Giấy Chứng Nhận Kết Hôn
-
Chương 23: 23: Chủ Động 2
Điều kỳ lạ hơn là trong tay anh lúc này là một nắm đá.
Chúc Ngộ Thanh mở tay ra cho cô xem kỹ hơn, mắt nhìn Tế Tế nói: “Đây là lễ gặp mặt.
”Đứa bé vậy mà cũng biết lễ gặp mặt, Vãn Gia thực sự kinh ngạc.
Có vẻ như sự gần gũi trong cuộc trò chuyện của cha mẹ có những ưu điểm nhất định, chẳng hạn như vốn từ vựng của trẻ phong phú hơn so với các bạn cùng trang lứa.
Kinh ngạc còn chưa hết, Tế Tế đã đi tới, đưa cho cô xem mấy viên đá cuội màu xám: “Dì Gia Gia, cái này tặng cho dì.
” Giọng trẻ con đáng yêu của cô bé chân thành nói: “Đây là quà tân hôn ạ.
”Mí mắt Vãn Gia giật giật : “…… Cảm ơn con.
”Cao Minh lại đây, thấy con gái làm trò khó coi như vậy, người làm cha đây cảm thấy thật “mất mặt”: “Trong nhà cũng nhặt một đống mấy cục đá, nha đầu này có khi là Cái Bang đầu thai mất.
”Thế giới của trẻ con và người lớn không giống nhau, chúng luôn có những sự yêu thích đặc biệt, đối với mọi vật đều ngập tràn tò mò.
Vãn Gia liếc mắt nhìn Chúc Ngộ Thanh, đầu óc linh hoạt, nói một câu chuyện cười: “Cũng có khả năng là thần tiên, giống như Tinh Vệ đầu thai, là nàng Tinh Vệ lấp biển nha.
”Cô cũng không phải là muốn làm khó người khác, nói một câu như vậy để làm không khí vui vẻ lên một chút cũng không có gì quá đáng.
Khóe miệng Chúc Ngộ Thanh giật giật vài cái.
Cửa hàng cách tiểu khu không xa, lái xe khoảng mười phút liền đến.
Cửa hàng tên là “Tri Nam Đường”, là cửa tiệm được trang trí đẹp nhất ở đây, mặt tiền quay ra đường, có hai tầng, phía sau còn có một văn phòng nhỏ.
Vì là cuối tuần nên không có quá ít người, nhưng ai nấy đều trật tự xếp hàng, trên lầu gần như chật kín.
“Cổ đông đến cửa hàng, không xem sổ sách sao?” Cao Minh hỏi.
Vãn Gia nói không cần: “Cuối năm cậu chia tiền cho tôi là được, đừng lỗ vốn nhé, mỗi tháng đều phải tăng trưởng lợi nhuận đấy.
”Dù là nói như vậy nhưng sau khi trà sữa được làm xong, Vãn Gia vẫn bị kéo xuống lầu.
Đại khái cũng đoán được bọn họ có chuyện cần nói, Chúc Ngộ thanh dẫn theo đứa nhỏ lên lầu ngồi, rất phối hợp.
“Có sợ trên lầu có đứa khác hớp mất hồn chồng cậu không?” Lúc xuống lầu một, Cao Minh nhỏ giọng chọc ghẹo, ngón tay chỉ trỏ: “Mấy cô em ở đây rất lớn mật đấy, thấy soái ca sẽ chủ động xin Wechat, cái gì cũng dám làm nha.
”Thân hình Chúc Ngộ Thanh thẳng tắp, ngũ quan xuất sắc, lúc mới vào tiệm liền có mấy em gái lén nhìn, cho dù có dẫn theo em bé nhưng cũng chẳng thể nào giảm bớt sức hút được.
“Anh ấy có lẽ đã quen rồi.
” Vãn Gia trả lời cũng không liên quan, tựa như chẳng phải chuyện của cô.
Cao Minh kéo cô đến văn phòng: “Họ Phan kia đã điên chưa?”“Không điên, còn sống rất tốt nữa.
” Vãn Gia cười anh ta suy nghĩ nhiều.
Cao Minh lắc đầu: “Cậu đã suy nghĩ thông suốt chưa, cậu không biết đàn ông đều là đồ đê tiện, đối với cô gái mình từng phụ bạc anh ta sẽ không bao giờ quên được đâu.
Hơn nữa cậu bỏ anh ta xong lại còn tìm được một người có địa vị, lợi hại hơn cả anh ta, chỉ sợ cả đời này anh ta sẽ không quên được cậu.
”Nói cách khác, ở trong mắt đàn ông, phụ nữ sau khi rời xa anh ta mới là hấp dẫn nhất.
Vãn Gia không đáp lại, cũng không nghĩ nên trả lời như thế nào.
Trên thực tế, cô mới nghỉ việc vào tuần trước, nhưng cô cảm thấy Phan Phùng Khải đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình, khi tên người này được nhắc đến một lần nữa thì chỉ còn lại là một cảm giác xa lạ mãnh liệt.
Im lặng vài phút, đột nhiên Cao Minh lại nhắc đến một người: “Thang Vũ, cô ta thích bài đăng của tôi trên vòng bạn bè.
”Vãn Gia ngồi ghế trên, ánh mắt nhìn sang: “Khi nào?”“Hai ngày trước”“Cậu nối lại liên lạc với cô ta sao?”“Sao có thể? Tôi đã chặn cô ta rồi.
” Cao Minh tủm tỉm cười: “Yên tâm, anh em cậu đã không phải là tên luyến ái não tàn.
”Nghe anh ta nói như vậy, chân mày Vãn Gia liền nhăn lại.
Trước kia bởi vì Thang Vũ, Cao Minh mới bị trường đuổi học.
Chuyện cũ thật sự còn chọc Cao Minh tức giận rất nhiều, anh ta xua tay: “Con mẹ nó, không phải ai cũng là người tốt, cũng may chúng tôi đều tỉnh táo, không phải toàn bộ bị sụp đổ.
”Anh ta lại nhe răng ra, cười xấu xa: “Tôi cũng coi như là người từng trải mà cho cậu kinh nghiệm, tặng cho cậu một câu —- đã tìm được người mới, hay đem những thứ cũ vứt đi.
”Cuối cùng còn chỉ chỉ trên lầu: “Gả cho một người đàn ông tốt như vậy thì còn muốn loại xe đạp rách kia làm gì nữa.
”Giọng anh ta nửa đùa nửa thật, Vãn Gia dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài.
Nỗi lo lắng không biết đặt ở đâu, thật lâu sau rốt cuộc cũng tìm ra nguyên nhân.
Hầu như tất cả mọi người xung quanh cô đều nhắc nhở cô rằng người đàn ông này tuyệt vời như thế nào và cô thật may mắn khi lấy được anh, nhưng hôm nay, cô thật ngớ ngẩn.
Nghĩ lại, đúng là lỗi của cô vì đã bỏ mặc anh ở lại, lẽ ra cô không nên làm như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là do ảnh hưởng gần đây gây ra, bởi vì anh cư xử thân mật, hai ngày nay cùng cô đùa giỡn vài lần, cho nên cô cảm thấy có thể ra mặt mà nóng nảy với anh.
Có một từ rất lạ, nhưng không thể giải thích được.
Cô như bị trôi đi trong vô thức.
Cao Minh tạm thời có chút việc phải làm nên anh ta rời khỏi văn phòng trước, Vãn Gia một mình đi lên lầu.
Đi đến giữa đường, cô nghe thấy một giọng nói mỏng manh lanh lảnh hỏi: "Mẹ nói nam nữ thích nhau thì mới kết hôn.
Chú, chú và dì Gia Gia của cháu có thích nhau không?"Tim đập thình thịch, và Vãn Gia nghe thấy câu trả lời rất rõ ràng: “Đúng vậy.
”Anh trả lời rất nhanh không cần suy nghĩ, khi hai chữ này được nói ra, chân của cô đã đạp đến bậc cuối cùng của cầu thang.
Tế Tế tinh mắt, lớn tiếng kêu cô: “Dì Gia Gia!”Vãn Gia đứng ở ngạch cửa, đón nhận ánh mắt của Chúc Ngộ Thanh.
Anh không hề né tránh, thản nhiên như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Con ngươi trong mắt lại run lên, một lúc lâu sau, Vạn Gia hít sâu một hơi, khóe miệng cô cong lên.
Sau đó, cô hành động như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cười nói vui vẻ nhưng thực ra đầu óc lại trống rỗng vô cùng.
Trạng thái vẫn kéo dài như vậy cho đến khi bọn họ rời đi.
Cao Minh muốn tiễn bọn họ, nhưng Chúc Ngộ Thanh hỏi quay lại sẽ mất bao lâu.
Sau khi nghe được đáp án, anh nhìn Vãn Gia: “Chúng ta có thể đi không? Tiện thể đi mua sắm nhé!”Vãn Gia gật gật đầu: “Được.
”Đi ra khỏi phố thương mại, Vãn Gia dẫn đường, tay cầm một chiếc cốc màu đỏ đựng trà sữa đậu đỏ.
Từ chuyện lúc sáng, cô không dám đi quá nhanh, cơ bản là đi song song với Chúc Ngộ Thanh, nhưng vẫn giữ khoảng cách, tình thế trông rất khó xử.
Đi dọc con đường, ngang qua những con ngõ cũ, đều có thể nhìn thấy những khu phố cổ ở phía xa.
Dưới hộp công tơ điện hoen gỉ là một chiếc xe đạp bánh to, còn có vài cái ghế góc bọc da rách nát người ta đã vứt đi và những tờ báo không rõ tuổi chất đầy lan can.
Lại đi về phía trước là chợ nhỏ bán các loại thức ăn.
Những trái thanh long lớn được bày bán trong thùng có băng xốp che kín phân nửa, màu đỏ tự nhiên của cà chua và màu xanh của măng tây rất tự nhiên rất đẹp.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, khi đi ngang qua một góc của công viên thì Chúc Ngộ Thanh dừng lại.
Anh đi sau hai bước, lúc này Vãn Gia mới ý thức được: "Làm sao vậy?"“Anh hơi mệt, ngồi nghỉ một chút nhé.
” Chúc Ngộ Thanh chỉ vào ghế dựa bên cạnh.
Vãn Gia cùng qua đi, ngồi xuống cùng chiếc ghế với anh.
Công viên không lớn, nơi này người cũng không nhiều lắm, người dắt chó cùng trẻ con đều ở hành lang đối diện, góc này cũng không có mấy người đi qua.
Chúc Ngộ Thanh giang một cánh tay to, dựa vào lưng ghế, vòng qua người Vãn Gia: “Có tâm sự à?”Anh hỏi thẳng vào vấn đề, nhưng Vãn Gia vẫn trốn tránh: “… Không có gì.
”Chúc Ngộ Thanh cúi đầu lại gần cô.
Là một động tác rất thân mật, má dán má, mũi đụng mũi, anh hỏi cô: “ Em suy nghĩ gì có thể nói cho anh biết được không?”Hô hấp cọ xát sinh nhiệt, hơi nóng phả đến mặt cảm thấy phát ngứa, không cho phép cự tuyệt, lời nói giống như có sức kéo, Vãn Gia có chút thở không nổi: “Lúc sáng, em bỏ rơi anh…… Anh có tức giận không?”“Không có.
” Không liên quan đến việc này, Chúc Ngộ Thanh quát quát chiếc mũi của cô: “Vì sao lại cảm thấy anh sẽ tức giận?”“Em như vậy…… rất không lễ phép.
” Vãn Gia nhỏ giọng nói chuyện, co lại trong lòng anh thành một cục.
“Ở trước mặt anh nói chuyện lễ phép như vậy rất khách sáo.
” Chúc Ngộ Thanh lui về phía sau một chút: “Em sợ anh tức giận sao?” Ánh mắt anh rất bình tĩnh: “Anh là chồng của em, không phải là khách hàng của em, vì sao trước mặt anh em không thể hiện cảm xúc?”Ánh mắt Vãn Gia động đậy một chút.
Anh giúp cô vén mấy cọng tóc rối trên trán, Chúc Ngộ Thanh tiếp tục nói: “ Có thể em cho rằng hôn nhân của chúng ta chỉ là sự nóng nảy nhất thời, nhưng quan hệ trước mắt của chúng ta là chân thật, làm chồng của em, anh nên thừa nhận cảm xúc của em, không đúng sao?”Anh nói rất chậm rãi, giống như đang giảng giải cho cô về việc làm thế nào để xử lý sự thân mật cho một mối quan hệ, làm thế nào để có thể ở chung hòa hợp.
Người trước mắt bình tĩnh ôn nhu, tuy rằng trong mắt có ý cười sáng quắc, nhưng lại không mang theo sự áp bức.
Nhìn một hồi lâu, cô cảm thấy mình đã rơi vào trong ánh mắt này.
Haiz, cô không có đáp án thỏa đáng, Vãn Gia bóp lòng bàn tay, đầu lưỡi để dưới khớp hàm: “Vậy, lúc sáng, sao anh lại lạnh mặt như vậy?”“Bởi vì lúc đó anh đang cân nhắc quan hệ giữa em và Cao Minh.
” Chúc Ngộ Thanh nói.
Vãn Gia đột nhiên ngẩng đầu, mí mắt rung động một chút.
Thấy cô kinh ngạc, Chúc Ngộ Thanh lắc lắc đầu: “Với tư cách là một người chồng, hơn nữa trước khi kết hôn anh cũng không biết Cao Minh, cho nên sẽ ghen tị với chàng trai lớn lên từ bé với em, điều này rất bình thường mà, đúng không?”Bình thường sao? Vãn Gia trừng mắt lớn.
Chúc Ngộ Thanh nhìn hai con mắt tròn xoe của cô: “Vậy nên, anh đã giải thích rõ ràng rồi, đúng không?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook