp, trên môi mang nét cười: “Không sao bà ạ, con vẫn làm bài tập đầy đủ, sau đó nhờ Gia Thanh nộp giùm rồi. Điều con cần nhất bây giờ là bà mau khỏe lại rồi cùng con về nhà thôi.”
Những lần trước, Ninh Diễn Hòa sẽ gật đầu cười bảo: “Được, bà sẽ mau khỏe lại.”
Nhưng lần này bà chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Lát sau, Ninh Diễn Hòa chợt bảo: “Con tranh thủ đi mua cháo đi, đừng ra ngoài trời tối, tuyết đổ nhiều lắm.”
Kỳ Họa Niên nghe lời, cầm theo một ít tiền rồi đi xuống căn tin mua cháo. Trên đường đi, cậu tình cờ nhìn thấy Vưu Hạ và một vị bác sĩ nữa đang đứng nói chuyện với anh.
Kỳ Họa Niên dừng bước, ngoảnh đầu quan sát hai người họ. Dựa theo sắc mặt của Vưu Hạ, cậu nhận ra cuộc đối thoại này không mấy vui vẻ và tự nguyện. Mà vị bác sĩ kia trông cũng hơi quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu bỗng nhớ ra đối phương là ai. Đúng lúc này, phía bên kia Vưu Hạ cũng lớn giọng nói: “Tránh sang một bên đi.”
Kỳ Họa Niên giật mình ngước mắt nhìn, phát hiện Tề Cao Vân đang nắm lấy cổ tay của Vưu Hạ, muốn kéo anh lại. Trong một khắc, đáy lòng cậu đột nhiên khó chịu, nếu như lý trí không đủ tỉnh táo, rất có thể cậu sẽ ngay lập tức phóng đến tặng cho Tề Cao Vân một cú thúc nhớ đời.
Thật may là Kỳ Họa Niên không mất bình tĩnh đến thế. Cậu nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người họ, mang theo nét mặt thản nhiên, vươn tay kìm chặt cổ tay của Tề Cao Vân.
Tề Cao Vân sửng sốt nhìn qua người thứ ba, đôi mày chau lại: “Cậu là ai?”
Kỳ Họa Niên nở một nụ cười uể oải, nhưng lực ở bàn tay không hề giảm xuống, nhất quyết gỡ bàn tay của hắn ra khỏi người Vưu Hạ: “À, người qua đường thôi. Anh không thấy anh ấy khó chịu sao? Mắt anh không thể nhìn rõ thì đừng quên đeo kính chứ?”
“…” Tề Cao Vân sa sầm mặt mũi, cố gắng rút tay về.
Kỳ Họa Niên cũng không thiết tha gì với việc nắm tay người kia, cậu thả tay ra, quay sang nhìn Vưu Hạ. Hai người đối mắt với nhau, Kỳ Họa Niên lập tức mỉm cười dịu dàng, còn Vưu Hạ vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh như cũ, có điều anh bất ngờ mở miệng bảo:
“Chúng ta đi thôi.” Anh nói với Kỳ Họa Niên.
Kỳ Họa Niên giật mình, kinh ngạc nhìn Vưu Hạ, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi, trong bụng lại đầy ắp cánh bướm.
Bấy giờ, Tề Cao Vân mới càng để ý đến Kỳ Họa Niên hơn. Từ trước tới giờ, Vưu Hạ hiếm khi chủ động nói chuyện hoặc thân thiết với bất kỳ ai. Vậy mà hôm nay lại chủ động muốn đi cùng với một thiếu niên lạ mặt?
Mà có lẽ không hề lạ mặt như hắn nghĩ. Thế rốt cuộc hai người họ có mối quan hệ thế nào? Thân thiết đến độ như vậy ư? Cho nên khi nãy cậu ta mới ra mặt giúp cho Vưu Hạ?
Tề Cao Vân gắt gao quan sát Kỳ Họa Niên từ trên xuống dưới, không thể không khinh thường bộ dạng tầm thường của cậu.
Vưu Hạ lúc này liếc sang bên cạnh, nói với Tề Cao Vân: “Nếu còn muốn sống thì cút khuất mắt tôi đi. Hôm nay tôi chỉ muốn mắng người, cho nên sẽ không mắng anh.”
—
Kỳ Họa Niên vừa đi vừa nói: “Hôm qua cảm ơn anh nhiều nha.”
Vưu Hạ thong thả sánh bước bên cạnh, nhớ lại đêm hôm qua lòng tốt nhất thời trỗi dậy, muốn giúp đối phương ngủ ngon giấc nên mới đưa về phòng nghỉ của mình. Ánh mắt tuy toát ra vẻ lãnh đạm biếng nhác, giống như không để tâm chuyện đó cho lắm, nhưng thật ra trong đầu cứ mãi lởn vởn không dứt.
Rốt cuộc thì tại sao mình lại đi giúp cậu ta làm gì nhỉ?
Giúp như một người bạn ư?
Nghe có buồn cười không chứ!
Kỳ Họa Niên không thấy người kia trả lời, cậu đi chậm hơn một chút, nghiêng mặt nhìn anh, bỗng chuyển đề tài: “Bây giờ anh còn thấy khó chịu nữa không?”
Vưu Hạ nghe hỏi, nhất thời mờ mịt đáp: “Không còn.”
Dứt lời, anh nghe thấy đối phương khẽ cười bảo, thế tốt rồi, em cứ lo anh sẽ còn khó chịu.
“…” Vưu Hạ thầm nghĩ, tôi còn khó chịu thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến cậu?
Căn tin vào giờ này được gọi là giờ cao điểm, không chỉ đông bệnh nhân mà còn có thêm bác sĩ, y tá cùng với người nhà của bệnh nhân nữa. Tất cả bàn ăn đều đã bị chiếm hết, phía bên quầy thức ăn cũng có một hàng người nối dài ra tận ngoài cửa ra vào.
Kỳ Họa Niên liếc mắt đánh giá, sau đó dừng bước nói: “Đợi em một chút được không? Em vào trong kia mua cháo xong sẽ quay lại.”
Vưu Hạ rúc hai tay trong túi áo, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng đông đúc trước mặt, bất giác cau mày lại, hờ hững nói: “Đi đi.”
Kỳ Họa Niên dở khóc dở cười nhìn anh, dù anh không hứa sẽ đợi cậu, nhưng cậu vẫn hy vọng anh sẽ không rời đi trước. Trong lúc xếp hàng, cậu vẫn thường xuyên ngoảnh đầu nhìn về phía Vưu Hạ, sau khi xác nhận anh vẫn còn đứng đó, lòng mới an tâm một chút.
Mỗi khi có một người tách khỏi hàng, Kỳ Họa Niên lại thấp thỏm, nghiêng đầu hé miệng nhẩm đếm số lượng người còn lại bao nhiêu. Đếm xong, cậu buông tiếng thở dài, gì mà đến mười một người nữa chứ? Bao giờ mình mới mua xong đây?
Đồng hồ tích tắc trôi đi, cuối cùng người bán hàng cũng nhìn thấy được Kỳ Họa Niên, động tác của cô mau lẹ, miệng mồm cũng liến thoắng: “Một phần cháo thịt bằm, lỏng thôi, không ăn hành phi.”
Nói với đồng nghiệp xong, cô ngoảnh lại nói với Kỳ Họa Niên: “Đợi chút.”
Kỳ Họa Niên gật gật đầu, “dạ” một tiếng rồi quay đầu lại tìm kiếm Vưu Hạ trong đám đông. Đáng tiếc là ở vị trí cũ không thấy anh nữa, thay vào là một đám nhóc con đang cười nói với nhau.
Vưu Hạ đi rồi?
Kỳ Họa Niên hít một ngụm khí lạnh, rũ mắt thở dài, phải thôi, anh ấy bận rộn như thế, sao phải đợi mình chứ?
“Đây.” Cô bán hàng đưa cho Kỳ Họa Niên một hộp cháo nóng hổi.
Kỳ Họa Niên chật vật ra khỏi căn tin, vẻ mặt rầu rĩ không bao lâu đã tan biến, bởi lúc ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Vưu Hạ đang đứng bên ngoài nói chuyện với một người y tá.
Vưu Hạ nhìn thấy cậu bước đến, vội nói với người đối diện: “Được rồi, cô cứ theo dõi bệnh tình của ông ấy đi, có gì thì báo tôi.”
Y tá gật đầu ghi nhớ những dặn dò của anh rồi nhanh chóng rời đi.
Kỳ Họa Niên mỉm cười vui vẻ: “Em còn tưởng anh đã đi trước rồi.”
Vưu Hạ nhàn nhạt đáp: “Thật ra đã đi rồi, nhưng tình cờ gặp y tá lúc nãy nên đứng lại dặn dò một chút.”
“…” Kỳ Họa Niên cười không nổi, cảm thấy bản thân quả thực là mình đồng da thép, cho nên mới đủ sức chịu đựng sự lạnh nhạt của Vưu Hạ.
“Thế à, vậy may mắn cho em rồi.” Cậu uể oải mỉm cười “Thôi, nếu anh bận thì đi trước đi, em đem cháo về phòng cho bà.”
Vưu Hạ nhìn cậu đi được vài bước, bỗng gọi: “Này.”
Kỳ Họa Niên ngoảnh đầu nhìn: “?”
Vưu Hạ tránh giao chạm ánh mắt với cậu, hờ hững nói: “Tối nay qua phòng tôi lấy áo khoác về đi.”
Dường như ôm trong lòng khó hiểu từ lâu, sau đó anh thở dài hỏi “Cậu thích trò đắp áo khoác quá nhỉ? Tôi có lạnh đâu chứ.”
Không hiểu vì sao Vưu Hạ lúc này lại đáng yêu hơn bình thường, khiến cho Kỳ Họa Niên cảm giác thoải mái và vui vẻ. Cậu cong đuôi mắt cười lên, lộ ra vẻ đẹp trai của nam sinh tràn đầy sức sống.
“Vâng, tối nay em sẽ qua lấy.”
Vưu Hạ: “Chìa khóa ở dưới chậu cây, lấy xong thì đi ngay đấy.”
Kỳ Họa Niên sửng sốt: “Anh tin em đến thế sao?”
Vưu Hạ cười lạnh: “Phòng tôi có thứ gì để cậu lấy à? Nếu cậu đủ trình hiểu mấy cuốn sách của tôi thì tôi cũng không ngại mất vài quyển đâu.”
“…”
—
Tối hôm ấy, sau khi Ninh Diễn Hòa ngủ say, Kỳ Họa Niên mới dám rời khỏi phòng bệnh. Lúc đóng cửa phòng lại, cậu bỗng nhiên buồn cười, bởi vì hành động lén lút này rất giống việc trốn gia đình đi hẹn hò với người yêu.
Tiếc là cậu không gặp được Vưu Hạ, hôm nay anh phải trực. Hơn nữa, anh cũng chưa phải là người yêu của cậu.
Ờ mà… chưa phải, tức sau này sẽ phải sao?
Kỳ Họa Niên vừa đi vừa nghĩ, tâm trạng tốt đến không ngờ.
Đi qua khu E, Kỳ Họa Niên leo thang bộ, tìm đến phòng nghỉ riêng của Vưu Hạ. Trước cửa của mỗi phòng đều đặt một chậu cây nhỏ, cậu làm theo lời của anh, đẩy chậu cây sang một bên, lập tức nhìn thấy chìa khóa.
Cửa phòng mở ra, mọi thứ bên trong không hề thay đổi.
Kỳ Họa Niên nhìn quanh phòng, phát hiện áo khoác được xếp lại ngay ngắn đặt ở trên ghế sofa. Cậu đi tới cầm lấy, trước khi rời khỏi còn cố tình lạng qua bàn làm việc của anh, nhìn một cái.
Trên bàn chỉ có hồ sơ và mấy cuốn sách mà thôi, tuyệt nhiên không thấy bức tranh đó đâu nữa.
Kỳ Họa Niên chớp mắt, Vưu Hạ cất bức vẽ đó rồi ư? Liệu anh có thích nó không nhỉ, hay là chê tay nghề của mình quá kém cỏi?
Trong lúc đứng như trời trồng suy nghĩ linh tinh, ngoài cửa phòng dường như có tiếng động khe khẽ. Cửa phòng không đóng cẩn thận, đột nhiên mở ra.
Cạch.
Kỳ Họa Niên sực tỉnh, quay đầu cảnh giác nhìn một cái.
Trước đó khi cậu đến đây, trên hành lang hầu như không có người nào hết. Mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, thật sự có thể dọa người nào yếu bóng vía.
Cửa phòng hé mở một khoảng nhỏ rồi dừng lại. Kỳ Họa Niên hít thầm một hơi, trấn an bản thân một hồi rồi mới nhấc chân đi về phía đó. Lòng bàn tay nhanh chóng xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, cậu nắm lấy vặn cửa, dùng sức mở ra.
Phía trước có một người đang đứng.
Kỳ Họa Niên suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất, nhưng qua nhiều năm không ít lần chứng kiến hiện tượng kỳ quái, định lực cũng đã được rèn luyện cứng cáp, cậu hít vào thật sâu, cẩn thận quan sát đối phương.
Người này tương đối trẻ, có lẽ bằng tuổi hoặc hơn Vưu Hạ một chút. Vẻ ngoài khá gầy, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo blouse nhưng không đeo bảng tên. Ngoại hình không tệ, ngược lại có phần điển trai, làn da trắng đến trong suốt, nhưng anh đang cúi đầu nên không thấy rõ mặt mũi.
Đối phương lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt nhắm nghiền, khiến cho Kỳ Họa Niên càng sững sờ và bất an.
“Anh là ai?” Giọng điệu của cậu có phần run rẩy, nhưng rất nhanh đã chấn chỉnh “Anh…là bác sĩ?”
Dựa theo bộ quần áo mà đối phương đang mặc trên người, Kỳ Họa Niên có thể khẳng định người này thuộc về bệnh viện.
Nhưng mà sao lại thình lình xuất hiện ở đây không một tiếng động?
Đối phương không mở mắt, qua hồi lâu mới cong khóe môi, thấp giọng trả lời: “Chào cậu. Tôi làm cậu sợ rồi sao?”
Kỳ Họa Niên thở ra một tiếng, lắc đầu nói: “Chỉ là hơi bất ngờ thôi. Anh là bác sĩ ở đây sao? Anh tên gì thế?”
“Mục Sinh.”
“Mục Sinh?” Kỳ Họa Niên lặp lại tên của anh, bất giác hỏi “Mục của đôi mắt đúng không?”
Người kia cười lên, nhìn rất gần gũi: “Đúng rồi. Tiếc là… tôi không nhìn thấy được.”
Kỳ Họa Niên sửng sốt: “Anh…” Cậu định bảo, anh là bác sĩ nhưng lại bị khiếm thị ư?
Có điều, câu hỏi này hình như không được xuôi tai cho lắm, nên cậu không hỏi nữa, thay vào là một mảng im lặng.
Mục Sinh phát hiện cậu lấp lửng, bỗng cười: “Bác sĩ không nên bị khiếm thị nhỉ?”
Kỳ Họa Niên ậm ừ không biết đáp gì.
“Cho nên tôi mới không còn làm bác sĩ nữa.”
“…” Kỳ Họa Niên vẫn không biết nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt có phần thương hại.
Mục Sinh cũng trầm mặc, lát sau thản nhiên khen một câu: “Cậu lớn lên trông không tệ.”
“À… cảm ơn anh.” Kỳ Họa Niên lúc ấy có hơi bấn loạn, chẳng nghĩ ngợi nhiều, thuận miệng trả lời mà thôi.
“Mắt của cậu cũng rất sáng.”
Thế nhưng lúc Mục Sinh nói đến câu này, Kỳ Họa Niên đã ngờ ngợ ra một điều dị thường. Khi ý niệm đó nhảy ra, sống lưng Kỳ Họa Niên chợt lạnh toát.
Mục Sinh không phải là người khiếm thị ư? Vậy tại sao anh ta lại… lại có thể nhận xét mình như thế?
“Mục Sinh.” Kỳ Họa Niên buộc bản thân phải tỉnh táo, bàn tay siết chặt nắm cửa, cậu hỏi “Anh ở phòng nào thế?”
Mục Sinh nghiêng đầu nhìn bên phải rồi bên trái, cuối cùng hờ hững đáp: “Loanh quanh đây thôi.”
Sau đó, anh vu vơ mỉm cười: “Biết đâu tôi lại ở ngay phòng cậu đang đứng thì sao.”
Kỳ Họa Niên mơ màng trở mình, buồn bực kéo cổ áo khoác xuống, dùng tay phẩy phẩy hồi lâu mà vẫn không hề khá hơn. Lúc này, cậu mới mở mắt nhìn thử một cái, thình lình bị lớp đệm nhung màu đỏ sẫm ở trước mắt dọa cho đứng hình.
Trong đầu rỗng tuếch, chỉ có một hàng dấu chấm nối đuôi nhau chạy qua.
Kỳ Họa Niên ngốc lăng nuốt nước bọt, tự nhủ rằng những gì mình đang nhìn thấy chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng cậu nhắm mắt rồi mở mắt cũng phải hơn ba lần, vậy mà không nhìn thấy hành lang tối mù nào đó quen thuộc, càng không có mùi vị rét cóng của đêm hôm qua.
Mình đang ở đâu đây?
Đại não xử lý xong một câu hỏi, Kỳ Họa Niên lập tức ngồi bật dậy, xoay người lại dáo dác nhìn khắp căn phòng một lượt, cuối cùng điểm dừng là ở trên khuôn mặt lạnh lùng của Vưu Hạ.
Đôi mắt Kỳ Họa Niên trừng lớn, trong đầu không ngừng lặp lại cái tên của Vưu Hạ. Lát sau, cậu bất ngờ cấu mạnh vào cánh tay của mình, cảm giác đau đớn chân thật ập tới, lúc này mới dám khẳng định mọi thứ đều là thật.
Trước mặt mình thật sự là Vưu Hạ. Căn phòng này cũng thật sự là phòng nghỉ riêng của anh ấy. Hơn nữa, mình còn có thể ngang nhiên nằm trên sofa trong phòng người kia mà ngủ như vậy…
Kỳ Họa Niên cúi mặt ngẫm nghĩ, không biết Vưu Hạ đã đưa cậu đến đây từ bao giờ và bằng cách nào?
Hôm nay cả ngày trời trực ở ngoài phòng cấp cứu, ngay cả chỗ nằm cũng không được tử tế cho nên tinh thần lẫn thể xác của cậu đều bị bòn rút đến cạn kiệt. Đó là lý do Kỳ Họa Niên ngủ say như chết, lúc bị khiêng đi còn không thèm tỉnh dậy nữa.
Nhưng mà không phải Vưu Hạ rất ghét động chạm tay chân với người khác hay sao? Anh ấy lẽ nào đã chịu khó nhẫn nhịn mà dìu mình về phòng mà ngủ à?
Kỳ Họa Niên sờ sờ mũi, khẽ cười một tiếng.
Thôi thì bằng cách nào cũng được, điều quan trọng ở đây làm cho Kỳ Họa Niên cảm động chính là hành động của Vưu Hạ. Con người này chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng ngạo mạn mà thôi, còn suy nghĩ bên trong thế nào thì khó ai nắm bắt được lắm.
Giống như lúc này, Vưu Hạ lúc nào cũng lạnh nhạt với cậu, thế nhưng lại thầm lặng mang cậu về phòng ngủ đỡ một đêm.
Kỳ Họa Niên đứng dậy, khẽ khàng đi quanh phòng quan sát một chút. Cách bài trí trong phòng khá đơn giản, rất giống với phong cách của Vưu Hạ. Ngoại trừ chiếc sofa đệm nhung màu đỏ sẫm kia thì những thứ còn lại đều màu trắng.
Kệ sách chiếm lấy một vách tường lớn, có thể biết được đối phương đầu tư vào thứ này đến mức nào. Những cuốn sách bên trên được sắp xếp theo thứ tự nhất định, Kỳ Họa Niên lướt mắt qua hai lần, cuối cùng phát hiện Vưu Hạ xếp sách theo chữ cái đầu tiên. Chủ yếu đều là sách liên quan đến y học, ngoài ra còn có sách khoa học không gian và một số sách nhân văn của những tác giả nổi tiếng nhiều thập niên trước.
Quan sát hồi lâu, Kỳ Họa Niên bất giác thấy đau đầu, bởi lượng kiến thức trên kệ sách này không hề tầm thường chút nào. Cậu thu tầm mắt về, nhìn qua phía Vưu Hạ, anh đang dựa người trên ghế mà ngủ. Lúc đứng gần nhìn ngắm, cậu mới nhận ra lông mi của đối phương vừa đen vừa dài, khi ngủ hay run lên một chút, giống như đang gặp phải một cơn ác mộng nào đó.
Sao hôm trước ở trong ô tô, cậu không phát hiện điểm này nhỉ? Có lẽ hôm ấy hơi vội, cũng chỉ mới biết nhau nên không dám manh động ngắm nghía quá lâu.
Đường nhìn chậm rãi dời qua bàn làm việc, đồ đạc trên bàn cũng được sắp xếp cẩn thận gọn gàng. Trước mặt là một số bệnh án, màn hình máy tính đã sớm chuyển sang màu đen.
Kỳ Họa Niên nén tiếng thở dài, ngoảnh đầu nhìn đối phương, lại thấp giọng thì thầm với chính mình: “Làm việc xuyên đêm thế này, anh không biết mệt à? Làm sao đưa anh qua giường nằm ngủ cho thoải mái bây giờ đây? Anh không thích động chạm mà nhỉ…”
Bởi vì Vưu Hạ phải ngủ ngồi, Kỳ Họa Niên cũng không muốn nằm ngủ trên ghế sofa nữa. Cậu tùy tiện tìm một tờ giấy trắng, sau đó dùng cây bút chì đặc biệt mà mình luôn mang theo bên người, bắt đầu ngồi vẽ.
Đến khi hai mắt mờ dần, Kỳ Họa Niên bất đắc dĩ ngừng bút, dụi mắt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Bốn giờ rưỡi sáng.
Tính ra cả một đêm cậu chỉ chợp mắt được hai tiếng đồng hồ, bây giờ có ngủ lại thì cũng không bù đắp được bao nhiêu. Kỳ Họa Niên che miệng ngáp khẽ một tiếng rồi đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tờ giấy mà mình vừa ký tên xong lên bàn.
Vưu Hạ vẫn còn ngủ, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng.
Kỳ Họa Niên mỉm cười nhìn anh, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, đắp lên cho đối phương. Mặc dù cậu biết anh sẽ không cần mình làm như thế, nhưng cậu vẫn muốn làm, vì có lý do khác.
“Em đi trước, ngủ ngon.”
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại vô cùng chậm rãi, ‘cạch’ một tiếng rồi im bặt.
—
Kỳ Họa Niên rửa mặt đánh răng xong, ngẩng mặt lên nhìn vào gương mới phát hiện dưới mắt có một quầng thâm to tướng. Nhưng bởi vì làn da của cậu vốn rám nắng, cho nên không thể nhìn thấy rõ vết thâm này nếu đứng quá xa.
Cậu trỏ ngón tay xoa xoa mấy cái bên dưới quầng mắt, thầm thở dài một tiếng.
Chỉ mới không ngủ một đêm thôi mà bộ dạng thành gấu trúc mất rồi? Ít ra gấu trúc còn đáng yêu, còn mình trông thê thảm gần chết đi được. Kiểu này Vưu Hạ mà nhìn thấy thì có bị mình dọa không nhỉ?
Vì mãi nhìn vào gương nên Kỳ Họa Niên không để ý phía sau lưng có người nào tiến vào đi ra hay không. Cho đến khi một khoảnh khắc lạ lẫm thoáng qua trong nháy mắt, toàn bộ âm thanh huyên náo bên ngoài gần như biến mất, chỉ sót lại một tiếng bước chân thả trên nền đất.
Kỳ Họa Niên cảm giác được sống lưng của cậu lạnh toát, cái lạnh quen thuộc đã ám ảnh cậu mấy năm trời. Cậu vội vàng rũ mắt, không tiếp tục nhìn vào gương nữa.
Sau lưng rõ ràng có tiếng bước chân lướt ngang qua, nhưng khi cậu thình lình quay lưng lại nhìn thì không thấy ai hết.
Cửa phòng trong nhà vệ sinh cũng không có cái nào bị đóng lại.
Kỳ Họa Niên vịn tay lên thành bồn rửa mặt, nhắm mắt hít sâu một hơi. Chuyện này không phải lần một lần hai, vậy mà mỗi khi tình cờ trải qua thêm một lần nữa vẫn khiến cậu căng thẳng sợ hãi.
Trên đời này, thứ không nhìn thấy được mới là thứ đáng sợ nhất.
Hồi sau, Kỳ Họa Niên thầm trấn an bản thân, dù sao bệnh viện cũng là nơi có nhiều âm hồn bất tán, đôi khi vô tình chạm mặt ‘họ’ là chuyện bình thường thôi.
Bà từng dặn dò rồi, nếu chúng ta không động chạm đến ‘họ’, ‘họ’ cũng sẽ không làm hại đến chúng ta.
Triệu Đóa ôm một chồng sổ trong tay, đẩy cửa phòng cấp cứu đi ra. Trên mặt phảng phất vài tia mệt mỏi, nhưng cô không chán nản, chỉ hít sâu một hơi rồi tiếp tục một ngày làm việc mới. Lúc liếc mắt qua phía nhà vệ sinh, cô phát hiện Kỳ Họa Niên đang lê bước đi tới, sắc mặt không được ổn cho lắm.
“Họa Niên, em không khỏe à?” Triệu Đóa dán mặt lại gần quan sát “Có mệt hay sốt trong người không?”
Kỳ Họa Niên lắc đầu, khoát tay nói: “Em không sao ạ, chỉ là đêm hôm qua ngủ không ngon lắm.”
Triệu Đóa nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngợp trời, bỗng cười bảo: “Đừng lo nữa, chốc nữa bà của em được ra phòng ngoài rồi, tối nay sẽ không sợ bị lạnh nữa nhé.”
“Sao cơ?” Kỳ Họa Niên nhất thời sửng sốt vì vui mừng “Chị bảo bà của em được ra phòng ngoài rồi ạ?”
“Phải phải, chị nói dối em làm gì.” Triệu Đóa cười rộ lên, lộ ra lúm đồng tiền bên má phải “Hôm qua bác sĩ vào xem tình hình của bà cũng bất ngờ lắm. Không nghĩ hôm qua trông bà vẫn còn yếu mà hôm nay đã khỏe như bình thường rồi. Bà còn mở mắt nói được vài câu với bác sĩ nữa ấy.”
—
Những gì mà Triệu Đóa vừa nói thật sự gỡ xuống lo lắng bồn chồn trong lòng Kỳ Họa Niên mấy ngày hôm nay. Sau khi tạm biệt cô, cậu mau chóng dọn dẹp lại đồ đạc rồi chuyển phòng cho bà lên lầu ba.
Phòng bệnh vẫn như trước, nhưng không còn nhìn thấy Bạch Tiên nữa. Kỳ Họa Niên hỏi thăm Triệu Đóa mới biết ra cô bé đã xuất viện được một tháng rồi, sức khỏe tạm ổn nhưng không ai dám nói trước được điều gì. Chỉ hy vọng sau khi quay về viện mồ côi, Bạch Tiên sẽ được sống trong hạnh phúc vui vẻ.
Ninh Diễn Hòa ngủ một giấc sâu, khi tỉnh dậy đôi mắt nhập nhòe, nhìn không rõ mọi thứ xung quanh. Bà hé đôi môi khô khốc của mình, mơ hồ gọi: “Niên Niên?”
Kỳ Họa Niên đang ngồi bên cạnh cắt từng lát táo mỏng, vì sợ cắt quá dày và to thì bà không thể ăn được. Cậu nghe thấy bà gọi, vội vàng bỏ dao xuống bàn, quay sang đáp: “Bà, bà tỉnh rồi ạ?”
Ninh Diễn Hòa thả lỏng cơ thể, để cho đối phương đỡ mình ngồi tựa vào thành giường. Trên người không còn vướng bận dây nhợ linh tinh, cảm giác thoải mái hẳn ra.
“Con đang làm gì thế?”
Kỳ Họa Niên cười đáp: “Con đang gọt táo để lát nữa cho bà ăn tráng miệng.” Dừng một chốc, cậu ngồi xuống ghế, xoa bóp chân cho bà, nói tiếp “Bà đói chưa? Bác sĩ dặn bà chỉ nên ăn cháo lỏng hoặc uống sữa thôi ạ.”
Ninh Diễn Hòa nhẹ nhàng hít vào thở ra, nâng mắt nhìn cháu trai, nhận ra khuôn mặt của cậu gầy hốc đi không ít, đột nhiên xót xa.
“Mấy hôm nay con cực lắm đúng không? Việc học không bị gián đoạn nhiều chứ?”
Kỳ Họa Niên thuần thục xoa bóp, trên môi mang nét cười: “Không sao bà ạ, con vẫn làm bài tập đầy đủ, sau đó nhờ Gia Thanh nộp giùm rồi. Điều con cần nhất bây giờ là bà mau khỏe lại rồi cùng con về nhà thôi.”
Những lần trước, Ninh Diễn Hòa sẽ gật đầu cười bảo: “Được, bà sẽ mau khỏe lại.”
Nhưng lần này bà chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Lát sau, Ninh Diễn Hòa chợt bảo: “Con tranh thủ đi mua cháo đi, đừng ra ngoài trời tối, tuyết đổ nhiều lắm.”
Kỳ Họa Niên nghe lời, cầm theo một ít tiền rồi đi xuống căn tin mua cháo. Trên đường đi, cậu tình cờ nhìn thấy Vưu Hạ và một vị bác sĩ nữa đang đứng nói chuyện với anh.
Kỳ Họa Niên dừng bước, ngoảnh đầu quan sát hai người họ. Dựa theo sắc mặt của Vưu Hạ, cậu nhận ra cuộc đối thoại này không mấy vui vẻ và tự nguyện. Mà vị bác sĩ kia trông cũng hơi quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu bỗng nhớ ra đối phương là ai. Đúng lúc này, phía bên kia Vưu Hạ cũng lớn giọng nói: “Tránh sang một bên đi.”
Kỳ Họa Niên giật mình ngước mắt nhìn, phát hiện Tề Cao Vân đang nắm lấy cổ tay của Vưu Hạ, muốn kéo anh lại. Trong một khắc, đáy lòng cậu đột nhiên khó chịu, nếu như lý trí không đủ tỉnh táo, rất có thể cậu sẽ ngay lập tức phóng đến tặng cho Tề Cao Vân một cú thúc nhớ đời.
Thật may là Kỳ Họa Niên không mất bình tĩnh đến thế. Cậu nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người họ, mang theo nét mặt thản nhiên, vươn tay kìm chặt cổ tay của Tề Cao Vân.
Tề Cao Vân sửng sốt nhìn qua người thứ ba, đôi mày chau lại: “Cậu là ai?”
Kỳ Họa Niên nở một nụ cười uể oải, nhưng lực ở bàn tay không hề giảm xuống, nhất quyết gỡ bàn tay của hắn ra khỏi người Vưu Hạ: “À, người qua đường thôi. Anh không thấy anh ấy khó chịu sao? Mắt anh không thể nhìn rõ thì đừng quên đeo kính chứ?”
“…” Tề Cao Vân sa sầm mặt mũi, cố gắng rút tay về.
Kỳ Họa Niên cũng không thiết tha gì với việc nắm tay người kia, cậu thả tay ra, quay sang nhìn Vưu Hạ. Hai người đối mắt với nhau, Kỳ Họa Niên lập tức mỉm cười dịu dàng, còn Vưu Hạ vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh như cũ, có điều anh bất ngờ mở miệng bảo:
“Chúng ta đi thôi.” Anh nói với Kỳ Họa Niên.
Kỳ Họa Niên giật mình, kinh ngạc nhìn Vưu Hạ, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi, trong bụng lại đầy ắp cánh bướm.
Bấy giờ, Tề Cao Vân mới càng để ý đến Kỳ Họa Niên hơn. Từ trước tới giờ, Vưu Hạ hiếm khi chủ động nói chuyện hoặc thân thiết với bất kỳ ai. Vậy mà hôm nay lại chủ động muốn đi cùng với một thiếu niên lạ mặt?
Mà có lẽ không hề lạ mặt như hắn nghĩ. Thế rốt cuộc hai người họ có mối quan hệ thế nào? Thân thiết đến độ như vậy ư? Cho nên khi nãy cậu ta mới ra mặt giúp cho Vưu Hạ?
Tề Cao Vân gắt gao quan sát Kỳ Họa Niên từ trên xuống dưới, không thể không khinh thường bộ dạng tầm thường của cậu.
Vưu Hạ lúc này liếc sang bên cạnh, nói với Tề Cao Vân: “Nếu còn muốn sống thì cút khuất mắt tôi đi. Hôm nay tôi chỉ muốn mắng người, cho nên sẽ không mắng anh.”
—
Kỳ Họa Niên vừa đi vừa nói: “Hôm qua cảm ơn anh nhiều nha.”
Vưu Hạ thong thả sánh bước bên cạnh, nhớ lại đêm hôm qua lòng tốt nhất thời trỗi dậy, muốn giúp đối phương ngủ ngon giấc nên mới đưa về phòng nghỉ của mình. Ánh mắt tuy toát ra vẻ lãnh đạm biếng nhác, giống như không để tâm chuyện đó cho lắm, nhưng thật ra trong đầu cứ mãi lởn vởn không dứt.
Rốt cuộc thì tại sao mình lại đi giúp cậu ta làm gì nhỉ?
Giúp như một người bạn ư?
Nghe có buồn cười không chứ!
Kỳ Họa Niên không thấy người kia trả lời, cậu đi chậm hơn một chút, nghiêng mặt nhìn anh, bỗng chuyển đề tài: “Bây giờ anh còn thấy khó chịu nữa không?”
Vưu Hạ nghe hỏi, nhất thời mờ mịt đáp: “Không còn.”
Dứt lời, anh nghe thấy đối phương khẽ cười bảo, thế tốt rồi, em cứ lo anh sẽ còn khó chịu.
“…” Vưu Hạ thầm nghĩ, tôi còn khó chịu thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến cậu?
Căn tin vào giờ này được gọi là giờ cao điểm, không chỉ đông bệnh nhân mà còn có thêm bác sĩ, y tá cùng với người nhà của bệnh nhân nữa. Tất cả bàn ăn đều đã bị chiếm hết, phía bên quầy thức ăn cũng có một hàng người nối dài ra tận ngoài cửa ra vào.
Kỳ Họa Niên liếc mắt đánh giá, sau đó dừng bước nói: “Đợi em một chút được không? Em vào trong kia mua cháo xong sẽ quay lại.”
Vưu Hạ rúc hai tay trong túi áo, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng đông đúc trước mặt, bất giác cau mày lại, hờ hững nói: “Đi đi.”
Kỳ Họa Niên dở khóc dở cười nhìn anh, dù anh không hứa sẽ đợi cậu, nhưng cậu vẫn hy vọng anh sẽ không rời đi trước. Trong lúc xếp hàng, cậu vẫn thường xuyên ngoảnh đầu nhìn về phía Vưu Hạ, sau khi xác nhận anh vẫn còn đứng đó, lòng mới an tâm một chút.
Mỗi khi có một người tách khỏi hàng, Kỳ Họa Niên lại thấp thỏm, nghiêng đầu hé miệng nhẩm đếm số lượng người còn lại bao nhiêu. Đếm xong, cậu buông tiếng thở dài, gì mà đến mười một người nữa chứ? Bao giờ mình mới mua xong đây?
Đồng hồ tích tắc trôi đi, cuối cùng người bán hàng cũng nhìn thấy được Kỳ Họa Niên, động tác của cô mau lẹ, miệng mồm cũng liến thoắng: “Một phần cháo thịt bằm, lỏng thôi, không ăn hành phi.”
Nói với đồng nghiệp xong, cô ngoảnh lại nói với Kỳ Họa Niên: “Đợi chút.”
Kỳ Họa Niên gật gật đầu, “dạ” một tiếng rồi quay đầu lại tìm kiếm Vưu Hạ trong đám đông. Đáng tiếc là ở vị trí cũ không thấy anh nữa, thay vào là một đám nhóc con đang cười nói với nhau.
Vưu Hạ đi rồi?
Kỳ Họa Niên hít một ngụm khí lạnh, rũ mắt thở dài, phải thôi, anh ấy bận rộn như thế, sao phải đợi mình chứ?
“Đây.” Cô bán hàng đưa cho Kỳ Họa Niên một hộp cháo nóng hổi.
Kỳ Họa Niên chật vật ra khỏi căn tin, vẻ mặt rầu rĩ không bao lâu đã tan biến, bởi lúc ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Vưu Hạ đang đứng bên ngoài nói chuyện với một người y tá.
Vưu Hạ nhìn thấy cậu bước đến, vội nói với người đối diện: “Được rồi, cô cứ theo dõi bệnh tình của ông ấy đi, có gì thì báo tôi.”
Y tá gật đầu ghi nhớ những dặn dò của anh rồi nhanh chóng rời đi.
Kỳ Họa Niên mỉm cười vui vẻ: “Em còn tưởng anh đã đi trước rồi.”
Vưu Hạ nhàn nhạt đáp: “Thật ra đã đi rồi, nhưng tình cờ gặp y tá lúc nãy nên đứng lại dặn dò một chút.”
“…” Kỳ Họa Niên cười không nổi, cảm thấy bản thân quả thực là mình đồng da thép, cho nên mới đủ sức chịu đựng sự lạnh nhạt của Vưu Hạ.
“Thế à, vậy may mắn cho em rồi.” Cậu uể oải mỉm cười “Thôi, nếu anh bận thì đi trước đi, em đem cháo về phòng cho bà.”
Vưu Hạ nhìn cậu đi được vài bước, bỗng gọi: “Này.”
Kỳ Họa Niên ngoảnh đầu nhìn: “?”
Vưu Hạ tránh giao chạm ánh mắt với cậu, hờ hững nói: “Tối nay qua phòng tôi lấy áo khoác về đi.”
Dường như ôm trong lòng khó hiểu từ lâu, sau đó anh thở dài hỏi “Cậu thích trò đắp áo khoác quá nhỉ? Tôi có lạnh đâu chứ.”
Không hiểu vì sao Vưu Hạ lúc này lại đáng yêu hơn bình thường, khiến cho Kỳ Họa Niên cảm giác thoải mái và vui vẻ. Cậu cong đuôi mắt cười lên, lộ ra vẻ đẹp trai của nam sinh tràn đầy sức sống.
“Vâng, tối nay em sẽ qua lấy.”
Vưu Hạ: “Chìa khóa ở dưới chậu cây, lấy xong thì đi ngay đấy.”
Kỳ Họa Niên sửng sốt: “Anh tin em đến thế sao?”
Vưu Hạ cười lạnh: “Phòng tôi có thứ gì để cậu lấy à? Nếu cậu đủ trình hiểu mấy cuốn sách của tôi thì tôi cũng không ngại mất vài quyển đâu.”
“…”
—
Tối hôm ấy, sau khi Ninh Diễn Hòa ngủ say, Kỳ Họa Niên mới dám rời khỏi phòng bệnh. Lúc đóng cửa phòng lại, cậu bỗng nhiên buồn cười, bởi vì hành động lén lút này rất giống việc trốn gia đình đi hẹn hò với người yêu.
Tiếc là cậu không gặp được Vưu Hạ, hôm nay anh phải trực. Hơn nữa, anh cũng chưa phải là người yêu của cậu.
Ờ mà… chưa phải, tức sau này sẽ phải sao?
Kỳ Họa Niên vừa đi vừa nghĩ, tâm trạng tốt đến không ngờ.
Đi qua khu E, Kỳ Họa Niên leo thang bộ, tìm đến phòng nghỉ riêng của Vưu Hạ. Trước cửa của mỗi phòng đều đặt một chậu cây nhỏ, cậu làm theo lời của anh, đẩy chậu cây sang một bên, lập tức nhìn thấy chìa khóa.
Cửa phòng mở ra, mọi thứ bên trong không hề thay đổi.
Kỳ Họa Niên nhìn quanh phòng, phát hiện áo khoác được xếp lại ngay ngắn đặt ở trên ghế sofa. Cậu đi tới cầm lấy, trước khi rời khỏi còn cố tình lạng qua bàn làm việc của anh, nhìn một cái.
Trên bàn chỉ có hồ sơ và mấy cuốn sách mà thôi, tuyệt nhiên không thấy bức tranh đó đâu nữa.
Kỳ Họa Niên chớp mắt, Vưu Hạ cất bức vẽ đó rồi ư? Liệu anh có thích nó không nhỉ, hay là chê tay nghề của mình quá kém cỏi?
Trong lúc đứng như trời trồng suy nghĩ linh tinh, ngoài cửa phòng dường như có tiếng động khe khẽ. Cửa phòng không đóng cẩn thận, đột nhiên mở ra.
Cạch.
Kỳ Họa Niên sực tỉnh, quay đầu cảnh giác nhìn một cái.
Trước đó khi cậu đến đây, trên hành lang hầu như không có người nào hết. Mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, thật sự có thể dọa người nào yếu bóng vía.
Cửa phòng hé mở một khoảng nhỏ rồi dừng lại. Kỳ Họa Niên hít thầm một hơi, trấn an bản thân một hồi rồi mới nhấc chân đi về phía đó. Lòng bàn tay nhanh chóng xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, cậu nắm lấy vặn cửa, dùng sức mở ra.
Phía trước có một người đang đứng.
Kỳ Họa Niên suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất, nhưng qua nhiều năm không ít lần chứng kiến hiện tượng kỳ quái, định lực cũng đã được rèn luyện cứng cáp, cậu hít vào thật sâu, cẩn thận quan sát đối phương.
Người này tương đối trẻ, có lẽ bằng tuổi hoặc hơn Vưu Hạ một chút. Vẻ ngoài khá gầy, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo blouse nhưng không đeo bảng tên. Ngoại hình không tệ, ngược lại có phần điển trai, làn da trắng đến trong suốt, nhưng anh đang cúi đầu nên không thấy rõ mặt mũi.
Đối phương lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt nhắm nghiền, khiến cho Kỳ Họa Niên càng sững sờ và bất an.
“Anh là ai?” Giọng điệu của cậu có phần run rẩy, nhưng rất nhanh đã chấn chỉnh “Anh…là bác sĩ?”
Dựa theo bộ quần áo mà đối phương đang mặc trên người, Kỳ Họa Niên có thể khẳng định người này thuộc về bệnh viện.
Nhưng mà sao lại thình lình xuất hiện ở đây không một tiếng động?
Đối phương không mở mắt, qua hồi lâu mới cong khóe môi, thấp giọng trả lời: “Chào cậu. Tôi làm cậu sợ rồi sao?”
Kỳ Họa Niên thở ra một tiếng, lắc đầu nói: “Chỉ là hơi bất ngờ thôi. Anh là bác sĩ ở đây sao? Anh tên gì thế?”
“Mục Sinh.”
“Mục Sinh?” Kỳ Họa Niên lặp lại tên của anh, bất giác hỏi “Mục của đôi mắt đúng không?”
Người kia cười lên, nhìn rất gần gũi: “Đúng rồi. Tiếc là… tôi không nhìn thấy được.”
Kỳ Họa Niên sửng sốt: “Anh…” Cậu định bảo, anh là bác sĩ nhưng lại bị khiếm thị ư?
Có điều, câu hỏi này hình như không được xuôi tai cho lắm, nên cậu không hỏi nữa, thay vào là một mảng im lặng.
Mục Sinh phát hiện cậu lấp lửng, bỗng cười: “Bác sĩ không nên bị khiếm thị nhỉ?”
Kỳ Họa Niên ậm ừ không biết đáp gì.
“Cho nên tôi mới không còn làm bác sĩ nữa.”
“…” Kỳ Họa Niên vẫn không biết nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt có phần thương hại.
Mục Sinh cũng trầm mặc, lát sau thản nhiên khen một câu: “Cậu lớn lên trông không tệ.”
“À… cảm ơn anh.” Kỳ Họa Niên lúc ấy có hơi bấn loạn, chẳng nghĩ ngợi nhiều, thuận miệng trả lời mà thôi.
“Mắt của cậu cũng rất sáng.”
Thế nhưng lúc Mục Sinh nói đến câu này, Kỳ Họa Niên đã ngờ ngợ ra một điều dị thường. Khi ý niệm đó nhảy ra, sống lưng Kỳ Họa Niên chợt lạnh toát.
Mục Sinh không phải là người khiếm thị ư? Vậy tại sao anh ta lại… lại có thể nhận xét mình như thế?
“Mục Sinh.” Kỳ Họa Niên buộc bản thân phải tỉnh táo, bàn tay siết chặt nắm cửa, cậu hỏi “Anh ở phòng nào thế?”
Mục Sinh nghiêng đầu nhìn bên phải rồi bên trái, cuối cùng hờ hững đáp: “Loanh quanh đây thôi.”
Sau đó, anh vu vơ mỉm cười: “Biết đâu tôi lại ở ngay phòng cậu đang đứng thì sao.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook